Siêu Sát Thủ Trọng Sinh Dị Giới
Chương 13: Còn sống hay đã chết?! (1)
Phượng Chi Hạ
22/06/2016
Đông Phương Vấn Tâm
có cảm giác như thân thể của mình đang lơ lửng trong một không gian vô
định không trọng lực. Thể xác cứ trôi nổi bềnh bồng như đang nằm trên
mặt biển đầy sóng và gió, bị chúng vùi dập, bị chúng đưa đẩy đi về một
nơi thật xa, về một địa phương nào đó vẫn không ngừng kêu gọi, không
ngừng triệu hồi nàng đến.
Trong cơn mơ hồ, nàng theo phản xạ của tiềm thức muốn phản kháng lại chúng, phản kháng lại sự kêu gọi, sự triều hồi quỷ dị này. Xong, chỉ cảm thấy từng bộ phận trên thân thể, mỗi một thứ đều như căn cứng hết ra, không thể nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, không thể tìm lấy đâu ra một chút khí lực để kháng cự lại. Cứ thế để mặc cho chúng đưa đẩy nàng đi càng ngày càng xa, cách địa phương thần bí kia càng ngày càng gần...
Cảm giác không thể tự mình làm chủ bản thân khiến Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu. Nàng cố gắng mở hai mắt của mình ra để xem nơi này là nơi nào, nhưng mí mắt lại cứ như bị đeo tạ nghìn cân, không cách nào mở ra được. Toàn thân vô lực cộng thêm ý thức mơ hồ, một nữa thì tỉnh, một nữa thì mê, nên trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ rằng mình phải cố gắng mở mắt ra trong tiềm thức, Đông Phương Vấn Tâm lại bất tri bất giác thuận theo nhu cầu thân thể, vô thức thả lỏng thân mình, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy nhiên, trong cơn miên man trước khi nàng thật sự chìm vào trong giấc ngủ sâu này, nội tâm Đông Phương Vấn Tâm bỗng chốc đặt ra vô số câu hỏi.
Không phải là nàng đã chết rồi sao?!
Nếu đã chết thì làm sao lại có ý thức?!
Hay thần hồn còn chưa câu diệt nên ý thức vẫn còn tồn tại?!
Nàng vẫn còn nhớ rõ rành rọt giây phút ấy, bản thân nàng thế nhưng đã tự tay kích hoạt vật giết người tiềm ẩn nằm ngay tại ấn kí giữa mi tâm mình, mở ra huyết mâu thứ ba, tự bạo thân xác lẫn thần hồn của mình nhằm đồng quy vu tận với cô ả hồ ly tinh Thuỷ Nguyệt Đình kia, không cho ả ta có cơ hội đoạt xá thân thể nàng như mong muốn...Như thế thần hồn của nàng liền không thoát khỏi cảnh tan thành mây khói, làm sao lại có thể vẫn còn tồn tại được đây?!
Hoặc phải chăng...Đông Phương Vấn Tâm nàng thật sự đã chết, nàng thời điểm này chính là đang trên đường xuống âm tào địa phủ?!
Cũng trong khoảnh khắc nàng chính thức đi vào giấc ngủ sâu, không gian xung quanh thân thể nàng bỗng dưng xuất hiện biến động. Từng đốm sáng xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá cây đậm, xanh lá cây nhạt, xanh nước biển, tím) với đủ mọi kích thước cỡ như hạt gạo, cỡ như quả bóng bàn, cũng có cỡ như nằm tay trẻ con không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện xung quanh Đông Phương Vấn Tâm với con số hàng nghìn hàng tỷ trông vô cùng khủng bố, chúng lơ lửng xung quanh thân thể nàng, bao bọc nàng vào trong trung tâm quần thể ánh sánh bọn chúng.
Hình ảnh hàng nghìn hàng tỷ những đốm sáng hình cầu đủ màu sắc này bỗng dưng xuất hiện trong không gian tối tâm giơ tay không thấy được năm ngón từ nhìn xa nhìn lại vừa giống như vô số ánh sáng lập loè của đom đóm xuất hiện trong đêm đem mù mịt, thanh bình tĩnh lặng, vừa giống như dãi ngân hà trên thiên không mênh mông, đồ sộ hùng vĩ. Tạo thành khung cảnh vô cùng kỳ dị, huyền diệu không sao giải thích được!
Khó tin hơn nữa là những đốm sáng này giống như tự có ý thức của riêng mình, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng bay đến bên cạnh thân thể Đông Phương Vấn Tâm, xoay vòng theo chiều kim đồng hồ, nhẹ nhàng chuyển động, trôi nổi quanh người nàng. Cũng dưới sự bao bọc của chúng, thân thể Đông Phương Vấn Tâm lúc này cũng hiển hiện rõ ra ngoài, nhưng thời khắc này thân thể của nàng không thể chính xác được gọi là thân thể nữa, bởi vì nó lúc này đã trở nên trong suốt! Có thể nhìn xuyên qua thân thể nàng mà thấy được những đốm sáng đang trôi lững lờ vốn phải bị che khuất đi, thậm chí có cảm giác nếu chạm vào thân thể nàng cũng giống như chạm vào không khí vậy.
Không hề có thực thể!
Xong, Đông Phương Vấn Tâm lại không một chút nào hay biết về tình trạng thực tại của mình, trong thời điểm này vẫn an an ổn ổn khẽ cuộn tròn người, đóng đôi hàng mi dài cong tinh tế chìm vào trong giấc ngủ!
Không biết qua thời gian bao lâu, các đốm sáng càng ngày tụ tập càng nhiều, chúng quay quanh thân thể nàng với tốc độ nhanh hơn gấp mười ban đầu, rồi đột nhiên vô tung vô ảnh biến mất.
Không gian cứ thế lại chìm vào trong bóng tối sâu thẩm!
Trong cơn mơ hồ, nàng theo phản xạ của tiềm thức muốn phản kháng lại chúng, phản kháng lại sự kêu gọi, sự triều hồi quỷ dị này. Xong, chỉ cảm thấy từng bộ phận trên thân thể, mỗi một thứ đều như căn cứng hết ra, không thể nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, không thể tìm lấy đâu ra một chút khí lực để kháng cự lại. Cứ thế để mặc cho chúng đưa đẩy nàng đi càng ngày càng xa, cách địa phương thần bí kia càng ngày càng gần...
Cảm giác không thể tự mình làm chủ bản thân khiến Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy vô cùng ngột ngạt khó chịu. Nàng cố gắng mở hai mắt của mình ra để xem nơi này là nơi nào, nhưng mí mắt lại cứ như bị đeo tạ nghìn cân, không cách nào mở ra được. Toàn thân vô lực cộng thêm ý thức mơ hồ, một nữa thì tỉnh, một nữa thì mê, nên trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ rằng mình phải cố gắng mở mắt ra trong tiềm thức, Đông Phương Vấn Tâm lại bất tri bất giác thuận theo nhu cầu thân thể, vô thức thả lỏng thân mình, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tuy nhiên, trong cơn miên man trước khi nàng thật sự chìm vào trong giấc ngủ sâu này, nội tâm Đông Phương Vấn Tâm bỗng chốc đặt ra vô số câu hỏi.
Không phải là nàng đã chết rồi sao?!
Nếu đã chết thì làm sao lại có ý thức?!
Hay thần hồn còn chưa câu diệt nên ý thức vẫn còn tồn tại?!
Nàng vẫn còn nhớ rõ rành rọt giây phút ấy, bản thân nàng thế nhưng đã tự tay kích hoạt vật giết người tiềm ẩn nằm ngay tại ấn kí giữa mi tâm mình, mở ra huyết mâu thứ ba, tự bạo thân xác lẫn thần hồn của mình nhằm đồng quy vu tận với cô ả hồ ly tinh Thuỷ Nguyệt Đình kia, không cho ả ta có cơ hội đoạt xá thân thể nàng như mong muốn...Như thế thần hồn của nàng liền không thoát khỏi cảnh tan thành mây khói, làm sao lại có thể vẫn còn tồn tại được đây?!
Hoặc phải chăng...Đông Phương Vấn Tâm nàng thật sự đã chết, nàng thời điểm này chính là đang trên đường xuống âm tào địa phủ?!
Cũng trong khoảnh khắc nàng chính thức đi vào giấc ngủ sâu, không gian xung quanh thân thể nàng bỗng dưng xuất hiện biến động. Từng đốm sáng xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử (đỏ, cam, vàng, xanh lá cây đậm, xanh lá cây nhạt, xanh nước biển, tím) với đủ mọi kích thước cỡ như hạt gạo, cỡ như quả bóng bàn, cũng có cỡ như nằm tay trẻ con không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện xung quanh Đông Phương Vấn Tâm với con số hàng nghìn hàng tỷ trông vô cùng khủng bố, chúng lơ lửng xung quanh thân thể nàng, bao bọc nàng vào trong trung tâm quần thể ánh sánh bọn chúng.
Hình ảnh hàng nghìn hàng tỷ những đốm sáng hình cầu đủ màu sắc này bỗng dưng xuất hiện trong không gian tối tâm giơ tay không thấy được năm ngón từ nhìn xa nhìn lại vừa giống như vô số ánh sáng lập loè của đom đóm xuất hiện trong đêm đem mù mịt, thanh bình tĩnh lặng, vừa giống như dãi ngân hà trên thiên không mênh mông, đồ sộ hùng vĩ. Tạo thành khung cảnh vô cùng kỳ dị, huyền diệu không sao giải thích được!
Khó tin hơn nữa là những đốm sáng này giống như tự có ý thức của riêng mình, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng bay đến bên cạnh thân thể Đông Phương Vấn Tâm, xoay vòng theo chiều kim đồng hồ, nhẹ nhàng chuyển động, trôi nổi quanh người nàng. Cũng dưới sự bao bọc của chúng, thân thể Đông Phương Vấn Tâm lúc này cũng hiển hiện rõ ra ngoài, nhưng thời khắc này thân thể của nàng không thể chính xác được gọi là thân thể nữa, bởi vì nó lúc này đã trở nên trong suốt! Có thể nhìn xuyên qua thân thể nàng mà thấy được những đốm sáng đang trôi lững lờ vốn phải bị che khuất đi, thậm chí có cảm giác nếu chạm vào thân thể nàng cũng giống như chạm vào không khí vậy.
Không hề có thực thể!
Xong, Đông Phương Vấn Tâm lại không một chút nào hay biết về tình trạng thực tại của mình, trong thời điểm này vẫn an an ổn ổn khẽ cuộn tròn người, đóng đôi hàng mi dài cong tinh tế chìm vào trong giấc ngủ!
Không biết qua thời gian bao lâu, các đốm sáng càng ngày tụ tập càng nhiều, chúng quay quanh thân thể nàng với tốc độ nhanh hơn gấp mười ban đầu, rồi đột nhiên vô tung vô ảnh biến mất.
Không gian cứ thế lại chìm vào trong bóng tối sâu thẩm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.