Siêu Sát Thủ Trọng Sinh Dị Giới
Chương 9: Điều không thể ngờ nhất (2)
Phượng Chi Hạ
21/06/2016
Có người trong phòng!
Nàng ngay trong phút chốc bừng tỉnh, theo phản xạ bản năng nhanh chóng lật người rồi lăn một vòng về phía góc giường đối diện, tư thế nữa ngồi nữa quỳ xoay mặt về phương hướng phát ra tiếng gió.
Trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện sự có mặt của một sợi tơ mỏng màu đỏ. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện được, bản thân nàng thế nhưng đã cầm lấy "vũ khí" chuyên dùng để đoạt mạng người của mình, Thiên Tàm Ti! Sợi tơ dài tầm bốn mét do siêu thần thú cấp bậc thống lĩnh Huyết Băng Thiên Tàm uẩn dục hơn năm nghìn năm mới hình thành được, một vật thể sắc bén nhất thế gian!
Khăn hỉ chùm đầu cũng không màng vén xuống, ngưng tụ thần thức, điều khiển nó lan toả ra ngoài không gian, sẵn sàng chuẩn bị chống địch!
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên phá vỡ sự căng thẳng trong nột tâm của Đông Phương Vấn Tâm: - "Không cần phải đề phòng như thế, nếu như ta muốn giết nàng thì nàng đã nằm trong vũng máu từ lâu!"
- "Dạ Khuynh?!" Đông Phương Vấn Tâm nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc với mình, lúc này mới thả lỏng thân thể, Thiên Tàm Ti trong tay "vụt" cái biến mất, khẽ gọi.
- "Là ta!" Dạ Khuynh nhẹ giọng đáp lại tiếng gọi của nàng. Đoạn vòng đến phía sau, ôm thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng vào trong lòng ngực hắn.
Đông Phương Vấn Tâm cảm nhận được cái ôm ấp ấm áp này, khoé môi dưới lớp khăn hỉ lại không khỏi nhẹ cong. Nàng tìm một tư thế thoải mái, cứ như vậy tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, than nhẹ: - "Chàng làm ta suýt đứng tim a!"
- "Đứng tim?!" Dạ Khuynh lập lại hai từ cuối trong câu nói của nàng, giọng nói trầm ấm mang theo một ít trách cứ của hắn cách lớp khăn hỉ truyền vào trong tai nàng: - " Nàng suy nghĩ mà thất thần như vậy? Đến nỗi ta đã vào phòng, đứng đằng sau lưng nàng hơn một khằc thời gian nhưng nàng vẫn không hề phát giác ra?"
- "Ta..." Đông Phương Vấn Tâm ấp úng...
Dạ Khuynh không chờ nàng trả lời đã lại tiếp: -" Nếu như lúc nãy là kẻ thù không phải ta, nàng đã gặp nguy hiểm, Tâm nhi!
Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn nói vậy cũng không biết nói gì hơn. Dạ Khuynh nhưng là nói không sai, nếu như lúc nãy là kẻ địch xuất hiện thì nàng thật sự đã chết không biết bao nhiêu lần rồi đi! Hắn đứng sau lưng nàng từ lúc nào nàng cũng không hề hay biết, nếu như là kẻ địch...Không cần nói cũng liền biết kết cục ra sao a! Không bảo vệ phía sau lưng của bản thân mình, chính điều kiện kị nhất của một người sát thủ! Cho dù Đông Phương Vấn Tâm nàng hiện tại đã ly khai khỏi Đoạt Mệnh Cung, không làm cái nghề nghiệp đâm thuê chém mướn cho người kia nữa, thì cũng không được quên điều này, lơ là cảnh giác như vậy! Nàng nhưng còn không quên, ở tại Huyền Thiên Đại lục này không thiếu kẻ muốn hai người các nàng chết đi.
Bằng chứng thiết thực cho việc này, chính là trong bốn tháng vừa qua, hai người bọn nàng đã gặp phải không dưới ba mươi lần bị người tập kích ám sát.
Đông Phương Vấn Tâm khẽ ảo não. Trong khoảng thời gian bốn tháng sau khi rời khỏi Đoạt Mệnh Cung, nàng bất tri bất giác thả lỏng cảnh giác với xung quanh, luôn ỷ lại vào sự che chở của Dạ Khuynh mà thành ra có xu hướng lặp lại cuộc sống ăn nằm dằm dề như kiếp trước, quả thật là nàng hơi buông thả rồi! Sau đêm nay nàng nhưng phải dẹp hết đống thoại bản ở thế giới này sang một bên mới được, không để cho Dạ Khuynh hắn phải vì nàng mà lo nghĩ nhiều như vậy nữa! Nghĩ đoạn, Đông Phương Vấn Tâm lớn tiếng cam đoan: "Ta cam đoan với chàng sẽ không có lần sau! Từ nay trở đi cho tới hết kiếp này, Đông Phương Vấn Tâm ta nếu có lơ là cảnh giác thì cũng chỉ ở những lúc có chàng bên cạnh mà thôi!"
Dạ Khuynh thân thể bỗng chốc cứng đờ sau khi nghe được lời cam đoan này của nàng, một phút sau hắn mới thì thào nói:
- "Nàng...Khi ở bên cạnh ta lại càng phải cảnh giác hơn nữa!"
- "..." "Chàng vừa nói gì vậy?"
- "Không có gì." Giọng của Dạ Khuynh vang lên có chút bất đắc dĩ "Nói ta nghe khi nãy nàng suy nghĩ gì đến nhập thần? Hắn nghiêng đầu, bờ môi kề sát vành tai mẫn cảm của nàng, hơi thở của hắn mang theo hơi ấm, hoà với từng nhịp hô hấp đem lại cảm giác nhồn nhột nóng ran khiến cho khuôn mặt diễm lệ của Đông Phương Vấn Tâm dưới lớp khăn che đã hồng lại càng thêm hồng hơn. Nàng nhẹ giọng trả lời câu hỏi của hắn mang theo một chút hàm ý đùa cợt.
- "Haha...Ta a, nương tử của chàng là đang suy nghĩ chuyện xấu nha!" Đông Phương Vấn Tâm ngả ngớn nói.
- "Chuyện xấu?!" Dạ Khuynh như không hiểu "chuyện xấu" ở đây nàng nói có nghĩa là gì, nên thì thào tựa như đang nói với chính mình, lại tựa như hỏi nàng. Đông Phương Vấn Tâm gật gật đầu, nhéo nhẹ vào cánh tay đang choàng qua vòng eo nàng của hắn, dưới lớp khăn hỉ đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, loan loan giống như bán nguyệt, đầy bí hiểm đáp: " Đúng vậy nha, ta đây là đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để đêm nay ăn sạch tướng công nhà chàng không còn xương a, hắc hắc!"
- "..." Dạ Khuynh nghe nàng nói vậy thì chỉ khẽ cười một tiếng rồi không nói gì nữa. Cứ như vậy không gian bỗng chốc trầm xuống, im lặng như phỗng. Qua một khắc thời gian vẫn không thấy hắn nói gì, Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy là lạ nên đoạn nhéo vào cánh tay hắn thêm một cái nữa, u oán hỏi:
- "Sao chàng không nói gì a, có phải nghe nói ta muốn ăn chàng thành xương nên sợ đến hồn cũng bay khỏi xác rồi không?"
Dạ Khuynh như hồi hồn bởi cú nhéo của nàng, khẽ cười ấm giọng đáp: -"Uh, là ta sợ tiểu nương tử siêu háo sắc nhà nàng ăn ta không còn xương đi!"
Nghe hắn nói mình háo sắc, Đông Phương Vấn Tâm mặt mày bỗng chốc đỏ ửng cả lên như muốn nặng ra máu. Gì chứ, nàng làm gì háo sắc bao giờ nha! Nàng đây tuy thích ngắm nào là trai đẹp, nào là soái ca tuấn mỹ, nào là những tiểu chính thái đáng yêu thuần khiết, vân vân và mây mây, nhưng thuần tuý chỉ là thưởng thức cái đẹp! Thưởng thức cái đẹp thôi a~! Còn Dạ Khuynh hắn nay đã là thịt trong miệng nàng, nàng có suy nghĩ muốn ăn, cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa! Nghĩ đoạn, ngay lập tức liền bĩu môi hờn dỗi:
- "Ta mới không phải là siêu háo sắc!"
Dạ khuynh nghe nàng nói vậy, khẽ cúi người tựa vào hõm vai của nàng, gật gật đầu xem như như nàng nói đúng, rồi nhẹ cười khẳng định: - "Ta đúng là đã oan uổng cho nàng, Tâm nhi của ta chỉ hơi háo sắc chứ không phải siêu háo sắc!"
Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn nói xong, rất có tiền đồ trợn trắng mắt́́, lại nhéo mạnh vào tay hắn một cái, u oán nói: - "Chàng nha, chàng đây là đang đùa cợt lão nương! Muốn không động phòng nữa phải không?" Nàng bây giờ thật muốn vén lên khăn hỉ, đánh cho hắn một trận nha!
- "Ta chỉ là nói thật thôi. " Dạ Khuynh cười cười cười lắc đầu, hai cánh tay đang đặt vòng qua hông nàng càng siết chặt hơn, kéo nàng vào sát người mình, ôm nàng thật chặt như muốn khảm nàng vào thân thể của hắn vậy!
Dạ Khuynh chôn mặt vào trong hõm vai của Đông Phương Vấn Tâm, bên mũi tràn ngập mùi hương mị hoặc mà chỉ riêng nàng mới có, nhẹ giọng tựa như thì thầm lại tựa như nỉ non bên tai nàng: -" Nàng đừng nhúc nhích Tâm nhi, cứ như vậy để ta ôm nàng một lát!"
Nàng ngay trong phút chốc bừng tỉnh, theo phản xạ bản năng nhanh chóng lật người rồi lăn một vòng về phía góc giường đối diện, tư thế nữa ngồi nữa quỳ xoay mặt về phương hướng phát ra tiếng gió.
Trong tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện sự có mặt của một sợi tơ mỏng màu đỏ. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện được, bản thân nàng thế nhưng đã cầm lấy "vũ khí" chuyên dùng để đoạt mạng người của mình, Thiên Tàm Ti! Sợi tơ dài tầm bốn mét do siêu thần thú cấp bậc thống lĩnh Huyết Băng Thiên Tàm uẩn dục hơn năm nghìn năm mới hình thành được, một vật thể sắc bén nhất thế gian!
Khăn hỉ chùm đầu cũng không màng vén xuống, ngưng tụ thần thức, điều khiển nó lan toả ra ngoài không gian, sẵn sàng chuẩn bị chống địch!
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên phá vỡ sự căng thẳng trong nột tâm của Đông Phương Vấn Tâm: - "Không cần phải đề phòng như thế, nếu như ta muốn giết nàng thì nàng đã nằm trong vũng máu từ lâu!"
- "Dạ Khuynh?!" Đông Phương Vấn Tâm nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc với mình, lúc này mới thả lỏng thân thể, Thiên Tàm Ti trong tay "vụt" cái biến mất, khẽ gọi.
- "Là ta!" Dạ Khuynh nhẹ giọng đáp lại tiếng gọi của nàng. Đoạn vòng đến phía sau, ôm thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng vào trong lòng ngực hắn.
Đông Phương Vấn Tâm cảm nhận được cái ôm ấp ấm áp này, khoé môi dưới lớp khăn hỉ lại không khỏi nhẹ cong. Nàng tìm một tư thế thoải mái, cứ như vậy tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, than nhẹ: - "Chàng làm ta suýt đứng tim a!"
- "Đứng tim?!" Dạ Khuynh lập lại hai từ cuối trong câu nói của nàng, giọng nói trầm ấm mang theo một ít trách cứ của hắn cách lớp khăn hỉ truyền vào trong tai nàng: - " Nàng suy nghĩ mà thất thần như vậy? Đến nỗi ta đã vào phòng, đứng đằng sau lưng nàng hơn một khằc thời gian nhưng nàng vẫn không hề phát giác ra?"
- "Ta..." Đông Phương Vấn Tâm ấp úng...
Dạ Khuynh không chờ nàng trả lời đã lại tiếp: -" Nếu như lúc nãy là kẻ thù không phải ta, nàng đã gặp nguy hiểm, Tâm nhi!
Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn nói vậy cũng không biết nói gì hơn. Dạ Khuynh nhưng là nói không sai, nếu như lúc nãy là kẻ địch xuất hiện thì nàng thật sự đã chết không biết bao nhiêu lần rồi đi! Hắn đứng sau lưng nàng từ lúc nào nàng cũng không hề hay biết, nếu như là kẻ địch...Không cần nói cũng liền biết kết cục ra sao a! Không bảo vệ phía sau lưng của bản thân mình, chính điều kiện kị nhất của một người sát thủ! Cho dù Đông Phương Vấn Tâm nàng hiện tại đã ly khai khỏi Đoạt Mệnh Cung, không làm cái nghề nghiệp đâm thuê chém mướn cho người kia nữa, thì cũng không được quên điều này, lơ là cảnh giác như vậy! Nàng nhưng còn không quên, ở tại Huyền Thiên Đại lục này không thiếu kẻ muốn hai người các nàng chết đi.
Bằng chứng thiết thực cho việc này, chính là trong bốn tháng vừa qua, hai người bọn nàng đã gặp phải không dưới ba mươi lần bị người tập kích ám sát.
Đông Phương Vấn Tâm khẽ ảo não. Trong khoảng thời gian bốn tháng sau khi rời khỏi Đoạt Mệnh Cung, nàng bất tri bất giác thả lỏng cảnh giác với xung quanh, luôn ỷ lại vào sự che chở của Dạ Khuynh mà thành ra có xu hướng lặp lại cuộc sống ăn nằm dằm dề như kiếp trước, quả thật là nàng hơi buông thả rồi! Sau đêm nay nàng nhưng phải dẹp hết đống thoại bản ở thế giới này sang một bên mới được, không để cho Dạ Khuynh hắn phải vì nàng mà lo nghĩ nhiều như vậy nữa! Nghĩ đoạn, Đông Phương Vấn Tâm lớn tiếng cam đoan: "Ta cam đoan với chàng sẽ không có lần sau! Từ nay trở đi cho tới hết kiếp này, Đông Phương Vấn Tâm ta nếu có lơ là cảnh giác thì cũng chỉ ở những lúc có chàng bên cạnh mà thôi!"
Dạ Khuynh thân thể bỗng chốc cứng đờ sau khi nghe được lời cam đoan này của nàng, một phút sau hắn mới thì thào nói:
- "Nàng...Khi ở bên cạnh ta lại càng phải cảnh giác hơn nữa!"
- "..." "Chàng vừa nói gì vậy?"
- "Không có gì." Giọng của Dạ Khuynh vang lên có chút bất đắc dĩ "Nói ta nghe khi nãy nàng suy nghĩ gì đến nhập thần? Hắn nghiêng đầu, bờ môi kề sát vành tai mẫn cảm của nàng, hơi thở của hắn mang theo hơi ấm, hoà với từng nhịp hô hấp đem lại cảm giác nhồn nhột nóng ran khiến cho khuôn mặt diễm lệ của Đông Phương Vấn Tâm dưới lớp khăn che đã hồng lại càng thêm hồng hơn. Nàng nhẹ giọng trả lời câu hỏi của hắn mang theo một chút hàm ý đùa cợt.
- "Haha...Ta a, nương tử của chàng là đang suy nghĩ chuyện xấu nha!" Đông Phương Vấn Tâm ngả ngớn nói.
- "Chuyện xấu?!" Dạ Khuynh như không hiểu "chuyện xấu" ở đây nàng nói có nghĩa là gì, nên thì thào tựa như đang nói với chính mình, lại tựa như hỏi nàng. Đông Phương Vấn Tâm gật gật đầu, nhéo nhẹ vào cánh tay đang choàng qua vòng eo nàng của hắn, dưới lớp khăn hỉ đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, loan loan giống như bán nguyệt, đầy bí hiểm đáp: " Đúng vậy nha, ta đây là đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để đêm nay ăn sạch tướng công nhà chàng không còn xương a, hắc hắc!"
- "..." Dạ Khuynh nghe nàng nói vậy thì chỉ khẽ cười một tiếng rồi không nói gì nữa. Cứ như vậy không gian bỗng chốc trầm xuống, im lặng như phỗng. Qua một khắc thời gian vẫn không thấy hắn nói gì, Đông Phương Vấn Tâm cảm thấy là lạ nên đoạn nhéo vào cánh tay hắn thêm một cái nữa, u oán hỏi:
- "Sao chàng không nói gì a, có phải nghe nói ta muốn ăn chàng thành xương nên sợ đến hồn cũng bay khỏi xác rồi không?"
Dạ Khuynh như hồi hồn bởi cú nhéo của nàng, khẽ cười ấm giọng đáp: -"Uh, là ta sợ tiểu nương tử siêu háo sắc nhà nàng ăn ta không còn xương đi!"
Nghe hắn nói mình háo sắc, Đông Phương Vấn Tâm mặt mày bỗng chốc đỏ ửng cả lên như muốn nặng ra máu. Gì chứ, nàng làm gì háo sắc bao giờ nha! Nàng đây tuy thích ngắm nào là trai đẹp, nào là soái ca tuấn mỹ, nào là những tiểu chính thái đáng yêu thuần khiết, vân vân và mây mây, nhưng thuần tuý chỉ là thưởng thức cái đẹp! Thưởng thức cái đẹp thôi a~! Còn Dạ Khuynh hắn nay đã là thịt trong miệng nàng, nàng có suy nghĩ muốn ăn, cũng là chuyện kinh thiên địa nghĩa! Nghĩ đoạn, ngay lập tức liền bĩu môi hờn dỗi:
- "Ta mới không phải là siêu háo sắc!"
Dạ khuynh nghe nàng nói vậy, khẽ cúi người tựa vào hõm vai của nàng, gật gật đầu xem như như nàng nói đúng, rồi nhẹ cười khẳng định: - "Ta đúng là đã oan uổng cho nàng, Tâm nhi của ta chỉ hơi háo sắc chứ không phải siêu háo sắc!"
Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn nói xong, rất có tiền đồ trợn trắng mắt́́, lại nhéo mạnh vào tay hắn một cái, u oán nói: - "Chàng nha, chàng đây là đang đùa cợt lão nương! Muốn không động phòng nữa phải không?" Nàng bây giờ thật muốn vén lên khăn hỉ, đánh cho hắn một trận nha!
- "Ta chỉ là nói thật thôi. " Dạ Khuynh cười cười cười lắc đầu, hai cánh tay đang đặt vòng qua hông nàng càng siết chặt hơn, kéo nàng vào sát người mình, ôm nàng thật chặt như muốn khảm nàng vào thân thể của hắn vậy!
Dạ Khuynh chôn mặt vào trong hõm vai của Đông Phương Vấn Tâm, bên mũi tràn ngập mùi hương mị hoặc mà chỉ riêng nàng mới có, nhẹ giọng tựa như thì thầm lại tựa như nỉ non bên tai nàng: -" Nàng đừng nhúc nhích Tâm nhi, cứ như vậy để ta ôm nàng một lát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.