Chương 240: Các ngươi, đáng chết!
Giang Hồ Tái Kiến
21/07/2020
Tay phải Vân Phi Dương, từ thời điểm đánh giết Mộ Dung Thượng Thư vẫn còn ở vào trạng thái tê liệt.
Bây giờ mới qua nửa tháng, tuy nhiên dần có trực giác, nhưng chưa bao giờ dùng tới. Bời vì, Thần văn đang chậm rãi ngưng tụ lại Thần lực.
Hắn không dám sử dụng tay phải, sợ sẽ đánh loạn tiết tấu ngưng tụ thần lực!
Trước đó Cao Viễn Chúc vẫn lạc, hắn từng có xúc động bạo phát, lại bị Lâm Nhược Hiên gắt gao nắm cổ tay, phong tỏa Linh Niệm cùng Thần lực, không thể phóng xuất.
Đương nhiên.
Lâm Nhược Hiên chỉ ngoài ý muốn chế trụ, cũng sẽ không ngờ, tay phải tiểu tử này ẩn giấu đi sức chiến đấu kinh khủng!
Bây giờ.
Không có Lâm Nhược Hiên trói buộc.
Lại thấy Mục Oanh bị đám võ giả đánh quét bay ra ngoài, Vân Phi Dương tư duy phai mờ, trong thức hải chỉ có một ý niệm.
Giết chết những người này, một tên cũng không tha!
"Hô!"
Trái tay nắm phải vung lên, Linh lực cùng Thần lực bỗng nhiên bạo phát, khí tức cuồng bạo nháy mắt quét bay hài cốt chung quanh, hóa thành hư vô!
Càng kinh khủng là.
Một kiếm này vung ra, lại nháy mắt hóa thành vô số kiếm khí, ẩn chứa căm giận ngút trời, giết tới đám võ giả.
Tử vong khí tức trong không khí tựa như kiêng kị cỗ lực lượng này, nhao nhao héo rút.
Đây là, Thần chi nộ!
Bất kỳ khí tức gì, tại trước mặt nó yếu ớt không chịu nổi!
Trong lòng đám võ giả triền đầu cùng Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ dâng lên hãi nhiên, bọn họ cùng nhau quay lại, thì thấy một đạo kiếm khí cự đại, như sóng lớn tiến đến.
- Không tốt!
- Rút lui, nhanh!
Đám người sợ hãi.
Nhưng.
Đã muộn!
Cuồng bạo kiếm khí lấy tư thế quét ngang, càn quét hết thảy, rất nhiều võ giả không tránh kịp!
"Bành!"
"Bành! Bành! Bành!"
Hơn mười Vũ Sư tham dự vây công Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ bị chém giết, thân thể vỡ nát, hóa thành một mảnh mưa máu, năm Vũ Tông sơ kỳ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị trảm tại dưới kiếm!
Bá đạo như thế!
Vân Phi Dương giận xuất một kiếm chém hơn mười Vũ Sư cùng năm Vũ Tông, sắc mặt đám người may mắn không chết, hoặc không bị kiếm khí công kích tái nhợt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Giờ phút này, ánh mắt tham lam sớm hóa thành sợ hãi thật sâu!
"Rống!"
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau cùng suy yếu ngã trên mặt đất.
Đại Bạch là ngũ phẩm hung thú không tệ, nhưng trong nội điện, không chỉ giới hạn phi hành, còn hạn chế tốc độ. Như thế chẳng khác nào gãy mất tứ chi, đối mặt mười mấy võ giả, nhiều Vũ Tông như vậy, không thể phát huy ra thực lực chân chính!
Mà còn phân tâm bảo hộ Mục Oanh, cho nên trong thời gian ngắn đã bị đánh mình đầy thương tích, nếu không có thân thể cường đại chèo chống, chỉ sợ tại đã bị giết.
"Xoát."
Thần Thần chạy tới, phun ra Linh lực có tác dụng liệu thương lên miệng vết thương của Đại Bạch.
- Vân đại ca!
Mục Oanh trốn phía sau Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, kiên cường cầm nước mắt, không cho chảy xuống, trong tay nắm thật chặt thuẫn bài.
"Hô!"
Vân Phi Dương thở phì phò, vẻ mặt lạnh lùng phủ đầy mồ hôi, vừa rồi một kiếm kia tuy cường hãn, nhưng cũng để thân thể hắn có gánh nặng không nhỏ.
Đây vẫn chỉ ngưng tụ ra một chút Thần lực, nếu như đổi lại giống oanh sát Mộ Dung Thượng Thư lúc trước, khẳng định sẽ trả đại giới thê thảm hơn nhiều, kiếm gãy có lẽ không chịu nổi mà vỡ nát.
Đương nhiên.
Lực lượng bạo phát, một kiếm chém xuống, đám người bị đánh trúng, không ai chạy thoát, toàn bộ đều ngã xuống!
"Ba!"
Vân Phi Dương đè ép cánh tay phải đang run, cầm kiếm từng bước đi tới.
Tóc đen không gió tự bay, hiển lộ gương mặt trắng nõn, phía trên phủ đầy sát cơ, giống như một sát thần khủng bố.
Đám người nhao nhao đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên.
Nhiễm gia gia chủ trong đoàn người, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử này nhìn qua rất suy yếu, tất cả chúng ta cùng lên, giết…
- Chết!
Vân Phi Dương một kiếm vỗ tới.
Sắc mặt Nhiễm gia Gia chủ đại biến, vội vàng bạo phát tu vi Vũ Sư đỉnh phong, nhưng vô bổ, cuối cùng bành một tiếng, bị kiếm khí trảm giết, hóa thành một mảnh mưa máu.
Vân Phi Dương suy yếu!
Nhưng chỉ tay phải vì mất đi Thần lực mà thôi!
Giờ phút này, thuần linh hạch hắn vẫn dồi dào, chém xuống một kiếm, miểu sát Vũ Sư, dễ như trở bàn tay!
Đám Mạc gia vốn muốn liên hợp xông lên, nhưng mắt thấy Nhiễm gia Gia chủ chết thảm, hoảng sợ lui lại mấy bước. Cái này…mẹ nó, quá dọa người, quá kinh khủng!
Không ai dám lên.
Bời vì, bọn họ sợ chết!
Vân Phi Dương giơ kiếm, chỉ mọi người, lạnh lùng quát.
- Dám đả thương nữ nhân cùng khế ước thú của ta, các ngươi đáng chết!
Khi nói chuyện, kiếm lần nữa bổ tới.
"Bành!"
Một tên võ giả vẫn lạc!
Bành bành!
Lại có hai Vũ Sư bị chém giết.
Những người này trước mặt Vân Phi Dương, chẳng khác nào kiến hôi dễ dàng bị đồ sát, không có sức phản kháng.
Nói thật.
Những người này, chết chưa hết tội.
Nếu không thấy huyết lộ dưới mặt đất, bọn họ sẽ tìm không thấy cửa vào, cũng không thể còn sống đi vào nội điện!
Đương nhiên.
Nếu như bọn họ biết, huyết lộ do Vân Phi Dương làm ra, cũng sẽ không có cảm kích, bời vì sớm đã bị tham niệm phai mờ.
Nếu không, sẽ không khi dễ một nữ hài chỉ có tu vi Vũ Đồ.
Bành!
Lại có một võ giả bị kiếm khí trảm giết.
Một khắc này.
Sự khủng bố Vân Phi Dương toàn bộ được bày ra.
Khi hắn đi đến trước mặt Mục Oanh, mấy chục võ giả, đã bị mạt sát hơn phân nửa, chỉ còn hơn mười tên may mắn sống sót.
Bi kịch nhất là Nhiễm gia, Gia chủ vẫn lạc, đám cao thủ cũng chết gần hết. Lần này tiến vào lăng mộ, có thể nói tổn thất nặng nề, thương gân động cốt!
"Xoát!"
Nhưng vào lúc này, lại có một nhóm võ giả chạy tới.
Trận pháp biến ảo từ nội điện phi thường lớn, vây công Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, muốn cướp đoạt thuẫn bài trong tay Mục Oanh, chỉ là một nhóm người.
Trong chiến trường còn phân tán rất nhiều người, bọn họ bị một kiếm Vân Phi Dương kinh động, nhao nhao chạy tới!
Bên trong, có Trương gia cùng các đại gia tộc khác.
- Vân Phi Dương!
Trương Diệu Tổ cũng không biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, khi hắn nhìn thấy thiếu niên này, trong con ngươi lấp lóe sát cơ.
Sau khi tiến vào lăng mộ, hắn hi vọng tìm đucợ tên này, bây giờ rốt cục đã được như nguyện!
Những gia tộc khác cũng từng người ma quyền sát chưởng, trong con ngươi lấp lóe sát khí, những người này thật không thích Vân Phi Dương. Dù sao, Thanh Phong Lâu ngày ấy, rất nhiều dòng chính gia tộc bị ngược.
Mà
Trước đó khi tiến vào lăng mộ, rõ ràng nói dựa theo trình tự đi vào, tên này lại trước một bước phóng đi, để bọn hắn không thể chịu được.
Bây giờ không có cao thủ Đông Lăng học phủ ở hiện trường, tất nhiên là cơ hội động thủ tốt nhất!
Những người này.
Chỉ tìm cho mình cái cớ.
Bọn họ muốn giết Vân Phi Dương vì, kẻ này có năng lực chiến thắng Trương Hằng, thực lực tất nhiên đạt tới Vũ Tông, giết chết để trừ một phiền toái.
Các gia tộc Đông Lăng thành có liên kết quy định, hàng năm an bài gia tộc đi Bách Thảo Dược Cốc ngồi chờ tìm dược.
Nên bọn họ không thể chịu được có người phạm vi, mà nhất là trong thời điểm đoạt bảo thế này.
- Trương gia chủ!
Một người chỉ Mục Oanh nói:
- Thuẫn bài trong tay cô bé kia, có thể là một kiện chí bảo!
- Hửm?
Hai mắt Trương Diệu Tổ đột nhiên tỏa sáng.
Đám cường giả cấp Vũ Tông các đại gia tộc khác cũng hiện ra vẻ hưng phấn.
Bây giờ mới qua nửa tháng, tuy nhiên dần có trực giác, nhưng chưa bao giờ dùng tới. Bời vì, Thần văn đang chậm rãi ngưng tụ lại Thần lực.
Hắn không dám sử dụng tay phải, sợ sẽ đánh loạn tiết tấu ngưng tụ thần lực!
Trước đó Cao Viễn Chúc vẫn lạc, hắn từng có xúc động bạo phát, lại bị Lâm Nhược Hiên gắt gao nắm cổ tay, phong tỏa Linh Niệm cùng Thần lực, không thể phóng xuất.
Đương nhiên.
Lâm Nhược Hiên chỉ ngoài ý muốn chế trụ, cũng sẽ không ngờ, tay phải tiểu tử này ẩn giấu đi sức chiến đấu kinh khủng!
Bây giờ.
Không có Lâm Nhược Hiên trói buộc.
Lại thấy Mục Oanh bị đám võ giả đánh quét bay ra ngoài, Vân Phi Dương tư duy phai mờ, trong thức hải chỉ có một ý niệm.
Giết chết những người này, một tên cũng không tha!
"Hô!"
Trái tay nắm phải vung lên, Linh lực cùng Thần lực bỗng nhiên bạo phát, khí tức cuồng bạo nháy mắt quét bay hài cốt chung quanh, hóa thành hư vô!
Càng kinh khủng là.
Một kiếm này vung ra, lại nháy mắt hóa thành vô số kiếm khí, ẩn chứa căm giận ngút trời, giết tới đám võ giả.
Tử vong khí tức trong không khí tựa như kiêng kị cỗ lực lượng này, nhao nhao héo rút.
Đây là, Thần chi nộ!
Bất kỳ khí tức gì, tại trước mặt nó yếu ớt không chịu nổi!
Trong lòng đám võ giả triền đầu cùng Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ dâng lên hãi nhiên, bọn họ cùng nhau quay lại, thì thấy một đạo kiếm khí cự đại, như sóng lớn tiến đến.
- Không tốt!
- Rút lui, nhanh!
Đám người sợ hãi.
Nhưng.
Đã muộn!
Cuồng bạo kiếm khí lấy tư thế quét ngang, càn quét hết thảy, rất nhiều võ giả không tránh kịp!
"Bành!"
"Bành! Bành! Bành!"
Hơn mười Vũ Sư tham dự vây công Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ bị chém giết, thân thể vỡ nát, hóa thành một mảnh mưa máu, năm Vũ Tông sơ kỳ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị trảm tại dưới kiếm!
Bá đạo như thế!
Vân Phi Dương giận xuất một kiếm chém hơn mười Vũ Sư cùng năm Vũ Tông, sắc mặt đám người may mắn không chết, hoặc không bị kiếm khí công kích tái nhợt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Giờ phút này, ánh mắt tham lam sớm hóa thành sợ hãi thật sâu!
"Rống!"
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ gầm nhẹ một tiếng, sau cùng suy yếu ngã trên mặt đất.
Đại Bạch là ngũ phẩm hung thú không tệ, nhưng trong nội điện, không chỉ giới hạn phi hành, còn hạn chế tốc độ. Như thế chẳng khác nào gãy mất tứ chi, đối mặt mười mấy võ giả, nhiều Vũ Tông như vậy, không thể phát huy ra thực lực chân chính!
Mà còn phân tâm bảo hộ Mục Oanh, cho nên trong thời gian ngắn đã bị đánh mình đầy thương tích, nếu không có thân thể cường đại chèo chống, chỉ sợ tại đã bị giết.
"Xoát."
Thần Thần chạy tới, phun ra Linh lực có tác dụng liệu thương lên miệng vết thương của Đại Bạch.
- Vân đại ca!
Mục Oanh trốn phía sau Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, kiên cường cầm nước mắt, không cho chảy xuống, trong tay nắm thật chặt thuẫn bài.
"Hô!"
Vân Phi Dương thở phì phò, vẻ mặt lạnh lùng phủ đầy mồ hôi, vừa rồi một kiếm kia tuy cường hãn, nhưng cũng để thân thể hắn có gánh nặng không nhỏ.
Đây vẫn chỉ ngưng tụ ra một chút Thần lực, nếu như đổi lại giống oanh sát Mộ Dung Thượng Thư lúc trước, khẳng định sẽ trả đại giới thê thảm hơn nhiều, kiếm gãy có lẽ không chịu nổi mà vỡ nát.
Đương nhiên.
Lực lượng bạo phát, một kiếm chém xuống, đám người bị đánh trúng, không ai chạy thoát, toàn bộ đều ngã xuống!
"Ba!"
Vân Phi Dương đè ép cánh tay phải đang run, cầm kiếm từng bước đi tới.
Tóc đen không gió tự bay, hiển lộ gương mặt trắng nõn, phía trên phủ đầy sát cơ, giống như một sát thần khủng bố.
Đám người nhao nhao đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên.
Nhiễm gia gia chủ trong đoàn người, phẫn nộ quát:
- Tiểu tử này nhìn qua rất suy yếu, tất cả chúng ta cùng lên, giết…
- Chết!
Vân Phi Dương một kiếm vỗ tới.
Sắc mặt Nhiễm gia Gia chủ đại biến, vội vàng bạo phát tu vi Vũ Sư đỉnh phong, nhưng vô bổ, cuối cùng bành một tiếng, bị kiếm khí trảm giết, hóa thành một mảnh mưa máu.
Vân Phi Dương suy yếu!
Nhưng chỉ tay phải vì mất đi Thần lực mà thôi!
Giờ phút này, thuần linh hạch hắn vẫn dồi dào, chém xuống một kiếm, miểu sát Vũ Sư, dễ như trở bàn tay!
Đám Mạc gia vốn muốn liên hợp xông lên, nhưng mắt thấy Nhiễm gia Gia chủ chết thảm, hoảng sợ lui lại mấy bước. Cái này…mẹ nó, quá dọa người, quá kinh khủng!
Không ai dám lên.
Bời vì, bọn họ sợ chết!
Vân Phi Dương giơ kiếm, chỉ mọi người, lạnh lùng quát.
- Dám đả thương nữ nhân cùng khế ước thú của ta, các ngươi đáng chết!
Khi nói chuyện, kiếm lần nữa bổ tới.
"Bành!"
Một tên võ giả vẫn lạc!
Bành bành!
Lại có hai Vũ Sư bị chém giết.
Những người này trước mặt Vân Phi Dương, chẳng khác nào kiến hôi dễ dàng bị đồ sát, không có sức phản kháng.
Nói thật.
Những người này, chết chưa hết tội.
Nếu không thấy huyết lộ dưới mặt đất, bọn họ sẽ tìm không thấy cửa vào, cũng không thể còn sống đi vào nội điện!
Đương nhiên.
Nếu như bọn họ biết, huyết lộ do Vân Phi Dương làm ra, cũng sẽ không có cảm kích, bời vì sớm đã bị tham niệm phai mờ.
Nếu không, sẽ không khi dễ một nữ hài chỉ có tu vi Vũ Đồ.
Bành!
Lại có một võ giả bị kiếm khí trảm giết.
Một khắc này.
Sự khủng bố Vân Phi Dương toàn bộ được bày ra.
Khi hắn đi đến trước mặt Mục Oanh, mấy chục võ giả, đã bị mạt sát hơn phân nửa, chỉ còn hơn mười tên may mắn sống sót.
Bi kịch nhất là Nhiễm gia, Gia chủ vẫn lạc, đám cao thủ cũng chết gần hết. Lần này tiến vào lăng mộ, có thể nói tổn thất nặng nề, thương gân động cốt!
"Xoát!"
Nhưng vào lúc này, lại có một nhóm võ giả chạy tới.
Trận pháp biến ảo từ nội điện phi thường lớn, vây công Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, muốn cướp đoạt thuẫn bài trong tay Mục Oanh, chỉ là một nhóm người.
Trong chiến trường còn phân tán rất nhiều người, bọn họ bị một kiếm Vân Phi Dương kinh động, nhao nhao chạy tới!
Bên trong, có Trương gia cùng các đại gia tộc khác.
- Vân Phi Dương!
Trương Diệu Tổ cũng không biết vừa rồi phát sinh chuyện gì, khi hắn nhìn thấy thiếu niên này, trong con ngươi lấp lóe sát cơ.
Sau khi tiến vào lăng mộ, hắn hi vọng tìm đucợ tên này, bây giờ rốt cục đã được như nguyện!
Những gia tộc khác cũng từng người ma quyền sát chưởng, trong con ngươi lấp lóe sát khí, những người này thật không thích Vân Phi Dương. Dù sao, Thanh Phong Lâu ngày ấy, rất nhiều dòng chính gia tộc bị ngược.
Mà
Trước đó khi tiến vào lăng mộ, rõ ràng nói dựa theo trình tự đi vào, tên này lại trước một bước phóng đi, để bọn hắn không thể chịu được.
Bây giờ không có cao thủ Đông Lăng học phủ ở hiện trường, tất nhiên là cơ hội động thủ tốt nhất!
Những người này.
Chỉ tìm cho mình cái cớ.
Bọn họ muốn giết Vân Phi Dương vì, kẻ này có năng lực chiến thắng Trương Hằng, thực lực tất nhiên đạt tới Vũ Tông, giết chết để trừ một phiền toái.
Các gia tộc Đông Lăng thành có liên kết quy định, hàng năm an bài gia tộc đi Bách Thảo Dược Cốc ngồi chờ tìm dược.
Nên bọn họ không thể chịu được có người phạm vi, mà nhất là trong thời điểm đoạt bảo thế này.
- Trương gia chủ!
Một người chỉ Mục Oanh nói:
- Thuẫn bài trong tay cô bé kia, có thể là một kiện chí bảo!
- Hửm?
Hai mắt Trương Diệu Tổ đột nhiên tỏa sáng.
Đám cường giả cấp Vũ Tông các đại gia tộc khác cũng hiện ra vẻ hưng phấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.