Chương 299: Đừng giết, ta có bí mật!
Giang Hồ Tái Kiến
22/07/2020
- Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy truyền vào tai mọi người.
- A
Nộ Thiên Hổ kêu thảm tê tâm liệt phế, tay phải triệt để bị bóp nát biến hình!
Dám cách Vân Phi Dương gần như vậy, quả thực muốn chết.
- Lão đại!
Sắc mặt đám mặt thẹo đột nhiên đại biến.
Vốn chờ Bách Phu Trưởng này thống khổ ngã xuống đất chết, bọn hắn chưa từng nghĩ vẻn vẹn mấy giây sau, nội dung cốt truyện lại đảo ngược!
Nhưng.
Bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian lo lắng cho Nộ Thiên Hổ. Bởi vì, thời khắc Vân Phi Dương động thủ, con ngươi binh lính Cửu đoàn lấp lóe vẻ hưng phấn.
Nói thật, đoạn đường này diễn quá mệt mỏi, họ muốn thống khoái chiến một trận!
Bành.
Một quyền Vân Phi Dương đánh vào bụng Nộ Thiên Hổ, ám kình bạo phát phá hư kinh mạch đối phương.
- Ngươi…
Nộ Thiên Hổ thống khổ ngã xuống đất.
Giờ phút này, chẳng những tay phải hắn phế, thậm chí năng lực đứng lên cũng không có.
Ba!
Vân Phi Dương giẫm trên mặt hắn nói.
- Không có thực lực, cũng học người ta đi ăn cướp.
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía chúng phỉ, vung tay lên, nói:
- Giết.
Binh lính Cửu đoàn bạo phát tu vi.
- Vù vù!
Vũ Đồ hình thành khí lãng bao phủ xung quanh ép cây cỏ bốn phía rạp hết xuống đất!
Ngắn ngủi một tháng.
Cửu đoàn Tân Binh Doanh có tu vi bình quân chỉ là Vũ Lực, dưới sự huấn luyện của Vân Phi Dương đạt đến Vũ Đồ, mà Vũ Đồ sơ kỳ chỉ chiếm số ít, đa số đã đạt tới trung kỳ!
Muốn nói trưởng thành nhanh nhất, chính là ba người Diệp Nam Tu, Hắc Mao và Khúc Vãn Ca được Vân Phi Dương đơn độc huấn luyện.
Giờ phút này, tu vi bọn họ đã đột phá đến Vũ Đồ hậu kỳ.
Một tháng huấn luyện khủng bố, từ Vũ Lực đột phá đến Vũ Đồ hậu kỳ, đã là cực hạn nghiền ép, cực hạn đề bạt!
Binh lính Cửu đoàn bạo phát tu vi, dọa sợ tặc khấu Mãnh Hổ Trại.
Tu vi bình quân của bọn họ chỉ có Vũ Lực đỉnh phong, đối mặt quân đoàn toàn bộ là Vũ Đồ, coi như bọn họ tăng thêm vài trăm người cũng chưa hẳn là đối thủ!
- Giết!
Diệp Nam Tu nhặt trường thương trên mặt đất lên, bỗng nhiên đâm qua.
Phốc xích!
Một tên tặc khấu hoảng sợ bị đâm thủng ngực.
Bành!
Diệp Nam Tu đá bay đối phương ra ngoài, máu tươi nóng bỏng tung tóe trên mặt, hắn thờ ơ, lần nữa đâm về một tên khác!
- Giết giết!
Binh lính Cửu đoàn nhao nhao nhặt vũ khí giết qua.
Một khắc này.
Bọn họ tháo da dê hóa thành từng đầu sói đói, lấy binh khí làm hàm răng sắc bén cắn xé kẻ địch!
- Mẹ ơi!
Tên mặt thẹo phẫn nộ quát.
- Rút lui, rút lui, rút lui!
Lão đại cấp Vũ Tông bị đánh ngã nhẹ nhõm, binh lính quân đoàn lại bộc phát ra tu vi cường đại, hắn rốt cục ý thức được mình bị mắc lừa!
Hôm nay chỉ có chạy trốn.
Còn về Nộ Thiên Hổ, người nào quản hắn chết sống, nếu chết càng tốt, sau này lão tử có thể ngồi lên ngai vàng Đại đương gia!
Mang theo loại ý nghĩ này, tên mặt thẹo thi triển thân pháp trốn vào thâm sơn.
Đại đương gia ngã xuống, không rõ sống chết, nhị đương gia chạy trốn, tặc khấu Mãnh Long trại nhất thời mất đi người đáng tin cậy, nhao nhao chạy trốn.
Nhưng.
Bọn họ dù sao cũng không có tu vi Vũ Sư đỉnh phong như tên mặt thẹo.
Cộng thêm từ đầu xem thường, khoảng cách rất gần với binh lính Cửu đoàn, lúc người ta nhào tới, bọn hắn muốn rút lui, quả thực nằm mơ.
Rất nhanh.
Quân Cửu đoàn bất chợt tới giết, cũng nhanh chóng phân tán hình thành một cái lưới lớn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vây hết đám tặc khấu muốn chạy trốn lại.
Một tháng qua, bọn họ không chỉ tăng cao tu vi, cũng học được trận hình giết địch.
Cái này mới kinh khủng nhất!
Hơn hai trăm tặc khấu Mãnh Hổ Trại muốn phá vây, kết quả đều chết thảm dưới thương.
Như thế mà nói.
Không ai dám hành động, thậm chí có tặc khấu vứt binh khí xuống đất đầu hàng.
- Giết hết cho ta.
Vân Phi Dương lạnh lùng hạ lệnh.
Lâm Chỉ Khê cau mày lên tiếng.
- Bọn họ đều có tu vi, biến thành người của mình càng có giá trị hơn giết chết.
- Thật sao?
Vân Phi Dương chỉ hướng thôn trang sớm đã hóa thành phế tích, nói:
- Buông tha cho đám súc sinh đến hài đồng cũng giết này, oán linh ở đây có đồng ý?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Từ Ngũ Tân Trấn một đường đi tới, đã đi ngang qua mấy thôn trang, khắp nơi đều là thi thể hư thối, có rất nhiều người già, trẻ em tay trói gà không chặt.
- Một đám súc sinh không có tính người, để bọn hắn sống đối với những người vô tội chết thảm - không công bằng!
- Giết!
- Giết!
Cửu đoàn nộ hống.
Bọn họ thân là võ giả, tâm tính còn mạnh hơn người bình thường.
Nhưng đi ngang qua thôn trang bị hủy, nhìn thấy rất nhiều dân chúng vô tội chết thảm, thậm chí mắt thấy rất nhiều phụ mẫu lúc chết vẫn che chở hài tử mình, bọn họ đều giận dữ.
Phốc xích!
Tặc khấu đầu hàng cũng chết dưới thương, máu tươi dơ bẩn tụ trên mặt đất dần dần hình thành vũng máu.
Ô ô…
Gió lạnh tại thổi qua, phảng phất như vong linh bị tàn sát vô tội đang hoan hô.
Trong núi sâu.
Tên mặt thẹo gấp rút chạy trốn, mồ hôi đầm đìa.
Hắn tiến vào núi rừng, Linh Niệm thấy được thủ hạ bị bao quanh, cũng ý thức được Mãnh Hổ Trại hôm nay đã bị diệt!
- Còn tốt, lão tử chạy nhanh.
Đang chạy trốn, tên mặt thẹo dần tỉnh táo lại.
Chỉ cần đi vào Bách Thú Sơn Mạch, mình sẽ không chết, bởi vì nằm lòng cảnh vật chung quanh như lòng bàn tay.
Rất nhanh.
Hắn đi vào trại.
- Nhị đương gia, sao chỉ có mình ngươi trở về?
Giặc cướp phụ trách thủ hộ trại ngây người.
Tên mặt thẹo phẫn nộ quát:
- Đụng vào một đoàn khó giải quyết.
- A?
Đám thủ hạ mờ mịt.
Tên mặt thẹo không để ý bọn họ, trực tiếp đi vào trại tiến vào phòng ngủ của Nộ Thiên Hổ.
Bành!
Hắn một quyền đánh nát giường, ám đạo hiện ra.
- Quả nhiên không đoán sai!
Tên mặt thẹo hưng phấn chui vào.
Nộ Thiên Hổ bị đánh bại, chính thành thủ hạ Mãnh Hổ Trại bị vây nhốt, hắn đã biết đại thế đã mất, chỉ có bảo vật cướp được rồi trốn đi ngọn núi khác lăn lộn mới sáng suốt nhất.
Nhưng.
Khi hắn thu sạch kim ngân tài bảo vào giới chỉ, đã thấy cái ghế trong phòng, có một người đang ngồi.
Sắc mặt tên mặt thẹo đại biến.
Bởi vì người ngồi trên ghế kia chính là Bách Phu Trưởng mình đã từng xem thường dưới chân núi.
"Ba."
Vân Phi Dương đặt chén trà xuống nói:
- Trà không tệ.
- Ngươi!
Tên mặt thẹo mặt lộ vẻ hãi nhiên, đang tính toán làm sao để đào thoát. Đột nhiên, hắn nhảy ra cửa sổ.
Nói thật.
Tên này rất hài lòng với hành vi cơ trí của mình.
Nhưng.
Khi hắn phá cửa sổ nhảy ra, mặt xám như tro tàn.
Bởi vì, gia hỏa mới vừa rồi còn đang uống trà giờ đã đứng bên ngoài, khóe miệng mỉm cười khinh thường nhìn hắn.
- Ngươi cho rằng mình có thể chạy?
Hô
Tay phải Vân Phi Dương đưa ra, thuần linh lực bạo phát.
Tròng mắt tên mặt thẹo kịch liệt co rút, khí tức tử vong nháy mắt xông lên đầu, hắn hoảng sợ hét lớn:
- Đừng giết ta, ta cho ngươi biết một đại bí mật!
Dát.
Tay Vân Phi Dương ngừng trước mặt hắn một tấc, khí tức cuồng bạo bỗng nhiên thu liễm.
Hô!
Mặt thẹo gấp rút hô hấp, tê cả da đầu nói:
- Đừng giết ta, ta biết một bí mật!
Tiếng xương vỡ vụn thanh thúy truyền vào tai mọi người.
- A
Nộ Thiên Hổ kêu thảm tê tâm liệt phế, tay phải triệt để bị bóp nát biến hình!
Dám cách Vân Phi Dương gần như vậy, quả thực muốn chết.
- Lão đại!
Sắc mặt đám mặt thẹo đột nhiên đại biến.
Vốn chờ Bách Phu Trưởng này thống khổ ngã xuống đất chết, bọn hắn chưa từng nghĩ vẻn vẹn mấy giây sau, nội dung cốt truyện lại đảo ngược!
Nhưng.
Bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian lo lắng cho Nộ Thiên Hổ. Bởi vì, thời khắc Vân Phi Dương động thủ, con ngươi binh lính Cửu đoàn lấp lóe vẻ hưng phấn.
Nói thật, đoạn đường này diễn quá mệt mỏi, họ muốn thống khoái chiến một trận!
Bành.
Một quyền Vân Phi Dương đánh vào bụng Nộ Thiên Hổ, ám kình bạo phát phá hư kinh mạch đối phương.
- Ngươi…
Nộ Thiên Hổ thống khổ ngã xuống đất.
Giờ phút này, chẳng những tay phải hắn phế, thậm chí năng lực đứng lên cũng không có.
Ba!
Vân Phi Dương giẫm trên mặt hắn nói.
- Không có thực lực, cũng học người ta đi ăn cướp.
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía chúng phỉ, vung tay lên, nói:
- Giết.
Binh lính Cửu đoàn bạo phát tu vi.
- Vù vù!
Vũ Đồ hình thành khí lãng bao phủ xung quanh ép cây cỏ bốn phía rạp hết xuống đất!
Ngắn ngủi một tháng.
Cửu đoàn Tân Binh Doanh có tu vi bình quân chỉ là Vũ Lực, dưới sự huấn luyện của Vân Phi Dương đạt đến Vũ Đồ, mà Vũ Đồ sơ kỳ chỉ chiếm số ít, đa số đã đạt tới trung kỳ!
Muốn nói trưởng thành nhanh nhất, chính là ba người Diệp Nam Tu, Hắc Mao và Khúc Vãn Ca được Vân Phi Dương đơn độc huấn luyện.
Giờ phút này, tu vi bọn họ đã đột phá đến Vũ Đồ hậu kỳ.
Một tháng huấn luyện khủng bố, từ Vũ Lực đột phá đến Vũ Đồ hậu kỳ, đã là cực hạn nghiền ép, cực hạn đề bạt!
Binh lính Cửu đoàn bạo phát tu vi, dọa sợ tặc khấu Mãnh Hổ Trại.
Tu vi bình quân của bọn họ chỉ có Vũ Lực đỉnh phong, đối mặt quân đoàn toàn bộ là Vũ Đồ, coi như bọn họ tăng thêm vài trăm người cũng chưa hẳn là đối thủ!
- Giết!
Diệp Nam Tu nhặt trường thương trên mặt đất lên, bỗng nhiên đâm qua.
Phốc xích!
Một tên tặc khấu hoảng sợ bị đâm thủng ngực.
Bành!
Diệp Nam Tu đá bay đối phương ra ngoài, máu tươi nóng bỏng tung tóe trên mặt, hắn thờ ơ, lần nữa đâm về một tên khác!
- Giết giết!
Binh lính Cửu đoàn nhao nhao nhặt vũ khí giết qua.
Một khắc này.
Bọn họ tháo da dê hóa thành từng đầu sói đói, lấy binh khí làm hàm răng sắc bén cắn xé kẻ địch!
- Mẹ ơi!
Tên mặt thẹo phẫn nộ quát.
- Rút lui, rút lui, rút lui!
Lão đại cấp Vũ Tông bị đánh ngã nhẹ nhõm, binh lính quân đoàn lại bộc phát ra tu vi cường đại, hắn rốt cục ý thức được mình bị mắc lừa!
Hôm nay chỉ có chạy trốn.
Còn về Nộ Thiên Hổ, người nào quản hắn chết sống, nếu chết càng tốt, sau này lão tử có thể ngồi lên ngai vàng Đại đương gia!
Mang theo loại ý nghĩ này, tên mặt thẹo thi triển thân pháp trốn vào thâm sơn.
Đại đương gia ngã xuống, không rõ sống chết, nhị đương gia chạy trốn, tặc khấu Mãnh Long trại nhất thời mất đi người đáng tin cậy, nhao nhao chạy trốn.
Nhưng.
Bọn họ dù sao cũng không có tu vi Vũ Sư đỉnh phong như tên mặt thẹo.
Cộng thêm từ đầu xem thường, khoảng cách rất gần với binh lính Cửu đoàn, lúc người ta nhào tới, bọn hắn muốn rút lui, quả thực nằm mơ.
Rất nhanh.
Quân Cửu đoàn bất chợt tới giết, cũng nhanh chóng phân tán hình thành một cái lưới lớn, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai vây hết đám tặc khấu muốn chạy trốn lại.
Một tháng qua, bọn họ không chỉ tăng cao tu vi, cũng học được trận hình giết địch.
Cái này mới kinh khủng nhất!
Hơn hai trăm tặc khấu Mãnh Hổ Trại muốn phá vây, kết quả đều chết thảm dưới thương.
Như thế mà nói.
Không ai dám hành động, thậm chí có tặc khấu vứt binh khí xuống đất đầu hàng.
- Giết hết cho ta.
Vân Phi Dương lạnh lùng hạ lệnh.
Lâm Chỉ Khê cau mày lên tiếng.
- Bọn họ đều có tu vi, biến thành người của mình càng có giá trị hơn giết chết.
- Thật sao?
Vân Phi Dương chỉ hướng thôn trang sớm đã hóa thành phế tích, nói:
- Buông tha cho đám súc sinh đến hài đồng cũng giết này, oán linh ở đây có đồng ý?
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Từ Ngũ Tân Trấn một đường đi tới, đã đi ngang qua mấy thôn trang, khắp nơi đều là thi thể hư thối, có rất nhiều người già, trẻ em tay trói gà không chặt.
- Một đám súc sinh không có tính người, để bọn hắn sống đối với những người vô tội chết thảm - không công bằng!
- Giết!
- Giết!
Cửu đoàn nộ hống.
Bọn họ thân là võ giả, tâm tính còn mạnh hơn người bình thường.
Nhưng đi ngang qua thôn trang bị hủy, nhìn thấy rất nhiều dân chúng vô tội chết thảm, thậm chí mắt thấy rất nhiều phụ mẫu lúc chết vẫn che chở hài tử mình, bọn họ đều giận dữ.
Phốc xích!
Tặc khấu đầu hàng cũng chết dưới thương, máu tươi dơ bẩn tụ trên mặt đất dần dần hình thành vũng máu.
Ô ô…
Gió lạnh tại thổi qua, phảng phất như vong linh bị tàn sát vô tội đang hoan hô.
Trong núi sâu.
Tên mặt thẹo gấp rút chạy trốn, mồ hôi đầm đìa.
Hắn tiến vào núi rừng, Linh Niệm thấy được thủ hạ bị bao quanh, cũng ý thức được Mãnh Hổ Trại hôm nay đã bị diệt!
- Còn tốt, lão tử chạy nhanh.
Đang chạy trốn, tên mặt thẹo dần tỉnh táo lại.
Chỉ cần đi vào Bách Thú Sơn Mạch, mình sẽ không chết, bởi vì nằm lòng cảnh vật chung quanh như lòng bàn tay.
Rất nhanh.
Hắn đi vào trại.
- Nhị đương gia, sao chỉ có mình ngươi trở về?
Giặc cướp phụ trách thủ hộ trại ngây người.
Tên mặt thẹo phẫn nộ quát:
- Đụng vào một đoàn khó giải quyết.
- A?
Đám thủ hạ mờ mịt.
Tên mặt thẹo không để ý bọn họ, trực tiếp đi vào trại tiến vào phòng ngủ của Nộ Thiên Hổ.
Bành!
Hắn một quyền đánh nát giường, ám đạo hiện ra.
- Quả nhiên không đoán sai!
Tên mặt thẹo hưng phấn chui vào.
Nộ Thiên Hổ bị đánh bại, chính thành thủ hạ Mãnh Hổ Trại bị vây nhốt, hắn đã biết đại thế đã mất, chỉ có bảo vật cướp được rồi trốn đi ngọn núi khác lăn lộn mới sáng suốt nhất.
Nhưng.
Khi hắn thu sạch kim ngân tài bảo vào giới chỉ, đã thấy cái ghế trong phòng, có một người đang ngồi.
Sắc mặt tên mặt thẹo đại biến.
Bởi vì người ngồi trên ghế kia chính là Bách Phu Trưởng mình đã từng xem thường dưới chân núi.
"Ba."
Vân Phi Dương đặt chén trà xuống nói:
- Trà không tệ.
- Ngươi!
Tên mặt thẹo mặt lộ vẻ hãi nhiên, đang tính toán làm sao để đào thoát. Đột nhiên, hắn nhảy ra cửa sổ.
Nói thật.
Tên này rất hài lòng với hành vi cơ trí của mình.
Nhưng.
Khi hắn phá cửa sổ nhảy ra, mặt xám như tro tàn.
Bởi vì, gia hỏa mới vừa rồi còn đang uống trà giờ đã đứng bên ngoài, khóe miệng mỉm cười khinh thường nhìn hắn.
- Ngươi cho rằng mình có thể chạy?
Hô
Tay phải Vân Phi Dương đưa ra, thuần linh lực bạo phát.
Tròng mắt tên mặt thẹo kịch liệt co rút, khí tức tử vong nháy mắt xông lên đầu, hắn hoảng sợ hét lớn:
- Đừng giết ta, ta cho ngươi biết một đại bí mật!
Dát.
Tay Vân Phi Dương ngừng trước mặt hắn một tấc, khí tức cuồng bạo bỗng nhiên thu liễm.
Hô!
Mặt thẹo gấp rút hô hấp, tê cả da đầu nói:
- Đừng giết ta, ta biết một bí mật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.