Chương 131: Khí hồn kiếm gãy
Giang Hồ Tái Kiến
25/03/2020
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bành bành bành!
Trong chủ động cũng không lớn, lần lượt truyền đến thanh âm oanh tạc, giá thuốc cùng bàn đá xung quanh bị Linh lực cường thế đánh thành bụi phấn.
- Ta chém!
Hưu
Vân Phi Dương nhấc tay tiêu sái vung ra, ngưng tụ Linh lực thành hình nguyệt nha, nguyệt nha bỗng nhiên bay ra, xoay tròn giữa không trung, cuối cùng oanh lên tường đá!
Bành.
Lại một trận bạo hưởng, bức tường thật dày bị phá vỡ một lỗ thủng to, bức họa Dược Thần treo bên cạnh không thể may mắn thoát khỏi kết cục bị dày vò gặp phản chấn rơi xuống đất.
- Ta
Vân Phi Dương kéo dài âm thanh, lần nữa nhấc tay, trong tay ngưng tụ ra Linh lực không còn hình trăng khuyết nữa, mà là một vòng sáng, bỗng nhiên vung hướng bức họa, quát lớn.
- Chém!
Bành!
Vòng sáng đánh vào bức họa Dược Thần, bỗng nhiên nổ tung.
Nhưng bức họa xuất từ chất liệu Thần Giới rất bền, lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ không có cách phá hư.
- Ta chém!
Bành
- Ta chém!
Bành
- Ta trảm!
Bành bành bành
Bức họa Dược Thần như một tấm thuẩn bài vậy trở thành bia ngắm tuyệt hảo cho Vân Phi Dương tu luyện, nếu như Thần Nông Thị còn sống, nhìn thấy hành vi tiểu tử này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Liên tục thi triển hơn mười lần ta trảm, mồ hôi đầm đìa hắn mới dừng tay, sau đó ngồi dưới đất, thở gấp.
- Một chiêu hoàn chỉnh này tuy rất mạnh, nhưng mà tiêu hao thể lực cùng Linh lực quá.
Trải qua mấy ngày lĩnh hội, cuối cùng hắn cũng đã thôi diễn ra phần sau ta trảm, vô luận khoảng cách công kích hay uy lực đều mạnh hơn dĩ vãng rất nhiều.
Người ta lĩnh hội mấy chục năm đều không thôi diễn ra, sau cùng khí tức công tâm mà chết, hắn lại dùng thời gian vài ngày đã làm được, quả nhiên tức chết người không đền mạng.
Vân Phi Dương nhớ lại quá trình vừa rồi lẩm bẩm.
- Tốc độ còn quá chậm, muốn đánh trúng Vũ Sư sẽ rất khó, nhất định phải siêng năng luyện tập mới được.
Dã tâm tên này thật lớn, còn muốn dùng chiêu này đi công kích Vũ Sư.
Thực, thật có loại khả năng này.
Vừa rồi ngưng tụ ra hình thái Linh lực, lực kình bạo phát đạt đến 20 ngàn cân, mặc dù không có tinh thuần như Linh Lực Vũ Sư, dù sao cũng có độ bạo phát thật sự!
Nếu như có người biết, một bản nhị phẩm vũ kỹ, vậy mà vì gia trì 5000 cân lực lượng, khẳng định sẽ bị cướp đoạt.
Phẩm chất Vũ kỹ quyết định lực lượng tăng phúc, nhất nhị phẩm vũ kỹ có thể gia trì ngàn cân lực cho võ giả đã coi như cực phẩm.
Thực ra, tìm hiểu ra phần sau của ta trảm, quyển bí tịch này hiển nhiên đã không hề thuộc về nhị phẩm vũ kỹ nữa, bước về phía tầng thứ càng cao hơn. Bởi vì, bản vũ kỹ này được Chiến Thần bù đắp.
Dù người khác đi tu luyện, cũng không thể bộc phát ra lực kình cường đại như vậy được, tu luyện giả vô luận lĩnh ngộ như thế nào cũng thủy chung không bằng sáng tạo giả.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Mấy ngày kế tiếp, Vân Phi Dương tiếp tục tu luyện ta trảm, bức họa Dược Thần không ngừng bị oanh kích, có thể nói bi kịch cùng cực.
Lại nói, bia ngắm tốt như vậy, đi nơi nào tìm?
Lặp đi lặp lại tu luyện.
Vân Phi Dương vận dụng ta trảm ngày càng thuận buồm xuôi gió, tốc độ bay của Linh lực cũng không ngừng đề cao, cho đến khi đạt đến cực hạn, hắn mới hài lòng dừng lại.
- Liên tục thi triển mấy chục lần, cũng chỉ tiêu hao một phần mười Linh lực, cần phải nắm giữ đến cực hạn mới được.
Vân Phi Dương nói:
- Tốc độ nhanh hơn vài ngày trước nhiều lần, ra tay bất ngờ, chắc có thể âm chết Vũ Sư sơ kỳ.
- Như vậy...
Hắn ngồi xổm xuống, tiện tay vung lên, lền thấy một thanh kiếm xuất hiện trước mặt, hắn bắt lấy chuôi kiếm.
- Đến thời điểm nghiên cứu cái đồ chơi này.
Chuôi kiếm rất cũ nát.
Chuôi kiếm và thân kiếm rất rộng, giống một thanh trọng kiếm, thân kiếm chỉ dài ba tấc, hẳn bị gãy ở giữa.
Kiếm này do hắn phát hiện trong Vũ Kỹ Các.
Mới đầu hắn coi nó như sắt vụn, nhưng khi cầm trong tay, tâm thần lại chấn động, bởi vì hắn cảm giác được bên trong Kiếm Thể có ba động yếu ớt.
Cái loại cảm giác này rất vi diệu, võ giả bình thường khó có thể phát hiện, nhưng từng là một trong những chuyên gia dùm kiếm. Trong nháy mắt hắn phán đoán trong kiếm khả năng ẩn giấu Khí Hồn!
Tại Thần Giới, mỗi vũ khí đều có Khí Hồn, chúng nó là linh hồn vũ khí, võ giả có thể câu thông, sau khi câu thông có thể thao túng vũ khí tốt hơn, từ đó phát huy lực lượng đến tốt nhất.
Bên trong binh khí Phàm Giới cũng có Khí Hồn. Bất quá, đã ít càng thêm ít chỉ có binh khí đạt đến cực phẩm, mới có thể ngẫu nhiên sinh ra Khí Hồn.
Vân Phi Dương bày kiếm giữa hai chân, nhẹ vuốt thân kiếm, giống như một người lớn dỗ dành hài tử.
Ông!
Kiếm gãy khẽ run rẩy.
- Quả nhiên.
Vân Phi Dương cười nói:
- Trong kiếm có Khí Hồn, nhưng chất liệu nó rõ ràng rất phổ thông, tại sao lại sinh ra Khí Hồn.
Vũ khí hình thành Khí Hồn, nguyên nhân chủ yếu nhất do chất liệu cực cao, mà chuôi kiếm gãy này cũng chỉ dùng sắt thép bình thường nhất chế tạo, phẩm chất cũng mới nhất phẩm, có thể sinh ra Khí Hồn, thật sự không thể tưởng tượng.
- Trừ phi, chuôi này kiếm gãy không phải Túc Thể của ngươi.
Ong ong
Kiếm gãy lần nữa đung đưa.
- Đoán đúng rồi?
Vân Phi Dương cười một tiếng, bắt lấy chuôi kiếm giơ lên, nói:
- Làm lựa chọn đi, theo chân ta, hay bị coi như một khối sắt vụn vĩnh viễn đặt trong đống rác.
Hưu!
Đột nhiên, Kiếm Thể tản mát ra lưu quang yếu ớt, quanh quẩn trên cánh tay Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương cười một tiếng, chợt phóng xuất Linh Niệm, câu thông lưu quang yếu ớt, cả hai gặp nhau cùng một chỗ, bắt đầu ký kết khế ước đơn giản nhất.
Khí Hồn cùng nhân loại ký kết rất đơn giản, chỉ cần hòa Linh Niệm làm một thể đã thành công. Rất nhanh, Vân Phi Dương thành công dung hợp cùng Khí Hồn Linh Niệm, bỗng nhiên vung kiếm gãy, một đạo kiếm khí bạo phát mà ra.
Bành
Kiếm ngân thô dày hiện ra trên bức tường.
Vân Phi Dương cười nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là Khí Hồn của ta, về sau chắc chắn tìm cho ngươi thân kiếm thích hợp, để ngươi phát huy ra giá trị phải có của mình.
Ong ong!
Kiếm gãy lắc lư rất nhỏ như rất hưng phấn, có thể tìm được chủ nhân hiểu mình như thế cũng là phúc khí của nó.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Một võ giả và một Khí Hồn chỉ đơn giản như vậy ký đã kết khế ước, người khác nếu như biết được, khẳng định sẽ hâm mộ muốn chết.
Phải biết, kiếm gãy tuy rác rưởi, nhưng bên trong thân thể có Khí Hồn làm uy lực nó tăng mạnh, khẳng định không kém gì vũ khí nhất phẩm cao cấp!
Xoát!
Vân Phi Dương đưa kiếm gãy vào không gian giới chỉ.
- Ở chỗ này tu luyện bảy ngày, đến lúc nên ra ngoài rồi.
Hắn tính toán rời đi. Dù sao, mục đích đến Bách Thảo Dược Cốc để tìm kiếm dược tài, không thể chậm trễ thời gian thêm nữa.
Như vậy, vấn đề tới.
Như thế nào mới có thể ra ngoài?
Thông đạo ban đầu không thể đi, không nói trước cửa động đã bị cự thạch phá hỏng, coi như có thể ra ngoài hắn cũng không dám ra có lẽ sẽ đụng phải Võ Tông Nhiễm gia.
Tuy lĩnh hội ta trảm đến hoàn mỹ, lại đạt được một thanh vũ khí Khí Hồn, nhưng lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, còn chưa phải đối thủ của Võ Tông.
- Sân Sân!
Ngay thời điểm Vân Phi Dương xoắn xuýt, Thần Thần nhảy ra, sau đó một thành hình người, chỉ bên trong nói:
- A ơi, trong đài cao kia có ám đạo.
- Ồ?
Vân Phi Dương đi qua, ngồi xổm dưới đài cao, lấy tay gõ gõ, quả nhiên cảm thấy bên trong là khoảng không, sau đó nâng quyền đánh tới.
Bành.
Đài cao xuất hiện lỗ thủng, bên trong có thông đạo kéo dài hướng xuống.
Vân Phi Dương cũng không gấp chui vào, hắn đứng lên, nhìn về phía ống trúc treo lơ lửng giữa trời, nói:
- Ống trúc liên tiếp ngoại giới, thu thập các loại hạt sương hoa cỏ, qua xử lý đặc thù, hình thành Tiên Lộ Quỳnh Tương, không bằng ở chỗ này chờ thêm mấy ngày, nhìn xem có thể lại hình thành một giọt hay không?
Thần Thần đẩy hắn, nói:
- A à, Tiên Lộ Quỳnh Tương cách mỗi trăm năm, mới ngưng tụ ra hai giọt, ngươi muốn ngồi chờ thì ngồi chờ một trăm năm đi.
- Sặc?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, lúc này không còn suy nghĩ thêm, ôm Thần Thần chui vào trong đường hầm.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bành bành bành!
Trong chủ động cũng không lớn, lần lượt truyền đến thanh âm oanh tạc, giá thuốc cùng bàn đá xung quanh bị Linh lực cường thế đánh thành bụi phấn.
- Ta chém!
Hưu
Vân Phi Dương nhấc tay tiêu sái vung ra, ngưng tụ Linh lực thành hình nguyệt nha, nguyệt nha bỗng nhiên bay ra, xoay tròn giữa không trung, cuối cùng oanh lên tường đá!
Bành.
Lại một trận bạo hưởng, bức tường thật dày bị phá vỡ một lỗ thủng to, bức họa Dược Thần treo bên cạnh không thể may mắn thoát khỏi kết cục bị dày vò gặp phản chấn rơi xuống đất.
- Ta
Vân Phi Dương kéo dài âm thanh, lần nữa nhấc tay, trong tay ngưng tụ ra Linh lực không còn hình trăng khuyết nữa, mà là một vòng sáng, bỗng nhiên vung hướng bức họa, quát lớn.
- Chém!
Bành!
Vòng sáng đánh vào bức họa Dược Thần, bỗng nhiên nổ tung.
Nhưng bức họa xuất từ chất liệu Thần Giới rất bền, lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ không có cách phá hư.
- Ta chém!
Bành
- Ta chém!
Bành
- Ta trảm!
Bành bành bành
Bức họa Dược Thần như một tấm thuẩn bài vậy trở thành bia ngắm tuyệt hảo cho Vân Phi Dương tu luyện, nếu như Thần Nông Thị còn sống, nhìn thấy hành vi tiểu tử này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Liên tục thi triển hơn mười lần ta trảm, mồ hôi đầm đìa hắn mới dừng tay, sau đó ngồi dưới đất, thở gấp.
- Một chiêu hoàn chỉnh này tuy rất mạnh, nhưng mà tiêu hao thể lực cùng Linh lực quá.
Trải qua mấy ngày lĩnh hội, cuối cùng hắn cũng đã thôi diễn ra phần sau ta trảm, vô luận khoảng cách công kích hay uy lực đều mạnh hơn dĩ vãng rất nhiều.
Người ta lĩnh hội mấy chục năm đều không thôi diễn ra, sau cùng khí tức công tâm mà chết, hắn lại dùng thời gian vài ngày đã làm được, quả nhiên tức chết người không đền mạng.
Vân Phi Dương nhớ lại quá trình vừa rồi lẩm bẩm.
- Tốc độ còn quá chậm, muốn đánh trúng Vũ Sư sẽ rất khó, nhất định phải siêng năng luyện tập mới được.
Dã tâm tên này thật lớn, còn muốn dùng chiêu này đi công kích Vũ Sư.
Thực, thật có loại khả năng này.
Vừa rồi ngưng tụ ra hình thái Linh lực, lực kình bạo phát đạt đến 20 ngàn cân, mặc dù không có tinh thuần như Linh Lực Vũ Sư, dù sao cũng có độ bạo phát thật sự!
Nếu như có người biết, một bản nhị phẩm vũ kỹ, vậy mà vì gia trì 5000 cân lực lượng, khẳng định sẽ bị cướp đoạt.
Phẩm chất Vũ kỹ quyết định lực lượng tăng phúc, nhất nhị phẩm vũ kỹ có thể gia trì ngàn cân lực cho võ giả đã coi như cực phẩm.
Thực ra, tìm hiểu ra phần sau của ta trảm, quyển bí tịch này hiển nhiên đã không hề thuộc về nhị phẩm vũ kỹ nữa, bước về phía tầng thứ càng cao hơn. Bởi vì, bản vũ kỹ này được Chiến Thần bù đắp.
Dù người khác đi tu luyện, cũng không thể bộc phát ra lực kình cường đại như vậy được, tu luyện giả vô luận lĩnh ngộ như thế nào cũng thủy chung không bằng sáng tạo giả.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Mấy ngày kế tiếp, Vân Phi Dương tiếp tục tu luyện ta trảm, bức họa Dược Thần không ngừng bị oanh kích, có thể nói bi kịch cùng cực.
Lại nói, bia ngắm tốt như vậy, đi nơi nào tìm?
Lặp đi lặp lại tu luyện.
Vân Phi Dương vận dụng ta trảm ngày càng thuận buồm xuôi gió, tốc độ bay của Linh lực cũng không ngừng đề cao, cho đến khi đạt đến cực hạn, hắn mới hài lòng dừng lại.
- Liên tục thi triển mấy chục lần, cũng chỉ tiêu hao một phần mười Linh lực, cần phải nắm giữ đến cực hạn mới được.
Vân Phi Dương nói:
- Tốc độ nhanh hơn vài ngày trước nhiều lần, ra tay bất ngờ, chắc có thể âm chết Vũ Sư sơ kỳ.
- Như vậy...
Hắn ngồi xổm xuống, tiện tay vung lên, lền thấy một thanh kiếm xuất hiện trước mặt, hắn bắt lấy chuôi kiếm.
- Đến thời điểm nghiên cứu cái đồ chơi này.
Chuôi kiếm rất cũ nát.
Chuôi kiếm và thân kiếm rất rộng, giống một thanh trọng kiếm, thân kiếm chỉ dài ba tấc, hẳn bị gãy ở giữa.
Kiếm này do hắn phát hiện trong Vũ Kỹ Các.
Mới đầu hắn coi nó như sắt vụn, nhưng khi cầm trong tay, tâm thần lại chấn động, bởi vì hắn cảm giác được bên trong Kiếm Thể có ba động yếu ớt.
Cái loại cảm giác này rất vi diệu, võ giả bình thường khó có thể phát hiện, nhưng từng là một trong những chuyên gia dùm kiếm. Trong nháy mắt hắn phán đoán trong kiếm khả năng ẩn giấu Khí Hồn!
Tại Thần Giới, mỗi vũ khí đều có Khí Hồn, chúng nó là linh hồn vũ khí, võ giả có thể câu thông, sau khi câu thông có thể thao túng vũ khí tốt hơn, từ đó phát huy lực lượng đến tốt nhất.
Bên trong binh khí Phàm Giới cũng có Khí Hồn. Bất quá, đã ít càng thêm ít chỉ có binh khí đạt đến cực phẩm, mới có thể ngẫu nhiên sinh ra Khí Hồn.
Vân Phi Dương bày kiếm giữa hai chân, nhẹ vuốt thân kiếm, giống như một người lớn dỗ dành hài tử.
Ông!
Kiếm gãy khẽ run rẩy.
- Quả nhiên.
Vân Phi Dương cười nói:
- Trong kiếm có Khí Hồn, nhưng chất liệu nó rõ ràng rất phổ thông, tại sao lại sinh ra Khí Hồn.
Vũ khí hình thành Khí Hồn, nguyên nhân chủ yếu nhất do chất liệu cực cao, mà chuôi kiếm gãy này cũng chỉ dùng sắt thép bình thường nhất chế tạo, phẩm chất cũng mới nhất phẩm, có thể sinh ra Khí Hồn, thật sự không thể tưởng tượng.
- Trừ phi, chuôi này kiếm gãy không phải Túc Thể của ngươi.
Ong ong
Kiếm gãy lần nữa đung đưa.
- Đoán đúng rồi?
Vân Phi Dương cười một tiếng, bắt lấy chuôi kiếm giơ lên, nói:
- Làm lựa chọn đi, theo chân ta, hay bị coi như một khối sắt vụn vĩnh viễn đặt trong đống rác.
Hưu!
Đột nhiên, Kiếm Thể tản mát ra lưu quang yếu ớt, quanh quẩn trên cánh tay Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương cười một tiếng, chợt phóng xuất Linh Niệm, câu thông lưu quang yếu ớt, cả hai gặp nhau cùng một chỗ, bắt đầu ký kết khế ước đơn giản nhất.
Khí Hồn cùng nhân loại ký kết rất đơn giản, chỉ cần hòa Linh Niệm làm một thể đã thành công. Rất nhanh, Vân Phi Dương thành công dung hợp cùng Khí Hồn Linh Niệm, bỗng nhiên vung kiếm gãy, một đạo kiếm khí bạo phát mà ra.
Bành
Kiếm ngân thô dày hiện ra trên bức tường.
Vân Phi Dương cười nói:
- Từ giờ trở đi, ngươi chính là Khí Hồn của ta, về sau chắc chắn tìm cho ngươi thân kiếm thích hợp, để ngươi phát huy ra giá trị phải có của mình.
Ong ong!
Kiếm gãy lắc lư rất nhỏ như rất hưng phấn, có thể tìm được chủ nhân hiểu mình như thế cũng là phúc khí của nó.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Một võ giả và một Khí Hồn chỉ đơn giản như vậy ký đã kết khế ước, người khác nếu như biết được, khẳng định sẽ hâm mộ muốn chết.
Phải biết, kiếm gãy tuy rác rưởi, nhưng bên trong thân thể có Khí Hồn làm uy lực nó tăng mạnh, khẳng định không kém gì vũ khí nhất phẩm cao cấp!
Xoát!
Vân Phi Dương đưa kiếm gãy vào không gian giới chỉ.
- Ở chỗ này tu luyện bảy ngày, đến lúc nên ra ngoài rồi.
Hắn tính toán rời đi. Dù sao, mục đích đến Bách Thảo Dược Cốc để tìm kiếm dược tài, không thể chậm trễ thời gian thêm nữa.
Như vậy, vấn đề tới.
Như thế nào mới có thể ra ngoài?
Thông đạo ban đầu không thể đi, không nói trước cửa động đã bị cự thạch phá hỏng, coi như có thể ra ngoài hắn cũng không dám ra có lẽ sẽ đụng phải Võ Tông Nhiễm gia.
Tuy lĩnh hội ta trảm đến hoàn mỹ, lại đạt được một thanh vũ khí Khí Hồn, nhưng lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, còn chưa phải đối thủ của Võ Tông.
- Sân Sân!
Ngay thời điểm Vân Phi Dương xoắn xuýt, Thần Thần nhảy ra, sau đó một thành hình người, chỉ bên trong nói:
- A ơi, trong đài cao kia có ám đạo.
- Ồ?
Vân Phi Dương đi qua, ngồi xổm dưới đài cao, lấy tay gõ gõ, quả nhiên cảm thấy bên trong là khoảng không, sau đó nâng quyền đánh tới.
Bành.
Đài cao xuất hiện lỗ thủng, bên trong có thông đạo kéo dài hướng xuống.
Vân Phi Dương cũng không gấp chui vào, hắn đứng lên, nhìn về phía ống trúc treo lơ lửng giữa trời, nói:
- Ống trúc liên tiếp ngoại giới, thu thập các loại hạt sương hoa cỏ, qua xử lý đặc thù, hình thành Tiên Lộ Quỳnh Tương, không bằng ở chỗ này chờ thêm mấy ngày, nhìn xem có thể lại hình thành một giọt hay không?
Thần Thần đẩy hắn, nói:
- A à, Tiên Lộ Quỳnh Tương cách mỗi trăm năm, mới ngưng tụ ra hai giọt, ngươi muốn ngồi chờ thì ngồi chờ một trăm năm đi.
- Sặc?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật, lúc này không còn suy nghĩ thêm, ôm Thần Thần chui vào trong đường hầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.