Chương 47: Không nên quá phận
Giang Hồ Tái Kiến
17/12/2019
Liễu Nhu lấy ra sách cổ, phía trên xác thực có ghi chép phương pháp
phá giải nguyền rủa, khiến Vân Phi Dương hưng phấn không thôi, nhưng khi nhìn kỹ lại, hưng phấn dần dần nhạt đi.
Phía trên ghi chép phương pháp phá giải, là một loại đan phương, tài liệu năm loại, nhưng điều làm hắn không vui chính là, phía trên sách cổ có ghi - Phương thuốc này chỉ là suy đoán chưa được thực nghiệm, có thể phá giải nguyền rủa hay không cũng không thể xác định.
- …
Vân Phi Dương đắng chát ngồi xuống, hắn bắt đầu hoài nghi, đan phương này có phải do phàm nhân nào đó thêu dệt nên, dù sao Thần Giới nguyền rủa, một khỏa đan dược há có thể hóa giải.
Liễu Nhu chân thành nói:
- Mặc dù không cách nào xác định đan phương thật giả, nhưng dầu gì cũng tính là nhìn thấy một chút hi vọng.
- Đành vậy.
Vân Phi Dương giữ vững tinh thần.
- Dù đây là giả, ta cũng muốn thử một lần.
- Sư tỷ, chúng ta bắt đầu luyện đan đi.
Liễu Nhu lắc đầu, chỉ thư tịch nói:
- Dược tài được ghi chép, đều là tam phẩm trở lên, ta chỗ này cũng không có, phẩm chất lại rất hiếm thấy, trên thị trường cũng rất khó mua.
Vân Phi Dương lại nhụt chí.
Liễu Nhu an ủi.
- Không có, có thể đi thu thập a.
Chỉ thư tịch viết Địa Linh Chi nói:
- Loại chủ dược tài này, theo ta được biết, sinh trưởng trên vách núi, ngươi có thể đi dã ngoại sơn lâm tìm xem, vận khí tốt có thể tìm thấy.
Trên đường tiến về trúc lâm, Vân Phi Dương âm thầm tính toán, chờ Linh Hạch trong đan điền triệt để dồi dào, bắt đầi rời học phủ đi dã ngoại tìm kiếm Địa Linh Chi.
Đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, rất nhiều học sinh nhìn thấy Vân Phi Dương nhao nhao tránh đi, trong con ngươi lóe ra kiêng kị, đây chính là thế giới dùng võ làm vinh, thực lực đủ mạnh, hết thảy nghi vấn đều tự nhiên biến mất.
Đương nhiên.
Hiện tại không ai nghĩ hắn rất yếu, bắt đầu nghi luận về sở thích của hắn.
Không phải sao, sau khi Vân Phi Dương rời đi, có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
- Tên này nhìn cũng được mà có sở thích biến thái ấy.
- Đúng vậy a, Lâm Chỉ Khê tuy đẹp trai đến có chút quá mức, nhưng dầu gì cũng là nam nhân, Vân Phi Dương này thật buồn nôn, còn nói muốn cưới người ta.
Nhớ tới vài ngày trước, lời Vân Phi Dương nói oanh động trên diễn võ trường, đám người nhất thời lại nổi da gà.
Những người này nhỏ giọng nghị luận, truyền đến tai Vân Phi Dương không sót một chữ, nội tâm của hắn sụp đổ:
- Lâm Chỉ Khê a, ngươi êm đẹp là nữ nhân vì sao muốn giả nam trang, hại ta bị người ta hiểu lầm!
Muốn cái gì tới cái đó.
Vân Phi Dương phiền muộn trở lại trúc lâm, lại gặp Lâm Chỉ Khê đứng trước phòng nhỏ, mắt hắn sáng lên, sau đó cười đi qua, nói:
- Tìm ta hả?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Đưa giải dược ra đây.
- Giải dược?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng:
- Đừng giả bộ hồ đồ.
Vân Phi Dương gãi đầu:
- Ta không hiểu ngươi nói gì cả?
- Keng!
Lâm Chỉ Khê tuốt kiếm gác trên cổ Vân Phi Dương, hắn không những không có tránh, ngược lại nhếch miệng cười:
- Lâm Chỉ Khê, cầu người như thế à?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Ta không phải cầu ngươi.
Vân Phi Dương ngước cổ lên:
- Động thủ đi.
- Ngươi
Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe ra vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không xuống tay được.
Vân Phi Dương thấy nàng không động thủ, nhẹ nhàng đẩy kiếm ra, nói:
- Muốn cứu Từ tướng quân cũng được, để hắn tự mình đến, ngay trước mặt mọi người xin lỗi ta.
Hắn nói Từ tướng quân cũng là Hắc Long Quân phó tướng - Từ Phàm.
Gia hỏa đáng thương kia một quyền đánh vào người Vân Phi Dương, lúc ấy cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng vì thế mà dính độc phấn, trở lại quân doanh không bao lâu thì độc phát, mặt mũi tràn đầy ban đỏ, da thịt ngứa, bị tra tấn vài ngày.
Mà lại loại độc này, rất nhiều thầy thuốc Đông Lăng thành đều thúc thủ vô sách, thậm chí không cách nào xác định là trúng độc, còn nghĩ là một loại bệnh nào đó.
Vân Phi Dương hiện tại rất yếu, nhưng không có nghĩa mặc người ức hiếp.
Phải biết, hắn có sở trường Độc Đạo cùng võ đạo, tại Thần Giới không ai có thể sánh vai, nếu không ngại đây là trận khiêu chiến chính quy, hắn hoàn toàn có 100 loại phương pháp hạ độc độc chết Nhiễm Bỉnh Loan.
Lâm Chỉ Khê lạnh mặt lại nói.
- Vân Phi Dương, ngươi không nên quá phận.
- Quá phận?
Vân Phi Dương bắt lấy lá trúc rơi xuống, tiện tay bóp nát, mục quang lãnh lệ:
- Từ trước đến nay đều là ta khi dễ người khác, chưa từng bị người khi dễ qua, nếu không phải thủ hạ ngươi, ta đã sớm tiễn hắn quy thiên rồi.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Nhiễm Bỉnh Loan có bối cảnh mà giờ đã trọng thương thành bộ dáng như thế, lại bị giẫm trên mặt nhục nhã, nàng không chút nghi ngờ, tên này thật có thể làm ra chuyện đó.
- Ai.
Vân Phi Dương theo sát nói:
- Cầu người phải có cầu người thái độ, ngươi không thể cười với ta một cái, nói chuyện mang một ít cảm tình, có lẽ ta sẽ xem xét cho giải dược.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn chằm chằm.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương buông buông tay.
- Ngươi không phối hợp như, trở về mang tên kia tới, bồi thường cho ta, ta cho hắn giải dược.
Lâm Chỉ Khê sẽ không mang Từ Phàm đến Đông Lăng học phủ, hắn là phó tướng Hắc Long Quân, đại biểu cho quyền uy tối cao của Đông Lăng thành.
Nàng lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương, ngươi bây giờ đắc tội Lâm gia ta, là đắc tội toàn bộ Đông Lăng Quận, nếu như phụ thân ta biết ngươi hạ độc, hiện tại ngươi sớm đã chết.
Vân Phi Dương cười:
- Không quan trọng.
Một người dám trộm quần lót Thần Nữ, cho tới bây giờ chưa sợ qua ai!
Gặp hắn ngu xuẩn mất khôn, Lâm Chỉ Khê quay người mà đi.
- Ta sai, lấy tính tình ngươi như vậy, tại Đông Lăng học phủ có thể sống một tháng cũng không tệ rồi.
- Uy.
Vân Phi Dương hô:
- Đứng lại.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nghĩ thông suốt?
Vân Phi Dương đi lên, cười nói:
- Giải dược ta có thể cho, Từ tướng quân cũng không cần đến nói xin lỗi ta, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một cái điều kiện.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Điều kiện gì?
Vân Phi Dương vô liêm sỉ cười:
- Gả cho ta đi.
- Vô sỉ!
Lâm Chỉ Khê đứng dậy đi, Vân Phi Dương cản trước mặt nàng, cười nói.
- Ta đùa thôi.
Nói xong, tay lấy ra tờ giấy, nói:
- Giúp ta sưu tập dược tài phía trên, ta cho ngươi giải dược.
Tên này biết thân phận Lâm Chỉ Khê không cạn, có lẽ sẽ tìm được 5 loại dược liệu, chính mình cũng không cần đi dã ngoại thu thập.
Lâm Chỉ Khê quét mắt một vòng nhìn chữ viết phía trên, rồi nói:
- Thuế Huyết Bì, Tô Nhuyễn Cao cùng Ma Lân Phấn ta có thể thay ngươi tìm.
- Địa Linh Chi và Hỏa Dung Thảo thì sao?
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
Vân Phi Dương uể oải, nhưng nhớ tới Liễu Nhu nói, hai thứ này cực kỳ hiếm thấy, là thượng đẳng tam phẩm dược tài, toàn bộ Đông Lăng thành sợ không có, mới bất đắc dĩ nói.
- Tốt thôi, ngươi trước tiên tìm được ba loại tài liệu đó đí.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Giải dược.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Loại độc kia không lấy mạng hắn ngay đâu, ngươi chỉ cần đưa tài liệu đến, ta cho ngươi giải dược.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói, sau đó cất bước rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng giai nhân biến mất, Vân Phi Dương nâng cằm lên thầm nghĩ:
- Nữ nhân này có thể nghĩ đến thằng nhóc Từ tướng quân kia trúng độc có quan hệ với mình, không đơn giản, không đơn giản nha.
Phía trên ghi chép phương pháp phá giải, là một loại đan phương, tài liệu năm loại, nhưng điều làm hắn không vui chính là, phía trên sách cổ có ghi - Phương thuốc này chỉ là suy đoán chưa được thực nghiệm, có thể phá giải nguyền rủa hay không cũng không thể xác định.
- …
Vân Phi Dương đắng chát ngồi xuống, hắn bắt đầu hoài nghi, đan phương này có phải do phàm nhân nào đó thêu dệt nên, dù sao Thần Giới nguyền rủa, một khỏa đan dược há có thể hóa giải.
Liễu Nhu chân thành nói:
- Mặc dù không cách nào xác định đan phương thật giả, nhưng dầu gì cũng tính là nhìn thấy một chút hi vọng.
- Đành vậy.
Vân Phi Dương giữ vững tinh thần.
- Dù đây là giả, ta cũng muốn thử một lần.
- Sư tỷ, chúng ta bắt đầu luyện đan đi.
Liễu Nhu lắc đầu, chỉ thư tịch nói:
- Dược tài được ghi chép, đều là tam phẩm trở lên, ta chỗ này cũng không có, phẩm chất lại rất hiếm thấy, trên thị trường cũng rất khó mua.
Vân Phi Dương lại nhụt chí.
Liễu Nhu an ủi.
- Không có, có thể đi thu thập a.
Chỉ thư tịch viết Địa Linh Chi nói:
- Loại chủ dược tài này, theo ta được biết, sinh trưởng trên vách núi, ngươi có thể đi dã ngoại sơn lâm tìm xem, vận khí tốt có thể tìm thấy.
Trên đường tiến về trúc lâm, Vân Phi Dương âm thầm tính toán, chờ Linh Hạch trong đan điền triệt để dồi dào, bắt đầi rời học phủ đi dã ngoại tìm kiếm Địa Linh Chi.
Đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, rất nhiều học sinh nhìn thấy Vân Phi Dương nhao nhao tránh đi, trong con ngươi lóe ra kiêng kị, đây chính là thế giới dùng võ làm vinh, thực lực đủ mạnh, hết thảy nghi vấn đều tự nhiên biến mất.
Đương nhiên.
Hiện tại không ai nghĩ hắn rất yếu, bắt đầu nghi luận về sở thích của hắn.
Không phải sao, sau khi Vân Phi Dương rời đi, có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
- Tên này nhìn cũng được mà có sở thích biến thái ấy.
- Đúng vậy a, Lâm Chỉ Khê tuy đẹp trai đến có chút quá mức, nhưng dầu gì cũng là nam nhân, Vân Phi Dương này thật buồn nôn, còn nói muốn cưới người ta.
Nhớ tới vài ngày trước, lời Vân Phi Dương nói oanh động trên diễn võ trường, đám người nhất thời lại nổi da gà.
Những người này nhỏ giọng nghị luận, truyền đến tai Vân Phi Dương không sót một chữ, nội tâm của hắn sụp đổ:
- Lâm Chỉ Khê a, ngươi êm đẹp là nữ nhân vì sao muốn giả nam trang, hại ta bị người ta hiểu lầm!
Muốn cái gì tới cái đó.
Vân Phi Dương phiền muộn trở lại trúc lâm, lại gặp Lâm Chỉ Khê đứng trước phòng nhỏ, mắt hắn sáng lên, sau đó cười đi qua, nói:
- Tìm ta hả?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Đưa giải dược ra đây.
- Giải dược?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng:
- Đừng giả bộ hồ đồ.
Vân Phi Dương gãi đầu:
- Ta không hiểu ngươi nói gì cả?
- Keng!
Lâm Chỉ Khê tuốt kiếm gác trên cổ Vân Phi Dương, hắn không những không có tránh, ngược lại nhếch miệng cười:
- Lâm Chỉ Khê, cầu người như thế à?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói:
- Ta không phải cầu ngươi.
Vân Phi Dương ngước cổ lên:
- Động thủ đi.
- Ngươi
Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe ra vẻ lạnh lùng, nhưng cũng không xuống tay được.
Vân Phi Dương thấy nàng không động thủ, nhẹ nhàng đẩy kiếm ra, nói:
- Muốn cứu Từ tướng quân cũng được, để hắn tự mình đến, ngay trước mặt mọi người xin lỗi ta.
Hắn nói Từ tướng quân cũng là Hắc Long Quân phó tướng - Từ Phàm.
Gia hỏa đáng thương kia một quyền đánh vào người Vân Phi Dương, lúc ấy cảm thấy rất thoải mái, nhưng cũng vì thế mà dính độc phấn, trở lại quân doanh không bao lâu thì độc phát, mặt mũi tràn đầy ban đỏ, da thịt ngứa, bị tra tấn vài ngày.
Mà lại loại độc này, rất nhiều thầy thuốc Đông Lăng thành đều thúc thủ vô sách, thậm chí không cách nào xác định là trúng độc, còn nghĩ là một loại bệnh nào đó.
Vân Phi Dương hiện tại rất yếu, nhưng không có nghĩa mặc người ức hiếp.
Phải biết, hắn có sở trường Độc Đạo cùng võ đạo, tại Thần Giới không ai có thể sánh vai, nếu không ngại đây là trận khiêu chiến chính quy, hắn hoàn toàn có 100 loại phương pháp hạ độc độc chết Nhiễm Bỉnh Loan.
Lâm Chỉ Khê lạnh mặt lại nói.
- Vân Phi Dương, ngươi không nên quá phận.
- Quá phận?
Vân Phi Dương bắt lấy lá trúc rơi xuống, tiện tay bóp nát, mục quang lãnh lệ:
- Từ trước đến nay đều là ta khi dễ người khác, chưa từng bị người khi dễ qua, nếu không phải thủ hạ ngươi, ta đã sớm tiễn hắn quy thiên rồi.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Nhiễm Bỉnh Loan có bối cảnh mà giờ đã trọng thương thành bộ dáng như thế, lại bị giẫm trên mặt nhục nhã, nàng không chút nghi ngờ, tên này thật có thể làm ra chuyện đó.
- Ai.
Vân Phi Dương theo sát nói:
- Cầu người phải có cầu người thái độ, ngươi không thể cười với ta một cái, nói chuyện mang một ít cảm tình, có lẽ ta sẽ xem xét cho giải dược.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn chằm chằm.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương buông buông tay.
- Ngươi không phối hợp như, trở về mang tên kia tới, bồi thường cho ta, ta cho hắn giải dược.
Lâm Chỉ Khê sẽ không mang Từ Phàm đến Đông Lăng học phủ, hắn là phó tướng Hắc Long Quân, đại biểu cho quyền uy tối cao của Đông Lăng thành.
Nàng lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương, ngươi bây giờ đắc tội Lâm gia ta, là đắc tội toàn bộ Đông Lăng Quận, nếu như phụ thân ta biết ngươi hạ độc, hiện tại ngươi sớm đã chết.
Vân Phi Dương cười:
- Không quan trọng.
Một người dám trộm quần lót Thần Nữ, cho tới bây giờ chưa sợ qua ai!
Gặp hắn ngu xuẩn mất khôn, Lâm Chỉ Khê quay người mà đi.
- Ta sai, lấy tính tình ngươi như vậy, tại Đông Lăng học phủ có thể sống một tháng cũng không tệ rồi.
- Uy.
Vân Phi Dương hô:
- Đứng lại.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nghĩ thông suốt?
Vân Phi Dương đi lên, cười nói:
- Giải dược ta có thể cho, Từ tướng quân cũng không cần đến nói xin lỗi ta, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một cái điều kiện.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Điều kiện gì?
Vân Phi Dương vô liêm sỉ cười:
- Gả cho ta đi.
- Vô sỉ!
Lâm Chỉ Khê đứng dậy đi, Vân Phi Dương cản trước mặt nàng, cười nói.
- Ta đùa thôi.
Nói xong, tay lấy ra tờ giấy, nói:
- Giúp ta sưu tập dược tài phía trên, ta cho ngươi giải dược.
Tên này biết thân phận Lâm Chỉ Khê không cạn, có lẽ sẽ tìm được 5 loại dược liệu, chính mình cũng không cần đi dã ngoại thu thập.
Lâm Chỉ Khê quét mắt một vòng nhìn chữ viết phía trên, rồi nói:
- Thuế Huyết Bì, Tô Nhuyễn Cao cùng Ma Lân Phấn ta có thể thay ngươi tìm.
- Địa Linh Chi và Hỏa Dung Thảo thì sao?
- Không có.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
Vân Phi Dương uể oải, nhưng nhớ tới Liễu Nhu nói, hai thứ này cực kỳ hiếm thấy, là thượng đẳng tam phẩm dược tài, toàn bộ Đông Lăng thành sợ không có, mới bất đắc dĩ nói.
- Tốt thôi, ngươi trước tiên tìm được ba loại tài liệu đó đí.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Giải dược.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Loại độc kia không lấy mạng hắn ngay đâu, ngươi chỉ cần đưa tài liệu đến, ta cho ngươi giải dược.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói, sau đó cất bước rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng giai nhân biến mất, Vân Phi Dương nâng cằm lên thầm nghĩ:
- Nữ nhân này có thể nghĩ đến thằng nhóc Từ tướng quân kia trúng độc có quan hệ với mình, không đơn giản, không đơn giản nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.