Chương 137: Kiếm trảm Vũ Sư!
Giang Hồ Tái Kiến
02/04/2020
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ta trảm vốn là một khí kình vũ kỹ, ngay hôm nay lại bị Vân Phi Dương lấy kiếm làm vật trung gian thi triển.
Đây tuyệt đối là một sáng chế mới!
Cao thủ nghiên cứu ra nửa chiêu trước nếu dưới suối vàng có biết, sợ rằng sẽ từ trong mộ nhảy ra chửi ầm lên.
Kiếm gãy chém ta trảm, không còn hình thái vòng sáng nữa mà đã chuyển hóa thành một đạo kiếm khí cao nửa trượng, lấy thế bất hủ bạo phát phá không mà đến, những nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ!
Nhị trưởng lão khẽ giật mình.
Linh Niệm bao phủ, thần sắc hắn đột nhiên đại biến. Bởi vì, cỗ kiếm khí kia ẩn chứa lực lượng chí ít đạt đến 30 ngàn cân!
30 ngàn cân, tam trọng thuần linh lực!
Nói cách khác, nắm giữ kiếm gãy Khí Hồn, lực kình hắn được gia tăng 10 ngàn cân!
- Làm sao có thể!?
Trong con ngươi Nhị trưởng lóe ra vẻ chấn kinh.
Một Vũ Đồ sữ dụng phối hợp vũ kỹ và binh khí, có thể bạo phát 10 ngàn cân cũng đã cao lắm rồi tại sao có thể đạt tới cường độ khủng bố như thế!
Bạo phát 30 ngàn cân, rung động nhị trưởng lão.
Bất quá, dù sao cũng là cao thủ Vũ Sư, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại vung hai tay lên, quanh thân hình thành một tầng kết giới đục ngầu.
Hỗn Nguyên cương khí.
Vũ kỹ Tam phẩm loại hình phòng ngự!
Nhị trưởng lão đã tu luyện loại vũ kỹ này đại thành, hình thành kết giới đủ để chống lại Vũ Sư trung kỳ!
Không khó đoán ra, hắn rất coi trọng một kiếm này của Vân Phi Dương.
Bành.
Kiếm khí bay tới, cuối cùng đánh vào kết giới.
Thời khắc đó, lực trùng kích cực đại bùng nỗ như sóng biển điên cuồng tàn phá bốn phía, lấy nhị trưởng lão làm trung tâm, sóng xung kích lan ra xung quanh mười trượng, cây cối xung quanh vỡ nát sụp đổ.
Một kích 30 ngàn cân, không thể coi thường!
Khí kình cường thế tán đi, nhị trưởng lão vẫn đứng tại chỗ, nhưng kết giới đã sinh ra vết rách, sau cùng két một tiếng, vỡ nát.
Một kiếm, bể nát!
- Tiểu tử này...
Nhị trưởng lão trợn hai mắt, trước ngực truyền đến đau đớn.
Một kiếm vừa rồi chẳng những ẩn chứa 30 ngàn cân lực kình, đồng thời mang theo ám kình, phá nát kết giới còn thương tổn đến thể nội hắn.
Bất quá, vết thương cũng không đáng ngại.
Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, trong con ngươi lóe ra âm u.
Một Vũ Đồ lại có thực lực khủng bố như thế, nếu còn tiếp tục trưởng thành, về sau Nhiễm gia hắn phải làm thế nào?
Hắn nổi sát tâm!
Đúng lúc này, nhị trưởng lão lại nghe được tiếng quát:
- Ta trảm!
Xoát!
Vân Phi Dương huy kiếm, kiếm khí 30 ngàn cân lần nữa phun trào.
Hắn không dám nghênh đón, vội vàng thi triển thân pháp né tránh, nếu như hắn lại tiếp nhận một kiếm này, chỉ sợ xuất hiện sự tình ngoài ý muốn.
Nhưng mà!
Kiếm khí tựa như có mắt, bỗng nhiên chuyển hướng đuổi theo.
Đây chính là tác dụng của Khí Hồn!
Nó có thể tiếp nhận Linh Niệm của chủ nhân, khóa chặt mục tiêu khống chế quỹ tích kiếm khí.
Nhị trưởng lão không ngờ kiếm khí quỷ dị rẽ hướng đánh tới, hắn vừa ổn định thân thể đã cảm giác kiếm khí vọt tới, mặt biến sắc thi triển ra Hỗn Nguyên cương khí!
Bành!
Kiếm khí lần nữa đánh vào trên kết giới, kết giới vỡ nát!
Ám kình ẩn chứa bên trong làm cho nhị trưởng lão bị thương nặng hơn trước đó vài lần!
- Ta chém!
Vân Phi Dương lại một lần huy kiếm, kiếm khí như lụa lần nữa bắn ra.
- Đáng giận!
Nhị trưởng lão phẫn nộ, ngưng tụ nhị trọng thuần linh chi lực, nâng quyền nghênh đón.
Tránh không phải biện pháp, chỉ có phá kiếm khí tiến lên mới có thể mạt sát tiểu tử kia!
Bành.
Một quyền Nhị trưởng lão phá nát kiếm khí.
Kiếm khí 30 ngàn cân tuy rất đáng sợ, nhưng trước mặt nhị trọng thuần linh lực, chung quy vẫn yếu hơn một bậc.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý kiếm khí bị hóa giải, bởi vì thời khắc đối phương xuất thủ hắn đã lăng không mà lên, Linh Niệm câu thông Khí Hồn lần nữa hung hăng vung ra một kiếm!
Hưu
Kiếm khí tuôn ra, cường thế vô cùng.
Nhị trưởng lão lại thấy kiếm khí bay tới, chỉ có thể kiên trì tiếp tục oanh đón!
Bành.
- Ta chém!
Bành!
- Ta trảm…. trảm… chém!
Bành bành bành!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
- Phốc!
Liên tục ngạnh kháng mười lần Kiếm khí ta Trảm, nhị trưởng lão cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, tóc trắng hắn lộn xộn, chật vật không chịu nổi, sự ngạo nghễ vừa rồi đã sớm biến mất không còn lại chút gì, con ngươi lấp lóe vẻ kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Liên tục thi triển ra mười Kiếm, mỗi một kiếm đều ẩn chứa 30 ngàn cân, cái này... Quá kinh khủng rồi?
Không biết mệt?
Linh lực trong thân thể không khô kiệt?
Tất nhiên là có.
Hiện tại Vân Phi Dương rất mệt, Linh lực trong Linh Hạch đã tiêu hao không ít, nhưng mặt hắn lạnh nhạt, lại lần nữa giơ kiếm vung ra Kiếm khí ta Trảm!
Một kích này, đồng dạng ẩn chứa 30 ngàn lực!
Nhị trưởng lão liên tiếp ngạnh kháng mười Kiếm, thụ nội thương, nhưng lúc này hắn chỉ có thể kiên trì đi đón, bởi vì, hắn trốn không thoát!
Bành.
Lại một lần nổ tung.
Nhị trưởng lão cuối cùng không chịu nổi, bị đánh bay ra ngoài ngã trên mặt đất, kinh mạch tổn hại!
- Ta ……..
Vân Phi Dương lại giơ lên kiếm.
Nhị trưởng lão thấy thế, thần sắc kinh hãi nói:
- Chậm!
Hắn bị thương không nhẹ, nếu như đón thêm một chiêu, khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lúc này hắn có tính toán giao ra Tử Dương Đan, dù sao bảo vật cho dù tốt đi nữa, cũng trân quý không bằng mạng sống.
Nhưng mà.
Vân Phi Dương lại không để ý hắn, vung lên kiếm, quát:
- Chém!
Hưu
Kiếm khí bay tới, lực lượng vẫn cường thế như trước!
Tròng mắt nhị trưởng lão co rụt lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong tim.
Hắn muốn tránh.
Hắn muốn thi triển Hỗn Nguyên cương khí.
Nhưng thương thế quá nặng, không cách nào ngưng tụ Linh lực, lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí 30 ngàn cân, mang theo lực lượng cường đại bay tới.
- Không...
Bành!
Kiếm khí Ta Trảm oanh lên thân thể hắn.
Đợi ánh sáng tán đi, nhị trưởng lão phun ra một ngụm máu, uể oải ngã trên mặt đất.
Giờ phút này, hắn không cảm thấy bất luận thống khổ gì. Bời vì, hắn đã chị chém thành hai nữa!
Tư duy chậm rãi tiêu tán, hắn hối hận, lúc ấy tại sao không giao Tử Dương Đan ra, chí ít nếu giao ra còn có thể bảo trụ mệnh!
Đương nhiên.
Hắn không hiểu nhiều hớn, một Vũ Đồ làm sao mạnh đến như vậy!
Nhị trưởng lão giống như Hắc Hồ, đến trước khi chết đều hoang mang vấn đề này, cuối cùng chết đi cũng không biết được đáp án.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, bị Vân Phi Dương chém giết, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi một khắc đồng hồ.
Nhưng.
Đây là đường đường chính chính, dưới tình huống đối phương không bị thương tổn, khó hơn nhiều khi giết Hắc Hổ càng.
Một người, một kiếm.
Chém giết Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong.
Nếu như truyền đi, Vạn Thế Đại Lục sẽ chấn kinh!
Nhưng.
Cho đến khi nhị trưởng lão bỏ mình, Vân Phi Dương khó có thể chống đỡ được, hắn đặt mông ngồi dưới đất, tay nắm kiếm gãy run rẩy kịch liệt, bắp thịt trong nháy mắt băng liệt, máu tươi chảy ròng ròng.
Giết chết Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, đã đủ rung động, nhưng trong thời gian dài bạo phát cường độ 30 ngàn cân, thân thể hắn khó mà chống đỡ được.
Thân thể và lực lượng hoàn toàn không tương đồng, sẽ có hậu quả dạng này.
Chỉ bị như vậy còn là do Vân Phi Dương có nội tình tốt!
Đổi lại người khác, liên tục thi triển ta trảm bạo phát 30 ngàn cân lực đạo, còn không giết được địch nhân, tự thân đã vỡ nát.
- Cũng không tệ lắm...
Vân Phi Dương gian nan mỉm cười.
Đối mặt đối thủ Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, mình vẫn có năng lực giết chết, tuy đại giới lớn một chút, nhưng vẫn có thể tiếp nhận!
Xoát
Thần Thần nhảy từ trên cây xuống, rơi vào người hắn, vội mở cái miệng nhỏ nhắn phun ra từng đoàn lục mang, lục mang bao phủ vị trí cánh tay băng liệt.
Một khắc này, vị trí bị thương không còn cảm giác đau nhức, vết thương cũng đang nhanh chóng khép lại.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
- Ngươi còn có năng lực liệu thương?
- Sân Sân!
Thần Thần phun ra một đoàn lưu quang sau cùng, ngạo nghễ ngẩng đầu, tựa như đang khoe khoang.
Vân Phi Dương nâng tay xoa xoa đầu nó, vừa cười vừa nói:
- Theo Dược Thần kia một ngàn năm lăn lộn không có phí nha.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ta trảm vốn là một khí kình vũ kỹ, ngay hôm nay lại bị Vân Phi Dương lấy kiếm làm vật trung gian thi triển.
Đây tuyệt đối là một sáng chế mới!
Cao thủ nghiên cứu ra nửa chiêu trước nếu dưới suối vàng có biết, sợ rằng sẽ từ trong mộ nhảy ra chửi ầm lên.
Kiếm gãy chém ta trảm, không còn hình thái vòng sáng nữa mà đã chuyển hóa thành một đạo kiếm khí cao nửa trượng, lấy thế bất hủ bạo phát phá không mà đến, những nơi đi qua, không còn một ngọn cỏ!
Nhị trưởng lão khẽ giật mình.
Linh Niệm bao phủ, thần sắc hắn đột nhiên đại biến. Bởi vì, cỗ kiếm khí kia ẩn chứa lực lượng chí ít đạt đến 30 ngàn cân!
30 ngàn cân, tam trọng thuần linh lực!
Nói cách khác, nắm giữ kiếm gãy Khí Hồn, lực kình hắn được gia tăng 10 ngàn cân!
- Làm sao có thể!?
Trong con ngươi Nhị trưởng lóe ra vẻ chấn kinh.
Một Vũ Đồ sữ dụng phối hợp vũ kỹ và binh khí, có thể bạo phát 10 ngàn cân cũng đã cao lắm rồi tại sao có thể đạt tới cường độ khủng bố như thế!
Bạo phát 30 ngàn cân, rung động nhị trưởng lão.
Bất quá, dù sao cũng là cao thủ Vũ Sư, hắn rất nhanh đã tỉnh táo lại vung hai tay lên, quanh thân hình thành một tầng kết giới đục ngầu.
Hỗn Nguyên cương khí.
Vũ kỹ Tam phẩm loại hình phòng ngự!
Nhị trưởng lão đã tu luyện loại vũ kỹ này đại thành, hình thành kết giới đủ để chống lại Vũ Sư trung kỳ!
Không khó đoán ra, hắn rất coi trọng một kiếm này của Vân Phi Dương.
Bành.
Kiếm khí bay tới, cuối cùng đánh vào kết giới.
Thời khắc đó, lực trùng kích cực đại bùng nỗ như sóng biển điên cuồng tàn phá bốn phía, lấy nhị trưởng lão làm trung tâm, sóng xung kích lan ra xung quanh mười trượng, cây cối xung quanh vỡ nát sụp đổ.
Một kích 30 ngàn cân, không thể coi thường!
Khí kình cường thế tán đi, nhị trưởng lão vẫn đứng tại chỗ, nhưng kết giới đã sinh ra vết rách, sau cùng két một tiếng, vỡ nát.
Một kiếm, bể nát!
- Tiểu tử này...
Nhị trưởng lão trợn hai mắt, trước ngực truyền đến đau đớn.
Một kiếm vừa rồi chẳng những ẩn chứa 30 ngàn cân lực kình, đồng thời mang theo ám kình, phá nát kết giới còn thương tổn đến thể nội hắn.
Bất quá, vết thương cũng không đáng ngại.
Nhị trưởng lão nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, trong con ngươi lóe ra âm u.
Một Vũ Đồ lại có thực lực khủng bố như thế, nếu còn tiếp tục trưởng thành, về sau Nhiễm gia hắn phải làm thế nào?
Hắn nổi sát tâm!
Đúng lúc này, nhị trưởng lão lại nghe được tiếng quát:
- Ta trảm!
Xoát!
Vân Phi Dương huy kiếm, kiếm khí 30 ngàn cân lần nữa phun trào.
Hắn không dám nghênh đón, vội vàng thi triển thân pháp né tránh, nếu như hắn lại tiếp nhận một kiếm này, chỉ sợ xuất hiện sự tình ngoài ý muốn.
Nhưng mà!
Kiếm khí tựa như có mắt, bỗng nhiên chuyển hướng đuổi theo.
Đây chính là tác dụng của Khí Hồn!
Nó có thể tiếp nhận Linh Niệm của chủ nhân, khóa chặt mục tiêu khống chế quỹ tích kiếm khí.
Nhị trưởng lão không ngờ kiếm khí quỷ dị rẽ hướng đánh tới, hắn vừa ổn định thân thể đã cảm giác kiếm khí vọt tới, mặt biến sắc thi triển ra Hỗn Nguyên cương khí!
Bành!
Kiếm khí lần nữa đánh vào trên kết giới, kết giới vỡ nát!
Ám kình ẩn chứa bên trong làm cho nhị trưởng lão bị thương nặng hơn trước đó vài lần!
- Ta chém!
Vân Phi Dương lại một lần huy kiếm, kiếm khí như lụa lần nữa bắn ra.
- Đáng giận!
Nhị trưởng lão phẫn nộ, ngưng tụ nhị trọng thuần linh chi lực, nâng quyền nghênh đón.
Tránh không phải biện pháp, chỉ có phá kiếm khí tiến lên mới có thể mạt sát tiểu tử kia!
Bành.
Một quyền Nhị trưởng lão phá nát kiếm khí.
Kiếm khí 30 ngàn cân tuy rất đáng sợ, nhưng trước mặt nhị trọng thuần linh lực, chung quy vẫn yếu hơn một bậc.
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý kiếm khí bị hóa giải, bởi vì thời khắc đối phương xuất thủ hắn đã lăng không mà lên, Linh Niệm câu thông Khí Hồn lần nữa hung hăng vung ra một kiếm!
Hưu
Kiếm khí tuôn ra, cường thế vô cùng.
Nhị trưởng lão lại thấy kiếm khí bay tới, chỉ có thể kiên trì tiếp tục oanh đón!
Bành.
- Ta chém!
Bành!
- Ta trảm…. trảm… chém!
Bành bành bành!
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
- Phốc!
Liên tục ngạnh kháng mười lần Kiếm khí ta Trảm, nhị trưởng lão cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, tóc trắng hắn lộn xộn, chật vật không chịu nổi, sự ngạo nghễ vừa rồi đã sớm biến mất không còn lại chút gì, con ngươi lấp lóe vẻ kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Liên tục thi triển ra mười Kiếm, mỗi một kiếm đều ẩn chứa 30 ngàn cân, cái này... Quá kinh khủng rồi?
Không biết mệt?
Linh lực trong thân thể không khô kiệt?
Tất nhiên là có.
Hiện tại Vân Phi Dương rất mệt, Linh lực trong Linh Hạch đã tiêu hao không ít, nhưng mặt hắn lạnh nhạt, lại lần nữa giơ kiếm vung ra Kiếm khí ta Trảm!
Một kích này, đồng dạng ẩn chứa 30 ngàn lực!
Nhị trưởng lão liên tiếp ngạnh kháng mười Kiếm, thụ nội thương, nhưng lúc này hắn chỉ có thể kiên trì đi đón, bởi vì, hắn trốn không thoát!
Bành.
Lại một lần nổ tung.
Nhị trưởng lão cuối cùng không chịu nổi, bị đánh bay ra ngoài ngã trên mặt đất, kinh mạch tổn hại!
- Ta ……..
Vân Phi Dương lại giơ lên kiếm.
Nhị trưởng lão thấy thế, thần sắc kinh hãi nói:
- Chậm!
Hắn bị thương không nhẹ, nếu như đón thêm một chiêu, khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên lúc này hắn có tính toán giao ra Tử Dương Đan, dù sao bảo vật cho dù tốt đi nữa, cũng trân quý không bằng mạng sống.
Nhưng mà.
Vân Phi Dương lại không để ý hắn, vung lên kiếm, quát:
- Chém!
Hưu
Kiếm khí bay tới, lực lượng vẫn cường thế như trước!
Tròng mắt nhị trưởng lão co rụt lại, cảm giác nguy cơ mãnh liệt xuất hiện trong tim.
Hắn muốn tránh.
Hắn muốn thi triển Hỗn Nguyên cương khí.
Nhưng thương thế quá nặng, không cách nào ngưng tụ Linh lực, lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí 30 ngàn cân, mang theo lực lượng cường đại bay tới.
- Không...
Bành!
Kiếm khí Ta Trảm oanh lên thân thể hắn.
Đợi ánh sáng tán đi, nhị trưởng lão phun ra một ngụm máu, uể oải ngã trên mặt đất.
Giờ phút này, hắn không cảm thấy bất luận thống khổ gì. Bời vì, hắn đã chị chém thành hai nữa!
Tư duy chậm rãi tiêu tán, hắn hối hận, lúc ấy tại sao không giao Tử Dương Đan ra, chí ít nếu giao ra còn có thể bảo trụ mệnh!
Đương nhiên.
Hắn không hiểu nhiều hớn, một Vũ Đồ làm sao mạnh đến như vậy!
Nhị trưởng lão giống như Hắc Hồ, đến trước khi chết đều hoang mang vấn đề này, cuối cùng chết đi cũng không biết được đáp án.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, bị Vân Phi Dương chém giết, toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi một khắc đồng hồ.
Nhưng.
Đây là đường đường chính chính, dưới tình huống đối phương không bị thương tổn, khó hơn nhiều khi giết Hắc Hổ càng.
Một người, một kiếm.
Chém giết Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong.
Nếu như truyền đi, Vạn Thế Đại Lục sẽ chấn kinh!
Nhưng.
Cho đến khi nhị trưởng lão bỏ mình, Vân Phi Dương khó có thể chống đỡ được, hắn đặt mông ngồi dưới đất, tay nắm kiếm gãy run rẩy kịch liệt, bắp thịt trong nháy mắt băng liệt, máu tươi chảy ròng ròng.
Giết chết Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, đã đủ rung động, nhưng trong thời gian dài bạo phát cường độ 30 ngàn cân, thân thể hắn khó mà chống đỡ được.
Thân thể và lực lượng hoàn toàn không tương đồng, sẽ có hậu quả dạng này.
Chỉ bị như vậy còn là do Vân Phi Dương có nội tình tốt!
Đổi lại người khác, liên tục thi triển ta trảm bạo phát 30 ngàn cân lực đạo, còn không giết được địch nhân, tự thân đã vỡ nát.
- Cũng không tệ lắm...
Vân Phi Dương gian nan mỉm cười.
Đối mặt đối thủ Vũ Sư sơ kỳ đỉnh phong, mình vẫn có năng lực giết chết, tuy đại giới lớn một chút, nhưng vẫn có thể tiếp nhận!
Xoát
Thần Thần nhảy từ trên cây xuống, rơi vào người hắn, vội mở cái miệng nhỏ nhắn phun ra từng đoàn lục mang, lục mang bao phủ vị trí cánh tay băng liệt.
Một khắc này, vị trí bị thương không còn cảm giác đau nhức, vết thương cũng đang nhanh chóng khép lại.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
- Ngươi còn có năng lực liệu thương?
- Sân Sân!
Thần Thần phun ra một đoàn lưu quang sau cùng, ngạo nghễ ngẩng đầu, tựa như đang khoe khoang.
Vân Phi Dương nâng tay xoa xoa đầu nó, vừa cười vừa nói:
- Theo Dược Thần kia một ngàn năm lăn lộn không có phí nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.