Chương 251: Lương Âm, thần hồn thức tỉnh!
Giang Hồ Tái Kiến
22/07/2020
Vạn năm trước.
Thần Giới Liêu Nguyên nóng rực.
Một tên nam tử thân mặc bạch sắc chiến giáp, đứng giữa vòm trời, khí vũ hiên ngang, anh khí bức người, tóc đen theo gió tung bay, lộ ra gương mặt trắng nõn đang mỉm cười.
Đứng đầu tam đại Thần Giới Chiến Thần, Chiến Thần Vân Phi Dương!
Sau lưng hắn.
100 ngàn Thiên Uy Quân đứng giữa không trung, không khí tràn ngập khí tức cường đại khiến người ta ngạt thở!
Trước mặt quân đội hết thảy đều là rác rưởi!
- Uy uy!
Vân Phi Dương duỗi cái lưng mệt mỏi, khó chịu nói:
- Tâm Hỏa, ngươi hẳn phải biết, bản soái muốn đi Thiên Ma Tỉnh, ngươi cứ ngăn đường đi như vậy, làm chậm trễ hành trình của ta, trách nhiệm này ngươi gánh nổi sao?
Thanh âm ẩn chứa thần uy, vang vọng bầu trời.
Đây mới thực sự là Chiến Thần Chi Uy, một thanh âm có thể phai mờ hư vô, dù cường giả gì của Vạn Thế Đại Lục cũng không thể chống lại!
Phía trước Vân Phi Dương.
Một nữ tử mặc chiến giáp lửa hồng đang đứng trong hỏa diễm rực lửa.
Tướng mạo thấy không rõ ràng, bởi vì hỏa diễm bao phủ là Tâm Hỏa, cường độ vượt qua lửa bình thường, hỏa diễm gào thét hừng hực, như muốn nướng cháy cả vùng!
100 ngàn Thiên Uy Quân đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được cổ khô nóng kia!
Nữ nhân này chính là Tâm Hỏa Chi Thần, khống chế Tâm Hỏa thế gian, có danh xưng mỹ miều Hỏa Diễm Chi Mẫu.
- Vân Phi Dương!
Tâm Hỏa Chi Thần lạnh nhạt nói.
- Trả Tị Hỏa Thần Châu cho ta.
Vân Phi Dương chán nãn nói:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, Tị Hỏa Thần Châu không phải ta trộm!
- Phải không?
Tâm Hỏa Chi Thần cười lạnh một tiếng.
Nàng không tin, bởi vì Thần Giới có một câu nói rất đúng, phòng cháy phòng trộm, phòng Tiện Thần, nếu có bảo vật mất đi, nhất định do hắn trộm.
- Thật không phải ta!
Vân Phi Dương chỉ lên trời, nghiêm túc nói:
- Nếu như ta trộm Tị Hỏa Thần Châu của ngươi, nguyện chịu vạn thế trấn áp, vĩnh sinh không được Luân Hồi!
Lời thề rất độc, cũng rất linh nghiệm!
Về sau, tên này thật sự bị Chư Thần liên thủ trấn áp, phong ấn trọn vẹn một vạn năm!
Bang.
Tâm Hỏa Chi Thần tay phải vừa lật, hỏa diễm bừng bừng thiêu đốt, hóa thành một thanh kiếm đỏ thẫm, nói:
- Vân Phi Dương, nhanh giao ra! Nếu không, đừng hòng rời đi!
- Cửu chuyển Tâm Hỏa Thần Kiếm?
Con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng.
Đáng tiếc.
Đã có Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, hoàn toàn không cần thêm binh khí.
Hắn lấy tay che trán, nói:
- Mọi người tốt xấu đều là Thần, có thể đừng tùy hứng như thế không?!
Tùy hứng?
100 ngàn Thiên Uy Quân nhao nhao sụp đổ.
Tại Thần Giới, muốn nói tùy hứng, trừ ngươi - tên Tiện Thần này ra còn có ai.
Tâm Hỏa Nữ Thần cười lạnh nói:
- Vân Đại Tiện Thần, bảo vật của Đế Quân Thiên cũng dám trộm, còn đánh nát tam thiên do Cửu Thiên Thần Nữ chưởng quản, chưa đủ tùy hứng sao?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi rất hiểu ta, có phải thích ta không?
- Vô sỉ!
Nữ Thần Tâm Hỏa phẫn nộ cầm kiếm, hỏa diễm lần nữa cháy lên, hình thành sóng lớn.
- Cũng phải.
Vân Phi Dương nâng cằm nói:
- Ta đẹp trai như vậy, ở Thần Giới tìm không thấy người thứ hai, bị những Nữ Thần các người thầm mến cũng bình thường.
Chúng Thần binh nhao nhao sụp đổ.
- Tính sơ sơ, Vận Mệnh Chi Thần, Trí Tuệ Chi Thần, còn có Cửu Thiên Thần Nữ kia đều thầm mến ta đây.
- Ai…
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
- Đẹp trai cũng thật khổ.
- Đủ rồi!
Đột nhiên, Tâm Hỏa Nữ Thần xuất hiện trước người hắn, Thần Kiếm trong tay chém tới, mang theo hỏa diễm ngập trời như muốn chém chết tên vô sỉ này.
- Thật muốn đánh sao?!
Thần niệm Vân Phi Dương vừa động, xuất hiện sau lưng nàng, nói:
- Vân Phi Dương ta đến giờ không động thủ với nữ nhân!
Xoạt!
Tâm Hỏa Nữ Thần chuyển cổ tay, kiếm quang xẹt qua, không gian những nơi đi qua đều vỡ vụn!
Nàng nhanh, Vân Phi Dương còn nhanh hơn.
Chỉ thấy hắn vung tay, chân trời bị Tâm Hỏa nhiễm hồng tan đi, cuối cùng hóa thành một chưởng đánh vào vai trái Tâm Hỏa Nữ Thần.
Bành!
Tâm Hỏa Nữ Thần như bị thương nặng, bay thật xa ra ngoài.
Bay bao xa?
Cũng không xa lắm, chỉ bằng khoảng cách của một Đông Lăng Quận.
- Hô!
Tâm Hỏa Nữ Thần lùi gấp ngoài ngàn dặm, lúc này mới đứng vững, hỏa diễm bao phủ bốn phía tản đi làm lộ ra một gương mặt tinh xảo.
Tướng mạo cùng Lương Âm giống đến mấy phần.
- Đáng giận!
Nàng phẫn nộ quát.
- Còn nói không trộm Tị Hỏa Thần Châu!
Nói xong bay qua.
Khi nàng trở về chỗ cũ, Vân Phi Dương đã dẫn đại quân rời đi, trong không gian truyền lại thanh âm.
- Ai, quá yếu, bản soái không có hứng thú đánh với ngươi.
- Vân Phi Dương!
Tâm Hỏa Nữ Thần đứng trên không Liệu Nguyên, ánh mắt lấp lóe hỏa diễm, phẫn nộ quát.
- Chờ đó cho ta!
Vù vù!
Liêu Nguyên nóng rực vì Thần phẫn nộ mà hóa thành hỏa diễm ngập trời, nhiệt độ cao chưa từng có, nửa bầu trời bị phủ đỏ bừng!
Trở về hiện tại.
Chiến giáp treo trên tường chính là Tâm Hỏa Thần Giáp, vị trí vai trái vỡ vụn chính là do Vân Phi Dương đánh!
Mặc dù đã hư hao nhưng vẫn tràn ngập thần uy không thể khinh nhờn, nếu phàm nhân đối mặt với chiến giáp này, tâm thần chắc chắn rung động, có xúc động muốn quỳ!
Tâm Hỏa Thần Giáp, do Tâm Hỏa mạnh nhất thế gian rèn luyện. Đứng đầu trong Thần Khí Phổ.
Nhưng bị một chưởng của Vân Phi Dương đánh nát, có thể thấy được năm đó, thực lực tên này mạnh cỡ nào!
Đương nhiên.
Có thể nhẹ nhõm đánh bại Tâm Hỏa Chi Thần cũng vì ỷ vào Tị Hỏa Thần Châu. Nếu không sẽ không dễ dàng đánh tan Tâm Hỏa, cũng không thể làm bị thương bản thể của đối phương.
- Thần Giáp của Tâm Hỏa Chi Thần vì sao lại ở Vạn Thế Đại Lục, vì sao lại ở trong lăng mộ?
Vân Phi Dương ngây người.
Đúng vào lúc này, Lương Âm cũng tiến vào.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tâm Hỏa Thần Giáp, trong khoảnh khắc ấy, sâu trong linh hồn tuôn ra một cỗ khí tức cường đại, cắn nuốt tư duy!
- Đau quá…
Lương Âm ôm đầu, thống khổ hô to, trên cổ tay dần dần hiện ra văn tuyến.
Vân Phi Dương quay người, trái tim xém chút nhảy ra, hưng phấn nói:
- Đây là văn tuyến Thần Cách!
Không sai!
Văn tuyến hiện trên tay Lương Âm giống với La Mục, đại biểu Thần Cách của Thần!
Như vậy.
Lương Âm cũng là một trong những người mang theo thần hồn?
Vân Phi Dương thực cảm thấy ngoài ý muốn!
Hắn vẫn luôn lo lắng Mục Oanh có thể thức tỉnh hay không, căn bản không ngờ Lương Âm cũng là người mang theo thần hồn, nhìn tình huống trước mắt thì xem ra sắp thức tỉnh!
Vân Phi Dương nắm tay, hưng phấn nói:
- Quả nhiên, ta không đoán sai, trong thân thể nữ nhân này ẩn giấu tàn hồn của Tâm Hỏa Nữ Thần.
Thời điểm giao đấu tân sinh, hắn đã có suy đoán này, hôm nay đã được chứng minh!
Giờ phút này.
Vân Phi Dương hận không thể bổ nhào qua, hung hăn hôn lên mặt Lương Âm.
Có thể không hưng phấn sao.
Trong Vạn Thế Đại Lục có mười hai thần hồn, từ La Mục đến người thứ ba xuất hiện đều là nữ nhân mình coi trọng, quả thực quá hạnh phúc.
Hơn nữa.
Còn là Tâm Hỏa Nữ Thần!
Nàng có hạng rất cao trong Thần Vị, thao túng Tâm Hỏa cực mạnh, không có Tị Hỏa Thần Châu thì mình cũng không dám trêu chọc!
Hưu.
Đột nhiên, khải giáp treo trên tường phát ra hồng quang chói mắt, chợt giải thể rồi phóng về hướng Lương Âm!
Ken két.
Khải giáp bao bọc thân thể, chụp lấy cổ tay, hỏa diễm bốc lên hóa thành đai lưng bao eo nhỏ.
Nháy mắt.
Lương Âm như hóa thành Hỏa Diễm Chi Mẫu mà chúng Thần kiêng kị vạn năm trước!
- Quả nhiên là nàng!
Vân Phi Dương chưa thấy qua dung nhan của Tâm Hỏa Nữ Thần, nhưng Lương Âm mặc giáp, dựa vào hình thái mà xem, rõ ràng chính là nữ nhân năm đó mình đánh bay!
- Vù vù!
Lương Âm tóc đen bay múa, khải giáp hiện lên hỏa diễm, sợi tóc dần hóa thành màu hỏa hồng.
Mi tâm hiện ra một vòng thần quang hóa thành hình nòng nọc, xẹt qua trước mặt rồi dần dần lan về phía cổ, phác hoạ ra từng cái văn tuyến Thần Cách.
- Muốn thức tỉnh sao?
Hô hấp Vân Phi Dương trở nên dồn dập.
Hạnh phúc đến quá nhanh, quá đột ngột làm hắn có chút khó tiếp thu!
Xoát!
Đột nhiên, Lương Âm mở mắt, nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như đổi thành người khác, phẫn nộ quát:
- Vân —— Phi —— Dương!
Thần Giới Liêu Nguyên nóng rực.
Một tên nam tử thân mặc bạch sắc chiến giáp, đứng giữa vòm trời, khí vũ hiên ngang, anh khí bức người, tóc đen theo gió tung bay, lộ ra gương mặt trắng nõn đang mỉm cười.
Đứng đầu tam đại Thần Giới Chiến Thần, Chiến Thần Vân Phi Dương!
Sau lưng hắn.
100 ngàn Thiên Uy Quân đứng giữa không trung, không khí tràn ngập khí tức cường đại khiến người ta ngạt thở!
Trước mặt quân đội hết thảy đều là rác rưởi!
- Uy uy!
Vân Phi Dương duỗi cái lưng mệt mỏi, khó chịu nói:
- Tâm Hỏa, ngươi hẳn phải biết, bản soái muốn đi Thiên Ma Tỉnh, ngươi cứ ngăn đường đi như vậy, làm chậm trễ hành trình của ta, trách nhiệm này ngươi gánh nổi sao?
Thanh âm ẩn chứa thần uy, vang vọng bầu trời.
Đây mới thực sự là Chiến Thần Chi Uy, một thanh âm có thể phai mờ hư vô, dù cường giả gì của Vạn Thế Đại Lục cũng không thể chống lại!
Phía trước Vân Phi Dương.
Một nữ tử mặc chiến giáp lửa hồng đang đứng trong hỏa diễm rực lửa.
Tướng mạo thấy không rõ ràng, bởi vì hỏa diễm bao phủ là Tâm Hỏa, cường độ vượt qua lửa bình thường, hỏa diễm gào thét hừng hực, như muốn nướng cháy cả vùng!
100 ngàn Thiên Uy Quân đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác được cổ khô nóng kia!
Nữ nhân này chính là Tâm Hỏa Chi Thần, khống chế Tâm Hỏa thế gian, có danh xưng mỹ miều Hỏa Diễm Chi Mẫu.
- Vân Phi Dương!
Tâm Hỏa Chi Thần lạnh nhạt nói.
- Trả Tị Hỏa Thần Châu cho ta.
Vân Phi Dương chán nãn nói:
- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, Tị Hỏa Thần Châu không phải ta trộm!
- Phải không?
Tâm Hỏa Chi Thần cười lạnh một tiếng.
Nàng không tin, bởi vì Thần Giới có một câu nói rất đúng, phòng cháy phòng trộm, phòng Tiện Thần, nếu có bảo vật mất đi, nhất định do hắn trộm.
- Thật không phải ta!
Vân Phi Dương chỉ lên trời, nghiêm túc nói:
- Nếu như ta trộm Tị Hỏa Thần Châu của ngươi, nguyện chịu vạn thế trấn áp, vĩnh sinh không được Luân Hồi!
Lời thề rất độc, cũng rất linh nghiệm!
Về sau, tên này thật sự bị Chư Thần liên thủ trấn áp, phong ấn trọn vẹn một vạn năm!
Bang.
Tâm Hỏa Chi Thần tay phải vừa lật, hỏa diễm bừng bừng thiêu đốt, hóa thành một thanh kiếm đỏ thẫm, nói:
- Vân Phi Dương, nhanh giao ra! Nếu không, đừng hòng rời đi!
- Cửu chuyển Tâm Hỏa Thần Kiếm?
Con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe ánh sáng.
Đáng tiếc.
Đã có Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, hoàn toàn không cần thêm binh khí.
Hắn lấy tay che trán, nói:
- Mọi người tốt xấu đều là Thần, có thể đừng tùy hứng như thế không?!
Tùy hứng?
100 ngàn Thiên Uy Quân nhao nhao sụp đổ.
Tại Thần Giới, muốn nói tùy hứng, trừ ngươi - tên Tiện Thần này ra còn có ai.
Tâm Hỏa Nữ Thần cười lạnh nói:
- Vân Đại Tiện Thần, bảo vật của Đế Quân Thiên cũng dám trộm, còn đánh nát tam thiên do Cửu Thiên Thần Nữ chưởng quản, chưa đủ tùy hứng sao?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi rất hiểu ta, có phải thích ta không?
- Vô sỉ!
Nữ Thần Tâm Hỏa phẫn nộ cầm kiếm, hỏa diễm lần nữa cháy lên, hình thành sóng lớn.
- Cũng phải.
Vân Phi Dương nâng cằm nói:
- Ta đẹp trai như vậy, ở Thần Giới tìm không thấy người thứ hai, bị những Nữ Thần các người thầm mến cũng bình thường.
Chúng Thần binh nhao nhao sụp đổ.
- Tính sơ sơ, Vận Mệnh Chi Thần, Trí Tuệ Chi Thần, còn có Cửu Thiên Thần Nữ kia đều thầm mến ta đây.
- Ai…
Vân Phi Dương thở dài một hơi.
- Đẹp trai cũng thật khổ.
- Đủ rồi!
Đột nhiên, Tâm Hỏa Nữ Thần xuất hiện trước người hắn, Thần Kiếm trong tay chém tới, mang theo hỏa diễm ngập trời như muốn chém chết tên vô sỉ này.
- Thật muốn đánh sao?!
Thần niệm Vân Phi Dương vừa động, xuất hiện sau lưng nàng, nói:
- Vân Phi Dương ta đến giờ không động thủ với nữ nhân!
Xoạt!
Tâm Hỏa Nữ Thần chuyển cổ tay, kiếm quang xẹt qua, không gian những nơi đi qua đều vỡ vụn!
Nàng nhanh, Vân Phi Dương còn nhanh hơn.
Chỉ thấy hắn vung tay, chân trời bị Tâm Hỏa nhiễm hồng tan đi, cuối cùng hóa thành một chưởng đánh vào vai trái Tâm Hỏa Nữ Thần.
Bành!
Tâm Hỏa Nữ Thần như bị thương nặng, bay thật xa ra ngoài.
Bay bao xa?
Cũng không xa lắm, chỉ bằng khoảng cách của một Đông Lăng Quận.
- Hô!
Tâm Hỏa Nữ Thần lùi gấp ngoài ngàn dặm, lúc này mới đứng vững, hỏa diễm bao phủ bốn phía tản đi làm lộ ra một gương mặt tinh xảo.
Tướng mạo cùng Lương Âm giống đến mấy phần.
- Đáng giận!
Nàng phẫn nộ quát.
- Còn nói không trộm Tị Hỏa Thần Châu!
Nói xong bay qua.
Khi nàng trở về chỗ cũ, Vân Phi Dương đã dẫn đại quân rời đi, trong không gian truyền lại thanh âm.
- Ai, quá yếu, bản soái không có hứng thú đánh với ngươi.
- Vân Phi Dương!
Tâm Hỏa Nữ Thần đứng trên không Liệu Nguyên, ánh mắt lấp lóe hỏa diễm, phẫn nộ quát.
- Chờ đó cho ta!
Vù vù!
Liêu Nguyên nóng rực vì Thần phẫn nộ mà hóa thành hỏa diễm ngập trời, nhiệt độ cao chưa từng có, nửa bầu trời bị phủ đỏ bừng!
Trở về hiện tại.
Chiến giáp treo trên tường chính là Tâm Hỏa Thần Giáp, vị trí vai trái vỡ vụn chính là do Vân Phi Dương đánh!
Mặc dù đã hư hao nhưng vẫn tràn ngập thần uy không thể khinh nhờn, nếu phàm nhân đối mặt với chiến giáp này, tâm thần chắc chắn rung động, có xúc động muốn quỳ!
Tâm Hỏa Thần Giáp, do Tâm Hỏa mạnh nhất thế gian rèn luyện. Đứng đầu trong Thần Khí Phổ.
Nhưng bị một chưởng của Vân Phi Dương đánh nát, có thể thấy được năm đó, thực lực tên này mạnh cỡ nào!
Đương nhiên.
Có thể nhẹ nhõm đánh bại Tâm Hỏa Chi Thần cũng vì ỷ vào Tị Hỏa Thần Châu. Nếu không sẽ không dễ dàng đánh tan Tâm Hỏa, cũng không thể làm bị thương bản thể của đối phương.
- Thần Giáp của Tâm Hỏa Chi Thần vì sao lại ở Vạn Thế Đại Lục, vì sao lại ở trong lăng mộ?
Vân Phi Dương ngây người.
Đúng vào lúc này, Lương Âm cũng tiến vào.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tâm Hỏa Thần Giáp, trong khoảnh khắc ấy, sâu trong linh hồn tuôn ra một cỗ khí tức cường đại, cắn nuốt tư duy!
- Đau quá…
Lương Âm ôm đầu, thống khổ hô to, trên cổ tay dần dần hiện ra văn tuyến.
Vân Phi Dương quay người, trái tim xém chút nhảy ra, hưng phấn nói:
- Đây là văn tuyến Thần Cách!
Không sai!
Văn tuyến hiện trên tay Lương Âm giống với La Mục, đại biểu Thần Cách của Thần!
Như vậy.
Lương Âm cũng là một trong những người mang theo thần hồn?
Vân Phi Dương thực cảm thấy ngoài ý muốn!
Hắn vẫn luôn lo lắng Mục Oanh có thể thức tỉnh hay không, căn bản không ngờ Lương Âm cũng là người mang theo thần hồn, nhìn tình huống trước mắt thì xem ra sắp thức tỉnh!
Vân Phi Dương nắm tay, hưng phấn nói:
- Quả nhiên, ta không đoán sai, trong thân thể nữ nhân này ẩn giấu tàn hồn của Tâm Hỏa Nữ Thần.
Thời điểm giao đấu tân sinh, hắn đã có suy đoán này, hôm nay đã được chứng minh!
Giờ phút này.
Vân Phi Dương hận không thể bổ nhào qua, hung hăn hôn lên mặt Lương Âm.
Có thể không hưng phấn sao.
Trong Vạn Thế Đại Lục có mười hai thần hồn, từ La Mục đến người thứ ba xuất hiện đều là nữ nhân mình coi trọng, quả thực quá hạnh phúc.
Hơn nữa.
Còn là Tâm Hỏa Nữ Thần!
Nàng có hạng rất cao trong Thần Vị, thao túng Tâm Hỏa cực mạnh, không có Tị Hỏa Thần Châu thì mình cũng không dám trêu chọc!
Hưu.
Đột nhiên, khải giáp treo trên tường phát ra hồng quang chói mắt, chợt giải thể rồi phóng về hướng Lương Âm!
Ken két.
Khải giáp bao bọc thân thể, chụp lấy cổ tay, hỏa diễm bốc lên hóa thành đai lưng bao eo nhỏ.
Nháy mắt.
Lương Âm như hóa thành Hỏa Diễm Chi Mẫu mà chúng Thần kiêng kị vạn năm trước!
- Quả nhiên là nàng!
Vân Phi Dương chưa thấy qua dung nhan của Tâm Hỏa Nữ Thần, nhưng Lương Âm mặc giáp, dựa vào hình thái mà xem, rõ ràng chính là nữ nhân năm đó mình đánh bay!
- Vù vù!
Lương Âm tóc đen bay múa, khải giáp hiện lên hỏa diễm, sợi tóc dần hóa thành màu hỏa hồng.
Mi tâm hiện ra một vòng thần quang hóa thành hình nòng nọc, xẹt qua trước mặt rồi dần dần lan về phía cổ, phác hoạ ra từng cái văn tuyến Thần Cách.
- Muốn thức tỉnh sao?
Hô hấp Vân Phi Dương trở nên dồn dập.
Hạnh phúc đến quá nhanh, quá đột ngột làm hắn có chút khó tiếp thu!
Xoát!
Đột nhiên, Lương Âm mở mắt, nàng lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như đổi thành người khác, phẫn nộ quát:
- Vân —— Phi —— Dương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.