Chương 194: Pháp Tể, thắng!
Giang Hồ Tái Kiến
21/07/2020
- Nhanh bắt đầu đi!
- Quy củ giao đấu này người nào không biết chứ!
Mọi người lại ồn ào.
Chiêm Long cứng ngắc cười một tiếng, chợt nhìn về phía Cao Viễn Chúc, chắp tay nói:
- Cao viện trưởng, tất cả mọi người đã chờ mong như thế, mời phái ra thiên tài chiến trận đầu tiên ra sân đi.
- Đi thôi.
Cao Viễn Chúc nhìn Pháp Tể.
- A di đà phật!
Pháp Tể đứng lên, trên mặt có chút không tình nguyện.
Không phải nói tới đây được xem yếm nữ hài sao? Hai ngày nay hắn chỉ bị bắt tu luyện không có thời gian rảnh, nào có áo yếm với nữ hài nào, nói không giữ lời!
- Tiểu hòa thượng.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thắng trận đấu, ta dẫn ngươi đi.
Ánh mắt Pháp Tể hiện lên vẻ hưng phấn, vung tay áo leo lên đài.
Tâm tính không kiên định nha.
- Hòa thượng sao?
- Ha ha ha, Đông Đông Lăng học phủ có thể thu học sinh loại tiểu hòa thượng này, buồn cười chết ta.
Mọi người cười rộ lên.
Pháp Tể đi đến đài, sờ sờ đầu bóng loáng, nhếch miệng cười, cười rất ngây thơ.
Xoát.
Đột nhiên, một thiếu niên nhảy lên.
Tuổi tác người này khá lớn, nhìn qua mười bảy mười tám, mặc một thân trang phục màu lam nhạt, tràn đầy tinh thần.
- Lam Vũ?
Đám người ngạc nhiên.
Tại Thiên Vũ Thành, không chỉ có Thập Vũ Chi Tinh, còn có rất nhiều thiên tài được thế nhân biết.
Tên gọi Lam Vũ này cũng trong số đó.
Tuy, tu vi chỉ có Vũ Sư sơ kỳ, nhưng trong đồng lứa đã rất không tệ, không phải tất cả mọi người đều yêu nghiệt như Thập Vũ Chi Tinh.
Thập Vũ Chi Tinh yêu nghiệt?
Nếu như bọn họ biết, Vân Phi Dương trọng sinh không tới một năm đã đột phá Vũ Tông, chắc sẽ không dùng loạn hai chữ này.
- Lam Vũ cố lên!
- Đánh hòa thượng này xuống đi!
Học sinh Thiên Vũ học phủ nhao nhao hò hét.
Đông!
Tiếng chiêng vang lên.
Biểu thị luận bàn hai quận chính thức bắt đầu.
Xoát.
Lam Vũ tiên phát chế nhân, lăng không mà lên, song chưởng vung ra, hai đạo thuần linh lực bạo phát, hình thành hồ quang đánh tới Pháp Tể.
- Bôn lôi kiếm mang!
Mọi người cả kinh.
- Vừa ra tay đã tung đòn sát thủ!
Lôi hệ vũ kỹ rất hi hữu.
Lam Vũ thi triển vũ kỹ nhị phẩm cao cấp, hai đạo quang điện, chí ít ẩn chứa hai trọng thuần linh lực!
Vũ Sư sơ kỳ có thể đạt tới loại cường độ này, đã rất không tệ!
- Ngã phật từ bi!
Đột nhiên, Pháp Tể bước ra một bước, chữ vạn giữa lông mày lóe lên, sau lưng hiện ra Phật Thân, đột nhiên nhấc tay đập tới.
Bành bành!
Hai đạo quang điện bị Phật Chưởng nhẹ nhõm tiêu diệt!
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Một chiêu này hắn từng thi triển qua, uy lực đã mạnh hơn trước nhiều, chí ít cũng đạt tới hai trọng thuần linh lực.
Cao Viễn Chúc trừng mắt.
Từ trước đến nay tiểu hòa thượng luôn điệu thấp, trong nháy mắt thi triển chiêu thức bạo phát tu vi Vũ Sư sơ kỳ!
Hắn rất phiền muộn.
Bời vì, thân là phó viện trưởng học phủ, vậy mà không biết tu vi học sinh của mình, quả thật thất bại.
- Tiểu hòa thượng không tệ.
- Vừa rồi thi triển Phật môn vũ kỹ!
- Không ngờ Đông Đông Lăng học phủ sẽ có một Phật môn võ giả.
Mọi người cũng chấn kinh.
Nếu như hắn có tu vi Vũ Sư, bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng hắn chỉ là một Vũ Đồ Phật môn, vậy thì không thể.
Ba.
Lam Vũ rơi xuống, cười nói:
- Ngươi rất không tệ, ta phải nghiêm túc rồi.
- A di đà phật.
Pháp Tể hợp tay chữ thập đọc một tiếng, nói:
- Thí chủ, mời ra tay đi.
Xoát.
Lam Vũ tiến lên.
Lần này, hắn không có thi triển Lôi hệ vũ kỹ, hắn vận dụng quyền pháp, ngưng tụ tam trọng thuần linh lực!
- Kim Phật Triều Tông!
Pháp Tể quát, quanh thân lần nữa xuất hiện tượng Phật, bao phủ toàn thân.
Bành
Một quyền Lam Vũ oanh phía trên, nhất thời bị đẩy lùi.
Xoát.
Nhưng vào lúc này, Pháp Tể đã triệt tiêu tượng Phật, giẫm thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang, trong nháy mắt tới gần đối phương, song quyền ngưng tụ kim quang, đập tới.
Bành!
Hai tay Lam Vũ vung ra tiếp.
Xoát xoát!
Hai tay Pháp Tể vung lên, nắm tay hóa thành chưởng, chiêu thức lần nữa biến hóa, xảo trá đánh tới.
Loại liên chiêu này biến hóa cực nhanh, tốc độ cũng nhanh, Lam Vũ rơi vào đường cùng lần nữa đỡ được.
Nhưng.
Hắn không nghĩ tới.
Chưởng pháp Pháp Tể thuộc về loại liên tục xuất chiêu. Cho nên, một khi quyền pháp mở ra, không dừng được!
Bành bành bành!
Kim quang trên đài lấp lóe, truyền đến trận trận oanh minh.
Một chiêu tiếp lấy một chiêu, Lam Vũ bị bám chặt, đối mặt quyền pháp hoa mắt, theo không kịp tiết tấu.
Nháy mắt.
Hai người đối hơn hai mươi chiêu.
- Vũ kỹ tên này rất quỷ dị, một khi thi triển, sẽ kiềm chế đối thủ.
Trên quan chiến đài, rất nhiều cao thủ gia tộc nhao nhao nhíu mày.
Dưới cái nhìn của bọn họ.
Pháp Tể và Lam Vũ có thực lực tương đương, đạt được thắng lợi, xem ai khống chế tiết tấu tốt hơn.
Hiển nhiên.
Trước mắt xem ra thì Pháp Tể khống chế tương đối tốt, mỗi một chiêu đều kiềm chế Lam Vũ, cứ thế đánh xuống, chỉ sợ Lam Vũ sẽ phiền phức.
- Cái này
Vân Phi Dương cũng bất ngờ.
Bời vì, trong khoảng thời gian ngắn, Pháp Tể đã ra hơn ba mươi chiêu, mỗi một chiêu đều không lặp lại, càng đánh càng thuận, Lam Vũ bị ép lâm vào tiết tấu của hắn.
Đột nhiên hắn nghĩ tới việc sau khi kết thúc tân sinh giao đấu, bọn hắn tiến về Vũ Kỹ Các, tiểu hòa thượng cầm một cuốn vũ kỹ tên ba trăm sáu mươi chín thức Kim Cương Phục Ma chưởng rời đi.
Chẳng lẽ hắn thi triển loại này?
Không sai.
Pháp Tể thi triển ba trăm sáu mươi chín thức Kim Cương Phục Ma chưởng!
Vũ kỹ này tuy chỉ là nhất phẩm cao cấp, uy lực cũng không phải rất mạnh, nhưng coi trọng chiêu thức nhiều, chỉ cần thi triển, sẽ hình thành chi thế liên miên bất tuyệt.
Bành bành bành!
Lại hơn mười chiêu xuất ra.
Lam Vũ một mực vào thế phòng ngự, không cách hoàn thủ, dù hắn muốn tách ra cũng không thể, bời vì chưởng pháp dính nối quá nhanh, tất cả đều là kim sắc chưởng ấn.
- Phiền phức.
Chiêm Long nhíu mày.
Học sinh mình bị đối phương kiềm chế, nếu như không thể phá giải, tiếp tục đánh nữa, sớm muộn cũng bị đánh ngã!
Quả nhiên.
Sau một khắc đồng hồ, Pháp Tể thi triển đến chiêu sáu mươi, Lam Vũ rốt cục theo không kịp tiết tấu, bị đánh trước ngực, bay ra ngoài.
Bành.
Hắn rơi trên mép đài.
- A di đà phật.
Đột nhiên, Pháp Tể xuất hiện trước mặt hắn, hữu chưởng hiện ra phật quang, nhẹ nhàng đẩy xuống.
Phù phù.
Lam Vũ rơi xuống đài, thua!
- Đáng giận!
Hắn đứng lên, song quyền nắm chặt, trong con ngươi lóe ra vẻ không cam tâm.
Thật không cam tâm a.
Bị đè đánh lâu như vậy, thủy chung vào thế bị động, nếu như có thể né tránh, hắn có thể thi triển ra càng nhiều vũ kỹ.
Đừng nói không cam tâm, chẳng bằng nói hắn bị đánh quá uất ức!
Đám người cũng im lặng.
Trận đấu này đánh cũng không kịch liệt, nhưng rất đặc sắc.
Nhưng điểm đặc sắc, lại là chưởng pháp của tiểu hòa thượng, Lam Vũ không có biểu hiện gì, hắn trở thành một bia ngắm di động.
Sắc mặt Chiêm Long khó coi, nhưng vẫn rất bất đắc dĩ tuyên bố.
- Đông Đông Lăng học phủ, Pháp Tể thắng!
Pháp Tể đi xuống.
Hắn đi tới trước mặt Vân Phi Dương, đè ép thanh âm, chân thành nói:
- Ta thắng, nói lời nhớ giữ lời nha.
- Quy củ giao đấu này người nào không biết chứ!
Mọi người lại ồn ào.
Chiêm Long cứng ngắc cười một tiếng, chợt nhìn về phía Cao Viễn Chúc, chắp tay nói:
- Cao viện trưởng, tất cả mọi người đã chờ mong như thế, mời phái ra thiên tài chiến trận đầu tiên ra sân đi.
- Đi thôi.
Cao Viễn Chúc nhìn Pháp Tể.
- A di đà phật!
Pháp Tể đứng lên, trên mặt có chút không tình nguyện.
Không phải nói tới đây được xem yếm nữ hài sao? Hai ngày nay hắn chỉ bị bắt tu luyện không có thời gian rảnh, nào có áo yếm với nữ hài nào, nói không giữ lời!
- Tiểu hòa thượng.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thắng trận đấu, ta dẫn ngươi đi.
Ánh mắt Pháp Tể hiện lên vẻ hưng phấn, vung tay áo leo lên đài.
Tâm tính không kiên định nha.
- Hòa thượng sao?
- Ha ha ha, Đông Đông Lăng học phủ có thể thu học sinh loại tiểu hòa thượng này, buồn cười chết ta.
Mọi người cười rộ lên.
Pháp Tể đi đến đài, sờ sờ đầu bóng loáng, nhếch miệng cười, cười rất ngây thơ.
Xoát.
Đột nhiên, một thiếu niên nhảy lên.
Tuổi tác người này khá lớn, nhìn qua mười bảy mười tám, mặc một thân trang phục màu lam nhạt, tràn đầy tinh thần.
- Lam Vũ?
Đám người ngạc nhiên.
Tại Thiên Vũ Thành, không chỉ có Thập Vũ Chi Tinh, còn có rất nhiều thiên tài được thế nhân biết.
Tên gọi Lam Vũ này cũng trong số đó.
Tuy, tu vi chỉ có Vũ Sư sơ kỳ, nhưng trong đồng lứa đã rất không tệ, không phải tất cả mọi người đều yêu nghiệt như Thập Vũ Chi Tinh.
Thập Vũ Chi Tinh yêu nghiệt?
Nếu như bọn họ biết, Vân Phi Dương trọng sinh không tới một năm đã đột phá Vũ Tông, chắc sẽ không dùng loạn hai chữ này.
- Lam Vũ cố lên!
- Đánh hòa thượng này xuống đi!
Học sinh Thiên Vũ học phủ nhao nhao hò hét.
Đông!
Tiếng chiêng vang lên.
Biểu thị luận bàn hai quận chính thức bắt đầu.
Xoát.
Lam Vũ tiên phát chế nhân, lăng không mà lên, song chưởng vung ra, hai đạo thuần linh lực bạo phát, hình thành hồ quang đánh tới Pháp Tể.
- Bôn lôi kiếm mang!
Mọi người cả kinh.
- Vừa ra tay đã tung đòn sát thủ!
Lôi hệ vũ kỹ rất hi hữu.
Lam Vũ thi triển vũ kỹ nhị phẩm cao cấp, hai đạo quang điện, chí ít ẩn chứa hai trọng thuần linh lực!
Vũ Sư sơ kỳ có thể đạt tới loại cường độ này, đã rất không tệ!
- Ngã phật từ bi!
Đột nhiên, Pháp Tể bước ra một bước, chữ vạn giữa lông mày lóe lên, sau lưng hiện ra Phật Thân, đột nhiên nhấc tay đập tới.
Bành bành!
Hai đạo quang điện bị Phật Chưởng nhẹ nhõm tiêu diệt!
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Một chiêu này hắn từng thi triển qua, uy lực đã mạnh hơn trước nhiều, chí ít cũng đạt tới hai trọng thuần linh lực.
Cao Viễn Chúc trừng mắt.
Từ trước đến nay tiểu hòa thượng luôn điệu thấp, trong nháy mắt thi triển chiêu thức bạo phát tu vi Vũ Sư sơ kỳ!
Hắn rất phiền muộn.
Bời vì, thân là phó viện trưởng học phủ, vậy mà không biết tu vi học sinh của mình, quả thật thất bại.
- Tiểu hòa thượng không tệ.
- Vừa rồi thi triển Phật môn vũ kỹ!
- Không ngờ Đông Đông Lăng học phủ sẽ có một Phật môn võ giả.
Mọi người cũng chấn kinh.
Nếu như hắn có tu vi Vũ Sư, bọn họ còn có thể tiếp nhận, nhưng hắn chỉ là một Vũ Đồ Phật môn, vậy thì không thể.
Ba.
Lam Vũ rơi xuống, cười nói:
- Ngươi rất không tệ, ta phải nghiêm túc rồi.
- A di đà phật.
Pháp Tể hợp tay chữ thập đọc một tiếng, nói:
- Thí chủ, mời ra tay đi.
Xoát.
Lam Vũ tiến lên.
Lần này, hắn không có thi triển Lôi hệ vũ kỹ, hắn vận dụng quyền pháp, ngưng tụ tam trọng thuần linh lực!
- Kim Phật Triều Tông!
Pháp Tể quát, quanh thân lần nữa xuất hiện tượng Phật, bao phủ toàn thân.
Bành
Một quyền Lam Vũ oanh phía trên, nhất thời bị đẩy lùi.
Xoát.
Nhưng vào lúc này, Pháp Tể đã triệt tiêu tượng Phật, giẫm thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang, trong nháy mắt tới gần đối phương, song quyền ngưng tụ kim quang, đập tới.
Bành!
Hai tay Lam Vũ vung ra tiếp.
Xoát xoát!
Hai tay Pháp Tể vung lên, nắm tay hóa thành chưởng, chiêu thức lần nữa biến hóa, xảo trá đánh tới.
Loại liên chiêu này biến hóa cực nhanh, tốc độ cũng nhanh, Lam Vũ rơi vào đường cùng lần nữa đỡ được.
Nhưng.
Hắn không nghĩ tới.
Chưởng pháp Pháp Tể thuộc về loại liên tục xuất chiêu. Cho nên, một khi quyền pháp mở ra, không dừng được!
Bành bành bành!
Kim quang trên đài lấp lóe, truyền đến trận trận oanh minh.
Một chiêu tiếp lấy một chiêu, Lam Vũ bị bám chặt, đối mặt quyền pháp hoa mắt, theo không kịp tiết tấu.
Nháy mắt.
Hai người đối hơn hai mươi chiêu.
- Vũ kỹ tên này rất quỷ dị, một khi thi triển, sẽ kiềm chế đối thủ.
Trên quan chiến đài, rất nhiều cao thủ gia tộc nhao nhao nhíu mày.
Dưới cái nhìn của bọn họ.
Pháp Tể và Lam Vũ có thực lực tương đương, đạt được thắng lợi, xem ai khống chế tiết tấu tốt hơn.
Hiển nhiên.
Trước mắt xem ra thì Pháp Tể khống chế tương đối tốt, mỗi một chiêu đều kiềm chế Lam Vũ, cứ thế đánh xuống, chỉ sợ Lam Vũ sẽ phiền phức.
- Cái này
Vân Phi Dương cũng bất ngờ.
Bời vì, trong khoảng thời gian ngắn, Pháp Tể đã ra hơn ba mươi chiêu, mỗi một chiêu đều không lặp lại, càng đánh càng thuận, Lam Vũ bị ép lâm vào tiết tấu của hắn.
Đột nhiên hắn nghĩ tới việc sau khi kết thúc tân sinh giao đấu, bọn hắn tiến về Vũ Kỹ Các, tiểu hòa thượng cầm một cuốn vũ kỹ tên ba trăm sáu mươi chín thức Kim Cương Phục Ma chưởng rời đi.
Chẳng lẽ hắn thi triển loại này?
Không sai.
Pháp Tể thi triển ba trăm sáu mươi chín thức Kim Cương Phục Ma chưởng!
Vũ kỹ này tuy chỉ là nhất phẩm cao cấp, uy lực cũng không phải rất mạnh, nhưng coi trọng chiêu thức nhiều, chỉ cần thi triển, sẽ hình thành chi thế liên miên bất tuyệt.
Bành bành bành!
Lại hơn mười chiêu xuất ra.
Lam Vũ một mực vào thế phòng ngự, không cách hoàn thủ, dù hắn muốn tách ra cũng không thể, bời vì chưởng pháp dính nối quá nhanh, tất cả đều là kim sắc chưởng ấn.
- Phiền phức.
Chiêm Long nhíu mày.
Học sinh mình bị đối phương kiềm chế, nếu như không thể phá giải, tiếp tục đánh nữa, sớm muộn cũng bị đánh ngã!
Quả nhiên.
Sau một khắc đồng hồ, Pháp Tể thi triển đến chiêu sáu mươi, Lam Vũ rốt cục theo không kịp tiết tấu, bị đánh trước ngực, bay ra ngoài.
Bành.
Hắn rơi trên mép đài.
- A di đà phật.
Đột nhiên, Pháp Tể xuất hiện trước mặt hắn, hữu chưởng hiện ra phật quang, nhẹ nhàng đẩy xuống.
Phù phù.
Lam Vũ rơi xuống đài, thua!
- Đáng giận!
Hắn đứng lên, song quyền nắm chặt, trong con ngươi lóe ra vẻ không cam tâm.
Thật không cam tâm a.
Bị đè đánh lâu như vậy, thủy chung vào thế bị động, nếu như có thể né tránh, hắn có thể thi triển ra càng nhiều vũ kỹ.
Đừng nói không cam tâm, chẳng bằng nói hắn bị đánh quá uất ức!
Đám người cũng im lặng.
Trận đấu này đánh cũng không kịch liệt, nhưng rất đặc sắc.
Nhưng điểm đặc sắc, lại là chưởng pháp của tiểu hòa thượng, Lam Vũ không có biểu hiện gì, hắn trở thành một bia ngắm di động.
Sắc mặt Chiêm Long khó coi, nhưng vẫn rất bất đắc dĩ tuyên bố.
- Đông Đông Lăng học phủ, Pháp Tể thắng!
Pháp Tể đi xuống.
Hắn đi tới trước mặt Vân Phi Dương, đè ép thanh âm, chân thành nói:
- Ta thắng, nói lời nhớ giữ lời nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.