Chương 1: Trọng sinh
Giang Hồ Tái Kiến
13/12/2019
Đông Lăng Quận, Địa Sơn Trấn.
Một sơn cốc vắng vẻ không người bước chân, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên đá lớn tồn tại vĩnh cửu trong cốc.
"Oành."
Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay.
Một tên thiếu niên lảo đảo đi ra, tiếp theo bất lực ngã trên mặt đất.
Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu.
Ước chừng một khắc sau.
Thiếu niên gian nan mở mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, khổ sở nói.
- Ta lại ngủ một vạn năm, hao hết toàn bộ tu vi, giữ được tính mạng, nhưng thân thể cũng đã thoái hóa.
Một vạn năm?
Thân thể thoái hóa?
Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, có bệnh!
Vân Phi Dương không có bệnh, hắn xác thực sống một vạn năm, đúng hơn thì sống hơn mười ba ngàn năm.
Đã từng hắn là một trong tam đại Chiến Thần của Thần Giới, là nam nhân biết đánh nhau nhất trong nam nhân.
Nhưng vì đắc tội quá nhiều người, bị rất nhiều Thần Vương cùng Thần Quân Liên Thủ bức đến Phàm Giới, lấy vô thượng thần thông, trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn này, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú không được luân hồi.
Thế sự khó liệu.
Nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới cũng không có bị trấn áp đến chết, lấy toàn bộ Thần lực làm đại giá, kéo dài hơi tàn đến vạn năm sau. Ngày hôm nay, phong ấn suy yếu rồi cũng được giải trừ, sau đó từ dưới đất chui lên trọng sinh.
- Đám lão gia hỏa kia nằm mơ cũng không ngờ, Vân đại soái ta không chết.
Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay cảm khái.
- Còn sống thật là tốt.
Đệ nhất cao thủ Thần Giới - Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trọng sinh, sau khi sống lại không có ý nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, giết đến tận Thần Giới, đánh bại tất cả địch nhân trước đó đã dễ mình, chiếm vị trí Thần Chủ.
Bời vì những chuyện xãy ra ở đời trước cũng do hắn gây ra, cũng vì quá phách lối mới chọc giận gần hết đám người, kết quả bị người đánh hội đồng, bị nhốt một vạn năm.
Trong năm tháng dài đăng đẵng ấy, Vân Phi Dương vừa đếm cừu vừa tổng kết được kinh nghiệm sống, đến khi đếm được ngàn ngàn ngàn ức cừu, mới tổng kết được một việc, chính mình đời trước quá kiêu căng.
Đếm cừu nhiều, tính cách cũng trầm lặng hơn nhiều.
Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng trên đỉnh phong, nhưng không có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống. Bây giờ trọng sinh, làm gì chém chém giết giết, trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm.
Tỉ như
Vân Phi Dương lần nữa nỗ lực đứng lên, kéo thân thể suy yếu, từng bước một ra khỏi sơn cốc, thả mắt thấy thế giới xa lạ, nhìn lấy hoa hoa thảo thảo, nhìn lấy biển rộng núi cao, trong lòng kiên định nói:
- Vân đại soái ca ta ngày hôm nay đã trọng sinh, nhất định phải thay đổi cách sống!
Cái gọi thay cách sống chính là hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, mà làm sao mới tính hưởng thụ sinh hoạt đây?
Tán gái, cưới muội tử chứ sao nữa!
Đây là mộng tưởng trong một vạn năm nay của hắn.
Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, chưa từng thể nghiệm qua say sưa ái tình như thế gian, dù rất nhiều tiên nữ, thần nữ thông đồng, hắn cũng không tuân theo, tựa như mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài.
Càng bi kịch là tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cao cao tại thượng cho đến khi bị phong ấn vẫn là tiểu xử nam, cái này mà truyền đi, khẳng định sẽ rất mất mặt a.
Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày ra ngoài, chắc chắn sẽ dồn tất cả tinh lực trên thân nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước.
Muốn cuối cùng, hắn ngửa đầu lớn tiếng tru.
- Tu luyện? Cút mịa nó đi!
"Sưu!"
Đột nhiên, một đạo ám tiễn bay tới, tốc độ cực nhanh.
"Phốc phốc."
Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh trúng tên. Nương theo một tiếng kêu thảm, Vân Khinh Dương ôm chân như giống như con khỉ loạn nhảy cả lên, chân trái của cao thủ đã từng đệ nhất Thần Giới bất hạnh trúng tên, cái gọi là phong phạm cường giả, tại thời khắc này hoàn toàn không có.
- A?
Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình vừa bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói:
- Thật thật xin lỗi, ta tưởng ngươi là con mồi chứ.
Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ.
Ca giống người như vậy, ngươi không nhìn không ra à?
Bất quá, Vân Phi Dương mượn góc độ nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như hoa lan trong u cốc, một đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa thuần chân sang ngời, như làn giá ôn nhu nhẹ nhàng phất qua.
Một khắc này, hắn bị rung động thật sâu.
- Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế!
- Rất tốt, ngươi sẽ trở thành một tiêu đầu tiền của Vân đại soái ta!
Con ngươi Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào to:
- Đau quá, ta muốn chết.
Dứt lời hai mắt hắn nhắm lại, giả bộ chết.
Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói:
- Này này, ngươi đừng chết a, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mà!
Đang nói chuyện, con mắt ướt át, nàng hiển nhiên đang muốn khóc.
Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nghĩ:
- Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ một mũi ám tiễn há có thể làm khó ta.
"Hưu!"
Đột nhiên, thiếu nữ rút mũi tên ra ra.
"Tê!"
Vân Phi Dương bỗng nhiên ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát:
- Ngươi làm gì thế?!
Thanh âm vang dội, hắn thật sự rất đau.
Không đau cũng không được.
Cứ như vậy mà phạch một cái nhổ mũi tên ra, thậm chí còn mang ra cả da thịt theo, thần tiên cũng chịu không được.
"A!"
Thiếu nữ giật mình:
- Ngươi không phải chết rồi sao?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
- Cô nương, ngươi cứ như vậy mà rút tên, ta coi như không chết cũng có thể bị tươi sống nhổ chết đó!
- Ta
Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Thật xin lỗi.
Ai.
Cô bé này thật ngốc.
Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi.
Nhưng vào lúc này, vết thương trên đùi bắt đầu phun ra cột máu, tựa như pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo mùi tanh.
Thiếu nữ che miệng cả kinh.
- A..., phun máu rồi!
Phù phù..
Vân Phi Dương lần nữa ngã xuống đất.
Ngươi rút ra như thế, lại không đè vết thương lại, muốn không phun máu cũng không được!
"Phốc, phốc!"
Máu tươi phun trào, tựa như dòng suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực nghẹn ngào nói:
- Đại tỷ ơi, nhanh nhanh cầm máu dùm cái, nếu không ta sẽ chết thật á!
Nói xong.
Hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Vân Phi Dương ngất thật chứ không phải giả vờ.
Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, bây giờ lại mất máu quá nhiều, sao có thể chống đỡ.
Hôm sau.
Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một giường gỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, xem ra gian phòng thật lâu chưa có người ở.
- Đau quá.
Trên thân thể truyền đến cảm giác nhói nhói.
Vân Phi Dương vén chăn lên, phát hiện chân trái trúng tên được từng lớp vải quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu chút nữa đã bang hết cái chân hắn lại.
- Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần làm khoa trương như vậy chứ!
"Két."
Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ khả ái cầm bát thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói:
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ừm.
Vân Phi Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói:
- Đây là địa phương nào?
- Nhà ta.
- Một mình cô nương?
- Đúng vậy.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, chán nản nói:
- Phụ mẫu ta khi còn nhỏ đã qua đời hết rồi.
Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn.
Nữ hài đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Đây là thuốc do Lý Dược Sư nấu, nhanh uống lúc còn nóng, chuyên trị thương do đao kiếm gây ra, rất lợi hại đó.
- Ừm.
Vân Phi Dương tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi a mấy cái, tức giận quát:
- Ngươi a… đây là độc dược thì có, khó uống như vậy!?
- Không phải đâu.
Thiếu nữ giải thích:
- Lý Dược Sư có nói qua, thuốc càng khó uống, càng có hiệu quả.
Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm:
- Quả nhiên, dược đạo Phàm Giới quá lạc hậu, tùy tiện thêm Điểm Hương Thảo, chẳng phải giải quyết được vị đắng.
Hắn từng có nghiên cứu dược đọa, hiểu được một hai, đương nhiên, nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà vì giết người, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược chi đạo!
Trận Đạo, Luyện Khí Đạo, Phù Đạo, các loại nghề phụ mấy vấn đề này Vân Phi Dương đều không biết.
Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ chuyên chú vào hai chuyện. Thứ nhất, dùng nắm đấm đánh người, thứ hai, dùng độc dược chỉnh người, trước kia người nào đắc tội hắn, hắn liền đánh người đó, hạ dược, dù Thần Quân cũng dám đánh, dù Thần Chủ cũng dám để hắn một mực đi nhà xí!
- Cô nương, ngươi tên gì?
Vị đắng dần biến mất, Vân Phi Dương lúc này mới lên tiếng hỏi.
Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp:
- Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự cũng rất êm tai, rất thích hợp với dạng nữ hài ôn nhu như thế này, sau đó nghiêm trang nói:
- Oanh Oanh, ngươi cứu ta, là ta ân nhân cứu mạng, Vân Phi Dương ta sẽ lấy thân báo đáp mà lấy ngươi.
Mục Oanh kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, tâm lý thầm suy nghĩ não thằng cha này có phải có vấn đề?
Một sơn cốc vắng vẻ không người bước chân, một đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên đá lớn tồn tại vĩnh cửu trong cốc.
"Oành."
Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay.
Một tên thiếu niên lảo đảo đi ra, tiếp theo bất lực ngã trên mặt đất.
Sắc mặt người này tái nhợt, nhìn qua rất suy yếu.
Ước chừng một khắc sau.
Thiếu niên gian nan mở mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của chính mình, khổ sở nói.
- Ta lại ngủ một vạn năm, hao hết toàn bộ tu vi, giữ được tính mạng, nhưng thân thể cũng đã thoái hóa.
Một vạn năm?
Thân thể thoái hóa?
Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, có bệnh!
Vân Phi Dương không có bệnh, hắn xác thực sống một vạn năm, đúng hơn thì sống hơn mười ba ngàn năm.
Đã từng hắn là một trong tam đại Chiến Thần của Thần Giới, là nam nhân biết đánh nhau nhất trong nam nhân.
Nhưng vì đắc tội quá nhiều người, bị rất nhiều Thần Vương cùng Thần Quân Liên Thủ bức đến Phàm Giới, lấy vô thượng thần thông, trấn áp tại Thập Vạn Đại Sơn này, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú không được luân hồi.
Thế sự khó liệu.
Nam nhân biết đánh nhau nhất Thần Giới cũng không có bị trấn áp đến chết, lấy toàn bộ Thần lực làm đại giá, kéo dài hơi tàn đến vạn năm sau. Ngày hôm nay, phong ấn suy yếu rồi cũng được giải trừ, sau đó từ dưới đất chui lên trọng sinh.
- Đám lão gia hỏa kia nằm mơ cũng không ngờ, Vân đại soái ta không chết.
Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay cảm khái.
- Còn sống thật là tốt.
Đệ nhất cao thủ Thần Giới - Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trọng sinh, sau khi sống lại không có ý nghĩ muốn trở nên mạnh hơn, giết đến tận Thần Giới, đánh bại tất cả địch nhân trước đó đã dễ mình, chiếm vị trí Thần Chủ.
Bời vì những chuyện xãy ra ở đời trước cũng do hắn gây ra, cũng vì quá phách lối mới chọc giận gần hết đám người, kết quả bị người đánh hội đồng, bị nhốt một vạn năm.
Trong năm tháng dài đăng đẵng ấy, Vân Phi Dương vừa đếm cừu vừa tổng kết được kinh nghiệm sống, đến khi đếm được ngàn ngàn ngàn ức cừu, mới tổng kết được một việc, chính mình đời trước quá kiêu căng.
Đếm cừu nhiều, tính cách cũng trầm lặng hơn nhiều.
Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng trên đỉnh phong, nhưng không có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống. Bây giờ trọng sinh, làm gì chém chém giết giết, trên thế giới này không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm.
Tỉ như
Vân Phi Dương lần nữa nỗ lực đứng lên, kéo thân thể suy yếu, từng bước một ra khỏi sơn cốc, thả mắt thấy thế giới xa lạ, nhìn lấy hoa hoa thảo thảo, nhìn lấy biển rộng núi cao, trong lòng kiên định nói:
- Vân đại soái ca ta ngày hôm nay đã trọng sinh, nhất định phải thay đổi cách sống!
Cái gọi thay cách sống chính là hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, mà làm sao mới tính hưởng thụ sinh hoạt đây?
Tán gái, cưới muội tử chứ sao nữa!
Đây là mộng tưởng trong một vạn năm nay của hắn.
Đời trước Vân Phi Dương đạt đến Thần Quân, chưa từng thể nghiệm qua say sưa ái tình như thế gian, dù rất nhiều tiên nữ, thần nữ thông đồng, hắn cũng không tuân theo, tựa như mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài.
Càng bi kịch là tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cao cao tại thượng cho đến khi bị phong ấn vẫn là tiểu xử nam, cái này mà truyền đi, khẳng định sẽ rất mất mặt a.
Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày ra ngoài, chắc chắn sẽ dồn tất cả tinh lực trên thân nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước.
Muốn cuối cùng, hắn ngửa đầu lớn tiếng tru.
- Tu luyện? Cút mịa nó đi!
"Sưu!"
Đột nhiên, một đạo ám tiễn bay tới, tốc độ cực nhanh.
"Phốc phốc."
Vân Phi Dương không tránh kịp, bất hạnh trúng tên. Nương theo một tiếng kêu thảm, Vân Khinh Dương ôm chân như giống như con khỉ loạn nhảy cả lên, chân trái của cao thủ đã từng đệ nhất Thần Giới bất hạnh trúng tên, cái gọi là phong phạm cường giả, tại thời khắc này hoàn toàn không có.
- A?
Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình vừa bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói:
- Thật thật xin lỗi, ta tưởng ngươi là con mồi chứ.
Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ.
Ca giống người như vậy, ngươi không nhìn không ra à?
Bất quá, Vân Phi Dương mượn góc độ nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước tựa như hoa lan trong u cốc, một đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa thuần chân sang ngời, như làn giá ôn nhu nhẹ nhàng phất qua.
Một khắc này, hắn bị rung động thật sâu.
- Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế!
- Rất tốt, ngươi sẽ trở thành một tiêu đầu tiền của Vân đại soái ta!
Con ngươi Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào to:
- Đau quá, ta muốn chết.
Dứt lời hai mắt hắn nhắm lại, giả bộ chết.
Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói:
- Này này, ngươi đừng chết a, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không phải cố ý mà!
Đang nói chuyện, con mắt ướt át, nàng hiển nhiên đang muốn khóc.
Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nghĩ:
- Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là Thần Giới đệ nhất cao thủ, chỉ một mũi ám tiễn há có thể làm khó ta.
"Hưu!"
Đột nhiên, thiếu nữ rút mũi tên ra ra.
"Tê!"
Vân Phi Dương bỗng nhiên ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát:
- Ngươi làm gì thế?!
Thanh âm vang dội, hắn thật sự rất đau.
Không đau cũng không được.
Cứ như vậy mà phạch một cái nhổ mũi tên ra, thậm chí còn mang ra cả da thịt theo, thần tiên cũng chịu không được.
"A!"
Thiếu nữ giật mình:
- Ngươi không phải chết rồi sao?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
- Cô nương, ngươi cứ như vậy mà rút tên, ta coi như không chết cũng có thể bị tươi sống nhổ chết đó!
- Ta
Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Thật xin lỗi.
Ai.
Cô bé này thật ngốc.
Vân Phi Dương âm thầm thở dài một hơi.
Nhưng vào lúc này, vết thương trên đùi bắt đầu phun ra cột máu, tựa như pháo hoa nở rộ, đồng thời mang theo mùi tanh.
Thiếu nữ che miệng cả kinh.
- A..., phun máu rồi!
Phù phù..
Vân Phi Dương lần nữa ngã xuống đất.
Ngươi rút ra như thế, lại không đè vết thương lại, muốn không phun máu cũng không được!
"Phốc, phốc!"
Máu tươi phun trào, tựa như dòng suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực nghẹn ngào nói:
- Đại tỷ ơi, nhanh nhanh cầm máu dùm cái, nếu không ta sẽ chết thật á!
Nói xong.
Hai mắt nhắm lại, ngất đi.
Vân Phi Dương ngất thật chứ không phải giả vờ.
Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, bây giờ lại mất máu quá nhiều, sao có thể chống đỡ.
Hôm sau.
Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một giường gỗ, trong không khí tràn ngập mùi vị mốc meo, xem ra gian phòng thật lâu chưa có người ở.
- Đau quá.
Trên thân thể truyền đến cảm giác nhói nhói.
Vân Phi Dương vén chăn lên, phát hiện chân trái trúng tên được từng lớp vải quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, thiếu chút nữa đã bang hết cái chân hắn lại.
- Chỉ là chút vết thương nhỏ, không cần làm khoa trương như vậy chứ!
"Két."
Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh thiếu nữ khả ái cầm bát thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói:
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ừm.
Vân Phi Dương nửa ngồi nửa nằm trên giường, nói:
- Đây là địa phương nào?
- Nhà ta.
- Một mình cô nương?
- Đúng vậy.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, chán nản nói:
- Phụ mẫu ta khi còn nhỏ đã qua đời hết rồi.
Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn.
Nữ hài đột nhiên cười một tiếng, nói:
- Đây là thuốc do Lý Dược Sư nấu, nhanh uống lúc còn nóng, chuyên trị thương do đao kiếm gây ra, rất lợi hại đó.
- Ừm.
Vân Phi Dương tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi a mấy cái, tức giận quát:
- Ngươi a… đây là độc dược thì có, khó uống như vậy!?
- Không phải đâu.
Thiếu nữ giải thích:
- Lý Dược Sư có nói qua, thuốc càng khó uống, càng có hiệu quả.
Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm:
- Quả nhiên, dược đạo Phàm Giới quá lạc hậu, tùy tiện thêm Điểm Hương Thảo, chẳng phải giải quyết được vị đắng.
Hắn từng có nghiên cứu dược đọa, hiểu được một hai, đương nhiên, nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà vì giết người, bởi vì hắn nghiên cứu độc dược chi đạo!
Trận Đạo, Luyện Khí Đạo, Phù Đạo, các loại nghề phụ mấy vấn đề này Vân Phi Dương đều không biết.
Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ chuyên chú vào hai chuyện. Thứ nhất, dùng nắm đấm đánh người, thứ hai, dùng độc dược chỉnh người, trước kia người nào đắc tội hắn, hắn liền đánh người đó, hạ dược, dù Thần Quân cũng dám đánh, dù Thần Chủ cũng dám để hắn một mực đi nhà xí!
- Cô nương, ngươi tên gì?
Vị đắng dần biến mất, Vân Phi Dương lúc này mới lên tiếng hỏi.
Thiếu nữ cười ngọt ngào đáp:
- Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể gọi ta là Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự cũng rất êm tai, rất thích hợp với dạng nữ hài ôn nhu như thế này, sau đó nghiêm trang nói:
- Oanh Oanh, ngươi cứu ta, là ta ân nhân cứu mạng, Vân Phi Dương ta sẽ lấy thân báo đáp mà lấy ngươi.
Mục Oanh kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, tâm lý thầm suy nghĩ não thằng cha này có phải có vấn đề?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.