Chương 196
Đồ Mi Phu Nhân
29/03/2021
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Thấy hai phu thê tiểu nhi tử đều mờ mịt chẳng hiểu gì, Tần thị trong nháy mắt mất bình tĩnh. Nàng bất đắc dĩ day day huyệt thái dương hỏi: "Ta nói là hài tử trong bụng Vân thị đã mấy tháng rồi".
Vân Sơ giật mình, sửng sốt. Hồi lâu sau mới có phản ứng lại, và nhận ra Vân thị trong miệng Tần thị là đang nói cô. Cô từ nhỏ đã sống ở hiện đại và đã quen người khác gọi mình là Tiểu Sơ hoặc trực tiếp gọi cả họ cả tên Vân Sơ của mình. Cách xưng hô Vân thị này vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô như thế khiến cô hơi không được tự nhiên.
Tiếp đó, Vân Sơ kịp phản ứng lại và hiểu ra ý tứ trong câu hỏi vừa rồi của Tần thị. Cô lập tức xua tay liên tục phủ nhận: "Không phải, mẹ, con không có thai".
"Con chỉ là thấy dạ dày có chút không thoải mái thôi. Không thể nào mang thai.....".
Nói đến câu sau, giọng điệu của Vân Sơ cũng trở nên không chắc chắn lắm. Quả thật, khi cô và Trạm Vân Tiêu "giao lưu tình cảm" vẫn luôn nhớ dùng biện pháp an toàn, theo lý thì không thể nào sẽ mang thai. Tuy nhiên, cô chợt nhớ đến thời gian trước có một lần đã cùng anh phát sinh quan hệ tại Thiên viện và lần đó bọn đã không đeo bao. Vì thế, cô cũng không dám chắc chắn lắm.
Theo lý thuyết thì lần đó rơi vào thời kỳ an toàn của cô, hẳn sẽ không dễ trúng thưởng mới phải. Thậm chí lần trước khi trở về hiện đại, cô còn mua hẳn cả một thùng áo mưa nhét vào Không Gian Quang Giáp để dự phòng cho bất kỳ tình huống nào cơ mà. Nếu nói chủ quan cũng chỉ có lần đó ở Thiên viện mà thôi.
Vân Sơ vừa mới nôn thốc nôn tháo nên hiện tại đại não chưa thể vận chuyển nhanh như lúc bình thường, lại bỗng nhiên bị một tin tức lớn như vậy nện thẳng xuống đầu làm đại não lập tức bị đứng máy. Còn Trạm Vân Tiêu hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện lần đó, nên đối với lời Tần thị nói đã tin hơn nửa.
Ban nãy Vân Sơ đã phản ứng rất dữ dội khi ngửi được mùi thức ăn mặn, nhìn thấy khá giống với triệu chứng nôn ọe khi có. Truyện Khoa Huyễn
Hắn! Hắn sắp làm cha rồi.
Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, Trạm Vân Tiêu đã kích động đến mức không biết phải làm thế nào. Hắn vươn tay nắm chặt lấy tay Vân Sơ, giọng nói bay bổng: "Ta... Ta sắp làm cha rồi, chúng ta có con rồi".
"Đợi đã! Anh để cho em tỉnh táo một chút đã". Nhìn Trạm Vân Tiêu ngây ngô nhìn mình cười nói, Vân Sơ chỉ cảm thấy trong lòng mình càng thêm phiền não. Cô giơ tay ngăn lại anh đang kích động hồ ngôn loạn ngữ, tiếp đó không để ý tới hai vị trưởng bối Tần thị và Vương thị đang ngồi ở đây mà ghé vào trên bàn lặng lẽ đếm ngày dì cả.
Không nghĩ thì thôi, hiện tại vừa suy nghĩ cẩn thận mới thấy tháng này dì cả của cô đã đến muộn một tuần lễ rồi. Trước đó Vân Sơ còn chẳng để chuyện này trong lòng, vì cho rằng dì cả của cô vốn đi vốn đến không có quy luật nên có đôi khi bị muộn mấy ngày cũng là chuyện bình thường.
Đây chính là bệnh vặt của cô từ thời con gái. Hồi mẹ cô còn sống cũng lo lắm, không biết bao nhiêu thuốc Đông y Tây y đã chui vào bụng cô rồi nhưng cũng không thấy hiệu quả cho mấy. Đến về sau thì chính cô cũng đã quen cái chuyện dì cả của mình đến đi thất thường. Tới khi mẹ cô qua đời, đã không còn người thân nào quan tâm đến vấn đề thân thể của cô nữa. Cộng thêm sau này ra xã hội đi làm, ngày nào cũng bận rộn tối mắt tối mũi cho nên mỗi lần dì cả tới đều nhờ đến thuốc giảm đau để cứu mạng. Thành thử ra, cô bình thường cũng không nhớ rõ nổi ngày dì cả của mình. Dù sao mỗi lần dì cả tới, bụng dưới của cô sẽ đau trước một hai ngày vì thế cô chưa bao giờ vì chuyện bị chậm mà quá để tâm trong lòng.
Vậy mà hôm nay, cơn buồn nôn đột ngột này đã khiến Vân Sơ nhìn thẳng vào vấn đề này.
Nhìn thần sắc của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu, Tần thị liền biết mình đã đoán xấp xỉ. Trong nội tâm nàng nói thực cũng có chút giận, giận Vân Sơ đã là người lớn vậy mà ngay cả bản thân có mang thai hay không cũng không biết. Còn may hôm nay có các nàng ở đây nên chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy có điểm không đúng, bằng không dựa vào hai tên thanh niên không hiểu chuyện như bọn hắn, nếu trong lúc không chú ý làm thương tổn đến kim tôn của nàng thì làm sao bây giờ.
Nhưng Tần thị cũng nhanh chóng nghĩ đến hoàn cảnh của Vân Sơ, cha mẹ của nàng đều đã không còn tại thế. Hơn nữa, hình như nàng từng nói trưởng bối lớn nhất trong nhà cũng đã mất nên không có người dạy nàng những chuyện này cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, chút oán giận trong lòng Tần thị lập tức biến mất, chỉ còn lại sự tiếc thương cho Vân Sơ trong lòng.
Tần thị làm đương gia phu nhân, lập tức vỗ bàn nói: "Mời đại phu tới xem một chút đi".
Sợ Vân Sơ nhạy cảm, nàng còn cố ý giải thích cho Vân Sơ nghe: "Vị đại phu này là đại phu quen trong phủ, hắn rất kín miệng nên sẽ không sợ hắn truyền lung tung ra ngoài".
Trong lòng Vân Sơ hiện tại lại đang suy nghĩ chuyện khác nên căn bản không nghe thấy Tần thị đang nói cái gì, cô lung tung gật gật đầu theo bà.
Trong đầu Vân Sơ hiện tại đang chất đầy rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao. Cô nhớ khi cô và Trạm Vân Tiêu đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn nhìn thấy một tấm áp phích về thuyết ưu sinh và giáo dục ở cửa Cục dân chính. Trên đấy viết nếu các cặp vợ chồng trong độ tuổi thích hợp muốn chuẩn bị mang thai thì người nam nên bỏ rượu, thuốc lá và tập thể dục. Còn người nữ cũng nên bổ sung vitamin B11 để nâng cao thể lực.
Hiện tại cô và Trạm Vân Tiêu cái gì cũng chưa chuẩn bị, đã hư hư thực thực mang thai. Cái tình huống có con ngoài ý muốn này liệu có ảnh hưởng gì đến vấn đề phát triển của đứa trẻ không?
Càng nghĩ Vân Sơ càng không có đáy. Chỉ hận sao cửa gỗ không xuất hiện luôn ngay tối nay, để cô trở về đi tới bệnh viện hiện đại kiểm tra cặn kẽ một chút.
Vân Sơ vốn dĩ trong lòng cũng có chút oán trách Trạm Vân Tiêu, rốt cuộc xảy ra chuyện như vậy cả hai đều cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng nghĩ lại đêm đó là chính cô chủ động yêu cầu, tâm làm sao muốn cứng cũng không được chỉ đành mang theo cảm xúc sa sút ghé vào trên mặt bàn.
Trạng thái này của cô rơi vào mắt Trạm Vân Tiêu lại cho rằng dạ dày cô lại không thoải mái. Hắn vội vã đứng dậy nói một tiếng với Tần thị và Vương thị, sau đó đỡ Vân Sơ trở về Chi Lan viện nghỉ ngơi.
Đều là nữ nhân lại cũng đều đã từng sinh đứa nhỏ, Tần thị và Vương thị tự nhiên cho rằng hiện tại Vân Sơ không thoải mái do ốm nghén. Các nàng vội vàng gật đầu để hai người đi trở về nghỉ ngơi, còn nói đợi lát nữa đại phu đến sẽ trực tiếp dẫn người qua viện bọn hắn.
Sau khi đỡ Vân Sơ nằm xuống giường, Trạm Vân Tiêu vừa thay nàng chỉnh lại gối vừa ôn nhu hỏi: "Thê tử, nàng có muốn ăn gì không? Ta bảo phòng bếp làm cho nàng. Đồ trong bụng ban nãy đều bị nàng nôn hết ra rồi, hẳn giờ thấy rất đói đi".
"Hiện giờ em cái gì cũng không muốn ăn". Vân Sơ hữu khí vô lực lắc lắc đầu, nói xong liền nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi. Còn thuận tiện nói: "Em nằm ngủ một lát, lát đại phu tới nhớ đánh thức em dậy".
Dặn dò xong, Vân Sơ mang theo đầy bụng lo lắng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Ngủ rồi cũng tốt, ngủ rồi thì cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều. Sinh con ư, trước ngày hôm nay cô căn bản còn chưa nghĩ đến chuyện này nên tâm lý gì đó cũng chưa từng chuẩn bị trước. Trước lúc chìm vào ngủ say, Vân Sơ còn may mắn nghĩ: Nói không chừng lát nữa đại phu tới khám cho cô lại nói cô không có mang thai, mà chỉ do không quen khí hậu hoặc do dạ dày bị khó chịu mà thôi.
Nếu đúng như vậy, vậy cô cũng không cần phát sầu giống như bây giờ. Nhưng cái tâm lý may mắn kia của cô đã sụp đổ rồi. Vì sau khi đại phu bắt mạch cho Vân Sơ, tay hắn vừa đưa lên vuốt râu vừa vui vẻ nói câu chúc mừng: "Phu nhân đúng là có hỉ mạch, chỉ là tháng còn nhỏ cho nên mạch tượng chưa rõ ràng lắm. Đại khái mới chừng một tháng thôi".
Khi nói lời này, vị đại phu Tần thị mời đến còn khá tự đắc. Vì đây cũng là y thuật của hắn cao minh nên dù tháng còn nhỏ nhưng hắn vẫn bắt ra hỉ mạch, chứ nếu đổi thành vị đại phu có tuổi nghề ít hơn sợ rằng chẳng thể chẩn ra được cái kết quả này. Dù sao mạch tượng tháng nhỏ như vậy rất dễ khiến đại phu bắt mạch sai. Mà thân phận của bệnh nhân quý giá, nếu đại phu lại đánh giá sai một chuyện đại sự như dòng dõi này vậy chẳng phải đang tự đập thanh danh của mình sao.
Nhìn đại phu cười đến nếp nhăn đầy mặt, chút may mắn trong lòng Vân Sơ thoáng chốc vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Cô đưa tay sờ lên bụng mình, không thể tin được mà lẩm bẩm nói: "Thật, thật sự có rồi?".
Tình huống của Trạm Vân Tiêu cũng không so với Vân Sơ tốt hơn bao nhiêu. Thấy nàng sững sờ sờ bụng dưới, hắn liền đưa tay phủ lên tay nàng rồi cười khúc khích nhìn chằm chằm bụng Vân Sơ. Như thể có thể nhìn thấy đứa con trong bụng nàng vậy. Còn may có Tần thị đi theo đại phu đến đây, sau khi có được tin tức xác thực sắc mặt nàng cũng vui mừng vô cùng.
Tần thị để đại phu mở mấy thang thuốc dưỡng thai, sau đó hào phóng thanh toán tiền xem bệnh và một bút tiền thưởng lớn cho đại phu. Còn để đại nha hoàn thiếp thân thay mình tiễn người. Sau khi tiễn đại phu rời đi, Tần thị nghiêm túc nói với hai người Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu: "Vân thị, bây giờ ngươi đã có thân thể, bên người không có người chiếu cố sao nhìn được. Sau này ngươi ở lại trong phủ đi, ta sẽ điều mấy ma ma đáng tin cậy qua hầu hạ ngươi".
Vân Sơ cảm thấy khó xử. Bởi khi cửa gỗ xuất hiện cô sẽ phải trở về hiện đại, nên không có khả năng ở mãi Trạm phủ được. Tuy nhiên, cô làm con dâu khó mà nói được gì nên chỉ đành bí mật ở nơi Tần thị nhìn không thấy ném ánh mắt cầu cứu về phía Trạm Vân Tiêu, muốn anh thay cô ra mặt nói chuyện với Tần thị.
Trạm Vân Tiêu ngay lập tức lĩnh hội ý tiểu thê tử. Hắn đứng dậy lấy lý do thân thể Vân Sơ khó chịu cần nghỉ ngơi thật tốt, rồi kéo Tần thị tới trong viện trò chuyện. Vân Sơ không biết Trạm Vân Tiêu đã cùng Tần thị nói chuyện ra sao, dù sao lúc anh trở lại thì Tần thị đã về chủ viện. Mà khi hai người ăn xong cơm tối ở bên này liền lên xe ngựa trở về Quốc công phủ.
Tần thị đương nhiên sẽ không bởi vì lời của nhi tử mà vung tay mặc kệ. Nàng dứt khoát cử hai ma ma ở lúc chạng vạng tối cũng đi theo hai người Vân Sơ trở về Quốc công phủ. Trên đường trở về, Trạm Vân Tiêu không cưỡi ngựa như mọi lần mà theo chân Vân Sơ ngồi ở trong xe. Thỉnh thoảng còn sẽ nhắc Lâm Nghiêm đang đánh xe đi chậm lại một chút, đừng để Vân Sơ bị lắc đến chóng mặt.
Lâm Nghiêm là tâm phúc bên người Trạm Vân Tiêu, chuyện Vân Sơ mang thai cũng khiến hắn thần kinh căng thẳng theo. Dọc theo con đường từ Tướng quân phủ trở về Quốc công phủ này, hắn đều cố căng da đầu không để chuyện sai sót gì có thể xảy ra. Hai mắt hắn chăm chú trừng trừng nhìn con đường phía trước, rất sợ trên đường sẽ có cục đá hay cái hố đột ngột nhảy ra mà mình né tránh không kịp sẽ khiến nữ chủ nhân bị xảy ra chuyện. Vậy lúc đó, có dùng mạng hắn để bồi cũng không đủ.
Lúc trước không biết thì cũng thôi, giờ đã biết mình có thai Vân Sơ bỗng cảm thấy khứu giác của bản thân nhạy bén hơn trước gấp mấy lần. Hôm nay lúc ở Trạm phủ, món gì cô cũng không ăn được, cho mãi đến gần tối vì đói quá cô đành véo múi cố ăn hai muôi cháo trắng. Mà thời gian chạng vạng tối này, các tửu lâu và quán ăn trên đường lớn vừa hay là thời điểm sinh ý tốt nhất. Mùi hương của đồ ăn từ hai bên đường theo gió không ngừng bị thổi tới. Dù Vân Sơ có ngồi trong xe ngựa, nhưng nơi đầu mũi cô vẫn quấn quanh đủ loại mùi hương qua khe hở rèm xe ngựa chui vào. Điều đó lại khiến cơn buồn nôn từ dạ dày cuồn cuộn lên.
Điều này cũng khiến Trạm Vân Tiêu lo lắng hỏng rồi. Hắn thấy cứ để nàng nôn mãi như vậy không thể được, cả ngày hôm nay nàng vốn đã chẳng ăn được thứ gì rồi, giờ cứ nôn khan thế đến cả mật đắng cũng muốn phun ra luôn rồi. Hắn lập tức sai Lâm Nghiêm nhanh chóng chạy đến tiệm thuốc mua mấy gói thuốc cải thiện triệu chứng nôn khan về đây.
Tuy đại phu nói thuốc này không có nhiều hiệu quả, vì phụ nhân mang thai nôn khan là chuyện bình thường. Chỉ cần cố chống đỡ qua khoảng thời gian này là sẽ tốt hơn, chứ dù có uống dược vật gì đi chăng nữa tóm lại cũng trị không được gốc. Sự thật chứng minh lời đại phu nói hoàn toàn chính xác. Khi thuốc vừa được nấu xong bưng tới trước mặt Vân Sơ, cô đã chịu không được phải nghiêng đầu nôn khan ngay khi ngửi được mùi thuốc. Đến mùi thuốc cũng ngửi không được vậy chớ nói chi đến uống thuốc.
Triệu chứng nôn khan của Vân Sơ rất nghiêm trọng, liên tiếp năm ngày cô ăn cái gì là ói cái đó. Đến cuối cùng ngay cả cháo trắng cũng ăn không được, mỗi ngày chỉ dựa nào uống nước hay ăn trái cây để duy trì sức lực cơ bản của cơ thể. Nhìn Vân Sơ mới mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng lớn, Trạm Vân Tiêu nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng. Mỗi ngày hắn vừa mở mắt, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cầu nguyện cửa gỗ nhanh nhanh xuất hiện.
Phương pháp điều trị y học của hiện đại rất tiên tiến, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết. Mà xem như không có vậy vẫn có rất nhiều các loại thực phẩm và hoa quả khác nhau, nói không chừng sẽ có thứ Vân Sơ có thể ăn được.
Nôn khan liên tục trong nhiều ngày liên tiếp khiến dịch vị trào lên từ dạ dày đã đốt cháy thực quản của Vân Sơ và làm cổ họng cô bị thương, giờ chỉ nuốt nước bọt thôi cô cũng thấy đau. Bây giờ mỗi ngày cô đều nằm liệt trên giường, cảm xúc cả người đều là thê lương. Giờ cuối cùng Vân Sơ cũng biết tại sao lại có câu nói nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Quả thực không dễ dàng gì đối với một người phụ nữ mang thai sinh con.
Thật may mấy ngày nay có Trạm Vân Tiêu quan tâm đầy đủ và vẫn luôn một tấc cũng không rời làm bạn cùng Vân Sơ. Nên dù cổ họng bị thương, quanh miệng nổi mụn đau và dạ dày luôn luôn khó chịu thì Vân Sơ lại cảm thấy trong lòng an ủi phần nào.
Vân Sơ ở lại Kinh thành suốt nửa tháng, cuối cùng vào một buổi sáng khi tỉnh dậy cô lại cảm nhận được cái cảm ứng quen thuộc kia. Cái cảm ứng mỗi lần cửa gỗ muốn xuất hiện.
- -- HẾT CHƯƠNG 196 ---
Thấy hai phu thê tiểu nhi tử đều mờ mịt chẳng hiểu gì, Tần thị trong nháy mắt mất bình tĩnh. Nàng bất đắc dĩ day day huyệt thái dương hỏi: "Ta nói là hài tử trong bụng Vân thị đã mấy tháng rồi".
Vân Sơ giật mình, sửng sốt. Hồi lâu sau mới có phản ứng lại, và nhận ra Vân thị trong miệng Tần thị là đang nói cô. Cô từ nhỏ đã sống ở hiện đại và đã quen người khác gọi mình là Tiểu Sơ hoặc trực tiếp gọi cả họ cả tên Vân Sơ của mình. Cách xưng hô Vân thị này vẫn là lần đầu tiên có người gọi cô như thế khiến cô hơi không được tự nhiên.
Tiếp đó, Vân Sơ kịp phản ứng lại và hiểu ra ý tứ trong câu hỏi vừa rồi của Tần thị. Cô lập tức xua tay liên tục phủ nhận: "Không phải, mẹ, con không có thai".
"Con chỉ là thấy dạ dày có chút không thoải mái thôi. Không thể nào mang thai.....".
Nói đến câu sau, giọng điệu của Vân Sơ cũng trở nên không chắc chắn lắm. Quả thật, khi cô và Trạm Vân Tiêu "giao lưu tình cảm" vẫn luôn nhớ dùng biện pháp an toàn, theo lý thì không thể nào sẽ mang thai. Tuy nhiên, cô chợt nhớ đến thời gian trước có một lần đã cùng anh phát sinh quan hệ tại Thiên viện và lần đó bọn đã không đeo bao. Vì thế, cô cũng không dám chắc chắn lắm.
Theo lý thuyết thì lần đó rơi vào thời kỳ an toàn của cô, hẳn sẽ không dễ trúng thưởng mới phải. Thậm chí lần trước khi trở về hiện đại, cô còn mua hẳn cả một thùng áo mưa nhét vào Không Gian Quang Giáp để dự phòng cho bất kỳ tình huống nào cơ mà. Nếu nói chủ quan cũng chỉ có lần đó ở Thiên viện mà thôi.
Vân Sơ vừa mới nôn thốc nôn tháo nên hiện tại đại não chưa thể vận chuyển nhanh như lúc bình thường, lại bỗng nhiên bị một tin tức lớn như vậy nện thẳng xuống đầu làm đại não lập tức bị đứng máy. Còn Trạm Vân Tiêu hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện lần đó, nên đối với lời Tần thị nói đã tin hơn nửa.
Ban nãy Vân Sơ đã phản ứng rất dữ dội khi ngửi được mùi thức ăn mặn, nhìn thấy khá giống với triệu chứng nôn ọe khi có. Truyện Khoa Huyễn
Hắn! Hắn sắp làm cha rồi.
Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, Trạm Vân Tiêu đã kích động đến mức không biết phải làm thế nào. Hắn vươn tay nắm chặt lấy tay Vân Sơ, giọng nói bay bổng: "Ta... Ta sắp làm cha rồi, chúng ta có con rồi".
"Đợi đã! Anh để cho em tỉnh táo một chút đã". Nhìn Trạm Vân Tiêu ngây ngô nhìn mình cười nói, Vân Sơ chỉ cảm thấy trong lòng mình càng thêm phiền não. Cô giơ tay ngăn lại anh đang kích động hồ ngôn loạn ngữ, tiếp đó không để ý tới hai vị trưởng bối Tần thị và Vương thị đang ngồi ở đây mà ghé vào trên bàn lặng lẽ đếm ngày dì cả.
Không nghĩ thì thôi, hiện tại vừa suy nghĩ cẩn thận mới thấy tháng này dì cả của cô đã đến muộn một tuần lễ rồi. Trước đó Vân Sơ còn chẳng để chuyện này trong lòng, vì cho rằng dì cả của cô vốn đi vốn đến không có quy luật nên có đôi khi bị muộn mấy ngày cũng là chuyện bình thường.
Đây chính là bệnh vặt của cô từ thời con gái. Hồi mẹ cô còn sống cũng lo lắm, không biết bao nhiêu thuốc Đông y Tây y đã chui vào bụng cô rồi nhưng cũng không thấy hiệu quả cho mấy. Đến về sau thì chính cô cũng đã quen cái chuyện dì cả của mình đến đi thất thường. Tới khi mẹ cô qua đời, đã không còn người thân nào quan tâm đến vấn đề thân thể của cô nữa. Cộng thêm sau này ra xã hội đi làm, ngày nào cũng bận rộn tối mắt tối mũi cho nên mỗi lần dì cả tới đều nhờ đến thuốc giảm đau để cứu mạng. Thành thử ra, cô bình thường cũng không nhớ rõ nổi ngày dì cả của mình. Dù sao mỗi lần dì cả tới, bụng dưới của cô sẽ đau trước một hai ngày vì thế cô chưa bao giờ vì chuyện bị chậm mà quá để tâm trong lòng.
Vậy mà hôm nay, cơn buồn nôn đột ngột này đã khiến Vân Sơ nhìn thẳng vào vấn đề này.
Nhìn thần sắc của Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu, Tần thị liền biết mình đã đoán xấp xỉ. Trong nội tâm nàng nói thực cũng có chút giận, giận Vân Sơ đã là người lớn vậy mà ngay cả bản thân có mang thai hay không cũng không biết. Còn may hôm nay có các nàng ở đây nên chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy có điểm không đúng, bằng không dựa vào hai tên thanh niên không hiểu chuyện như bọn hắn, nếu trong lúc không chú ý làm thương tổn đến kim tôn của nàng thì làm sao bây giờ.
Nhưng Tần thị cũng nhanh chóng nghĩ đến hoàn cảnh của Vân Sơ, cha mẹ của nàng đều đã không còn tại thế. Hơn nữa, hình như nàng từng nói trưởng bối lớn nhất trong nhà cũng đã mất nên không có người dạy nàng những chuyện này cũng có thể hiểu được. Nghĩ vậy, chút oán giận trong lòng Tần thị lập tức biến mất, chỉ còn lại sự tiếc thương cho Vân Sơ trong lòng.
Tần thị làm đương gia phu nhân, lập tức vỗ bàn nói: "Mời đại phu tới xem một chút đi".
Sợ Vân Sơ nhạy cảm, nàng còn cố ý giải thích cho Vân Sơ nghe: "Vị đại phu này là đại phu quen trong phủ, hắn rất kín miệng nên sẽ không sợ hắn truyền lung tung ra ngoài".
Trong lòng Vân Sơ hiện tại lại đang suy nghĩ chuyện khác nên căn bản không nghe thấy Tần thị đang nói cái gì, cô lung tung gật gật đầu theo bà.
Trong đầu Vân Sơ hiện tại đang chất đầy rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát tao. Cô nhớ khi cô và Trạm Vân Tiêu đến Cục dân chính để đăng ký kết hôn nhìn thấy một tấm áp phích về thuyết ưu sinh và giáo dục ở cửa Cục dân chính. Trên đấy viết nếu các cặp vợ chồng trong độ tuổi thích hợp muốn chuẩn bị mang thai thì người nam nên bỏ rượu, thuốc lá và tập thể dục. Còn người nữ cũng nên bổ sung vitamin B11 để nâng cao thể lực.
Hiện tại cô và Trạm Vân Tiêu cái gì cũng chưa chuẩn bị, đã hư hư thực thực mang thai. Cái tình huống có con ngoài ý muốn này liệu có ảnh hưởng gì đến vấn đề phát triển của đứa trẻ không?
Càng nghĩ Vân Sơ càng không có đáy. Chỉ hận sao cửa gỗ không xuất hiện luôn ngay tối nay, để cô trở về đi tới bệnh viện hiện đại kiểm tra cặn kẽ một chút.
Vân Sơ vốn dĩ trong lòng cũng có chút oán trách Trạm Vân Tiêu, rốt cuộc xảy ra chuyện như vậy cả hai đều cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng nghĩ lại đêm đó là chính cô chủ động yêu cầu, tâm làm sao muốn cứng cũng không được chỉ đành mang theo cảm xúc sa sút ghé vào trên mặt bàn.
Trạng thái này của cô rơi vào mắt Trạm Vân Tiêu lại cho rằng dạ dày cô lại không thoải mái. Hắn vội vã đứng dậy nói một tiếng với Tần thị và Vương thị, sau đó đỡ Vân Sơ trở về Chi Lan viện nghỉ ngơi.
Đều là nữ nhân lại cũng đều đã từng sinh đứa nhỏ, Tần thị và Vương thị tự nhiên cho rằng hiện tại Vân Sơ không thoải mái do ốm nghén. Các nàng vội vàng gật đầu để hai người đi trở về nghỉ ngơi, còn nói đợi lát nữa đại phu đến sẽ trực tiếp dẫn người qua viện bọn hắn.
Sau khi đỡ Vân Sơ nằm xuống giường, Trạm Vân Tiêu vừa thay nàng chỉnh lại gối vừa ôn nhu hỏi: "Thê tử, nàng có muốn ăn gì không? Ta bảo phòng bếp làm cho nàng. Đồ trong bụng ban nãy đều bị nàng nôn hết ra rồi, hẳn giờ thấy rất đói đi".
"Hiện giờ em cái gì cũng không muốn ăn". Vân Sơ hữu khí vô lực lắc lắc đầu, nói xong liền nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi. Còn thuận tiện nói: "Em nằm ngủ một lát, lát đại phu tới nhớ đánh thức em dậy".
Dặn dò xong, Vân Sơ mang theo đầy bụng lo lắng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Ngủ rồi cũng tốt, ngủ rồi thì cô sẽ không phải nghĩ ngợi nhiều. Sinh con ư, trước ngày hôm nay cô căn bản còn chưa nghĩ đến chuyện này nên tâm lý gì đó cũng chưa từng chuẩn bị trước. Trước lúc chìm vào ngủ say, Vân Sơ còn may mắn nghĩ: Nói không chừng lát nữa đại phu tới khám cho cô lại nói cô không có mang thai, mà chỉ do không quen khí hậu hoặc do dạ dày bị khó chịu mà thôi.
Nếu đúng như vậy, vậy cô cũng không cần phát sầu giống như bây giờ. Nhưng cái tâm lý may mắn kia của cô đã sụp đổ rồi. Vì sau khi đại phu bắt mạch cho Vân Sơ, tay hắn vừa đưa lên vuốt râu vừa vui vẻ nói câu chúc mừng: "Phu nhân đúng là có hỉ mạch, chỉ là tháng còn nhỏ cho nên mạch tượng chưa rõ ràng lắm. Đại khái mới chừng một tháng thôi".
Khi nói lời này, vị đại phu Tần thị mời đến còn khá tự đắc. Vì đây cũng là y thuật của hắn cao minh nên dù tháng còn nhỏ nhưng hắn vẫn bắt ra hỉ mạch, chứ nếu đổi thành vị đại phu có tuổi nghề ít hơn sợ rằng chẳng thể chẩn ra được cái kết quả này. Dù sao mạch tượng tháng nhỏ như vậy rất dễ khiến đại phu bắt mạch sai. Mà thân phận của bệnh nhân quý giá, nếu đại phu lại đánh giá sai một chuyện đại sự như dòng dõi này vậy chẳng phải đang tự đập thanh danh của mình sao.
Nhìn đại phu cười đến nếp nhăn đầy mặt, chút may mắn trong lòng Vân Sơ thoáng chốc vỡ vụn thành mảnh nhỏ. Cô đưa tay sờ lên bụng mình, không thể tin được mà lẩm bẩm nói: "Thật, thật sự có rồi?".
Tình huống của Trạm Vân Tiêu cũng không so với Vân Sơ tốt hơn bao nhiêu. Thấy nàng sững sờ sờ bụng dưới, hắn liền đưa tay phủ lên tay nàng rồi cười khúc khích nhìn chằm chằm bụng Vân Sơ. Như thể có thể nhìn thấy đứa con trong bụng nàng vậy. Còn may có Tần thị đi theo đại phu đến đây, sau khi có được tin tức xác thực sắc mặt nàng cũng vui mừng vô cùng.
Tần thị để đại phu mở mấy thang thuốc dưỡng thai, sau đó hào phóng thanh toán tiền xem bệnh và một bút tiền thưởng lớn cho đại phu. Còn để đại nha hoàn thiếp thân thay mình tiễn người. Sau khi tiễn đại phu rời đi, Tần thị nghiêm túc nói với hai người Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu: "Vân thị, bây giờ ngươi đã có thân thể, bên người không có người chiếu cố sao nhìn được. Sau này ngươi ở lại trong phủ đi, ta sẽ điều mấy ma ma đáng tin cậy qua hầu hạ ngươi".
Vân Sơ cảm thấy khó xử. Bởi khi cửa gỗ xuất hiện cô sẽ phải trở về hiện đại, nên không có khả năng ở mãi Trạm phủ được. Tuy nhiên, cô làm con dâu khó mà nói được gì nên chỉ đành bí mật ở nơi Tần thị nhìn không thấy ném ánh mắt cầu cứu về phía Trạm Vân Tiêu, muốn anh thay cô ra mặt nói chuyện với Tần thị.
Trạm Vân Tiêu ngay lập tức lĩnh hội ý tiểu thê tử. Hắn đứng dậy lấy lý do thân thể Vân Sơ khó chịu cần nghỉ ngơi thật tốt, rồi kéo Tần thị tới trong viện trò chuyện. Vân Sơ không biết Trạm Vân Tiêu đã cùng Tần thị nói chuyện ra sao, dù sao lúc anh trở lại thì Tần thị đã về chủ viện. Mà khi hai người ăn xong cơm tối ở bên này liền lên xe ngựa trở về Quốc công phủ.
Tần thị đương nhiên sẽ không bởi vì lời của nhi tử mà vung tay mặc kệ. Nàng dứt khoát cử hai ma ma ở lúc chạng vạng tối cũng đi theo hai người Vân Sơ trở về Quốc công phủ. Trên đường trở về, Trạm Vân Tiêu không cưỡi ngựa như mọi lần mà theo chân Vân Sơ ngồi ở trong xe. Thỉnh thoảng còn sẽ nhắc Lâm Nghiêm đang đánh xe đi chậm lại một chút, đừng để Vân Sơ bị lắc đến chóng mặt.
Lâm Nghiêm là tâm phúc bên người Trạm Vân Tiêu, chuyện Vân Sơ mang thai cũng khiến hắn thần kinh căng thẳng theo. Dọc theo con đường từ Tướng quân phủ trở về Quốc công phủ này, hắn đều cố căng da đầu không để chuyện sai sót gì có thể xảy ra. Hai mắt hắn chăm chú trừng trừng nhìn con đường phía trước, rất sợ trên đường sẽ có cục đá hay cái hố đột ngột nhảy ra mà mình né tránh không kịp sẽ khiến nữ chủ nhân bị xảy ra chuyện. Vậy lúc đó, có dùng mạng hắn để bồi cũng không đủ.
Lúc trước không biết thì cũng thôi, giờ đã biết mình có thai Vân Sơ bỗng cảm thấy khứu giác của bản thân nhạy bén hơn trước gấp mấy lần. Hôm nay lúc ở Trạm phủ, món gì cô cũng không ăn được, cho mãi đến gần tối vì đói quá cô đành véo múi cố ăn hai muôi cháo trắng. Mà thời gian chạng vạng tối này, các tửu lâu và quán ăn trên đường lớn vừa hay là thời điểm sinh ý tốt nhất. Mùi hương của đồ ăn từ hai bên đường theo gió không ngừng bị thổi tới. Dù Vân Sơ có ngồi trong xe ngựa, nhưng nơi đầu mũi cô vẫn quấn quanh đủ loại mùi hương qua khe hở rèm xe ngựa chui vào. Điều đó lại khiến cơn buồn nôn từ dạ dày cuồn cuộn lên.
Điều này cũng khiến Trạm Vân Tiêu lo lắng hỏng rồi. Hắn thấy cứ để nàng nôn mãi như vậy không thể được, cả ngày hôm nay nàng vốn đã chẳng ăn được thứ gì rồi, giờ cứ nôn khan thế đến cả mật đắng cũng muốn phun ra luôn rồi. Hắn lập tức sai Lâm Nghiêm nhanh chóng chạy đến tiệm thuốc mua mấy gói thuốc cải thiện triệu chứng nôn khan về đây.
Tuy đại phu nói thuốc này không có nhiều hiệu quả, vì phụ nhân mang thai nôn khan là chuyện bình thường. Chỉ cần cố chống đỡ qua khoảng thời gian này là sẽ tốt hơn, chứ dù có uống dược vật gì đi chăng nữa tóm lại cũng trị không được gốc. Sự thật chứng minh lời đại phu nói hoàn toàn chính xác. Khi thuốc vừa được nấu xong bưng tới trước mặt Vân Sơ, cô đã chịu không được phải nghiêng đầu nôn khan ngay khi ngửi được mùi thuốc. Đến mùi thuốc cũng ngửi không được vậy chớ nói chi đến uống thuốc.
Triệu chứng nôn khan của Vân Sơ rất nghiêm trọng, liên tiếp năm ngày cô ăn cái gì là ói cái đó. Đến cuối cùng ngay cả cháo trắng cũng ăn không được, mỗi ngày chỉ dựa nào uống nước hay ăn trái cây để duy trì sức lực cơ bản của cơ thể. Nhìn Vân Sơ mới mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng lớn, Trạm Vân Tiêu nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng. Mỗi ngày hắn vừa mở mắt, chuyện đầu tiên hắn làm chính là cầu nguyện cửa gỗ nhanh nhanh xuất hiện.
Phương pháp điều trị y học của hiện đại rất tiên tiến, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết. Mà xem như không có vậy vẫn có rất nhiều các loại thực phẩm và hoa quả khác nhau, nói không chừng sẽ có thứ Vân Sơ có thể ăn được.
Nôn khan liên tục trong nhiều ngày liên tiếp khiến dịch vị trào lên từ dạ dày đã đốt cháy thực quản của Vân Sơ và làm cổ họng cô bị thương, giờ chỉ nuốt nước bọt thôi cô cũng thấy đau. Bây giờ mỗi ngày cô đều nằm liệt trên giường, cảm xúc cả người đều là thê lương. Giờ cuối cùng Vân Sơ cũng biết tại sao lại có câu nói nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Quả thực không dễ dàng gì đối với một người phụ nữ mang thai sinh con.
Thật may mấy ngày nay có Trạm Vân Tiêu quan tâm đầy đủ và vẫn luôn một tấc cũng không rời làm bạn cùng Vân Sơ. Nên dù cổ họng bị thương, quanh miệng nổi mụn đau và dạ dày luôn luôn khó chịu thì Vân Sơ lại cảm thấy trong lòng an ủi phần nào.
Vân Sơ ở lại Kinh thành suốt nửa tháng, cuối cùng vào một buổi sáng khi tỉnh dậy cô lại cảm nhận được cái cảm ứng quen thuộc kia. Cái cảm ứng mỗi lần cửa gỗ muốn xuất hiện.
- -- HẾT CHƯƠNG 196 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.