Chương 104: VỀ NHÀ.
Đồ Mi Phu Nhân
16/11/2020
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Có lẽ do Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu hiện tại còn chưa đính hôn nên thái độ của Trạm Nhị tẩu Nhiễm Huệ Ngữ đối với cô rất tốt. Ngay cả khi Tần thị và Vương thị tặng cho cô không ít lễ vật có giá trị không nhỏ trong đêm đó, Nhiễm Huệ Ngữ cũng không bày tỏ bất kỳ sự không hài lòng nào.
Biết Vân Sơ gần đây có được rất nhiều hiện ngân, nên lễ vật Tần thị và Vương thị đưa cho cô hầu hết là chế phẩm từ ngọc thạch. Cho dù có đưa ít vàng bạc qua thì cũng chế nó thành đồ trang sức nguyên bộ để đưa cho cô.
Đột nhiên nhận được nhiều đồ tốt như vậy làm Vân Sơ còn kéo Trạm Vân Tiêu ra trêu ghẹo. Nói một chuyến tới Trạm phủ ăn Tết, đồ được tặng đủ cho cô mua được một tòa chung cư cao cấp ở hiện đại. Nếu biết trước có đãi ngộ này, vậy cô hẳn nên tới Trạm phủ ngay khi hai người mới xác định quan hệ rồi, làm sao có thể trì hoãn đến hôm nay cơ chứ.
Chỉ là Trạm Vân Tiêu hiểu rõ những gì nàng nói vừa rồi chỉ là nói vui mà thôi. Bởi vì bản chất của nàng không phải là người tham tiền. Lúc trước mỗi khi nàng tiếp đãi khách nhân đến từ thế giới khác đều luôn không so đo được mất. Thí dụ như Ngô Bảo Tú, lại thí dụ như Quý Hòa. Nếu nàng thực sự tham tiền, vậy hẳn sau khi trợ giúp người ta sống tốt, nàng có rất nhiều cơ hội muốn tiền tài của họ. Đánh giá mức độ tin tưởng của người nhà hai người Ngô Bảo Tú và Quý Hòa đối với Vân Sơ, bọn hắn chắc chắn sẽ nguyện ý lấy ra hầu hết tài vật trong nhà đưa cho Vân Sơ nếu nàng ấy yêu cầu.
Vân Sơ có một loại ma lực. Nàng ấy có thể nhanh chóng nhận được sự tin tưởng và sùng bái của người khác mà không cần cố ý. Thí dụ như Ngô Bảo Tú, Quý Hòa hay như các tá điền ở Trạm gia trang. Chỉ cần là người đã cùng nàng tiếp xúc qua, khó ai có thể nảy sinh lòng ác cảm với nàng.
Ngẫm lại hai ngày ở Trạm gia trang, đám hài đồng lớn bé nghĩ đủ cách lấy lòng nàng. Dù cho bọn chúng đã được người lớn trong nhà dặn dò không được tới gần chủ viện, nhưng điều đó không ngăn cản bọn chúng tụ lại với nhau chơi ngay bên ngoài chủ viện. Mỗi khi Vân Sơ xuất môn là bọn hắn sẽ lớn tiếng chào hỏi nàng.
Có thể Trạm Vân Tiêu sau khi hồi phủ đã nói chuyện riêng với Tần thị và Vương thị. Dù sao mãi đến mùng năm Tết, cả hai cũng không có chạy tới trước mặt cô nói chuyện đính hôn.
Vân Sơ thật sự cảm thấy giữa mình và cánh cửa gỗ có một mối liên hệ nào đó. Vì buổi sáng mùng tám ngay khi cô mới tỉnh dậy, trong lòng lại dâng lên loại trực giác quen thuộc đó. Trước đây khi loại trực giác này xuất hiện là ban đêm cùng ngày cánh cửa gỗ sẽ xuất hiện, vì vậy cô vội vàng chạy đi tìm Trạm Vân Tiêu.
Bây giờ cô sống ở Thiên viện ngay cạnh chủ viện, nếu muốn lại hư không tiêu thất như lần trước đó là điều không thể nào. Vì vậy khi nói với Trạm Vân Tiêu về chuyện này, Vân Sơ cũng thấy hơi bối rối.
Trạm Vân Tiêu nghe nàng nói liền nhanh chóng trấn an nàng: "Không sao đâu. Hiện tại thời gian còn sớm, vẫn còn kịp để an bài".
Trước tiên hắn dẫn Vân Sơ tới viện của Tần thị nói sinh ý của Vân Sơ có vấn đề, cần rời Kinh thành hôm nay. Mặc dù Tần thị thấy lần này Vân Sơ đi rất gấp, nhưng nghĩ đến tình huống lần trước nàng đi rồi Trạm Vân Tiêu mới đến nói, thì thấy tình huống hôm nay coi như tốt rồi.
Tần thị có chút oán trách nói với nhi tử: "Ngươi đấy, cũng không nói trước gì cả làm ta còn chưa kịp chuẩn bị gì. Như vậy đi, các ngươi giờ qua bên viện tổ mẫu nói cáo biệt với bà, còn ta tranh thủ đi chuẩn bị đồ cần dùng trên đường cho Tiểu Sơ".
Nghĩ đến một tiểu cô nương như Vân Sơ phải chạy bôn ba khắp nơi khẳng định sẽ rất bất tiện, Tần thị vì chuẩn bị hành lý cần dùng trên đường cho nàng quả thật đã xuất ra rất nhiều khí lực. Nhớ tới khi Vân Sơ tới Kinh thành hình như chỉ mang theo vài hòm gỗ lớn, bây giờ hầu hết những thứ trong hòm đã bị Tần thị lấy ra chiêu đãi khách nhân và tặng quà Tết.
Cái gọi là có qua có lại, Tần thị cũng chuẩn bị rất nhiều quần áo và đồ ăn để Vân Sơ thay đổi tắm giặt trên đường. Đồ ăn được Tần thị gói cẩn thận trong giấy thấm dầu, đến lúc đó Vân Sơ vội vàng lên đường nếu mệt thì chỉ cần trực tiếp mang đi hâm nóng là có thể ăn. Ngoài ra, Tần thị còn sai quản gia tới khố phòng chọn ra rất nhiều vải vóc và đồ trang sức phù hợp với nữ hài tử dùng và chất đầy hai hòm gỗ lớn. Cộng cả mấy bộ quần áo trong phủ mua thêm và may cho nàng, đủ để chứa đầy bốn chiếc hòm gỗ lớn nàng mang đến.
Mặc dù vẫn còn hai chiếc hòm trống không, nhưng Tần thị đã không còn thứ gì để nhét nữa. Đương nhiên, nàng cũng không muốn Vân Sơ khiêng theo hai cái hòm gỗ rỗng mà rời Kinh. Tần thị nhớ ra trong phòng Vân Sơ vẫn còn ít đồ chưa thu dọn. Đó đều là lễ gặp mặt của phu nhân các nhà tặng cho Vân Sơ mấy ngày nay, còn có cả của nàng và của bà mẫu tặng lúc trước nữa. Tính ra hai cái hòm này còn không đủ không gian để chứa đấy.
Hơn nữa, Vân Sơ sắp rời Kinh rồi. Vương thị khẳng định sẽ đưa thêm ít đồ, cho nên hai chiếc hòm này Tần thị thấy vừa đủ, không hơn không kém. Đến cùng nàng đã trông coi việc bếp núc trong phủ mấy chục năm, Tần thị chỉ dùng hơi đã tính toán và sắp xếp xong tốt mọi chuyện ở trong lòng, để người ta tìm không ra một điểm sai lầm.
Biết Vân Sơ phải đi, Vương thị rất lưu luyến. Chỉ là nghe nói việc làm ăn của Vân Sơ có chút vấn đề, biết đây là chính sự nên dù không muốn cũng đành chịu. Mặc kệ trong lòng Vương thị nghĩ sao, thì khi hai người Trạm Vân Tiêu rời viện bà còn ôm theo một đống lớn đồ rời đi cùng.
Nghĩ đến chuyện cửa gỗ xuất hiện vào ban đêm, Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ không vội vã rời phủ ngay. Cả hai ở lại phủ ăn một bữa tiệc tiễn biệt thịnh soạn, rồi mới để gã sai vặt trong phủ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa xuất phủ. Trạm Vân Tiêu không để xa phu trong phủ đánh xe ngựa, mà để Lâm Nghiêm và Quách Diệp mỗi người đánh một chiếc xe rời khỏi thành.
Với tư cách là tùy tùng bên người Trạm Vân Tiêu, việc nhỏ như đánh xe ngựa bọn hắn tự nhiên đã học qua. Hiện tại vừa hay phát huy được tác dụng.
Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu ngồi trong xe ngựa, cô vén rèm lên nhìn Lâm Nghiêm ngồi bên ngoài chuyên tâm điều khiển hướng xe. Sau kéo tay anh thấp giọng hỏi: "Sau khi rời khỏi thành chúng ta nên làm gì? Cũng không thể cứ thế ở trước mặt họ tiến vào cửa gỗ đi".
Nếu không có mấy hòm gỗ trên xe ngựa, vậy Trạm Vân Tiêu sau khi rời khỏi thành có thể tự mình đánh xe và để hai người Lâm Nghiêm trở về. Nhưng hiện tại bọn hắn đánh hai xe ra ngoài, nên việc muốn hất hai người Lâm Nghiêm đi là chuyện không thể nào.
Trạm Vân Tiêu vừa cười vừa nói: "Ta vốn không nghĩ đến việc giấu giếm bọn hắn".
Vân Sơ khi nghe lời này trên mặt hiện rõ không thể tin: "Ý anh là gì? Anh muốn nói cho bọn họ biết chuyện cửa gỗ sao?".
Chuyện liên quan tới cửa gỗ rất quan trọng. Vân Sơ vì sợ bị chú ý tới nên bình thường không dám lộ ra manh mối gì trước mặt người khác, chỉ sợ lỡ đâu đưa tới mầm tai vạ. Chính bởi thế, nên cô thật sự không hiểu hành vi không muốn giấu diếm mấy người Lâm Nghiêm của Trạm Vân Tiêu.
"Tiểu Sơ, nàng nghe ta nói. Mấy người Lâm Nghiêm là tùy tùng của ta, hơn nữa còn là khế ước bán thân. Vì vậy nàng không cần lo lắng sẽ có ảnh hưởng xấu gì sau khi bọn hắn biết chuyện này. Hơn nữa, chuyện nàng liên tục xuất hiện một cách kỳ quái bọn hắn cũng biết rõ".
Vân Sơ là nữ tử ngoại tộc Trạm Vân Tiêu nhận biết khi hắn còn ở biên quan, câu chuyện nói dối này chỉ lừa gạt được mấy người Tần thị. Còn mấy người Lâm Nghiêm vẫn luôn theo sát hắn cùng ăn cùng ngủ khi ở biên quan, nên bọn họ biết rõ hắn căn bản không nhận biết Vân cô nương nào lúc ở biên quan cả.
Trong lòng đám người Lâm Nghiêm từ lâu đã có nghi ngờ. Tất cả những chuyện phát sinh dị thường trên người công tử bắt đầu từ buổi đêm có thích khách trà trộn vào phủ hành thích hắn. Lúc ấy rõ ràng Trạm Vân Tiêu bị thương rất nặng, mấy người bọn hắn dẫn theo gia đinh hộ viện lật ba thước đất khắp toàn bộ Trạm phủ mà cũng không tìm được người. Vốn cho rằng Trạm Vân Tiêu đã gặp bất trắc, trong lòng đã sẵn sàng nghênh đón trách phạt như mưa giông bão tố từ Trạm tướng quân và Tần thị. Thế mà sáng sớm hôm sau Trạm Vân Tiêu lại đột nhiên xuất hiện ở Kình Thương viện, cùng với vết thương vô cùng nghiêm trọng trên người. Bốn người Lâm Nghiêm mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng khi đó họ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Những chuyện phát sinh sau này lại càng thêm kỳ quái. Sau khi vết thương của Trạm Vân Tiêu đỡ hơn, hắn nhất quyết muốn chuyển đến Kình Thương viện xa xôi ở, đã thế còn không cho hạ nhân ở lại Kình Thương viện hầu hạ. Ngay cả hạ nhân chuyên chúc hầu hạ trong nội viện Kình Thương viện cũng chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa viện, chỉ khi Trạm Vân Tiêu để bọn hắn vào thì mới được bước vào trong viện.
Người khác không biết, nhưng mấy người Lâm Nghiêm biết rõ công tử khác thường. Không nói cái khác, chỉ bằng lúc họ thường tuần tra sân vào đêm sẽ có mấy lần phát hiện Trạm Vân Tiêu không có trong phòng ngủ. Tới sau này bên người hắn còn liên tục xuất hiện nhiều đồ ly kỳ cổ quái, đám người Lâm Nghiêm càng thêm chắc chắn Trạm Vân Tiêu có chuyện giấu diếm bọn hắn.
Tiếp đó là sự xuất hiện từ hư không của Vân Sơ trong Kình Thương viện. Còn chưa kịp đợi họ cẩn thận tra ra lai lịch của nàng ta, thì nàng lại tựa như lúc xuất hiện đột nhiên biến mất. Những chuyện này Trạm Vân Tiêu không giải thích cũng không giấu diếm đám người Lâm Nghiêm, mà vẫn luôn tỏ thái độ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Bởi vậy, đám người Lâm Nghiêm không quá tìm tòi nghiên cứu về chuyện của công tử. Dù Vân Sơ có thế nào đi nữa, là thần hay là quỷ, tóm lại chỉ cần nàng ta không có ý xấu với công tử là được.
Trạm Vân Tiêu làm tên đầu gỗ đã nhiều năm, khó lắm mới cây vạn tuế ra hoa. Tuy đối tượng làm hắn nở hoa một lời khó nói hết, nhưng tốt xấu gì cũng là một cô nương xinh đẹp. Thêm vào đó từ khi Trạm Vân Tiêu nhận biết nàng, liền từ chỗ nàng nhận được rất nhiều đồ tốt. Cũng nhờ có khoai tây nàng đưa mà công tử được Thánh nhân phong chức Quận công. Nên tóm lại hai người họ ở chung với nhau chỉ có trăm lợi mà không một hại, vậy sao không vui mà tác thành đôi bên nhỉ.
Dẫu sao, với tư cách là tùy tùng ký văn tự bán đứt, bọn hắn cũng hy vọng chử tử mình trôi qua tốt. Bởi chỉ có Trạm Vân Tiêu sống tốt, thì những thủ hạ đi theo hắn như bọn họ mới có những ngày tháng tốt lành không phải sao?
Nghe Trạm Vân Tiêu phân tích, Vân Sơ có chút giật mình, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại. Đúng nhỉ. Là một người hiện đại quen với tự do và bình đẳng, cô không nhớ ra ở cổ đại còn có một thứ gọi là văn tự bán đứt. Sau khi mấy người Lâm Nghiêm ký văn tự bán đứt, điều đó có nghĩa cả thân xác và tính mệnh của họ đã giao cho Trạm Vân Tiêu, vì vậy không có khả năng sinh ra hai lòng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Sơ nói: "Vậy đêm nay khi cửa gỗ xuất hiện, chúng ta sẽ không giấu nó với họ nữa đúng không?".
"Chuyện này ta đã nghĩ rồi. Không phải nàng biến mất ở đâu thì cửa gỗ sẽ xuất hiện ở đó sao? Vậy chờ đêm tới, nàng tới xe ngựa chở đồ đằng sau ngồi đợi, đợi khi cửa gỗ xuất hiện trên xe ngựa chúng ta cũng không cần nhiều lời. Nên làm cái gì thì làm cái đó. Còn đám người Lâm Nghiêm ta sẽ từ từ giải thích với bọn hắn sau".
Giải thích thế nào Trạm Vân Tiêu còn muốn từ từ nghĩ thêm. Dù sao chuyện cửa gỗ vẫn không nên bại lộ, nhưng có thể bịa ra cho Vân Sơ một thân phận bí ẩn và huyền bí, rồi cứ để bọn hắn tự mình từ từ đoán.
"Cứ dựa theo anh nói mà làm đi. Đáng tiếc điện thoại di động của em đã hết pin rồi nên không thể biết chính xác thời gian. Không thì đợi trời vừa tối em cứ qua bên xe ngựa đằng sau ngồi chờ đi. Chỉ là cứ vậy thật không tiện chút nào, sau khi trở về em nhất định phải mua một cái đồng hồ đeo tay mới được, như vậy mặc kệ có đi đâu cũng có thể biết rõ thời gian".
Tuy lúc tới đây Vân Sơ có mang theo năm cái sạc pin, những mấy ngày nay bầu trời vẫn luôn âm u nhiều mây. Pin năng lượng mặt trời sạc suốt một ngày cũng chẳng được mấy vạch, và chỉ đủ cho mấy đứa Trạm An xem được mười tập phim Thiên Long Bát Bộ. Tới khi máy tính bảng hết sạch pin, chúng liền quấn lấy cô hỏi về tình tiết tiếp theo rất nhiều lần. Nhưng Vân Sơ chưa từng nói cho chúng biết, mà chỉ hứa lần sau sẽ sạc đầy máy tính bảng để chúng xem nốt phần còn lại.
Sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, Trạm Vân Tiêu không muốn tốn nhiều tinh lực đi tìm một nơi nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi thành thì chọn một chỗ ẩn nấp, sau để hai người Lâm Nghiêm đốt một đống lửa rồi ngồi đó ngây người.
Tuy trong lòng Lâm Nghiêm và Quách Diệp có kỳ quái, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của công tử và Vân cô nương, bọn hắn cũng không nhiều lời thêm.
Có đồ ăn Tần thị chuẩn bị, đêm nay cả bốn người không cần lo bị đói. Bánh thịt hâm nóng và nước ấm mới đun vào bụng đủ để họ chắc bụng đêm nay. Chỉ là Vân Sơ nghĩ tới chuyện sắp trở về nên căn bản ăn không nhiều, chỉ cắn mấy miếng đã bỏ bánh thịt trên tay xuống.
Trạm Vân Tiêu vừa cùng hai người Lâm Nghiêm nói chuyện, vừa rất tự nhiên cầm lấy bánh thịt trong tay nàng hai ba cái đã ăn hết sạch.
Đây là lần đầu tiên có người ăn thức ăn thừa mà cô đã ăn. Hành động này chỉ có giữa những người thân thiết nhất với nhau mới sẽ làm. Nhìn Trạm Vân Tiêu vô cùng tự nhiên cắn miếng bánh thịt thừa, trong lòng Vân Sơ có chút khó xử. Chẳng qua cô chỉ khó xử trong chốc lát, ngay sau đó nghĩ đến quan hệ của hai người bây giờ, cô liền bình thường trở lại.
Ngồi bên cạnh đống lửa tán gẫu với hai người Lâm Nghiêm một hồi, Vân Sơ từ khi tới cổ đại cuối cùng đã hiểu rõ tình huống nhà bọn họ. Cô âm thầm nhớ kỹ Lâm Nghiêm đã cưới vợ còn chưa có con, đợi khi tới Khánh thị mua mỹ phẩm dưỡng da cho Phạm phu nhân cũng mua ít đồ đưa cho vợ Lâm Nghiêm.
Vân Sơ đã suy nghĩ kỹ, nếu thân phận của cô đã không thể che giấu hoàn toàn mấy người Lâm Nghiêm, vậy dứt khoát lung lạc bọn họ đi. Như vậy sau này sẽ có thêm hai người giúp cô đánh yểm trợ rồi. Nếu vậy mỗi lần cô tới Kinh thành cũng không cần lại bị bó tay bó chân nữa, chí ít ở trước mặt đám người Lâm Nghiêm nói chuyện làm việc cũng có thể thoải mái hơn chút.
Lâm Nghiêm là người giỏi nói chuyện, anh nói chuyện còn có chút hài hước của người cổ đại nên Vân Sơ trò chuyện với anh khá vui vẻ. Nhìn bọn họ càng nói càng rôm rả, cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu thấy thời gian sắp tới liền ho khan hai tiếng nhắc nhở cô mau trở về xe ngựa. Bằng không khi thời gian tới, việc cô đột ngột biến mất chắc chắn sẽ dọa tới bọn họ. Cho dù trong lòng bọn họ cũng đã đoán được một chút, nhưng vẫn không nên hù dọa đối phương thì hơn.
Vân Sơ nghĩ bầu trời quả thực đã tối rất lâu rồi, nên đành đứng dậy giơ tay chào tạm biệt hai người Lâm Nghiêm và Quách Diệp. Sau xoay người leo lên xe ngựa chứa hành lý đằng sau.
Hành động của nàng quả thật khiến Lâm Nghiêm và Quách Diệp không hiểu ra sao. Không chỉ chào tạm biệt họ nói gặp lại sau, còn quay người leo lên xe ngựa chứa hành lý. Nhìn màn xe buông xuống, Lâm Nghiêm không thể giải thích được sờ đầu mình---- Đây là đang nháo cái gì thế?
Chẳng qua đêm nay đã định là đêm khiến họ vò đầu bứt tai. Không lâu sau khi Vân Sơ lên xe ngựa, Trạm Vân Tiêu cũng đi theo, rồi hai người… biến mất.
Có trời mới biết khi Lâm Nghiêm đi qua xem xét tình huống, sau mấy lần gõ vào thành xe ngựa mà không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn liền đưa tay vén rèm xe lên nhưng không thấy hai người đáng lẽ ra phải ở trong xe ngựa, trong lòng hắn đã hoài nghi nhân sinh ra sao. Sắc mặt Lâm Nghiêm ngây ngốc vẫy tay gọi Quách Diệp đang ngồi đối diện cạnh đống lửa sưởi ấm: "Lão Quách, ngươi mau tới đây nhéo ta nhanh lên, để cho ta biết đây không phải đang mơ".
Quách Diệp vẻ mặt không hiểu từ bên cạnh đống lửa đứng lên đi tới, vừa đi vừa quở trách Lâm Nghiêm không có quy củ. Công tử và Vân tiểu thư còn đang trên xe đấy, tên này sao lại không có quy củ vén rèm xe lên như thế. Tuy nhiên, nhìn cỗ xe trống rỗng trước mặt, mồi lửa tựa như đạn pháo trong tâm Quách Diệp bỗng yên tĩnh trở lại.
Gặp đồng bạn của mình cũng bị chấn động hù dọa, Lâm Nghiêm chỉ có thể tự cung tự túc vươn tay nhéo mạnh vào cánh tay của chính mình. Cảm nhận được cánh tay đau nhức, hắn nhanh chóng xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình, chỉ cảm thấy trên lưng nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.
Liếc nhìn Lâm Nghiêm xoa xoa cánh tay, Quách Diệp lắc đầu, để cho bản thân hoàn hồn sau cảnh tượng vô cùng hoang đường này. Hắn gập ghềnh nói: "Ta, chúng ta tới ngồi cạnh đống lửa một lát đi. Ta, hiện tại ta thấy lạnh quá".
Hai người dìu nhau trở lại đống lửa, ngồi ở chỗ đó một hồi Lâm Nghiêm mới muốn khóc không khóc nổi hỏi Quách Diệp: "Lão Quách, ngươi thấy vị kia....tới cùng là thần hay quỷ?".
Mặc dù sớm đã biết Vân Sơ có chút vấn đề, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh ở trước mắt, Lâm Nghiêm vẫn không thể bình tĩnh được. Công tử thì không cần nói rồi, bọn hắn đi theo bên cạnh Trạm Vân Tiêu lâu như vậy nên biết rất rõ hắn ta chắc chắn là người phàm. Nhưng về điều này, Lâm Nghiêm bây giờ cũng không dám chắc. Công tử nếu giống như Vân cô nương...Cái đó. Nếu Trạm Vân Tiêu thật sự là một người phàm bình thường, hình như lại có chút bôi nhọ hắn.
Ở ngay lúc hai người đang suy nghĩ lung tung, Trạm Vân Tiêu trở về.
Nhìn người xuất hiện từ trong xe ngựa trống rỗng, Lâm Nghiêm và Quách Diệp vội vàng từ bên cạnh đống lửa đứng lên. Cả người căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân ở chỗ nào, chỉ có thể cứng đờ người, ngập ngừng nói: "Công tử! Ngươi, ngươi......".
Biết hai tùy tùng hôm nay nhận được kinh hãi không nhỏ, Trạm Vân Tiêu không trông cậy vào họ có thể có tiền đồ hơn, nên chẳng so đo nhiều dáng vẻ ngạc nhiên hiện tại của hai người. Hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống đưa cái túi trong tay nhét vào tay Lâm Nghiêm, nói: "Vân cô nương nghĩ tới các ngươi hiện giờ đang ở ngoại ô hoang dã nên cố ý mua cho các ngươi Hamburger, gà rán và hai bình rượu đế".
Thấy hai tùy tùng vẫn là dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc, Trạm Vân Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi nói: "Rượu này có nồng độ cồn cao, hai người các ngươi cần nhớ kiềm chế chút cho ta. Ăn ngon uống ngon thì nhớ trừng lớn mắt cho ta, chú ý không được để cho người khác thấy đã biết chưa?".
Bị Trạm Vân Tiêu nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Nghiêm phản xạ có điều kiện nhanh chóng gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kỹ.
Đạt được câu trả lời như ý muốn, Trạm Vân Tiêu hài lòng gật đầu sau lại quay người trở về xe ngựa. Trước khi hạ rèm xe xuống, hắn đột nhiên vươn đầu từ bên trong ra và nói với hai người họ: "Trước khi mặt trời mọc ngày mai nếu thấy ta còn chưa trở lại, thì các ngươi tự mình đánh xe ngựa về Kinh thành. Nếu phu nhân có hỏi, các ngươi nói ta không yên lòng Vân Sơ nên đã đi theo tiễn nàng rồi".
Có lẽ do Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu hiện tại còn chưa đính hôn nên thái độ của Trạm Nhị tẩu Nhiễm Huệ Ngữ đối với cô rất tốt. Ngay cả khi Tần thị và Vương thị tặng cho cô không ít lễ vật có giá trị không nhỏ trong đêm đó, Nhiễm Huệ Ngữ cũng không bày tỏ bất kỳ sự không hài lòng nào.
Biết Vân Sơ gần đây có được rất nhiều hiện ngân, nên lễ vật Tần thị và Vương thị đưa cho cô hầu hết là chế phẩm từ ngọc thạch. Cho dù có đưa ít vàng bạc qua thì cũng chế nó thành đồ trang sức nguyên bộ để đưa cho cô.
Đột nhiên nhận được nhiều đồ tốt như vậy làm Vân Sơ còn kéo Trạm Vân Tiêu ra trêu ghẹo. Nói một chuyến tới Trạm phủ ăn Tết, đồ được tặng đủ cho cô mua được một tòa chung cư cao cấp ở hiện đại. Nếu biết trước có đãi ngộ này, vậy cô hẳn nên tới Trạm phủ ngay khi hai người mới xác định quan hệ rồi, làm sao có thể trì hoãn đến hôm nay cơ chứ.
Chỉ là Trạm Vân Tiêu hiểu rõ những gì nàng nói vừa rồi chỉ là nói vui mà thôi. Bởi vì bản chất của nàng không phải là người tham tiền. Lúc trước mỗi khi nàng tiếp đãi khách nhân đến từ thế giới khác đều luôn không so đo được mất. Thí dụ như Ngô Bảo Tú, lại thí dụ như Quý Hòa. Nếu nàng thực sự tham tiền, vậy hẳn sau khi trợ giúp người ta sống tốt, nàng có rất nhiều cơ hội muốn tiền tài của họ. Đánh giá mức độ tin tưởng của người nhà hai người Ngô Bảo Tú và Quý Hòa đối với Vân Sơ, bọn hắn chắc chắn sẽ nguyện ý lấy ra hầu hết tài vật trong nhà đưa cho Vân Sơ nếu nàng ấy yêu cầu.
Vân Sơ có một loại ma lực. Nàng ấy có thể nhanh chóng nhận được sự tin tưởng và sùng bái của người khác mà không cần cố ý. Thí dụ như Ngô Bảo Tú, Quý Hòa hay như các tá điền ở Trạm gia trang. Chỉ cần là người đã cùng nàng tiếp xúc qua, khó ai có thể nảy sinh lòng ác cảm với nàng.
Ngẫm lại hai ngày ở Trạm gia trang, đám hài đồng lớn bé nghĩ đủ cách lấy lòng nàng. Dù cho bọn chúng đã được người lớn trong nhà dặn dò không được tới gần chủ viện, nhưng điều đó không ngăn cản bọn chúng tụ lại với nhau chơi ngay bên ngoài chủ viện. Mỗi khi Vân Sơ xuất môn là bọn hắn sẽ lớn tiếng chào hỏi nàng.
Có thể Trạm Vân Tiêu sau khi hồi phủ đã nói chuyện riêng với Tần thị và Vương thị. Dù sao mãi đến mùng năm Tết, cả hai cũng không có chạy tới trước mặt cô nói chuyện đính hôn.
Vân Sơ thật sự cảm thấy giữa mình và cánh cửa gỗ có một mối liên hệ nào đó. Vì buổi sáng mùng tám ngay khi cô mới tỉnh dậy, trong lòng lại dâng lên loại trực giác quen thuộc đó. Trước đây khi loại trực giác này xuất hiện là ban đêm cùng ngày cánh cửa gỗ sẽ xuất hiện, vì vậy cô vội vàng chạy đi tìm Trạm Vân Tiêu.
Bây giờ cô sống ở Thiên viện ngay cạnh chủ viện, nếu muốn lại hư không tiêu thất như lần trước đó là điều không thể nào. Vì vậy khi nói với Trạm Vân Tiêu về chuyện này, Vân Sơ cũng thấy hơi bối rối.
Trạm Vân Tiêu nghe nàng nói liền nhanh chóng trấn an nàng: "Không sao đâu. Hiện tại thời gian còn sớm, vẫn còn kịp để an bài".
Trước tiên hắn dẫn Vân Sơ tới viện của Tần thị nói sinh ý của Vân Sơ có vấn đề, cần rời Kinh thành hôm nay. Mặc dù Tần thị thấy lần này Vân Sơ đi rất gấp, nhưng nghĩ đến tình huống lần trước nàng đi rồi Trạm Vân Tiêu mới đến nói, thì thấy tình huống hôm nay coi như tốt rồi.
Tần thị có chút oán trách nói với nhi tử: "Ngươi đấy, cũng không nói trước gì cả làm ta còn chưa kịp chuẩn bị gì. Như vậy đi, các ngươi giờ qua bên viện tổ mẫu nói cáo biệt với bà, còn ta tranh thủ đi chuẩn bị đồ cần dùng trên đường cho Tiểu Sơ".
Nghĩ đến một tiểu cô nương như Vân Sơ phải chạy bôn ba khắp nơi khẳng định sẽ rất bất tiện, Tần thị vì chuẩn bị hành lý cần dùng trên đường cho nàng quả thật đã xuất ra rất nhiều khí lực. Nhớ tới khi Vân Sơ tới Kinh thành hình như chỉ mang theo vài hòm gỗ lớn, bây giờ hầu hết những thứ trong hòm đã bị Tần thị lấy ra chiêu đãi khách nhân và tặng quà Tết.
Cái gọi là có qua có lại, Tần thị cũng chuẩn bị rất nhiều quần áo và đồ ăn để Vân Sơ thay đổi tắm giặt trên đường. Đồ ăn được Tần thị gói cẩn thận trong giấy thấm dầu, đến lúc đó Vân Sơ vội vàng lên đường nếu mệt thì chỉ cần trực tiếp mang đi hâm nóng là có thể ăn. Ngoài ra, Tần thị còn sai quản gia tới khố phòng chọn ra rất nhiều vải vóc và đồ trang sức phù hợp với nữ hài tử dùng và chất đầy hai hòm gỗ lớn. Cộng cả mấy bộ quần áo trong phủ mua thêm và may cho nàng, đủ để chứa đầy bốn chiếc hòm gỗ lớn nàng mang đến.
Mặc dù vẫn còn hai chiếc hòm trống không, nhưng Tần thị đã không còn thứ gì để nhét nữa. Đương nhiên, nàng cũng không muốn Vân Sơ khiêng theo hai cái hòm gỗ rỗng mà rời Kinh. Tần thị nhớ ra trong phòng Vân Sơ vẫn còn ít đồ chưa thu dọn. Đó đều là lễ gặp mặt của phu nhân các nhà tặng cho Vân Sơ mấy ngày nay, còn có cả của nàng và của bà mẫu tặng lúc trước nữa. Tính ra hai cái hòm này còn không đủ không gian để chứa đấy.
Hơn nữa, Vân Sơ sắp rời Kinh rồi. Vương thị khẳng định sẽ đưa thêm ít đồ, cho nên hai chiếc hòm này Tần thị thấy vừa đủ, không hơn không kém. Đến cùng nàng đã trông coi việc bếp núc trong phủ mấy chục năm, Tần thị chỉ dùng hơi đã tính toán và sắp xếp xong tốt mọi chuyện ở trong lòng, để người ta tìm không ra một điểm sai lầm.
Biết Vân Sơ phải đi, Vương thị rất lưu luyến. Chỉ là nghe nói việc làm ăn của Vân Sơ có chút vấn đề, biết đây là chính sự nên dù không muốn cũng đành chịu. Mặc kệ trong lòng Vương thị nghĩ sao, thì khi hai người Trạm Vân Tiêu rời viện bà còn ôm theo một đống lớn đồ rời đi cùng.
Nghĩ đến chuyện cửa gỗ xuất hiện vào ban đêm, Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ không vội vã rời phủ ngay. Cả hai ở lại phủ ăn một bữa tiệc tiễn biệt thịnh soạn, rồi mới để gã sai vặt trong phủ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa xuất phủ. Trạm Vân Tiêu không để xa phu trong phủ đánh xe ngựa, mà để Lâm Nghiêm và Quách Diệp mỗi người đánh một chiếc xe rời khỏi thành.
Với tư cách là tùy tùng bên người Trạm Vân Tiêu, việc nhỏ như đánh xe ngựa bọn hắn tự nhiên đã học qua. Hiện tại vừa hay phát huy được tác dụng.
Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu ngồi trong xe ngựa, cô vén rèm lên nhìn Lâm Nghiêm ngồi bên ngoài chuyên tâm điều khiển hướng xe. Sau kéo tay anh thấp giọng hỏi: "Sau khi rời khỏi thành chúng ta nên làm gì? Cũng không thể cứ thế ở trước mặt họ tiến vào cửa gỗ đi".
Nếu không có mấy hòm gỗ trên xe ngựa, vậy Trạm Vân Tiêu sau khi rời khỏi thành có thể tự mình đánh xe và để hai người Lâm Nghiêm trở về. Nhưng hiện tại bọn hắn đánh hai xe ra ngoài, nên việc muốn hất hai người Lâm Nghiêm đi là chuyện không thể nào.
Trạm Vân Tiêu vừa cười vừa nói: "Ta vốn không nghĩ đến việc giấu giếm bọn hắn".
Vân Sơ khi nghe lời này trên mặt hiện rõ không thể tin: "Ý anh là gì? Anh muốn nói cho bọn họ biết chuyện cửa gỗ sao?".
Chuyện liên quan tới cửa gỗ rất quan trọng. Vân Sơ vì sợ bị chú ý tới nên bình thường không dám lộ ra manh mối gì trước mặt người khác, chỉ sợ lỡ đâu đưa tới mầm tai vạ. Chính bởi thế, nên cô thật sự không hiểu hành vi không muốn giấu diếm mấy người Lâm Nghiêm của Trạm Vân Tiêu.
"Tiểu Sơ, nàng nghe ta nói. Mấy người Lâm Nghiêm là tùy tùng của ta, hơn nữa còn là khế ước bán thân. Vì vậy nàng không cần lo lắng sẽ có ảnh hưởng xấu gì sau khi bọn hắn biết chuyện này. Hơn nữa, chuyện nàng liên tục xuất hiện một cách kỳ quái bọn hắn cũng biết rõ".
Vân Sơ là nữ tử ngoại tộc Trạm Vân Tiêu nhận biết khi hắn còn ở biên quan, câu chuyện nói dối này chỉ lừa gạt được mấy người Tần thị. Còn mấy người Lâm Nghiêm vẫn luôn theo sát hắn cùng ăn cùng ngủ khi ở biên quan, nên bọn họ biết rõ hắn căn bản không nhận biết Vân cô nương nào lúc ở biên quan cả.
Trong lòng đám người Lâm Nghiêm từ lâu đã có nghi ngờ. Tất cả những chuyện phát sinh dị thường trên người công tử bắt đầu từ buổi đêm có thích khách trà trộn vào phủ hành thích hắn. Lúc ấy rõ ràng Trạm Vân Tiêu bị thương rất nặng, mấy người bọn hắn dẫn theo gia đinh hộ viện lật ba thước đất khắp toàn bộ Trạm phủ mà cũng không tìm được người. Vốn cho rằng Trạm Vân Tiêu đã gặp bất trắc, trong lòng đã sẵn sàng nghênh đón trách phạt như mưa giông bão tố từ Trạm tướng quân và Tần thị. Thế mà sáng sớm hôm sau Trạm Vân Tiêu lại đột nhiên xuất hiện ở Kình Thương viện, cùng với vết thương vô cùng nghiêm trọng trên người. Bốn người Lâm Nghiêm mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng khi đó họ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.
Những chuyện phát sinh sau này lại càng thêm kỳ quái. Sau khi vết thương của Trạm Vân Tiêu đỡ hơn, hắn nhất quyết muốn chuyển đến Kình Thương viện xa xôi ở, đã thế còn không cho hạ nhân ở lại Kình Thương viện hầu hạ. Ngay cả hạ nhân chuyên chúc hầu hạ trong nội viện Kình Thương viện cũng chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa viện, chỉ khi Trạm Vân Tiêu để bọn hắn vào thì mới được bước vào trong viện.
Người khác không biết, nhưng mấy người Lâm Nghiêm biết rõ công tử khác thường. Không nói cái khác, chỉ bằng lúc họ thường tuần tra sân vào đêm sẽ có mấy lần phát hiện Trạm Vân Tiêu không có trong phòng ngủ. Tới sau này bên người hắn còn liên tục xuất hiện nhiều đồ ly kỳ cổ quái, đám người Lâm Nghiêm càng thêm chắc chắn Trạm Vân Tiêu có chuyện giấu diếm bọn hắn.
Tiếp đó là sự xuất hiện từ hư không của Vân Sơ trong Kình Thương viện. Còn chưa kịp đợi họ cẩn thận tra ra lai lịch của nàng ta, thì nàng lại tựa như lúc xuất hiện đột nhiên biến mất. Những chuyện này Trạm Vân Tiêu không giải thích cũng không giấu diếm đám người Lâm Nghiêm, mà vẫn luôn tỏ thái độ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Bởi vậy, đám người Lâm Nghiêm không quá tìm tòi nghiên cứu về chuyện của công tử. Dù Vân Sơ có thế nào đi nữa, là thần hay là quỷ, tóm lại chỉ cần nàng ta không có ý xấu với công tử là được.
Trạm Vân Tiêu làm tên đầu gỗ đã nhiều năm, khó lắm mới cây vạn tuế ra hoa. Tuy đối tượng làm hắn nở hoa một lời khó nói hết, nhưng tốt xấu gì cũng là một cô nương xinh đẹp. Thêm vào đó từ khi Trạm Vân Tiêu nhận biết nàng, liền từ chỗ nàng nhận được rất nhiều đồ tốt. Cũng nhờ có khoai tây nàng đưa mà công tử được Thánh nhân phong chức Quận công. Nên tóm lại hai người họ ở chung với nhau chỉ có trăm lợi mà không một hại, vậy sao không vui mà tác thành đôi bên nhỉ.
Dẫu sao, với tư cách là tùy tùng ký văn tự bán đứt, bọn hắn cũng hy vọng chử tử mình trôi qua tốt. Bởi chỉ có Trạm Vân Tiêu sống tốt, thì những thủ hạ đi theo hắn như bọn họ mới có những ngày tháng tốt lành không phải sao?
Nghe Trạm Vân Tiêu phân tích, Vân Sơ có chút giật mình, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại. Đúng nhỉ. Là một người hiện đại quen với tự do và bình đẳng, cô không nhớ ra ở cổ đại còn có một thứ gọi là văn tự bán đứt. Sau khi mấy người Lâm Nghiêm ký văn tự bán đứt, điều đó có nghĩa cả thân xác và tính mệnh của họ đã giao cho Trạm Vân Tiêu, vì vậy không có khả năng sinh ra hai lòng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Vân Sơ nói: "Vậy đêm nay khi cửa gỗ xuất hiện, chúng ta sẽ không giấu nó với họ nữa đúng không?".
"Chuyện này ta đã nghĩ rồi. Không phải nàng biến mất ở đâu thì cửa gỗ sẽ xuất hiện ở đó sao? Vậy chờ đêm tới, nàng tới xe ngựa chở đồ đằng sau ngồi đợi, đợi khi cửa gỗ xuất hiện trên xe ngựa chúng ta cũng không cần nhiều lời. Nên làm cái gì thì làm cái đó. Còn đám người Lâm Nghiêm ta sẽ từ từ giải thích với bọn hắn sau".
Giải thích thế nào Trạm Vân Tiêu còn muốn từ từ nghĩ thêm. Dù sao chuyện cửa gỗ vẫn không nên bại lộ, nhưng có thể bịa ra cho Vân Sơ một thân phận bí ẩn và huyền bí, rồi cứ để bọn hắn tự mình từ từ đoán.
"Cứ dựa theo anh nói mà làm đi. Đáng tiếc điện thoại di động của em đã hết pin rồi nên không thể biết chính xác thời gian. Không thì đợi trời vừa tối em cứ qua bên xe ngựa đằng sau ngồi chờ đi. Chỉ là cứ vậy thật không tiện chút nào, sau khi trở về em nhất định phải mua một cái đồng hồ đeo tay mới được, như vậy mặc kệ có đi đâu cũng có thể biết rõ thời gian".
Tuy lúc tới đây Vân Sơ có mang theo năm cái sạc pin, những mấy ngày nay bầu trời vẫn luôn âm u nhiều mây. Pin năng lượng mặt trời sạc suốt một ngày cũng chẳng được mấy vạch, và chỉ đủ cho mấy đứa Trạm An xem được mười tập phim Thiên Long Bát Bộ. Tới khi máy tính bảng hết sạch pin, chúng liền quấn lấy cô hỏi về tình tiết tiếp theo rất nhiều lần. Nhưng Vân Sơ chưa từng nói cho chúng biết, mà chỉ hứa lần sau sẽ sạc đầy máy tính bảng để chúng xem nốt phần còn lại.
Sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, Trạm Vân Tiêu không muốn tốn nhiều tinh lực đi tìm một nơi nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi thành thì chọn một chỗ ẩn nấp, sau để hai người Lâm Nghiêm đốt một đống lửa rồi ngồi đó ngây người.
Tuy trong lòng Lâm Nghiêm và Quách Diệp có kỳ quái, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của công tử và Vân cô nương, bọn hắn cũng không nhiều lời thêm.
Có đồ ăn Tần thị chuẩn bị, đêm nay cả bốn người không cần lo bị đói. Bánh thịt hâm nóng và nước ấm mới đun vào bụng đủ để họ chắc bụng đêm nay. Chỉ là Vân Sơ nghĩ tới chuyện sắp trở về nên căn bản ăn không nhiều, chỉ cắn mấy miếng đã bỏ bánh thịt trên tay xuống.
Trạm Vân Tiêu vừa cùng hai người Lâm Nghiêm nói chuyện, vừa rất tự nhiên cầm lấy bánh thịt trong tay nàng hai ba cái đã ăn hết sạch.
Đây là lần đầu tiên có người ăn thức ăn thừa mà cô đã ăn. Hành động này chỉ có giữa những người thân thiết nhất với nhau mới sẽ làm. Nhìn Trạm Vân Tiêu vô cùng tự nhiên cắn miếng bánh thịt thừa, trong lòng Vân Sơ có chút khó xử. Chẳng qua cô chỉ khó xử trong chốc lát, ngay sau đó nghĩ đến quan hệ của hai người bây giờ, cô liền bình thường trở lại.
Ngồi bên cạnh đống lửa tán gẫu với hai người Lâm Nghiêm một hồi, Vân Sơ từ khi tới cổ đại cuối cùng đã hiểu rõ tình huống nhà bọn họ. Cô âm thầm nhớ kỹ Lâm Nghiêm đã cưới vợ còn chưa có con, đợi khi tới Khánh thị mua mỹ phẩm dưỡng da cho Phạm phu nhân cũng mua ít đồ đưa cho vợ Lâm Nghiêm.
Vân Sơ đã suy nghĩ kỹ, nếu thân phận của cô đã không thể che giấu hoàn toàn mấy người Lâm Nghiêm, vậy dứt khoát lung lạc bọn họ đi. Như vậy sau này sẽ có thêm hai người giúp cô đánh yểm trợ rồi. Nếu vậy mỗi lần cô tới Kinh thành cũng không cần lại bị bó tay bó chân nữa, chí ít ở trước mặt đám người Lâm Nghiêm nói chuyện làm việc cũng có thể thoải mái hơn chút.
Lâm Nghiêm là người giỏi nói chuyện, anh nói chuyện còn có chút hài hước của người cổ đại nên Vân Sơ trò chuyện với anh khá vui vẻ. Nhìn bọn họ càng nói càng rôm rả, cuối cùng vẫn là Trạm Vân Tiêu thấy thời gian sắp tới liền ho khan hai tiếng nhắc nhở cô mau trở về xe ngựa. Bằng không khi thời gian tới, việc cô đột ngột biến mất chắc chắn sẽ dọa tới bọn họ. Cho dù trong lòng bọn họ cũng đã đoán được một chút, nhưng vẫn không nên hù dọa đối phương thì hơn.
Vân Sơ nghĩ bầu trời quả thực đã tối rất lâu rồi, nên đành đứng dậy giơ tay chào tạm biệt hai người Lâm Nghiêm và Quách Diệp. Sau xoay người leo lên xe ngựa chứa hành lý đằng sau.
Hành động của nàng quả thật khiến Lâm Nghiêm và Quách Diệp không hiểu ra sao. Không chỉ chào tạm biệt họ nói gặp lại sau, còn quay người leo lên xe ngựa chứa hành lý. Nhìn màn xe buông xuống, Lâm Nghiêm không thể giải thích được sờ đầu mình---- Đây là đang nháo cái gì thế?
Chẳng qua đêm nay đã định là đêm khiến họ vò đầu bứt tai. Không lâu sau khi Vân Sơ lên xe ngựa, Trạm Vân Tiêu cũng đi theo, rồi hai người… biến mất.
Có trời mới biết khi Lâm Nghiêm đi qua xem xét tình huống, sau mấy lần gõ vào thành xe ngựa mà không nghe thấy tiếng đáp lại, hắn liền đưa tay vén rèm xe lên nhưng không thấy hai người đáng lẽ ra phải ở trong xe ngựa, trong lòng hắn đã hoài nghi nhân sinh ra sao. Sắc mặt Lâm Nghiêm ngây ngốc vẫy tay gọi Quách Diệp đang ngồi đối diện cạnh đống lửa sưởi ấm: "Lão Quách, ngươi mau tới đây nhéo ta nhanh lên, để cho ta biết đây không phải đang mơ".
Quách Diệp vẻ mặt không hiểu từ bên cạnh đống lửa đứng lên đi tới, vừa đi vừa quở trách Lâm Nghiêm không có quy củ. Công tử và Vân tiểu thư còn đang trên xe đấy, tên này sao lại không có quy củ vén rèm xe lên như thế. Tuy nhiên, nhìn cỗ xe trống rỗng trước mặt, mồi lửa tựa như đạn pháo trong tâm Quách Diệp bỗng yên tĩnh trở lại.
Gặp đồng bạn của mình cũng bị chấn động hù dọa, Lâm Nghiêm chỉ có thể tự cung tự túc vươn tay nhéo mạnh vào cánh tay của chính mình. Cảm nhận được cánh tay đau nhức, hắn nhanh chóng xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà của mình, chỉ cảm thấy trên lưng nhất thời toát ra mồ hôi lạnh.
Liếc nhìn Lâm Nghiêm xoa xoa cánh tay, Quách Diệp lắc đầu, để cho bản thân hoàn hồn sau cảnh tượng vô cùng hoang đường này. Hắn gập ghềnh nói: "Ta, chúng ta tới ngồi cạnh đống lửa một lát đi. Ta, hiện tại ta thấy lạnh quá".
Hai người dìu nhau trở lại đống lửa, ngồi ở chỗ đó một hồi Lâm Nghiêm mới muốn khóc không khóc nổi hỏi Quách Diệp: "Lão Quách, ngươi thấy vị kia....tới cùng là thần hay quỷ?".
Mặc dù sớm đã biết Vân Sơ có chút vấn đề, nhưng khi chuyện thật sự phát sinh ở trước mắt, Lâm Nghiêm vẫn không thể bình tĩnh được. Công tử thì không cần nói rồi, bọn hắn đi theo bên cạnh Trạm Vân Tiêu lâu như vậy nên biết rất rõ hắn ta chắc chắn là người phàm. Nhưng về điều này, Lâm Nghiêm bây giờ cũng không dám chắc. Công tử nếu giống như Vân cô nương...Cái đó. Nếu Trạm Vân Tiêu thật sự là một người phàm bình thường, hình như lại có chút bôi nhọ hắn.
Ở ngay lúc hai người đang suy nghĩ lung tung, Trạm Vân Tiêu trở về.
Nhìn người xuất hiện từ trong xe ngựa trống rỗng, Lâm Nghiêm và Quách Diệp vội vàng từ bên cạnh đống lửa đứng lên. Cả người căng thẳng đến mức không biết đặt tay chân ở chỗ nào, chỉ có thể cứng đờ người, ngập ngừng nói: "Công tử! Ngươi, ngươi......".
Biết hai tùy tùng hôm nay nhận được kinh hãi không nhỏ, Trạm Vân Tiêu không trông cậy vào họ có thể có tiền đồ hơn, nên chẳng so đo nhiều dáng vẻ ngạc nhiên hiện tại của hai người. Hắn từ trên xe ngựa nhảy xuống đưa cái túi trong tay nhét vào tay Lâm Nghiêm, nói: "Vân cô nương nghĩ tới các ngươi hiện giờ đang ở ngoại ô hoang dã nên cố ý mua cho các ngươi Hamburger, gà rán và hai bình rượu đế".
Thấy hai tùy tùng vẫn là dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc, Trạm Vân Tiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi nói: "Rượu này có nồng độ cồn cao, hai người các ngươi cần nhớ kiềm chế chút cho ta. Ăn ngon uống ngon thì nhớ trừng lớn mắt cho ta, chú ý không được để cho người khác thấy đã biết chưa?".
Bị Trạm Vân Tiêu nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Nghiêm phản xạ có điều kiện nhanh chóng gật đầu, biểu thị mình đã nhớ kỹ.
Đạt được câu trả lời như ý muốn, Trạm Vân Tiêu hài lòng gật đầu sau lại quay người trở về xe ngựa. Trước khi hạ rèm xe xuống, hắn đột nhiên vươn đầu từ bên trong ra và nói với hai người họ: "Trước khi mặt trời mọc ngày mai nếu thấy ta còn chưa trở lại, thì các ngươi tự mình đánh xe ngựa về Kinh thành. Nếu phu nhân có hỏi, các ngươi nói ta không yên lòng Vân Sơ nên đã đi theo tiễn nàng rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.