Chương 1: London – Mất trộm vương miện
Dụng Hồng Sắc Thiên Ái Thông
05/06/2014
Edit: Nguyệt Sắc
* London là thủ đô của Anh, Vương quốc liên hiệp Anh và Bắc Ireland (UK), đồng thời cũng là vùng đô thị lớn nhất UK và cũng là đô thị lớn thứ hai về diện tích ở liên minh châu âu (EU), cùng New York là trung tâm tài chính lớn thứ hai của thế giới. Nhắc đến London có thể nhắc đến cây cầu tháp London nổi tiếng, xe bus hai tầng, tháp London…
Ngày u tối, không khí rất ẩm ướt, không biết là mưa phùn hay sương mù dày đặc. Bờ Bắc sông Thames, một mảnh kiến trúc to lớn trông trang nghiêm mà ảm đạm, đây cũng là tháp London nổi tiếng [1] Trong lịch sử từng dùng cầm tù những kẻ địch của quốc vương, mà hiện tại, đã trở thành nơi cất chứa châu báu của quốc gia, là một tòa bảo tàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng hoàng gia Anh mở triển lãm châu báu. Tuy rằng thời tiết không tốt, nhưng người tới tham quan rất nhiều. Belle mặc thường phục trà trộn vào trong đám du khách, lúc nào cũng giữ vững tinh thần cảnh giác. Chỉ cần đêm nay châu báu có thể an toàn đưa về két sắt dưới đất, hắn liền có thể thở ra, an tâm nghỉ ngơi dài hạn.
Một cô gái đi vào bảo tàng, Belle lập tức chú ý, kỳ lạ hơn nữa là hắn nhìn không chớp mắt. Cô có khuôn mặt Phương Đông, ngũ quan khéo léo tinh xảo, thân hình cao gầy nhỏ nhắn, nhưng giống người Phương Tây ở làn da cực kỳ trắng, phảng phất nổi bật giữa đám người. Xem ra là con lai, Belle suy đoán.
Cô gái đi một mình, yên lặng đi qua các hộp trưng bày, xem rất chuyên chú, Belle cũng lén lút quan sát cô. Quần dài, áo gió, mặc rất bình thường, nhưng lại toát ra vẻ cao quý không thể nói thành lời. Có người chính là như vậy, cho dù mặc đồ gì trên người cũng mang lại cho người khác cảm giác xa xỉ. Cô ấy nhất định là quý tộc, Belle nghĩ.
Cô gái càng ngày càng tiến tới gần hắn, ước chừng cách khoảng ba thước nữa thôi. Thấy cô xoay gương mặt tinh xảo lại, Belle quyết định tiến lên bắt chuyện. Thời tiết âm u nhưng lại có được cuộc gặp gỡ đặc biệt thế này, hắn cũng không từ chối.
“Cực kỳ mỹ lệ, phải không?” Lời dạo đầu của Belle không tính là mới mẻ, cũng không mất lễ phép. Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khe khẽ mỉm cười. Belle trong đầu kêu lên một tiếng, thất thần trong nháy mắt. Nụ cười của cô rất thận trọng, khóe môi chỉ hơi cong lên, cười không lộ răng, đó là hương vị đặc biệt của con gái Phương Đông, ấm áp nhưng thần bí.
Giây phút tẻ ngắt ngắn ngủi, cô gái không nói chuyện, cúi đầu, lại chăm chú nhìn vào châu báu hoa lệ. Belle cũng không ngại sự xa cách của cô, hưng trí bừng bừng mà giới thiệu: “Đây là vương miện của đế quốc, có thấy hình ảnh của cô trong hồng ngọc không? Đây chính là viên hồng ngọc nổi tiếng với tên gọi “Viên ngọc của St Edward”, phía dưới có khảm thêm viên kim cương “Ngôi sao Châu Phi” lớn thứ hai trên thế giới, đỉnh vương miện là ngọc bích của hoàng tử St. Edward…Thật sự là rất đẹp.[2] ” Thật ra Belle cũng không nhìn vương miện, ánh mắt hắn nhìn chăm chú cô gái, câu ca ngợi cuối cùng này, thật ra là đang nói về cô. Nhưng cô dường như chỉ có hứng thú với vương miện, đôi mắt thấp thoáng dưới lông mi lóe lên những tia sáng. Quả nhiên, không có người phụ nữ nào không yêu châu báu, nhưng dáng vẻ của cô không phải là dáng vẻ tham lam, mà chính là ngây thơ khả ái.
Vào đêm, trong bảo tàng rất yên tĩnh, nhân viên công tác bắt đầu khuân vác châu báu, rất cẩn thận, mỗi thứ ở nơi này đều là vô giá. Belle lại có chút không chuyên tâm, hắn nhìn đến bảo thạch, nhưng lại nghĩ đến đôi mắt ấy. Hắn phát hiện chính mình chỉ nhớ được đôi mắt ấy, một màu đen thuần khiết không chút tạp chất.
Tất cả đèn bỗng dưng vụt tắt, mọi người trầm mặc trong ít phút, một trận gió bay qua, âm thanh vèo vèo, phảng phất có thể nhìn thấy bóng trắng, khiến người ta nghĩ đến truyền thuyết quỷ ám trong toàn tháp Luân Đôn này. Đây từng là ngục giam, có rất nhiều vong hồn. Mọi người lông tơ dựng đứng, sống lưng bắt đầu lạnh.
Truyền thuyết tất nhiên là không thể tin, đèn tắt đương nhiên cũng không phải ngoài ý muốn, sau vài giây hỗn loạn, mọi người phát hiện một sự việc thật khủng khiếp – Vương miện đế quốc đã không còn!
Nhà bảo tàng nhanh chóng bị phong tỏa, xa cảnh sát gào thét tiến tới. Cảnh sát đuổi theo đến đỉnh tòa tháp, trong bóng đem mơ hò thoáng hiện một thân ảnh màu trắng đứng ở nơi cao nhất, phía dưới đều là họng súng. Belle nghĩ hắn sẽ không chạy được, hoặc nhảy xuống, chết; Hoặc đầu hàng, vào ngục giam. Kỳ thật chỉ có một lựa chọn.
Nhưng bóng trắng vẫn không động đậy, không động, ở dưới cũng không dám động, vào lúc này, bầu trời London bỗng nhiên nở rộ pháo hoa, nháy mắt đã đem màn đêm thắp sáng. Mọi người phảng phất thấy gương mặt của hắn, lại phảng phất không thấy. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy như khói hoa, thần bí, hoa lệ, quyến rũ. Ngay khi mọi người thất thần kinh ngạc, hắn xoay người một cái, nhảy xuống.
Tiếng kinh hô, tất cả mọi người tranh nhau chạy đến nhìn xuống. Không có gì, hắn như biến mất vào không khí. Việc này cũng không phải là không thể, nếu như là cô ấy.
Trở lại bảo tàng, dưới bệ của vương miện bị mất trộm có một vết khắc nhợt nhạt, hành vi xa xỉ này, chỉ có cô mới làm.
CL.
Siêu trộm CL.
Chris – Lee.
Chú thích:
[1] Cung điện và pháo đài của Nữ hoàng, tên thường gọi là Tháp Luân Đôn, là một di tích lịch sử nằm ở trung tâm London, Anh, trên bờ Bắc của sông Thames.
Chức năng chính của tháp là một pháo đài, cung điện hoàng gia, và nhà tù (dành cho các tù nhân hoàng gia có địa vị cao, chẳng hạn Nữ hoàng Elizabeth I từng bị giam tại đây). Nơi đây còn có một khu vực để hành hình và tra tấn, một kho vũ khí, một kho bạc, một vườn thú, Royal Mint – xưởng đúc tiền của hoàng gia Anh, một đài quan sát, và từ năm 1303 là nơi lưu giữ Các vương miện của Vương quốc Anh.
Năm 1988, UNESCO đã công nhận tháp London là di sản thế giới.
[2] Vương miện đề cập trong truyện là một trong những vương miện của Nữ hoàng Anh. Nó được trang trí bởi 2.868 viên kim cương, 273 viên ngọc trai, 17 viên ngọc bích, 11 viên ngọc lục bảo và 5 viên hồng ngọc. Sau mỗi lần sử dụng, chiếc vương miện này được trưng bày tại tháp Luân Đôn và được bảo vệ bởi đội ngũ Warders Yeomen.
Những viên đá quí gắn trên vương miện cũng mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Cây thập giá phía trên vương miện được gắn một viên đá được biết đến với tên gọi “viên ngọc của St Edward” – một trong số 17 viên ngọc bích được lấy từ chiếc nhẫn của Edward the Confessor; viên hồng ngọc đặt chính giữa vương miện được dâng lên bởi hoàng tử xứ Wales “the Black Prince”; một số viên ngọc trai của nữ hoàng cũng được chế tác để gắn vào chiếc vương miện vô giá này.
* London là thủ đô của Anh, Vương quốc liên hiệp Anh và Bắc Ireland (UK), đồng thời cũng là vùng đô thị lớn nhất UK và cũng là đô thị lớn thứ hai về diện tích ở liên minh châu âu (EU), cùng New York là trung tâm tài chính lớn thứ hai của thế giới. Nhắc đến London có thể nhắc đến cây cầu tháp London nổi tiếng, xe bus hai tầng, tháp London…
Ngày u tối, không khí rất ẩm ướt, không biết là mưa phùn hay sương mù dày đặc. Bờ Bắc sông Thames, một mảnh kiến trúc to lớn trông trang nghiêm mà ảm đạm, đây cũng là tháp London nổi tiếng [1] Trong lịch sử từng dùng cầm tù những kẻ địch của quốc vương, mà hiện tại, đã trở thành nơi cất chứa châu báu của quốc gia, là một tòa bảo tàng.
Hôm nay là ngày cuối cùng hoàng gia Anh mở triển lãm châu báu. Tuy rằng thời tiết không tốt, nhưng người tới tham quan rất nhiều. Belle mặc thường phục trà trộn vào trong đám du khách, lúc nào cũng giữ vững tinh thần cảnh giác. Chỉ cần đêm nay châu báu có thể an toàn đưa về két sắt dưới đất, hắn liền có thể thở ra, an tâm nghỉ ngơi dài hạn.
Một cô gái đi vào bảo tàng, Belle lập tức chú ý, kỳ lạ hơn nữa là hắn nhìn không chớp mắt. Cô có khuôn mặt Phương Đông, ngũ quan khéo léo tinh xảo, thân hình cao gầy nhỏ nhắn, nhưng giống người Phương Tây ở làn da cực kỳ trắng, phảng phất nổi bật giữa đám người. Xem ra là con lai, Belle suy đoán.
Cô gái đi một mình, yên lặng đi qua các hộp trưng bày, xem rất chuyên chú, Belle cũng lén lút quan sát cô. Quần dài, áo gió, mặc rất bình thường, nhưng lại toát ra vẻ cao quý không thể nói thành lời. Có người chính là như vậy, cho dù mặc đồ gì trên người cũng mang lại cho người khác cảm giác xa xỉ. Cô ấy nhất định là quý tộc, Belle nghĩ.
Cô gái càng ngày càng tiến tới gần hắn, ước chừng cách khoảng ba thước nữa thôi. Thấy cô xoay gương mặt tinh xảo lại, Belle quyết định tiến lên bắt chuyện. Thời tiết âm u nhưng lại có được cuộc gặp gỡ đặc biệt thế này, hắn cũng không từ chối.
“Cực kỳ mỹ lệ, phải không?” Lời dạo đầu của Belle không tính là mới mẻ, cũng không mất lễ phép. Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khe khẽ mỉm cười. Belle trong đầu kêu lên một tiếng, thất thần trong nháy mắt. Nụ cười của cô rất thận trọng, khóe môi chỉ hơi cong lên, cười không lộ răng, đó là hương vị đặc biệt của con gái Phương Đông, ấm áp nhưng thần bí.
Giây phút tẻ ngắt ngắn ngủi, cô gái không nói chuyện, cúi đầu, lại chăm chú nhìn vào châu báu hoa lệ. Belle cũng không ngại sự xa cách của cô, hưng trí bừng bừng mà giới thiệu: “Đây là vương miện của đế quốc, có thấy hình ảnh của cô trong hồng ngọc không? Đây chính là viên hồng ngọc nổi tiếng với tên gọi “Viên ngọc của St Edward”, phía dưới có khảm thêm viên kim cương “Ngôi sao Châu Phi” lớn thứ hai trên thế giới, đỉnh vương miện là ngọc bích của hoàng tử St. Edward…Thật sự là rất đẹp.[2] ” Thật ra Belle cũng không nhìn vương miện, ánh mắt hắn nhìn chăm chú cô gái, câu ca ngợi cuối cùng này, thật ra là đang nói về cô. Nhưng cô dường như chỉ có hứng thú với vương miện, đôi mắt thấp thoáng dưới lông mi lóe lên những tia sáng. Quả nhiên, không có người phụ nữ nào không yêu châu báu, nhưng dáng vẻ của cô không phải là dáng vẻ tham lam, mà chính là ngây thơ khả ái.
Vào đêm, trong bảo tàng rất yên tĩnh, nhân viên công tác bắt đầu khuân vác châu báu, rất cẩn thận, mỗi thứ ở nơi này đều là vô giá. Belle lại có chút không chuyên tâm, hắn nhìn đến bảo thạch, nhưng lại nghĩ đến đôi mắt ấy. Hắn phát hiện chính mình chỉ nhớ được đôi mắt ấy, một màu đen thuần khiết không chút tạp chất.
Tất cả đèn bỗng dưng vụt tắt, mọi người trầm mặc trong ít phút, một trận gió bay qua, âm thanh vèo vèo, phảng phất có thể nhìn thấy bóng trắng, khiến người ta nghĩ đến truyền thuyết quỷ ám trong toàn tháp Luân Đôn này. Đây từng là ngục giam, có rất nhiều vong hồn. Mọi người lông tơ dựng đứng, sống lưng bắt đầu lạnh.
Truyền thuyết tất nhiên là không thể tin, đèn tắt đương nhiên cũng không phải ngoài ý muốn, sau vài giây hỗn loạn, mọi người phát hiện một sự việc thật khủng khiếp – Vương miện đế quốc đã không còn!
Nhà bảo tàng nhanh chóng bị phong tỏa, xa cảnh sát gào thét tiến tới. Cảnh sát đuổi theo đến đỉnh tòa tháp, trong bóng đem mơ hò thoáng hiện một thân ảnh màu trắng đứng ở nơi cao nhất, phía dưới đều là họng súng. Belle nghĩ hắn sẽ không chạy được, hoặc nhảy xuống, chết; Hoặc đầu hàng, vào ngục giam. Kỳ thật chỉ có một lựa chọn.
Nhưng bóng trắng vẫn không động đậy, không động, ở dưới cũng không dám động, vào lúc này, bầu trời London bỗng nhiên nở rộ pháo hoa, nháy mắt đã đem màn đêm thắp sáng. Mọi người phảng phất thấy gương mặt của hắn, lại phảng phất không thấy. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy như khói hoa, thần bí, hoa lệ, quyến rũ. Ngay khi mọi người thất thần kinh ngạc, hắn xoay người một cái, nhảy xuống.
Tiếng kinh hô, tất cả mọi người tranh nhau chạy đến nhìn xuống. Không có gì, hắn như biến mất vào không khí. Việc này cũng không phải là không thể, nếu như là cô ấy.
Trở lại bảo tàng, dưới bệ của vương miện bị mất trộm có một vết khắc nhợt nhạt, hành vi xa xỉ này, chỉ có cô mới làm.
CL.
Siêu trộm CL.
Chris – Lee.
Chú thích:
[1] Cung điện và pháo đài của Nữ hoàng, tên thường gọi là Tháp Luân Đôn, là một di tích lịch sử nằm ở trung tâm London, Anh, trên bờ Bắc của sông Thames.
Chức năng chính của tháp là một pháo đài, cung điện hoàng gia, và nhà tù (dành cho các tù nhân hoàng gia có địa vị cao, chẳng hạn Nữ hoàng Elizabeth I từng bị giam tại đây). Nơi đây còn có một khu vực để hành hình và tra tấn, một kho vũ khí, một kho bạc, một vườn thú, Royal Mint – xưởng đúc tiền của hoàng gia Anh, một đài quan sát, và từ năm 1303 là nơi lưu giữ Các vương miện của Vương quốc Anh.
Năm 1988, UNESCO đã công nhận tháp London là di sản thế giới.
[2] Vương miện đề cập trong truyện là một trong những vương miện của Nữ hoàng Anh. Nó được trang trí bởi 2.868 viên kim cương, 273 viên ngọc trai, 17 viên ngọc bích, 11 viên ngọc lục bảo và 5 viên hồng ngọc. Sau mỗi lần sử dụng, chiếc vương miện này được trưng bày tại tháp Luân Đôn và được bảo vệ bởi đội ngũ Warders Yeomen.
Những viên đá quí gắn trên vương miện cũng mang nhiều ý nghĩa khác nhau. Cây thập giá phía trên vương miện được gắn một viên đá được biết đến với tên gọi “viên ngọc của St Edward” – một trong số 17 viên ngọc bích được lấy từ chiếc nhẫn của Edward the Confessor; viên hồng ngọc đặt chính giữa vương miện được dâng lên bởi hoàng tử xứ Wales “the Black Prince”; một số viên ngọc trai của nữ hoàng cũng được chế tác để gắn vào chiếc vương miện vô giá này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.