Chương 1
Mun
27/05/2015
Trong một căn phòng tối đen, một cô gái mặc bộ đồ da bó sát
đang đứng ngay cửa phòng. Chính giữa căn phòng có một cái trụ bằng đá, bên trên
là một bộ trang sức lấp lánh được bao phủ bởi một hộp kính. Nó rút từ trước
ngực ra một chiếc kính hồng ngoại rồi đeo lên, miệng nhếch thành một vòng cung
tuyệt đẹp.
- Lão già chết tiệt. Ông thay đổi hệ thống chống trộm tối tân nhất là để chào đón tôi sao? Xem ra, bộ trang sức Nữ Hoàng này, tôi không đem đi không được rồi.
Dứt lời, nó uốn mình thành vòng cung, hai tay hơi dùng sức từ từ đưa chân qua, lộn một vòng rồi đứng lên. Chân soạt thành một đường thẳng tắp, nó ép người xuống,cuối đầu, nhích qua khỏi tia hồng ngoại rồi từ từ thu chân. Chẳng mấy chốc đã đến giữa phòng, nó đến gần cái trụ hơn, đưa tay tìm kiếm ổ cắm. Nó nhanh chóng cắm thiết bị hóa giải của mình vào ổ cắm, lập tức, tia hồng ngoại cùng chuông báo động đã tắt hết. Ung dung lấy bộ trang sức cho vào túi, để vào bên trong hộp kính lại một tờ giấy rồi tươi cười đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, nó nhắm ngay cửa sổ rồi lao ra giữa không trung, nắm ngửa ra rồi nhấn vào thiết bị ngay eo. Chiếc móc treo mạnh mẽ bám vào thành cửa sổ, nó túm lấy sợi dây, nhanh chóng đu xuống phía dưới. Chân vừa chạm đất, nó đã nghe thấy tiếng đỗ xe quen thuộc:
- Ân Ân. Thật mau nha. Bọn tớ sém chút nữa đến trễ rồi đó. – Người vừa nói là Hoàng Bảo Phương, nữ đại gia nổi tiếng của thành phố.
- Mau lên xe đi, bọn họ sắp đuổi đến rồi kìa. – Lâm Tiểu Hân vừa lên tiếng, một viêt đạn đã bắn vào kính xe.
- Lần sau đừng mang cậu ấy theo, có khi tớ chết nhờ cậu ấy đấy. – Nó nhanh chóng leo lên xe.
- Hehe. Thật xin lỗi – Tiểu Hân gãi tai, phun ra lời xin lỗi không có chút thành ý
- Nghe nói bộ trang sức ấy hơn cả 50 tỷ nha, lần nay ta giàu to rồi. – Đôi mắt của Phương sáng lên, miệng nhẩm nhẩm tính toán.
Nó đưa bộ trang sức trong cặp cho Hân để cô nàng đánh giá. Bộ trang sức gồm có dây chuyền, hoa tai, nhẫn vào vòng tay được làm bằng vàng. Mỗi thứ đều có một viên kim cương đỏ hình vương miện to gần bằng ngón út, được bao bọc xung quanh bởi những viên đá ngọc lục bảo đỏ. Riêng chiếc nhẫn còn có những viên kim cương đen nạm dọc theo đường viền. Đúng thật là rất đáng giá.
- Nhưng lão già đó cũng cáo già thật, đặt thứ này trong phòng thay đồ. Quà là không ai ngờ tới. Thật may là chúng ta có Ân Ân thông minh. Lần này có thể ăn đến chết rồi. – Hân lao đến ôm nó thật chặt, thiếu chút nữa là hôn luôn rồi.
- Là nhờ may mắn thôi. Mau về trụ sở đi. – Nó đẩy cô nàng ra rồi lên tiếng. Đây là con gái cưng của Lâm gia.
Sau khi rời khỏi quốc lộ, xe của ba người chạy vào một con đường vắng, xung quanh không có lấy một ngôi nhà. Xe vừa dừng lại trước một cánh cổng đen khổng lồ thì nó mở ra, Phương nhanh chóng chạy vào bên trong. Sau khi xuống xe, ba người cầm theo bộ trang sức tiến vào một căn phòng. Bên trong là một người đàn ông trung niên dáng vẻ cương nghị, đôi mắt vui vẻ nhìn bọn nó.
- Lão già, lần này ông được lợi rồi. Bộ trang sức này gần 50 tỷ, bọn tôi chí ít cũng phải được 24 nhé. – Nó vừa nói vừa quăng bộ trang sức lên bàn, ung dung nằm dài trên ghế sopha
- 25. Đồ ngu, chúng ta phải lấy một nửa chứ. Là 25 nha. – Phương nhanh chóng la lên
- Như vậy thì khó chia lắm. – Nó chu môi.
- Khó cũng phải lấy. Ân Ân, cậu thật quá lương thiện rồi. – Hân nói
Ặc. Lương thiện là dùng để chỉ nó sao. Có ai lương thiện mà chỉ mới 6 tuổi đã lấy sạch tiền của bạn bè trong lớp không. Có ai lương thiện mà 15 tuổi đã dụ được thằng nhóc đưa xe đạp cho mình chưa. Dùng từ đó lên người nó có vẻ hơi khó khăn. Có lẽ bạn chưa biết nên bây giờ tôi sẽ giới thiệu. Nó là Đường Ân, con gái của Đường Gia Long- nhà chính trị gia tài ba. Cuộc sống vô cung đầy đủ nhưng từ khi bước vào Vệ Tinh Quân, nó trở thành người yêu tiền hơn mạng sống của mình. Nó từng hứa khi mình chết đi sẽ rút hết tiền trong tài khoản may thành một bộ váy, dùng số tiền còn lại hỏa táng để đem xuống đó dùng tiếp. Khi nói ra lời đó, Ân Ân suýt bị hai đứa kia cầm chổi phang lổ đầu.
- Vậy thì bọn tôi lấy 25. – Nó nhanh chóng đổi ý trước khi được khen thêm lần nữa.
- Bọn nhóc tụi bây thật là tham lam. Ta đây tuổi già sức yếu, cần phải có tiền mua thuốc để… - Nghe lời này, bạn sẽ không nhận ra ông ấy là Trần An Quân-lão đại của Vệ Tinh Quân, người từng một thời làm rung động cả thế giới.
- Im đi. Ai mà không biết ông nghèo khổ chỉ nuôi được hơn 10 cô bồ chứ. Lão già ông khỏi phải kể. – Phương giễu cợt
- Haha. Được rồi. 25 thì 25. Lần này có việc quan trọng hơn giao cho mấy đứa đây. Nhiệm vụ lần này có hơi nguy hiểm, mấy đứa phải quyết định cẩn thận. – giọng ông hơi lo lắng. Ông đã sớm xem ba cô gái này như con gái mình.
- Có chuyện gì nguy hiểm mà bọn con chưa làm qua chứ. Người đừng lo. – Hân lên tiếng.
- Vậy thì được. Lần này mấy đứa sẽ có bạn đồng hành đó. Tự làm quen với nhau đi nhé. Ta đi trước
- Lão già chết tiệt. Ông thay đổi hệ thống chống trộm tối tân nhất là để chào đón tôi sao? Xem ra, bộ trang sức Nữ Hoàng này, tôi không đem đi không được rồi.
Dứt lời, nó uốn mình thành vòng cung, hai tay hơi dùng sức từ từ đưa chân qua, lộn một vòng rồi đứng lên. Chân soạt thành một đường thẳng tắp, nó ép người xuống,cuối đầu, nhích qua khỏi tia hồng ngoại rồi từ từ thu chân. Chẳng mấy chốc đã đến giữa phòng, nó đến gần cái trụ hơn, đưa tay tìm kiếm ổ cắm. Nó nhanh chóng cắm thiết bị hóa giải của mình vào ổ cắm, lập tức, tia hồng ngoại cùng chuông báo động đã tắt hết. Ung dung lấy bộ trang sức cho vào túi, để vào bên trong hộp kính lại một tờ giấy rồi tươi cười đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, nó nhắm ngay cửa sổ rồi lao ra giữa không trung, nắm ngửa ra rồi nhấn vào thiết bị ngay eo. Chiếc móc treo mạnh mẽ bám vào thành cửa sổ, nó túm lấy sợi dây, nhanh chóng đu xuống phía dưới. Chân vừa chạm đất, nó đã nghe thấy tiếng đỗ xe quen thuộc:
- Ân Ân. Thật mau nha. Bọn tớ sém chút nữa đến trễ rồi đó. – Người vừa nói là Hoàng Bảo Phương, nữ đại gia nổi tiếng của thành phố.
- Mau lên xe đi, bọn họ sắp đuổi đến rồi kìa. – Lâm Tiểu Hân vừa lên tiếng, một viêt đạn đã bắn vào kính xe.
- Lần sau đừng mang cậu ấy theo, có khi tớ chết nhờ cậu ấy đấy. – Nó nhanh chóng leo lên xe.
- Hehe. Thật xin lỗi – Tiểu Hân gãi tai, phun ra lời xin lỗi không có chút thành ý
- Nghe nói bộ trang sức ấy hơn cả 50 tỷ nha, lần nay ta giàu to rồi. – Đôi mắt của Phương sáng lên, miệng nhẩm nhẩm tính toán.
Nó đưa bộ trang sức trong cặp cho Hân để cô nàng đánh giá. Bộ trang sức gồm có dây chuyền, hoa tai, nhẫn vào vòng tay được làm bằng vàng. Mỗi thứ đều có một viên kim cương đỏ hình vương miện to gần bằng ngón út, được bao bọc xung quanh bởi những viên đá ngọc lục bảo đỏ. Riêng chiếc nhẫn còn có những viên kim cương đen nạm dọc theo đường viền. Đúng thật là rất đáng giá.
- Nhưng lão già đó cũng cáo già thật, đặt thứ này trong phòng thay đồ. Quà là không ai ngờ tới. Thật may là chúng ta có Ân Ân thông minh. Lần này có thể ăn đến chết rồi. – Hân lao đến ôm nó thật chặt, thiếu chút nữa là hôn luôn rồi.
- Là nhờ may mắn thôi. Mau về trụ sở đi. – Nó đẩy cô nàng ra rồi lên tiếng. Đây là con gái cưng của Lâm gia.
Sau khi rời khỏi quốc lộ, xe của ba người chạy vào một con đường vắng, xung quanh không có lấy một ngôi nhà. Xe vừa dừng lại trước một cánh cổng đen khổng lồ thì nó mở ra, Phương nhanh chóng chạy vào bên trong. Sau khi xuống xe, ba người cầm theo bộ trang sức tiến vào một căn phòng. Bên trong là một người đàn ông trung niên dáng vẻ cương nghị, đôi mắt vui vẻ nhìn bọn nó.
- Lão già, lần này ông được lợi rồi. Bộ trang sức này gần 50 tỷ, bọn tôi chí ít cũng phải được 24 nhé. – Nó vừa nói vừa quăng bộ trang sức lên bàn, ung dung nằm dài trên ghế sopha
- 25. Đồ ngu, chúng ta phải lấy một nửa chứ. Là 25 nha. – Phương nhanh chóng la lên
- Như vậy thì khó chia lắm. – Nó chu môi.
- Khó cũng phải lấy. Ân Ân, cậu thật quá lương thiện rồi. – Hân nói
Ặc. Lương thiện là dùng để chỉ nó sao. Có ai lương thiện mà chỉ mới 6 tuổi đã lấy sạch tiền của bạn bè trong lớp không. Có ai lương thiện mà 15 tuổi đã dụ được thằng nhóc đưa xe đạp cho mình chưa. Dùng từ đó lên người nó có vẻ hơi khó khăn. Có lẽ bạn chưa biết nên bây giờ tôi sẽ giới thiệu. Nó là Đường Ân, con gái của Đường Gia Long- nhà chính trị gia tài ba. Cuộc sống vô cung đầy đủ nhưng từ khi bước vào Vệ Tinh Quân, nó trở thành người yêu tiền hơn mạng sống của mình. Nó từng hứa khi mình chết đi sẽ rút hết tiền trong tài khoản may thành một bộ váy, dùng số tiền còn lại hỏa táng để đem xuống đó dùng tiếp. Khi nói ra lời đó, Ân Ân suýt bị hai đứa kia cầm chổi phang lổ đầu.
- Vậy thì bọn tôi lấy 25. – Nó nhanh chóng đổi ý trước khi được khen thêm lần nữa.
- Bọn nhóc tụi bây thật là tham lam. Ta đây tuổi già sức yếu, cần phải có tiền mua thuốc để… - Nghe lời này, bạn sẽ không nhận ra ông ấy là Trần An Quân-lão đại của Vệ Tinh Quân, người từng một thời làm rung động cả thế giới.
- Im đi. Ai mà không biết ông nghèo khổ chỉ nuôi được hơn 10 cô bồ chứ. Lão già ông khỏi phải kể. – Phương giễu cợt
- Haha. Được rồi. 25 thì 25. Lần này có việc quan trọng hơn giao cho mấy đứa đây. Nhiệm vụ lần này có hơi nguy hiểm, mấy đứa phải quyết định cẩn thận. – giọng ông hơi lo lắng. Ông đã sớm xem ba cô gái này như con gái mình.
- Có chuyện gì nguy hiểm mà bọn con chưa làm qua chứ. Người đừng lo. – Hân lên tiếng.
- Vậy thì được. Lần này mấy đứa sẽ có bạn đồng hành đó. Tự làm quen với nhau đi nhé. Ta đi trước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.