Siêu Trộm Xinh Đẹp Và Tổng Tài Bá Đạo
Chương 25
Già đầu vẫn ế
28/11/2019
Tác giả: già đầu vẫn ế
Cả ngày đó cô cũng không buồn ăn một thứ gì cô cũng không biết tại sao mình lại buồn đến vậy hắn với cô chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi
Như Ý ngồi dựa đầu vào ghế nhìn ra ban công nơi đây có thể nhìn toàn bộ khu vườn..biệt thư xa hoa này như một cung điện mà cô không thuộc về nơi đây
- Sao cả ngày em không ăn cơm hả
Cố Viễn Thành từ đằng sau xuất hiện bất thình lình ôm lấy Như Ý rồi hôn lên má cô nhẹ nhàng
- Sao anh lại về giờ này
Như Ý nhẹ nhàng né tránh hắn vì hắn áp quá sát làm cô nóng bừng hết mặt
- Tại anh nghe nói em không chịu ăn cơm nên anh về với em
Cố Viễn Thành vẫn tiếp tục ôm cứng lấy cô dùng lời lẽ ngọt ngào nịnh nọt cho Như Ý vui lòng
- Em có chuyện gì không vui phải không
- Tôi chỉ là không muốn ăn..
Như Ý ngại ngùng trong vòng tay của hắn còn hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô làm tin cô loạn nhịp
- Chúng ta đi ăn nào..anh vì em mà bỏ cơm trưa về đây với em nên em phải bù lại cho anh đấy
Như Ý lẳng lặng đi theo hắn xuống lầu..tất cả đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn hắn nắm lấy tay Như Ý kéo đến bàn ăn rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống..
Tất cả món ăn trên bàn đều là những món ăn cô thích lọ hoa để trên bàn cũng là hoa oải hương hắn đang cố ý vì biết cô thích hay là vì cô gái kia yêu hoa oải hương
- Những món này đều là món em thích sao em không ăn
Cố Viễn Thành gắp những miếng ngon nhất cho Như Ý rồi ôn nhu nhẹ nhàng gắp cho cô một miếng thịt hắn cười hiền đợi cô há miệng
Như Ý nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn rồi nhận lấy một cách gắng gượng..còn hắn thì gương mặt bày tỏ niềm vui rõ rệt
- Nếu ở nhà buồn quá ngày mai em có thể đi làm lại anh có thể được nhìn thấy em hằng ngày
- Em có thể về nhà không
- Được chứ ăn xong anh sẽ dẫn em về
Cố Viễn Thành chỉ ăn ít mà ngồi nhìn Như Ý ăn rồi cười rất hạnh phúc..hắn thật sự muốn biết trong lòng cô bây giờ hắn ở vị trí nào..còn cô thật sự muốn biết hắn coi cô là gì phải chăng là người thay thế
Hắn khác với thường ngày hắn chăm chút cô từng chút hắn không còn lạnh lùng như con người mà cô từng biết mà bây giờ Cố Viễn Thành ôn nhu dịu dàng hơn hết
Hắn dẫn cô vào căn phòng tràn đầy trang sức đầm váy hàng hiệu xa hoa tất cả đều là những thứ đắt tiền nếu là cô gái khác thì sẽ xuýt xoa và nhảy dựng lên nhưng cô không cảm thấy hứng thú với những thứ này lắm
- Tất cả những thứ này đều là anh chuẩn bị cho em..em có thích không
- Em không cần nhiều như vậy đâu
- Em là phụ nữ rất thích những cái đẹp mà..anh muốn làm em hạnh phúc hơn
Như Ý vừa nghe thấy hắn nói những lời cảm thấy lòng cô cùng hạnh phúc cô không biết lời hắn vừa nói có phải là thật lòng hay không nhưng giây phút này cô thật sự muốn nó dừng lại
Có lẽ Như Ý nhận ra cô đã yêu Cố Viễn Thành mất rồi mặc dừ cô biết sẽ phải tổn thương rất nhiều khi bên hắn nhưng ngay lúc này cô không muốn rời đi chút nào
Như Ý chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn người đàn ông trước mặt đang nhìn cô cười cô hạnh phúc sà vào lòng hắn
- Cảm ơn anh
- Ngốc quá..em vui là được rồi mà
Cố Viễn Thành ôm chặt lấy cô rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô..cô cảm nhận được sự vuốt ve nâng niu của hắn
[…]
Mãi tới tối hắn mới miễn cưỡng để cô về nhà hắn dường như không muốn buông cô ra khỏi lòng mình..
- Anh thật sự không muốn để em về
- Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở công ty
Xe dừng lại trước nhà Như Ý nhưng hắn mãi không chịu buông tay cô ra..tính bá đạo của hắn vẫn không thay đổi chút nào
- Được rồi em phải về rồi ngày mai chúng ta lại gặp nhau nha
Bán nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào rồi mới để Như Ý vào nhà...hắn dừng xe mãi đợi cô vào nhà rồi mới phóng xe rời đi
Như Ý về nhà với bộ mặt rực rỡ tươi cười bước vào nhà đã thấy Từ Vi ngồi ở ghế sô pha..
- Giờ cậu mới chịu về hả..hai người tiến triển nhanh quá nha
Từ Vi chạy lại gần Như Ý rồi lân la hỏi chuyện..
- Có gì đâu mà tiến triển nhanh
- Cậu đừng dấu nữa tớ đã thấy hai người...
Từ Vi nói ngập ngừng rồi đùng hai ngón tay ký hiệu nở nụ cười nham hiểm nhìn Như Ý
- Từ Vi cậu có trách tớ không???
Từ Vi tiến lại gần Như Ý rồi ôm chầm lấy vai cô và lắc lư đầu tinh nghịch
- Cậu ngốc quá cuộc đời con người sẽ có đôi lần đi sai lệch quỹ đạo đã định sẵn nếu cậu thật sự hạnh phúc tớ sẽ luôn luôn ủng hộ nhưng nếu một ngày cậu không còn thấy hạnh phúc trong mối quan hệ đó nữa tớ sẽ đưa cậu đi tớ sẽ không để cậu phải chịu khổ đâu
Mọi người like và bỏ phiếu cho em với ạ
Cả ngày đó cô cũng không buồn ăn một thứ gì cô cũng không biết tại sao mình lại buồn đến vậy hắn với cô chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi
Như Ý ngồi dựa đầu vào ghế nhìn ra ban công nơi đây có thể nhìn toàn bộ khu vườn..biệt thư xa hoa này như một cung điện mà cô không thuộc về nơi đây
- Sao cả ngày em không ăn cơm hả
Cố Viễn Thành từ đằng sau xuất hiện bất thình lình ôm lấy Như Ý rồi hôn lên má cô nhẹ nhàng
- Sao anh lại về giờ này
Như Ý nhẹ nhàng né tránh hắn vì hắn áp quá sát làm cô nóng bừng hết mặt
- Tại anh nghe nói em không chịu ăn cơm nên anh về với em
Cố Viễn Thành vẫn tiếp tục ôm cứng lấy cô dùng lời lẽ ngọt ngào nịnh nọt cho Như Ý vui lòng
- Em có chuyện gì không vui phải không
- Tôi chỉ là không muốn ăn..
Như Ý ngại ngùng trong vòng tay của hắn còn hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô làm tin cô loạn nhịp
- Chúng ta đi ăn nào..anh vì em mà bỏ cơm trưa về đây với em nên em phải bù lại cho anh đấy
Như Ý lẳng lặng đi theo hắn xuống lầu..tất cả đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn hắn nắm lấy tay Như Ý kéo đến bàn ăn rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống..
Tất cả món ăn trên bàn đều là những món ăn cô thích lọ hoa để trên bàn cũng là hoa oải hương hắn đang cố ý vì biết cô thích hay là vì cô gái kia yêu hoa oải hương
- Những món này đều là món em thích sao em không ăn
Cố Viễn Thành gắp những miếng ngon nhất cho Như Ý rồi ôn nhu nhẹ nhàng gắp cho cô một miếng thịt hắn cười hiền đợi cô há miệng
Như Ý nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn rồi nhận lấy một cách gắng gượng..còn hắn thì gương mặt bày tỏ niềm vui rõ rệt
- Nếu ở nhà buồn quá ngày mai em có thể đi làm lại anh có thể được nhìn thấy em hằng ngày
- Em có thể về nhà không
- Được chứ ăn xong anh sẽ dẫn em về
Cố Viễn Thành chỉ ăn ít mà ngồi nhìn Như Ý ăn rồi cười rất hạnh phúc..hắn thật sự muốn biết trong lòng cô bây giờ hắn ở vị trí nào..còn cô thật sự muốn biết hắn coi cô là gì phải chăng là người thay thế
Hắn khác với thường ngày hắn chăm chút cô từng chút hắn không còn lạnh lùng như con người mà cô từng biết mà bây giờ Cố Viễn Thành ôn nhu dịu dàng hơn hết
Hắn dẫn cô vào căn phòng tràn đầy trang sức đầm váy hàng hiệu xa hoa tất cả đều là những thứ đắt tiền nếu là cô gái khác thì sẽ xuýt xoa và nhảy dựng lên nhưng cô không cảm thấy hứng thú với những thứ này lắm
- Tất cả những thứ này đều là anh chuẩn bị cho em..em có thích không
- Em không cần nhiều như vậy đâu
- Em là phụ nữ rất thích những cái đẹp mà..anh muốn làm em hạnh phúc hơn
Như Ý vừa nghe thấy hắn nói những lời cảm thấy lòng cô cùng hạnh phúc cô không biết lời hắn vừa nói có phải là thật lòng hay không nhưng giây phút này cô thật sự muốn nó dừng lại
Có lẽ Như Ý nhận ra cô đã yêu Cố Viễn Thành mất rồi mặc dừ cô biết sẽ phải tổn thương rất nhiều khi bên hắn nhưng ngay lúc này cô không muốn rời đi chút nào
Như Ý chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn người đàn ông trước mặt đang nhìn cô cười cô hạnh phúc sà vào lòng hắn
- Cảm ơn anh
- Ngốc quá..em vui là được rồi mà
Cố Viễn Thành ôm chặt lấy cô rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô..cô cảm nhận được sự vuốt ve nâng niu của hắn
[…]
Mãi tới tối hắn mới miễn cưỡng để cô về nhà hắn dường như không muốn buông cô ra khỏi lòng mình..
- Anh thật sự không muốn để em về
- Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở công ty
Xe dừng lại trước nhà Như Ý nhưng hắn mãi không chịu buông tay cô ra..tính bá đạo của hắn vẫn không thay đổi chút nào
- Được rồi em phải về rồi ngày mai chúng ta lại gặp nhau nha
Bán nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào rồi mới để Như Ý vào nhà...hắn dừng xe mãi đợi cô vào nhà rồi mới phóng xe rời đi
Như Ý về nhà với bộ mặt rực rỡ tươi cười bước vào nhà đã thấy Từ Vi ngồi ở ghế sô pha..
- Giờ cậu mới chịu về hả..hai người tiến triển nhanh quá nha
Từ Vi chạy lại gần Như Ý rồi lân la hỏi chuyện..
- Có gì đâu mà tiến triển nhanh
- Cậu đừng dấu nữa tớ đã thấy hai người...
Từ Vi nói ngập ngừng rồi đùng hai ngón tay ký hiệu nở nụ cười nham hiểm nhìn Như Ý
- Từ Vi cậu có trách tớ không???
Từ Vi tiến lại gần Như Ý rồi ôm chầm lấy vai cô và lắc lư đầu tinh nghịch
- Cậu ngốc quá cuộc đời con người sẽ có đôi lần đi sai lệch quỹ đạo đã định sẵn nếu cậu thật sự hạnh phúc tớ sẽ luôn luôn ủng hộ nhưng nếu một ngày cậu không còn thấy hạnh phúc trong mối quan hệ đó nữa tớ sẽ đưa cậu đi tớ sẽ không để cậu phải chịu khổ đâu
Mọi người like và bỏ phiếu cho em với ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.