Chương 717: 500 Anh Em
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt bây giờ mới nhìn ra sau lưng mình thấy Hà Vi đang nhìn hắn cười cười còn một bên là Hà Thúc. Hắn đành tránh né một cú đấm từ phía sau của Hà thúc dành cho mình.
- Việc gì ông phải như thế cháu là thiếu niên chuyện này là không tránh khỏi. Ai cũng có những lúc thiếu niên mà. Hơn thế nữa anh em bị nạn thì nhất định phải ra tay.
- Cái thằng nhóc này lại dám tránh trong lúc này mà còn có ý nghĩ đi đánh nhau sao. Chuyện chính không lo lai đi lo chuyện bao đồng.
Thiếu Kiệt không thiếu cho mình những lý lẽ biện minh. Hắn kiếp trước thấy mình tốt nhất là đi học ngành luật vì đường chết cũng có thể bẻ thành sống riết rồi đường nào hắn cũng cãi được. Thêm vào đó tiếp xúc nhiều với những lĩnh vực nhà hàng quán ăn. Hắn nghiệm ra một điều cái lưỡi không xương đôi khi lại tác dụng lớn trong mọi việc
- Thế hồi đó đồng đội ông ở chiến trường bị quân địch bắt đi ông thấy giải thoát được cho đồng đội mình có đi giải cứu không. Nếu ông nói không cháu ở nhà liền.
Hà Vi đứng một bên cười không nhịn được với lại Thiếu Kiệt bởi vì cô biết ông không sẽ không bao giờ để đồng đội mình như thế bản thân ông nếu trả lời trái với ý của mình thì cấp dưới cũng sẽ không nhìn mặt ông.
- Lão Hà tôi nói ông cãi không lại nó đâu! Nó muốn là gì kệ nó đi còn chuyện khác tính sau. Miễn sao cẫn thận là được rồi.
- Thôi thằng nhóc chú mày muốn làm gì thì làm. Ông không nói được. Thanh niên bây giờ đứa nào cũng như cháu thì không biết sẽ ra sao đây.
Vừa nói Hà thúc cùng với Lưu Hoan đi vào trong nhà. Đám người Hà Vi với Ngọc Nhi bây giờ mới lên tiếng nói.
- Thiếu Kiệt có cần hai người bọn em đi cùng không?
- Thôi đi hai cô nương đã đi đánh nhau cho vui mà hai cô nương đi cùng nữa thì làm sao mà chơi. Vấn đề an toàn sẽ không có việc gì đâu.
Lý Bân sau một hồi dùng điện thoại của Thiếu Kiệt xong rồi mới cầm cái điện thoại nói với Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt mười phút nữa tụi nó tập trung trước cổng trường anh em mình cũng qua đó luôn thôi. Đi luôn anh!
Vừa Nói Lý Bân định là sẽ đi luôn qua bên trường học vì từ nhà Hà Vi qua đến bên đó cũng chỉ hơn mười phút một chút bọn hắn có tới trễ cũng không sao. Phùng Kiếm Nhất thấy thế cũng đứng lên định đi cùng với Lý Bân nhưng lúc này cả hai người bị Thiếu Kiệt mắng một câu.
- Hai tên này ngu hay sao thế? hai đứa chạy tới đây dám chắc bên ngoài không có người canh chừng đợi sẵn không mà đòi đi bộ qua trường thế. Chưa gặp bọn nó đi bộ qua trường chưa biết chừng hai đứa nhập viện cả rồi đấy.
Hai người bây giờ mới đứng lại nhìn Thiếu Kiệt cười cười. Nhã Oanh nhìn thế cũng lắc đầu nói với Ngọc Nhi.
- Thôi để mấy người đó làm gì thì làm đi bọn mình ít khi rảnh như thế này rũ Hà Vi đi mua đồ về nấu ăn. Nghe nói Hà Thúc với mọi người ở Lại. Đồ ăn tiệc như thế kia cũng không để mấy người Hà thúc ăn được.
- Ừ cũng đúng! Khải Huy anh lấy xe chở bọn em ra chợ với. Mấy Người Thiếu Kiệt để cho Bảo Huân đưa đi được rồi.
Hà Vi lúc này nói với Khải Huy đang cầm trong tay xâu chìa khóa xe Bảo Huân đứng cũng không xa đó là mấy nghe được âm thanh của Hà Vi cũng chạy đến chiếc xe bọc thép mà hắn đã lái lên xe đánh lái ra.
Thiếu Kiệt với Phùng Kiếm Nhất, Lý Bân đề bước lên xe. Bây giờ mọi người biết Thiếu Kiệt hắn đi đánh nhau với những người nào nên phía sau Công Toại và một người nữa cũng lên xe bọc thép chạy ra khỏi sân.
Khải Huy lúc này đánh xe ra mọi người lúc này đều lên xe hết. Công toại đánh chiếc xe của mình đi trước xe Thiếu Kiệt ở giữa tiếp đó là xe của Khải Huy. Người tài xế còn lại chạy ở cuối cùng. Cả bốn chiếc xe ròi nhà để cửa lại cho những người bảo an của Hà thúc đóng cửa.
Thiếu Kiệt ngồi trên xe bây giờ nói với Lý Bân.
- Vẫn còn nhớ được những người vừa rồi chứ?
- Anh nghĩ sao! Không nhớ mới là lạ đấy lần đầu tiên em bị bọn nó đánh như thế này mà làm sao mà không được. Với lại có cả Phùng Kiếm Nhất ở đây chắc chắn là bọn nó sẽ để lại địa chỉ mà.
Lý Bân nói như vậy Thiếu Kiệt nhìn qua Phùng Kiếm Nhất. Thấy Thiếu Kiệt nhìn mình như muốn hỏi địa điểm ở đâu Phùng Kiếm Nhất lúc này mới lên tiếng nói.
- Bọn nó hẹn gần trung tâm thể dục thể thao quận ấy. Chỗ đó mới tụ tập được đông người gần đó cũng nhiều quán nét lắm.
- Bọn này lựa chỗ cũng khá hay đây. Mẹ núp vào mấy tiệm nét biết nơi nào mà kiếm.
Nghe được địa điểm Lý Bân cũng có chút bực mình. Bởi vì những địa điểm này không phải địa hình quen thuộc dù có thì với số lượng tiệm nét đông đảo ở nơi đây cũng khó có thể biết nhóm người này tập trung ở đâu.
Thiếu Kiệt cũng biết chỗ này ít nhất với trí nhớ của hắn nơi này không it tiệm internet, một con đường hơn mười tiệm kinh doanh internet nên nơi này thường cạnh tranh với nhau khá gay gắt hơn nữa nơi đây cũng là nơi phức tạp bởi nó nằm giữa mấy phường nằm cạnh nhau. Bởi vì trung tâm thể dục thể thao quận là cũng là nhà văn hóa. Họ có những lớp dạy học năng khiếu hoặc các thứ khá nhiều.
Mà tập trung nơi này thành phần học sinh với lại những người lông bông cũng khá nhiều. Những thành phần lười lao động tụ tập lại ở gần nơi đây không ít. Nhưng mức độ của nó nhẹ hơn chỉ dừng lại ở việc xin đểu tiền của học sinh và những đứa con nhà giàu được bố mẹ cho đi học năng khiếu.
Phần lớn những người này thường có suy nghĩ đơn giản phụ huynh phải là gia đình có tiền nên mới cho con đến những lớp này để học thêm hoặc là đem về thành tích gì đó cho họ nở mày nở mặt.
- Như thế bọn này phải cho người canh chừng để có thể nhìn thấy Lý Bân. Như thế cũng không khó. Để biết bọn này ở đâu. Chỉ sợ rằng bọn chúng lại chi từng tốp nhỏ ra tập kích người mình thôi. Nhưng xét về yếu tố thứ hai là nhiều nhất.
- Mình không quen thuộc địa điểm bên đó đâu nghe nói bên đó nhiều hẻm nhỏ rồi lại nối thông với nhau các thứ nữa trên đất bọn nó mình không quen thuộc địa hình dễ bất lợi lắm giặc ở xa không bằng dân bản xứ sợ là mình thua thiết nhiều đấy Thiếu Kiệt.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ nói ra suy nghĩ của mình. Thiếu Kiệt cố gắng nhớ những điểm trọng yếu ở khu vực đó. Bởi vì việc này đúng như Phùng Kiếm Nhất nói cho dù họ có đông đi chăn nữa thì việc không thông thuộc đường xá nơi đây bằng đối phương rất dễ làm cho bọn hắn rơi vào tình trạng bất lợi.
Với nhóm người tổ chức cầm đầu đã dám làm chuyện này chắc chắn họ cũng phải có chuẩn bị gì đó cho mình chứ không dại gì mà lại chọn một nơi nếu họ thất thủ thì không đường chạy trốn.
- Lý Bân mày nhắm kiu được bao nhiêu người đến trường thế nếu được thì chia quân ra đi đánh trận này mới được. Nhưng quan trọng nhất vẫn là mà chủ chốt đấy. Anh không ra mặt được đâu.
- Không nhiêu chừng năm trăm người cái bọn nam sinh trong trường mình vừa mới nghe anh gọi đi đánh nhau là nhảy hết lên rồi. Anh không tin đọc lại tin trong nhóm chát trường xem. Em lấy nick của anh chát mà.
Thiếu Kiệt cũng giật mình lấy điện thoại ra mở màn hình lên vào ứng dụng chát mà hắn sử dụng trên máy.
- Cái nhóm nay tao vào lúc nào mà tao không biết thế? Mà làm gì mày kéo cả năm trăm người.
- Cái này là phòng ngừa. Anh nghĩ xem mấy bang hội đó đi đánh giải thế nào cũng không ít người chắc chắn bọn nó chưa ra mặt thôi. Đám đánh bọn em chỉ là một bọn.sợ rằng bọn chúng còn nhiều người hơn nữa với lại nhóm chát trên yahoo em thêm anh vào mà chỉ tại anh ít online thôi nãy thấy yahoo có sẵn pass nên em vào luôn cho tiện.
Lý Bân nói ra như thế Thiếu Kiệt muốn tát cho thằng này một cái. Nó bị đánh xong giờ kiếm người giải cứu Lâm Vũ lại lấy tên Thiếu Kiệt ra làm bình phong kêu gọi người.
- Mà anh yên tâm nãy em đếm rồi có ít nhất là năm trăm người sẽ đi bọn kia đông mình cũng đông như thế mới công bằng. Chơi bọn nó một trận cho biết Mẹ lần đầu tiên bị đánh thảm thế này.
Thiếu Kiệt thấy Lý Bân nói cũng đúng chứ không sai. Đối phương không biết có bao nhiêu người nhưng mà việc có địa thế thuận lợi lại là điểm mạnh của họ. Hơn nữa địa hình lại phức tạp muốn đánh một trận phủ đầu chắc chắn sẽ không đơn giản.
- Theo tao nhớ không lầm thì chỗ nhà văn hóa có hai lối đi một lối bên đường DV còn một lối bên đường PV Con đường V nối dài này xung quanh khá nhiều hẻm nhỏ nhưng có hai con hẻm ở hai bên đường là nối thông với phía nhà thờ đúng không.
Theo trí nhớ của mình về khu vực này nói ra cho Lý Bân với Phùng Kiếm Nhất nghe dù sao tính hết cả hai kiếp thì hắn sống hơn gần năm mươi năm ở cái khu này nếu mà có không đúng thì chỉ là một con số chi tiết nhỏ thôi.
- Hình như là vậy! hầu hết hâu như mấy con hẻm lân cận đều đi ra được những con đường này là chủ yếu còn mấy con đường lớn muốn ra ít nhất phải đi một đoạn đường khá dài
- Đúng rồi! Trường mình đi qua bên đó cũng có tận mấy đường lận. Việc này cũng không lạ. Nhưng mà giờ mình đi đường nào mới quan trọng bọn ở trường chắc có chuẩn bị bản đồ cần thiết đấy Anh Kiệt nãy em có nói bọn nó đem theo cả cái bản đồ quận rồi.
Thiếu Kiệt nghe Lý Bân sắp xếp như thế cũng gật đầu. Đôi khi nhìn thấy Lý Bân cứ ham chơi thích vui vẽ như thế nhưng đôi lúc hắn cũng có chủ kiến và tầm nhìn cho chính mình khi cần. Việc này cũng làm cho Thiếu Kiệt bớt lo phần nào khi giao công việc cho hắn.
- Được rồi tới trường xem sơ lượt qua bản đồ cần thiết rồi mới triển khai cách thức cứu Lâm Vũ được.
- Việc gì ông phải như thế cháu là thiếu niên chuyện này là không tránh khỏi. Ai cũng có những lúc thiếu niên mà. Hơn thế nữa anh em bị nạn thì nhất định phải ra tay.
- Cái thằng nhóc này lại dám tránh trong lúc này mà còn có ý nghĩ đi đánh nhau sao. Chuyện chính không lo lai đi lo chuyện bao đồng.
Thiếu Kiệt không thiếu cho mình những lý lẽ biện minh. Hắn kiếp trước thấy mình tốt nhất là đi học ngành luật vì đường chết cũng có thể bẻ thành sống riết rồi đường nào hắn cũng cãi được. Thêm vào đó tiếp xúc nhiều với những lĩnh vực nhà hàng quán ăn. Hắn nghiệm ra một điều cái lưỡi không xương đôi khi lại tác dụng lớn trong mọi việc
- Thế hồi đó đồng đội ông ở chiến trường bị quân địch bắt đi ông thấy giải thoát được cho đồng đội mình có đi giải cứu không. Nếu ông nói không cháu ở nhà liền.
Hà Vi đứng một bên cười không nhịn được với lại Thiếu Kiệt bởi vì cô biết ông không sẽ không bao giờ để đồng đội mình như thế bản thân ông nếu trả lời trái với ý của mình thì cấp dưới cũng sẽ không nhìn mặt ông.
- Lão Hà tôi nói ông cãi không lại nó đâu! Nó muốn là gì kệ nó đi còn chuyện khác tính sau. Miễn sao cẫn thận là được rồi.
- Thôi thằng nhóc chú mày muốn làm gì thì làm. Ông không nói được. Thanh niên bây giờ đứa nào cũng như cháu thì không biết sẽ ra sao đây.
Vừa nói Hà thúc cùng với Lưu Hoan đi vào trong nhà. Đám người Hà Vi với Ngọc Nhi bây giờ mới lên tiếng nói.
- Thiếu Kiệt có cần hai người bọn em đi cùng không?
- Thôi đi hai cô nương đã đi đánh nhau cho vui mà hai cô nương đi cùng nữa thì làm sao mà chơi. Vấn đề an toàn sẽ không có việc gì đâu.
Lý Bân sau một hồi dùng điện thoại của Thiếu Kiệt xong rồi mới cầm cái điện thoại nói với Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt mười phút nữa tụi nó tập trung trước cổng trường anh em mình cũng qua đó luôn thôi. Đi luôn anh!
Vừa Nói Lý Bân định là sẽ đi luôn qua bên trường học vì từ nhà Hà Vi qua đến bên đó cũng chỉ hơn mười phút một chút bọn hắn có tới trễ cũng không sao. Phùng Kiếm Nhất thấy thế cũng đứng lên định đi cùng với Lý Bân nhưng lúc này cả hai người bị Thiếu Kiệt mắng một câu.
- Hai tên này ngu hay sao thế? hai đứa chạy tới đây dám chắc bên ngoài không có người canh chừng đợi sẵn không mà đòi đi bộ qua trường thế. Chưa gặp bọn nó đi bộ qua trường chưa biết chừng hai đứa nhập viện cả rồi đấy.
Hai người bây giờ mới đứng lại nhìn Thiếu Kiệt cười cười. Nhã Oanh nhìn thế cũng lắc đầu nói với Ngọc Nhi.
- Thôi để mấy người đó làm gì thì làm đi bọn mình ít khi rảnh như thế này rũ Hà Vi đi mua đồ về nấu ăn. Nghe nói Hà Thúc với mọi người ở Lại. Đồ ăn tiệc như thế kia cũng không để mấy người Hà thúc ăn được.
- Ừ cũng đúng! Khải Huy anh lấy xe chở bọn em ra chợ với. Mấy Người Thiếu Kiệt để cho Bảo Huân đưa đi được rồi.
Hà Vi lúc này nói với Khải Huy đang cầm trong tay xâu chìa khóa xe Bảo Huân đứng cũng không xa đó là mấy nghe được âm thanh của Hà Vi cũng chạy đến chiếc xe bọc thép mà hắn đã lái lên xe đánh lái ra.
Thiếu Kiệt với Phùng Kiếm Nhất, Lý Bân đề bước lên xe. Bây giờ mọi người biết Thiếu Kiệt hắn đi đánh nhau với những người nào nên phía sau Công Toại và một người nữa cũng lên xe bọc thép chạy ra khỏi sân.
Khải Huy lúc này đánh xe ra mọi người lúc này đều lên xe hết. Công toại đánh chiếc xe của mình đi trước xe Thiếu Kiệt ở giữa tiếp đó là xe của Khải Huy. Người tài xế còn lại chạy ở cuối cùng. Cả bốn chiếc xe ròi nhà để cửa lại cho những người bảo an của Hà thúc đóng cửa.
Thiếu Kiệt ngồi trên xe bây giờ nói với Lý Bân.
- Vẫn còn nhớ được những người vừa rồi chứ?
- Anh nghĩ sao! Không nhớ mới là lạ đấy lần đầu tiên em bị bọn nó đánh như thế này mà làm sao mà không được. Với lại có cả Phùng Kiếm Nhất ở đây chắc chắn là bọn nó sẽ để lại địa chỉ mà.
Lý Bân nói như vậy Thiếu Kiệt nhìn qua Phùng Kiếm Nhất. Thấy Thiếu Kiệt nhìn mình như muốn hỏi địa điểm ở đâu Phùng Kiếm Nhất lúc này mới lên tiếng nói.
- Bọn nó hẹn gần trung tâm thể dục thể thao quận ấy. Chỗ đó mới tụ tập được đông người gần đó cũng nhiều quán nét lắm.
- Bọn này lựa chỗ cũng khá hay đây. Mẹ núp vào mấy tiệm nét biết nơi nào mà kiếm.
Nghe được địa điểm Lý Bân cũng có chút bực mình. Bởi vì những địa điểm này không phải địa hình quen thuộc dù có thì với số lượng tiệm nét đông đảo ở nơi đây cũng khó có thể biết nhóm người này tập trung ở đâu.
Thiếu Kiệt cũng biết chỗ này ít nhất với trí nhớ của hắn nơi này không it tiệm internet, một con đường hơn mười tiệm kinh doanh internet nên nơi này thường cạnh tranh với nhau khá gay gắt hơn nữa nơi đây cũng là nơi phức tạp bởi nó nằm giữa mấy phường nằm cạnh nhau. Bởi vì trung tâm thể dục thể thao quận là cũng là nhà văn hóa. Họ có những lớp dạy học năng khiếu hoặc các thứ khá nhiều.
Mà tập trung nơi này thành phần học sinh với lại những người lông bông cũng khá nhiều. Những thành phần lười lao động tụ tập lại ở gần nơi đây không ít. Nhưng mức độ của nó nhẹ hơn chỉ dừng lại ở việc xin đểu tiền của học sinh và những đứa con nhà giàu được bố mẹ cho đi học năng khiếu.
Phần lớn những người này thường có suy nghĩ đơn giản phụ huynh phải là gia đình có tiền nên mới cho con đến những lớp này để học thêm hoặc là đem về thành tích gì đó cho họ nở mày nở mặt.
- Như thế bọn này phải cho người canh chừng để có thể nhìn thấy Lý Bân. Như thế cũng không khó. Để biết bọn này ở đâu. Chỉ sợ rằng bọn chúng lại chi từng tốp nhỏ ra tập kích người mình thôi. Nhưng xét về yếu tố thứ hai là nhiều nhất.
- Mình không quen thuộc địa điểm bên đó đâu nghe nói bên đó nhiều hẻm nhỏ rồi lại nối thông với nhau các thứ nữa trên đất bọn nó mình không quen thuộc địa hình dễ bất lợi lắm giặc ở xa không bằng dân bản xứ sợ là mình thua thiết nhiều đấy Thiếu Kiệt.
Phùng Kiếm Nhất bây giờ nói ra suy nghĩ của mình. Thiếu Kiệt cố gắng nhớ những điểm trọng yếu ở khu vực đó. Bởi vì việc này đúng như Phùng Kiếm Nhất nói cho dù họ có đông đi chăn nữa thì việc không thông thuộc đường xá nơi đây bằng đối phương rất dễ làm cho bọn hắn rơi vào tình trạng bất lợi.
Với nhóm người tổ chức cầm đầu đã dám làm chuyện này chắc chắn họ cũng phải có chuẩn bị gì đó cho mình chứ không dại gì mà lại chọn một nơi nếu họ thất thủ thì không đường chạy trốn.
- Lý Bân mày nhắm kiu được bao nhiêu người đến trường thế nếu được thì chia quân ra đi đánh trận này mới được. Nhưng quan trọng nhất vẫn là mà chủ chốt đấy. Anh không ra mặt được đâu.
- Không nhiêu chừng năm trăm người cái bọn nam sinh trong trường mình vừa mới nghe anh gọi đi đánh nhau là nhảy hết lên rồi. Anh không tin đọc lại tin trong nhóm chát trường xem. Em lấy nick của anh chát mà.
Thiếu Kiệt cũng giật mình lấy điện thoại ra mở màn hình lên vào ứng dụng chát mà hắn sử dụng trên máy.
- Cái nhóm nay tao vào lúc nào mà tao không biết thế? Mà làm gì mày kéo cả năm trăm người.
- Cái này là phòng ngừa. Anh nghĩ xem mấy bang hội đó đi đánh giải thế nào cũng không ít người chắc chắn bọn nó chưa ra mặt thôi. Đám đánh bọn em chỉ là một bọn.sợ rằng bọn chúng còn nhiều người hơn nữa với lại nhóm chát trên yahoo em thêm anh vào mà chỉ tại anh ít online thôi nãy thấy yahoo có sẵn pass nên em vào luôn cho tiện.
Lý Bân nói ra như thế Thiếu Kiệt muốn tát cho thằng này một cái. Nó bị đánh xong giờ kiếm người giải cứu Lâm Vũ lại lấy tên Thiếu Kiệt ra làm bình phong kêu gọi người.
- Mà anh yên tâm nãy em đếm rồi có ít nhất là năm trăm người sẽ đi bọn kia đông mình cũng đông như thế mới công bằng. Chơi bọn nó một trận cho biết Mẹ lần đầu tiên bị đánh thảm thế này.
Thiếu Kiệt thấy Lý Bân nói cũng đúng chứ không sai. Đối phương không biết có bao nhiêu người nhưng mà việc có địa thế thuận lợi lại là điểm mạnh của họ. Hơn nữa địa hình lại phức tạp muốn đánh một trận phủ đầu chắc chắn sẽ không đơn giản.
- Theo tao nhớ không lầm thì chỗ nhà văn hóa có hai lối đi một lối bên đường DV còn một lối bên đường PV Con đường V nối dài này xung quanh khá nhiều hẻm nhỏ nhưng có hai con hẻm ở hai bên đường là nối thông với phía nhà thờ đúng không.
Theo trí nhớ của mình về khu vực này nói ra cho Lý Bân với Phùng Kiếm Nhất nghe dù sao tính hết cả hai kiếp thì hắn sống hơn gần năm mươi năm ở cái khu này nếu mà có không đúng thì chỉ là một con số chi tiết nhỏ thôi.
- Hình như là vậy! hầu hết hâu như mấy con hẻm lân cận đều đi ra được những con đường này là chủ yếu còn mấy con đường lớn muốn ra ít nhất phải đi một đoạn đường khá dài
- Đúng rồi! Trường mình đi qua bên đó cũng có tận mấy đường lận. Việc này cũng không lạ. Nhưng mà giờ mình đi đường nào mới quan trọng bọn ở trường chắc có chuẩn bị bản đồ cần thiết đấy Anh Kiệt nãy em có nói bọn nó đem theo cả cái bản đồ quận rồi.
Thiếu Kiệt nghe Lý Bân sắp xếp như thế cũng gật đầu. Đôi khi nhìn thấy Lý Bân cứ ham chơi thích vui vẽ như thế nhưng đôi lúc hắn cũng có chủ kiến và tầm nhìn cho chính mình khi cần. Việc này cũng làm cho Thiếu Kiệt bớt lo phần nào khi giao công việc cho hắn.
- Được rồi tới trường xem sơ lượt qua bản đồ cần thiết rồi mới triển khai cách thức cứu Lâm Vũ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.