Chương 199: Anh mày quậy một lần
Diệt Thiên
18/12/2017
Lúc này ngay cả vị Hiệu trưởng cũng tái xanh mặt mày hắn hiểu học sinh
hắn có bao nhiêu. Toàn bộ học sinh nam trong trường chỉ là con số 572
người, ở đây hắn nhìn ít nhất cũng hơn xa những người Thiếu Kiệt đem
đến. Nhưng vẫn phải chịu Thua ngay cả học sinh cá biệt nhất còn bị đánh
nằm cho la liệt.
Thiếu Kiệt bước lại người được Hoàng Ngân nói là đầu lĩnh. Đứng đó nói.
- Chắc hắn mày là thằng dám đe dọa em tao nhỉ.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới để ý đến người đánh nhau với mình là ai. Bởi khuôn mặt này rất quen không ai khác là người hại Hoàng Ngân phải lấy hắn sau khi sinh con gái thì bị hắn bỏ đi phải trở về nhà với mẹ mình.
Thiếu Kiệt không ngần ngại đạp thêm vào mặt hắn một cái đè xuống đất.
- Mày nói cho tao biết.
- Mục đích mày kiếm chuyện với em gái tao để làm gì?
Tiếng Xe cảnh sát vang lên từ Phía cổng Thiếu Kiệt cũng chỉ cười. Đợi đến lúc đánh nhau kết thúc thì mới đưa cảnh sát xuống làm gì.
Hiệu Trưởng thấy thế cũng hùng hổ chỉ về Thiếu Kiệt nói.
-Hắn chính hắn tổ chức ẩu đả với học sinh.
Ba người tiến lại xông lên định bắt Thiếu Kiệt lại thì hắn đạp mạnh vào người của tên này một cái nữa, Những cảnh sát đang tiến đến cũng dừng lại.
- Tên nào muốn mất chức rời khỏi đơn vị thì cứ tiến lên. hôm nay tao xem coi mày mạnh đến cỡ nào đòi đánh Hoàng Ngân em tao.
Cậu Thanh Niên kia không được làm hại người khác nếu không chúng tôi bắt buộc phải bắt cậu.
Người đi đầu nhóm cảnh sát nhìn Thiếu Kiệt nói. Hắn thấy học sinh bị Thiếu Kiệt đạp vừa rồi không nhẹ nếu chỉ cần một lần nữa cũng có thể vỡ xương ngực của người thanh niên kia. Nên hắn cũng e ngại.
- Nếu muốn bắt, ông không có quyền và ông nghĩ ở đây hơn 300 người ông bao nhiêu người. Báo trước một khi nổ súng 1 viên đạn báo cáo năm bảng đấy. Tính cho ông bắn 3 viên chỉ thiên thì cũng chẳng chết ai đâu. Toàn đạn rỗng không thôi.
Người cảnh sát lúc này cũng tái mặt, hắn không nghĩ là chuyện lần này lớn đến thế. Vốn dân phòng và cảnh sát đến chỉ là giải tán là nhiều, vì thường mặt lên bộ sắt phục hắn đi tới là côn đồ giải tán hết không dám ở lại. Nhưng lần này lại khác. Hắn không ngờ có một người lại ương ngạnh như thế trước mặt mình.
Người Hiệu Trưởng thấy thế cũng xanh mặt, hắn không ngờ học sinh lại không sợ cảnh sát. Mà đây là lần đầu tiên hắn thấy có người thách thức cả cảnh sát nổ súng.
- Cậu đã biết như thế mà cậu đang làm gì? đánh người gây thương tích, lại còn tụ tập như côn đồ cậu còn là học sinh sao. Bố mẹ cậu không dạy dỗ cậu như thế là sai sao còn hung hăng.
- Nhiều Chuyện. Anh chưa có tư cách nói chuyện với tôi. Cút! sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.
Thiếu Kiệt hắn rất hiền nhưng hắn ghét nhất ai nói động đến mẹ mình. Hoàng Ngân dù đã biết anh mình rất ghê gớm nhưng cô chỉ nghĩ là trong phạm vi học sinh với nhau chưa từng thấy hắn có dáng vẻ như thế này. Cô cũng hiểu trong lòng anh mình Cô là người quan trọng nhất. Lúc nhỏ cô đã thấy anh mình đánh một thằng nhóc đến nỗi nhập viện vì đụng chạm tới Cô.
Mọi người sửng sờ trường hành động của Thiếu Kiệt, Bởi không ai nghĩ rằng hắn có thể làm điều bá đạo như thế này. Hoàng Ngân lúc này mới chạy đến bên Thiếu Kiệt ngăn cơn thịnh nộ của hắn lại. Thấy Thiếu Kiệt như thế cũng khuyên ngăn.
- Anh Kiệt đừng làm lớn chuyện. Chuyện đâu còn có đó. Lỗi này cũng ở một phần do làm áo người khác dính mực.
Thiếu Kiệt lúc này xoa đầu Hoàng Ngân cười nói.
- Em gái anh không có lỗi. Lỗi ở những người kiếm chuyện kìa. Thằng này hắn tên gì?
- Hắn tên Hồng Phi, nghe nói bố hắn là phó giám đốc công ty nào đó.
Lời Hoàng Ngân vừa dứt người cảnh sát thấy Thiếu Kiệt không xem lời nói hắn ra gì. Nên quát.
- Cậu kia cậu không xem luật pháp ra gì thật à. Cậu nên nhớ đối đầu với luật pháp không tốt cho cậu.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng nhíu mày hắn bực mình người cảnh sát nên cũng nói
- Anh tốt nhất đừng xen vào chuyện này, nếu không công việc bây giờ của anh cũng thay đổi không nhỏ đấy.
- Cậu!.
Tuy nói cứng nhưng người Cảnh sát thấy có vẻ lời nói của Thiếu Kiệt có phần gì đó chắc chắn nên cũng e ngại. Bởi hắn vẫn biết nếu mà đụng phải người không chọc được thì hắn cũng không tốt lành gì.
- Toàn bộ ai không liên quan thì ra về đi ở đây làm gì phụ huynh bên ngoài đợi kia. Còn mày tao cho mày gọi bố mẹ mày tới xem hôm nay ai cho mày lá gan đụng phải em tao.
Nhìn những học sinh trong trường Thiếu quát lớn đuổi hết học sinh đang ở đây về chỉ chừa lại Hồng Phi đang nằm trên đất.
- Mày đợi đó tao gọi bố tao đến, xem mày cứng tới lúc nào. Bố tao làm phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu. Quan hệ của bố tao lớn hơn mày tưởng nhiều.
- Được! để hôm nay tao xem coi, tên nào dựa vào gia cảnh của mình mà láo nữa. Mẹ ông mày dựa vào bối cảnh xem ai hơn ai. Đừng thấy ai cũng hiền mà ức hiếp.
Vừa nói Hồng Phi vừa gọi điện thoại. Thiếu Kiệt hôm nay muốn giải quyết dứt điểm tên này bởi hắn biết nếu cứ nhân nhượng sẽ tạo thành một mối nguy hại khác nữa. Vì Thiếu Kiệt biết Hông Phi sau này thế nào nếu cứ để đi theo vết xe đổ kia thì nhiều người bị hại hơn nữa.Lâm Vũ nghe thấy hắn nói như thế ở một bên âm thầm nói.
- Công ty thằng này nói ra hình như của bố tên Phùng Kiếm Nhất anh xem để cho hắn đến đây xử lý luôn đi cho đỡ mệt.
Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra đưa cho Lý Bân nói hắn gọi Phùng Kiếm Hoa đến đây. Còn mình thì nhìn lấy ngã Hiệu Trưởng nói.
- Tôi muốn rút hồ sơ học bạ của em gái tôi.
Vị Hiệu Trường Bây Giờ cũng nhìn Thiếu Kiệt nói lo lắng nói.
- Đâu có được. Cậu đâu phải phụ huynh của học sinh đó đâu sao tôi cho cậu rút hồ sơ học bạ được.
Thiếu Kiệt nghe vậy thấy cũng đúng, nên nói với Hoàng Ngân em gọi mẹ nói tới trường đi anh sẽ rút hồ sơ chuyển qua Thiên Hoa cho em trong vòng một ngày thôi.
- Tôi nói cho ông biết làm hiệu trưởng như ông không đáng để tôi phải tôn trọng. Nhưng tôi sẽ làm đúng theo quy trình của ông muốn. Còn những việc khác ông không cần phải lo. Nếu ông muốn còn ngồi cái chức này thì nên kiểm điểm lại mình.
Hoàng Ngân nghe lời Thiếu Kiệt cũng gọi cho mẹ mình Hoàng Hương và nói rõ lại mọi chuyện. giờ đây Hoàng Hương muốn gặp Thiếu Kiệt nên cô mới đưa điện thoại cho Thiếu Kiệt nói.
- Anh Kiệt mẹ em muốn gặp anh đấy?
- Cháu nghe đây cô. Chuyện này đấy hả cháu muốn rút hồ sơ của Hoàng Ngân về trường Thiên Hoa. Cháu thấy nơi này không đủ điều kiện để em cháu đi học. Mọi Chuyện cô an tâm việc đó cháu sẽ lo.
Nghe qua Thiếu Kiệt lời nói hắn như chắc chắn có thể cho Hoàng Ngân vào Thiên Hoa học mà không phải lo lắng điều gì nên Hoàng Hương cũng thở dài nói.
- Ừ nếu cháu nói thế thì được rồi, để cô qua bên trường rút học bạ cho bé Ngân. Cô cũng không ngờ ở một trường công lập lại xảy ra chuyện này. Xem ra không phải môi trường tốt là con người cũng đều tốt.
Phùng Kiếm Hoa lúc chiều đã nghe được tin Thiếu Kiệt đi đánh nhau từ Phùng Kiếm Nhất. Hắn chỉ cười suy nghĩ coi ai là người không có mắt chọc giận tổ ông vo vẽ. Bây giờ đột nhiên Lâm Vũ gọi điện cho hắn bằng điện thoại của Thiếu Kiệt cũng làm hắn giật mình.
- Alo tôi nghe cậu Thiếu Kiệt!
- Tôi không phải anh Kiệt, nhưng anh Kiệt nói ông đến Trương Lưu Minh ngay có việc cần kia.
Lúc này Phùng Kiếm Hoa lo lắng không biết tại sao hắn lại liên quan đến chuyện này nhưng nghe Thiếu Kiệt gọi thì hắn cũng không dám chậm trễ nói.
- Vâng Vâng mười phút nữa tôi qua tới ngay. Tôi qua tới ngay.
Lý Bân cúp máy đưa lại điện thoại cho Thiếu Kiệt lúc này vẫn còn mình trần trong một đám người nói.
- Trói hắn vào cái ghế, hôm nay Anh mày quậy một lần xem nó con ông cháu cha tời mức nào. Mà dám chơi đùa kiểu này.
Một đám lấy dây ở đâu đó đem ra trói hai tay Hồng Phi lại.Khi hắn vừa cúp máy điện thoại. Người Hiệu Trưởng thấy thế cũng âm trầm. Hắn hiểu nếu Thiếu Kiệt dám làm như thế này chắc chắn có chỗ dựa mà ngay cả cảnh sát cũng phải e ngại.
Hồng Phi bố hắn chỉ là phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu đã thế thì Thiếu Kiệt sẽ như thế nào, với những công tử ca như thế này hắn không thể can thiệp người ta nói không tiền không tiếng nói. Nhưng mà Tiền có thể đè chết người.
Người cảnh sát lúc này cũng không biết làm gì rút lui thì mọi người nói mà đứng đây nhìn thì cũng không làm tròn trách nhiệm nên cũng khó sử. Thiếu Kiệt nhìn chỉ cười nói.
- Anh cứ đứng đó nhìn là được! Nếu anh có bị gì thì cứ kiếm tôi. Những việc này anh không nên nhúng tay là hơn.
Hoàng Ngân đứng cạnh Thiếu Kiệt lúc này mới khẽ nói với hắn.
- Anh Kiệt bạn em cũng có thể chuyển học được không em sợ nếu mà em chuyển đi những người này làm khó bạn em nữa thì không tốt.
Thiếu Kiệt cảm thấy cũng đúng. Chỉ Hoàng Ngân thôi thì sau này bạn của cô ta cũng bị liên lụy.
- Được!nhưng nếu nhưng bạn em thuyết phục được bố mẹ chuyển học bạ qua Thiên Hoa thì anh đồng ý.
Hoàng Ngân quay lại những người bạn của mình Thiếu Kiệt lúc này nhìn Hồng Phi bị trói lại hỏi.
- Mày ngang ngược trường này chắc không nghĩ tới chuyện này đâu nhỉ.
- Con mẹ mày đợi đấy! bố tao tới xem mày hống hách tới cỡ nào. Mẹ mấy thằng cảnh sát tép riu kia mày nói được. Tao sẽ nói bố tao nói cấp trên bọn nó cách chức hết. Mẹ tao làm thư ký cho đoàn luật sư thành phố Lưu Minh tao sẽ kiện bọn mày về tội đánh tao.
Thiếu Kiệt nghe được Hồng Phi có vẻ như khá nhiều chỗ dựa cho mình nên cũng cười lớn. Gật Gật Đầu. đúng là những thứ tiền tài luật pháp đều có thì Hồng Phi hống hách như thế cũng là đúng.
Một chiếc xe Honda Civic chạy vào trong sân trường một người đàn ông bước xuống kèm người phụ nữ tầm tuổi. Hồng Phi lúc này hô to lên.
- Bố mẹ cứu con hắn đánh con!
Thiếu Kiệt bây giờ cũng cười người phía sau để Hồng Phi có được sự hống hách đã xuất hiện.
- Cậu là ai cậu thả con tôi ra cậu có biết như thế là trái pháp luật hay không? Ai cho cậu quyền hành này.
Người phụ nữ nhìn Thiếu Kiệt nghiêm mặt mình nói. Thiếu Kiệt cũng chỉ cười. Một người Thư ký thôi đã như thế này thì hỏi sao đứa con nên thân.
- Chẳng là ai hết? nhưng con bà đòi hăm dọa em tôi nên hắn đáng đánh.
- Cảnh sát các anh đứng đó làm gì? hắn làm con tôi như thế mà các anh đứng nhìn được à. Hay các anh đồng lõa với hắn. Hắn mua chuộc các anh bằng tiền đúng không.
Thiếu Kiệt lúc này cũng vỗ tay vì những lời của bà ta. Bởi hắn biết miệng lưỡi lợi hại của luật sư, không nói thành có, bẻ cong thành thẳng như thế nào nên cũng chịu vì đó là nghề của người ta. Chụp mũ vu oan hay là được vô tôi cũng chỉ do luật sư giỏi hay kém mà thôi.
- Thằng nhãi con mày làm gì con ông? mày có tin hay không ông đây gọi người đến bắt lấy mày cả bọn cảnh sát này về điều tra hay không.
Người chồng cũng không kém gì vợ mình. Vừa mở miệng ra là đã nghe thấy mùi quan hệ.
- Được rồi đã có luật sư và gia đình thế lực vậy tôi cũng xem xem gia đình và thế lực của mấy người như thế nào.
Thấy Thiếu Kiệt bình tĩnh như thế hai vợ chồng cũng nhìn nhau chỉ có Hồng Phi lúc này mới lên tiếng.
- Bố mẹ hắn chỉ là con của cửa hiệu tạp hóa thôi. Không có phải làm quan chức gì đâu đừng nghe hắn hù dọa.
Thiếu Kiệt thấy Hồng Phi nói ra được như vậy chỉ cười bởi hắn biết tại sao Hoàng Ngân sau khi được tên này cưới về bị xem như osin không công trong nhà, Bởi thân phận của cô nghèo lại sinh con gái. Nên mới dẫn đến bị coi khinh khi nhục.
- Chỉ là một cửa hiệu bách Hóa đủ ngang ngược. Tôi nghi ngờ hắn có câu kết hắc bang buôn bán chất cấm. Điều này chắc chắn nhìn hắn tổ chức những người theo sau là có thể thấy được. Trên danh nghĩa luật sư thành phố tôi yêu cầu các anh bắt hắn lại điều tra tỉ mỉ tình hình công tố viên sẽ hỗ trợ cho các anh làm việc.
Bây giờ Thiếu Kiệt cũng phục mẹ của Hồng Phi. Chỉ một câu nói mà có thể kéo hắn vào tội hình sự nghiêm trọng lại có thể kéo theo các ban ngành liên quan.
- Tốt, nếu thế tôi xem bà tố tụng tôi như thế nào. Bất quá chỉ là đánh người gây thương tích còn chất cấm tôi không dám nhận hắc bang cũng được dù sao tôi cũng không ít quan hệ với Xuân Nghĩa Bang. Mà thôi nói với mấy người chi cho mệt nhỉ để người của tôi nói chuyện với ông bà vậy.
Thiếu Kiệt thấy xe của Phùng Kiếm Hoa đậu trước cửa trường, hắn đang cố gắng chạy thật nhanh chen vào bên trong đông người. Thiếu Kiệt như nhớ ra điều gì đó mới cười cười nói tiếp.
- Ấy mấy người có luật sư tôi cũng phải có luật sư chứ để tôi liên hệ luật sư của mình cái nào.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa lấy điện thoại mình ra tra danh bạ của Phàm Chiên. Hắn lưu tên Phàm Chiến với mục đích sau này có thể hỏi một số luật lệ để hắn tránh nhưng không ngờ cuộc gọi đầu tiên lại là sự giúp đỡ về chuyện này.
Thấy Thiếu Kiệt nói gọi luật sư mẹ của Hồng Phi tỏ vẻ ra khinh thường bởi bà nghĩ hắn không thể nào kéo ra được người luật sư nào mà bà không quen biết ở đây. Nếu quen biết với nhau bà chắc chắn họ sẽ không dám đại diện cho Thiếu Kiệt. Lúc đó bà có thể tố tụng hắn vì tội đánh con mình hoặc bắt hắn ở tù.
Đợi cho Điện thoại bên kia có tín hiệu bắt máy Thiếu Kiệt nói rất nhẹ nhàng.
- Chú hả cháu Thiếu Kiệt đây! Hiện tại có một người hình như trong ngành luật sư của chú định thưa kiện cháu. Nên chú đến trường Lưu Minh ngay nhé.
Phàm Chiến lúc này cũng khó hiểu. Vì sao một người luật sư nào đó lại muốn thưa kiện Thiếu Kiệt nên cũng đáp lại hắn.
- Ừ chú tới ngay mọi chuyện ở đó phải giữ nguyên chú tới cháu đừng làm gì quá đáng hết thì mọi chuyện để chú lo.
Sợ Thiếu Kiệt làm chuyện không lường được hậu quả Phàm Chiến khẽ nhắc nhở rồi cúp máy. Hắn hiện tại cũng đang trên đường về nhà nên thấy ghé qua trường Lưu Minh cũng không phải là cách nào không thể. Với phần nếu Thiếu Kiệt là người bị hại hắn sẽ phải quan tâm.
Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười. Luật sư đấu với luật sư, phó giám đốc đấu với giám đốc như thế là đã đủ cho một cuộc chơi. Còn những người có mặt ở đây hắn không quan tâm lắm.
Thấy trời không còn sớm Thiếu Kiệt lúc này nói với Lý Bân.
- Anh em nào thấy trễ quá thì để họ về còn muốn xem hết kịch thì ở lại cũng được.
Thiếu Kiệt bước lại người được Hoàng Ngân nói là đầu lĩnh. Đứng đó nói.
- Chắc hắn mày là thằng dám đe dọa em tao nhỉ.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới để ý đến người đánh nhau với mình là ai. Bởi khuôn mặt này rất quen không ai khác là người hại Hoàng Ngân phải lấy hắn sau khi sinh con gái thì bị hắn bỏ đi phải trở về nhà với mẹ mình.
Thiếu Kiệt không ngần ngại đạp thêm vào mặt hắn một cái đè xuống đất.
- Mày nói cho tao biết.
- Mục đích mày kiếm chuyện với em gái tao để làm gì?
Tiếng Xe cảnh sát vang lên từ Phía cổng Thiếu Kiệt cũng chỉ cười. Đợi đến lúc đánh nhau kết thúc thì mới đưa cảnh sát xuống làm gì.
Hiệu Trưởng thấy thế cũng hùng hổ chỉ về Thiếu Kiệt nói.
-Hắn chính hắn tổ chức ẩu đả với học sinh.
Ba người tiến lại xông lên định bắt Thiếu Kiệt lại thì hắn đạp mạnh vào người của tên này một cái nữa, Những cảnh sát đang tiến đến cũng dừng lại.
- Tên nào muốn mất chức rời khỏi đơn vị thì cứ tiến lên. hôm nay tao xem coi mày mạnh đến cỡ nào đòi đánh Hoàng Ngân em tao.
Cậu Thanh Niên kia không được làm hại người khác nếu không chúng tôi bắt buộc phải bắt cậu.
Người đi đầu nhóm cảnh sát nhìn Thiếu Kiệt nói. Hắn thấy học sinh bị Thiếu Kiệt đạp vừa rồi không nhẹ nếu chỉ cần một lần nữa cũng có thể vỡ xương ngực của người thanh niên kia. Nên hắn cũng e ngại.
- Nếu muốn bắt, ông không có quyền và ông nghĩ ở đây hơn 300 người ông bao nhiêu người. Báo trước một khi nổ súng 1 viên đạn báo cáo năm bảng đấy. Tính cho ông bắn 3 viên chỉ thiên thì cũng chẳng chết ai đâu. Toàn đạn rỗng không thôi.
Người cảnh sát lúc này cũng tái mặt, hắn không nghĩ là chuyện lần này lớn đến thế. Vốn dân phòng và cảnh sát đến chỉ là giải tán là nhiều, vì thường mặt lên bộ sắt phục hắn đi tới là côn đồ giải tán hết không dám ở lại. Nhưng lần này lại khác. Hắn không ngờ có một người lại ương ngạnh như thế trước mặt mình.
Người Hiệu Trưởng thấy thế cũng xanh mặt, hắn không ngờ học sinh lại không sợ cảnh sát. Mà đây là lần đầu tiên hắn thấy có người thách thức cả cảnh sát nổ súng.
- Cậu đã biết như thế mà cậu đang làm gì? đánh người gây thương tích, lại còn tụ tập như côn đồ cậu còn là học sinh sao. Bố mẹ cậu không dạy dỗ cậu như thế là sai sao còn hung hăng.
- Nhiều Chuyện. Anh chưa có tư cách nói chuyện với tôi. Cút! sự nhẫn nại của tôi có giới hạn.
Thiếu Kiệt hắn rất hiền nhưng hắn ghét nhất ai nói động đến mẹ mình. Hoàng Ngân dù đã biết anh mình rất ghê gớm nhưng cô chỉ nghĩ là trong phạm vi học sinh với nhau chưa từng thấy hắn có dáng vẻ như thế này. Cô cũng hiểu trong lòng anh mình Cô là người quan trọng nhất. Lúc nhỏ cô đã thấy anh mình đánh một thằng nhóc đến nỗi nhập viện vì đụng chạm tới Cô.
Mọi người sửng sờ trường hành động của Thiếu Kiệt, Bởi không ai nghĩ rằng hắn có thể làm điều bá đạo như thế này. Hoàng Ngân lúc này mới chạy đến bên Thiếu Kiệt ngăn cơn thịnh nộ của hắn lại. Thấy Thiếu Kiệt như thế cũng khuyên ngăn.
- Anh Kiệt đừng làm lớn chuyện. Chuyện đâu còn có đó. Lỗi này cũng ở một phần do làm áo người khác dính mực.
Thiếu Kiệt lúc này xoa đầu Hoàng Ngân cười nói.
- Em gái anh không có lỗi. Lỗi ở những người kiếm chuyện kìa. Thằng này hắn tên gì?
- Hắn tên Hồng Phi, nghe nói bố hắn là phó giám đốc công ty nào đó.
Lời Hoàng Ngân vừa dứt người cảnh sát thấy Thiếu Kiệt không xem lời nói hắn ra gì. Nên quát.
- Cậu kia cậu không xem luật pháp ra gì thật à. Cậu nên nhớ đối đầu với luật pháp không tốt cho cậu.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng nhíu mày hắn bực mình người cảnh sát nên cũng nói
- Anh tốt nhất đừng xen vào chuyện này, nếu không công việc bây giờ của anh cũng thay đổi không nhỏ đấy.
- Cậu!.
Tuy nói cứng nhưng người Cảnh sát thấy có vẻ lời nói của Thiếu Kiệt có phần gì đó chắc chắn nên cũng e ngại. Bởi hắn vẫn biết nếu mà đụng phải người không chọc được thì hắn cũng không tốt lành gì.
- Toàn bộ ai không liên quan thì ra về đi ở đây làm gì phụ huynh bên ngoài đợi kia. Còn mày tao cho mày gọi bố mẹ mày tới xem hôm nay ai cho mày lá gan đụng phải em tao.
Nhìn những học sinh trong trường Thiếu quát lớn đuổi hết học sinh đang ở đây về chỉ chừa lại Hồng Phi đang nằm trên đất.
- Mày đợi đó tao gọi bố tao đến, xem mày cứng tới lúc nào. Bố tao làm phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu. Quan hệ của bố tao lớn hơn mày tưởng nhiều.
- Được! để hôm nay tao xem coi, tên nào dựa vào gia cảnh của mình mà láo nữa. Mẹ ông mày dựa vào bối cảnh xem ai hơn ai. Đừng thấy ai cũng hiền mà ức hiếp.
Vừa nói Hồng Phi vừa gọi điện thoại. Thiếu Kiệt hôm nay muốn giải quyết dứt điểm tên này bởi hắn biết nếu cứ nhân nhượng sẽ tạo thành một mối nguy hại khác nữa. Vì Thiếu Kiệt biết Hông Phi sau này thế nào nếu cứ để đi theo vết xe đổ kia thì nhiều người bị hại hơn nữa.Lâm Vũ nghe thấy hắn nói như thế ở một bên âm thầm nói.
- Công ty thằng này nói ra hình như của bố tên Phùng Kiếm Nhất anh xem để cho hắn đến đây xử lý luôn đi cho đỡ mệt.
Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra đưa cho Lý Bân nói hắn gọi Phùng Kiếm Hoa đến đây. Còn mình thì nhìn lấy ngã Hiệu Trưởng nói.
- Tôi muốn rút hồ sơ học bạ của em gái tôi.
Vị Hiệu Trường Bây Giờ cũng nhìn Thiếu Kiệt nói lo lắng nói.
- Đâu có được. Cậu đâu phải phụ huynh của học sinh đó đâu sao tôi cho cậu rút hồ sơ học bạ được.
Thiếu Kiệt nghe vậy thấy cũng đúng, nên nói với Hoàng Ngân em gọi mẹ nói tới trường đi anh sẽ rút hồ sơ chuyển qua Thiên Hoa cho em trong vòng một ngày thôi.
- Tôi nói cho ông biết làm hiệu trưởng như ông không đáng để tôi phải tôn trọng. Nhưng tôi sẽ làm đúng theo quy trình của ông muốn. Còn những việc khác ông không cần phải lo. Nếu ông muốn còn ngồi cái chức này thì nên kiểm điểm lại mình.
Hoàng Ngân nghe lời Thiếu Kiệt cũng gọi cho mẹ mình Hoàng Hương và nói rõ lại mọi chuyện. giờ đây Hoàng Hương muốn gặp Thiếu Kiệt nên cô mới đưa điện thoại cho Thiếu Kiệt nói.
- Anh Kiệt mẹ em muốn gặp anh đấy?
- Cháu nghe đây cô. Chuyện này đấy hả cháu muốn rút hồ sơ của Hoàng Ngân về trường Thiên Hoa. Cháu thấy nơi này không đủ điều kiện để em cháu đi học. Mọi Chuyện cô an tâm việc đó cháu sẽ lo.
Nghe qua Thiếu Kiệt lời nói hắn như chắc chắn có thể cho Hoàng Ngân vào Thiên Hoa học mà không phải lo lắng điều gì nên Hoàng Hương cũng thở dài nói.
- Ừ nếu cháu nói thế thì được rồi, để cô qua bên trường rút học bạ cho bé Ngân. Cô cũng không ngờ ở một trường công lập lại xảy ra chuyện này. Xem ra không phải môi trường tốt là con người cũng đều tốt.
Phùng Kiếm Hoa lúc chiều đã nghe được tin Thiếu Kiệt đi đánh nhau từ Phùng Kiếm Nhất. Hắn chỉ cười suy nghĩ coi ai là người không có mắt chọc giận tổ ông vo vẽ. Bây giờ đột nhiên Lâm Vũ gọi điện cho hắn bằng điện thoại của Thiếu Kiệt cũng làm hắn giật mình.
- Alo tôi nghe cậu Thiếu Kiệt!
- Tôi không phải anh Kiệt, nhưng anh Kiệt nói ông đến Trương Lưu Minh ngay có việc cần kia.
Lúc này Phùng Kiếm Hoa lo lắng không biết tại sao hắn lại liên quan đến chuyện này nhưng nghe Thiếu Kiệt gọi thì hắn cũng không dám chậm trễ nói.
- Vâng Vâng mười phút nữa tôi qua tới ngay. Tôi qua tới ngay.
Lý Bân cúp máy đưa lại điện thoại cho Thiếu Kiệt lúc này vẫn còn mình trần trong một đám người nói.
- Trói hắn vào cái ghế, hôm nay Anh mày quậy một lần xem nó con ông cháu cha tời mức nào. Mà dám chơi đùa kiểu này.
Một đám lấy dây ở đâu đó đem ra trói hai tay Hồng Phi lại.Khi hắn vừa cúp máy điện thoại. Người Hiệu Trưởng thấy thế cũng âm trầm. Hắn hiểu nếu Thiếu Kiệt dám làm như thế này chắc chắn có chỗ dựa mà ngay cả cảnh sát cũng phải e ngại.
Hồng Phi bố hắn chỉ là phó giám đốc công ty xuất nhập khẩu đã thế thì Thiếu Kiệt sẽ như thế nào, với những công tử ca như thế này hắn không thể can thiệp người ta nói không tiền không tiếng nói. Nhưng mà Tiền có thể đè chết người.
Người cảnh sát lúc này cũng không biết làm gì rút lui thì mọi người nói mà đứng đây nhìn thì cũng không làm tròn trách nhiệm nên cũng khó sử. Thiếu Kiệt nhìn chỉ cười nói.
- Anh cứ đứng đó nhìn là được! Nếu anh có bị gì thì cứ kiếm tôi. Những việc này anh không nên nhúng tay là hơn.
Hoàng Ngân đứng cạnh Thiếu Kiệt lúc này mới khẽ nói với hắn.
- Anh Kiệt bạn em cũng có thể chuyển học được không em sợ nếu mà em chuyển đi những người này làm khó bạn em nữa thì không tốt.
Thiếu Kiệt cảm thấy cũng đúng. Chỉ Hoàng Ngân thôi thì sau này bạn của cô ta cũng bị liên lụy.
- Được!nhưng nếu nhưng bạn em thuyết phục được bố mẹ chuyển học bạ qua Thiên Hoa thì anh đồng ý.
Hoàng Ngân quay lại những người bạn của mình Thiếu Kiệt lúc này nhìn Hồng Phi bị trói lại hỏi.
- Mày ngang ngược trường này chắc không nghĩ tới chuyện này đâu nhỉ.
- Con mẹ mày đợi đấy! bố tao tới xem mày hống hách tới cỡ nào. Mẹ mấy thằng cảnh sát tép riu kia mày nói được. Tao sẽ nói bố tao nói cấp trên bọn nó cách chức hết. Mẹ tao làm thư ký cho đoàn luật sư thành phố Lưu Minh tao sẽ kiện bọn mày về tội đánh tao.
Thiếu Kiệt nghe được Hồng Phi có vẻ như khá nhiều chỗ dựa cho mình nên cũng cười lớn. Gật Gật Đầu. đúng là những thứ tiền tài luật pháp đều có thì Hồng Phi hống hách như thế cũng là đúng.
Một chiếc xe Honda Civic chạy vào trong sân trường một người đàn ông bước xuống kèm người phụ nữ tầm tuổi. Hồng Phi lúc này hô to lên.
- Bố mẹ cứu con hắn đánh con!
Thiếu Kiệt bây giờ cũng cười người phía sau để Hồng Phi có được sự hống hách đã xuất hiện.
- Cậu là ai cậu thả con tôi ra cậu có biết như thế là trái pháp luật hay không? Ai cho cậu quyền hành này.
Người phụ nữ nhìn Thiếu Kiệt nghiêm mặt mình nói. Thiếu Kiệt cũng chỉ cười. Một người Thư ký thôi đã như thế này thì hỏi sao đứa con nên thân.
- Chẳng là ai hết? nhưng con bà đòi hăm dọa em tôi nên hắn đáng đánh.
- Cảnh sát các anh đứng đó làm gì? hắn làm con tôi như thế mà các anh đứng nhìn được à. Hay các anh đồng lõa với hắn. Hắn mua chuộc các anh bằng tiền đúng không.
Thiếu Kiệt lúc này cũng vỗ tay vì những lời của bà ta. Bởi hắn biết miệng lưỡi lợi hại của luật sư, không nói thành có, bẻ cong thành thẳng như thế nào nên cũng chịu vì đó là nghề của người ta. Chụp mũ vu oan hay là được vô tôi cũng chỉ do luật sư giỏi hay kém mà thôi.
- Thằng nhãi con mày làm gì con ông? mày có tin hay không ông đây gọi người đến bắt lấy mày cả bọn cảnh sát này về điều tra hay không.
Người chồng cũng không kém gì vợ mình. Vừa mở miệng ra là đã nghe thấy mùi quan hệ.
- Được rồi đã có luật sư và gia đình thế lực vậy tôi cũng xem xem gia đình và thế lực của mấy người như thế nào.
Thấy Thiếu Kiệt bình tĩnh như thế hai vợ chồng cũng nhìn nhau chỉ có Hồng Phi lúc này mới lên tiếng.
- Bố mẹ hắn chỉ là con của cửa hiệu tạp hóa thôi. Không có phải làm quan chức gì đâu đừng nghe hắn hù dọa.
Thiếu Kiệt thấy Hồng Phi nói ra được như vậy chỉ cười bởi hắn biết tại sao Hoàng Ngân sau khi được tên này cưới về bị xem như osin không công trong nhà, Bởi thân phận của cô nghèo lại sinh con gái. Nên mới dẫn đến bị coi khinh khi nhục.
- Chỉ là một cửa hiệu bách Hóa đủ ngang ngược. Tôi nghi ngờ hắn có câu kết hắc bang buôn bán chất cấm. Điều này chắc chắn nhìn hắn tổ chức những người theo sau là có thể thấy được. Trên danh nghĩa luật sư thành phố tôi yêu cầu các anh bắt hắn lại điều tra tỉ mỉ tình hình công tố viên sẽ hỗ trợ cho các anh làm việc.
Bây giờ Thiếu Kiệt cũng phục mẹ của Hồng Phi. Chỉ một câu nói mà có thể kéo hắn vào tội hình sự nghiêm trọng lại có thể kéo theo các ban ngành liên quan.
- Tốt, nếu thế tôi xem bà tố tụng tôi như thế nào. Bất quá chỉ là đánh người gây thương tích còn chất cấm tôi không dám nhận hắc bang cũng được dù sao tôi cũng không ít quan hệ với Xuân Nghĩa Bang. Mà thôi nói với mấy người chi cho mệt nhỉ để người của tôi nói chuyện với ông bà vậy.
Thiếu Kiệt thấy xe của Phùng Kiếm Hoa đậu trước cửa trường, hắn đang cố gắng chạy thật nhanh chen vào bên trong đông người. Thiếu Kiệt như nhớ ra điều gì đó mới cười cười nói tiếp.
- Ấy mấy người có luật sư tôi cũng phải có luật sư chứ để tôi liên hệ luật sư của mình cái nào.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa lấy điện thoại mình ra tra danh bạ của Phàm Chiên. Hắn lưu tên Phàm Chiến với mục đích sau này có thể hỏi một số luật lệ để hắn tránh nhưng không ngờ cuộc gọi đầu tiên lại là sự giúp đỡ về chuyện này.
Thấy Thiếu Kiệt nói gọi luật sư mẹ của Hồng Phi tỏ vẻ ra khinh thường bởi bà nghĩ hắn không thể nào kéo ra được người luật sư nào mà bà không quen biết ở đây. Nếu quen biết với nhau bà chắc chắn họ sẽ không dám đại diện cho Thiếu Kiệt. Lúc đó bà có thể tố tụng hắn vì tội đánh con mình hoặc bắt hắn ở tù.
Đợi cho Điện thoại bên kia có tín hiệu bắt máy Thiếu Kiệt nói rất nhẹ nhàng.
- Chú hả cháu Thiếu Kiệt đây! Hiện tại có một người hình như trong ngành luật sư của chú định thưa kiện cháu. Nên chú đến trường Lưu Minh ngay nhé.
Phàm Chiến lúc này cũng khó hiểu. Vì sao một người luật sư nào đó lại muốn thưa kiện Thiếu Kiệt nên cũng đáp lại hắn.
- Ừ chú tới ngay mọi chuyện ở đó phải giữ nguyên chú tới cháu đừng làm gì quá đáng hết thì mọi chuyện để chú lo.
Sợ Thiếu Kiệt làm chuyện không lường được hậu quả Phàm Chiến khẽ nhắc nhở rồi cúp máy. Hắn hiện tại cũng đang trên đường về nhà nên thấy ghé qua trường Lưu Minh cũng không phải là cách nào không thể. Với phần nếu Thiếu Kiệt là người bị hại hắn sẽ phải quan tâm.
Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười. Luật sư đấu với luật sư, phó giám đốc đấu với giám đốc như thế là đã đủ cho một cuộc chơi. Còn những người có mặt ở đây hắn không quan tâm lắm.
Thấy trời không còn sớm Thiếu Kiệt lúc này nói với Lý Bân.
- Anh em nào thấy trễ quá thì để họ về còn muốn xem hết kịch thì ở lại cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.