Chương 572: Boom Cự Ly
Diệt Thiên
22/11/2018
Trên chiếc xe tải chòng chành. Đường xa đi qua của chiếc xe thật sự không mấy là tốt. Ngô Long bị những sự va đập từ trên xe làm cho hắn tỉnh lại. Miệng hắn bị dán một mãnh băng dính lại còn hai tay bị trói bằng còng cảnh sát và dây. Hắn cố vùng vẫy nhưng một âm thanh vang lên.
- Ô dậy sớm thế. Mà cũng đúng thôi dù sao ở chỗ này đường xá cũng quá xấu đi. Mày không dậy cũng không được rồi. Cũng sắp tới vùng giáp với biên giới rồi.
Ngô Long vùng vẫy cố thoát ra khỏi những người này như chỉ có thể làm cho những người này ngồi cười hắn. Chiếc xe tải đi vào một con đường mòn đầy quanh co cho đến khi trước mặt nó là một rừng cây với một con đường mòn khá nhỏ có xe oto đi được.
- Tới đây rồi tao cũng không ngại cho mày nói chuyện một chút. Hiện tại ở nơi này dù cho mày có la lớn đến đâu thì cũng bằng không thôi.
Người này vừa nói vừa mở băng dán bịt miệng của Ngô Long. Miếng băng dính vừa được mở ra Ngô Long phun ngay một ngụm nước bọt ra nhưng nhanh chóng bị ăn một đấm vào ngay mặt.
- Biết ngay là mày định làm chuyện đó mà. Thằng này mày nếu mà không có giá trị tao cũng chẵn cần phải mang mày đến đây mà giết quách cho rồi. Mẹ thằng chó bọn ông ở Ngọc Châu chưa tới ba ngày mà đi đâu cũng nghe tên may đúng là công tử ca mà.
- Ai sai bọn mày bắt tao? Cần bao nhiêu tiền chỉ cần thả tao ra bọ mày sẽ nhận được. Hay là bọn mày là người của thằng chó Thiếu Kiệt kia?
Vừa được thoát ra dù bị đánh nhưng Ngô Long vẫn muốn biết người nào đã bày ra những việc như thế này. Trong đầu hắn hiện tại chỉ xuất hiện đúng một người là Thiếu Kiệt. Nhưng ngược với suy đoàn của hắn người này đạp một cước vào ngực của Ngô Long.
- Mày mà cũng đòi biết người phía sau là ai sao. Mày chỉ cần biết tao không hết biết Thiếu Kiệt là ai mà chỉ làm việc cho một người là Chị Miêu thôi. Thằng chó mày biết để bắt được mày bọn tao phải theo dõi cả mấy ngày trước không.
- Làm gì mà đối sử với thằng em nó như vậy. Chị chỉ cần nó an toàn là được rồi chị cần nó để đổi một số thứ quyền lợi thôi. Phải để cho nó an toàn chứ.
Một nhóm người xuất hiện từ phía trong rừng đi ra dường như họ đã đợi ở đây chỉ chờ những người này đến. Người xuất hiện không ai khác là Thúy Miêu. Hiện tại nếu nói cánh rừng này tuy nói cách khá xa địa phận tam giác vàng gần vài trăm cây số nhưng việc Thúy Miêu có mặt ở đây cũng xem ra Ngô Long bị bắt và chuyển giao nơi này khá quan trọng.
- Thằng này láo lắm phải đánh. Nó nghĩ nó có tiền làm gì thì làm đấy chị Miêu.
- Biết là thế nhưng hiện tại không được! Hắn mà bị thương nhưng người bọn mình thêm một gánh nặng. Những nhóm người kia chắc chắn sẽ phục kích trên đường để chiếm lấy cái hủ vàng này. Hiện tại cần phải để hắn không bị gì. Với phần chúng ta sẽ di chuyển nhanh hơn
Ngô Long cũng nghe thấy những gì Thúy Miêu nói. Hắn không hiểu tại sao cô ta lại ví hắn là hủ vàng mà lại có người giành giật tranh cướp là điều hắn không nghĩ đến.
- Mấy người là ai! tại sao lại bắt tao! Thả tao ra mấy người muốn gì! Tiền bạc địa vị. Chỉ cần thả tao về Ngọc Châu. Những thứ này tao cho bọn mày hết.
Vốn gào thét Ngô Long. Bị đẩy về phía trước chân của người đứng bên cạnh hắn đạp đè mặt hắn xuống với mặt đất. Mùi của những lá cây mục, bùn lầy sông thẳng lên mủi.
- Mày câm môm mày lại đi hiện tại chưa tới lượt mày lên tiếng đâu. Chị Miêu bọn mình bố trí trên hành trình dọc đường không ít người chắc không đến nỗi nào đâu. Chỉ cần thằng này cẩn thận là được.
- Khỏi lo chị mày có đồ chơi cho nó rồi. Người đâu mặc vào cho thằng nhóc này đi.
Hai người đứng từ phía sau Thúy Miêu lúc này lên trước khoán một cái áo tự chế lại lên người Ngô Long. Không khó để nhận ra những thanh C4 với những sợi dây được nối tiếp nhau. Thúy Miêu mỉm cười một cái rất nhẹ nhàng nhưng làm mọi người rét run.
Nhấn vào trong một cái điều khiển nhỏ trong tay minh nhìn Ngô Long cười nói.
- Xin lỗi chú em dể thương để phòng ngừa chú bị cướp hoặc bỏ chạy nên chị đành dùng cách này. Nếu như các quá xa cái điều khiển khoản một cây số là một màn đặc sắc xuất hiện. Thấy thế nào vui mà đúng không cậu nhóc.
Thúy Miêu vừa cười vừa nhìn Ngô Long. hắn hiện tại không động đậy được lại phải mang trên người quả boom nổ chậm hắn hoàn toàn như gà trống bại trận. Bị một đám người đẩy đi về phía trước. Đôi chân lúc này dù đã không còn dây trói hay còng chân nhưng Ngô Long cảm thấy như hắn hoàn toàn bước đi không được. Đôi chân nặng trịch bám lấy hắn bước từng bước chậm chạp.
Cứ mỗi lần như thế hắn lại bị đạp từ phía sau nhào ra đằng trước rồi được vực dậy đẩy đi
- Mấy người định đưa tao đi đâu. Tao nói cho mà biết bọn mày biết ông tao chắc chắn sẽ không tha cho bọn mày. Việc này sẽ khiến bọn mày hối hận khôn hồn thì thả tao ra.
- Chừa thấy ai nhiều chuyện như mày. Không phải cần cái miệng la hét của mày trên đường để báo cho bọn kia biết không dễ ăn được của bọn này cái chuyện này chắc tao nhét đôi giầy vô miệng mày rồi. Mày ráng dành sức lát có bị bắt thì còn nói trên người có boom được đi. Đi mẹ mày chậm chạp ở đó ông đạp cho một cái giờ.
Người này vừa nói vừa hăm dọa đưa chân lên định đạp lấy Ngô Long. Nhưng vì ánh mắt của Thúy Miêu nhìn hắn nên không làm.
- Nhanh đi ra khỏi đoạn đường này tới nơi để xe máy rồi đi xe máy nhanh hơn.
- Vâng! Chỉ có thằng này nó đi lề mề câu giờ nên em mới bực mình.
Nghe thấy lời Thúy Miêu đám người áp giải Ngô Long phụ họa vào mọi việc đổ lên đâu Ngô Long coi như việc chậm trễ là do hắn. Thúy Miêu lúc này cũng không nói gì bắt đầu cùng đoàn người của mình dẫn Ngô Long đi.
Trong một nơi gần đó cách nhau khoảng chừng hơn năm mươi mét một nhóm người xuất hiện.
- Mẹ nó con nhỏ Thúy Miêu đó hớt tay trên của mình. Mà không hiểu sao Thi Lang đưa người giữa chừng rút lui. Không biết có việc gì không. Em thấy không cần quan tâm cứ để Độc Bảo với Thúy Miêu đấu xong thì mình nhảy ra như thế là được.
Người này nói ra suy nghĩ của mình đối với chuyện này với Thái Quốc Đào. Nhưng vừa mới dứt câu Thái Quốc đào đã ra hiệu lệnh im lặng một chút để hắn suy nghĩ.
- Tao hiện tại chỉ lo lão Thi Lang giữa đường ngáng chân thôi. Hôm bọn mình tới đây hắn rút người về cũng chẵn hiểu vì lý do gì. Sợ rằng lúc gần về tới tam giác vàng lão ra tay thì công cốc.
Nghe suy luận của Thái Quốc Đào mấy người trong nhóm của hắn cũng ngẫm nghĩ điều gì đó rồi gật đầu. Không phải cứ đơn giản mà Thi Lang có hành động khác lạ như thế. Nếu như sự việc mà Thái Quốc Đào đoán dựa theo những gì hành sử lâu nay của Thi Lang thì rất có thể. Một người mới đồng ý lên tiếng nói với Thái Quốc Đào.
- Anh nói cũng đúng lão nham hiểm lâu nay. Hiện tại tự nhiên là rút người về cũng có thể để chuyện này xảy ra lắm. Nhưng nếu đi đường vòng không như lộ tuyến của bọn Thúy Miêu ban đầu thì qua khu vực của mình trước khi đó anh em hổ trợ bên đó chắc sẽ ứng phó được.
- Cái quan trọng là không biết thằng Độc Bảo nó sẽ ra tay ở đâu. Hiện tại nếu trên đường này đi hơn hai trăm cây số là giáp với nơi đình chiến. Qua đó lại là nơi của Huyết Long quân đoàn bảy. Thằng Độc Bảo trước giờ luôn chọn cho mình một nơi thật sự an toàn nó mới ra tay. Lần này cũng vậy chỉ sợ là nó đột kích đâu đó trên đường.
Thái Quốc Đào nói ra ý kiến về những tính cách của Độc Bảo qua những quá trình tranh đấu trong tam giác vàng. Người bên cạnh Thái Quốc Đào nãy giờ không nói gì hiện tại mới lên tiếng.
- Anh hiện tại việc này không phải tranh giành địa bàn cũng không phải chuyện làm ăn mà là người nào giữ được thằng nhóc kia người đó được lợi. Theo em thấy không cần phải lo lắng quá cứ đợi thằng Độc Bảo ra tay rồi mình mới tiến hành. Còn Thi Lang hắn có muốn nhúng tay vào mình không cần lo đẩy thằng nhóc này về Huyết Long là được.
Thái Quốc Đào lúc này cũng ngẫn người một chút. Ý Kiến này tương đối hay nếu không chống được Thi Lang hay bị phục kích chỉ cần phòng thủ đưa Ngô Long về tay của Huyết Long thì mọi chuyện phức tạp cũng kết thúc.
- Không nói đến vấn đề khác ý kiến này hay đó. Nhưng trước nhất phải làm sao để thằng nhóc thoát khỏi cái áo mà Thúy Miêu đã chuẩn bị kìa. Trong phạm vi một cây số nếu mà xa hơn sẽ có chuyện. Bọn bây cũng biết những loại thiết kế bom mìn này của Thúy Miêu rồi đó. Chính xác từng chút một.
Nhắc nhở mọi người một chút về chiếc áo mà Ngô Long vừa mặc lên người. Thái Quốc Đào cũng khá lo lắng về cái thiết bị này được Thúy Miêu làm. Nhiều khi không ăn được Thúy Miêu lại cho nổ banh xác thằng nhỏ cùng những người xung quanh thì không mấy là vui vẻ.
- Ừ anh nhắc mới nhớ! Lớ quớ banh xác chứ chả chơi. Mà điều khiển nằm trong tay Thúy Miêu sợ rằng không dễ lấy.
- Vấn đề là không phải dễ lấy hay không mà tìm cách vô hiệu hóa nó kìa. Không chỉ riêng mày mới biết không dể lấy. Nếu mà nó không có cái áo đó tao đâu phải suy nghĩ này giờ.
Thái Quốc Đào bây giờ mắng một câu hắn thấy việc đối phó với Thúy Miêu với trái boom Ngô Long thật sự khó có thể nuốt trôi vụ này.
- Theo em thấy việc này Thúy Miêu sẽ không kích nổ. Anh nghĩ xem nó chịu chết chung với cái thằng nhóc đó à. Nhiệm vụ nguy hiểm như thế này nó tự đi làm rồi còn muốn tự chôn mình sao. Em thấy nếu trường hợp diễn ra nó sẽ trao đổi mạng mình với thắng nhóc. Chắc chắn là như thế nên nó mới làm cái boom cự ly.
- Ô dậy sớm thế. Mà cũng đúng thôi dù sao ở chỗ này đường xá cũng quá xấu đi. Mày không dậy cũng không được rồi. Cũng sắp tới vùng giáp với biên giới rồi.
Ngô Long vùng vẫy cố thoát ra khỏi những người này như chỉ có thể làm cho những người này ngồi cười hắn. Chiếc xe tải đi vào một con đường mòn đầy quanh co cho đến khi trước mặt nó là một rừng cây với một con đường mòn khá nhỏ có xe oto đi được.
- Tới đây rồi tao cũng không ngại cho mày nói chuyện một chút. Hiện tại ở nơi này dù cho mày có la lớn đến đâu thì cũng bằng không thôi.
Người này vừa nói vừa mở băng dán bịt miệng của Ngô Long. Miếng băng dính vừa được mở ra Ngô Long phun ngay một ngụm nước bọt ra nhưng nhanh chóng bị ăn một đấm vào ngay mặt.
- Biết ngay là mày định làm chuyện đó mà. Thằng này mày nếu mà không có giá trị tao cũng chẵn cần phải mang mày đến đây mà giết quách cho rồi. Mẹ thằng chó bọn ông ở Ngọc Châu chưa tới ba ngày mà đi đâu cũng nghe tên may đúng là công tử ca mà.
- Ai sai bọn mày bắt tao? Cần bao nhiêu tiền chỉ cần thả tao ra bọ mày sẽ nhận được. Hay là bọn mày là người của thằng chó Thiếu Kiệt kia?
Vừa được thoát ra dù bị đánh nhưng Ngô Long vẫn muốn biết người nào đã bày ra những việc như thế này. Trong đầu hắn hiện tại chỉ xuất hiện đúng một người là Thiếu Kiệt. Nhưng ngược với suy đoàn của hắn người này đạp một cước vào ngực của Ngô Long.
- Mày mà cũng đòi biết người phía sau là ai sao. Mày chỉ cần biết tao không hết biết Thiếu Kiệt là ai mà chỉ làm việc cho một người là Chị Miêu thôi. Thằng chó mày biết để bắt được mày bọn tao phải theo dõi cả mấy ngày trước không.
- Làm gì mà đối sử với thằng em nó như vậy. Chị chỉ cần nó an toàn là được rồi chị cần nó để đổi một số thứ quyền lợi thôi. Phải để cho nó an toàn chứ.
Một nhóm người xuất hiện từ phía trong rừng đi ra dường như họ đã đợi ở đây chỉ chờ những người này đến. Người xuất hiện không ai khác là Thúy Miêu. Hiện tại nếu nói cánh rừng này tuy nói cách khá xa địa phận tam giác vàng gần vài trăm cây số nhưng việc Thúy Miêu có mặt ở đây cũng xem ra Ngô Long bị bắt và chuyển giao nơi này khá quan trọng.
- Thằng này láo lắm phải đánh. Nó nghĩ nó có tiền làm gì thì làm đấy chị Miêu.
- Biết là thế nhưng hiện tại không được! Hắn mà bị thương nhưng người bọn mình thêm một gánh nặng. Những nhóm người kia chắc chắn sẽ phục kích trên đường để chiếm lấy cái hủ vàng này. Hiện tại cần phải để hắn không bị gì. Với phần chúng ta sẽ di chuyển nhanh hơn
Ngô Long cũng nghe thấy những gì Thúy Miêu nói. Hắn không hiểu tại sao cô ta lại ví hắn là hủ vàng mà lại có người giành giật tranh cướp là điều hắn không nghĩ đến.
- Mấy người là ai! tại sao lại bắt tao! Thả tao ra mấy người muốn gì! Tiền bạc địa vị. Chỉ cần thả tao về Ngọc Châu. Những thứ này tao cho bọn mày hết.
Vốn gào thét Ngô Long. Bị đẩy về phía trước chân của người đứng bên cạnh hắn đạp đè mặt hắn xuống với mặt đất. Mùi của những lá cây mục, bùn lầy sông thẳng lên mủi.
- Mày câm môm mày lại đi hiện tại chưa tới lượt mày lên tiếng đâu. Chị Miêu bọn mình bố trí trên hành trình dọc đường không ít người chắc không đến nỗi nào đâu. Chỉ cần thằng này cẩn thận là được.
- Khỏi lo chị mày có đồ chơi cho nó rồi. Người đâu mặc vào cho thằng nhóc này đi.
Hai người đứng từ phía sau Thúy Miêu lúc này lên trước khoán một cái áo tự chế lại lên người Ngô Long. Không khó để nhận ra những thanh C4 với những sợi dây được nối tiếp nhau. Thúy Miêu mỉm cười một cái rất nhẹ nhàng nhưng làm mọi người rét run.
Nhấn vào trong một cái điều khiển nhỏ trong tay minh nhìn Ngô Long cười nói.
- Xin lỗi chú em dể thương để phòng ngừa chú bị cướp hoặc bỏ chạy nên chị đành dùng cách này. Nếu như các quá xa cái điều khiển khoản một cây số là một màn đặc sắc xuất hiện. Thấy thế nào vui mà đúng không cậu nhóc.
Thúy Miêu vừa cười vừa nhìn Ngô Long. hắn hiện tại không động đậy được lại phải mang trên người quả boom nổ chậm hắn hoàn toàn như gà trống bại trận. Bị một đám người đẩy đi về phía trước. Đôi chân lúc này dù đã không còn dây trói hay còng chân nhưng Ngô Long cảm thấy như hắn hoàn toàn bước đi không được. Đôi chân nặng trịch bám lấy hắn bước từng bước chậm chạp.
Cứ mỗi lần như thế hắn lại bị đạp từ phía sau nhào ra đằng trước rồi được vực dậy đẩy đi
- Mấy người định đưa tao đi đâu. Tao nói cho mà biết bọn mày biết ông tao chắc chắn sẽ không tha cho bọn mày. Việc này sẽ khiến bọn mày hối hận khôn hồn thì thả tao ra.
- Chừa thấy ai nhiều chuyện như mày. Không phải cần cái miệng la hét của mày trên đường để báo cho bọn kia biết không dễ ăn được của bọn này cái chuyện này chắc tao nhét đôi giầy vô miệng mày rồi. Mày ráng dành sức lát có bị bắt thì còn nói trên người có boom được đi. Đi mẹ mày chậm chạp ở đó ông đạp cho một cái giờ.
Người này vừa nói vừa hăm dọa đưa chân lên định đạp lấy Ngô Long. Nhưng vì ánh mắt của Thúy Miêu nhìn hắn nên không làm.
- Nhanh đi ra khỏi đoạn đường này tới nơi để xe máy rồi đi xe máy nhanh hơn.
- Vâng! Chỉ có thằng này nó đi lề mề câu giờ nên em mới bực mình.
Nghe thấy lời Thúy Miêu đám người áp giải Ngô Long phụ họa vào mọi việc đổ lên đâu Ngô Long coi như việc chậm trễ là do hắn. Thúy Miêu lúc này cũng không nói gì bắt đầu cùng đoàn người của mình dẫn Ngô Long đi.
Trong một nơi gần đó cách nhau khoảng chừng hơn năm mươi mét một nhóm người xuất hiện.
- Mẹ nó con nhỏ Thúy Miêu đó hớt tay trên của mình. Mà không hiểu sao Thi Lang đưa người giữa chừng rút lui. Không biết có việc gì không. Em thấy không cần quan tâm cứ để Độc Bảo với Thúy Miêu đấu xong thì mình nhảy ra như thế là được.
Người này nói ra suy nghĩ của mình đối với chuyện này với Thái Quốc Đào. Nhưng vừa mới dứt câu Thái Quốc đào đã ra hiệu lệnh im lặng một chút để hắn suy nghĩ.
- Tao hiện tại chỉ lo lão Thi Lang giữa đường ngáng chân thôi. Hôm bọn mình tới đây hắn rút người về cũng chẵn hiểu vì lý do gì. Sợ rằng lúc gần về tới tam giác vàng lão ra tay thì công cốc.
Nghe suy luận của Thái Quốc Đào mấy người trong nhóm của hắn cũng ngẫm nghĩ điều gì đó rồi gật đầu. Không phải cứ đơn giản mà Thi Lang có hành động khác lạ như thế. Nếu như sự việc mà Thái Quốc Đào đoán dựa theo những gì hành sử lâu nay của Thi Lang thì rất có thể. Một người mới đồng ý lên tiếng nói với Thái Quốc Đào.
- Anh nói cũng đúng lão nham hiểm lâu nay. Hiện tại tự nhiên là rút người về cũng có thể để chuyện này xảy ra lắm. Nhưng nếu đi đường vòng không như lộ tuyến của bọn Thúy Miêu ban đầu thì qua khu vực của mình trước khi đó anh em hổ trợ bên đó chắc sẽ ứng phó được.
- Cái quan trọng là không biết thằng Độc Bảo nó sẽ ra tay ở đâu. Hiện tại nếu trên đường này đi hơn hai trăm cây số là giáp với nơi đình chiến. Qua đó lại là nơi của Huyết Long quân đoàn bảy. Thằng Độc Bảo trước giờ luôn chọn cho mình một nơi thật sự an toàn nó mới ra tay. Lần này cũng vậy chỉ sợ là nó đột kích đâu đó trên đường.
Thái Quốc Đào nói ra ý kiến về những tính cách của Độc Bảo qua những quá trình tranh đấu trong tam giác vàng. Người bên cạnh Thái Quốc Đào nãy giờ không nói gì hiện tại mới lên tiếng.
- Anh hiện tại việc này không phải tranh giành địa bàn cũng không phải chuyện làm ăn mà là người nào giữ được thằng nhóc kia người đó được lợi. Theo em thấy không cần phải lo lắng quá cứ đợi thằng Độc Bảo ra tay rồi mình mới tiến hành. Còn Thi Lang hắn có muốn nhúng tay vào mình không cần lo đẩy thằng nhóc này về Huyết Long là được.
Thái Quốc Đào lúc này cũng ngẫn người một chút. Ý Kiến này tương đối hay nếu không chống được Thi Lang hay bị phục kích chỉ cần phòng thủ đưa Ngô Long về tay của Huyết Long thì mọi chuyện phức tạp cũng kết thúc.
- Không nói đến vấn đề khác ý kiến này hay đó. Nhưng trước nhất phải làm sao để thằng nhóc thoát khỏi cái áo mà Thúy Miêu đã chuẩn bị kìa. Trong phạm vi một cây số nếu mà xa hơn sẽ có chuyện. Bọn bây cũng biết những loại thiết kế bom mìn này của Thúy Miêu rồi đó. Chính xác từng chút một.
Nhắc nhở mọi người một chút về chiếc áo mà Ngô Long vừa mặc lên người. Thái Quốc Đào cũng khá lo lắng về cái thiết bị này được Thúy Miêu làm. Nhiều khi không ăn được Thúy Miêu lại cho nổ banh xác thằng nhỏ cùng những người xung quanh thì không mấy là vui vẻ.
- Ừ anh nhắc mới nhớ! Lớ quớ banh xác chứ chả chơi. Mà điều khiển nằm trong tay Thúy Miêu sợ rằng không dễ lấy.
- Vấn đề là không phải dễ lấy hay không mà tìm cách vô hiệu hóa nó kìa. Không chỉ riêng mày mới biết không dể lấy. Nếu mà nó không có cái áo đó tao đâu phải suy nghĩ này giờ.
Thái Quốc Đào bây giờ mắng một câu hắn thấy việc đối phó với Thúy Miêu với trái boom Ngô Long thật sự khó có thể nuốt trôi vụ này.
- Theo em thấy việc này Thúy Miêu sẽ không kích nổ. Anh nghĩ xem nó chịu chết chung với cái thằng nhóc đó à. Nhiệm vụ nguy hiểm như thế này nó tự đi làm rồi còn muốn tự chôn mình sao. Em thấy nếu trường hợp diễn ra nó sẽ trao đổi mạng mình với thắng nhóc. Chắc chắn là như thế nên nó mới làm cái boom cự ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.