Chương 212: Buổi tối bận rộn
Diệt Thiên
23/12/2017
Đang suy nghĩ mông lung về việc kiếm người bổ sung vào một số vị trí mà
hắn đang cần kiếm người. Thiếu Kiệt bị kéo ra khỏi tâm trạng nhất thời,
bởi tiếng chuông điện thoại của mình.
Lấy trong túi ra cái điện thoại Thiếu Kiệt thấy trên đó tên Tần Tiến cũng ngạc nhiên. bởi hiện tại cũng khá tối, Tần Tiến lại gọi cho hắn vào lúc này không biết là chuyện gì.
- Alo em nghe nè thầy! Có chuyện gì mà giờ này thầy gọi cho em vậy?
Phía bên kia điện thoại nhận được câu hỏi của Thiếu Kiệt cũng từ tốn nói.
- Chuyện là như thế này, vốn dĩ thầy có đưa ý kiến của em lên sở giáo dục. Thầy cô cũng chưa họp, nên thầy không dám chắc. Nhưng mới vừa rồi không hiểu sao bộ giáo dục lại muốn đi thăm trường ta. Thấy không biết là có chuyện gì. Nhưng mà nếu được thì thầy nghĩ sẵn dịp này, mình làm cái kế hoạch của em trước bộ sở cùng các thầy cô luôn. Sáng mai 7 giờ sáng em có mặt được không?
Nghe được lời Tân Tiến hắn cũng nhíu mày. Trước giờ hắn luôn hiểu không lý nào bộ lại ra một cái quyết định bất ngờ như thế này. Nếu có thì cũng chỉ có thanh tra trường lớp thì phải ở trường Lưu Minh làm gì mà tới nơi Thiên Hoa này.
- Thầy nói thật không? tốt quá! Bộ có thông qua sở hay nơi nào khác rồi tin tức mới tới thầy à? hay họ qua trường Lưu Minh trước mới đến trường mình hả thầy?
- Không? thầy chắc chắn lần này bộ xuống chỉ đích danh trường mình, không phải thông qua sở giáo dục cũng không ghé trường Lưu Minh mới chết chứ.
Thường những các cấp lãnh đạo đi thăm trường, phải thông qua các ban ngành như từ bộ xuống sở, rồi mới xuống trường vậy mà lần này lại vượt cấp báo xuống chỉ định trường hắn mới là chuyện đáng nói.
Ai cũng hiểu một điều vượt mặt cấp trên là điều không thể được. Nhưng mà muốn tham quan cơ sở phải báo một tiếng. Còn đi vi hành theo dạng không báo trước thì lại khác.
Đằng này đưa Thiên Hoa vào cái cớ viếng thăm, không khỏi qua mơ hồ đi.
- Thầy báo với lại bên sở giáo dục chưa? Khi họ biết chuyện này họ nói sao?
- Con sao trăng gì nữa họ còn tưởng thầy giỡn đấy. Chứ nhưng mà thầy chắc chắn lần này không phải đùa, nên họ mới xác minh các thứ rồi mới báo lại cho thầy chuẩn bị đây này.
Tần Tiến cũng không biết chuyện này tại sao lại nhắm vào trường mình, nhưng hắn thấy nếu đây là một cách tốt nhất để đem ý tưởng của Thiếu Kiệt ra cho mọi người đi tham quan ngày mai biết luôn thì càng tốt.
- Chuyện này em nghi ngờ không phải gì tốt lành, cũng không biết họ sẽ làm gì. Nhưng chắc chắn người tới không hảo ý, người hảo ý thì không tới. Nên cứ tốt nhất thầy đừng trông mong quá. Còn việc về kế hoạch thì thầy cứ yên tâm. Thuyết trình những thứ này đối với em cũng không khó lắm.
- Ừ thầy cũng biết lần này nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng nếu mà mình không liều cũng không được, đợi theo từng bước chắc không phải ngày một ngày hai, Nếu mà bước từng bước nhiều khi mình đã thực hiện rồi chỉ mới lên được tầng trên thôi. Vậy em chuẩn bị đi nhé. Cần thầy giúp gì không?
- Thôi được rồi thầy! chuyện này em lo được! Thôi em đi chuẩn bị đây.
Thiếu Kiệt cúp máy suy nghĩ điều gì đó. Lúc này Hà Vi mới vỗ vào lưng hắn làm Thiếu Kiệt giật mình.
- Chuyện gì mà đăm chiêu thấy ghê vậy? Đồ ăn tới rồi kìa ra ăn cùng mọi người đi.
- Ừ! À mà nè Hà Vi bạn thử hỏi ông bạn xem ngay mai tại sao bên bộ giáo dục lại cử người đi tham quan trường Thiên Hoa mình thế? lại là chỉ đích danh trường mình không phải là trường khác.
Thấy Hà Vi Thiếu Kiệt như chợt nhớ ra hắn cần phải biết được mục đích ngày mai của những người bên Bộ giáo dục là gì còn có cách đối phó.
- Hả cậu nói gì? Ngày mai bộ giáo dục thăm trường cậu? mà lại là chỉ đích danh sao mình không nghe ông mình nói gì hết? Để mình hỏi chuyện này sao kỳ vậy.
Phản ứng của Hà Vi không ngoài dự liệu của Thiếu Kiệt. Hắn tin chắc rằng chuyện này cô cũng không biết. Dù sao nếu biết cô đã nói cho hắn từ sớm không để hắn nhận tin này từ Tần Tiến.
Lấy Điện thoại ra gọi về Ngọc Châu cho Hà Thúc, Hà Vi đợi tiếng chuông điện thoại vang lên như có vẻ bực mình. Đợi bên kia điện thoại vang lên âm thanh Hà Thúc.
- Tiểu Thư nhà chúng ta đi miết không về vậy à? Định ở luôn Lưu Minh với Thiếu Kiệt sao? Không về thăm cái thân già này thế?
- Hôm nay không đùa với ông đâu! đang có chuyện gấp này. Ông xem dùm cháu, tại sao bộ giáo dục bên kia, lại chỉ đích danh ngày mai sẽ ghé thăm trường Thiên Hoa mà không thông qua các bước khác thế?
Lời nói của Hà Vi mang vẻ muốn Hà Thúc xác nhận chuyện này, bởi cô không hiểu sao những người bên mình lại hoàn toàn không biết chuyện gì, Động thái như thế lại không báo về cho cô biết để nhắc nhở Thiếu Kiệt đề phòng.
- Có chuyện này? Cháu chắc chứ? bên ông không nhận được tin tức gì mà?
- Làm sao mà không chắc được, Thiếu Kiệt mới nhận được tin này từ Hiệu Trưởng trường Thiên Hoa luôn này.
Hà Vi như muốn xác nhận lại một lần nữa với Hà Thúc mọi tin tức cô có được ở đây hoàn toàn chắc chắn.
- Được rồi để ông cho người xem xét. Sẽ báo lại cho cháu sau. Chuyện này phải làm rõ mới được bên hắn điều người đi mà không một ai biết gì cũng là một vấn đề rồi đấy. Được rồi chút ông sẽ gọi lại.
Hà Thúc cúp máy để Hà Vi và Thiếu Kiệt chờ đợi đáp án của mình. Thiếu Kiệt thấy vậy mới nói với Hà Vi.
- Thôi đi vào ăn trước đã còn chuyện này đợi ông bạn gọi lại sẽ tính sau.
- Ừ! chuyện này nếu không có người báo trước cho cậu, chắc sẽ thảm rồi. Bởi bên mảng giáo dục thuộc về nhóm người bố cậu. Mình chỉ tức là bao nhiêu người ở Ngọc Châu mà họ không để lộ thông tin xuống đây mới là điều quan trọng.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ biết gật đầu bởi hắn không biết được người ở Ngọc Châu như thế nào nhưng qua cách Hà Vi tức giận hắn nghĩ phải nhiều người kết hợp lại lắm mà vẫn không thu được tin tức này mới làm cô như thế.
Hà Vi đến lúc ăn uống vẫn cứ chốc chốc lấy ra điện thoại của mình. Thiếu Kiệt thấy như thế cũng chỉ biết cười khổ. Hắn hiểu cô lo lắng như cứ chưa tới năm phút mà nhìn vào điện thoại thì cũng có hơi quá nên mới nói.
- Cậu không cần phải như thế đâu! khi nào có tin thì ông cậu sẽ gọi thôi! cần gì phải như thế. Ăn uống mất ngon à
- Mà hai em có chuyện gì mà Hà Vi vội vàng như thế vậy? Cái gì cũng phải để qua một bên chứ. Ăn uống mà cứ tập trung vào các thứ bên ngoài thật không có mùi vị gì đâu.
Thấy Hà Vi hành động bất thường Chu Tường cũng trêu chọc cô, dù hiện tại không biết là có chuyện gì khiến cô như thế nhưng hắn biết sự lo lắng này của Hà Vi khác xa vẻ bình thản hàng ngày.
- Để ăn xong mình gọi lại cho ông mới được? Khâu tình báo như thế này là chết rồi địch đánh đến nơi mà mình còn không biết gì thì chỉ có nước phơi xác pháo.
- Cậu cứ quan tâm qua! giờ không phải thời chiến. Họ đã tính toán việc này không để bị bại lộ ra thì cũng chẳng phải tốt lành. Biết được họ như thế thì mình càng đề phòng có gì đâu. Chưa kể đến muốn đấu với mình trận này. Thì cứ để họ ra bài, phép vua thua lệ làng họ có muốn làm gì ở đây thì vẫn phải bị áp chế một chút nên yên tâm.
Thiếu Kiệt bình thản nói với Hà Vi để cô có được tâm trạng trở lại. Vì theo hắn thấy cho dù ngày mai những người kia có ra bài không cố định như thế nào đi nữa, thì hắn vẫn có thể xoay chuyển trong những trường hợp cấp bách.
- Ủa mà sao hiệu trưởng lại báo cho cậu chuyện này thế, thường học sinh đâu được biết chuyện lãnh đạo?
- Thì cũng cái vụ ý tưởng làm chương trình dạy học online đó. Mình đầu tư cơ sở cộng đồng hôm trước nói, chủ yếu vốn để hoàn thành ý tưởng của mình thôi. Ý tưởng đó vừa được đưa lên sở, còn chưa họp hành thông qua giáo viên bên dưới. Định là mấy ngày sau họp xong, sở có xuống thì thuyết trình ý tưởng. Giờ bộ chơi chen ngang thì thuyết trình trước trường, sở với bộ luôn. Đã làm thì mình không ngán chỉ có điều tối này phải thức đêm làm bản thuyết trình thôi. Với lại để đưa mình ra ánh sáng ở một góc độ nào đó, che giấu đi một phần khác nữa chứ.
Thiếu Kiệt cũng nói ra ý tưởng của mình đang thực hiện. Chu Tường, Hà Vi, Trịnh Chi bây giờ mới biết là cái kế hoạch cộng đồng không phải chỉ để quảng bá thương hiệu đơn giản như bên ngoài. Mà bên trong nó còn có ý tưởng của Thiếu Kiệt đang thực hiện. Một ná bắn ba chim vừa được danh tiếng, vừa được cơ sở học tập tốt, lại được phô diễn toàn bộ thực lực của hắn.
- Chị thấy phục em rồi đó! Em chắc mình thuyết trình sẽ đạt hiệu quả nên mới nghĩ đến cách này ngay từ đầu. Vậy hôm nay để mọi người cùng thức với em, giúp em làm chuyện này vậy được không?
- Ừ đúng đó Thiếu Kiệt cậu vẫn phải nghỉ ngơi đôi chút, để đối phó những người kia còn để ba người bọn mình giúp cậu làm báo cáo thuyết trình như thế lại nhẹ nhàng hơn cho cậu.
Hà Vi thấy ý kiến của Trịnh Chi khá hay, bởi nếu họ thay Thiếu Kiệt làm tư liệu và các thứ đến lúc hoàn thành, Thì Thiếu Kiệt hắn có thể ngủ một giấc ngủ lấy lại sức trước những người mà hắn sắp đấu.
Bây giờ điện thoại của Hà Vi mới vang lên. Hà Thúc sau khi hoạt động điều tra của mình kết thúc mới có kết quả cho Hà Vi. Nhận cuộc gọi Hà Vi gấp hỏi.
- Chuyện sao rồi ông? Tin tức có đầy đủ không ông?
- Đã xong lần quyết định này vừa mới được đưa ra các đây chưa tới ba giờ. Bọn hắn lần này đi chủ yếu dựa vào những gì khách quan của Ngô Nam biết về Thiếu Kiệt, hắn muốn Thiếu Kiệt bị trường Thiên Hoa không nhận Thiếu Kiệt học nữa. Lúc đó hắn sẽ tác động các trường khác, liệt Thiếu Kiệt vào sổ đen học sinh sẽ khó được trường nào chấp nhận. Nhưng mà tình báo của hắn thì chỉ là tình báo giấy, nên cháu cứ yên tâm Thiếu Kiệt lần này không cần ra mặt cũng thắng
Nghe Hà Thúc nói như thế Hà Vi cũng thở nhẹ một hơi nhưng cầu mày mím môi nói.
- Tình hình ngày mai Thiếu Kiệt lại phải thuyết trình các phương án của mình trước những người này mới khổ. Vì Thiếu Kiệt muốn đem mình ra ở một phương diện để những người khác không chú ý cậu ta ở những chuyện khác. Ông xem lần này phải làm như thế nào? Có Thiếu Kiệt ở đây này ông nói với cậu ta luôn đi.
Hà Vi bắt đầu kể cho ông mình nghe về dự định của Thiếu Kiệt ngày mai, bởi cô thấy nếu để Thiếu Kiệt không lộ ra ngày mai thì không thể nào. Vì hắn đã quyết định thường khó thay đổi. Chưa kể đến Thiếu Kiệt còn có những ý tưởng của mình trong chuyện này.
- Cháu ngày mai định làm cái gì thế Thiếu Kiệt? Họ đến đối phó cháu, Cháu nên điệu thấp mới phải, lộ ra quá thì họ sẽ nhắm vào cháu rất sớm. Điều này có hại chứ không có lợi đâu.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười cười đáp lại Hà Thúc.
- Lần này cháu muốn cho họ thật sự sai lầm nên mới ra mặt. Ông thử nghĩ Ngô Nam với tin tức của cháu đem về cho người kia hắn sẽ nghĩ gì? Một đứa không làm nên trò trống gì được mẹ cháu bảo hộ. Như thế thì hắn đối phó trên con đường học vấn. Nên mới để người đi tham quan môi trường học tập ở Thiên Hoa. Nếu cháu điệu thấp giấu mình họ càng có cớ lôi cháu ra. Sao lại không đường đường chính chính đối mặt. Cháu tin với sức học của cháu đủ để đem họ lật thuyền trong mương đấy.
Thiếu Kiệt tự tin nói vào điện thoại những ý nghĩ trong đầu hắn làm Hà Thúc cũng bất ngờ ngẫm nghĩ một lúc thật khi con số của thời gian gọi cứ tăng dần một lúc rồi mới nói.
- Cháu nói như vậy cũng đúng! Nếu cháu đã đủ điều kiện đối mặt với họ thì ông nghĩ những người được điều đến lần này chắc phải tơi bời, không còn manh giáp trở về đấy. Nhưng cháu cũng đừng lộ ra quá nhiều thứ để người khác có thể nắm bắt được cháu. ông tin nếu cháu đã có quyết định của mình thì sẽ có kế hoạch đối phó với những gì sắp diễn ra.
- Ông cứ yên tâm. Việc khác có thể cháu không dám chắc nhưng để đấu trên bàn thuyết trình chưa chắc ai hơn ai đâu. Chỉ cần tối nay cháu chuẩn bị đủ các thứ cho dù ai đi nữa thì cháu cũng đánh bại được thôi. Người ra trận phải có niềm tin tất thắng chứ ông.
Thấy Hà Thúc vẫn chưa hết lo lắng cho mình nên Thiếu Kiệt một lần nữa khẳng định với ông hắn, đã chuẩn bị tốt mọi thứ có thể xảy ra làm cho Hà Thúc vui vẻ cười lớn.
- Giỏi cho câu người ra trận phải có niềm tin tất thằng. Chuyện này cháu nói được như thế thì ông không còn lý do gì nữa, cứ phóng tay mà làm đi. À nhớ chăm sóc cháu ông cho tốt đấy. Nó mà về đây ốm cân nào thì cháu chết với ông.
- Vâng! cháu sẽ nuôi mập Hà Vi mới thôi ông yên tâm.
Hà Vi lúc này cũng đỏ mặt, nhưng nghe thấy Thiếu Kiệt định nuôi mập mình lại tức giận quăng điện thoại lên bàn hùng hổ rượt hắn chạy khắp phòng. Chu Tường và Trịnh Chi ngồi ngay đó chỉ biết cười lớn.
Chạy được vài vòng thì Thiếu Kiệt xin tha hắn bắt đầu vào trạng thái nghiêm chỉnh của mình.
- Thôi mọi người ăn uống xong rồi! Thì vào việc thôi hôm này còn rất nhiều chuyện phải làm đấy. Trịnh Chi chị pha cho em một ly cà phê đen bỏ đường nhiều để vào tủ lạnh không bỏ đá để em chiến đấu nha.
- Cậu uống cà phê kiểu gì thế đã pha đậm, lại còn cho thật ngọt thật khó hiểu mà.
Hà Vi nhíu mày hỏi hắn khi nghe thứ Cà Phê mà Thiếu Kiệt yêu cầu cũng là lần đầu tiên cô thấy có người uống như thế.Trịnh Chi nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng gật đầu. Cô bắt đầu đi pha khá nhiều cà phê. Dù không hiểu cà phê kia Thiếu Kiệt sẽ uống ra sao nhưng cô biết mọi người tối nay thức là điều chắc chắn.
Thiếu Kiệt chỉ cười bởi thói quen của mình hắn thường thức khuya với chỉ một ly cà phê đậm thật đậm lại pha ngọt. Để lạnh cứ như thế hắn có thể làm việc cả tuần lễ mà không ngủ một giấc cũng được.
Đó là thói quen mà ai cũng phải lắc đầu với hắn, bởi những người thấy hắn làm việc như thế cũng phán hắn một câu vui đùa quái vật chứ không phải người.
Thiếu Kiệt bắt đầu lên danh sách các thứ cần Thiết. Đưa những phần cần phải tìm kiếm cho Hà Vi để cô ghi lại. Còn Chu Tường thì bắt đầu ráp nối những dữ kiện mà hắn đã làm sau khi chỉnh lý lại mọi thứ. Trịnh Chi thì được hắn đưa cho một bài viết bắt đầu đánh máy.
Để cho mọi người khỏi buồn ngủ lúc này dưới căn phòng được mở nhạc giúp mọi người được sự tỉnh táo nhất định và chốc chốc Thiếu Kiệt lại đi tới đi lui. Kiểm tra từng người từng dữ kiện hắn cần để sắp xếp lại. Cứ như thế thời gian ngày một trôi đi nhanh chóng trong đêm.
Lấy trong túi ra cái điện thoại Thiếu Kiệt thấy trên đó tên Tần Tiến cũng ngạc nhiên. bởi hiện tại cũng khá tối, Tần Tiến lại gọi cho hắn vào lúc này không biết là chuyện gì.
- Alo em nghe nè thầy! Có chuyện gì mà giờ này thầy gọi cho em vậy?
Phía bên kia điện thoại nhận được câu hỏi của Thiếu Kiệt cũng từ tốn nói.
- Chuyện là như thế này, vốn dĩ thầy có đưa ý kiến của em lên sở giáo dục. Thầy cô cũng chưa họp, nên thầy không dám chắc. Nhưng mới vừa rồi không hiểu sao bộ giáo dục lại muốn đi thăm trường ta. Thấy không biết là có chuyện gì. Nhưng mà nếu được thì thầy nghĩ sẵn dịp này, mình làm cái kế hoạch của em trước bộ sở cùng các thầy cô luôn. Sáng mai 7 giờ sáng em có mặt được không?
Nghe được lời Tân Tiến hắn cũng nhíu mày. Trước giờ hắn luôn hiểu không lý nào bộ lại ra một cái quyết định bất ngờ như thế này. Nếu có thì cũng chỉ có thanh tra trường lớp thì phải ở trường Lưu Minh làm gì mà tới nơi Thiên Hoa này.
- Thầy nói thật không? tốt quá! Bộ có thông qua sở hay nơi nào khác rồi tin tức mới tới thầy à? hay họ qua trường Lưu Minh trước mới đến trường mình hả thầy?
- Không? thầy chắc chắn lần này bộ xuống chỉ đích danh trường mình, không phải thông qua sở giáo dục cũng không ghé trường Lưu Minh mới chết chứ.
Thường những các cấp lãnh đạo đi thăm trường, phải thông qua các ban ngành như từ bộ xuống sở, rồi mới xuống trường vậy mà lần này lại vượt cấp báo xuống chỉ định trường hắn mới là chuyện đáng nói.
Ai cũng hiểu một điều vượt mặt cấp trên là điều không thể được. Nhưng mà muốn tham quan cơ sở phải báo một tiếng. Còn đi vi hành theo dạng không báo trước thì lại khác.
Đằng này đưa Thiên Hoa vào cái cớ viếng thăm, không khỏi qua mơ hồ đi.
- Thầy báo với lại bên sở giáo dục chưa? Khi họ biết chuyện này họ nói sao?
- Con sao trăng gì nữa họ còn tưởng thầy giỡn đấy. Chứ nhưng mà thầy chắc chắn lần này không phải đùa, nên họ mới xác minh các thứ rồi mới báo lại cho thầy chuẩn bị đây này.
Tần Tiến cũng không biết chuyện này tại sao lại nhắm vào trường mình, nhưng hắn thấy nếu đây là một cách tốt nhất để đem ý tưởng của Thiếu Kiệt ra cho mọi người đi tham quan ngày mai biết luôn thì càng tốt.
- Chuyện này em nghi ngờ không phải gì tốt lành, cũng không biết họ sẽ làm gì. Nhưng chắc chắn người tới không hảo ý, người hảo ý thì không tới. Nên cứ tốt nhất thầy đừng trông mong quá. Còn việc về kế hoạch thì thầy cứ yên tâm. Thuyết trình những thứ này đối với em cũng không khó lắm.
- Ừ thầy cũng biết lần này nguy cơ tiềm ẩn. Nhưng nếu mà mình không liều cũng không được, đợi theo từng bước chắc không phải ngày một ngày hai, Nếu mà bước từng bước nhiều khi mình đã thực hiện rồi chỉ mới lên được tầng trên thôi. Vậy em chuẩn bị đi nhé. Cần thầy giúp gì không?
- Thôi được rồi thầy! chuyện này em lo được! Thôi em đi chuẩn bị đây.
Thiếu Kiệt cúp máy suy nghĩ điều gì đó. Lúc này Hà Vi mới vỗ vào lưng hắn làm Thiếu Kiệt giật mình.
- Chuyện gì mà đăm chiêu thấy ghê vậy? Đồ ăn tới rồi kìa ra ăn cùng mọi người đi.
- Ừ! À mà nè Hà Vi bạn thử hỏi ông bạn xem ngay mai tại sao bên bộ giáo dục lại cử người đi tham quan trường Thiên Hoa mình thế? lại là chỉ đích danh trường mình không phải là trường khác.
Thấy Hà Vi Thiếu Kiệt như chợt nhớ ra hắn cần phải biết được mục đích ngày mai của những người bên Bộ giáo dục là gì còn có cách đối phó.
- Hả cậu nói gì? Ngày mai bộ giáo dục thăm trường cậu? mà lại là chỉ đích danh sao mình không nghe ông mình nói gì hết? Để mình hỏi chuyện này sao kỳ vậy.
Phản ứng của Hà Vi không ngoài dự liệu của Thiếu Kiệt. Hắn tin chắc rằng chuyện này cô cũng không biết. Dù sao nếu biết cô đã nói cho hắn từ sớm không để hắn nhận tin này từ Tần Tiến.
Lấy Điện thoại ra gọi về Ngọc Châu cho Hà Thúc, Hà Vi đợi tiếng chuông điện thoại vang lên như có vẻ bực mình. Đợi bên kia điện thoại vang lên âm thanh Hà Thúc.
- Tiểu Thư nhà chúng ta đi miết không về vậy à? Định ở luôn Lưu Minh với Thiếu Kiệt sao? Không về thăm cái thân già này thế?
- Hôm nay không đùa với ông đâu! đang có chuyện gấp này. Ông xem dùm cháu, tại sao bộ giáo dục bên kia, lại chỉ đích danh ngày mai sẽ ghé thăm trường Thiên Hoa mà không thông qua các bước khác thế?
Lời nói của Hà Vi mang vẻ muốn Hà Thúc xác nhận chuyện này, bởi cô không hiểu sao những người bên mình lại hoàn toàn không biết chuyện gì, Động thái như thế lại không báo về cho cô biết để nhắc nhở Thiếu Kiệt đề phòng.
- Có chuyện này? Cháu chắc chứ? bên ông không nhận được tin tức gì mà?
- Làm sao mà không chắc được, Thiếu Kiệt mới nhận được tin này từ Hiệu Trưởng trường Thiên Hoa luôn này.
Hà Vi như muốn xác nhận lại một lần nữa với Hà Thúc mọi tin tức cô có được ở đây hoàn toàn chắc chắn.
- Được rồi để ông cho người xem xét. Sẽ báo lại cho cháu sau. Chuyện này phải làm rõ mới được bên hắn điều người đi mà không một ai biết gì cũng là một vấn đề rồi đấy. Được rồi chút ông sẽ gọi lại.
Hà Thúc cúp máy để Hà Vi và Thiếu Kiệt chờ đợi đáp án của mình. Thiếu Kiệt thấy vậy mới nói với Hà Vi.
- Thôi đi vào ăn trước đã còn chuyện này đợi ông bạn gọi lại sẽ tính sau.
- Ừ! chuyện này nếu không có người báo trước cho cậu, chắc sẽ thảm rồi. Bởi bên mảng giáo dục thuộc về nhóm người bố cậu. Mình chỉ tức là bao nhiêu người ở Ngọc Châu mà họ không để lộ thông tin xuống đây mới là điều quan trọng.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ biết gật đầu bởi hắn không biết được người ở Ngọc Châu như thế nào nhưng qua cách Hà Vi tức giận hắn nghĩ phải nhiều người kết hợp lại lắm mà vẫn không thu được tin tức này mới làm cô như thế.
Hà Vi đến lúc ăn uống vẫn cứ chốc chốc lấy ra điện thoại của mình. Thiếu Kiệt thấy như thế cũng chỉ biết cười khổ. Hắn hiểu cô lo lắng như cứ chưa tới năm phút mà nhìn vào điện thoại thì cũng có hơi quá nên mới nói.
- Cậu không cần phải như thế đâu! khi nào có tin thì ông cậu sẽ gọi thôi! cần gì phải như thế. Ăn uống mất ngon à
- Mà hai em có chuyện gì mà Hà Vi vội vàng như thế vậy? Cái gì cũng phải để qua một bên chứ. Ăn uống mà cứ tập trung vào các thứ bên ngoài thật không có mùi vị gì đâu.
Thấy Hà Vi hành động bất thường Chu Tường cũng trêu chọc cô, dù hiện tại không biết là có chuyện gì khiến cô như thế nhưng hắn biết sự lo lắng này của Hà Vi khác xa vẻ bình thản hàng ngày.
- Để ăn xong mình gọi lại cho ông mới được? Khâu tình báo như thế này là chết rồi địch đánh đến nơi mà mình còn không biết gì thì chỉ có nước phơi xác pháo.
- Cậu cứ quan tâm qua! giờ không phải thời chiến. Họ đã tính toán việc này không để bị bại lộ ra thì cũng chẳng phải tốt lành. Biết được họ như thế thì mình càng đề phòng có gì đâu. Chưa kể đến muốn đấu với mình trận này. Thì cứ để họ ra bài, phép vua thua lệ làng họ có muốn làm gì ở đây thì vẫn phải bị áp chế một chút nên yên tâm.
Thiếu Kiệt bình thản nói với Hà Vi để cô có được tâm trạng trở lại. Vì theo hắn thấy cho dù ngày mai những người kia có ra bài không cố định như thế nào đi nữa, thì hắn vẫn có thể xoay chuyển trong những trường hợp cấp bách.
- Ủa mà sao hiệu trưởng lại báo cho cậu chuyện này thế, thường học sinh đâu được biết chuyện lãnh đạo?
- Thì cũng cái vụ ý tưởng làm chương trình dạy học online đó. Mình đầu tư cơ sở cộng đồng hôm trước nói, chủ yếu vốn để hoàn thành ý tưởng của mình thôi. Ý tưởng đó vừa được đưa lên sở, còn chưa họp hành thông qua giáo viên bên dưới. Định là mấy ngày sau họp xong, sở có xuống thì thuyết trình ý tưởng. Giờ bộ chơi chen ngang thì thuyết trình trước trường, sở với bộ luôn. Đã làm thì mình không ngán chỉ có điều tối này phải thức đêm làm bản thuyết trình thôi. Với lại để đưa mình ra ánh sáng ở một góc độ nào đó, che giấu đi một phần khác nữa chứ.
Thiếu Kiệt cũng nói ra ý tưởng của mình đang thực hiện. Chu Tường, Hà Vi, Trịnh Chi bây giờ mới biết là cái kế hoạch cộng đồng không phải chỉ để quảng bá thương hiệu đơn giản như bên ngoài. Mà bên trong nó còn có ý tưởng của Thiếu Kiệt đang thực hiện. Một ná bắn ba chim vừa được danh tiếng, vừa được cơ sở học tập tốt, lại được phô diễn toàn bộ thực lực của hắn.
- Chị thấy phục em rồi đó! Em chắc mình thuyết trình sẽ đạt hiệu quả nên mới nghĩ đến cách này ngay từ đầu. Vậy hôm nay để mọi người cùng thức với em, giúp em làm chuyện này vậy được không?
- Ừ đúng đó Thiếu Kiệt cậu vẫn phải nghỉ ngơi đôi chút, để đối phó những người kia còn để ba người bọn mình giúp cậu làm báo cáo thuyết trình như thế lại nhẹ nhàng hơn cho cậu.
Hà Vi thấy ý kiến của Trịnh Chi khá hay, bởi nếu họ thay Thiếu Kiệt làm tư liệu và các thứ đến lúc hoàn thành, Thì Thiếu Kiệt hắn có thể ngủ một giấc ngủ lấy lại sức trước những người mà hắn sắp đấu.
Bây giờ điện thoại của Hà Vi mới vang lên. Hà Thúc sau khi hoạt động điều tra của mình kết thúc mới có kết quả cho Hà Vi. Nhận cuộc gọi Hà Vi gấp hỏi.
- Chuyện sao rồi ông? Tin tức có đầy đủ không ông?
- Đã xong lần quyết định này vừa mới được đưa ra các đây chưa tới ba giờ. Bọn hắn lần này đi chủ yếu dựa vào những gì khách quan của Ngô Nam biết về Thiếu Kiệt, hắn muốn Thiếu Kiệt bị trường Thiên Hoa không nhận Thiếu Kiệt học nữa. Lúc đó hắn sẽ tác động các trường khác, liệt Thiếu Kiệt vào sổ đen học sinh sẽ khó được trường nào chấp nhận. Nhưng mà tình báo của hắn thì chỉ là tình báo giấy, nên cháu cứ yên tâm Thiếu Kiệt lần này không cần ra mặt cũng thắng
Nghe Hà Thúc nói như thế Hà Vi cũng thở nhẹ một hơi nhưng cầu mày mím môi nói.
- Tình hình ngày mai Thiếu Kiệt lại phải thuyết trình các phương án của mình trước những người này mới khổ. Vì Thiếu Kiệt muốn đem mình ra ở một phương diện để những người khác không chú ý cậu ta ở những chuyện khác. Ông xem lần này phải làm như thế nào? Có Thiếu Kiệt ở đây này ông nói với cậu ta luôn đi.
Hà Vi bắt đầu kể cho ông mình nghe về dự định của Thiếu Kiệt ngày mai, bởi cô thấy nếu để Thiếu Kiệt không lộ ra ngày mai thì không thể nào. Vì hắn đã quyết định thường khó thay đổi. Chưa kể đến Thiếu Kiệt còn có những ý tưởng của mình trong chuyện này.
- Cháu ngày mai định làm cái gì thế Thiếu Kiệt? Họ đến đối phó cháu, Cháu nên điệu thấp mới phải, lộ ra quá thì họ sẽ nhắm vào cháu rất sớm. Điều này có hại chứ không có lợi đâu.
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười cười đáp lại Hà Thúc.
- Lần này cháu muốn cho họ thật sự sai lầm nên mới ra mặt. Ông thử nghĩ Ngô Nam với tin tức của cháu đem về cho người kia hắn sẽ nghĩ gì? Một đứa không làm nên trò trống gì được mẹ cháu bảo hộ. Như thế thì hắn đối phó trên con đường học vấn. Nên mới để người đi tham quan môi trường học tập ở Thiên Hoa. Nếu cháu điệu thấp giấu mình họ càng có cớ lôi cháu ra. Sao lại không đường đường chính chính đối mặt. Cháu tin với sức học của cháu đủ để đem họ lật thuyền trong mương đấy.
Thiếu Kiệt tự tin nói vào điện thoại những ý nghĩ trong đầu hắn làm Hà Thúc cũng bất ngờ ngẫm nghĩ một lúc thật khi con số của thời gian gọi cứ tăng dần một lúc rồi mới nói.
- Cháu nói như vậy cũng đúng! Nếu cháu đã đủ điều kiện đối mặt với họ thì ông nghĩ những người được điều đến lần này chắc phải tơi bời, không còn manh giáp trở về đấy. Nhưng cháu cũng đừng lộ ra quá nhiều thứ để người khác có thể nắm bắt được cháu. ông tin nếu cháu đã có quyết định của mình thì sẽ có kế hoạch đối phó với những gì sắp diễn ra.
- Ông cứ yên tâm. Việc khác có thể cháu không dám chắc nhưng để đấu trên bàn thuyết trình chưa chắc ai hơn ai đâu. Chỉ cần tối nay cháu chuẩn bị đủ các thứ cho dù ai đi nữa thì cháu cũng đánh bại được thôi. Người ra trận phải có niềm tin tất thắng chứ ông.
Thấy Hà Thúc vẫn chưa hết lo lắng cho mình nên Thiếu Kiệt một lần nữa khẳng định với ông hắn, đã chuẩn bị tốt mọi thứ có thể xảy ra làm cho Hà Thúc vui vẻ cười lớn.
- Giỏi cho câu người ra trận phải có niềm tin tất thằng. Chuyện này cháu nói được như thế thì ông không còn lý do gì nữa, cứ phóng tay mà làm đi. À nhớ chăm sóc cháu ông cho tốt đấy. Nó mà về đây ốm cân nào thì cháu chết với ông.
- Vâng! cháu sẽ nuôi mập Hà Vi mới thôi ông yên tâm.
Hà Vi lúc này cũng đỏ mặt, nhưng nghe thấy Thiếu Kiệt định nuôi mập mình lại tức giận quăng điện thoại lên bàn hùng hổ rượt hắn chạy khắp phòng. Chu Tường và Trịnh Chi ngồi ngay đó chỉ biết cười lớn.
Chạy được vài vòng thì Thiếu Kiệt xin tha hắn bắt đầu vào trạng thái nghiêm chỉnh của mình.
- Thôi mọi người ăn uống xong rồi! Thì vào việc thôi hôm này còn rất nhiều chuyện phải làm đấy. Trịnh Chi chị pha cho em một ly cà phê đen bỏ đường nhiều để vào tủ lạnh không bỏ đá để em chiến đấu nha.
- Cậu uống cà phê kiểu gì thế đã pha đậm, lại còn cho thật ngọt thật khó hiểu mà.
Hà Vi nhíu mày hỏi hắn khi nghe thứ Cà Phê mà Thiếu Kiệt yêu cầu cũng là lần đầu tiên cô thấy có người uống như thế.Trịnh Chi nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng gật đầu. Cô bắt đầu đi pha khá nhiều cà phê. Dù không hiểu cà phê kia Thiếu Kiệt sẽ uống ra sao nhưng cô biết mọi người tối nay thức là điều chắc chắn.
Thiếu Kiệt chỉ cười bởi thói quen của mình hắn thường thức khuya với chỉ một ly cà phê đậm thật đậm lại pha ngọt. Để lạnh cứ như thế hắn có thể làm việc cả tuần lễ mà không ngủ một giấc cũng được.
Đó là thói quen mà ai cũng phải lắc đầu với hắn, bởi những người thấy hắn làm việc như thế cũng phán hắn một câu vui đùa quái vật chứ không phải người.
Thiếu Kiệt bắt đầu lên danh sách các thứ cần Thiết. Đưa những phần cần phải tìm kiếm cho Hà Vi để cô ghi lại. Còn Chu Tường thì bắt đầu ráp nối những dữ kiện mà hắn đã làm sau khi chỉnh lý lại mọi thứ. Trịnh Chi thì được hắn đưa cho một bài viết bắt đầu đánh máy.
Để cho mọi người khỏi buồn ngủ lúc này dưới căn phòng được mở nhạc giúp mọi người được sự tỉnh táo nhất định và chốc chốc Thiếu Kiệt lại đi tới đi lui. Kiểm tra từng người từng dữ kiện hắn cần để sắp xếp lại. Cứ như thế thời gian ngày một trôi đi nhanh chóng trong đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.