Chương 335: Chương 335: Chẳng biết nhẹ tay
Diệt Thiên
15/07/2018
Bên ngoài Thế Hải tuy đã biết Thiếu Kiệt có thể đánh nhau, nhưng chưa từng nghe nói là hắn có thể đánh ngang tay với người đã được huấn luyện. Thế Hải giờ cũng say sưa đứng nhìn mà không hề hay biết Hà Vi với Nhã Oanh đang đi đến.
Nhìn vào trong sân Thiếu Kiệt đang cùng một người con gái đánh nhau. Hà Vi mới hỏi Thế Hải.
-Ủa Chuyện gì vậy chú.
Nghe âm thanh của Hạ Vi vang lên bên cạnh mình Thế Hải lúc này mới giật mình. Nhìn lấy bên cạnh mình thấy Hà Vi và Nhã Oanh hắn cũng cười đáp lại.
-Tú Trinh một thành viên của Vô Ảnh muốn so tài với Thiếu Kiệt. Hiện tại thì có vẻ chưa ai hơn ai. Không ngờ Thiếu Kiệt đánh được thế.
Hà Vi nghe thế cũng nhìn vào trong sân. Cô hiểu Thiếu Kiệt thế nào không ít lần buổi sáng cô và Thiếu Kiệt tập thể dục trước sân nhà đều có giao đấu qua. Giờ nghe nói Tú Trinh người này có thể đánh ngang tay với Thiếu Kiệt nên cũng muốn biết như thế nào.
Trong sân lúc này hai người Thiếu Kiệt và Tú Trinh đều sử dụng những quyền cước và phản xạ của mình để né tránh những đòn đánh của đối phương. Thiếu Kiệt đang cố gắng đỡ lẫy một cú đá quét ngang mặt mình của Tú Trinh ra đòn. Thiếu Kiệt Lùi về phía sau một bước, tránh thoát cùng lúc đó liên chiêu một cú đá đáp tra củ đá hai vòng của Thiếu Kiệt xuất hiện. Phản Sa có điều kiện của Thiếu Kiệt lúc này là mốt cú đá quét tâm ca tương tự phía ngược lại tiếp lây hai người giữa không trung găng lại Tú Trinh. Hai chân chạm nhau trên không trung dừng lại.
Cả Thiếu Kiệt và Tú Trinh lần này đều lùi lại. Tú Trinh bây giờ lại nhào tới nghiên người tạo ra một cú Kyokushin thường hay thấy trong những lần thượng đài trong môn võ thuật. Thấy được chiêu thức chớp nhoán của Tú Trinh ngày cả Hà Vi đang đứng bên ngoài cũng cau mày. Thiếu Kiệt lúc này vừa phản sạ lại với chiêu thức hiểm hóc có thể nói là đây là một trong những đòn đánh có tỷ lệ hạ gục đối thủ cao nhất.
Thiếu Kiệt lúc này đưa tay lên tạo thành nên một khiên chắn ở phần mặt và lui về sau một cách nhanh nhất có thể. Đòn chân quét qua cách tay đi xuống bên dưới. Nhưng chưa hết Tú Trinh còn quét thêm chân con lại dù khoàng cách bây giờ đã không còn như lúc đầu. Vì Tú Trinh biết một khi chiêu thức này bị phá giải thì bất lợi thuộc về mình. Thiếu Kiệt nhanh chóng hướng tay trái của mính đánh vào ông quyển của Tú Trinh để hóa giả chiêu thức khi con ở tầm trung chưa lên cao.
Bước thêm một bước đẩy Tú Trinh về phía sau. Thiếu Kiệt nhanh chóng sử dụng một đòn chân hướng từ dưới bên ngoài vào giữa qua khỏi đỉnh đầu mình quét xuống. Tú Trinh tuy mất thế nhưng vấn cố lộn ngược về phía sau.
Không để cho cô nàng có thể định hình lại bộ pháp Thiếu Kiệt xuống tấn chân trước bước lên một bước khụy gối tay trái từ vai phải kéo một đường chéo xuống đỡ lấy nấm đấm của Cô Nàng từ bên dưới lên. Tay phải lại đầm một quyền từ phía trên đấm xuống.
Tú Trinh Lúc này một tay còn lại chụp lấy bộ võ Phụ của Thiếu Kiệt. Một Chân đạp về hướng chân Trụ của Thiếu Kiệt. Lưng của cô tựa ra Phía Sau. Chân con lại đạp vào bụng hằn dùng Lực né tránh của Thiếu Kiệt mà Quăng ra phía Sau. Thiếu Kiệt nhanh chóng hương lòng bàn tay của mình nắm chặt lấy vai của Tú Trinh Bị hất lên không trung hắn cố bám chặc lấy vai của Cô Nàng điều chình để đáp xuống bằng hai chân.
Vì bị nắm chặt vào bả vai để làm điểm tự cho Thiếu Kiệt Nên vai phải của cô hoàn toàn mất lực. Thiếu Kiệt theo quán tính cố định lại thân hình gạc lấy tay trái còn lại đang hướng về phía mặt mình chụp lại khóa chặc về phía sau đưa Tú Trinh phải nằm xấp xuống mặt đất. Mà không ra đòn được.
Giữ lấy tay trái của cô nàng ở phía sau lưng. Cánh tay phải của cô sau khi bị nắm không thể cử động trong giây lát hiện tại trận chiến có thể nói đi đến kết thúc nhưng lúc này Thiếu Kiệt mới cười nói.
-Thua chưa? Nêu Thua rồi thì thôi còn nếu không thua thì đánh tiếp.
Nghe được lời nói của Thiếu Kiệt Tú Trinh cũng trả lời lại với hắn.
-Cậu nghĩ sao giờ tôi mà đánh được nữa à. Cậu không thấy ức hiếp người quá đáng sao. Thua thì thua làm gì mà dữ vậy.
Bây giờ ngay cả những người khác đang xem cũng bật cười. Nhiều Người con hoan hô như chính họ thắng cuộc. Những tiến vỗ tay vang lên Thiếu Kiệt cũng buôn Tú Trinh ra kéo cô đứng dậy. Một người nãy giờ ngồi xem cũng cười nói.
-Xem ra hôm nay co người gỡ lại phần nào cho anh em mình mặt mũi rồi. Tính ra ai cũng bị đánh qua một lần chỉ có sếp là không bị thôi.
Tú Trinh lúc này vừa xoa xoa vai mình. Thiếu Kiệt cũng lắc đầu Vì hắn biết đòn vừa rồi vai phải cô chịu không ít lực. Nên hỏi Tú Trinh,
-Có sao không.
-Cũng không đến nỗi nào. Nhưng sao cậu ra nặng tay vậy. Không ngờ cậu lại đánh được như thế đấy. Chắc cậu cũng trải qua không ích đánh nhau đi.
Lưu Bảo Huân lúc này cũng chỉ cười đưa cho Tú Trinh một chai thuốc xoa bóp của mình. Mọi người lúc này cười nói khá vui vẻ. Nhã Oanh thì đến bên cạnh Thiếu Kiệt nói.
-Sáng sớm không chịu nghĩ ngơi. dậy sớm xong lại đánh nhau làm gì. Không để cho mình nghĩ ngơi một chút nào như vậy là không được rồi.
-Cũng không có gì. Vận động một chút ấy mà để anh thay đồ ra cái đã. Người mồ hôi không.
Thiếu Kiệt trả lời Nhã Oanh. Rồi hướng về phòng thay đồ của phòng tập góc trong cùng đi đến. Tú Trinh lúc này đang bị những người trong nhóm trêu chọc mình. Cô mặc hầm hầm chỉ trích lại những người đã từng đánh thua cô.
-Mấy người đúng là không bằng người khác thì lại nói mà. Đợi hết đau vai rồi thì tui kiếm từng người đánh thêm một lần nữa. Mấy người lớn hơn người ta đã đánh nhau được như thế chưa mà nói. Ai cũng bị vài chiêu là Thua mà con ở đó nói được. Mà công nhận Thiếu Kiệt chẳng biết nhẹ tay chút nào đến giờ còn đau.
-Thôi đi cô nương trong đây ai chưa từng bị cô đánh vì bất ngờ. Thiếu Kiệt không bị vì phản ứng tốt. Cơ sở võ công vững chắc nhưng đó chỉ là trong thi đấu với nhau còn chấp hành nhiệm vụ còn có nhiều cái khách quan khác như vu khí nóng, Vũ khí lạnh hợp tác đồng đội nữa đâu phải chỉ có thành tích cá nhân không thôi.
Bảo Huân lúc này mới hướng em mình nói ra những gì mà hắn thấy là hợp lý nhất. Đối với việc Thiếu Kiệt có thể đánh thắng được Tú Trinh tuy có bất ngờ không nhỏ đối với chính mình. Nhưng Bảo Huân cũng hiểu. Thiếu Kiệt không thể nào không có chút võ công nào để phòng thân. Nếu là một người lãnh đạo mà không có một cơ sở vững chắc nào chỉ chờ để người bên dưới bảo vệ những lúc nguy cấp thì cũng không thể phát triển.
-Vấn đề mà Bảo Huân nói đúng đấy nhưng mà chưa chắc là chính xác đâu. Hiện tại Thiếu Kiệt hâu như chưa trải qua Huấn luyện nào hết đã có phản xạ và độ nhạy bén cho riêng mình. Nếu được Huấn luyện bài bản như mọi người đã được học tập và trải nghiệm chắc chắn Tú Trinh còn bại sớm nữa.
Thế Hải lúc này mới đem suy nghĩ sự chênh lệch của Thiếu Kiệt với Vô Ảnh nói ra những gì hắn cho là cần thiết. Vốn hắn còn lo lắng những người ở đây sẽ có vài người không phục về việc Thiếu Kiệt còn nhỏ mà quản lý họ. Hiện nay Tú Trinh bại bởi Thiếu Kiệt cũng cho thấy được năng lực cá nhân chưa qua huấn luyện của hắn đều có thể trên một số người ở đây.
Tú Trinh cùng Bảo Huân lúc này cũng trố mắt. Họ không ngờ Thế Hải lại nói Thiếu Kiệt chưa qua huấn luyện. Nếu vấn đề này lại là chuyện khác. Chỉ bằng võ công đơn thuần học tập lại có một phản xạ và quán tính hành động như thế thì nếu được huấn luyện sẽ hơn hẳn họ là việc đương nhiên. Tú Trinh lập tức hỏi lấy Thế Hải vì cố thấy khó có thể nào có được phản xạ chỉ với võ thuật đơn thuần.
-Ấy thế chú nói xem Thiếu Kiệt làm sao đánh nhau giỏi vậy. Học võ cho dù hàng ngày đi nữa nhưng không thực chiến nhiều thì làm sao có được phản xạ như thế.
Nhã Oanh lúc này mời hướng Tú Trinh cười cười lên tiếng trả lời câu hỏi của cô thay có Thế Hải.
-Đơn giản vì cậu ấy thường xuyên đánh nhau từ nhỏ đến lớn. Và thường là đánh nhau với đối thủ lớn hơn hoặc đông hơn. Nếu không có cho mình những thứ mọi người gọi là võ thuật hoặc phản xạ gì đó thì chắc Thiếu Kiệt không trở thành người cầm đầu một đám bạn bè trong trường rồi.
Tú Trinh nghe thế cũng vô tư hướng Nhã Oanh hỏi.
-Ấy cậu ấy lại đánh nhau mà có tổ chức à. Học sinh như thế mà nhà trường vẫn để được sao.
-E Hèm!
Lúc này Bảo Huân mới hằn giọng một cái. Tú Trinh biết lỡ lời cũng cười cười. Cô thấy lúc này mình trông thật ngốc ai đời lãnh đạo mình lại đi nói như vậy. Thiếu Kiệt bây giờ thay đồ bước ra Nhã Oanh lúc này mới nói với Thiếu Kiệt.
-Sáng giờ cậu làm những việc gì rồi. Mọi người ở đây đều không ăn sáng sao mà tập trung đông thế.
Nghe thấy lời của Nhã Oanh nói. Thế Hải cũng chợt nhớ ra điều gì mới hướng đáp lại.
-Quên nữa chú có mua một số mì ly chống đói cho mọi người,để đi lên lấy xuống cái đã nước sôi cũng nói người đang coi sân tennis nấu rồi. hiện tại mọi người ở đây đông cũng không tiện ăn uống gì mua số lượng lớn nên đành để mọi người ăn mì gói vậy.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu. Vốn hắn đã nói mọi người ghi chép xong thì rời đi ăn uống gì đó. Nhưng mọi người đều ở lại. Mà hiện tại dù có kéo nhau đi ra thì cũng làm người bên ngoài chú ý. Mà phương án giải quyết bằng mì gói của Thế Hải rất phù hợp với hoàn cảnh này. Chỉ cần một lượng nước sôi vừa đủ là có thể dùng.
Nhìn vào trong sân Thiếu Kiệt đang cùng một người con gái đánh nhau. Hà Vi mới hỏi Thế Hải.
-Ủa Chuyện gì vậy chú.
Nghe âm thanh của Hạ Vi vang lên bên cạnh mình Thế Hải lúc này mới giật mình. Nhìn lấy bên cạnh mình thấy Hà Vi và Nhã Oanh hắn cũng cười đáp lại.
-Tú Trinh một thành viên của Vô Ảnh muốn so tài với Thiếu Kiệt. Hiện tại thì có vẻ chưa ai hơn ai. Không ngờ Thiếu Kiệt đánh được thế.
Hà Vi nghe thế cũng nhìn vào trong sân. Cô hiểu Thiếu Kiệt thế nào không ít lần buổi sáng cô và Thiếu Kiệt tập thể dục trước sân nhà đều có giao đấu qua. Giờ nghe nói Tú Trinh người này có thể đánh ngang tay với Thiếu Kiệt nên cũng muốn biết như thế nào.
Trong sân lúc này hai người Thiếu Kiệt và Tú Trinh đều sử dụng những quyền cước và phản xạ của mình để né tránh những đòn đánh của đối phương. Thiếu Kiệt đang cố gắng đỡ lẫy một cú đá quét ngang mặt mình của Tú Trinh ra đòn. Thiếu Kiệt Lùi về phía sau một bước, tránh thoát cùng lúc đó liên chiêu một cú đá đáp tra củ đá hai vòng của Thiếu Kiệt xuất hiện. Phản Sa có điều kiện của Thiếu Kiệt lúc này là mốt cú đá quét tâm ca tương tự phía ngược lại tiếp lây hai người giữa không trung găng lại Tú Trinh. Hai chân chạm nhau trên không trung dừng lại.
Cả Thiếu Kiệt và Tú Trinh lần này đều lùi lại. Tú Trinh bây giờ lại nhào tới nghiên người tạo ra một cú Kyokushin thường hay thấy trong những lần thượng đài trong môn võ thuật. Thấy được chiêu thức chớp nhoán của Tú Trinh ngày cả Hà Vi đang đứng bên ngoài cũng cau mày. Thiếu Kiệt lúc này vừa phản sạ lại với chiêu thức hiểm hóc có thể nói là đây là một trong những đòn đánh có tỷ lệ hạ gục đối thủ cao nhất.
Thiếu Kiệt lúc này đưa tay lên tạo thành nên một khiên chắn ở phần mặt và lui về sau một cách nhanh nhất có thể. Đòn chân quét qua cách tay đi xuống bên dưới. Nhưng chưa hết Tú Trinh còn quét thêm chân con lại dù khoàng cách bây giờ đã không còn như lúc đầu. Vì Tú Trinh biết một khi chiêu thức này bị phá giải thì bất lợi thuộc về mình. Thiếu Kiệt nhanh chóng hướng tay trái của mính đánh vào ông quyển của Tú Trinh để hóa giả chiêu thức khi con ở tầm trung chưa lên cao.
Bước thêm một bước đẩy Tú Trinh về phía sau. Thiếu Kiệt nhanh chóng sử dụng một đòn chân hướng từ dưới bên ngoài vào giữa qua khỏi đỉnh đầu mình quét xuống. Tú Trinh tuy mất thế nhưng vấn cố lộn ngược về phía sau.
Không để cho cô nàng có thể định hình lại bộ pháp Thiếu Kiệt xuống tấn chân trước bước lên một bước khụy gối tay trái từ vai phải kéo một đường chéo xuống đỡ lấy nấm đấm của Cô Nàng từ bên dưới lên. Tay phải lại đầm một quyền từ phía trên đấm xuống.
Tú Trinh Lúc này một tay còn lại chụp lấy bộ võ Phụ của Thiếu Kiệt. Một Chân đạp về hướng chân Trụ của Thiếu Kiệt. Lưng của cô tựa ra Phía Sau. Chân con lại đạp vào bụng hằn dùng Lực né tránh của Thiếu Kiệt mà Quăng ra phía Sau. Thiếu Kiệt nhanh chóng hương lòng bàn tay của mình nắm chặt lấy vai của Tú Trinh Bị hất lên không trung hắn cố bám chặc lấy vai của Cô Nàng điều chình để đáp xuống bằng hai chân.
Vì bị nắm chặt vào bả vai để làm điểm tự cho Thiếu Kiệt Nên vai phải của cô hoàn toàn mất lực. Thiếu Kiệt theo quán tính cố định lại thân hình gạc lấy tay trái còn lại đang hướng về phía mặt mình chụp lại khóa chặc về phía sau đưa Tú Trinh phải nằm xấp xuống mặt đất. Mà không ra đòn được.
Giữ lấy tay trái của cô nàng ở phía sau lưng. Cánh tay phải của cô sau khi bị nắm không thể cử động trong giây lát hiện tại trận chiến có thể nói đi đến kết thúc nhưng lúc này Thiếu Kiệt mới cười nói.
-Thua chưa? Nêu Thua rồi thì thôi còn nếu không thua thì đánh tiếp.
Nghe được lời nói của Thiếu Kiệt Tú Trinh cũng trả lời lại với hắn.
-Cậu nghĩ sao giờ tôi mà đánh được nữa à. Cậu không thấy ức hiếp người quá đáng sao. Thua thì thua làm gì mà dữ vậy.
Bây giờ ngay cả những người khác đang xem cũng bật cười. Nhiều Người con hoan hô như chính họ thắng cuộc. Những tiến vỗ tay vang lên Thiếu Kiệt cũng buôn Tú Trinh ra kéo cô đứng dậy. Một người nãy giờ ngồi xem cũng cười nói.
-Xem ra hôm nay co người gỡ lại phần nào cho anh em mình mặt mũi rồi. Tính ra ai cũng bị đánh qua một lần chỉ có sếp là không bị thôi.
Tú Trinh lúc này vừa xoa xoa vai mình. Thiếu Kiệt cũng lắc đầu Vì hắn biết đòn vừa rồi vai phải cô chịu không ít lực. Nên hỏi Tú Trinh,
-Có sao không.
-Cũng không đến nỗi nào. Nhưng sao cậu ra nặng tay vậy. Không ngờ cậu lại đánh được như thế đấy. Chắc cậu cũng trải qua không ích đánh nhau đi.
Lưu Bảo Huân lúc này cũng chỉ cười đưa cho Tú Trinh một chai thuốc xoa bóp của mình. Mọi người lúc này cười nói khá vui vẻ. Nhã Oanh thì đến bên cạnh Thiếu Kiệt nói.
-Sáng sớm không chịu nghĩ ngơi. dậy sớm xong lại đánh nhau làm gì. Không để cho mình nghĩ ngơi một chút nào như vậy là không được rồi.
-Cũng không có gì. Vận động một chút ấy mà để anh thay đồ ra cái đã. Người mồ hôi không.
Thiếu Kiệt trả lời Nhã Oanh. Rồi hướng về phòng thay đồ của phòng tập góc trong cùng đi đến. Tú Trinh lúc này đang bị những người trong nhóm trêu chọc mình. Cô mặc hầm hầm chỉ trích lại những người đã từng đánh thua cô.
-Mấy người đúng là không bằng người khác thì lại nói mà. Đợi hết đau vai rồi thì tui kiếm từng người đánh thêm một lần nữa. Mấy người lớn hơn người ta đã đánh nhau được như thế chưa mà nói. Ai cũng bị vài chiêu là Thua mà con ở đó nói được. Mà công nhận Thiếu Kiệt chẳng biết nhẹ tay chút nào đến giờ còn đau.
-Thôi đi cô nương trong đây ai chưa từng bị cô đánh vì bất ngờ. Thiếu Kiệt không bị vì phản ứng tốt. Cơ sở võ công vững chắc nhưng đó chỉ là trong thi đấu với nhau còn chấp hành nhiệm vụ còn có nhiều cái khách quan khác như vu khí nóng, Vũ khí lạnh hợp tác đồng đội nữa đâu phải chỉ có thành tích cá nhân không thôi.
Bảo Huân lúc này mới hướng em mình nói ra những gì mà hắn thấy là hợp lý nhất. Đối với việc Thiếu Kiệt có thể đánh thắng được Tú Trinh tuy có bất ngờ không nhỏ đối với chính mình. Nhưng Bảo Huân cũng hiểu. Thiếu Kiệt không thể nào không có chút võ công nào để phòng thân. Nếu là một người lãnh đạo mà không có một cơ sở vững chắc nào chỉ chờ để người bên dưới bảo vệ những lúc nguy cấp thì cũng không thể phát triển.
-Vấn đề mà Bảo Huân nói đúng đấy nhưng mà chưa chắc là chính xác đâu. Hiện tại Thiếu Kiệt hâu như chưa trải qua Huấn luyện nào hết đã có phản xạ và độ nhạy bén cho riêng mình. Nếu được Huấn luyện bài bản như mọi người đã được học tập và trải nghiệm chắc chắn Tú Trinh còn bại sớm nữa.
Thế Hải lúc này mới đem suy nghĩ sự chênh lệch của Thiếu Kiệt với Vô Ảnh nói ra những gì hắn cho là cần thiết. Vốn hắn còn lo lắng những người ở đây sẽ có vài người không phục về việc Thiếu Kiệt còn nhỏ mà quản lý họ. Hiện nay Tú Trinh bại bởi Thiếu Kiệt cũng cho thấy được năng lực cá nhân chưa qua huấn luyện của hắn đều có thể trên một số người ở đây.
Tú Trinh cùng Bảo Huân lúc này cũng trố mắt. Họ không ngờ Thế Hải lại nói Thiếu Kiệt chưa qua huấn luyện. Nếu vấn đề này lại là chuyện khác. Chỉ bằng võ công đơn thuần học tập lại có một phản xạ và quán tính hành động như thế thì nếu được huấn luyện sẽ hơn hẳn họ là việc đương nhiên. Tú Trinh lập tức hỏi lấy Thế Hải vì cố thấy khó có thể nào có được phản xạ chỉ với võ thuật đơn thuần.
-Ấy thế chú nói xem Thiếu Kiệt làm sao đánh nhau giỏi vậy. Học võ cho dù hàng ngày đi nữa nhưng không thực chiến nhiều thì làm sao có được phản xạ như thế.
Nhã Oanh lúc này mời hướng Tú Trinh cười cười lên tiếng trả lời câu hỏi của cô thay có Thế Hải.
-Đơn giản vì cậu ấy thường xuyên đánh nhau từ nhỏ đến lớn. Và thường là đánh nhau với đối thủ lớn hơn hoặc đông hơn. Nếu không có cho mình những thứ mọi người gọi là võ thuật hoặc phản xạ gì đó thì chắc Thiếu Kiệt không trở thành người cầm đầu một đám bạn bè trong trường rồi.
Tú Trinh nghe thế cũng vô tư hướng Nhã Oanh hỏi.
-Ấy cậu ấy lại đánh nhau mà có tổ chức à. Học sinh như thế mà nhà trường vẫn để được sao.
-E Hèm!
Lúc này Bảo Huân mới hằn giọng một cái. Tú Trinh biết lỡ lời cũng cười cười. Cô thấy lúc này mình trông thật ngốc ai đời lãnh đạo mình lại đi nói như vậy. Thiếu Kiệt bây giờ thay đồ bước ra Nhã Oanh lúc này mới nói với Thiếu Kiệt.
-Sáng giờ cậu làm những việc gì rồi. Mọi người ở đây đều không ăn sáng sao mà tập trung đông thế.
Nghe thấy lời của Nhã Oanh nói. Thế Hải cũng chợt nhớ ra điều gì mới hướng đáp lại.
-Quên nữa chú có mua một số mì ly chống đói cho mọi người,để đi lên lấy xuống cái đã nước sôi cũng nói người đang coi sân tennis nấu rồi. hiện tại mọi người ở đây đông cũng không tiện ăn uống gì mua số lượng lớn nên đành để mọi người ăn mì gói vậy.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu. Vốn hắn đã nói mọi người ghi chép xong thì rời đi ăn uống gì đó. Nhưng mọi người đều ở lại. Mà hiện tại dù có kéo nhau đi ra thì cũng làm người bên ngoài chú ý. Mà phương án giải quyết bằng mì gói của Thế Hải rất phù hợp với hoàn cảnh này. Chỉ cần một lượng nước sôi vừa đủ là có thể dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.