Chương 337: Chương 337: Thói quen
Diệt Thiên
15/07/2018
Thiếu Kiệt nói ra những điều trên bởi hắn hiểu rỏ được những gì sẽ diễn ra không chỉ trong một vài năm mà những mười năm tiếp theo đó. Những máy móc phát minh dù có tiên tiến đến mức độ nào đi nữa cũng cần có bàn tay của con người. Không ai có thể thảy thế được sự thật những công việc cần đòi hỏi sự tỉ mĩ và cẩn thận đều không thể tránh khỏi.
Lúc này một người đi từ trên sân tennis xuống hướng Thiếu Kiệt đi đến nói.
-Báo cáo! qua một buổi tối chung tôi đã thu thập được một số thông tin và địa điểm của một nhà kho bố cục địa hình đều được lưu lại. Tuy chưa biết đối phương sẽ sử dụng nhà kho này để làm gì nhưng có vẻ rất khả nghi.
Thiếu Kiệt cầm trong tay một bộ hồ sơ một cái thẻ nhớ, Và những thông tin thu thập chấp vá chưa kịp chỉnh lý của Công Toại báo cáo về cho hắn.
Trâm Ngâm xem hồ sơ về địa hình của nhà kho Thiếu Kiệt mới nói với Hà Vi.
-Theo em thì tên Ngô Trực này sẽ làm gì ở chỗ này. Trên danh nghĩa là nhà kho bỏ hoang nhưng lại thuộc về đất tư nhân công ty. Em nhìn này của Diệp Nhi sở hữu nữa này.
-Việc này cũng khó xác định hắn dùng để làm gì thứ nhất nơi đây không phải là tuyến đường có thể vận chuyển hàng hóa. Thứ hai nữa là nơi này hâu như là đồng không mong quạnh. Trên báo cáo ghi rõ đến sáng nay. Bọn người của Ngô Trực mới rời đi mà không để lại một người nào coi kho thì hiện tại cái kho đó cũng không có gì.
Phân tích những dự liệu trong tay. Hà Vi nói ra cho mọi người đều biết về ý kiến của mình. Nha Oanh lúc này mới lên tiếng nói.
-Hay mình để cho cảnh sát đến đó điều tra thử. Họ có cơ sở dễ dàng hơn mình ở đây.
-Việc này không đơn giản như em nghĩ đâu. vì đây thuộc sở hữu tư nhân nên muốn khám xét cảnh sát phải được giấy chấp nhận của tòa án về phán quyết Diệp Nhi có tội mới có thể tiến hành. Hiện tại nơi này bỏ không chưa kể đến cho dù có phát hiện điều gì bất thường bà ta có thể chối tội. Nơi đó dựng lên bỏ hoang không sử dụng kẻ xấu lợi dung sử dụng đất của bà ta mà bà không biết cũng là một cái cớ đi. Việc này chứng tỏ Ngô Trực đã được tính toán hết đường đi nước bước tại Lưu Minh này.
Nhã Oanh trâm ngâm một lúc suy nghĩ chợt nhớ đến điều gì đó nói với Thiếu Kiệt.
-Hay là hôm qua có người đợi bọn người Ngô Trực ở đó rồi không chừng?
-Việc này cũng có thể nhưng mà không biết có người bên mình rời khỏi nhà hay hoạt động bất thường nào không thôi.
Thế Hải bây giờ cũng lắc đầu trả lời Thiếu Kiệt. Vì hắn có được mọi thông tin từ những báo cáo cụ thể mỗi buổi sáng thông qua những người quan sát các đối tượng cao tầng.
-Không những người hôm qua trong tầng lớp theo dõi không ai có dấu hiệu bất thường cả. Đều có một quy luật riêng của mình mọi thứ đều có hồ sơ được ghi chép lại. Thiếu Kiệt cần thì chú lấy cho.
-Ừ Chú lấy hồ sơ đó cho bọn cháu xem một chút cũng được biết đâu tìm ra sơ hở gì đó.
Thế Hải lúc này cũng gật đầu rời đi xuống phòng tình báo. Hầu hết những việc ở đây đều do Thế Hải một tay âm thầm lo liệu. Nên hắn là người biết rõ nhất những hồ sơ cần thiết đang ở đâu và làm cách nào để lấy.
-Em nghĩ lần này chúng ta nên thận trọng dù cho Vô Ảnh là một tổ chức có thể nói là bí mật của anh nhưng. Vẫn còn đó những người liên quan nên nếu vận Dụng Vô Ảnh một cách tùy tiện mà để lại dấu vết chắc chắn lực lượng của anh sẽ bị bại lộ không nhỏ. Như thế muốn đấu với họ chúng ta lại mất đi lợi thế vốn có.
-Nếu tính ra lần này có thể thắng được Ngô Trực chỉ có thể là yếu tố bất ngờ. Còn việc đáng nói là không biết kế hoạch của hắn là gì nếu biết được chúng ta có thể phòng bị, chắc chắn sẽ không ở thế bị động như vầy.
Thiếu Kiệt lắc đầu ngao ngán. Hắn thấy đôi khi vũ lực có thể giải quyết mọi vấn đề nhưng khó khăn nhất vẫn là đầu trí với những thành phần có học và mưu mô quỷ quyệt. Việc này tốn nhiều thời gian và công sức của hắn.
Khá nhanh chóng Thế Hải trở lại trên tay đem theo một số bộ hồ sơ. Tuy nó không dày cộm nhưng chỉ mới vài ngày theo dõi mọi thói quen được ghi lại cũng không phải là ít. Nhận lấy những bộ hồ sơ này từ tay Thế Hải. Thiếu Kiệt không biết nên xem những bộ hồ sơ nào.
Nhìn vào đồng hồ hiện tại cũng tầm hơn bảy giờ Thế Hải mới hướng Thiếu Kiệt nói.
-Thôi chú cần phải đi giải quyết một số chuyện khác. Mấy đưa cứ nghiên cứu đi. Điện thoại này chú để đây từ bây giờ trở đi cháu tiếp quản Vô Ảnh. Có việc hay tin tức gì sẽ được đưa về cho cháu một các nhanh nhất. Lát nữa chú sẽ để Tước Phàm đem một đống các thứ cần thiết về đây.
Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu. Hiện tại mối quan tâm của hắn là ai mới thật sự là người đứng sau ẩn núp bao lâu nay trong cái hệ thống mà hắn gầy dựng.
-Mọi người chia nhau ra nhìn mỗi người một Hồ Sơ đi. À mà Đội hai hiện tại không có việc gì thì có thể để anh em đi quan sát nhà kho đó một chút. Giả làm người đi mua đất cũng được. Hỏi dò những người xung quanh xem cái chỗ đó có điều gì bất thường không.
Suy nghĩ thật kỹ Thiếu Kiệt mới hướng Bảo Huân ra lệnh để cho đội hai rời đi một vài người kiểm tra tình huống của cái nhà kho mà Công Toại đã báo cáo về.
-Vâng! vậy Tú Trinh em ở lại giúp Thiếu Kiệt làm việc với những thành viên còn lại đi. Hiện tại em cũng không tiện ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
-Anh làm như em con nít không bằng. Được rồi lo việc của anh đi còn những việc bao đồng khác anh đừng quan tâm em làm gì kệ em được rồi.
Bảo Huân nghe em mình trả lời như thế cũng trừng mắt một cái về phía cô rồi mới rời đi. Hà Vi từ lúc đầu tới giờ chưa bắt chuyện với Tú Trinh lần nào đến bây giờ cô mới lên tiếng hỏi.
-Cô được huấn luyện chỉ ở tại chỗ này thôi sao. hay còn có người khác huấn luyện nữa.
-À chỉ được huấn luyện từ Vô Ảnh thôi mà sao cô lại hỏi như thế?
Tú Trinh vẫn cứ vô tư trả lời của Hà Vi trong khi tay cô đang cầm một bộ hồ sơ của Lê Hiếu đọc. Nhưng chợt nhận ra có việc gì đó cô để bộ hồ sơ xuống nhìn Hà Vi như muốn biết tại sao cô lại hỏi tôi điều đó.
-Cũng không có gì. Nếu bản thân cô có thể huấn luyện ở đâu khác nữa thì mới có thể đánh nhau như thế. tôi thấy trong Vô Ảnh không phải người nào cũng được như hai anh em cô đi.
-Ừ bố tôi trước đây là một người của quân đội anh tôi chuẩn bị nhập ngũ thì bị người khác hảm hại mà mất. Nên anh em tôi đầu quân cho Vô Ảnh. Tôi cũng có một số kiến thức nhât định. Sau khi được huấn luyện xong Tôi được điều đi đến những nơi nhạy cảm như quán bar hoăc nhà hàng để làm lễ tân. Tiếp đón những người khác có địa vị nhằm lấy thông tin.
Đem những gì về lý lịch của mình cô nói rõ cho Hà Vi biết, Bởi chỉ cần Thiếu Kiệt muốn biết những vấn đề này,chưa tới 3 phút sau hồ sơ của cô đã nằm trước mặt hắn. Sợ rằng cô còn là người đích thân đi lấy hồ sơ của chinh mình nộp lên là đằng khác.
-Xem ra cuộc sống của cô không dễ dàng à. Mà thôi tôi chỉ hỏi như thế thôi. Miễn sao cô làm việc mang lại kết quả cho Thiếu Kiệt là được rồi.
-Ấy thì ra. Có người sợ bị chiếm đoạn bạn trai nên mới hỏi như thế. Cô cũng yên tâm tôi không trêu ghẹo và bạn trai của cô đâu. Mà tính ra cậu ta không chỉ có một người bạn gái nhỉ. Cô này, Cô bé này nữa. Rồi hình như có cả Ngọc Nhi xem ra cậu ta cũng đào hoa thật
Thiếu Kiệt lúc này mới hắn giọng một chút. Chỉ có Nhã Oanh lúc này nghe thấy tiếng hắn giọng mới nhìn lên một chút, rồi lại chăm chú nhìn vào hồ sơ trên tay mình. Thấy hành động của Nhã Oanh Thiếu Kiệt cũng tò mò. Bởi cô hoàn toàn tập trung với nhưng gì mình đang đọc mà không để ý đến những gì xung quanh.
Hà Vi lúc này mới nhìn Nhã Oanh hỏi.
-Ai mà để cậu phải nhìn hồ sơ một các say sưa như vậy thế? Hồ sơ có vấn đề à?
-Không là hồ sơ của chị Nhã Kỳ. Không có gì bất thường lắm. Mỗi ngày rời khỏi nhà đúng bảy giờ lên trường học. Xong lại về nhà buổi chiều tối thì đi dạo dòng dòng. Không có gì bất thường. Ngày nào cũng công viên đi dạo xong về ghé một quán ăn vặt. Ngày nào cũng thế, Tối thì thường xuyên ra khỏi nhà từ lúc mười giờ đến mười một giờ mua đồ ăn khuya xong về nhà là ngủ. Cũng không có gì nỗi bật.
Thiếu Kiệt nghe thấy Nhã Oanh nói thế cũng bắt đầu cầm lấy hồ sơ của Trịnh Chi. Hắn vừa cầm lên hồ sơ Trịnh Chi thì Hà Vi cất tiếng hỏi Nhã Oanh làm Thiếu Kiệt chú ý.
-Thời gian biểu của chị ta chỉ như vậy thôi sao? quá đơn giản nhỉ. Lại có thời gian rõ ràng như thế cũng không có vấn đề gì. Những ngày theo dõi đã thế, chắc đây là một thời gian dài không thay đổi về cuộc sống của mình, thì chắc thói quen này của chị ta có khá lâu rồi.
-Chưa thấy ai bao giờ tuân thủ giờ giấc một cách như thế. Ăn khuya mà cũng đúng giờ thật hình như chị ta chỉ đi ăn vào giờ đó không sợ mập à.
Tú Trinh lúc này cũng nhìn lấy hồ sơ của Nhã Kỳ một chút nói ra ý kiến của mình. Thiếu Kiệt lúc này mới để xuống hồ sơ của Trịnh Chi cầm lên tập hồ sơ về Nhã Kỳ mà Tú Trinh vừa đặt xuống hắn có cảm giác gì đó không đúng trong chuyện này, Nhưng hoàn toàn không biết điều đó nằm ở đâu.
Lúc này một người đi từ trên sân tennis xuống hướng Thiếu Kiệt đi đến nói.
-Báo cáo! qua một buổi tối chung tôi đã thu thập được một số thông tin và địa điểm của một nhà kho bố cục địa hình đều được lưu lại. Tuy chưa biết đối phương sẽ sử dụng nhà kho này để làm gì nhưng có vẻ rất khả nghi.
Thiếu Kiệt cầm trong tay một bộ hồ sơ một cái thẻ nhớ, Và những thông tin thu thập chấp vá chưa kịp chỉnh lý của Công Toại báo cáo về cho hắn.
Trâm Ngâm xem hồ sơ về địa hình của nhà kho Thiếu Kiệt mới nói với Hà Vi.
-Theo em thì tên Ngô Trực này sẽ làm gì ở chỗ này. Trên danh nghĩa là nhà kho bỏ hoang nhưng lại thuộc về đất tư nhân công ty. Em nhìn này của Diệp Nhi sở hữu nữa này.
-Việc này cũng khó xác định hắn dùng để làm gì thứ nhất nơi đây không phải là tuyến đường có thể vận chuyển hàng hóa. Thứ hai nữa là nơi này hâu như là đồng không mong quạnh. Trên báo cáo ghi rõ đến sáng nay. Bọn người của Ngô Trực mới rời đi mà không để lại một người nào coi kho thì hiện tại cái kho đó cũng không có gì.
Phân tích những dự liệu trong tay. Hà Vi nói ra cho mọi người đều biết về ý kiến của mình. Nha Oanh lúc này mới lên tiếng nói.
-Hay mình để cho cảnh sát đến đó điều tra thử. Họ có cơ sở dễ dàng hơn mình ở đây.
-Việc này không đơn giản như em nghĩ đâu. vì đây thuộc sở hữu tư nhân nên muốn khám xét cảnh sát phải được giấy chấp nhận của tòa án về phán quyết Diệp Nhi có tội mới có thể tiến hành. Hiện tại nơi này bỏ không chưa kể đến cho dù có phát hiện điều gì bất thường bà ta có thể chối tội. Nơi đó dựng lên bỏ hoang không sử dụng kẻ xấu lợi dung sử dụng đất của bà ta mà bà không biết cũng là một cái cớ đi. Việc này chứng tỏ Ngô Trực đã được tính toán hết đường đi nước bước tại Lưu Minh này.
Nhã Oanh trâm ngâm một lúc suy nghĩ chợt nhớ đến điều gì đó nói với Thiếu Kiệt.
-Hay là hôm qua có người đợi bọn người Ngô Trực ở đó rồi không chừng?
-Việc này cũng có thể nhưng mà không biết có người bên mình rời khỏi nhà hay hoạt động bất thường nào không thôi.
Thế Hải bây giờ cũng lắc đầu trả lời Thiếu Kiệt. Vì hắn có được mọi thông tin từ những báo cáo cụ thể mỗi buổi sáng thông qua những người quan sát các đối tượng cao tầng.
-Không những người hôm qua trong tầng lớp theo dõi không ai có dấu hiệu bất thường cả. Đều có một quy luật riêng của mình mọi thứ đều có hồ sơ được ghi chép lại. Thiếu Kiệt cần thì chú lấy cho.
-Ừ Chú lấy hồ sơ đó cho bọn cháu xem một chút cũng được biết đâu tìm ra sơ hở gì đó.
Thế Hải lúc này cũng gật đầu rời đi xuống phòng tình báo. Hầu hết những việc ở đây đều do Thế Hải một tay âm thầm lo liệu. Nên hắn là người biết rõ nhất những hồ sơ cần thiết đang ở đâu và làm cách nào để lấy.
-Em nghĩ lần này chúng ta nên thận trọng dù cho Vô Ảnh là một tổ chức có thể nói là bí mật của anh nhưng. Vẫn còn đó những người liên quan nên nếu vận Dụng Vô Ảnh một cách tùy tiện mà để lại dấu vết chắc chắn lực lượng của anh sẽ bị bại lộ không nhỏ. Như thế muốn đấu với họ chúng ta lại mất đi lợi thế vốn có.
-Nếu tính ra lần này có thể thắng được Ngô Trực chỉ có thể là yếu tố bất ngờ. Còn việc đáng nói là không biết kế hoạch của hắn là gì nếu biết được chúng ta có thể phòng bị, chắc chắn sẽ không ở thế bị động như vầy.
Thiếu Kiệt lắc đầu ngao ngán. Hắn thấy đôi khi vũ lực có thể giải quyết mọi vấn đề nhưng khó khăn nhất vẫn là đầu trí với những thành phần có học và mưu mô quỷ quyệt. Việc này tốn nhiều thời gian và công sức của hắn.
Khá nhanh chóng Thế Hải trở lại trên tay đem theo một số bộ hồ sơ. Tuy nó không dày cộm nhưng chỉ mới vài ngày theo dõi mọi thói quen được ghi lại cũng không phải là ít. Nhận lấy những bộ hồ sơ này từ tay Thế Hải. Thiếu Kiệt không biết nên xem những bộ hồ sơ nào.
Nhìn vào đồng hồ hiện tại cũng tầm hơn bảy giờ Thế Hải mới hướng Thiếu Kiệt nói.
-Thôi chú cần phải đi giải quyết một số chuyện khác. Mấy đưa cứ nghiên cứu đi. Điện thoại này chú để đây từ bây giờ trở đi cháu tiếp quản Vô Ảnh. Có việc hay tin tức gì sẽ được đưa về cho cháu một các nhanh nhất. Lát nữa chú sẽ để Tước Phàm đem một đống các thứ cần thiết về đây.
Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu. Hiện tại mối quan tâm của hắn là ai mới thật sự là người đứng sau ẩn núp bao lâu nay trong cái hệ thống mà hắn gầy dựng.
-Mọi người chia nhau ra nhìn mỗi người một Hồ Sơ đi. À mà Đội hai hiện tại không có việc gì thì có thể để anh em đi quan sát nhà kho đó một chút. Giả làm người đi mua đất cũng được. Hỏi dò những người xung quanh xem cái chỗ đó có điều gì bất thường không.
Suy nghĩ thật kỹ Thiếu Kiệt mới hướng Bảo Huân ra lệnh để cho đội hai rời đi một vài người kiểm tra tình huống của cái nhà kho mà Công Toại đã báo cáo về.
-Vâng! vậy Tú Trinh em ở lại giúp Thiếu Kiệt làm việc với những thành viên còn lại đi. Hiện tại em cũng không tiện ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
-Anh làm như em con nít không bằng. Được rồi lo việc của anh đi còn những việc bao đồng khác anh đừng quan tâm em làm gì kệ em được rồi.
Bảo Huân nghe em mình trả lời như thế cũng trừng mắt một cái về phía cô rồi mới rời đi. Hà Vi từ lúc đầu tới giờ chưa bắt chuyện với Tú Trinh lần nào đến bây giờ cô mới lên tiếng hỏi.
-Cô được huấn luyện chỉ ở tại chỗ này thôi sao. hay còn có người khác huấn luyện nữa.
-À chỉ được huấn luyện từ Vô Ảnh thôi mà sao cô lại hỏi như thế?
Tú Trinh vẫn cứ vô tư trả lời của Hà Vi trong khi tay cô đang cầm một bộ hồ sơ của Lê Hiếu đọc. Nhưng chợt nhận ra có việc gì đó cô để bộ hồ sơ xuống nhìn Hà Vi như muốn biết tại sao cô lại hỏi tôi điều đó.
-Cũng không có gì. Nếu bản thân cô có thể huấn luyện ở đâu khác nữa thì mới có thể đánh nhau như thế. tôi thấy trong Vô Ảnh không phải người nào cũng được như hai anh em cô đi.
-Ừ bố tôi trước đây là một người của quân đội anh tôi chuẩn bị nhập ngũ thì bị người khác hảm hại mà mất. Nên anh em tôi đầu quân cho Vô Ảnh. Tôi cũng có một số kiến thức nhât định. Sau khi được huấn luyện xong Tôi được điều đi đến những nơi nhạy cảm như quán bar hoăc nhà hàng để làm lễ tân. Tiếp đón những người khác có địa vị nhằm lấy thông tin.
Đem những gì về lý lịch của mình cô nói rõ cho Hà Vi biết, Bởi chỉ cần Thiếu Kiệt muốn biết những vấn đề này,chưa tới 3 phút sau hồ sơ của cô đã nằm trước mặt hắn. Sợ rằng cô còn là người đích thân đi lấy hồ sơ của chinh mình nộp lên là đằng khác.
-Xem ra cuộc sống của cô không dễ dàng à. Mà thôi tôi chỉ hỏi như thế thôi. Miễn sao cô làm việc mang lại kết quả cho Thiếu Kiệt là được rồi.
-Ấy thì ra. Có người sợ bị chiếm đoạn bạn trai nên mới hỏi như thế. Cô cũng yên tâm tôi không trêu ghẹo và bạn trai của cô đâu. Mà tính ra cậu ta không chỉ có một người bạn gái nhỉ. Cô này, Cô bé này nữa. Rồi hình như có cả Ngọc Nhi xem ra cậu ta cũng đào hoa thật
Thiếu Kiệt lúc này mới hắn giọng một chút. Chỉ có Nhã Oanh lúc này nghe thấy tiếng hắn giọng mới nhìn lên một chút, rồi lại chăm chú nhìn vào hồ sơ trên tay mình. Thấy hành động của Nhã Oanh Thiếu Kiệt cũng tò mò. Bởi cô hoàn toàn tập trung với nhưng gì mình đang đọc mà không để ý đến những gì xung quanh.
Hà Vi lúc này mới nhìn Nhã Oanh hỏi.
-Ai mà để cậu phải nhìn hồ sơ một các say sưa như vậy thế? Hồ sơ có vấn đề à?
-Không là hồ sơ của chị Nhã Kỳ. Không có gì bất thường lắm. Mỗi ngày rời khỏi nhà đúng bảy giờ lên trường học. Xong lại về nhà buổi chiều tối thì đi dạo dòng dòng. Không có gì bất thường. Ngày nào cũng công viên đi dạo xong về ghé một quán ăn vặt. Ngày nào cũng thế, Tối thì thường xuyên ra khỏi nhà từ lúc mười giờ đến mười một giờ mua đồ ăn khuya xong về nhà là ngủ. Cũng không có gì nỗi bật.
Thiếu Kiệt nghe thấy Nhã Oanh nói thế cũng bắt đầu cầm lấy hồ sơ của Trịnh Chi. Hắn vừa cầm lên hồ sơ Trịnh Chi thì Hà Vi cất tiếng hỏi Nhã Oanh làm Thiếu Kiệt chú ý.
-Thời gian biểu của chị ta chỉ như vậy thôi sao? quá đơn giản nhỉ. Lại có thời gian rõ ràng như thế cũng không có vấn đề gì. Những ngày theo dõi đã thế, chắc đây là một thời gian dài không thay đổi về cuộc sống của mình, thì chắc thói quen này của chị ta có khá lâu rồi.
-Chưa thấy ai bao giờ tuân thủ giờ giấc một cách như thế. Ăn khuya mà cũng đúng giờ thật hình như chị ta chỉ đi ăn vào giờ đó không sợ mập à.
Tú Trinh lúc này cũng nhìn lấy hồ sơ của Nhã Kỳ một chút nói ra ý kiến của mình. Thiếu Kiệt lúc này mới để xuống hồ sơ của Trịnh Chi cầm lên tập hồ sơ về Nhã Kỳ mà Tú Trinh vừa đặt xuống hắn có cảm giác gì đó không đúng trong chuyện này, Nhưng hoàn toàn không biết điều đó nằm ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.