Chương 353: Chương 353: Xin lỗi cháu không đợi được
Diệt Thiên
15/07/2018
Ngô Trực lúc này cầm trong tay cái điện thoại của Hoàng Ngân tìm trong danh bạ của cô số của Ngọc Nhi. Đợi cho tìm thấy được tên của Ngọc Nhi, Ngô Trực mới bấm điện thoại gọi đi.
Ngọc Nhi lúc này vừa về đến nhà để gặp Thiếu Kiệt thì điện thoại vang lên. Đưa tay vào túi lấy ra cái điện thoại nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình Ngọc Nhi mới nhìn Thiếu Kiệt nói.
-Điện thoại của Hoàng Ngân! Chắc chắn là Ngô Trực gọi chứ không ai khác hết Thiếu Kiệt giờ sao đây.
-Ghi âm lại xem hắn nói gì, xem như chưa biết Hoàng Ngân bị bắt cứ bình thường là được càng kéo dài càng tốt.
Thiếu Kiệt mở điện thoại mình ra bật chức năng ghi âm lên đưa cho Ngọc Nhi, bản thân cô biết mình nên làm cái gì nên nhận cuộc gọi của Hoàng Ngân còn bật loa ngoài để cho điện thoại của Thiếu Kiệt có thể ghi âm lại toàn bộ những gì cần thiết.
-Alo! Gọi mình có gì đó Hoàng Ngân
-Xin lỗi em gái! Tôi không phải Hoàng Ngân! Có thể cô biết tôi chỉ là chưa nghĩ ra thôi, Ngọc Nhi à!
Âm thanh từ từ phát ra từ cuộc trò chuyện, từng lời nói của Ngô Trực chầm chậm từ từ, Ngọc Nhi lúc này cũng vẫn giữ bình tĩnh nói.
-Anh là ai? Tại sao lại giữ điện thoại của Hoàng Ngân? Anh trả lời tôi biết ngay Hoàng Ngân đâu?
-Cô không cần phải gấp! Hiện tại em của Thiếu Kiệt đang trong tay tôi. Tôi cho thằng nhóc đó trong vòng 12h trở về Lưu Minh này, nếu không, thì chuẩn bị nhặt xác em nó đi là vừa. Nhớ một điều kiên quyết. Không được báo cảnh sát, bye bye cô em bé nhỏ đến giờ tôi sẽ gọi sau.
Ngô Trực cắt ngang điện thoại chỉ để lại âm thanh tút tút phía bên kia, Thiếu Kiệt lúc này lưu lại đoạn ghi âm rồi gửi vào hộp thư dự phòng của mình, Thiếu Kiệt để như thế không đụng đến mà nhìn vào đồng hồ một chút. Hiện tại đồng hồ điểm gần 9h.
Thiếu Kiệt hắn ở trong nhà không hay biết bên ngoài mọi người đang lục tung cả Lưu Minh lên, ngay cả cảnh sát cũng bắt buộc tham gia vào vì để giữ gìn trật tự trị an. Ai lúc này trên tay đều cầm một tờ giấy A4 gặp người nào có hình thể giống trong hình đều lấy ra xem đặc điểm nhận dạng.
Điện thoại lúc này của Ngọc Nhi lại vang lên lần này lại là một số không có trong danh bạ. Hi vọng có được tin tức nơi ở của những người nhóm Ngô Trực, Ngọc Nhi nhanh chóng nhận cuộc gọi.Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc và khá bực tức.
-Ngọc Nhi cháu với Thiếu Kiệt làm cái gì thế. Cả thành phố này nó náo loạn lên hết rồi kìa. Hai đứa định làm cái gì vậy?
Vì mở loa ngoài nên không quá khó để Ngọc Nhi và mọi người biết người gọi đến là ai. Khương Đào chưa tới 1h từ khi chuyện Thiếu Kiệt bỏ tiền lấy tin tức, điện thoại của những người cấp trên luôn gọi liên tục cho hắn muốn biết điều gì đang xảy ra.
Tức mình hắn đem một người giữ lại hỏi cho ra chuyện thì người kia cũng không giấu, đem hết những gì mình biết được kể lại. Thế là hắn hiểu Thiếu Kiệt vừa vận dụng nguồn lực của mình vào việc tìm người. Mà những đối tượng này là ai hắn khi ở sở cảnh sát đã tra được thông tin ít nhiều.
Ngọc Nhi nghe thấy Khương Đào trách móc, với ý tứ của hắn rõ ràng tại sao không tin tưởng cảnh sát, mà lại vận dụng những người dân thường không có gì.
-Chuyện này do Thiếu Kiệt quyết định đấy chú! Chú muốn biết tại sao thì nói chuyện với anh ấy đi!
-Nó về rồi à! Đưa điện thoại cho chú mắng nó!
Khương Đào nghe được Ngọc Nhi nói thế cũng bất ngờ vì hắn cũng nghe những người kia nói là Thiếu Kiệt đang ở nước ngoài.
-Định mắng ai đó chú! Hiện tại bên bọn người Ngô Trực không thể vận dụng cảnh sát chú được đâu, Hoàng Ngân trong tay bọn nó ngay cả người của Xuân Nghĩa Bang đã tìm kiếm cũng không tra ra, thì nguồn lực cảnh sát bên chú nhiều đến đâu cũng không bằng nguồn lực dân chúng có sẵn. Nên việc này cháu chỉ có thể làm như thế thôi.
Vừa nói chuyện điện thoại nhưng tay của Thiếu Kiệt vẫn không ngưng di động trên bàn phím máy tính xách tay. Âm thanh nói chuyện kèm theo cả tiếng cộc cộc của bàn phím phát ra.
-Chú mày không nghĩ đến những người kia vì số tiền mà cháu đưa ra làm việc nguy hiểm hả? Những người của bọn Ngô Trực đem về nước toàn là đầu trộm đuôi cướp có lệnh truy nã lâu năm mà chưa bắt được. Chú mày lại làm như thế này chẳng khác nào đẩy họ vào nguy hiểm cả.
-Cái đó không hẳn họ có thể tự lựa chọn mà. Cháu đã cảnh báo rồi, họ cũng đã có cái họ muốn giữa tiền và mạng cháu chắc chắn họ sẽ chọn vế thứ hai nhiều hơn. Không ai vì một trăm triệu mà tự xông vào một nơi có bảy tám người trên tay có vũ khí nóng cả. Trừ khi là họ ngu ngốc cực độ mới làm ra được chuyện này.
Khương Đào lúc này cũng âm trầm, điều Thiếu Kiệt nói không sai. Không ai mạo hiểm tính mạng của mình vì số tiền chưa nhận được cả. Nếu mất mạng họ cũng không nhận được tiền, chết vì điều như thế sẽ không ai làm. Thiếu Kiệt bây giờ mới tiếp lời
-Được rồi chuyện về Ngô Trực chú cũng không đề phòng được. Người của bọn nó được hợp thức hóa với quốc tịch và tên họ nước ngoài rồi chú có can thiệp thì người của bọn chúng cũng có thể dùng luật quốc tế mà thi hành. Chỉ cần bọn chúng mua chuộc được hồ sơ lý lịch có cuộc sống từ nhỏ ở bên đó, càng không có chứng cớ. Vân tay là một chuyện, nhưng giờ sợ là đến nhân chứng cũng đã quên ít nhiều về những gì bọn này làm ra rồi.
Khương Đào nghe được phân tích của Thiếu Kiệt cũng buộc phải đồng ý. Trên hồ sơ nếu đúng là những người này có quốc tịch khác và họ làm được hồ sơ xuất thân từ nhỏ bắt buộc phía cảnh sát chỉ có thể trục xuất họ về nước.
-Nếu thế thì đúng thật bọn chúng lần này về đây chuẩn bị cũng không ít, nhưng mà sao cháu dám chắc là những người của Ngô Trực có vũ khí nóng?
-Chú nghĩ xem Ngô Trực là người nào? Một người cỏn con bên dưới còn có súng thì chú nghĩ với nguồn lực và địa vị của hắn làm gì không có. Chắc chắn sẽ có vũ khí sát thương cao hơn cả súng lục, có thể là có AK theo cháu suy đoán là vậy.
Thiếu Kiệt nhận định tình hình theo tính liên kết bắt buộc của từng chuyện. Đến cả Hoàng Chí Kim còn có súng thì không lý nào một trùm đường dây buôn bán chế tạo độc phẩm như Ngô Trực lại không có được những khẩu AK cho mình.
-Được rồi! Cháu vận dụng nguồn lực của dân chúng tìm kiếm cũng được nhưng mà khi phát hiện được gì phải báo cho chú biết. Chuyện này không bình thường, chú sẽ triệu tập đội phản ứng nhanh, chỉ cần có tin là bọn chú sẽ xuất phát. Nhớ đấy phải cho cảnh sát bọn chú biết trước, không được manh động.
Khương Đào lúc này nhắc đi nhắc lại với Thiếu Kiệt về việc phải cho hắn biết chỗ của Ngô Trực mà không được tự ý hành động việc gì. Đợi cho hắn cúp máy Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu miệng mỉm cười và nói thầm:
“ Xin lỗi chú, nhưng em cháu đợi không được ”
Bàn tay lướt trên bàn phím. Đưa một tay với lấy ly nước uống một hơi cạn sạch không còn một giọt, Nhã Oanh nhìn thấy thế cũng có cảm giác đau lòng. Bởi hắn chỉ ăn đúng một cốc mì ly từ sáng đến giờ và hầu như chỉ uống nước cầm hơi. Lâu lâu lại thấy trên trán hắn hiện lên lấm tấm những giọt mồ hôi.
Dù cho hai người Nhã Oanh với Hà Vi cùng khuyên hắn nên tạm dừng ăn một chút gì đó lấy sức, nhưng hắn vẫn như thế ngồi bất động, nhìn vào màn hình không chớp mắt, còn tay thao tác trên bàn phím máy tính liên tục. Nhã Oanh lúc này mới cầm cái ly lên một lần nữa lên tiếng.
-Thiếu Kiệt sáng giờ anh làm việc không ăn uống gì rồi. Cứ như thế sao có thể chống chọi được với những việc sắp tới. Anh nên nghỉ một chút ăn uống gì đó đi.
-Nhã Oanh nói đúng đấy Thiếu Kiệt chú Lưu một hai giờ nữa mới tới Lưu Minh chú ấy cũng phải ở lại một hai giờ nữa mới rời đi mà. Anh ăn chút gì đi.
Hà Vi cũng phân tích thời gian cho Thiếu Kiệt để anh không cảm thấy gấp gáp, và có thể dùng chút gì đó rồi mới tiếp tục công việc. Vừa thao tác trên máy tính và nhìn vào màn hình máy vi tính. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng nói.
-Ngọc Nhi em ra chỗ nào bán thức ăn nhanh gì đó mua về đi, anh biết không chỉ có một mình anh, mà cả Nhã Oanh với Hà Vi cũng nhịn đói từ sáng tới giờ. Mua nhiều đồ một chút giúp anh, mọi người không đi ra ngoài được đành nhờ em vậy.
-Ừ! Để em nói người mua về. Anh cũng ngưng một chút đi không thể lúc nào cũng ngồi làm như vậy được. Anh mà gục xuống đó thì ai có thể chỉ huy mọi người làm việc được.
Ngọc Nhi cũng cố khuyên Thiếu Kiệt một chút, dù sao hiện tại Thiếu Kiệt cần giải quyết nhiều áp lực hơn cố rất nhiều. Thời gian và những thứ liên quan dường như đang chống lại cậu ta.
-Không sao đâu khoảng nữa tiếng nữa anh biết được trong điện thoại có gì rồi em cứ cho người mua đồ ăn về đi lúc đó xong việc anh ăn cùng với mọi người luôn.
Cả Hà Vi với Nhã Oanh lúc này cũng vui mừng bởi Thiếu Kiệt nói như thế có nghĩa là hắn sẽ nhẹ đi một phần áp lực thời gian về những chứng cớ của Ngô Trực.
-Lần này anh sẽ sửa tài khoản của Ngô Trực một chút. Hắn đã ra tay trước sau gì cũng lấy lý do tống tiền. Anh sẽ trực tiếp lấy một số tiền từ tài khoản ngân hàng thụy sĩ của hắn. Việc này hi vọng em không nói với Hà Thúc giúp anh. Bởi vì nó cần thiết để sử dụng đào tạo thêm cho Vô Ảnh.
-Ừ! Anh cứ làm việc này em không ý kiến. Những Thứ còn lại hồ sơ sau khi sửa phải thật cẩn thận. Để có thể định tội hắn một cách tốt nhất.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói sẽ lấy một số tiền từ tài khoản của Ngô Trực, cô cũng không ngăn cản. Bởi vì cô biết, nếu hắn không nói ra việc này. Thiếu Kiệt hắn cũng có thể lấy hết tiền trong tài khoản của Ngô Trực, mà cô và Hà Thúc cũng không thể trách móc hắn điều gì. Bởi họ không can thiệp được vào hệ thống ngân hàng như Thiếu Kiệt.
Những chương sau đang đợi beta các bạn vui lòng thông cảm. Beta xong sẽ lên chương
Ngọc Nhi lúc này vừa về đến nhà để gặp Thiếu Kiệt thì điện thoại vang lên. Đưa tay vào túi lấy ra cái điện thoại nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình Ngọc Nhi mới nhìn Thiếu Kiệt nói.
-Điện thoại của Hoàng Ngân! Chắc chắn là Ngô Trực gọi chứ không ai khác hết Thiếu Kiệt giờ sao đây.
-Ghi âm lại xem hắn nói gì, xem như chưa biết Hoàng Ngân bị bắt cứ bình thường là được càng kéo dài càng tốt.
Thiếu Kiệt mở điện thoại mình ra bật chức năng ghi âm lên đưa cho Ngọc Nhi, bản thân cô biết mình nên làm cái gì nên nhận cuộc gọi của Hoàng Ngân còn bật loa ngoài để cho điện thoại của Thiếu Kiệt có thể ghi âm lại toàn bộ những gì cần thiết.
-Alo! Gọi mình có gì đó Hoàng Ngân
-Xin lỗi em gái! Tôi không phải Hoàng Ngân! Có thể cô biết tôi chỉ là chưa nghĩ ra thôi, Ngọc Nhi à!
Âm thanh từ từ phát ra từ cuộc trò chuyện, từng lời nói của Ngô Trực chầm chậm từ từ, Ngọc Nhi lúc này cũng vẫn giữ bình tĩnh nói.
-Anh là ai? Tại sao lại giữ điện thoại của Hoàng Ngân? Anh trả lời tôi biết ngay Hoàng Ngân đâu?
-Cô không cần phải gấp! Hiện tại em của Thiếu Kiệt đang trong tay tôi. Tôi cho thằng nhóc đó trong vòng 12h trở về Lưu Minh này, nếu không, thì chuẩn bị nhặt xác em nó đi là vừa. Nhớ một điều kiên quyết. Không được báo cảnh sát, bye bye cô em bé nhỏ đến giờ tôi sẽ gọi sau.
Ngô Trực cắt ngang điện thoại chỉ để lại âm thanh tút tút phía bên kia, Thiếu Kiệt lúc này lưu lại đoạn ghi âm rồi gửi vào hộp thư dự phòng của mình, Thiếu Kiệt để như thế không đụng đến mà nhìn vào đồng hồ một chút. Hiện tại đồng hồ điểm gần 9h.
Thiếu Kiệt hắn ở trong nhà không hay biết bên ngoài mọi người đang lục tung cả Lưu Minh lên, ngay cả cảnh sát cũng bắt buộc tham gia vào vì để giữ gìn trật tự trị an. Ai lúc này trên tay đều cầm một tờ giấy A4 gặp người nào có hình thể giống trong hình đều lấy ra xem đặc điểm nhận dạng.
Điện thoại lúc này của Ngọc Nhi lại vang lên lần này lại là một số không có trong danh bạ. Hi vọng có được tin tức nơi ở của những người nhóm Ngô Trực, Ngọc Nhi nhanh chóng nhận cuộc gọi.Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc và khá bực tức.
-Ngọc Nhi cháu với Thiếu Kiệt làm cái gì thế. Cả thành phố này nó náo loạn lên hết rồi kìa. Hai đứa định làm cái gì vậy?
Vì mở loa ngoài nên không quá khó để Ngọc Nhi và mọi người biết người gọi đến là ai. Khương Đào chưa tới 1h từ khi chuyện Thiếu Kiệt bỏ tiền lấy tin tức, điện thoại của những người cấp trên luôn gọi liên tục cho hắn muốn biết điều gì đang xảy ra.
Tức mình hắn đem một người giữ lại hỏi cho ra chuyện thì người kia cũng không giấu, đem hết những gì mình biết được kể lại. Thế là hắn hiểu Thiếu Kiệt vừa vận dụng nguồn lực của mình vào việc tìm người. Mà những đối tượng này là ai hắn khi ở sở cảnh sát đã tra được thông tin ít nhiều.
Ngọc Nhi nghe thấy Khương Đào trách móc, với ý tứ của hắn rõ ràng tại sao không tin tưởng cảnh sát, mà lại vận dụng những người dân thường không có gì.
-Chuyện này do Thiếu Kiệt quyết định đấy chú! Chú muốn biết tại sao thì nói chuyện với anh ấy đi!
-Nó về rồi à! Đưa điện thoại cho chú mắng nó!
Khương Đào nghe được Ngọc Nhi nói thế cũng bất ngờ vì hắn cũng nghe những người kia nói là Thiếu Kiệt đang ở nước ngoài.
-Định mắng ai đó chú! Hiện tại bên bọn người Ngô Trực không thể vận dụng cảnh sát chú được đâu, Hoàng Ngân trong tay bọn nó ngay cả người của Xuân Nghĩa Bang đã tìm kiếm cũng không tra ra, thì nguồn lực cảnh sát bên chú nhiều đến đâu cũng không bằng nguồn lực dân chúng có sẵn. Nên việc này cháu chỉ có thể làm như thế thôi.
Vừa nói chuyện điện thoại nhưng tay của Thiếu Kiệt vẫn không ngưng di động trên bàn phím máy tính xách tay. Âm thanh nói chuyện kèm theo cả tiếng cộc cộc của bàn phím phát ra.
-Chú mày không nghĩ đến những người kia vì số tiền mà cháu đưa ra làm việc nguy hiểm hả? Những người của bọn Ngô Trực đem về nước toàn là đầu trộm đuôi cướp có lệnh truy nã lâu năm mà chưa bắt được. Chú mày lại làm như thế này chẳng khác nào đẩy họ vào nguy hiểm cả.
-Cái đó không hẳn họ có thể tự lựa chọn mà. Cháu đã cảnh báo rồi, họ cũng đã có cái họ muốn giữa tiền và mạng cháu chắc chắn họ sẽ chọn vế thứ hai nhiều hơn. Không ai vì một trăm triệu mà tự xông vào một nơi có bảy tám người trên tay có vũ khí nóng cả. Trừ khi là họ ngu ngốc cực độ mới làm ra được chuyện này.
Khương Đào lúc này cũng âm trầm, điều Thiếu Kiệt nói không sai. Không ai mạo hiểm tính mạng của mình vì số tiền chưa nhận được cả. Nếu mất mạng họ cũng không nhận được tiền, chết vì điều như thế sẽ không ai làm. Thiếu Kiệt bây giờ mới tiếp lời
-Được rồi chuyện về Ngô Trực chú cũng không đề phòng được. Người của bọn nó được hợp thức hóa với quốc tịch và tên họ nước ngoài rồi chú có can thiệp thì người của bọn chúng cũng có thể dùng luật quốc tế mà thi hành. Chỉ cần bọn chúng mua chuộc được hồ sơ lý lịch có cuộc sống từ nhỏ ở bên đó, càng không có chứng cớ. Vân tay là một chuyện, nhưng giờ sợ là đến nhân chứng cũng đã quên ít nhiều về những gì bọn này làm ra rồi.
Khương Đào nghe được phân tích của Thiếu Kiệt cũng buộc phải đồng ý. Trên hồ sơ nếu đúng là những người này có quốc tịch khác và họ làm được hồ sơ xuất thân từ nhỏ bắt buộc phía cảnh sát chỉ có thể trục xuất họ về nước.
-Nếu thế thì đúng thật bọn chúng lần này về đây chuẩn bị cũng không ít, nhưng mà sao cháu dám chắc là những người của Ngô Trực có vũ khí nóng?
-Chú nghĩ xem Ngô Trực là người nào? Một người cỏn con bên dưới còn có súng thì chú nghĩ với nguồn lực và địa vị của hắn làm gì không có. Chắc chắn sẽ có vũ khí sát thương cao hơn cả súng lục, có thể là có AK theo cháu suy đoán là vậy.
Thiếu Kiệt nhận định tình hình theo tính liên kết bắt buộc của từng chuyện. Đến cả Hoàng Chí Kim còn có súng thì không lý nào một trùm đường dây buôn bán chế tạo độc phẩm như Ngô Trực lại không có được những khẩu AK cho mình.
-Được rồi! Cháu vận dụng nguồn lực của dân chúng tìm kiếm cũng được nhưng mà khi phát hiện được gì phải báo cho chú biết. Chuyện này không bình thường, chú sẽ triệu tập đội phản ứng nhanh, chỉ cần có tin là bọn chú sẽ xuất phát. Nhớ đấy phải cho cảnh sát bọn chú biết trước, không được manh động.
Khương Đào lúc này nhắc đi nhắc lại với Thiếu Kiệt về việc phải cho hắn biết chỗ của Ngô Trực mà không được tự ý hành động việc gì. Đợi cho hắn cúp máy Thiếu Kiệt chỉ lắc đầu miệng mỉm cười và nói thầm:
“ Xin lỗi chú, nhưng em cháu đợi không được ”
Bàn tay lướt trên bàn phím. Đưa một tay với lấy ly nước uống một hơi cạn sạch không còn một giọt, Nhã Oanh nhìn thấy thế cũng có cảm giác đau lòng. Bởi hắn chỉ ăn đúng một cốc mì ly từ sáng đến giờ và hầu như chỉ uống nước cầm hơi. Lâu lâu lại thấy trên trán hắn hiện lên lấm tấm những giọt mồ hôi.
Dù cho hai người Nhã Oanh với Hà Vi cùng khuyên hắn nên tạm dừng ăn một chút gì đó lấy sức, nhưng hắn vẫn như thế ngồi bất động, nhìn vào màn hình không chớp mắt, còn tay thao tác trên bàn phím máy tính liên tục. Nhã Oanh lúc này mới cầm cái ly lên một lần nữa lên tiếng.
-Thiếu Kiệt sáng giờ anh làm việc không ăn uống gì rồi. Cứ như thế sao có thể chống chọi được với những việc sắp tới. Anh nên nghỉ một chút ăn uống gì đó đi.
-Nhã Oanh nói đúng đấy Thiếu Kiệt chú Lưu một hai giờ nữa mới tới Lưu Minh chú ấy cũng phải ở lại một hai giờ nữa mới rời đi mà. Anh ăn chút gì đi.
Hà Vi cũng phân tích thời gian cho Thiếu Kiệt để anh không cảm thấy gấp gáp, và có thể dùng chút gì đó rồi mới tiếp tục công việc. Vừa thao tác trên máy tính và nhìn vào màn hình máy vi tính. Thiếu Kiệt lúc này mới lên tiếng nói.
-Ngọc Nhi em ra chỗ nào bán thức ăn nhanh gì đó mua về đi, anh biết không chỉ có một mình anh, mà cả Nhã Oanh với Hà Vi cũng nhịn đói từ sáng tới giờ. Mua nhiều đồ một chút giúp anh, mọi người không đi ra ngoài được đành nhờ em vậy.
-Ừ! Để em nói người mua về. Anh cũng ngưng một chút đi không thể lúc nào cũng ngồi làm như vậy được. Anh mà gục xuống đó thì ai có thể chỉ huy mọi người làm việc được.
Ngọc Nhi cũng cố khuyên Thiếu Kiệt một chút, dù sao hiện tại Thiếu Kiệt cần giải quyết nhiều áp lực hơn cố rất nhiều. Thời gian và những thứ liên quan dường như đang chống lại cậu ta.
-Không sao đâu khoảng nữa tiếng nữa anh biết được trong điện thoại có gì rồi em cứ cho người mua đồ ăn về đi lúc đó xong việc anh ăn cùng với mọi người luôn.
Cả Hà Vi với Nhã Oanh lúc này cũng vui mừng bởi Thiếu Kiệt nói như thế có nghĩa là hắn sẽ nhẹ đi một phần áp lực thời gian về những chứng cớ của Ngô Trực.
-Lần này anh sẽ sửa tài khoản của Ngô Trực một chút. Hắn đã ra tay trước sau gì cũng lấy lý do tống tiền. Anh sẽ trực tiếp lấy một số tiền từ tài khoản ngân hàng thụy sĩ của hắn. Việc này hi vọng em không nói với Hà Thúc giúp anh. Bởi vì nó cần thiết để sử dụng đào tạo thêm cho Vô Ảnh.
-Ừ! Anh cứ làm việc này em không ý kiến. Những Thứ còn lại hồ sơ sau khi sửa phải thật cẩn thận. Để có thể định tội hắn một cách tốt nhất.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói sẽ lấy một số tiền từ tài khoản của Ngô Trực, cô cũng không ngăn cản. Bởi vì cô biết, nếu hắn không nói ra việc này. Thiếu Kiệt hắn cũng có thể lấy hết tiền trong tài khoản của Ngô Trực, mà cô và Hà Thúc cũng không thể trách móc hắn điều gì. Bởi họ không can thiệp được vào hệ thống ngân hàng như Thiếu Kiệt.
Những chương sau đang đợi beta các bạn vui lòng thông cảm. Beta xong sẽ lên chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.