Chương 122: Có Chuyện Vui
Diệt Thiên
09/11/2017
Cầu cất giữ Nguyệt Phiếu đầu tháng để cử để vào bảng. cám ơn mọi người ủng hộ.
Sau khi Thiếu Kiệt đưa ra lập luận của mình, khiến cho mọi người ở trong phòng im lặng lạ thường. hiện tại ai mọi người đều thấy được, đa số mọi người thường không thể làm chủ được bản thân mình. Cần một lần sai có thể đưa mình vào tử lộ như thế nào.
Trịnh Chi bây giờ cũng lo sợ nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Vậy tôi làm sao bây giờ, tôi không nghĩ đến những việc có thể xảy ra như thế, thật lòng mà nói tôi muốn làm việc ở công ty, nếu không tôi sẽ chết mất.
Nói rồi Trịnh Chi lại tiếp tục ôm mặt mình khóc thành tiếng, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến những gì sẽ xảy ra cho mình tồi tệ đến như thế nào, giờ cô chỉ mong là mình chưa từng làm việc này.
- Tôi nói thế không phải không muốn giúp chị nhưng chị phải thành thật một điểm tôi mới có thể đem chuyện này hóa giải cho chị. Tôi có cách giải quyết cho chị vừa trừ hết được số nợ, vừa có thể tiếp tục làm việc nhưng quan trọng là chị có đồng ý hay không.
- Tôi làm chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi chuyện này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, tôi không muốn rơi vào những chuyện như thế này nữa chắc chắn sẽ không bao giờ nữa. Dù khó thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành miễn sao cậu cho tôi cơ hội là được, tôi nhất định hoàn thành.
Nghe được Thiếu Kiệt nói sẽ có cách giúp mình thoát khỏi chuyện này, Trịnh Chi cũng cố gắng đáp lại, trong thâm tâm cô bây giờ thật sự sợ hãi, cô sợ phải rơi vào tình trạng hắn đã nói. Chu Tường thì vẫn chưa hiểu lắm nên nói với Thiếu Kiệt.
- Chuyện này vẫn có cách giải quyết mà giải quyết như thế nào? việc đến nước này sao mà giải quyết được?
- Gậy ông đập lưng ông là được, nếu họ đã muốn dữ liệu về các phương thức code thì ta sẽ cho họ nhưng có thay đổi chút ít thôi. Trịnh Chi bây giờ cô cứ để ổ cứng ở đây nếu họ có liên lạc lại với cô thì cô nói chưa lấy được phải đợi thêm vài ngày chỉ cần tôi có thêm thời gian ba ngày thì mọi thứ sẽ xong. Cô đồng ý chứ.
Trinh Chi cũng gật đầu, bây giờ lời nói và phương án của Thiếu Kiệt là chiếc phao cứu sinh của cô giữa biển rộng mênh mông nếu không có chiếc phao này cô cũng sẽ chìm xuống mà không bao giờ ngoi lên được.
- Tôi có thể nói họ đợi thêm được!
- Như vậy thì tốt rồi. nếu họ có hỏi cô tại sao đợi thêm ba ngày thì cô cứ nói là tập tin lớn quá không coppy hết được và hỏi cách có thể nào làm nhỏ dữ liệu được không, lúc đó nếu họ nói là có thể nén lại tập tin thì cô cứ nói họ chỉ cô cô sẽ làm rồi mới lấy dữ liệu ra được.
Trịnh Chi tuy không hiểu những gì Thiếu Kiệt nói nhưng cô vẫn ghi nhớ thật kỹ những gì nghe được. Cô còn nhẫm lại từng chút một cho đến khi thật sự thuộc rồi mới gật đầu.
- Tôi nhớ rồi, nếu họ hỏi tôi sẽ trả lời đúng như cậu hướng dẫn.
- Vậy là được khi họ nói cách cho cô nén tập tin thì về nói lại với Chu Tường tôi sẽ có cách. Giờ cô có thể trở về phòng làm việc, nhớ trước khi về phòng thì rửa mặt đi còn những chuyện khác cô để tôi lo. Cô cứ làm việc bình thường như chưa có việc gì xảy ra nếu có ai hỏi gì, thì cô cứ nói là Chu Tường gọi lên hỏi thăm về tình trạng bên bộ phận chăm sóc khách hàng là được.
Đợi cho Trịnh Chi đi khỏi Thiếu Kiệt mới cười cười cầm cái ổ cứng lên nhìn Chu Tường nói.
- Tạm thời kế hoạch kia đình chỉ trong vài ngày, xem như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, việc này em sẽ lo liệu. Lần này xem ra có trò vui để hoạt động rồi.
Lâm Vũ cũng tò mò muốn biết xem Thiếu Kiệt định làm việc gì mà lại đem ổ cứng lưu lại thêm vài ngày nên cũng thắc mắc hỏi.
- Anh Kiệt anh định làm gì với cái ổ cứng đó vậy? cho em biết được không chứ chẳng hiểu anh đang định làm gì hết. Còn nói cô ta giúp anh thật là khó hiểu.
- Lâm Vũ nói đúng đó? Cô ta như vậy sao lại còn sử dùng mà anh cũng đang muốn hỏi em định làm gì không lẽ cho bọn người kia toàn bộ mã code để so sánh.
Bây giờ hai người đều muốn hỏi Thiếu Kiệt định làm gì? vì họ thấy được hắn định đưa ra toàn bộ mã nguồn mà web đang chạy là thật sự. Thiếu Kiệt nhìn hai người nói ra ý định của mình.
- Định cài một số virut chạy ngầm thôi, cũng không có gì lớn lao. Chơi một chầu với bọn người này đùa giỡn vài chổ kiếm thêm ấy mà.
- Thiếu Kiệt em nói ngày càng làm anh mơ hồ rồi làm sao kiếm thêm việc gì mà phải đưa họ toàn bộ code mã nguồn.
Thiếu Kiệt lúc này cũng cau mày nhìn Chu Tường thở dài.
- Anh làm lập trình viên mà còn không biết sao trời. Giờ cứ đưa họ toàn bộ mã nguồn nhưng trên ổ cứng cài file chạy ngầm auto run chỉ cần ổ cứng cắm vào bất cứ máy tính nào thì mình đều có thể kiểm xoát được họ làm gì thông qua bàn phím và màng hình chụp lại được gửi về đơn giản quá rồi. Với chỉ cần chỉnh sửa đôi chút trong code chạy hơn thời gian cập nhập bên minh là năm phút là ổn, chỉ cần năm phút hơn thôi không cần nhiều cũng đủ chơi chết bọn họ rồi.
Lâm Vũ sau một lúc suy tư nhưng gì Thiếu Kiệt nói cũng thốt lên.
- Ý anh Kiệt là hack bọn nó trên chính trang web của họ mà mình không cần phải làm gì à.
- Tốt hiểu vấn đề đấy nhưng không những hack mà còn kiếm lợi từ nó nữa. Chu tường anh cứ nghĩ thử trong vòng năm phút bên mình có bao nhiêu giao dịch được thực hiện.
Chu Tương lúc này đã hiểu được vấn đề Thiếu Kiệt định làm.
- Ý em là bọn mình cũng đăng ký thành viên rồi dựa theo bản của mình mà đánh tỷ lệ bên đó thu tiền về.
Nhìn thấy Thiếu Kiệt cười cười nham hiểm Chu Tường cũng chỉ biết cười khổ giờ đây hắn hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại đưa cho người ta toàn bộ mã nguồn. Hắn không những kiếm lợi mà kiếm thật nhiều lợi từ web site của những người kia.
- Chẳng qua nếu họ thua lỗ nhiều qua cũng tìm ra vấn đề trong việc này thôi.
- Càng tốt họ tìm ra được vấn đề cũng không ảnh hưởng, lúc đó mình xóa toàn bộ những dữ liệu mà họ đang chạy, mọi thứ trở về số 0 chỉ còn lại cái tên miền. Như thế bắt buộc nếu họ muốn tiếp tục mở phải liên hệ với mình. Sau đó một đao mà chém xong rút êm trước khi những người ngồi trên bắt đầu cấm mở sàn.
Bây giờ Chu Tường với Lâm Vũ cũng lắc đầu bó tay ý tưởng của Thiếu Kiệt. Hắn đã muốn lấy tiền người khác còn làm ra vẻ tốt bụng chia sẽ một đao giết người.
- Hai người có thấy ác quá cũng đành chịu, dù sao mình cũng phải thu lại một ít lợi tức, chứ không sao thỏa được cơn giận đây này. Ai cũng có điểm mấu chốt nếu họ không phạm mình thì vẫn bình thường nhưng nếu họ đụng chạm tới lợi ít của mọi người thì mình phải làm như thế thôi.
Tuy Chu Tường không hiểu về vấn đề kinh doanh thường trường kế hoạch mấy nhưng hắn biết là nếu mà ai đó gây thiệt hại cho mình thì mình phải lấy lại đạo lý đó là hiển nhiên, chưa kể đến mấy ngày qua làm hắn hao tâm tổn sức nghi ngờ những người lập trình hắn đã tuyển vào. Giờ Thiếu Kiệt muốn trả thù theo cách này thì hắn cũng muốn theo nên hỏi.
- Có cần anh phụ việc gì không, dù sao cũng cần đối tượng trút giận cần gì thì cứ nói để anh chuẩn bị.
- À việc này thì có, anh xem coi tập hợp một số người trong web mình nói chung là người mới tham gia thôi không cần nhiều chừng vài chục người liên hệ âm thầm với họ với điều kiện phải ở trong Thiên Hoa này.
Lâm Vũ nghe được việc này cũng háo hức mấy ngày nay theo Chu Tường hắn cũng có biết đôi chút nhưng chưa có dịp thể hiện, dù sao cũng là vấn đề chuyên môn mà Thiếu Kiệt muốn học nên cứ nhìn chằm chằm Thiếu Kiệt như muốn nói việc này giao cho em. Thiếu Kiệt nhìn hắn cười cười lắc đầu
- Chuyện này chú chỉ có thể qua nha anh xem anh thao tác thôi chứ chú chưa làm được đâu.
Lâm Vũ thấy được xem Thiếu Kiệt làm việc cũng vui mừng dù sao hắn chưa thể làm được những thứ khó thì cứ quan sát trước những gì Thiếu Kiệt làm thì chắc sẽ có thêm kinh nghiệm.
- À mà Thiếu Kiệt sao khi nãy em nói phải cần đến sự giúp đỡ của Trịnh Chi vậy cô ta thì sau khi xong việc này thì liên quan gì nữa mà em không cho nghĩ việc.
- Em có những sắp xếp sau cho chị ta, dù sao thì trước mắt cứ để chị ta làm việc. Sau này cần người thì lại kiếm không ra nên trước mắt cứ cho chị ta lấy công chuộc tội. nếu thấy ổn thì sẽ cho chị ta làm việc tiếp, không thì mình không làm việc nữa.
Nhìn Đồng hồ trên tường không phải là còn sớm Thiếu Kiệt mới đứng lên cầm lấy cái ổ cứng để trên bàn bỏ vào túi nói
- Thôi em về đây mẹ đang đợi ăn cơm ở nhà, Ngày mai tiểu vũ có qua thì buổi sáng nha, chiều mai anh còn có việc nên không làm buổi chiều tối được.
Thiếu Kiệt bước ra khỏi cửa sau khi dặn dò cho Lâm Vũ xong,Chu Tường nhìn theo cũng không nói gì, Thiếu Kiệt đã quyết định, tuy không hiểu tại sao hắn không cho Trịnh Chi nghĩ làm.
Theo Chu Tường thấy thì người mới tuyển dụng vào làm vẫn hơn, nhưng không ai biết, từ sau chuyện này Trịnh Chi lại trở thành một người làm việc dưới Thiếu Kiệt luôn luôn tuân thủ đúng mực mà không phạm một sai lầm nào. Cho dù đó là công việc khó hoàn thành nhất.
Sau khi Thiếu Kiệt đưa ra lập luận của mình, khiến cho mọi người ở trong phòng im lặng lạ thường. hiện tại ai mọi người đều thấy được, đa số mọi người thường không thể làm chủ được bản thân mình. Cần một lần sai có thể đưa mình vào tử lộ như thế nào.
Trịnh Chi bây giờ cũng lo sợ nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Vậy tôi làm sao bây giờ, tôi không nghĩ đến những việc có thể xảy ra như thế, thật lòng mà nói tôi muốn làm việc ở công ty, nếu không tôi sẽ chết mất.
Nói rồi Trịnh Chi lại tiếp tục ôm mặt mình khóc thành tiếng, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến những gì sẽ xảy ra cho mình tồi tệ đến như thế nào, giờ cô chỉ mong là mình chưa từng làm việc này.
- Tôi nói thế không phải không muốn giúp chị nhưng chị phải thành thật một điểm tôi mới có thể đem chuyện này hóa giải cho chị. Tôi có cách giải quyết cho chị vừa trừ hết được số nợ, vừa có thể tiếp tục làm việc nhưng quan trọng là chị có đồng ý hay không.
- Tôi làm chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi chuyện này tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, tôi không muốn rơi vào những chuyện như thế này nữa chắc chắn sẽ không bao giờ nữa. Dù khó thế nào tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành miễn sao cậu cho tôi cơ hội là được, tôi nhất định hoàn thành.
Nghe được Thiếu Kiệt nói sẽ có cách giúp mình thoát khỏi chuyện này, Trịnh Chi cũng cố gắng đáp lại, trong thâm tâm cô bây giờ thật sự sợ hãi, cô sợ phải rơi vào tình trạng hắn đã nói. Chu Tường thì vẫn chưa hiểu lắm nên nói với Thiếu Kiệt.
- Chuyện này vẫn có cách giải quyết mà giải quyết như thế nào? việc đến nước này sao mà giải quyết được?
- Gậy ông đập lưng ông là được, nếu họ đã muốn dữ liệu về các phương thức code thì ta sẽ cho họ nhưng có thay đổi chút ít thôi. Trịnh Chi bây giờ cô cứ để ổ cứng ở đây nếu họ có liên lạc lại với cô thì cô nói chưa lấy được phải đợi thêm vài ngày chỉ cần tôi có thêm thời gian ba ngày thì mọi thứ sẽ xong. Cô đồng ý chứ.
Trinh Chi cũng gật đầu, bây giờ lời nói và phương án của Thiếu Kiệt là chiếc phao cứu sinh của cô giữa biển rộng mênh mông nếu không có chiếc phao này cô cũng sẽ chìm xuống mà không bao giờ ngoi lên được.
- Tôi có thể nói họ đợi thêm được!
- Như vậy thì tốt rồi. nếu họ có hỏi cô tại sao đợi thêm ba ngày thì cô cứ nói là tập tin lớn quá không coppy hết được và hỏi cách có thể nào làm nhỏ dữ liệu được không, lúc đó nếu họ nói là có thể nén lại tập tin thì cô cứ nói họ chỉ cô cô sẽ làm rồi mới lấy dữ liệu ra được.
Trịnh Chi tuy không hiểu những gì Thiếu Kiệt nói nhưng cô vẫn ghi nhớ thật kỹ những gì nghe được. Cô còn nhẫm lại từng chút một cho đến khi thật sự thuộc rồi mới gật đầu.
- Tôi nhớ rồi, nếu họ hỏi tôi sẽ trả lời đúng như cậu hướng dẫn.
- Vậy là được khi họ nói cách cho cô nén tập tin thì về nói lại với Chu Tường tôi sẽ có cách. Giờ cô có thể trở về phòng làm việc, nhớ trước khi về phòng thì rửa mặt đi còn những chuyện khác cô để tôi lo. Cô cứ làm việc bình thường như chưa có việc gì xảy ra nếu có ai hỏi gì, thì cô cứ nói là Chu Tường gọi lên hỏi thăm về tình trạng bên bộ phận chăm sóc khách hàng là được.
Đợi cho Trịnh Chi đi khỏi Thiếu Kiệt mới cười cười cầm cái ổ cứng lên nhìn Chu Tường nói.
- Tạm thời kế hoạch kia đình chỉ trong vài ngày, xem như vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, việc này em sẽ lo liệu. Lần này xem ra có trò vui để hoạt động rồi.
Lâm Vũ cũng tò mò muốn biết xem Thiếu Kiệt định làm việc gì mà lại đem ổ cứng lưu lại thêm vài ngày nên cũng thắc mắc hỏi.
- Anh Kiệt anh định làm gì với cái ổ cứng đó vậy? cho em biết được không chứ chẳng hiểu anh đang định làm gì hết. Còn nói cô ta giúp anh thật là khó hiểu.
- Lâm Vũ nói đúng đó? Cô ta như vậy sao lại còn sử dùng mà anh cũng đang muốn hỏi em định làm gì không lẽ cho bọn người kia toàn bộ mã code để so sánh.
Bây giờ hai người đều muốn hỏi Thiếu Kiệt định làm gì? vì họ thấy được hắn định đưa ra toàn bộ mã nguồn mà web đang chạy là thật sự. Thiếu Kiệt nhìn hai người nói ra ý định của mình.
- Định cài một số virut chạy ngầm thôi, cũng không có gì lớn lao. Chơi một chầu với bọn người này đùa giỡn vài chổ kiếm thêm ấy mà.
- Thiếu Kiệt em nói ngày càng làm anh mơ hồ rồi làm sao kiếm thêm việc gì mà phải đưa họ toàn bộ code mã nguồn.
Thiếu Kiệt lúc này cũng cau mày nhìn Chu Tường thở dài.
- Anh làm lập trình viên mà còn không biết sao trời. Giờ cứ đưa họ toàn bộ mã nguồn nhưng trên ổ cứng cài file chạy ngầm auto run chỉ cần ổ cứng cắm vào bất cứ máy tính nào thì mình đều có thể kiểm xoát được họ làm gì thông qua bàn phím và màng hình chụp lại được gửi về đơn giản quá rồi. Với chỉ cần chỉnh sửa đôi chút trong code chạy hơn thời gian cập nhập bên minh là năm phút là ổn, chỉ cần năm phút hơn thôi không cần nhiều cũng đủ chơi chết bọn họ rồi.
Lâm Vũ sau một lúc suy tư nhưng gì Thiếu Kiệt nói cũng thốt lên.
- Ý anh Kiệt là hack bọn nó trên chính trang web của họ mà mình không cần phải làm gì à.
- Tốt hiểu vấn đề đấy nhưng không những hack mà còn kiếm lợi từ nó nữa. Chu tường anh cứ nghĩ thử trong vòng năm phút bên mình có bao nhiêu giao dịch được thực hiện.
Chu Tương lúc này đã hiểu được vấn đề Thiếu Kiệt định làm.
- Ý em là bọn mình cũng đăng ký thành viên rồi dựa theo bản của mình mà đánh tỷ lệ bên đó thu tiền về.
Nhìn thấy Thiếu Kiệt cười cười nham hiểm Chu Tường cũng chỉ biết cười khổ giờ đây hắn hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại đưa cho người ta toàn bộ mã nguồn. Hắn không những kiếm lợi mà kiếm thật nhiều lợi từ web site của những người kia.
- Chẳng qua nếu họ thua lỗ nhiều qua cũng tìm ra vấn đề trong việc này thôi.
- Càng tốt họ tìm ra được vấn đề cũng không ảnh hưởng, lúc đó mình xóa toàn bộ những dữ liệu mà họ đang chạy, mọi thứ trở về số 0 chỉ còn lại cái tên miền. Như thế bắt buộc nếu họ muốn tiếp tục mở phải liên hệ với mình. Sau đó một đao mà chém xong rút êm trước khi những người ngồi trên bắt đầu cấm mở sàn.
Bây giờ Chu Tường với Lâm Vũ cũng lắc đầu bó tay ý tưởng của Thiếu Kiệt. Hắn đã muốn lấy tiền người khác còn làm ra vẻ tốt bụng chia sẽ một đao giết người.
- Hai người có thấy ác quá cũng đành chịu, dù sao mình cũng phải thu lại một ít lợi tức, chứ không sao thỏa được cơn giận đây này. Ai cũng có điểm mấu chốt nếu họ không phạm mình thì vẫn bình thường nhưng nếu họ đụng chạm tới lợi ít của mọi người thì mình phải làm như thế thôi.
Tuy Chu Tường không hiểu về vấn đề kinh doanh thường trường kế hoạch mấy nhưng hắn biết là nếu mà ai đó gây thiệt hại cho mình thì mình phải lấy lại đạo lý đó là hiển nhiên, chưa kể đến mấy ngày qua làm hắn hao tâm tổn sức nghi ngờ những người lập trình hắn đã tuyển vào. Giờ Thiếu Kiệt muốn trả thù theo cách này thì hắn cũng muốn theo nên hỏi.
- Có cần anh phụ việc gì không, dù sao cũng cần đối tượng trút giận cần gì thì cứ nói để anh chuẩn bị.
- À việc này thì có, anh xem coi tập hợp một số người trong web mình nói chung là người mới tham gia thôi không cần nhiều chừng vài chục người liên hệ âm thầm với họ với điều kiện phải ở trong Thiên Hoa này.
Lâm Vũ nghe được việc này cũng háo hức mấy ngày nay theo Chu Tường hắn cũng có biết đôi chút nhưng chưa có dịp thể hiện, dù sao cũng là vấn đề chuyên môn mà Thiếu Kiệt muốn học nên cứ nhìn chằm chằm Thiếu Kiệt như muốn nói việc này giao cho em. Thiếu Kiệt nhìn hắn cười cười lắc đầu
- Chuyện này chú chỉ có thể qua nha anh xem anh thao tác thôi chứ chú chưa làm được đâu.
Lâm Vũ thấy được xem Thiếu Kiệt làm việc cũng vui mừng dù sao hắn chưa thể làm được những thứ khó thì cứ quan sát trước những gì Thiếu Kiệt làm thì chắc sẽ có thêm kinh nghiệm.
- À mà Thiếu Kiệt sao khi nãy em nói phải cần đến sự giúp đỡ của Trịnh Chi vậy cô ta thì sau khi xong việc này thì liên quan gì nữa mà em không cho nghĩ việc.
- Em có những sắp xếp sau cho chị ta, dù sao thì trước mắt cứ để chị ta làm việc. Sau này cần người thì lại kiếm không ra nên trước mắt cứ cho chị ta lấy công chuộc tội. nếu thấy ổn thì sẽ cho chị ta làm việc tiếp, không thì mình không làm việc nữa.
Nhìn Đồng hồ trên tường không phải là còn sớm Thiếu Kiệt mới đứng lên cầm lấy cái ổ cứng để trên bàn bỏ vào túi nói
- Thôi em về đây mẹ đang đợi ăn cơm ở nhà, Ngày mai tiểu vũ có qua thì buổi sáng nha, chiều mai anh còn có việc nên không làm buổi chiều tối được.
Thiếu Kiệt bước ra khỏi cửa sau khi dặn dò cho Lâm Vũ xong,Chu Tường nhìn theo cũng không nói gì, Thiếu Kiệt đã quyết định, tuy không hiểu tại sao hắn không cho Trịnh Chi nghĩ làm.
Theo Chu Tường thấy thì người mới tuyển dụng vào làm vẫn hơn, nhưng không ai biết, từ sau chuyện này Trịnh Chi lại trở thành một người làm việc dưới Thiếu Kiệt luôn luôn tuân thủ đúng mực mà không phạm một sai lầm nào. Cho dù đó là công việc khó hoàn thành nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.