Chương 117: Cứ như tuyển thủ chuyên nghiệp
Diệt Thiên
06/11/2017
Bây giờ người bị phạm lỗi được Lâm Vũ đưa lại chỗ Thiếu Kiệt, cởi đôi
giày ra kiểm tra đôi chút, nhìn sơ vết thương sưng lên Thiếu Kiệt cũng
thở phào nhẹ nhõm chỉ là bong gân đôi chút.
Lúc này Thiếu Kiệt mới nói với người đó.
- Không sao ráng chịu đau một chút, anh xoa bóp nắn lại là được không phải gãy xương nên không phải lo đâu.
Thiếu Kiệt cầm chân của người xoa bóp mới đầu nhẹ nhàng nhưng đột nhiên hắn bóp ở vết thương mạnh một cái làm người kia la toáng lên, nhưng sau đó thì không còn nhức như lúc đầu nữa, Thiếu Kiệt lúc này lấy một túi đá để lên chỗ sưng vừa kia. rồi quay về phía Lâm Vũ nói.
- Thay người! lúc này Thiếu Kiệt mới hỏi những học sinh xung quanh, ai mang giày số 42 anh mượn chút.
- Em mang giày số 42 này.
Một người đang ngồi dự bị,vừa nói vừa cởi giày trong chân mình ra. Thiếu Kiệt vội nhận lấy đổi đôi giầy mình với người kia. Hắn nhìn Lâm Vũ nói.
- Em cứ cắm làm tiền đạo đi để phần tuyến giữa anh lo, hai cánh hỗ trợ còn phần thủ môn thì quan sát kỹ một chút là được.
Thấy Thiếu Kiệt mang giày vào một người trong nhóm Phùng Kiếm Nhất nói.
- Anh Nhất nó định vào sân kìa hạ nó luôn cho đỡ tức nó mà bị hạ xong là hết ai dám đưa đối sách chống lại đội mình trong trận bóng này.
- Cẩn thận bên những thầy giáo bắt đầu chú ý rồi đó đừng để chuyện này bại lộ không hay đâu.
Thiếu Kiệt bước ra sân Phùng Kiếm Nhất tiến lại trước mặt hắn cười cười nói.
- chịu ra rồi à, nhưng mà chắc lại phải ra ngoài sớm thôi cẩn thận nhé dù sao thắng mà mọi người đối phương không còn ai trên sân bóng cũng không thú vị gì.
- Không vội chưa đến cuối cùng chưa biết ai thắng ai đâu, cứ từ từ. Mà hi vọng bên đó cũng còn người để mà tiếp tục trận đấu.
Hắn để Lâm Vũ bắt đầu phát bóng về phía Thiếu Kiệt từ chỗ bị phạm lỗi. Ngay lập tức Thiếu Kiệt cầm bóng thì hai người bắt đầu áp sát hắn, hai bên cánh lao vào Thiếu Kiệt, để lộ hai cánh trái phải không người chỉ có đồng đội của Thiếu Kiệt đang băng lên.
Hắn dốc bóng hướng về phía khung thành đội Phùng Kiếm Nhất, đường bóng như theo sát bên chân phải rồi đột nhiên bóng lại được đẩy qua chân trái, hắn dùng chân trái bằng má ngoài đưa bóng qua định thoát bằng bên trái, rồi đột nhiên bóng lại được di chuyển qua phải cũng bằng chân trái, không ai nhận ra trong tích tắc ấy đường bóng đầy điêu luyện của một cầu thủ thành danh ở kiếp trước được Thiếu Kiệt luyện tập thuần thục. lách mình qua phải thoát khỏi gọng kiềm, nhanh chóng chuyền bóng lên cho Lâm Vũ đang ở cánh phải.
Mọi người đang ngồi quan sát bên ngoài cũng ô lên vì một kỹ thuật chỉ được thấy trên ti vi ở những trận đấu bóng đá thế giới. Một số giáo viên cũng ngỡ ngàng hưng phấn hẳn lên.
Lúc Này Phùng Kiếm Nhất cũng bỏ vị trí tiền đạo của mình, gấp rút lui về hỗ trợ hàng hậu vệ. Hai người bị Thiếu Kiệt lách người cũng đuổi theo hắn. Thiếu Kiệt lại ra hiệu cho Lâm Vũ chuyền bóng về cánh trái, bây giờ lối chơi chuyền cánh ở hai bên là biện pháp hữu hiệu nhất.
Do động tác chậm, nên Lâm Vũ chưa kịp chuyền bóng đi, thì Phùng Kiếm Nhất đã xuất hiện trước mắt chặn lại đường bóng của hắn, Lâm Vũ kỹ Thuật cũng không đến nỗi tệ nên chuyển từ chuẩn bị trả về thành giữ bóng, giằng co với Phùng Kiếm Nhất.
Thiếu Kiệt vội trở về cách khá xa khung thành, ra hiệu cho Lâm Vũ chuyền bóng về phía mình. Trong nháy mắt từ khoảng cách không xa giữa sân là mấy Lâm Vũ đẩy bóng nhẹ về cho Thiếu Kiệt, bóng vừa lăn từ từ gần tới trước mặt Thiếu Kiệt bỗng nhiên chạy đà sút.
Không ai hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại làm động tác sút ở khoảng cách này, họ cứ nghĩ là hắn không đột phá được làm động tác giả, nhưng đến khi bóng được Thiếu Kiệt sút đi. Phùng Kiếm Nhất chỉ kịp nhảy lên định phá đi đường bóng như không được.
Bóng đi một đường cong từ chân Thiếu Kiệt vẽ một độ cong hoàn mỹ vào góc chết phía bên phải khung thành một tiếng xoạt vang lên bóng nằm gọn trong lưới trước sự ngỡ ngàng của mọi người đang quan sát. Lúc này mọi người hoan hô làm náo động cả khuôn viên trường.Phùng Kiếm Nhất nhìn trái bóng trong khung thành tức giận nhưng không biết làm gì. Từ lúc Thiếu Kiệt đi bóng lừa người hắn đã thấy được rằng Thiếu Kiệt hắn đá bóng rất giỏi nhưng không ngờ đến trình độ chính xác như thế này.
Bên ngoài hai người Ngọc Nhi và Nhã Oanh cũng nhìn Thiếu Kiệt đứng trong sân với ánh mắt say mê, những người trong nhóm Thiếu Kiệt thì lại trầm trồ miêu tả lại những gì mình vừa chứng kiến.
Ở đẳng cấp học sinh, việc thấy được một pha dứt điểm từ xa vòng cấm địa vào ngay góc chết khung thành, chỉ có thể nhìn qua những trận bóng đá siêu kinh điển ở các giải ngoại hạng, còn giờ đây họ nhìn thấy tận mắt mình một kỳ tích không hơn không kém.
Lâm Vũ lúc này chạy tới ôm lấy Thiếu Kiệt mừng rỡ như chính mình vừa mới ghi bàn, đối với Thiếu Kiệt lúc này hắn mới thấy được thành quả của việc luyện tập một thời gian dài của sút phạt ở kiếp trước. Biết bao lần đá bóng kiếp trước, Hắn thường sút phạt ở khoảng cách gần như thế này. Nên giờ đây hắn mới có dịp tạo ra một kỳ tích trước những người đang theo dõi trận đấu.
- Anh Kiệt làm sao được thế sau này nhớ chỉ em với! anh đá hay vậy mà giấu nghề.
- Chú đừng tâng bốc, muốn đá được như thế chú phải bỏ thời gian tập luyện mỗi ngày ít nhất cũng một năm trời ấy. Trở về sân bọn nó sắp phát bóng lại rồi đó.
Trái bóng lúc này được trở lại vị trí giữa sân, hai bên lại sắp xếp đội hình của mình lại một lượt lần này Phùng Kiếm Nhất lại chuyển từ thế công sang phòng thủ, bởi qua cách đi bóng của Thiếu Kiệt hắn không thể nào để một hậu vệ, như thế chẳng khác nào để Thiếu Kiệt tự do sút bóng vào lưới.
Bóng được chuyền từ người bên cạnh sang cho Phùng Kiếm Nhất khác với mọi lần là hắn sẽ trả về phía sau mà chạy lên, Lần này hắn tự mình dẫn bóng hướng về phía cầu môn của Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt thấy vậy càng mỉm cười Phùng Kiếm Nhất khi thấy hắn thi thố kỹ thuật đi bóng sợ mọi người đánh giá hắn thấp hơn Thiếu Kiệt nên lúc này đã nôn nóng muốn tấn công lấy lại mặt mũi.
Bình tĩnh ở lại không tiến lên Thiếu Kiệt bây giờ như một vị trung phong đảm nhiệm cướp bóng lại từ chân đối phương, để dành lại thế chủ động tấn công cho đội mình. Khả năng đeo bám quyết liệt và không ngại tranh chấp bóng của hắn làm cho Phùng Kiếm Nhất khó lòng xoay sở, dù cho khá tự tin vào kỹ thuật cá nhân của mình nhưng giờ đây hắn vẫn không qua mặt được Thiếu Kiệt.
Mọi người xung quanh lúc này cũng nhìn thấy một màn long tranh hổ đấu ở giữa sân, không ai biết rằng Thiếu Kiệt hắn vẫn đang đợi thời cơ tới. Vì Lâm Vũ và đồng đội chưa vào vị trí nên hắn mới dây dưa với Phùng Kiếm Nhất.
Bên Phùng Kiếm Nhất cũng không biết nên làm thế nào giữa lúc này, thì có một cầu thủ bên Phùng Kiếm Nhất đột nhiên rời bỏ vị trí của mình tới hỗ trợ cho hắn. Ngay lúc này Thiếu Kiệt làm ra một động tác lấy mũi giầy chạm nhẹ vào phần thân bóng của Phùng Kiếm Nhất tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, đưa bóng rời khỏi quỹ đạo đang có của mình.
Bóng rời khỏi mặt đất di chuyển qua bên phải, Thiếu Kiệt cũng xoay người từ trái qua phải. Nhưng lúc này chân trụ của hắn đã dính liền với bóng và đẩy bóng ra khỏi chân Phùng Kiếm Nhất hướng về phía cầu môn đối phương.
Phá thoát lấy bóng thoát người điệu nghệ một cách đẹp mắt, vừa thoát ra khỏi đó Thiếu Kiệt chuyền bóng cho cầu thủ đội mình bên cánh trái. Nơi mà đồng đội của Phùng Kiếm Nhất vừa rời bỏ vị trí.
Hậu vệ lúc này băng lên định lấy lại bóng, thì đồng đội kia lại trả bóng về cho Thiếu Kiệt. Ngay thời điểm này, phía trước hắn chỉ còn lại thủ môn, phía sau là Phùng Kiếm Nhất đang đuổi theo với ý đồ lấy lại bóng thì Thiếu Kiệt lại giả vờ như chuyền bóng qua cho Lâm Vũ đang băng xuống khung thành.
Hai đồng đội của Phùng Kiếm Nhất bắt đầu lao tới, định lấy lại bóng thì Thiếu Kiệt chuyền bóng về lại cho người đồng đội cánh trái trống trải sau khi thoát khỏi hậu vệ. Không chần chờ một phút nào trái bóng được sút đi từ phía bên phải vào hướng cầu môn nơi mà Lâm Vũ đang băng xuống.
Một tiếng xoạt vang lên, Lâm Vũ đã kịp thời biến đường chuyền thành bàn thắng cho riêng mình. Tấm lưới của đội Phùng Kiếm Nhất lại rung lên, lúc này âm thanh reo hò lại vang lên mọi người hưng phấn khi vừa mới nhìn thấy một màn kiến tạo bàn thắng mới.
Phùng Kiếm Nhất lúc này cũng bực bội dậm chân, nói gì đó với hai người đồng đội của mình. Lâm Vũ tuy lần này làm bàn thắng nhưng không như lúc đầu hắn chỉ lại cạnh Thiếu Kiệt đập tay một cái.
Bên Phùng Kiếm Nhất bây giờ bị áp chế bởi tỷ số lại không làm gì được Thiếu Kiệt bởi giáo viên canh phòng quá gắt gao mà hắn thì không thể tìm được góc khuất trong lúc tranh chấp với Thiếu Kiệt. Với phần hắn cũng quá khinh địch không nghĩ rằng Thiếu Kiệt có thể chơi hay như thế.
- Anh Nhất giờ phải làm sao đây? thằng đó đá hay quá kiểu này bên mình thua mất, Cư Như tuyển thủ chuyên nghiệp.
- Mẹ giờ tìm bàn gỡ lại chứ sao tập trung hai bên cánh đá đi. Thằng này canh trung lộ rát qua,không thể nào đột phá được. Giờ chuyển qua đánh cánh hi vọng có thể thoát xuống cầu môn gần cầu môn là sút đi. Cứ phải chơi may rủi rồi đối phương ở một đẳng cấp khác với bọn mình.
Lúc này Thiếu Kiệt mới nói với người đó.
- Không sao ráng chịu đau một chút, anh xoa bóp nắn lại là được không phải gãy xương nên không phải lo đâu.
Thiếu Kiệt cầm chân của người xoa bóp mới đầu nhẹ nhàng nhưng đột nhiên hắn bóp ở vết thương mạnh một cái làm người kia la toáng lên, nhưng sau đó thì không còn nhức như lúc đầu nữa, Thiếu Kiệt lúc này lấy một túi đá để lên chỗ sưng vừa kia. rồi quay về phía Lâm Vũ nói.
- Thay người! lúc này Thiếu Kiệt mới hỏi những học sinh xung quanh, ai mang giày số 42 anh mượn chút.
- Em mang giày số 42 này.
Một người đang ngồi dự bị,vừa nói vừa cởi giày trong chân mình ra. Thiếu Kiệt vội nhận lấy đổi đôi giầy mình với người kia. Hắn nhìn Lâm Vũ nói.
- Em cứ cắm làm tiền đạo đi để phần tuyến giữa anh lo, hai cánh hỗ trợ còn phần thủ môn thì quan sát kỹ một chút là được.
Thấy Thiếu Kiệt mang giày vào một người trong nhóm Phùng Kiếm Nhất nói.
- Anh Nhất nó định vào sân kìa hạ nó luôn cho đỡ tức nó mà bị hạ xong là hết ai dám đưa đối sách chống lại đội mình trong trận bóng này.
- Cẩn thận bên những thầy giáo bắt đầu chú ý rồi đó đừng để chuyện này bại lộ không hay đâu.
Thiếu Kiệt bước ra sân Phùng Kiếm Nhất tiến lại trước mặt hắn cười cười nói.
- chịu ra rồi à, nhưng mà chắc lại phải ra ngoài sớm thôi cẩn thận nhé dù sao thắng mà mọi người đối phương không còn ai trên sân bóng cũng không thú vị gì.
- Không vội chưa đến cuối cùng chưa biết ai thắng ai đâu, cứ từ từ. Mà hi vọng bên đó cũng còn người để mà tiếp tục trận đấu.
Hắn để Lâm Vũ bắt đầu phát bóng về phía Thiếu Kiệt từ chỗ bị phạm lỗi. Ngay lập tức Thiếu Kiệt cầm bóng thì hai người bắt đầu áp sát hắn, hai bên cánh lao vào Thiếu Kiệt, để lộ hai cánh trái phải không người chỉ có đồng đội của Thiếu Kiệt đang băng lên.
Hắn dốc bóng hướng về phía khung thành đội Phùng Kiếm Nhất, đường bóng như theo sát bên chân phải rồi đột nhiên bóng lại được đẩy qua chân trái, hắn dùng chân trái bằng má ngoài đưa bóng qua định thoát bằng bên trái, rồi đột nhiên bóng lại được di chuyển qua phải cũng bằng chân trái, không ai nhận ra trong tích tắc ấy đường bóng đầy điêu luyện của một cầu thủ thành danh ở kiếp trước được Thiếu Kiệt luyện tập thuần thục. lách mình qua phải thoát khỏi gọng kiềm, nhanh chóng chuyền bóng lên cho Lâm Vũ đang ở cánh phải.
Mọi người đang ngồi quan sát bên ngoài cũng ô lên vì một kỹ thuật chỉ được thấy trên ti vi ở những trận đấu bóng đá thế giới. Một số giáo viên cũng ngỡ ngàng hưng phấn hẳn lên.
Lúc Này Phùng Kiếm Nhất cũng bỏ vị trí tiền đạo của mình, gấp rút lui về hỗ trợ hàng hậu vệ. Hai người bị Thiếu Kiệt lách người cũng đuổi theo hắn. Thiếu Kiệt lại ra hiệu cho Lâm Vũ chuyền bóng về cánh trái, bây giờ lối chơi chuyền cánh ở hai bên là biện pháp hữu hiệu nhất.
Do động tác chậm, nên Lâm Vũ chưa kịp chuyền bóng đi, thì Phùng Kiếm Nhất đã xuất hiện trước mắt chặn lại đường bóng của hắn, Lâm Vũ kỹ Thuật cũng không đến nỗi tệ nên chuyển từ chuẩn bị trả về thành giữ bóng, giằng co với Phùng Kiếm Nhất.
Thiếu Kiệt vội trở về cách khá xa khung thành, ra hiệu cho Lâm Vũ chuyền bóng về phía mình. Trong nháy mắt từ khoảng cách không xa giữa sân là mấy Lâm Vũ đẩy bóng nhẹ về cho Thiếu Kiệt, bóng vừa lăn từ từ gần tới trước mặt Thiếu Kiệt bỗng nhiên chạy đà sút.
Không ai hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại làm động tác sút ở khoảng cách này, họ cứ nghĩ là hắn không đột phá được làm động tác giả, nhưng đến khi bóng được Thiếu Kiệt sút đi. Phùng Kiếm Nhất chỉ kịp nhảy lên định phá đi đường bóng như không được.
Bóng đi một đường cong từ chân Thiếu Kiệt vẽ một độ cong hoàn mỹ vào góc chết phía bên phải khung thành một tiếng xoạt vang lên bóng nằm gọn trong lưới trước sự ngỡ ngàng của mọi người đang quan sát. Lúc này mọi người hoan hô làm náo động cả khuôn viên trường.Phùng Kiếm Nhất nhìn trái bóng trong khung thành tức giận nhưng không biết làm gì. Từ lúc Thiếu Kiệt đi bóng lừa người hắn đã thấy được rằng Thiếu Kiệt hắn đá bóng rất giỏi nhưng không ngờ đến trình độ chính xác như thế này.
Bên ngoài hai người Ngọc Nhi và Nhã Oanh cũng nhìn Thiếu Kiệt đứng trong sân với ánh mắt say mê, những người trong nhóm Thiếu Kiệt thì lại trầm trồ miêu tả lại những gì mình vừa chứng kiến.
Ở đẳng cấp học sinh, việc thấy được một pha dứt điểm từ xa vòng cấm địa vào ngay góc chết khung thành, chỉ có thể nhìn qua những trận bóng đá siêu kinh điển ở các giải ngoại hạng, còn giờ đây họ nhìn thấy tận mắt mình một kỳ tích không hơn không kém.
Lâm Vũ lúc này chạy tới ôm lấy Thiếu Kiệt mừng rỡ như chính mình vừa mới ghi bàn, đối với Thiếu Kiệt lúc này hắn mới thấy được thành quả của việc luyện tập một thời gian dài của sút phạt ở kiếp trước. Biết bao lần đá bóng kiếp trước, Hắn thường sút phạt ở khoảng cách gần như thế này. Nên giờ đây hắn mới có dịp tạo ra một kỳ tích trước những người đang theo dõi trận đấu.
- Anh Kiệt làm sao được thế sau này nhớ chỉ em với! anh đá hay vậy mà giấu nghề.
- Chú đừng tâng bốc, muốn đá được như thế chú phải bỏ thời gian tập luyện mỗi ngày ít nhất cũng một năm trời ấy. Trở về sân bọn nó sắp phát bóng lại rồi đó.
Trái bóng lúc này được trở lại vị trí giữa sân, hai bên lại sắp xếp đội hình của mình lại một lượt lần này Phùng Kiếm Nhất lại chuyển từ thế công sang phòng thủ, bởi qua cách đi bóng của Thiếu Kiệt hắn không thể nào để một hậu vệ, như thế chẳng khác nào để Thiếu Kiệt tự do sút bóng vào lưới.
Bóng được chuyền từ người bên cạnh sang cho Phùng Kiếm Nhất khác với mọi lần là hắn sẽ trả về phía sau mà chạy lên, Lần này hắn tự mình dẫn bóng hướng về phía cầu môn của Thiếu Kiệt.
Thiếu Kiệt thấy vậy càng mỉm cười Phùng Kiếm Nhất khi thấy hắn thi thố kỹ thuật đi bóng sợ mọi người đánh giá hắn thấp hơn Thiếu Kiệt nên lúc này đã nôn nóng muốn tấn công lấy lại mặt mũi.
Bình tĩnh ở lại không tiến lên Thiếu Kiệt bây giờ như một vị trung phong đảm nhiệm cướp bóng lại từ chân đối phương, để dành lại thế chủ động tấn công cho đội mình. Khả năng đeo bám quyết liệt và không ngại tranh chấp bóng của hắn làm cho Phùng Kiếm Nhất khó lòng xoay sở, dù cho khá tự tin vào kỹ thuật cá nhân của mình nhưng giờ đây hắn vẫn không qua mặt được Thiếu Kiệt.
Mọi người xung quanh lúc này cũng nhìn thấy một màn long tranh hổ đấu ở giữa sân, không ai biết rằng Thiếu Kiệt hắn vẫn đang đợi thời cơ tới. Vì Lâm Vũ và đồng đội chưa vào vị trí nên hắn mới dây dưa với Phùng Kiếm Nhất.
Bên Phùng Kiếm Nhất cũng không biết nên làm thế nào giữa lúc này, thì có một cầu thủ bên Phùng Kiếm Nhất đột nhiên rời bỏ vị trí của mình tới hỗ trợ cho hắn. Ngay lúc này Thiếu Kiệt làm ra một động tác lấy mũi giầy chạm nhẹ vào phần thân bóng của Phùng Kiếm Nhất tạo thành một góc bốn mươi lăm độ, đưa bóng rời khỏi quỹ đạo đang có của mình.
Bóng rời khỏi mặt đất di chuyển qua bên phải, Thiếu Kiệt cũng xoay người từ trái qua phải. Nhưng lúc này chân trụ của hắn đã dính liền với bóng và đẩy bóng ra khỏi chân Phùng Kiếm Nhất hướng về phía cầu môn đối phương.
Phá thoát lấy bóng thoát người điệu nghệ một cách đẹp mắt, vừa thoát ra khỏi đó Thiếu Kiệt chuyền bóng cho cầu thủ đội mình bên cánh trái. Nơi mà đồng đội của Phùng Kiếm Nhất vừa rời bỏ vị trí.
Hậu vệ lúc này băng lên định lấy lại bóng, thì đồng đội kia lại trả bóng về cho Thiếu Kiệt. Ngay thời điểm này, phía trước hắn chỉ còn lại thủ môn, phía sau là Phùng Kiếm Nhất đang đuổi theo với ý đồ lấy lại bóng thì Thiếu Kiệt lại giả vờ như chuyền bóng qua cho Lâm Vũ đang băng xuống khung thành.
Hai đồng đội của Phùng Kiếm Nhất bắt đầu lao tới, định lấy lại bóng thì Thiếu Kiệt chuyền bóng về lại cho người đồng đội cánh trái trống trải sau khi thoát khỏi hậu vệ. Không chần chờ một phút nào trái bóng được sút đi từ phía bên phải vào hướng cầu môn nơi mà Lâm Vũ đang băng xuống.
Một tiếng xoạt vang lên, Lâm Vũ đã kịp thời biến đường chuyền thành bàn thắng cho riêng mình. Tấm lưới của đội Phùng Kiếm Nhất lại rung lên, lúc này âm thanh reo hò lại vang lên mọi người hưng phấn khi vừa mới nhìn thấy một màn kiến tạo bàn thắng mới.
Phùng Kiếm Nhất lúc này cũng bực bội dậm chân, nói gì đó với hai người đồng đội của mình. Lâm Vũ tuy lần này làm bàn thắng nhưng không như lúc đầu hắn chỉ lại cạnh Thiếu Kiệt đập tay một cái.
Bên Phùng Kiếm Nhất bây giờ bị áp chế bởi tỷ số lại không làm gì được Thiếu Kiệt bởi giáo viên canh phòng quá gắt gao mà hắn thì không thể tìm được góc khuất trong lúc tranh chấp với Thiếu Kiệt. Với phần hắn cũng quá khinh địch không nghĩ rằng Thiếu Kiệt có thể chơi hay như thế.
- Anh Nhất giờ phải làm sao đây? thằng đó đá hay quá kiểu này bên mình thua mất, Cư Như tuyển thủ chuyên nghiệp.
- Mẹ giờ tìm bàn gỡ lại chứ sao tập trung hai bên cánh đá đi. Thằng này canh trung lộ rát qua,không thể nào đột phá được. Giờ chuyển qua đánh cánh hi vọng có thể thoát xuống cầu môn gần cầu môn là sút đi. Cứ phải chơi may rủi rồi đối phương ở một đẳng cấp khác với bọn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.