Chương 776: Cùng Trương Gia Thương Lượng
Diệt Thiên
22/11/2018
Mọi thứ ở Ngọc Châu hôm qua dường như lắng lại không ít. Những gì Nhã Oanh đã làm được nối tiếp nhau nằm trên bàn của Hà Thúc cùng nhóm người của mình. quanh cái bàn trà lúc này cũng chỉ có mấy món ăn sáng vài ly cà phê còn dang dở.
- Tôi nói nguyên một đám lão già ngày nào mà cũng ngồi như thế này thì thật sự đến lúc từ chức đi là vừa. Ở trong phạm vi quản hạt của mình mà lại có cả những việc này các ông không thấy mang nhục chứ tôi để thằng con nó trực tiếp theo dõi việc diễn ra mà không biết giấu mặt vào đâu đây này.
Lưu Hoan bây giờ bất bình nói với Trương Lão. Bởi vì vấn này dường như nằm ở toàn bộ lĩnh vực mà Trương Lão nắm giữ. Nhìn Lưu Hoan nói mình như thế Trương Lão cũng không có cách nào phản bác. Chuyện là thật, nằm ở chỗ của mình có con sâu cũng là thật hắn không biết phải nói ra sao nhưng chắc chắn tâm tình hắn cũng không tốt hơn là mấy.
- Ông làm như tôi không thấy ngại với thằng nhóc Thiếu Kiệt vậy. Thử hỏi xem việc này ông quản lý mà bên trong có người làm ra mấy chuyện như thế này. Ông dám nói là mình không biết với thằng nhóc đó không. Mà thật sự chuyện này tôi không biết thật chứ chả đùa.
- Lão Trương tôi nghĩ ông nên kiểm tra lại người bên dưới mình đồng loạt là cách tốt nhất đấy. Việc lần này may mắn là phát hiện nếu mà đám người Lâm gia tìm ra sơ hở này chắc chắn chúng ta chịu thiệt không ít đâu.
Hà Thúc nhìn Trương lão nói ra suy nghĩ của mình. Đối với việc bên trong nội bộ có con sâu làm rầu nồi canh mà hơn thế nữa xung quanh đang tranh đấu không ít thì việc này bất cứ lúc nào cũng từ chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn. Hà thúc không muốn thấy một chút việc bên dưới ảnh hưởng đến bố cục toàn bộ cục diện.
- Ừ tôi đã cho mấy đứa nó rà soát lại toàn bộ cơ cấu. Nơi nào không ổn sẽ đưa ra phương án thay đổi hoặc triệt để loại bỏ.
- Tôi nói điều này ông đừng buồn Lão trương nhưng cô bé Nhã Oanh nghi ngờ trong cơ sở bộ máy của ông có người tiếp tay cho đối tượng phạm tội. Hơn thế nữa chức vụ không thấp. Nên ông nên tra xét kỹ lưỡng vấn đề này mới được.
Lời Lưu Hoàn nói ra như một trái đạn pháo ném vào giữa bàn. Bởi vì theo ý tứ mà nói thì trong đám người bên dưới của Trương Lão, Người có thể thân cận bị biến chất thay đổi làm ra những chuyện trái pháp luật.
- Có chuyện này? Nhưng làm sao có thể như thế được? Người của tôi chắc chắn không thể nào.
- Đây cũng không phải ý tôi chỉ là Nhã Oanh cô bé đó nghi vấn như thế. Tôi nghĩ nói ông xem thế nào. Chứ để một người ngoài phán xét như thế thì phải có vấn đề. Chúng ta trong cuộc không nhìn rõ được thật hư cứ chắc rằng người bên người mình sẽ không có phát sinh nhưng việc này. Nhưng đó là chúng ta suy nghĩ cũng không phải họ. Nên tôi nghĩ ông nên tra xét một lượt làm trong âm thầm tiến hành tự mình điều tra thì tốt hơn.
Lưu Hoan hiện tại nói ra suy nghĩ của mình về vấn đề này ông muốn cho Trương Lão phải đắn đo suy nghĩ thật lâu mới gật đầu trầm mặt.
Hà Thúc thì có ý kiến riêng cho mình.
- Tôi nói để Trương Lão đi điều tra xem ra không ổn chút nào, Mọi thói quen của ông ấy như thế nào thì đối phương đã nắm rõ rồi. Bây giờ thay đổi một chút dù biết là điều tra nhưng mấy người kia chắc chắn sẽ làm ra phòng bị như thế chả khác nào bứt dây động rừng.
Hà Thúc nói ra ý kiến của mình thật sự chỉ dựa theo tác phong của Trương Lão để ông ta thay đổi cách sắp xếp nhân sự của mình không giống như lúc trước sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ lớn trong việc này.
- Lão Trương việc này tôi sẽ giúp ông. Dù sao đôi bên chúng ta vẫn hợp tác trên nhiều lĩnh vực nên tôi có chú ý một chút chắc chắn sẽ không phải vấn đề gì. Hơn nữa biết được người nào bên dưới ông làm ra những việc như thế này nếu là sự thật cũng dễ có chứng cứ hơn.
Trương Lao thở dài. Nằm ở tình huống của ông mới thấy được cái khó khi quản lý người mình không ổn. Nhất là để chính mình đi điều tra càng khó. Vì đơn giản những người kia ông thật sự tin tưởng giờ lại nghi vấn họ dựa theo những lời của Nhã Oanh cũng không có nhiều chứng cứ nên việc này đúng là ông có chút bất lực.
- Thôi mấy ông tự sắp xếp. Nếu quả thật trong những nhân viên của tôi có người như vậy thì mấy ông cứ việc động thủ. Còn không có thì chúng ta cũng yên tâm phần nào.
Lưu Hoan gật đầu ông hiểu được tâm trạng lúc này của Trương lão thật sự không vui. Ai lại có thể vui nghi bị người khác nói trong nhóm người nhân viên của mình lại có kẻ phạm tội.
- Tôi hiểu ông có chút không vui nhưng chúng ta phải tiến hành thôi. Còn nữa nếu ông cảm thấy con bé Nhã Oanh nói sai việc này thì tôi nghĩ có nhiều khi thay đổi thanh tra nhân viên bên dưới đó là một cách hay. Để người của mình biết được bọn hắn lúc nào cũng nên thành thật không làm ra những việc không đáng có.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với những gì mà Lưu Hoan đã nói. Những vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng nếu không làm thường xuyên nhân viên bên dưới dù hoạt động nhiều năm không làm ra việc gì nhưng cũng dựa theo đó mà thay đổi suy nghĩ của mình.
Một cá nhân một tổ chức thường xuyên không thay đổi thì những người dựa vào tổ chức đó từ từ mất cảnh giác và cảm thấy mình làm điều đó cũng không sao.
- Được rồi. Trước hết cứ triển khai việc này trong âm thầm thôi. Còn những việc sắp tới mọi người thấy đấy đã xong giờ chỉ còn một chút vấn đề cần chỉnh sửa nữa là được. Việc này bên bộ phận của Lưu Hoan. Còn những việc khác chúng ta không nhúng tay nữa đến đây là được rồi.
Hà Thúc đem tình huống đã được lên thành một danh sách kế hoạch phân bố những công việc sắp tới phải làm cho mọi người. Nhìn qua những danh sách trên mọi người trong phòng đều gật đầu mỗi người chọn cho mình một phần kế hoạch nhất định rồi rời đi.
Tại Ngọc Châu Thiếu Kiệt vừa mới ăn sáng xong. Hà Vi đang đứng bên bồn rửa chén thanh lý mấy chén dĩa mà buổi sáng cả hai đang sử dụng. Bảo Huân lúc này đi từ ngoài sân vào nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt! Bên ngoài cô Thanh Trúc và người của mình đến đây nói là có việc cần thương lượng với cậu.
Thiếu Kiệt bây giờ nhìn qua đồng hồ thấy vẫn còn khá sớm. Thanh Trúc cùng với người của mình đến đây với việc gì thì hắn đã rõ. Nhưng đến sớm như thế này thì thật sự hắn không nghĩ đến.
- Ha Vi em pha một ít trà anh tiếp đám người của Thanh Trúc một chút. Sáng sớm như thế họ đến đây chắc cần thương lượng một số việc hệ trọng gì đó.
Gật đầu Hà Vi trán sơ cái dĩa mình đang cầm trên tay đặt lên kệ để phơi khô bước qua bên cái bếp gần đó bắt đầu nấu một ấm nước sôi. Thiếu Kiệt đứng lên rời khỏi nhà ăn bước ra phòng khách. Đứng ở góc phòng ra hiệu cho Công Toại mời những người của Thanh Trúc vào.
Một nhóm người theo sau Thanh Trúc chừng ba bốn người lúc này được Công Toại cho người dẫn vào trong phòng khách. Thanh Trúc vui vẻ cười đùa nói với Thiếu Kiệt.
- Gặp cậu xem ra phải qua một lớp bảo vệ không ít nhỉ. Sao nào tôi không làm phiên buổi sáng của cậu chứ.
- Không phiền mấy. Bảo vệ chủ yếu bảo đảm sự an toàn cần thiết thôi. Cô cũng hiểu tôi ở hoàn cảnh nào, Không có một chút bảo vệ thì sao được.
Thiếu Kiệt cũng hời hợt đáp lại lời của Thanh Trúc. Nhóm người đi sau cô lúc này nhìn thấy Thiếu Kiệt có chút ngạc nhiên bởi vì họ thấy được bên ngoài lớp bảo vệ những người kia không phải là bảo vệ đơn thuần. Hơn nữa việc Thanh Trúc nói chuyện với Thiếu Kiệt đã cho thấy hắn là người có quyền định đoạt những thứ cần thiết ở cái mỏ nguyên thạch mà họ đã đi kiểm tra cùng với nói chuyện với người phụ trách.
Thấy mấy người nhìn mình đánh giá Thiếu Kiệt thật sự có chút cảm thấy như bị dò xét những điều này hắn không quan tâm cho lắm. Hắn làm như những người đó không tồn tại mà nói chuyện với Thanh Trúc.
- Sao nào hôm này sớm như thế đã đến đây. Cô có việc gì nữa sao? Cần tôi hỗ trợ cái gì à.
- Cậu thừa sức biết tôi đến đây vì việc gì đừng có mà giả vờ với tôi. Ai thì tôi còn nói chứ cậu thì miễn đi. Hôm nay không tới thương lượng với cậu thì biết bao giờ. Đợi câu đi rồi mới nói sao. Định để những người của tôi đứng như thế này à.
Thanh Trúc ra vẻ bất mãn Thiếu Kiệt làm bộ như không biết chuyện gì. Thiếu Kiệt thì cười cười đứng đó khẻ động cái cổ mình về phía sau Thanh Trúc một chút như muốn nói cho cô biết. Người của cô đến còn chưa giới thiệu với tôi một tiếng mà muốn tôi mời mọi người ngồi xuống đâu có dễ thế.
Thấy hành động của Thiếu Kiệt như thế Thanh Trúc mới giật mình nhớ ra phía sau mình còn có người nên cười cười đáp.
- Thì ra là thế Người này là Trương Cung, Trương Tỏa, Trương Dật, Họ là người tôi gọi đến lần này cũng là người đã đi đàm phán với Connor bên kia. Như thế được chưa. Đám người họ là những người mà tôi có thể điều động được cậu cứ yên tâm.
Thiếu Kiệt bây giờ mới đưa tay của mình ra hướng về phía ba người. Động tác xả giao của Thiếu Kiệt cả ba người không lạ gì. Nên đưa tay lên trước từng người từng người một bắt tay với Thiếu Kiệt. Hắn bây giờ mới lên tiếng một giọng nói tương đối nặng với ngôn ngữ của Trung Hoa.
- Xin Chào! Tôi tên Thiếu Kiệt! Hiện tại đang là ông chủ sau lưng của một số thứ. Tôi nghĩ giới thiệu như thế cũng vừa đủ để mọi người hiểu biết một chút gì đó rồi đúng không.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa nhìn ba người đề quan sát những gì hắn có thể thấy được trên nét mặt cùng với đánh giá sơ lược một chút về đối phương.
- Tôi nói nguyên một đám lão già ngày nào mà cũng ngồi như thế này thì thật sự đến lúc từ chức đi là vừa. Ở trong phạm vi quản hạt của mình mà lại có cả những việc này các ông không thấy mang nhục chứ tôi để thằng con nó trực tiếp theo dõi việc diễn ra mà không biết giấu mặt vào đâu đây này.
Lưu Hoan bây giờ bất bình nói với Trương Lão. Bởi vì vấn này dường như nằm ở toàn bộ lĩnh vực mà Trương Lão nắm giữ. Nhìn Lưu Hoan nói mình như thế Trương Lão cũng không có cách nào phản bác. Chuyện là thật, nằm ở chỗ của mình có con sâu cũng là thật hắn không biết phải nói ra sao nhưng chắc chắn tâm tình hắn cũng không tốt hơn là mấy.
- Ông làm như tôi không thấy ngại với thằng nhóc Thiếu Kiệt vậy. Thử hỏi xem việc này ông quản lý mà bên trong có người làm ra mấy chuyện như thế này. Ông dám nói là mình không biết với thằng nhóc đó không. Mà thật sự chuyện này tôi không biết thật chứ chả đùa.
- Lão Trương tôi nghĩ ông nên kiểm tra lại người bên dưới mình đồng loạt là cách tốt nhất đấy. Việc lần này may mắn là phát hiện nếu mà đám người Lâm gia tìm ra sơ hở này chắc chắn chúng ta chịu thiệt không ít đâu.
Hà Thúc nhìn Trương lão nói ra suy nghĩ của mình. Đối với việc bên trong nội bộ có con sâu làm rầu nồi canh mà hơn thế nữa xung quanh đang tranh đấu không ít thì việc này bất cứ lúc nào cũng từ chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn. Hà thúc không muốn thấy một chút việc bên dưới ảnh hưởng đến bố cục toàn bộ cục diện.
- Ừ tôi đã cho mấy đứa nó rà soát lại toàn bộ cơ cấu. Nơi nào không ổn sẽ đưa ra phương án thay đổi hoặc triệt để loại bỏ.
- Tôi nói điều này ông đừng buồn Lão trương nhưng cô bé Nhã Oanh nghi ngờ trong cơ sở bộ máy của ông có người tiếp tay cho đối tượng phạm tội. Hơn thế nữa chức vụ không thấp. Nên ông nên tra xét kỹ lưỡng vấn đề này mới được.
Lời Lưu Hoàn nói ra như một trái đạn pháo ném vào giữa bàn. Bởi vì theo ý tứ mà nói thì trong đám người bên dưới của Trương Lão, Người có thể thân cận bị biến chất thay đổi làm ra những chuyện trái pháp luật.
- Có chuyện này? Nhưng làm sao có thể như thế được? Người của tôi chắc chắn không thể nào.
- Đây cũng không phải ý tôi chỉ là Nhã Oanh cô bé đó nghi vấn như thế. Tôi nghĩ nói ông xem thế nào. Chứ để một người ngoài phán xét như thế thì phải có vấn đề. Chúng ta trong cuộc không nhìn rõ được thật hư cứ chắc rằng người bên người mình sẽ không có phát sinh nhưng việc này. Nhưng đó là chúng ta suy nghĩ cũng không phải họ. Nên tôi nghĩ ông nên tra xét một lượt làm trong âm thầm tiến hành tự mình điều tra thì tốt hơn.
Lưu Hoan hiện tại nói ra suy nghĩ của mình về vấn đề này ông muốn cho Trương Lão phải đắn đo suy nghĩ thật lâu mới gật đầu trầm mặt.
Hà Thúc thì có ý kiến riêng cho mình.
- Tôi nói để Trương Lão đi điều tra xem ra không ổn chút nào, Mọi thói quen của ông ấy như thế nào thì đối phương đã nắm rõ rồi. Bây giờ thay đổi một chút dù biết là điều tra nhưng mấy người kia chắc chắn sẽ làm ra phòng bị như thế chả khác nào bứt dây động rừng.
Hà Thúc nói ra ý kiến của mình thật sự chỉ dựa theo tác phong của Trương Lão để ông ta thay đổi cách sắp xếp nhân sự của mình không giống như lúc trước sẽ khiến cho đối phương nghi ngờ lớn trong việc này.
- Lão Trương việc này tôi sẽ giúp ông. Dù sao đôi bên chúng ta vẫn hợp tác trên nhiều lĩnh vực nên tôi có chú ý một chút chắc chắn sẽ không phải vấn đề gì. Hơn nữa biết được người nào bên dưới ông làm ra những việc như thế này nếu là sự thật cũng dễ có chứng cứ hơn.
Trương Lao thở dài. Nằm ở tình huống của ông mới thấy được cái khó khi quản lý người mình không ổn. Nhất là để chính mình đi điều tra càng khó. Vì đơn giản những người kia ông thật sự tin tưởng giờ lại nghi vấn họ dựa theo những lời của Nhã Oanh cũng không có nhiều chứng cứ nên việc này đúng là ông có chút bất lực.
- Thôi mấy ông tự sắp xếp. Nếu quả thật trong những nhân viên của tôi có người như vậy thì mấy ông cứ việc động thủ. Còn không có thì chúng ta cũng yên tâm phần nào.
Lưu Hoan gật đầu ông hiểu được tâm trạng lúc này của Trương lão thật sự không vui. Ai lại có thể vui nghi bị người khác nói trong nhóm người nhân viên của mình lại có kẻ phạm tội.
- Tôi hiểu ông có chút không vui nhưng chúng ta phải tiến hành thôi. Còn nữa nếu ông cảm thấy con bé Nhã Oanh nói sai việc này thì tôi nghĩ có nhiều khi thay đổi thanh tra nhân viên bên dưới đó là một cách hay. Để người của mình biết được bọn hắn lúc nào cũng nên thành thật không làm ra những việc không đáng có.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với những gì mà Lưu Hoan đã nói. Những vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng nếu không làm thường xuyên nhân viên bên dưới dù hoạt động nhiều năm không làm ra việc gì nhưng cũng dựa theo đó mà thay đổi suy nghĩ của mình.
Một cá nhân một tổ chức thường xuyên không thay đổi thì những người dựa vào tổ chức đó từ từ mất cảnh giác và cảm thấy mình làm điều đó cũng không sao.
- Được rồi. Trước hết cứ triển khai việc này trong âm thầm thôi. Còn những việc sắp tới mọi người thấy đấy đã xong giờ chỉ còn một chút vấn đề cần chỉnh sửa nữa là được. Việc này bên bộ phận của Lưu Hoan. Còn những việc khác chúng ta không nhúng tay nữa đến đây là được rồi.
Hà Thúc đem tình huống đã được lên thành một danh sách kế hoạch phân bố những công việc sắp tới phải làm cho mọi người. Nhìn qua những danh sách trên mọi người trong phòng đều gật đầu mỗi người chọn cho mình một phần kế hoạch nhất định rồi rời đi.
Tại Ngọc Châu Thiếu Kiệt vừa mới ăn sáng xong. Hà Vi đang đứng bên bồn rửa chén thanh lý mấy chén dĩa mà buổi sáng cả hai đang sử dụng. Bảo Huân lúc này đi từ ngoài sân vào nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt! Bên ngoài cô Thanh Trúc và người của mình đến đây nói là có việc cần thương lượng với cậu.
Thiếu Kiệt bây giờ nhìn qua đồng hồ thấy vẫn còn khá sớm. Thanh Trúc cùng với người của mình đến đây với việc gì thì hắn đã rõ. Nhưng đến sớm như thế này thì thật sự hắn không nghĩ đến.
- Ha Vi em pha một ít trà anh tiếp đám người của Thanh Trúc một chút. Sáng sớm như thế họ đến đây chắc cần thương lượng một số việc hệ trọng gì đó.
Gật đầu Hà Vi trán sơ cái dĩa mình đang cầm trên tay đặt lên kệ để phơi khô bước qua bên cái bếp gần đó bắt đầu nấu một ấm nước sôi. Thiếu Kiệt đứng lên rời khỏi nhà ăn bước ra phòng khách. Đứng ở góc phòng ra hiệu cho Công Toại mời những người của Thanh Trúc vào.
Một nhóm người theo sau Thanh Trúc chừng ba bốn người lúc này được Công Toại cho người dẫn vào trong phòng khách. Thanh Trúc vui vẻ cười đùa nói với Thiếu Kiệt.
- Gặp cậu xem ra phải qua một lớp bảo vệ không ít nhỉ. Sao nào tôi không làm phiên buổi sáng của cậu chứ.
- Không phiền mấy. Bảo vệ chủ yếu bảo đảm sự an toàn cần thiết thôi. Cô cũng hiểu tôi ở hoàn cảnh nào, Không có một chút bảo vệ thì sao được.
Thiếu Kiệt cũng hời hợt đáp lại lời của Thanh Trúc. Nhóm người đi sau cô lúc này nhìn thấy Thiếu Kiệt có chút ngạc nhiên bởi vì họ thấy được bên ngoài lớp bảo vệ những người kia không phải là bảo vệ đơn thuần. Hơn nữa việc Thanh Trúc nói chuyện với Thiếu Kiệt đã cho thấy hắn là người có quyền định đoạt những thứ cần thiết ở cái mỏ nguyên thạch mà họ đã đi kiểm tra cùng với nói chuyện với người phụ trách.
Thấy mấy người nhìn mình đánh giá Thiếu Kiệt thật sự có chút cảm thấy như bị dò xét những điều này hắn không quan tâm cho lắm. Hắn làm như những người đó không tồn tại mà nói chuyện với Thanh Trúc.
- Sao nào hôm này sớm như thế đã đến đây. Cô có việc gì nữa sao? Cần tôi hỗ trợ cái gì à.
- Cậu thừa sức biết tôi đến đây vì việc gì đừng có mà giả vờ với tôi. Ai thì tôi còn nói chứ cậu thì miễn đi. Hôm nay không tới thương lượng với cậu thì biết bao giờ. Đợi câu đi rồi mới nói sao. Định để những người của tôi đứng như thế này à.
Thanh Trúc ra vẻ bất mãn Thiếu Kiệt làm bộ như không biết chuyện gì. Thiếu Kiệt thì cười cười đứng đó khẻ động cái cổ mình về phía sau Thanh Trúc một chút như muốn nói cho cô biết. Người của cô đến còn chưa giới thiệu với tôi một tiếng mà muốn tôi mời mọi người ngồi xuống đâu có dễ thế.
Thấy hành động của Thiếu Kiệt như thế Thanh Trúc mới giật mình nhớ ra phía sau mình còn có người nên cười cười đáp.
- Thì ra là thế Người này là Trương Cung, Trương Tỏa, Trương Dật, Họ là người tôi gọi đến lần này cũng là người đã đi đàm phán với Connor bên kia. Như thế được chưa. Đám người họ là những người mà tôi có thể điều động được cậu cứ yên tâm.
Thiếu Kiệt bây giờ mới đưa tay của mình ra hướng về phía ba người. Động tác xả giao của Thiếu Kiệt cả ba người không lạ gì. Nên đưa tay lên trước từng người từng người một bắt tay với Thiếu Kiệt. Hắn bây giờ mới lên tiếng một giọng nói tương đối nặng với ngôn ngữ của Trung Hoa.
- Xin Chào! Tôi tên Thiếu Kiệt! Hiện tại đang là ông chủ sau lưng của một số thứ. Tôi nghĩ giới thiệu như thế cũng vừa đủ để mọi người hiểu biết một chút gì đó rồi đúng không.
Vừa nói Thiếu Kiệt vừa nhìn ba người đề quan sát những gì hắn có thể thấy được trên nét mặt cùng với đánh giá sơ lược một chút về đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.