Chương 559: Cuộc Gặp Chóng Vánh
Diệt Thiên
22/11/2018
Nhìn Vào Màn hình Hà Vi cũng ngẫn ra một lúc mới nhìn Thiếu Kiệt. Cô cố suy nghĩ xem bố của Lâm Huân Di tên gì. Thật sự cô không nhớ nỗi tên của bố cô ta.
- Thiếu Kiệt bố của Lâm Huân Di là ai? Em thật sự không nhớ nổi.
- À Bố Cô ta là Lâm Phong Phó giám đốc sở cảnh sát thành phố Ngọc Châu. Người này không nhờ vào những gì của Lâm Gia lại có thể bước lên một bước thế này em không thấy là đáng xem trọng sao.
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế. Hà Vi ngẫn người một lúc. Cô chợt nhớ ra Lâm Phong là ai nên cũng gật đầu. Thiếu Kiệt đem điện thoại đáp lại với dòng tin nhắn khá đơn giản.
“ Tôi hiện tại đang ở khu mua sắm xxx cô có thể để bố mình đến đó chúng ta gặp mặt nói chuyện ”
Nhắn tin xong Thiếu Kiệt nhìn Bảo Huân nói với anh ta chuyển hướng xe.
- Bảo Huân tới khu mua sắm xxx đi. Tới đó kiếm cái gì ăn rồi nói chuyện luôn em nghĩ địa điểm đó thích hợp để gặp mặt hơn là ở những chỗ khác.
Bảo Huân bây giờ cũng gật đầu lái xe chạy về khu mua sắm mà Thiếu Kiệt đã nói, Bởi vì không xa nên rất nhanh cả sáu người đều đến nơi cần thiết. Thiếu Kiệt đi dạo trong khu mua sắm cho đến khi nhân được cuộc gọi của Lâm Huân Di. Hắn không nhận cuộc gọi thay vào đó là nhăn tin cho cô ta một tin nhắn.
“ Lâu Hai nhà hàng z bàn kế bên tôi.”
Không lâu sau Thiếu Kiệt đang ngồi ở một bàn ăn của khu trung tâm mua sắm thì Lâm Huân Di và Bố của cô đi lên. Ông đội một cái nón kết quần áo bình thường như bao người cả hai bố con ông lúc này ngồi xuống một một bàn bên cạnh với Thiếu Kiệt.
Tuy không ngồi chung bàn nhưng âm thanh của Thiếu Kiệt vẫn có thể để cho Lâm Phong nghe được.
- Chào! Hân hạnh được gặp ông Lâm Phong thứ lỗi tại sao tôi lại hẹn ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn có người đi theo ông đi.
Lâm Phong bây giờ bổng nhiên nhíu mày một chút. Hắn đưa ánh mắt quan sát xung quanh một chút lúc này có một người đi từ dưới lầu đi lên nhìn quan một chút rồi đến một bàn gần đó bắt đầu gọi món. Không khó để Lâm Phong có thể nhận ra người này khá quen mặt. Bởi hắn đi cùng chuyến bay chung với ông vừa rồi.
Thiếu Kiệt nhìn qua mấy bức tranh kính bây giờ mỉm cười. Bởi phì bàn của Lâm Phong ngồi cạnh với bàn của Thiếu Kiệt nhưng hai người không chạm mặt nhau mà chỉ thông qua âm thanh và giọng nói.
- Vốn định gặp câp nhưng xem ra những đó đã chú ý đến bố con tôi rồi. Ngồi nói chuyện đối lưng như thế này xem ra là cách tốt nhất. Nhưng liệu cậu có bị bại lộ không?
- Sẽ không người của tôi ngồi đã che lại một phần thêm vào đó là tôi ngồi ở vị trí có thể quan sát hắn ta việc ông bị giám sát là đúng thôi. Không ai muốn con cơ trở thành át chủ bài có gì đó ngoài ý muốn cả.
Lâm Phong ngồi gật đầu điều Thiếu Kiệt nói hắn không phải không biết. Hiện tại nhìn từ bên ngoài vào chỉ như Lâm Phong và con hắn đi dạo chơi một vòng Lưu Minh và đến nơi này ăn uống mà không có bất cứ điều gì khác thường.
- Vậy Thì tôi hỏi thẳng bố con tôi đầu nhập vào cậu thì có được lợi ích gì và việc này sẽ như thế nào. Cậu có một sự bảo đảm nào hay không.
Hỏi thẳng Thiếu Kiệt điều này bởi Lâm Phong hiểu nói những điều thừa thải vòng vo không ý nghĩ và hắn cũng cần trong thời gian cho phép của buổi ăn mà có câu trả lời nhất định vì Lâm Phong hắn đang bị theo dõi từ chính Lâm Gia.
- Sự Bảo Đảm thì chắc chắn sẽ có nhưng ông muốn nó ở. Mức nào tùy theo ông lựa chọn thôi. Tôi có thể nâng được hạ được ông cứ yên tâm.
- Được vậy quyền chưởng khống toàn bộ Lâm gia thì sao?
Thiếu Kiệt thấy Lâm Phong ngồi bên kia bàn nói với mình như thế hắn cũng mỉm cười. Hắn biết Lâm Phong có dã tâm bởi vì nếu không hắn sẽ không tự mình lăn lộn đến chức vụ hiện tại trong âm thầm.
- Được! Việc bảo đảm này có thể kèm theo một thứ. Nếu đáp ứng điều này trong vòng hai năm rưỡi ông sẽ tiếp nhận toàn bộ Lâm gia mà không người nào có thể lay chuyển được ông quyết định thế nào?
Lâm Huân Di nghe thế cũng giật mình. Như sự thất thố của cô bị bố mình làm ra ám hiệu bình tỉnh lại. Cô biết nếu hành động mình có chút quá lố sẽ làm cho đối phương chú ý mà điều đó thì không tốt chút nào. Lâm Huân Di biết lúc này mình chỉ có thể im lặng để bố mình nói chuyện với Thiếu Kiệt còn muốn nói gì nữa thì đợi sau khi rời khỏi đây nói là tốt nhất.
- Yêu cầu cậu là gì! Tôi phải nghe thử nó là gì mới đưa ra quyết định được. không khéo cậu đưa ra yêu cầu chúng tôi không thực hiện được thì sao?
- Vấn đề này ông không cần phải lo. Việc này cũng tương đối đơn giản thôi chỉ cần Lâm Huân Di trong vòng 1 tháng nữa hoàn thành mọi thứ trước đó đã nêu và sau đó nhường lại công ty Ngọc Minh cho Lâm gia là được. Tôi chỉ cần có thế còn việc đảm bảo thì Thiếu Kiệt này nói được làm được ông không cần phải lo.
Lâm Phòng nghe Thiếu Kiệt nói thế trầm mặt một lúc việc đưa công ty lại cho Lâm gia ý nghĩ ra sao hắn hiểu. Công ty này là khối khoai lang nóng phỏng tay rớt vào ai người đó như ôm quả bom nổ chậm.
- Chỉ sợ là họ không chịu nhận cái mối nguy hiểm này thôi.
- Vấn đề này mới là thử thách. Nếu không thì cũng đâu có chuyện để ông chỉ với một việc lại có thể nhận lợi ích lớn như thế. Nếu ông làm được điều này một mình ông nắm Lâm gia không vấn đề. Nhưng đó là thử thánh của ông. Như thế mới cảm thấy có giá trị của cuộc trao đổi này nhỉ.
Lâm Phong trầm ngâm một lúc nhìn Lâm Huân Di để lấy ý kiến bởi công ty này là của cô. Quyền quyết định cũng không phải của hắn. Đáp lại ánh mắt của bố mình Lâm Huân Di lúc này khẽ gật đầu.
- Được! Việc này tôi sẽ làm được! Xem như chúng ta bước đầu hợp tác thành công.
- Như thế xem như chúng ta hợp tác bước đầu. Việc hợp tác này tuy chỉ là lời nói với nhau nhưng chỉ hai người chúng ta hiểu là được. Tôi nghĩ lát nữa ông cùng với Lâm Huân Di đi dạo một vòng trong khu mua sắm rồi rời khỏi. Sắp tới sẽ có người chuyển cho ông những thứ cần thiết của tôi lúc đó ông sẽ hiểu tại sao tôi năm chắc việc này. Như vậy thôi chúng ta sẽ có hôm nào đó sẽ gặp mặt.
Thiếu Kiệt nói xong đứng dậy cùng với nhóm người của mình rời khỏi nơi đây. Đây có thể là buổi nói chuyện diễn ra trong nhanh chóng để bàn luận một việc hệ trọng. Cả Lâm Huân Di cũng không ngờ tới hôm Thiếu Kiệt với bố của cô nói chuyện ngắn gọn một cách thái quá nhưng thấy bố mình mỉm cười còn Thiếu Kiệt khi đi ngang qua bọn họ thì gật đầu một cái mới rời đi cũng làm cho Cô hết sức hiếu kỳ.
- Bố có cần gặp cậu ta một lần khác không? Con không hiểu tại sao họ lại có thể để người theo dõi mình sớm như thế.
- Cũng đúng thôi! Hiện tại bố vừa mới bước vào trong vòng lại đi chung với con tuy danh nghĩa là tiễn con đi ra nước ngoài thực tập nhưng vì đề phòng bọn họ phải làm ra những thứ này. Nhưng mà hôm nay thu hoạch không nhỏ. Dựa theo như con thấy đó bố không để ý đến rằng mình có người theo dõi nhưng cậu ta lại biết thì con biết rồi đấy.
Lâm Huân Di lúc này gật đầu. Lâm Phong mới cầm lấy đồ ăn đã gọi bắt đầu ăn uống như bình thường nhưng ông vẫn muốn hỏi xem con mình lại gật đầu đồng ý ngay như thế. Dường như đây có thể là một phần mà Lâm Huân Di đã suy nghĩ rồi.
- Khi nãy con có quyết định vội vàng hay không thể? Việc này không phải đơn giản đâu đấy. Con cũng hiểu nếu biết về cách thức hoạt động của công ty thì không ai chịu nhận cái trái boom nổ chậm luôn kề cận mình đâu.
- Con biết chứ. Nhưng nếu như nói Ngô Long tham gia vào thì có một số người trong nhà mình vốn muốn cao hơn Ngô Long sẽ có ý định chiếm một chén canh này. Hôm qua ở nhà ông về con đã suy nghĩ điều không phải không thể thực hiện nên vừa rồi con mới gật đầu đồng ý. Nhà mình chịu khổ quá đủ rồi. Mà theo bố thấy Thiếu Kiệt cậu ta sẽ chuyển cho bố cái gì?
Lâm Phong lúc này cũng im lặng một lúc, Suy nghĩ thật sự rất lâu mới lắc đầu.
- Hiện tại có hai khía cạnh một là Thiếu Kiệt sẽ đưa kế hoạch sắp tới cho bố làm việc hoặc là một số thứ trong tầm tay bố có thể thực hiện. Về mặt nào thì bố không dám chắc nhưng bố thiên về cái thứ hai hơn. Bởi chỉ có cái này mới phát huy được những gì đang có còn những thứ khác thì không tốt lắm. Bởi vì nếu theo kế hoạch sẽ có thể giống như bố quá thuận lợi chắc chắn những người đó sẽ nghi ngờ còn nếu không thì với sự giúp sức của họ mà vẫn như thế thì càn làm họ có cảm giác không đúng.
Lâm Huân Di nghe bố mình nói như thế cũng biết được có một số thứ không phải nhìn bề ngoài đơn giản là mọi thứ đề như thế vấn đề phức tạp vẫn thường ẩn sâu những vấn đề như dạng thế này.
- Xem ra chúng ta chỉ con cách đợi cậu ta đưa cho mình bản kế hoạch rồi mới biết rõ những thứ khác. Con thấy cậu ta cứ khó nắm bắt thế nào đấy. Cậu ấy như có thể tiên đoán được cục diện sẽ diễn ra như thế nào và luôn ra tay trước một bước vậy Lần này cũng thề dù bố với con muốn nói chuyện với cậu ta thật lâu để hiệu thêm nhưng cuộc gặp diễn ra chóng vánh này ai nghĩ được tình hình sẽ như thế này.
- Cái đó bố cũng không biết chắc được. Cậu ta hiểu những gì cậu ta làm lát nữa đi dạo một vòng quanh siêu thị rồi con mua một vé máy bay đi nước ngoài như thế nếu những người kia có nhận được báo cáo thì cũng chỉ tưởng bố đưa con đi thực tập thôi.
Nghe Bố mình nói thế Lâm Huân Di ngồi tại bàn vừa ăn vừa đặt vé máy bay qua mạng cho phù hợp với giờ bay cần thiết của hai người. Mọi hoạt động của hai bố con không có gì bất thường trước mắt người Theo dõi họ. Bởi vì quá chú y vào Lâm Phong mà bỏ qua mất nhóm người Thiếu Kiệt rời đi vừa rồi ngồi gần bàn hắn.
- Thiếu Kiệt bố của Lâm Huân Di là ai? Em thật sự không nhớ nổi.
- À Bố Cô ta là Lâm Phong Phó giám đốc sở cảnh sát thành phố Ngọc Châu. Người này không nhờ vào những gì của Lâm Gia lại có thể bước lên một bước thế này em không thấy là đáng xem trọng sao.
Nghe Thiếu Kiệt nói như thế. Hà Vi ngẫn người một lúc. Cô chợt nhớ ra Lâm Phong là ai nên cũng gật đầu. Thiếu Kiệt đem điện thoại đáp lại với dòng tin nhắn khá đơn giản.
“ Tôi hiện tại đang ở khu mua sắm xxx cô có thể để bố mình đến đó chúng ta gặp mặt nói chuyện ”
Nhắn tin xong Thiếu Kiệt nhìn Bảo Huân nói với anh ta chuyển hướng xe.
- Bảo Huân tới khu mua sắm xxx đi. Tới đó kiếm cái gì ăn rồi nói chuyện luôn em nghĩ địa điểm đó thích hợp để gặp mặt hơn là ở những chỗ khác.
Bảo Huân bây giờ cũng gật đầu lái xe chạy về khu mua sắm mà Thiếu Kiệt đã nói, Bởi vì không xa nên rất nhanh cả sáu người đều đến nơi cần thiết. Thiếu Kiệt đi dạo trong khu mua sắm cho đến khi nhân được cuộc gọi của Lâm Huân Di. Hắn không nhận cuộc gọi thay vào đó là nhăn tin cho cô ta một tin nhắn.
“ Lâu Hai nhà hàng z bàn kế bên tôi.”
Không lâu sau Thiếu Kiệt đang ngồi ở một bàn ăn của khu trung tâm mua sắm thì Lâm Huân Di và Bố của cô đi lên. Ông đội một cái nón kết quần áo bình thường như bao người cả hai bố con ông lúc này ngồi xuống một một bàn bên cạnh với Thiếu Kiệt.
Tuy không ngồi chung bàn nhưng âm thanh của Thiếu Kiệt vẫn có thể để cho Lâm Phong nghe được.
- Chào! Hân hạnh được gặp ông Lâm Phong thứ lỗi tại sao tôi lại hẹn ở đây. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn có người đi theo ông đi.
Lâm Phong bây giờ bổng nhiên nhíu mày một chút. Hắn đưa ánh mắt quan sát xung quanh một chút lúc này có một người đi từ dưới lầu đi lên nhìn quan một chút rồi đến một bàn gần đó bắt đầu gọi món. Không khó để Lâm Phong có thể nhận ra người này khá quen mặt. Bởi hắn đi cùng chuyến bay chung với ông vừa rồi.
Thiếu Kiệt nhìn qua mấy bức tranh kính bây giờ mỉm cười. Bởi phì bàn của Lâm Phong ngồi cạnh với bàn của Thiếu Kiệt nhưng hai người không chạm mặt nhau mà chỉ thông qua âm thanh và giọng nói.
- Vốn định gặp câp nhưng xem ra những đó đã chú ý đến bố con tôi rồi. Ngồi nói chuyện đối lưng như thế này xem ra là cách tốt nhất. Nhưng liệu cậu có bị bại lộ không?
- Sẽ không người của tôi ngồi đã che lại một phần thêm vào đó là tôi ngồi ở vị trí có thể quan sát hắn ta việc ông bị giám sát là đúng thôi. Không ai muốn con cơ trở thành át chủ bài có gì đó ngoài ý muốn cả.
Lâm Phong ngồi gật đầu điều Thiếu Kiệt nói hắn không phải không biết. Hiện tại nhìn từ bên ngoài vào chỉ như Lâm Phong và con hắn đi dạo chơi một vòng Lưu Minh và đến nơi này ăn uống mà không có bất cứ điều gì khác thường.
- Vậy Thì tôi hỏi thẳng bố con tôi đầu nhập vào cậu thì có được lợi ích gì và việc này sẽ như thế nào. Cậu có một sự bảo đảm nào hay không.
Hỏi thẳng Thiếu Kiệt điều này bởi Lâm Phong hiểu nói những điều thừa thải vòng vo không ý nghĩ và hắn cũng cần trong thời gian cho phép của buổi ăn mà có câu trả lời nhất định vì Lâm Phong hắn đang bị theo dõi từ chính Lâm Gia.
- Sự Bảo Đảm thì chắc chắn sẽ có nhưng ông muốn nó ở. Mức nào tùy theo ông lựa chọn thôi. Tôi có thể nâng được hạ được ông cứ yên tâm.
- Được vậy quyền chưởng khống toàn bộ Lâm gia thì sao?
Thiếu Kiệt thấy Lâm Phong ngồi bên kia bàn nói với mình như thế hắn cũng mỉm cười. Hắn biết Lâm Phong có dã tâm bởi vì nếu không hắn sẽ không tự mình lăn lộn đến chức vụ hiện tại trong âm thầm.
- Được! Việc bảo đảm này có thể kèm theo một thứ. Nếu đáp ứng điều này trong vòng hai năm rưỡi ông sẽ tiếp nhận toàn bộ Lâm gia mà không người nào có thể lay chuyển được ông quyết định thế nào?
Lâm Huân Di nghe thế cũng giật mình. Như sự thất thố của cô bị bố mình làm ra ám hiệu bình tỉnh lại. Cô biết nếu hành động mình có chút quá lố sẽ làm cho đối phương chú ý mà điều đó thì không tốt chút nào. Lâm Huân Di biết lúc này mình chỉ có thể im lặng để bố mình nói chuyện với Thiếu Kiệt còn muốn nói gì nữa thì đợi sau khi rời khỏi đây nói là tốt nhất.
- Yêu cầu cậu là gì! Tôi phải nghe thử nó là gì mới đưa ra quyết định được. không khéo cậu đưa ra yêu cầu chúng tôi không thực hiện được thì sao?
- Vấn đề này ông không cần phải lo. Việc này cũng tương đối đơn giản thôi chỉ cần Lâm Huân Di trong vòng 1 tháng nữa hoàn thành mọi thứ trước đó đã nêu và sau đó nhường lại công ty Ngọc Minh cho Lâm gia là được. Tôi chỉ cần có thế còn việc đảm bảo thì Thiếu Kiệt này nói được làm được ông không cần phải lo.
Lâm Phòng nghe Thiếu Kiệt nói thế trầm mặt một lúc việc đưa công ty lại cho Lâm gia ý nghĩ ra sao hắn hiểu. Công ty này là khối khoai lang nóng phỏng tay rớt vào ai người đó như ôm quả bom nổ chậm.
- Chỉ sợ là họ không chịu nhận cái mối nguy hiểm này thôi.
- Vấn đề này mới là thử thách. Nếu không thì cũng đâu có chuyện để ông chỉ với một việc lại có thể nhận lợi ích lớn như thế. Nếu ông làm được điều này một mình ông nắm Lâm gia không vấn đề. Nhưng đó là thử thánh của ông. Như thế mới cảm thấy có giá trị của cuộc trao đổi này nhỉ.
Lâm Phong trầm ngâm một lúc nhìn Lâm Huân Di để lấy ý kiến bởi công ty này là của cô. Quyền quyết định cũng không phải của hắn. Đáp lại ánh mắt của bố mình Lâm Huân Di lúc này khẽ gật đầu.
- Được! Việc này tôi sẽ làm được! Xem như chúng ta bước đầu hợp tác thành công.
- Như thế xem như chúng ta hợp tác bước đầu. Việc hợp tác này tuy chỉ là lời nói với nhau nhưng chỉ hai người chúng ta hiểu là được. Tôi nghĩ lát nữa ông cùng với Lâm Huân Di đi dạo một vòng trong khu mua sắm rồi rời khỏi. Sắp tới sẽ có người chuyển cho ông những thứ cần thiết của tôi lúc đó ông sẽ hiểu tại sao tôi năm chắc việc này. Như vậy thôi chúng ta sẽ có hôm nào đó sẽ gặp mặt.
Thiếu Kiệt nói xong đứng dậy cùng với nhóm người của mình rời khỏi nơi đây. Đây có thể là buổi nói chuyện diễn ra trong nhanh chóng để bàn luận một việc hệ trọng. Cả Lâm Huân Di cũng không ngờ tới hôm Thiếu Kiệt với bố của cô nói chuyện ngắn gọn một cách thái quá nhưng thấy bố mình mỉm cười còn Thiếu Kiệt khi đi ngang qua bọn họ thì gật đầu một cái mới rời đi cũng làm cho Cô hết sức hiếu kỳ.
- Bố có cần gặp cậu ta một lần khác không? Con không hiểu tại sao họ lại có thể để người theo dõi mình sớm như thế.
- Cũng đúng thôi! Hiện tại bố vừa mới bước vào trong vòng lại đi chung với con tuy danh nghĩa là tiễn con đi ra nước ngoài thực tập nhưng vì đề phòng bọn họ phải làm ra những thứ này. Nhưng mà hôm nay thu hoạch không nhỏ. Dựa theo như con thấy đó bố không để ý đến rằng mình có người theo dõi nhưng cậu ta lại biết thì con biết rồi đấy.
Lâm Huân Di lúc này gật đầu. Lâm Phong mới cầm lấy đồ ăn đã gọi bắt đầu ăn uống như bình thường nhưng ông vẫn muốn hỏi xem con mình lại gật đầu đồng ý ngay như thế. Dường như đây có thể là một phần mà Lâm Huân Di đã suy nghĩ rồi.
- Khi nãy con có quyết định vội vàng hay không thể? Việc này không phải đơn giản đâu đấy. Con cũng hiểu nếu biết về cách thức hoạt động của công ty thì không ai chịu nhận cái trái boom nổ chậm luôn kề cận mình đâu.
- Con biết chứ. Nhưng nếu như nói Ngô Long tham gia vào thì có một số người trong nhà mình vốn muốn cao hơn Ngô Long sẽ có ý định chiếm một chén canh này. Hôm qua ở nhà ông về con đã suy nghĩ điều không phải không thể thực hiện nên vừa rồi con mới gật đầu đồng ý. Nhà mình chịu khổ quá đủ rồi. Mà theo bố thấy Thiếu Kiệt cậu ta sẽ chuyển cho bố cái gì?
Lâm Phong lúc này cũng im lặng một lúc, Suy nghĩ thật sự rất lâu mới lắc đầu.
- Hiện tại có hai khía cạnh một là Thiếu Kiệt sẽ đưa kế hoạch sắp tới cho bố làm việc hoặc là một số thứ trong tầm tay bố có thể thực hiện. Về mặt nào thì bố không dám chắc nhưng bố thiên về cái thứ hai hơn. Bởi chỉ có cái này mới phát huy được những gì đang có còn những thứ khác thì không tốt lắm. Bởi vì nếu theo kế hoạch sẽ có thể giống như bố quá thuận lợi chắc chắn những người đó sẽ nghi ngờ còn nếu không thì với sự giúp sức của họ mà vẫn như thế thì càn làm họ có cảm giác không đúng.
Lâm Huân Di nghe bố mình nói như thế cũng biết được có một số thứ không phải nhìn bề ngoài đơn giản là mọi thứ đề như thế vấn đề phức tạp vẫn thường ẩn sâu những vấn đề như dạng thế này.
- Xem ra chúng ta chỉ con cách đợi cậu ta đưa cho mình bản kế hoạch rồi mới biết rõ những thứ khác. Con thấy cậu ta cứ khó nắm bắt thế nào đấy. Cậu ấy như có thể tiên đoán được cục diện sẽ diễn ra như thế nào và luôn ra tay trước một bước vậy Lần này cũng thề dù bố với con muốn nói chuyện với cậu ta thật lâu để hiệu thêm nhưng cuộc gặp diễn ra chóng vánh này ai nghĩ được tình hình sẽ như thế này.
- Cái đó bố cũng không biết chắc được. Cậu ta hiểu những gì cậu ta làm lát nữa đi dạo một vòng quanh siêu thị rồi con mua một vé máy bay đi nước ngoài như thế nếu những người kia có nhận được báo cáo thì cũng chỉ tưởng bố đưa con đi thực tập thôi.
Nghe Bố mình nói thế Lâm Huân Di ngồi tại bàn vừa ăn vừa đặt vé máy bay qua mạng cho phù hợp với giờ bay cần thiết của hai người. Mọi hoạt động của hai bố con không có gì bất thường trước mắt người Theo dõi họ. Bởi vì quá chú y vào Lâm Phong mà bỏ qua mất nhóm người Thiếu Kiệt rời đi vừa rồi ngồi gần bàn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.