Chương 686: Đã Làm Thì Không Sợ
Diệt Thiên
22/11/2018
Tăng Anh Hào bây giờ đang quay trở lại nơi khán đài. Hắn không hề biết rằng Nguyên Hồng có cảm xúc gì sau khi xem bộ hồ sơ mà hắn đã đưa. Bước từng bước chầm chậm nhìn ngắm xung quanh lại còn huýt sáo dáng vẽ của Tăng Anh Hào đang khá ung dung thì điện thoại của hắn vang lên.
Nhìn thấy màn hình hiển thị số của Hà Vi. Hắn tưởng cô muốn biết hắn đã xong việc hay chưa định báo cáo lời nào tốt khi nhận cuộc gọi thì Hà Vì không đợi hắn nói mà lên tiếng.
- Anh ra ngoài cồng đi Bảo Huân đợi anh ngoài đó rồi! Khi nào về nhà rồi nói. Đám người Lý Bân lát nữa có người sắp xếp trở về sau.
- ừ thế được rồi!
Tăng Anh Hào giờ nhìn vào điện thoại mình nói thầm.
“ Mình đúng là ngốc mà bây giờ gặp Thiếu Kiệt đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Cũng may Hà Vi để cho mình xe để về. Không biết bao giờ mới suy nghĩ ghê gớm như Thiếu Kiệt được. Đúng là thằng nhóc này không phải là người mà. ”
Đem điện thoại bỏ vào trong túi của mình Tăng Anh Hào mới bước về phía lối ra rời đi.
Nguyên Hồng trở lại hội trường trong tâm trí hắn suy nghĩ khá nhiều điều về những giừ vừa tiếp xúc hắn không thể không nói chắc một điều hệ thống hiện tại của công ty đã bị đám người vừa rồi xâm nhập. Nhưng hắn không hiểu nếu có một người hoặc một nhóm người nào đó đủ điều kiện làm việc này thì tại sao hắn vẫn không nghe thấy tiếng tăm gì từ họ.
Đám nhân viên bên dưới bây giờ cũng trầm ngâm đứng ở một góc của triển lãm đợi Nguyên Hồng xuất hiện. Họ thấy Tăng Anh Hào rời đi có cảm giác vui vẻ trong khi đó những người này lại lo lắng.
Một cuộc nói chuyện của hai người nếu đối phương đã vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra thì người còn lại không thể nào cũng vui. Tâm trạng lo lắng đợi chờ xem diễn biến gì sẽ xảy ra, Một số người đi tới đi lui cảm giác bất lực dường như sợ rằng việc này họ sẽ bị khiển trách.
Nhìn thấy Nguyên Hồng trở lại với trạng thái không thoải mái trong lòng một số người đánh trống liên hồi. Nguyên Hồng nhìn qua một lượt những người có mặt ở đây nói.
- Mây người làm việc kiểu gì? Nhìn đi cả cái này cũng để cho đối phương biết. Nhưng việc này phân công miệng không được hay sao mà phải làm cả báo cáo. Cái này thích hợp hay sao mà báo cáo giờ thì hay rồi. Xem đi!
Nguyên Hông cầm bộ hồ sơ không xa lạ. Nó được Tăng Anh Hào chuyển giao cho hắn. Vừa rồi trong lúc bực tức hắn ném bộ hồ sơ xuống đất. Nhưng đây không phải là văn phòng riêng của mình. Nhưng thứ hắn làm bề bộn lên có thư ký sắp xếp lại mà bản thân hắn phải tự nhặt lên đem ra đây để còn trút giận lên những người này.
Một số người nghe thấy Nguyên Hồng nói thế trong nội tâm một vài người thầm mắng
“ Không phải lúc báo cáo ông nói điều này tốt có kế hoạch hẵn hoi rồi mới duyệt sao. Giờ lại đổ hết mọi thứ lên đầu bọn này.”
Trong lòng thì nói thế nhưng họ cũng biết chén cơm của mình có từ đâu. Chủ đã nói như thế thì chỉ việc đứng nghe là điều tốt nhất. Đừng làm anh hùng rồi chịu tội không đáng có.
- Hư giờ thì im không nói một tiếng mấy người hay quá mà. Chuyện gì cũng tính trước. Giờ thì tính trước đi. Lập tức những người không còn nhiệm vụ gì ở đây trở về hết công ty cho tôi. Kiểm tra toàn bộ hệ thống đang hoạt động tìm cho ra lỗ hổng bảo mật nào mà đối phương đã tận dụng cho tôi.
- Vâng Chúng tôi thu xếp mọi thứ trở về công ty ngay.
Một người vội vàng lên tiếng đáp lại lời của Nguyên Hồng,, Hắn biết nếu còn im lặng nữa thì cơn giận của Nguyên Hông cứ phát tiết lên người bọn họ. Tốt nhất nhanh chóng rời khỏi chỗ này để cho Nguyên Hông hắn không thể tiếp tục mắng họ nữa.
Đám người này người trước kẻ sau đều tỏ ý như muốn trở về tìm cách khắc phục chuyện này và tìm ra được nơi nào cần sửa chữa vấn đề bảo mật cho công tý.
Nguyên Hông bực tức đá vào một cái thùng rác gần đó lăn ra đất. Cái thùng rác bằng inox bị biếng dạn một góc ở nơi mà Nguyên Hồng đá vào. Việc này nhìn như hắn có một sức lực rất lớn nhưng không phải bởi vì những lớp inox bên ngoài thùng rác kia thật sự quá mỏng nó không dày nên khi va đập vẫn hay bị biến dạng.
- Thiệt là một cái lũ ăn hại mà!
Trong khi Nguyên Hồng bực tức không biết tìm nơi nào trút giận thì Thiếu Kiệt ngồi trên xe của mình bây giờ mỉm cười nhìn dòng người di chuyển trên đường thông qua cái kính xe ô tô.
Hà Vi ngồi bên cạnh hắn thấy thế hỏi nhỏ.
- Sao vui thế. Hôm nay em thấy anh chỉ đạt được một phần hai mục đích của mình thôi mà sao có cần phải vui vẽ như thế không?
- À vui chứ. Em nghĩ xem hắn cho người điều tra anh nhưng trong khi anh ra ngoài ngồi quán nước ở phía trước suy nghĩ một chút chuyện thì anh cũng đã tiện tay đổi thông tin của mình. Còn việc thông tin trước đó hắn sợ rằng cũng không có được đi.
Hà Vi suy nghĩ một chút những lời Thiếu Kiệt nói mới chợt nhận ra rằng mỗi tài khoản trò chơi đều có thông tin cần thiết của một người. Điều này làm cho cô có chút khó hiểu. Nếu một người đã đăng ký thông tin thì dựa theo những gì cần thiết chắc chắn sẽ bị lưu lại những Thiếu Kiệt dám chắc là đám người công ty VG không điều tra được hắn thì hơi bị khó khăn.
- Việc này anh làm sao thế. Theo em được biết thì chắc chắn họ phải có lịch sữ lưu lại các thông tin này không những thế anh còn là Bang chủ của bang đó thì chắc chắn phải có để đăng ký tham gia cuộc thi chứ?
- Không hẳn thế? Anh đã đổi thông tin của mình khi vừa nghe được việc sắp xếp giải đấu bằng mạng của quán nước. Và khi anh gọi Tymothy với những gì lưu trên thông tin của anh. Cậu ta chắc chắn sẽ cho nhóm mình xóa đi hết những thông tin nào có liên quan đến của anh điển hình cả những dữ liệu sao lưu gần nhất.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hà Vi mới gật gật đầu. Cô không hiểu về vấn đề này lắm nhưng cố cũng biết nhiều khi gặp trục trặc gì đó nhà phát hành vẫn có một bản dự phòng cần khi có trường hợp khẩn cấp cần thiết.
- Ủa nhưng mà nếu thế thì họ can thiệp những dữ liệu này ra sao? Không lẽ hệ thống vẫn đang chạy bình thường mà họ vẫn vào được mà không làm gián đoạn gì?
- Ừ có thể nói phương thức này không sai. Khi một người chiếm được quyền điều khiển của máy chủ sever hoặc một máy con nào đó có kết nối với hệ thống. Họ đều có thể thao tác được trên cùng một hệ thống gọi tắc là mạng nội bộ. Cũng như nhà mình vậy những căn phòng được nối bởi hành lang thì hệ thống nội bộ của mạng máy tính cũng như thế. Từ phòng này qua phòng khác thông qua một mạng nội bộ cần thiết.
Giải thích này của Thiếu Kiệt tương đối đơn giản không phải sử dụng những từ ngữ chuyên dụng quá nhiều Hà Vi nghe cũng có thể định hình ra được những gì đã xảy ra.
- Vậy là họ có một bộ phận được nối với tất cả các máy trong công ty nhưng mà đám người Tymothy tại sao lại có thể nhanh chóng lấy được hồ sơ cần thiết như thế? Không phải là họ có một lực lượng nhân viên tin học cao cấp hay sao?
- Ừ nếu bình thường thì không được nhưng hôm nay lại khác. Vì để tổ chức một cuộc triển lãm như thế này. Đám người VG phải chuyển đến đấy một cụm máy chủ và trên đó được nối vào về hệ thống của họ. Vì nếu là những tiệm game bình thường và đường truyền mạng tạm thời đăng ký của trung tâm triển lãm thì tình trạng không kết nối hoặc mạng bị nghẽn là chuyện bình thường.
Thiếu Kiệt chỉ nói đến đấy nhưng sự linh động của Hà Vi đã cho cô biết những gì cần thiết đơn giản. Vì là có một lối vào nằm ở đây và được kết nối với lại trung tâm sẽ tạo thành một lối đi cần thiết đến nơi mà đàm người Tymothy cần lấy dữ liệu.
- Nhưng mà em không hiểu nhé. Anh đấy hôm nay cho tới giờ biết Mã Hóa Đằng muốn đối phó với mình nhưng vẫn ung nhung như không có chuyện gì xảy ra. Anh làm thế dường như không đúng cho lắm đấy?
- Có gì đâu mà không đúng? Em thử nghĩ xem đối phương đến là người nào. Hiện tại họ là ai anh còn không biết thì cần gì phải lo lắng quá. Đơn giản họ có đến thì cũng như thế thôi. Mình không biết người nào làm sao đối phó. Phòng bị em phòng dược không họ trong tối mình ở ngoài sáng làm sao mà phòng.
Thiếu Kiệt đáp lại lời của Hà Vi một cách hồn nhiên. Hiện tại có biết tin tức cũng không được gì. Đối với hắn biết rõ người nào ra tay mới có thể phòng ngừa. Chỉ với tin tức nhận được. Không cụ thể thời gian, không có một hình ảnh về người nhận vụ việc này. Nếu nói Thiếu Kiệt hắn mỗi ngày phải lo lắng cho việc này thì không thể nào.
- Anh cứ nói thế. Đừng tưởng anh có cái kia rồi không sợ gì hết đấy nhé. Dù sao cũng phải phòng bị một chút chứ. Giờ tuy là tin tức còn chưa biết đối phương đã xuất hiện hay chưa nhưng bản thân anh cũng phải cẩn thận một chút mới đúng.
- Được rồi! Được rồi! Sẽ chú ý đến vấn đề này còn những việc còn lại thì khi nào đến sẽ tính. Tăng Anh Hào trở lại chắc chắn sẽ có số điện thoại của Nguyên Hồng. Khi đó anh phải sắp xếp những việc đó trước khi đi làm việc kia nữa.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói ẩn ý về việc phải một mình đi làm nhiệm vụ mà tự thân hắn nhận cũng có một cảm giác chùng xuống không nói nên lới. Suy nghĩ một lúc lâu Hà Vi mới thở dài lắc đầu hỏi.
- Phải là anh đi một mình mới được sao? Lỡ như bên kia họ phát hiện ra mọi chuyện thì sao?
- Cái này cũng không biết! Nhưng phải đi nếu không đi thật sư chỉ vì sợ bóng sợ gió lỡ mất cơ hội biết được người nào móc nối với những ai ở quốc gia thì lúc đó lợi ích không phải anh bị thiệt thòi mà là quốc gia bị thiệt thòi. Đã sợ thì không làm đã làm thì không sợ. e ngại nhiều thứ chỉ cản trở lại mọi việc thôi.
Nhìn thấy màn hình hiển thị số của Hà Vi. Hắn tưởng cô muốn biết hắn đã xong việc hay chưa định báo cáo lời nào tốt khi nhận cuộc gọi thì Hà Vì không đợi hắn nói mà lên tiếng.
- Anh ra ngoài cồng đi Bảo Huân đợi anh ngoài đó rồi! Khi nào về nhà rồi nói. Đám người Lý Bân lát nữa có người sắp xếp trở về sau.
- ừ thế được rồi!
Tăng Anh Hào giờ nhìn vào điện thoại mình nói thầm.
“ Mình đúng là ngốc mà bây giờ gặp Thiếu Kiệt đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Cũng may Hà Vi để cho mình xe để về. Không biết bao giờ mới suy nghĩ ghê gớm như Thiếu Kiệt được. Đúng là thằng nhóc này không phải là người mà. ”
Đem điện thoại bỏ vào trong túi của mình Tăng Anh Hào mới bước về phía lối ra rời đi.
Nguyên Hồng trở lại hội trường trong tâm trí hắn suy nghĩ khá nhiều điều về những giừ vừa tiếp xúc hắn không thể không nói chắc một điều hệ thống hiện tại của công ty đã bị đám người vừa rồi xâm nhập. Nhưng hắn không hiểu nếu có một người hoặc một nhóm người nào đó đủ điều kiện làm việc này thì tại sao hắn vẫn không nghe thấy tiếng tăm gì từ họ.
Đám nhân viên bên dưới bây giờ cũng trầm ngâm đứng ở một góc của triển lãm đợi Nguyên Hồng xuất hiện. Họ thấy Tăng Anh Hào rời đi có cảm giác vui vẻ trong khi đó những người này lại lo lắng.
Một cuộc nói chuyện của hai người nếu đối phương đã vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra thì người còn lại không thể nào cũng vui. Tâm trạng lo lắng đợi chờ xem diễn biến gì sẽ xảy ra, Một số người đi tới đi lui cảm giác bất lực dường như sợ rằng việc này họ sẽ bị khiển trách.
Nhìn thấy Nguyên Hồng trở lại với trạng thái không thoải mái trong lòng một số người đánh trống liên hồi. Nguyên Hồng nhìn qua một lượt những người có mặt ở đây nói.
- Mây người làm việc kiểu gì? Nhìn đi cả cái này cũng để cho đối phương biết. Nhưng việc này phân công miệng không được hay sao mà phải làm cả báo cáo. Cái này thích hợp hay sao mà báo cáo giờ thì hay rồi. Xem đi!
Nguyên Hông cầm bộ hồ sơ không xa lạ. Nó được Tăng Anh Hào chuyển giao cho hắn. Vừa rồi trong lúc bực tức hắn ném bộ hồ sơ xuống đất. Nhưng đây không phải là văn phòng riêng của mình. Nhưng thứ hắn làm bề bộn lên có thư ký sắp xếp lại mà bản thân hắn phải tự nhặt lên đem ra đây để còn trút giận lên những người này.
Một số người nghe thấy Nguyên Hồng nói thế trong nội tâm một vài người thầm mắng
“ Không phải lúc báo cáo ông nói điều này tốt có kế hoạch hẵn hoi rồi mới duyệt sao. Giờ lại đổ hết mọi thứ lên đầu bọn này.”
Trong lòng thì nói thế nhưng họ cũng biết chén cơm của mình có từ đâu. Chủ đã nói như thế thì chỉ việc đứng nghe là điều tốt nhất. Đừng làm anh hùng rồi chịu tội không đáng có.
- Hư giờ thì im không nói một tiếng mấy người hay quá mà. Chuyện gì cũng tính trước. Giờ thì tính trước đi. Lập tức những người không còn nhiệm vụ gì ở đây trở về hết công ty cho tôi. Kiểm tra toàn bộ hệ thống đang hoạt động tìm cho ra lỗ hổng bảo mật nào mà đối phương đã tận dụng cho tôi.
- Vâng Chúng tôi thu xếp mọi thứ trở về công ty ngay.
Một người vội vàng lên tiếng đáp lại lời của Nguyên Hồng,, Hắn biết nếu còn im lặng nữa thì cơn giận của Nguyên Hông cứ phát tiết lên người bọn họ. Tốt nhất nhanh chóng rời khỏi chỗ này để cho Nguyên Hông hắn không thể tiếp tục mắng họ nữa.
Đám người này người trước kẻ sau đều tỏ ý như muốn trở về tìm cách khắc phục chuyện này và tìm ra được nơi nào cần sửa chữa vấn đề bảo mật cho công tý.
Nguyên Hông bực tức đá vào một cái thùng rác gần đó lăn ra đất. Cái thùng rác bằng inox bị biếng dạn một góc ở nơi mà Nguyên Hồng đá vào. Việc này nhìn như hắn có một sức lực rất lớn nhưng không phải bởi vì những lớp inox bên ngoài thùng rác kia thật sự quá mỏng nó không dày nên khi va đập vẫn hay bị biến dạng.
- Thiệt là một cái lũ ăn hại mà!
Trong khi Nguyên Hồng bực tức không biết tìm nơi nào trút giận thì Thiếu Kiệt ngồi trên xe của mình bây giờ mỉm cười nhìn dòng người di chuyển trên đường thông qua cái kính xe ô tô.
Hà Vi ngồi bên cạnh hắn thấy thế hỏi nhỏ.
- Sao vui thế. Hôm nay em thấy anh chỉ đạt được một phần hai mục đích của mình thôi mà sao có cần phải vui vẽ như thế không?
- À vui chứ. Em nghĩ xem hắn cho người điều tra anh nhưng trong khi anh ra ngoài ngồi quán nước ở phía trước suy nghĩ một chút chuyện thì anh cũng đã tiện tay đổi thông tin của mình. Còn việc thông tin trước đó hắn sợ rằng cũng không có được đi.
Hà Vi suy nghĩ một chút những lời Thiếu Kiệt nói mới chợt nhận ra rằng mỗi tài khoản trò chơi đều có thông tin cần thiết của một người. Điều này làm cho cô có chút khó hiểu. Nếu một người đã đăng ký thông tin thì dựa theo những gì cần thiết chắc chắn sẽ bị lưu lại những Thiếu Kiệt dám chắc là đám người công ty VG không điều tra được hắn thì hơi bị khó khăn.
- Việc này anh làm sao thế. Theo em được biết thì chắc chắn họ phải có lịch sữ lưu lại các thông tin này không những thế anh còn là Bang chủ của bang đó thì chắc chắn phải có để đăng ký tham gia cuộc thi chứ?
- Không hẳn thế? Anh đã đổi thông tin của mình khi vừa nghe được việc sắp xếp giải đấu bằng mạng của quán nước. Và khi anh gọi Tymothy với những gì lưu trên thông tin của anh. Cậu ta chắc chắn sẽ cho nhóm mình xóa đi hết những thông tin nào có liên quan đến của anh điển hình cả những dữ liệu sao lưu gần nhất.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hà Vi mới gật gật đầu. Cô không hiểu về vấn đề này lắm nhưng cố cũng biết nhiều khi gặp trục trặc gì đó nhà phát hành vẫn có một bản dự phòng cần khi có trường hợp khẩn cấp cần thiết.
- Ủa nhưng mà nếu thế thì họ can thiệp những dữ liệu này ra sao? Không lẽ hệ thống vẫn đang chạy bình thường mà họ vẫn vào được mà không làm gián đoạn gì?
- Ừ có thể nói phương thức này không sai. Khi một người chiếm được quyền điều khiển của máy chủ sever hoặc một máy con nào đó có kết nối với hệ thống. Họ đều có thể thao tác được trên cùng một hệ thống gọi tắc là mạng nội bộ. Cũng như nhà mình vậy những căn phòng được nối bởi hành lang thì hệ thống nội bộ của mạng máy tính cũng như thế. Từ phòng này qua phòng khác thông qua một mạng nội bộ cần thiết.
Giải thích này của Thiếu Kiệt tương đối đơn giản không phải sử dụng những từ ngữ chuyên dụng quá nhiều Hà Vi nghe cũng có thể định hình ra được những gì đã xảy ra.
- Vậy là họ có một bộ phận được nối với tất cả các máy trong công ty nhưng mà đám người Tymothy tại sao lại có thể nhanh chóng lấy được hồ sơ cần thiết như thế? Không phải là họ có một lực lượng nhân viên tin học cao cấp hay sao?
- Ừ nếu bình thường thì không được nhưng hôm nay lại khác. Vì để tổ chức một cuộc triển lãm như thế này. Đám người VG phải chuyển đến đấy một cụm máy chủ và trên đó được nối vào về hệ thống của họ. Vì nếu là những tiệm game bình thường và đường truyền mạng tạm thời đăng ký của trung tâm triển lãm thì tình trạng không kết nối hoặc mạng bị nghẽn là chuyện bình thường.
Thiếu Kiệt chỉ nói đến đấy nhưng sự linh động của Hà Vi đã cho cô biết những gì cần thiết đơn giản. Vì là có một lối vào nằm ở đây và được kết nối với lại trung tâm sẽ tạo thành một lối đi cần thiết đến nơi mà đàm người Tymothy cần lấy dữ liệu.
- Nhưng mà em không hiểu nhé. Anh đấy hôm nay cho tới giờ biết Mã Hóa Đằng muốn đối phó với mình nhưng vẫn ung nhung như không có chuyện gì xảy ra. Anh làm thế dường như không đúng cho lắm đấy?
- Có gì đâu mà không đúng? Em thử nghĩ xem đối phương đến là người nào. Hiện tại họ là ai anh còn không biết thì cần gì phải lo lắng quá. Đơn giản họ có đến thì cũng như thế thôi. Mình không biết người nào làm sao đối phó. Phòng bị em phòng dược không họ trong tối mình ở ngoài sáng làm sao mà phòng.
Thiếu Kiệt đáp lại lời của Hà Vi một cách hồn nhiên. Hiện tại có biết tin tức cũng không được gì. Đối với hắn biết rõ người nào ra tay mới có thể phòng ngừa. Chỉ với tin tức nhận được. Không cụ thể thời gian, không có một hình ảnh về người nhận vụ việc này. Nếu nói Thiếu Kiệt hắn mỗi ngày phải lo lắng cho việc này thì không thể nào.
- Anh cứ nói thế. Đừng tưởng anh có cái kia rồi không sợ gì hết đấy nhé. Dù sao cũng phải phòng bị một chút chứ. Giờ tuy là tin tức còn chưa biết đối phương đã xuất hiện hay chưa nhưng bản thân anh cũng phải cẩn thận một chút mới đúng.
- Được rồi! Được rồi! Sẽ chú ý đến vấn đề này còn những việc còn lại thì khi nào đến sẽ tính. Tăng Anh Hào trở lại chắc chắn sẽ có số điện thoại của Nguyên Hồng. Khi đó anh phải sắp xếp những việc đó trước khi đi làm việc kia nữa.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói ẩn ý về việc phải một mình đi làm nhiệm vụ mà tự thân hắn nhận cũng có một cảm giác chùng xuống không nói nên lới. Suy nghĩ một lúc lâu Hà Vi mới thở dài lắc đầu hỏi.
- Phải là anh đi một mình mới được sao? Lỡ như bên kia họ phát hiện ra mọi chuyện thì sao?
- Cái này cũng không biết! Nhưng phải đi nếu không đi thật sư chỉ vì sợ bóng sợ gió lỡ mất cơ hội biết được người nào móc nối với những ai ở quốc gia thì lúc đó lợi ích không phải anh bị thiệt thòi mà là quốc gia bị thiệt thòi. Đã sợ thì không làm đã làm thì không sợ. e ngại nhiều thứ chỉ cản trở lại mọi việc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.