Chương 850: Đã tới thẩm quyến
Diệt Thiên
10/01/2019
Tám tiếng sau đó tại sân bay cửa khẩu của Thẩm Quyến một chuyền bay vừa mới hạ cánh. Một nhóm người đem theo hành lý của mình cập bên tại cửa khẩu một người đàn ông trung niên đi đầu dẫn đường đoàn người với danh nghĩa du lịch bước đến bên cạnh lối ra. Bên ngoài sân bay nhộn nhịp tấp nập không khác gì ban ngay. Nổi bật hơn hẳn là một người đàn ông trung niên đang cầm một tấm bảng để tên Vô Ảnh lạc lõng giữa những người đang đợi chờ người thân ở sân bay.
Người đàn ông trung niên lúc này mới lên tiếng nói với người thanh niên cầm tấm bảng.
-Anh là người được cử đến đón chúng tôi? Xe hiện tại ở đâu vây?
-Mấy anh là Vô Ảnh sao? Tôi được ông Hoách Nam nhớ đến đưa mấy anh đến nơi cần thiết. Hiện tại chúng ta đi thôi xe đang đợi ở ngoài. Tôi cũng không hiểu tại sao ông ta lại nói tôi lấy xe tải chở người thật khó hiểu.
Thấy người thanh niên này nói ra người sắp xếp nơi để đám người Vô Ảnh mình ở Thẩm Quyến này là Hoách Nam. Người đàn ông này có chút tin tưởng.
-Không sao. Xe nào cũng là xe trong chốc lát không kiếm được xe chuyên chở dùng xe tải cũng được đi thôi.
Phía sau người đàn ông trung niên này làm một nhóm người bây giờ bước theo người của Hoách Nam sắp xếp trên đường đi ra đến bãi đậu xe người này nhìn thấy nhóm Vô Ảnh này gần mười người trong lòng thầm nghĩ điều gì đó nên mới lên tiếng hỏi.
-Các anh lần này định trốn qua đây làm công nhân để có tiền sao? Ở đây làm cực lắm không giống như trong nước đâu nhất là cái lão Hoách Nam hắn keo kiệt lắm. Các anh đi làm như thế này không sợ bị phát hiện trục xuất về mất cả chì lẫn chài à?
Người đàn ông bây giờ mới ngẫn người ra một chút hắn chợ hiểu rằng tên tài xế này nhầm lẫn điều gì đó. Hắn cho rằng đám người mình sẽ đưa đến nơi đã sắp xếp là những người trốn kiểm soát đi làm việc kiếm tiền.
-Cũng ở tình huống bắt buộc thôi. Nhưng ở đây đất chật người đông chắc không đến nỗi nào. Hi vọng kiếm được một ít tiền để cuộc sống sau này tốt hơn.
Thấy người đàn ông đáp lại cũng không phải từ chối người thiếu niên thở dài nói với hắn khi đã đến gần xe.
-Tôi nói mấy anh đừng ngại. Thà làm đám cửu vạn bán sức lấy tiền ở biên giới còn hơn ở đây. Đi làm ở đây mình người nước ngoài nhất là dân trong nước bị họ khinh dữ lắm. Nhưng mà chắc làm cho lão Hoách sẽ đỡ hơn. Nếu làm cho người khác sợ rằng không có cái gì nữa mới đáng nói. Nên các anh có nản chí thì đừng có đi làm cho chỗ khác cứ về lại vùng biên mà làm cửu vạn khi đó đôi khi lại tốt hơn.
Người tài xế vốn thật tình nên cũng chỉ suy nghĩ đơn giản không nghĩ rằng những người này đến vì việc hệ trọng nào đó của họ.
-Thôi phải làm thử mới biết chứ hiện tai chưa làm việc thì cũng không nói được gì. Anh chở mọi người đến nơi cần thiết là được rồi.
-Ừ! Tôi nói nữa không khéo lão Hoách lại nói tôi nhiều chuyện. Mọi người lên sau thùng xe đi địa điểm cũng không xa đây lắm. Một khu vực nhà ở bình dân cách đây không xa đâu.
Thấy được việc mình nói cũng không có tác dụng gì trong thời điểm này người tài xế bước lên trong xe để cho đám người Vô Ảnh bước về sau Thùng xe. Đợi cho mọi người lên xe hết nhìn qua kính chiếu hậu hắn mới nổ máy xe rời khỏi sân bay.
Người đàn ông vừa nói chuyện với tài xế xong bây giờ mới lấy ra điện thoại của mình mở nguồn lên sau đó nhấn một dãy số điện thoại mình được cung cấp.
Bên kia điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy.
-Blake! Tôi thi Lang đây đôi ngũ cần thiết hiện tại vừa đến Thẩm Quyến hiện tại đang đến nơi tập kết khi nào Thiếu Kiệt đến anh cứ liên hệ với số này.
Thi Lang bây giờ nói một giọng tiếng anh đầy đủ cho Blake nghe. Hắn đi theo đến đây chỉ để dẫn đường. Hắn thừa hiểu mấy người mà Blake sắp xếp nếu đi một mình đến đất nước này thì cũng có khó khăn không nhỏ bởi họ không giao tiếp được người nào cần thiết. Cho du có nói tiếng anh thì cũng không ai hiểu gì.
-Được rồi! Cám ơn ông! Khi nào Thiếu Kiệt đến Thẩm Quyến tôi sẽ liên lạc. Việc đi lại sắp xếp cho những người của tôi nhờ ông đỡ một chút vậy.
-Cậu khỏi lo đi. Cậu đã nhờ tôi chắc chắn làm được. Đợi khi cậu đến tôi giao lại đám người này lại cho câu rồi lại bay về bên kia như thế xem như hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó khăn là mấy xem như đi thư giãn một chút cũng không sao.
Thi Lang bây giờ cũng cúp máy hắn thấy không cần phải nói nhiều nữa với Blake bởi vì mọi thứ ở đây chỉ là đến trước sắp xếp nơi ở đợi cho Blake với Jackson đến tiếp quản là xong.
Cũng ngay lúc này tại sân bay một người khác sau khi ra khỏi cánh cửa thủ tục hải quan một người mang theo hành lý cầm lấy điện thoại mở ra gọi điện vào một số đã lưu trong danh bạ.
Một người đang ngồi trong một chiếc ô tô gần đó lúc này điện thoại vang lên. Hắn hướng về xung quanh nhận ra một người thanh niên đang cầm điện thoại gọi đến cho mình.
Hắn đưa tay bấm máy bận rồi nói với Tài xế phía trước mình lái xe đến ngay chỗ người thanh niên đang đứng cạnh hành lý kia. Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh chầm chậm rồi dừng lại.
Mở cửa ra người đàn ông này vui vẻ nhìn người Thiếu niên lên tiếng nói.
-Cậu Trương đến đây là tôi phải tự thân ra sân bay đón người đây này. Cậu thấy không vừa nghe cậu đến tôi lập tức bỏ hết mọi chuyện đấy.
Trương Hạo lúc này cũng vui vẻ nhìn người đàn ông trước mặt mình cười cười đáp lại lời hắn.
-Ngài Ninh cần gì khách sáo như thế. Ngài chỉ cần cho người ra sân bay đón tôi là được rồi cần gì ngài phải đi đến đón như thế này long trọng quá rồi.
-Cậu cứ nói thế Tuổi trẻ tài cao như cậu lại là một người có tài chính lớn làm sao mà tôi bỏ qua được. Giờ cậu muốn đi đâu nào chúng ta đi uống chút gì đó đi rồi từ từ nói chuyện.
Trong lòng Trương Hạo lúc này cũng thầm mắng cái tên trước mặt thật sự giả vờ rất có phong cách. Nếu như không biết có thể tưởng rằng hắn với người trước mặt này là bạn thân thiết không ít. Kỹ năng diễn xuất vượt trội cười nói vui vẻ như thế này Trương Hạo cảm giác không bằng.
-Cũng tối rồi. Buổi tối tôi ít khi uống với việc mới xuống máy bay cũng không quen khi hậu lắm. Nếu có ăn gì đó thì tôi nghĩ nên ăn chút đồ nướng ven đường đôi khi thích hợp hơn. Nhà Hàng thì cứ từ từ cũng được. Tôi còn ở đây lâu mà Sở Ninh ông cứ làm như tôi ở đây chỉ một hai ngày vậy.
-Ý kiến hay! Lâu lắm rồi tôi cũng không ăn đồ nước ở Thẩm Quyến này. Đôi khi mấy món ăn ở nhà hàng lại không bằng những quán xá lề đường như thế đâu. Xem ra cậu Trương đây cũng sành ăn không kém.
Sở Ninh bây giờ rất vui vẻ xem như ý kiến của Trương Hạo là một đề nghị tốt. Người Tài xế của Sở Ninh nghe hắn nói như thế cũng mở cốp sau ra đêm đồ đặt hành lý của Trương Hạo đặt lên sau xe.
Trương Hạo được Sở Ninh mở cửa cho hắn lên xe ngồi cạnh mình ở băng ghế sau. Trong khoảnh khắc ngắn gủi này đôi tay của Trương Hạo cầm chiếc điện thoại nhanh chóng soạn một dòng tin nhắn gửi đến một số điện thoại với nội dung ngắn gọn.
“ Đã Tới Thẩm Quyến ”
Khi Sở Ninh đóng cửa xe lại người tài xế của hắn lúc này mới để chiếc xe tiếp tục lăn bánh rời khỏi sân bay. Lúc này nhìn Trương Hạo Sở Ninh khá vui vẻ nói với hắn.
-Cậu Trương đây canh ngay cũng tốt quá chứ hai ngày nữa là đến lúc họp cổ đông lúc đó chỉ cần sắp xếp thêm một người luật sư để cho Mã Hóa Đằng buộc phải thay đổi cổ đông là được. Khi đó Mã Hóa Đằng hắn dù có phòng trước phòng sau như thế nào cũng không hiệu quả. Thật chất với cổ phần tôi đang nắm không phải không có lợi nhưng mà việc cứ doanh thu không ổn định tôi lại thấy không mấy thoải mái.
Trương Hạo nghe được Sở Ninh lên tiếng nói như vậy cũng đem điện thoại cất vào trong túi rồi mới đáp lời với hắn.
-Tôi cũng biết ngành công nghệ mà đi sai một chút là thiệt hại không ít. Mã Hóa Đằng hắn dã tâm có những chưa chắc đã đưa ra những phương án thích hợp cho những thứ hắn đầu tư. Đôi khi thua lỗ hoặc có lợi nhuận là bình thường. Nhưng tại sao ông không bán ra cổ phần giống như mọi người mà lại tìm đối tác trong âm thầm. Tôi thấy ông bán theo cách nào cũng như nhau sao phải làm thế?
Dù theo lời của Thiếu Kiệt ngầm mua lại một số cổ đông lớn nhưng cho đến hiện tại Trương Hạo cũng không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại bỏ ra cái giá lớn để mua lại những người này chỉ để có một phương án dự phòng. Trong khi đó số lượng cổ phiếu lớn lại là một món tiền không nhỏ.
-Cậu cứ nói đùa bán một lượng cổ phiếu lớn trong tay tôi đem ra thị trường thì chỉ có nước làm cho cổ phiếu rớt giá thê thảm thôi. Chỉ năm phần trăm trong tay bất cứ người nào bán ra đều đả ảnh hưởng đến thị trường không ít. Cậu nghĩ xem tôi chỉ còn có cách giữ giá là chuyển nhượng thẳng trực tiếp cho cậu như thế vào họp cổ đông số cổ phiếu vẫn giữ nguyên mà người sở hữu chỉ cần đổi tên là được. Đỡ phải mất quá nhiều tiền trên thị trường.
Trương Hạo cũng không phải ngốc với lời nói của Sở Ninh hắn cũng hiểu được một phần nào. Dù hắn học không nhiều nhưng đã kinh doanh cũng được một thời gian. Hắn hiểu việc chuyển nhượng tên cổ phần thông qua một hợp đồng mua bán bên ngoài thì sẽ làm cổ phiếu không bị rớt giá mà Sở Ninh hắn còn được lợi về thu được giá cao cần thiết của tiền lời cổ phần.
-Như thế thì ông đúng là có lợi không ít nhỉ. Vừa kiếm được một mớ tiền, Vừa lại nhẹ gánh không phải lo đến việc lời lỗ của doanh thu bởi quyết sách của Mã Hóa Đằng đem tới. Bao nhiêu thiệt hại nếu hắn làm sai thì tôi hưởng hết.
Người đàn ông trung niên lúc này mới lên tiếng nói với người thanh niên cầm tấm bảng.
-Anh là người được cử đến đón chúng tôi? Xe hiện tại ở đâu vây?
-Mấy anh là Vô Ảnh sao? Tôi được ông Hoách Nam nhớ đến đưa mấy anh đến nơi cần thiết. Hiện tại chúng ta đi thôi xe đang đợi ở ngoài. Tôi cũng không hiểu tại sao ông ta lại nói tôi lấy xe tải chở người thật khó hiểu.
Thấy người thanh niên này nói ra người sắp xếp nơi để đám người Vô Ảnh mình ở Thẩm Quyến này là Hoách Nam. Người đàn ông này có chút tin tưởng.
-Không sao. Xe nào cũng là xe trong chốc lát không kiếm được xe chuyên chở dùng xe tải cũng được đi thôi.
Phía sau người đàn ông trung niên này làm một nhóm người bây giờ bước theo người của Hoách Nam sắp xếp trên đường đi ra đến bãi đậu xe người này nhìn thấy nhóm Vô Ảnh này gần mười người trong lòng thầm nghĩ điều gì đó nên mới lên tiếng hỏi.
-Các anh lần này định trốn qua đây làm công nhân để có tiền sao? Ở đây làm cực lắm không giống như trong nước đâu nhất là cái lão Hoách Nam hắn keo kiệt lắm. Các anh đi làm như thế này không sợ bị phát hiện trục xuất về mất cả chì lẫn chài à?
Người đàn ông bây giờ mới ngẫn người ra một chút hắn chợ hiểu rằng tên tài xế này nhầm lẫn điều gì đó. Hắn cho rằng đám người mình sẽ đưa đến nơi đã sắp xếp là những người trốn kiểm soát đi làm việc kiếm tiền.
-Cũng ở tình huống bắt buộc thôi. Nhưng ở đây đất chật người đông chắc không đến nỗi nào. Hi vọng kiếm được một ít tiền để cuộc sống sau này tốt hơn.
Thấy người đàn ông đáp lại cũng không phải từ chối người thiếu niên thở dài nói với hắn khi đã đến gần xe.
-Tôi nói mấy anh đừng ngại. Thà làm đám cửu vạn bán sức lấy tiền ở biên giới còn hơn ở đây. Đi làm ở đây mình người nước ngoài nhất là dân trong nước bị họ khinh dữ lắm. Nhưng mà chắc làm cho lão Hoách sẽ đỡ hơn. Nếu làm cho người khác sợ rằng không có cái gì nữa mới đáng nói. Nên các anh có nản chí thì đừng có đi làm cho chỗ khác cứ về lại vùng biên mà làm cửu vạn khi đó đôi khi lại tốt hơn.
Người tài xế vốn thật tình nên cũng chỉ suy nghĩ đơn giản không nghĩ rằng những người này đến vì việc hệ trọng nào đó của họ.
-Thôi phải làm thử mới biết chứ hiện tai chưa làm việc thì cũng không nói được gì. Anh chở mọi người đến nơi cần thiết là được rồi.
-Ừ! Tôi nói nữa không khéo lão Hoách lại nói tôi nhiều chuyện. Mọi người lên sau thùng xe đi địa điểm cũng không xa đây lắm. Một khu vực nhà ở bình dân cách đây không xa đâu.
Thấy được việc mình nói cũng không có tác dụng gì trong thời điểm này người tài xế bước lên trong xe để cho đám người Vô Ảnh bước về sau Thùng xe. Đợi cho mọi người lên xe hết nhìn qua kính chiếu hậu hắn mới nổ máy xe rời khỏi sân bay.
Người đàn ông vừa nói chuyện với tài xế xong bây giờ mới lấy ra điện thoại của mình mở nguồn lên sau đó nhấn một dãy số điện thoại mình được cung cấp.
Bên kia điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy.
-Blake! Tôi thi Lang đây đôi ngũ cần thiết hiện tại vừa đến Thẩm Quyến hiện tại đang đến nơi tập kết khi nào Thiếu Kiệt đến anh cứ liên hệ với số này.
Thi Lang bây giờ nói một giọng tiếng anh đầy đủ cho Blake nghe. Hắn đi theo đến đây chỉ để dẫn đường. Hắn thừa hiểu mấy người mà Blake sắp xếp nếu đi một mình đến đất nước này thì cũng có khó khăn không nhỏ bởi họ không giao tiếp được người nào cần thiết. Cho du có nói tiếng anh thì cũng không ai hiểu gì.
-Được rồi! Cám ơn ông! Khi nào Thiếu Kiệt đến Thẩm Quyến tôi sẽ liên lạc. Việc đi lại sắp xếp cho những người của tôi nhờ ông đỡ một chút vậy.
-Cậu khỏi lo đi. Cậu đã nhờ tôi chắc chắn làm được. Đợi khi cậu đến tôi giao lại đám người này lại cho câu rồi lại bay về bên kia như thế xem như hoàn thành nhiệm vụ cũng không khó khăn là mấy xem như đi thư giãn một chút cũng không sao.
Thi Lang bây giờ cũng cúp máy hắn thấy không cần phải nói nhiều nữa với Blake bởi vì mọi thứ ở đây chỉ là đến trước sắp xếp nơi ở đợi cho Blake với Jackson đến tiếp quản là xong.
Cũng ngay lúc này tại sân bay một người khác sau khi ra khỏi cánh cửa thủ tục hải quan một người mang theo hành lý cầm lấy điện thoại mở ra gọi điện vào một số đã lưu trong danh bạ.
Một người đang ngồi trong một chiếc ô tô gần đó lúc này điện thoại vang lên. Hắn hướng về xung quanh nhận ra một người thanh niên đang cầm điện thoại gọi đến cho mình.
Hắn đưa tay bấm máy bận rồi nói với Tài xế phía trước mình lái xe đến ngay chỗ người thanh niên đang đứng cạnh hành lý kia. Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh chầm chậm rồi dừng lại.
Mở cửa ra người đàn ông này vui vẻ nhìn người Thiếu niên lên tiếng nói.
-Cậu Trương đến đây là tôi phải tự thân ra sân bay đón người đây này. Cậu thấy không vừa nghe cậu đến tôi lập tức bỏ hết mọi chuyện đấy.
Trương Hạo lúc này cũng vui vẻ nhìn người đàn ông trước mặt mình cười cười đáp lại lời hắn.
-Ngài Ninh cần gì khách sáo như thế. Ngài chỉ cần cho người ra sân bay đón tôi là được rồi cần gì ngài phải đi đến đón như thế này long trọng quá rồi.
-Cậu cứ nói thế Tuổi trẻ tài cao như cậu lại là một người có tài chính lớn làm sao mà tôi bỏ qua được. Giờ cậu muốn đi đâu nào chúng ta đi uống chút gì đó đi rồi từ từ nói chuyện.
Trong lòng Trương Hạo lúc này cũng thầm mắng cái tên trước mặt thật sự giả vờ rất có phong cách. Nếu như không biết có thể tưởng rằng hắn với người trước mặt này là bạn thân thiết không ít. Kỹ năng diễn xuất vượt trội cười nói vui vẻ như thế này Trương Hạo cảm giác không bằng.
-Cũng tối rồi. Buổi tối tôi ít khi uống với việc mới xuống máy bay cũng không quen khi hậu lắm. Nếu có ăn gì đó thì tôi nghĩ nên ăn chút đồ nướng ven đường đôi khi thích hợp hơn. Nhà Hàng thì cứ từ từ cũng được. Tôi còn ở đây lâu mà Sở Ninh ông cứ làm như tôi ở đây chỉ một hai ngày vậy.
-Ý kiến hay! Lâu lắm rồi tôi cũng không ăn đồ nước ở Thẩm Quyến này. Đôi khi mấy món ăn ở nhà hàng lại không bằng những quán xá lề đường như thế đâu. Xem ra cậu Trương đây cũng sành ăn không kém.
Sở Ninh bây giờ rất vui vẻ xem như ý kiến của Trương Hạo là một đề nghị tốt. Người Tài xế của Sở Ninh nghe hắn nói như thế cũng mở cốp sau ra đêm đồ đặt hành lý của Trương Hạo đặt lên sau xe.
Trương Hạo được Sở Ninh mở cửa cho hắn lên xe ngồi cạnh mình ở băng ghế sau. Trong khoảnh khắc ngắn gủi này đôi tay của Trương Hạo cầm chiếc điện thoại nhanh chóng soạn một dòng tin nhắn gửi đến một số điện thoại với nội dung ngắn gọn.
“ Đã Tới Thẩm Quyến ”
Khi Sở Ninh đóng cửa xe lại người tài xế của hắn lúc này mới để chiếc xe tiếp tục lăn bánh rời khỏi sân bay. Lúc này nhìn Trương Hạo Sở Ninh khá vui vẻ nói với hắn.
-Cậu Trương đây canh ngay cũng tốt quá chứ hai ngày nữa là đến lúc họp cổ đông lúc đó chỉ cần sắp xếp thêm một người luật sư để cho Mã Hóa Đằng buộc phải thay đổi cổ đông là được. Khi đó Mã Hóa Đằng hắn dù có phòng trước phòng sau như thế nào cũng không hiệu quả. Thật chất với cổ phần tôi đang nắm không phải không có lợi nhưng mà việc cứ doanh thu không ổn định tôi lại thấy không mấy thoải mái.
Trương Hạo nghe được Sở Ninh lên tiếng nói như vậy cũng đem điện thoại cất vào trong túi rồi mới đáp lời với hắn.
-Tôi cũng biết ngành công nghệ mà đi sai một chút là thiệt hại không ít. Mã Hóa Đằng hắn dã tâm có những chưa chắc đã đưa ra những phương án thích hợp cho những thứ hắn đầu tư. Đôi khi thua lỗ hoặc có lợi nhuận là bình thường. Nhưng tại sao ông không bán ra cổ phần giống như mọi người mà lại tìm đối tác trong âm thầm. Tôi thấy ông bán theo cách nào cũng như nhau sao phải làm thế?
Dù theo lời của Thiếu Kiệt ngầm mua lại một số cổ đông lớn nhưng cho đến hiện tại Trương Hạo cũng không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại bỏ ra cái giá lớn để mua lại những người này chỉ để có một phương án dự phòng. Trong khi đó số lượng cổ phiếu lớn lại là một món tiền không nhỏ.
-Cậu cứ nói đùa bán một lượng cổ phiếu lớn trong tay tôi đem ra thị trường thì chỉ có nước làm cho cổ phiếu rớt giá thê thảm thôi. Chỉ năm phần trăm trong tay bất cứ người nào bán ra đều đả ảnh hưởng đến thị trường không ít. Cậu nghĩ xem tôi chỉ còn có cách giữ giá là chuyển nhượng thẳng trực tiếp cho cậu như thế vào họp cổ đông số cổ phiếu vẫn giữ nguyên mà người sở hữu chỉ cần đổi tên là được. Đỡ phải mất quá nhiều tiền trên thị trường.
Trương Hạo cũng không phải ngốc với lời nói của Sở Ninh hắn cũng hiểu được một phần nào. Dù hắn học không nhiều nhưng đã kinh doanh cũng được một thời gian. Hắn hiểu việc chuyển nhượng tên cổ phần thông qua một hợp đồng mua bán bên ngoài thì sẽ làm cổ phiếu không bị rớt giá mà Sở Ninh hắn còn được lợi về thu được giá cao cần thiết của tiền lời cổ phần.
-Như thế thì ông đúng là có lợi không ít nhỉ. Vừa kiếm được một mớ tiền, Vừa lại nhẹ gánh không phải lo đến việc lời lỗ của doanh thu bởi quyết sách của Mã Hóa Đằng đem tới. Bao nhiêu thiệt hại nếu hắn làm sai thì tôi hưởng hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.