Chương 977: Đe dọa tố cáo
Diệt Thiên
22/05/2019
Thiếu Kiệt rùng mình một cái lập tức gạt phăng ý
nghĩ của mình ra. Hắn thấy cũng không thể nào tiếp nhận thêm người nào.
Ngoại lệ có mấy người là hắn quen biết từ trước cũng không có thêm người nào thuộc diện cá biệt.
- Nhìn mày là biết mới hù một cái đã run rồi. Mà nói thiệt chứ tao mà là mày thì cũng run chứ chả chơi kiếm bá người bạn gái sướng thì có sướng nhưng bị quản kỹ quá.
Trương Hạo ngày lập tức châm chọc Thiếu Kiệt, đã có cơ hội thì hắn sẽ không bỏ qua. Không bị lời nói của Trương Hạo làm mình phân vân. Thiếu Kiệt suy nghĩ rằng mấy cô nàng ở nhà chắc không đến mức cực đoan như vậy. Phải có một lý do nào đó khiến cho Tú Trinh có thế được mấy người họ tán thành dẫn đội tiếp viện.
Blake với Jackson cũng im lặng không nói gì mà quan sát hại bên đường, người tài xế được Trịnh Tài Bảo cho Thiếu Kiệt mượn để chở họ đến nơi cần lúc này không nói lời gì.
Hắn ta không biết nói gì là thứ yếu nhưng mà người có thể để Trịnh Tài Bảo chịu được cái gọi là ngang hàng ở thành phố Thẩm Quyến này rất ích mà những người này tính khí và quyền hành cũng không chỉ đơn giản nói vài lời là được.
Cả đoạn đường không ai nói lời nào với ai. Nhưng nhìn bộ dạng âm trầm của Thiếu Kiệt có phần suy tư rất nhiều.
Trong khi đó có một người đang hậm hực bực bội vì chờ đợi cô đi tới đi lui nhưng không có cách nào khác. Thiếu Kiệt không đến cô cũng không biết phải làm gì, đi kiếm thì cô cũng không biết phải đi đâu hơn nữa đây cũng không phải là nơi cô có thể tùy tiện đi lại.
Thấy Tú Trinh đi tới đi lui trong cái nhà khó hết dậm chân rồi cái mặt hầm hầm bực bội dù đám người Vô Ảnh muốn chọc ghẹo cô nhưng cũng không dám nói điều gì. Thấy cứ để như thế không phải là cách nên một người trong Vô ảnh mới lên tiếng.
- Tú Trinh cô thấy mệt không chứ đám bọn tui thấy mệt đấy Thiếu Kiệt có đến thì cũng có giờ giấc còn cô cứ đi qua đi lại như thế này cậu ấy chưa đến bọn tôi đã chóng mặt mệt hơn hành quân rồi.
- Mấy người thì biết gì đúng lý ra cậu ta nghe tôi đến phải lên đường đi đến đây mới đúng. Đã qua mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Có khi nào trên đường tới đây gặp chuyện gì không chứ cậu ta giờ giấc nghiêm túc lắm.
Tú Trinh một mực cho rằng biết cô đem theo tiếp viện đến chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ tập trung để cho Vô Ảnh hội họp tại một địa phương nào đó. Nhưng đến hiện tại cô vẫn không thấy hắn sợ có điều gì đã xảy ra nên khá bồn chồn lo lắng.
Vì Thiếu Kiệt mới cách đây chưa đầy hai mươi bốn giờ đã bị nhóm người Huyết Long tính kế. Cô sợ rằng nhóm người Thiếu Kiệt trên đường đến đây lại đụng độ với đám người kia.
Nhưng cô không suy nghĩ xem liệu huyết Long lại làm ra hành động mạnh mẽ đến mức không sợ các thế lực địa phương khi một ngày làm ra nhiều việc như thế còn muốn tiến hành.
- Thôi đi cô nương ơi đâu phải ai cũng một chút là gặp nguy hiểm tôi bảo đảm với cô Blake với Jackson không nói chuyện cô đến đây. Nếu là tôi chắc sẽ không nói chứ ở đó mà họ nói.
Nhìn thấy khả năng bị tập kích của Thiếu Kiệt không lớn một thành viên của Vô Ảnh dựa theo tính cách của chính mình đưa ra một suy nghĩ mà không chỉ hắn còn những người có suy nghĩ giống hắn đều phải gật đầu tán thành.
- Làm gì đến nỗi đó chưa biết chừng họ nói rồi đấy nhưng mà Thiếu Kiệt đang bận gì đó không thể đến được cũng chưa biết chừng. Mọi người nên nhớ cậu ấy bị khá nhiều thế lực nhìn chằm chằm hành động không thể tùy tiện được.
- Cái này cũng chưa chắc đâu cậu ấy không đến được là thật nhưng Blake với Jackson không phải có thể đi thay sao. Để một trong hai người đến đây vẫn được mà.
Cuộc tranh luận diễn ra khá sôi nổi. Họ dường như quên mất nhân vật chính của chuyện này là Tú Trinh. Nhìn những ý kiến đưa ra của từng thành viên cô mặt mày cứ như ai đang gây khó dễ gì cho mình.
- Mấy người đợi đó chuyện này tôi sẽ ghi nhớ xong việc này đi mai mốt tôi tính sổ với mấy người sau.
- Tôi nói một lời được chứ nhỉ. Mọi người đến đây vào lúc tờ mờ sáng vậy cũng không thể nào bắt người khác cũng thức giống mọi người đi. Thiếu Kiệt cậu ấy cũng cần nghỉ ngơi vậy không phải sao. Nhất là cậu ta mệt mỏi cả ngày vật lộn với sinh tử của chính mình đấy.
Người tài xế đi cùng với Tú Trinh hiện tại chỉ mỉm cười nói ra suy nghĩ của mình. Hắn được cho biết một chút thông tin cần thiết để có thể trợ giúp nhóm thành viên đến đây theo Tú Trinh.
- Ai nói cũng đúng hết chỉ có tôi là sai vậy nhỉ. Ít nhất cũng một người theo phe của tôi mới đúng chứ tại sao vậy chứ. Ít nhất tôi cũng có tâm lo lắng cho Thiếu Kiệt còn mấy người dường như không quan tâm nhỉ. Nên nhớ Thiếu Kiệt quan trọng như thế nào tôi không cần phải nhắc đâu đúng không.
Tú Trinh nhấn giọng một cách chắc chắn rằng chuyện này không thể đùa được làm cho mọi ngươi lắc đầu thở dài. Những lúc cần nghiêm túc cô lại không thực sự làm đúng như những gì vào thời điểm đó nên làm. Giờ lại trong hoàn cảnh chưa có gì thì lại tỏ ra nghiêm túc một cách thái quá.
- Tú Trinh ai cũng biết cần phải nên làm như thế nào cô cũng đừng làm mọi việc nghiêm trọng lên như thế. Không phải cô quên rằng nhóm người Blake với Jackson ít nhất vẫn có số điện thoại của cô hay sao? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì họ không biết gọi điện báo cho chúng ta sao. Thế nên cô cũng đừng làm mọi người loạn theo cô. Cứ bình tĩnh đợi Thiếu Kiệt đến sẽ rõ mọi thứ thôi.
Ngươi thành viên của Vô Ảnh bây giờ cũng nghiêm túc nói chuyện với Tú Trinh không có vẻ gì là đùa giỡn. Hắn thấy Tú Trinh quan tâm quá hóa loạn điển hình là việc không chịu ngồi hoặc đứng một chỗ mà cứ đi tới đi lui theo quán tính của Tú Trinh đã làm cho mọi người không thấy thích hợp lắm ở một người dẫn đội cần thiết.
Không phải họ cho rằng Tú Trinh không có năng lực dẫn đội. Cô có thừa tiếng nói và năng lực để làm chuyện này nhưng chỉ có thói quen thích độc lập muốn làm gì làm đó của cô là không được.
Khác với mấy người khác. Cô là người không chịu ràng buộc nhất. Bảo Huân Công Toại hay cô đều có sự phối hợp ăn ý trong tác chiến đoàn đội chứ không đơn thuần riêng lẻ. Nhưng tính cách cá nhân của cô khá cao khi nào có cơ hội đơn đả độc đấu cô lập tức sử dụng mà không cần biết ảnh hưởng ra sao.
Tú Trinh bây giờ lâm vào trầm mặc một chút. Giờ cô mới nhớ ra được nếu như có chuyện gì trên đường xảy ra thì việc Blake với Jackson gọi viện trợ là điều chắc chắn. Nhưng cả buổi đợi cũng không thấy được một chút âm thanh nào của chiếc điện thoại vang lên. Cô không phải là người biết sai mà không sửa.
Bị những thành viên trong Vô Ảnh nói như vậy cô cũng tự mình nhận ra được.Thiếu Kiệt có lẽ chưa đến vì một lý do nào đó. Và bản thân Blake với Jackson cũng chưa hề liên lạc bảo cô phải đợi hoặc sắp xếp thời gian cho thành viên tiếp viện ở một nơi cần thiết.
Trong đầu cô nghĩ tới giả thuyết của người tài xế được Hà Thúc chuẩn bị rồi gật gù. Tú Trinh tự mình suy nghĩ đặt cô vào vị trí của Thiếu Kiệt sau một ngày gặp nhiều chuyện như thế phải làm gì.
Khá nhanh cô có được câu trả lời cho chính mình. Nếu không ngủ để lấy lại sức hoặc là nghỉ ngơi quá ngắn có thể nhìn bên ngoài sẽ không có gì nhưng sức khỏe bên trong sẽ không ở mức tốt nhất.
- Được rồi ngồi đợi thì ngồi đợi, Cũng không phải chỉ mình tôi. Muốn Thiếu Kiệt đến nhanh để mọi người rời khỏi đây nếu mà mấy người đã không muốn thì thôi,
Giả vờ như mình quan tâm đến mọi người Tú Trinh ngồi một góc đối diện với nhóm người Vô Ảnh đang tập trung trong phòng cô gắng nói ra lời biện minh cho mình.
- ở đây cũng không ai có trạng thái thay đổi thất thường như cô đâu Tú Trinh. Mọi người đều biết tầm quan trong của những việc sắp tới nên cô gắng nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỉ có cô làm phiền mọi người thôi đấy. Nếu mà cô còn làm rộn nữa Thiếu Kiệt tới tôi mách cậu ta cho xem.
Ha Ha Ha
- Tôi bảo đảm anh mà nói thì sau này giờ huấn luyện cách đấu anh thê thảm rồi. Nói trước với anh nếu không đánh lại cô ta thì đừng nên làm không khéo lại mang thương tích đầy mình đấy.
Một người khác nghe đối phương chế bai Tú Trinh liền lên tiếng nhắc nhở. Người này ngay lập tức có câu trả lời đáp lại một cách thách thức Tú Trinh.
- Chưa biết được đâu. Nếu như nói với Thiếu Kiệt chút xíu gì đó liên quan đến Tú Trinh cô ấy phải đi về là điều chắc rồi đấy. Có ở lại Thiếu Kiệt cũng không cho phép đâu. Cho dù cô ấy không chịu về thì sớm muộn cũng bị Bảo Huân mắng cho một trận còn nếu mà dùng việc công báo thù riêng thì mọi người hiểu rồi đó.
Đám người thành viên của Vô Ảnh bây giờ cười đùa. Không có dáng vẽ căn thẳng nghiêm túc với Tú Trinh nữa. Chỉ có việc châm chọc cô bởi họ hiểu Thiếu Kiệt sẽ không muốn một quả bom nổ chậm bên người như Tú Trinh ở những thời điểm mẫn cảm.
- Anh Dám! Có tin không đợi Thiếu Kiệt xuất hiện tôi cho anh biết tay không. Đừng tưởng tui không dám ra tay. Bất quá ở lỳ đây xem cậu ta dám làm gì tôi.
- Đúng là không ai dám làm gì cô hết đâu. Nhưng tôi chưa chắc đã đồng ý để cô tham gia vào những nhiệm vụ cần thiết lúc cần.
Một âm thanh vang lên sau cánh cửa đang đóng. Nó đang được từ từ kéo lên khỏi mặt đất nơi đó có vài người đứng trước cánh cổng. Âm thanh quen thuộc đến mức Tú Trinh đứng ngây ra không hề nói lại lời nào mà chỉ quay ra nhìn cánh cửa đang được kéo lên
- Nhìn mày là biết mới hù một cái đã run rồi. Mà nói thiệt chứ tao mà là mày thì cũng run chứ chả chơi kiếm bá người bạn gái sướng thì có sướng nhưng bị quản kỹ quá.
Trương Hạo ngày lập tức châm chọc Thiếu Kiệt, đã có cơ hội thì hắn sẽ không bỏ qua. Không bị lời nói của Trương Hạo làm mình phân vân. Thiếu Kiệt suy nghĩ rằng mấy cô nàng ở nhà chắc không đến mức cực đoan như vậy. Phải có một lý do nào đó khiến cho Tú Trinh có thế được mấy người họ tán thành dẫn đội tiếp viện.
Blake với Jackson cũng im lặng không nói gì mà quan sát hại bên đường, người tài xế được Trịnh Tài Bảo cho Thiếu Kiệt mượn để chở họ đến nơi cần lúc này không nói lời gì.
Hắn ta không biết nói gì là thứ yếu nhưng mà người có thể để Trịnh Tài Bảo chịu được cái gọi là ngang hàng ở thành phố Thẩm Quyến này rất ích mà những người này tính khí và quyền hành cũng không chỉ đơn giản nói vài lời là được.
Cả đoạn đường không ai nói lời nào với ai. Nhưng nhìn bộ dạng âm trầm của Thiếu Kiệt có phần suy tư rất nhiều.
Trong khi đó có một người đang hậm hực bực bội vì chờ đợi cô đi tới đi lui nhưng không có cách nào khác. Thiếu Kiệt không đến cô cũng không biết phải làm gì, đi kiếm thì cô cũng không biết phải đi đâu hơn nữa đây cũng không phải là nơi cô có thể tùy tiện đi lại.
Thấy Tú Trinh đi tới đi lui trong cái nhà khó hết dậm chân rồi cái mặt hầm hầm bực bội dù đám người Vô Ảnh muốn chọc ghẹo cô nhưng cũng không dám nói điều gì. Thấy cứ để như thế không phải là cách nên một người trong Vô ảnh mới lên tiếng.
- Tú Trinh cô thấy mệt không chứ đám bọn tui thấy mệt đấy Thiếu Kiệt có đến thì cũng có giờ giấc còn cô cứ đi qua đi lại như thế này cậu ấy chưa đến bọn tôi đã chóng mặt mệt hơn hành quân rồi.
- Mấy người thì biết gì đúng lý ra cậu ta nghe tôi đến phải lên đường đi đến đây mới đúng. Đã qua mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Có khi nào trên đường tới đây gặp chuyện gì không chứ cậu ta giờ giấc nghiêm túc lắm.
Tú Trinh một mực cho rằng biết cô đem theo tiếp viện đến chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ tập trung để cho Vô Ảnh hội họp tại một địa phương nào đó. Nhưng đến hiện tại cô vẫn không thấy hắn sợ có điều gì đã xảy ra nên khá bồn chồn lo lắng.
Vì Thiếu Kiệt mới cách đây chưa đầy hai mươi bốn giờ đã bị nhóm người Huyết Long tính kế. Cô sợ rằng nhóm người Thiếu Kiệt trên đường đến đây lại đụng độ với đám người kia.
Nhưng cô không suy nghĩ xem liệu huyết Long lại làm ra hành động mạnh mẽ đến mức không sợ các thế lực địa phương khi một ngày làm ra nhiều việc như thế còn muốn tiến hành.
- Thôi đi cô nương ơi đâu phải ai cũng một chút là gặp nguy hiểm tôi bảo đảm với cô Blake với Jackson không nói chuyện cô đến đây. Nếu là tôi chắc sẽ không nói chứ ở đó mà họ nói.
Nhìn thấy khả năng bị tập kích của Thiếu Kiệt không lớn một thành viên của Vô Ảnh dựa theo tính cách của chính mình đưa ra một suy nghĩ mà không chỉ hắn còn những người có suy nghĩ giống hắn đều phải gật đầu tán thành.
- Làm gì đến nỗi đó chưa biết chừng họ nói rồi đấy nhưng mà Thiếu Kiệt đang bận gì đó không thể đến được cũng chưa biết chừng. Mọi người nên nhớ cậu ấy bị khá nhiều thế lực nhìn chằm chằm hành động không thể tùy tiện được.
- Cái này cũng chưa chắc đâu cậu ấy không đến được là thật nhưng Blake với Jackson không phải có thể đi thay sao. Để một trong hai người đến đây vẫn được mà.
Cuộc tranh luận diễn ra khá sôi nổi. Họ dường như quên mất nhân vật chính của chuyện này là Tú Trinh. Nhìn những ý kiến đưa ra của từng thành viên cô mặt mày cứ như ai đang gây khó dễ gì cho mình.
- Mấy người đợi đó chuyện này tôi sẽ ghi nhớ xong việc này đi mai mốt tôi tính sổ với mấy người sau.
- Tôi nói một lời được chứ nhỉ. Mọi người đến đây vào lúc tờ mờ sáng vậy cũng không thể nào bắt người khác cũng thức giống mọi người đi. Thiếu Kiệt cậu ấy cũng cần nghỉ ngơi vậy không phải sao. Nhất là cậu ta mệt mỏi cả ngày vật lộn với sinh tử của chính mình đấy.
Người tài xế đi cùng với Tú Trinh hiện tại chỉ mỉm cười nói ra suy nghĩ của mình. Hắn được cho biết một chút thông tin cần thiết để có thể trợ giúp nhóm thành viên đến đây theo Tú Trinh.
- Ai nói cũng đúng hết chỉ có tôi là sai vậy nhỉ. Ít nhất cũng một người theo phe của tôi mới đúng chứ tại sao vậy chứ. Ít nhất tôi cũng có tâm lo lắng cho Thiếu Kiệt còn mấy người dường như không quan tâm nhỉ. Nên nhớ Thiếu Kiệt quan trọng như thế nào tôi không cần phải nhắc đâu đúng không.
Tú Trinh nhấn giọng một cách chắc chắn rằng chuyện này không thể đùa được làm cho mọi ngươi lắc đầu thở dài. Những lúc cần nghiêm túc cô lại không thực sự làm đúng như những gì vào thời điểm đó nên làm. Giờ lại trong hoàn cảnh chưa có gì thì lại tỏ ra nghiêm túc một cách thái quá.
- Tú Trinh ai cũng biết cần phải nên làm như thế nào cô cũng đừng làm mọi việc nghiêm trọng lên như thế. Không phải cô quên rằng nhóm người Blake với Jackson ít nhất vẫn có số điện thoại của cô hay sao? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì họ không biết gọi điện báo cho chúng ta sao. Thế nên cô cũng đừng làm mọi người loạn theo cô. Cứ bình tĩnh đợi Thiếu Kiệt đến sẽ rõ mọi thứ thôi.
Ngươi thành viên của Vô Ảnh bây giờ cũng nghiêm túc nói chuyện với Tú Trinh không có vẻ gì là đùa giỡn. Hắn thấy Tú Trinh quan tâm quá hóa loạn điển hình là việc không chịu ngồi hoặc đứng một chỗ mà cứ đi tới đi lui theo quán tính của Tú Trinh đã làm cho mọi người không thấy thích hợp lắm ở một người dẫn đội cần thiết.
Không phải họ cho rằng Tú Trinh không có năng lực dẫn đội. Cô có thừa tiếng nói và năng lực để làm chuyện này nhưng chỉ có thói quen thích độc lập muốn làm gì làm đó của cô là không được.
Khác với mấy người khác. Cô là người không chịu ràng buộc nhất. Bảo Huân Công Toại hay cô đều có sự phối hợp ăn ý trong tác chiến đoàn đội chứ không đơn thuần riêng lẻ. Nhưng tính cách cá nhân của cô khá cao khi nào có cơ hội đơn đả độc đấu cô lập tức sử dụng mà không cần biết ảnh hưởng ra sao.
Tú Trinh bây giờ lâm vào trầm mặc một chút. Giờ cô mới nhớ ra được nếu như có chuyện gì trên đường xảy ra thì việc Blake với Jackson gọi viện trợ là điều chắc chắn. Nhưng cả buổi đợi cũng không thấy được một chút âm thanh nào của chiếc điện thoại vang lên. Cô không phải là người biết sai mà không sửa.
Bị những thành viên trong Vô Ảnh nói như vậy cô cũng tự mình nhận ra được.Thiếu Kiệt có lẽ chưa đến vì một lý do nào đó. Và bản thân Blake với Jackson cũng chưa hề liên lạc bảo cô phải đợi hoặc sắp xếp thời gian cho thành viên tiếp viện ở một nơi cần thiết.
Trong đầu cô nghĩ tới giả thuyết của người tài xế được Hà Thúc chuẩn bị rồi gật gù. Tú Trinh tự mình suy nghĩ đặt cô vào vị trí của Thiếu Kiệt sau một ngày gặp nhiều chuyện như thế phải làm gì.
Khá nhanh cô có được câu trả lời cho chính mình. Nếu không ngủ để lấy lại sức hoặc là nghỉ ngơi quá ngắn có thể nhìn bên ngoài sẽ không có gì nhưng sức khỏe bên trong sẽ không ở mức tốt nhất.
- Được rồi ngồi đợi thì ngồi đợi, Cũng không phải chỉ mình tôi. Muốn Thiếu Kiệt đến nhanh để mọi người rời khỏi đây nếu mà mấy người đã không muốn thì thôi,
Giả vờ như mình quan tâm đến mọi người Tú Trinh ngồi một góc đối diện với nhóm người Vô Ảnh đang tập trung trong phòng cô gắng nói ra lời biện minh cho mình.
- ở đây cũng không ai có trạng thái thay đổi thất thường như cô đâu Tú Trinh. Mọi người đều biết tầm quan trong của những việc sắp tới nên cô gắng nghỉ ngơi cho thật tốt. Chỉ có cô làm phiền mọi người thôi đấy. Nếu mà cô còn làm rộn nữa Thiếu Kiệt tới tôi mách cậu ta cho xem.
Ha Ha Ha
- Tôi bảo đảm anh mà nói thì sau này giờ huấn luyện cách đấu anh thê thảm rồi. Nói trước với anh nếu không đánh lại cô ta thì đừng nên làm không khéo lại mang thương tích đầy mình đấy.
Một người khác nghe đối phương chế bai Tú Trinh liền lên tiếng nhắc nhở. Người này ngay lập tức có câu trả lời đáp lại một cách thách thức Tú Trinh.
- Chưa biết được đâu. Nếu như nói với Thiếu Kiệt chút xíu gì đó liên quan đến Tú Trinh cô ấy phải đi về là điều chắc rồi đấy. Có ở lại Thiếu Kiệt cũng không cho phép đâu. Cho dù cô ấy không chịu về thì sớm muộn cũng bị Bảo Huân mắng cho một trận còn nếu mà dùng việc công báo thù riêng thì mọi người hiểu rồi đó.
Đám người thành viên của Vô Ảnh bây giờ cười đùa. Không có dáng vẽ căn thẳng nghiêm túc với Tú Trinh nữa. Chỉ có việc châm chọc cô bởi họ hiểu Thiếu Kiệt sẽ không muốn một quả bom nổ chậm bên người như Tú Trinh ở những thời điểm mẫn cảm.
- Anh Dám! Có tin không đợi Thiếu Kiệt xuất hiện tôi cho anh biết tay không. Đừng tưởng tui không dám ra tay. Bất quá ở lỳ đây xem cậu ta dám làm gì tôi.
- Đúng là không ai dám làm gì cô hết đâu. Nhưng tôi chưa chắc đã đồng ý để cô tham gia vào những nhiệm vụ cần thiết lúc cần.
Một âm thanh vang lên sau cánh cửa đang đóng. Nó đang được từ từ kéo lên khỏi mặt đất nơi đó có vài người đứng trước cánh cổng. Âm thanh quen thuộc đến mức Tú Trinh đứng ngây ra không hề nói lại lời nào mà chỉ quay ra nhìn cánh cửa đang được kéo lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.