Chương 554: Đến Nhà Chu Tường.
Diệt Thiên
22/11/2018
Lâm Phong sau hôm đó đi nhà bố mình dùng cơm có thêm một chút địa vị được đưa vào dưới trước của Lâm Dương. Nhưng việc này không thay đổi lắm. Thiếu Kiệt hôm nay hắn theo địa chỉ của Chu Tường đã đưa sáng ra cùng với Hà Vi và Ba người của Vô Ảnh đi theo địa chỉ đến nhà của Chu Tường để tránh bụi làm nhà. Nên sáng sớm đã rời đi.
Khải Huy vẫn chưa thể xuất viện nên việc lái xe nhường cho Bảo Huân. Tú Trinh thì ngồi ở tay lái phụ Hà Vi với Công Toại cùng với Thiếu Kiệt ngồi ở băng ghế sau. Nhìn dáng vẻ hắn rất nhàn nhã không ai nghĩ đến chuyện hắn vừa mới bị bắn cách đây chưa tới một ngày. Trên người hầu như lành lặn không một vết thương hở nào.
- Bảo Huân gần đến chưa thế! Nghe nói chạy không bao lâu mà anh đi cả tiếng vậy nè.
Thiếu Kiệt vừa ngáp vừa nói với Bảo Huân.
- Em Thông cảm đi hôm nay chủ nhật người ở các tỉnh đổ về kẹt xe thấy rõ ngày tết trống trải bao nhiêu hôm nay nó chật chội khó chịu bấy nhiêu. Chỉ có những ngày tết mới đi nhanh được thôi. Mà cũng còn chút xíu qua ngã tư này nữa là tới rồi.
- Ừ thế để gọi Chu Tường ra đón. Nghe nói nhà anh ta trong hẻm.
Nghe được lời nói của Bảo Huân Thiếu Kiệt lấy điện thoại ra nhấn cuộc gọi đi cho Chu Tường. Một lúc sau bên kia nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt nói.
- Anh đang định qua bên đó đây cũng sắp hết tết rồi đi làm lại thôi. Mà em gọi anh có chuyện gì không Thiếu Kiệt!
- Còn chuyện gì nữa em sắp tới nhà anh rồi ra đón đi sợ xe vô hẻm không được nên nói anh ra đằng trước đón không là chạy qua mất.
Chu Tường cũng giật mình cười cười đáp lại với hắn.
- Được rồi! Anh ra liền! Nhưng nói trước đừng ở lâu quá anh đang chán đây. Những người này chẵn hiểu cái gì tối ngày bắt anh nghĩ việc về làm giáo viên đây.
- Cần thằng em này đã thông tư tưởng gia đình anh không? Nếu cần thì em ra tay cho một lần rồi giải thoát. Sau này anh muốn làm gì thì làm.
Thiếu Kiệt cười cười đáp lại bên kia điện thoại với Chu Tương nhưng vẫn nghe được tiếng hắn di chuyển.
- Thế còn gì bằng. Anh cải không lại họ thật nhưng em chắc khác à Ấy thấy xe của Khải Huy rồi đây đây.
Vừa nói bên điện thoại Thiếu Kiệt đã thấy Chu Tường đừng ở một con hẻm khá rộng vẫn tay với nhóm người họ. Đậu lại chỗ Chu Tường đứng cửa kính kéo xuống Tú Trinh mới hỏi hắn. Giờ xe đậu ngoài đầu hẻm này hay vô nhà luôn đây Chu Tường.
- Ờ đem xe đến trước nhà luôn đi dù sao hẻm cũng rộng với lại có cái bãi đất trống đăng kia kìa đem xe đậu đằng đó luôn đi cho tiện.
Chu Tường nhìn mọi người trên xe rồi chỉ tay về phía trong hẻm nơi đó đúng là co một bãi đất trống không biết rằng nhà của ai dư đất chưa xây dựng hoặc là nơi có chủ nhưng để không đó đợi đất lên giá. Bảo Huân gật đầu. Thiếu Kiệt, Hà Vi, Công Toại bước xuống xe để cho Tú Trinh với Bảo Huân theo sự chỉ dẫn của Chu Tường mà đậu xe.
Đợi xong xuôi mọi việc hết rồi. Thiếu Kiệt mới cười nói với Chu Tường.
- Sao đề xuất của em chịu không chỉ cần anh không ra mặt em bảo đảm lần sau anh có về họ cũng không nói được một lời mà ủng hộ hai tay việc anh làm. Chơi không một chầu ăn sáng bao mọi người thôi.
- Chơi sao không chơi! Anh nói thiệt mấy ngày nay khó chịu lắm nhưng mà ức chế không chịu được. Định là hai hôm trước đi qua nhà em rồi đấy Hà Vi nhưng mà mẹ không cho. Chỉ có cái ông già anh với họ hàng khó chịu.
Hà Vi cười cười. Xem ra mấy ngày tết này đúng thật là Chu Tường chịu hết nổi nếu không cũng chẵn xuất hiện tình trạng này. Thường thường ít nói giờ như được giải phóng.
- Anh mà tới hai ngày trước chắc không nặng thì nhẹ chắc cũng ăn vài vết đạn hôm nay nhà phải sửa chửa nên Thiếu Kiệt mới trốn đi qua nhà anh xem thử này.
- Bỏ qua việc hay rồi sao! Hèn gì không thấy Khải huy chở mọi người. Thôi vào nhà đi.
Chu Tường đừng trước cửa nhà mình đẩy của ra. Không khó để nhận ra căn nhà này bởi cánh cửa được sơn qua nổi bật một màu cam. Bức tường và hàng rào đồng bộ một màu. Làm Thiếu Kiệt nhíu mày. Bên dưới bức tường là chậu hoa được xây dựng bằng gạch thuần túy. Tú Trinh vội lên tiếng khi thấy nhà thật sự cửa và bức tường bên ngoài quá nhỏ chừng bốn mét còn chiều dài bao nhiêu thì cô không nắm chắc nên ngập ngừng hỏi Chu Tường.
- Mọi người vào trong nhà đủ chỗ ngồi không đó Chu Tường. thấy cửa sao nhỏ xíu vậy nè.
- Yên tâm nhìn bên ngoài vậy thôi chứ bên trong rộng lắm. Tường này phía trong làm tấm bảng để dạy học thêm nên nó vậy đó vào rồi biết.
Chu Tường cười cười kéo cánh cửa lùa qua một bên đập vào mắt của mọi ngươi hơi chút có sự bất ngờ nhà tương đối dài phần ngoài làm phòng học có thể lên đến năm mươi sáu mươi học sinh.
- hèn chi! Nhà anh bắt dạy học là đúng rồi để em tính nhé 150k một tháng dạy ba buổi một học sinh hai giờ mặt bằng này tính là năm mươi người đi bảy triệu năm trăm nhân hai lên hai tư sáu, ba năm bảy là mười lăm triệu đối với cấp hai. Ngon à cấp ba với luyện thi đại học ôm khối tiền hèn gì bố anh cương quyết để anh theo giáo viên là đúng rồi.
- Cậu cứ đùa! Mấy tháng lương cậu trả hơn hẳn một năm doanh thu của chỗ này đấy thế mà tôi nói họ không tin.
Hà Vi ôm bụng cười. Thiệt Thiếu Kiệt trả lương cho Chu Tương bao nhiêu cô hiểu rõ số tiền đấy gấp nhiều lần cái chỗ phòng học dạy thêm nay mang lại. Thiếu Kiệt giật mình nhớ ra một chuyện hỏi Chu Tường
- Em nhớ anh có giữ hợp đồng lao động mà cho họ xem không phải ổn rồi sao. Cần gì giải thích như thế cũng đâu cần dài dòng.
- Khổ nỗi là họ không chịu tin mới chết ấy chứ! Để tôi đi lấy nước cái!
Chu Tường cũng lắc đầu. Hắn nhiều lần định chứng minh nhưng người nhà một mực không tin có công việc nào kiếm được tiền nhiều như vậy trừ khi phạm pháp và những vấn đề này dân bảo thủ như họ đề cho rằng không đúng với sự thật.
Ngay lúc này một người phụ nữ trung niên mắt đeo kinh nheo mắt đi từ trong nhà ra lên tiếng hỏi Chu Tường.
- Ai thế Tường?
- Sếp con đến chơi. Cậu ta đến thăm nhân viên thôi không có gì?
Người Phụ Nữ nghe thế cũng bước đến nhìn quanh nhóm người của Thiếu Kiệt để định hình xem ai mới thật sự là người thuê Chu Tường.
- Đâu sếp con là người nào đâu? Ông ta tới chưa?
- Cô không cần phải kiếm đâu! Cháu đây! Hiện tại cháu là sếp của Chu Tường. Anh ấy đang làm cho công ty của cháu.
Thiếu Kiệt không để cho Chu Tường khó sử đứng ra nhận. Dù sao hắn nói vẫn là sự thật đâu có thay đổi được gì.
- Cháu đừng giỡn cô muốn gặp sếp của anh tường cháu để nói chuyện chút thôi.
- Cậu ấy nói không sai đâu! Hiện tại cậu nhóc này làm sếp của con. Nhìn bê ngoài như thế nhưng cậu ta đã là tỷ phú lâu rồi. Không phải ông già hay người nào lớn tuổi đâu mẹ.
Chu Tương lắc đầu nhìn mẹ mình xác nhận một lần nữa để bà biết chắc Thiếu Kiệt đúng là sếp của mình. Thiếu Kiệt ngồi xuống bộ ghế trong phòng. Có vẽ như bộ ghế gỗ này chỉ để dành để tết đem ra sử dụng.
- Cô không cần phải ngạc nhiên như thế đâu. Pháp luật nào cấm cháu một thiếu niên không thể làm sếp một người, Cũng chẳng có pháp luật nào cấm việc Chu Tường làm việc cho cháu cả.
Mẹ Chu Tường nhìn qua hắn một cái thấy con mình gật đầu cũng suy nghĩ điều gì đó. Nhưng bà chưa kịp nói gì thì bên trong đã vang lên một giọng nói đàn ông.
- Nếu cậu xác nhận cậu là sếp của Chu Tường vậy tôi hỏi cậu. Nhưng gì nhân viên mình làm cậu có quyền quyết định để họ tiếp tục làm việc hay sa thải.
Thiếu Kiệt nheo mắt một cái. Câu này làm sao hắn không hiểu được ẩn ý bên trong. Nhìn người đàn ông với vẻ mặt cau có. Thiếu Kiệt hiểu ngày người này là bố của Chu Tường.
- Đúng vậy! Ông chắc là bố của Chu Tường đi! Sao có việc gì tôi là sếp những cái gì thuộc phạm vi của tôi thì chắc chắn tôi làm được những gì không nằm ngoài phạm vi chắc chắn sẽ không làm được.
Thái độ Thiếu Kiệt thay đổi một cách chóng mặt Chu Tường định bước lên nói điều gì đó thì Hà Vi đưa tay ngăn lại rồi lắc đầu. Chu Tương nhìn Hà Vi một chút ngẫn người ra chợt hiểu được tại sao Thiếu Kiệt lại làm vậy thì mỉm cười chạy xuống nhà pha trà. Hắn thấy tốt nhất để chuyện khó nhai này cho Thiếu Kiệt. Bởi có những thứ khó hơn Thiếu Kiệt còn làm được thì đối phó với bố mẹ hắn chắc không thành vấn đề gì.
- Tốt! Cậu đã nói như thế thì tôi nói thẳng! Tôi muôn cậu sa thải con tôi. Nó không thích hợp đi làm cho cậu.
Thiếu Kiệt mỉm cười thái độ tự tin của hắn làm cho bố của Chu Tường nhăn mặt hơn. Mẹ của Chu Tường ngồi xuống đối diện đánh giá hắn một cách thay đổi đi rất nhiều, Bởi nhìn Thiếu Kiệt không giống với một Thiếu niên thường thấy. Hắn hiên tại như một người già đời đủ để đối phó mọi việc.
- Xin lỗi việc của ông muốn tôi không làm được. Đơn giản vì tôi không ngốc như những người bảo thủ ôm chắc lấy cái đạo nghĩ dạy học của mình. Đây là ý kiến riêng còn về mặt luật pháp. Chu Tương không vi phạm nội quy công ty, Không tham ô công quỹ, không vi phạm quy định nhà nước, Cũng không phải là nhân viên không có năng lực vậy lấy lý do gì tôi sa thải cậu ta. Hơn thế nữa một nhân tài kiếm đã khó giữ chân được càng khó tôi không tội tình gì đưa cậu ta ra ngoài cho đối thủ cạnh tranh cả.
Thiếu Kiệt bình thản nhìn vào bố của Chu Tường đáp lại từng lời một cách sắc bén nhất. Hắn biết ngay từ đầu thế nào cái ông già khó tính vừa ngồi xuống trước mặt sẽ ra ngay cái điều kiện như thế này. Thiếu Kiệt không phải con nít hắn hai kiếm người ngồi ghế nhà trường loại người giảng viên nào hắn chưa thấy qua. Nhất là mấy người giảng viên đại học hắn đã từng mượn thẻ sinh viên làm hình giả để vào nghe giảng bài hay gặp phải.
Khải Huy vẫn chưa thể xuất viện nên việc lái xe nhường cho Bảo Huân. Tú Trinh thì ngồi ở tay lái phụ Hà Vi với Công Toại cùng với Thiếu Kiệt ngồi ở băng ghế sau. Nhìn dáng vẻ hắn rất nhàn nhã không ai nghĩ đến chuyện hắn vừa mới bị bắn cách đây chưa tới một ngày. Trên người hầu như lành lặn không một vết thương hở nào.
- Bảo Huân gần đến chưa thế! Nghe nói chạy không bao lâu mà anh đi cả tiếng vậy nè.
Thiếu Kiệt vừa ngáp vừa nói với Bảo Huân.
- Em Thông cảm đi hôm nay chủ nhật người ở các tỉnh đổ về kẹt xe thấy rõ ngày tết trống trải bao nhiêu hôm nay nó chật chội khó chịu bấy nhiêu. Chỉ có những ngày tết mới đi nhanh được thôi. Mà cũng còn chút xíu qua ngã tư này nữa là tới rồi.
- Ừ thế để gọi Chu Tường ra đón. Nghe nói nhà anh ta trong hẻm.
Nghe được lời nói của Bảo Huân Thiếu Kiệt lấy điện thoại ra nhấn cuộc gọi đi cho Chu Tường. Một lúc sau bên kia nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt nói.
- Anh đang định qua bên đó đây cũng sắp hết tết rồi đi làm lại thôi. Mà em gọi anh có chuyện gì không Thiếu Kiệt!
- Còn chuyện gì nữa em sắp tới nhà anh rồi ra đón đi sợ xe vô hẻm không được nên nói anh ra đằng trước đón không là chạy qua mất.
Chu Tường cũng giật mình cười cười đáp lại với hắn.
- Được rồi! Anh ra liền! Nhưng nói trước đừng ở lâu quá anh đang chán đây. Những người này chẵn hiểu cái gì tối ngày bắt anh nghĩ việc về làm giáo viên đây.
- Cần thằng em này đã thông tư tưởng gia đình anh không? Nếu cần thì em ra tay cho một lần rồi giải thoát. Sau này anh muốn làm gì thì làm.
Thiếu Kiệt cười cười đáp lại bên kia điện thoại với Chu Tương nhưng vẫn nghe được tiếng hắn di chuyển.
- Thế còn gì bằng. Anh cải không lại họ thật nhưng em chắc khác à Ấy thấy xe của Khải Huy rồi đây đây.
Vừa nói bên điện thoại Thiếu Kiệt đã thấy Chu Tường đừng ở một con hẻm khá rộng vẫn tay với nhóm người họ. Đậu lại chỗ Chu Tường đứng cửa kính kéo xuống Tú Trinh mới hỏi hắn. Giờ xe đậu ngoài đầu hẻm này hay vô nhà luôn đây Chu Tường.
- Ờ đem xe đến trước nhà luôn đi dù sao hẻm cũng rộng với lại có cái bãi đất trống đăng kia kìa đem xe đậu đằng đó luôn đi cho tiện.
Chu Tường nhìn mọi người trên xe rồi chỉ tay về phía trong hẻm nơi đó đúng là co một bãi đất trống không biết rằng nhà của ai dư đất chưa xây dựng hoặc là nơi có chủ nhưng để không đó đợi đất lên giá. Bảo Huân gật đầu. Thiếu Kiệt, Hà Vi, Công Toại bước xuống xe để cho Tú Trinh với Bảo Huân theo sự chỉ dẫn của Chu Tường mà đậu xe.
Đợi xong xuôi mọi việc hết rồi. Thiếu Kiệt mới cười nói với Chu Tường.
- Sao đề xuất của em chịu không chỉ cần anh không ra mặt em bảo đảm lần sau anh có về họ cũng không nói được một lời mà ủng hộ hai tay việc anh làm. Chơi không một chầu ăn sáng bao mọi người thôi.
- Chơi sao không chơi! Anh nói thiệt mấy ngày nay khó chịu lắm nhưng mà ức chế không chịu được. Định là hai hôm trước đi qua nhà em rồi đấy Hà Vi nhưng mà mẹ không cho. Chỉ có cái ông già anh với họ hàng khó chịu.
Hà Vi cười cười. Xem ra mấy ngày tết này đúng thật là Chu Tường chịu hết nổi nếu không cũng chẵn xuất hiện tình trạng này. Thường thường ít nói giờ như được giải phóng.
- Anh mà tới hai ngày trước chắc không nặng thì nhẹ chắc cũng ăn vài vết đạn hôm nay nhà phải sửa chửa nên Thiếu Kiệt mới trốn đi qua nhà anh xem thử này.
- Bỏ qua việc hay rồi sao! Hèn gì không thấy Khải huy chở mọi người. Thôi vào nhà đi.
Chu Tường đừng trước cửa nhà mình đẩy của ra. Không khó để nhận ra căn nhà này bởi cánh cửa được sơn qua nổi bật một màu cam. Bức tường và hàng rào đồng bộ một màu. Làm Thiếu Kiệt nhíu mày. Bên dưới bức tường là chậu hoa được xây dựng bằng gạch thuần túy. Tú Trinh vội lên tiếng khi thấy nhà thật sự cửa và bức tường bên ngoài quá nhỏ chừng bốn mét còn chiều dài bao nhiêu thì cô không nắm chắc nên ngập ngừng hỏi Chu Tường.
- Mọi người vào trong nhà đủ chỗ ngồi không đó Chu Tường. thấy cửa sao nhỏ xíu vậy nè.
- Yên tâm nhìn bên ngoài vậy thôi chứ bên trong rộng lắm. Tường này phía trong làm tấm bảng để dạy học thêm nên nó vậy đó vào rồi biết.
Chu Tường cười cười kéo cánh cửa lùa qua một bên đập vào mắt của mọi ngươi hơi chút có sự bất ngờ nhà tương đối dài phần ngoài làm phòng học có thể lên đến năm mươi sáu mươi học sinh.
- hèn chi! Nhà anh bắt dạy học là đúng rồi để em tính nhé 150k một tháng dạy ba buổi một học sinh hai giờ mặt bằng này tính là năm mươi người đi bảy triệu năm trăm nhân hai lên hai tư sáu, ba năm bảy là mười lăm triệu đối với cấp hai. Ngon à cấp ba với luyện thi đại học ôm khối tiền hèn gì bố anh cương quyết để anh theo giáo viên là đúng rồi.
- Cậu cứ đùa! Mấy tháng lương cậu trả hơn hẳn một năm doanh thu của chỗ này đấy thế mà tôi nói họ không tin.
Hà Vi ôm bụng cười. Thiệt Thiếu Kiệt trả lương cho Chu Tương bao nhiêu cô hiểu rõ số tiền đấy gấp nhiều lần cái chỗ phòng học dạy thêm nay mang lại. Thiếu Kiệt giật mình nhớ ra một chuyện hỏi Chu Tường
- Em nhớ anh có giữ hợp đồng lao động mà cho họ xem không phải ổn rồi sao. Cần gì giải thích như thế cũng đâu cần dài dòng.
- Khổ nỗi là họ không chịu tin mới chết ấy chứ! Để tôi đi lấy nước cái!
Chu Tường cũng lắc đầu. Hắn nhiều lần định chứng minh nhưng người nhà một mực không tin có công việc nào kiếm được tiền nhiều như vậy trừ khi phạm pháp và những vấn đề này dân bảo thủ như họ đề cho rằng không đúng với sự thật.
Ngay lúc này một người phụ nữ trung niên mắt đeo kinh nheo mắt đi từ trong nhà ra lên tiếng hỏi Chu Tường.
- Ai thế Tường?
- Sếp con đến chơi. Cậu ta đến thăm nhân viên thôi không có gì?
Người Phụ Nữ nghe thế cũng bước đến nhìn quanh nhóm người của Thiếu Kiệt để định hình xem ai mới thật sự là người thuê Chu Tường.
- Đâu sếp con là người nào đâu? Ông ta tới chưa?
- Cô không cần phải kiếm đâu! Cháu đây! Hiện tại cháu là sếp của Chu Tường. Anh ấy đang làm cho công ty của cháu.
Thiếu Kiệt không để cho Chu Tường khó sử đứng ra nhận. Dù sao hắn nói vẫn là sự thật đâu có thay đổi được gì.
- Cháu đừng giỡn cô muốn gặp sếp của anh tường cháu để nói chuyện chút thôi.
- Cậu ấy nói không sai đâu! Hiện tại cậu nhóc này làm sếp của con. Nhìn bê ngoài như thế nhưng cậu ta đã là tỷ phú lâu rồi. Không phải ông già hay người nào lớn tuổi đâu mẹ.
Chu Tương lắc đầu nhìn mẹ mình xác nhận một lần nữa để bà biết chắc Thiếu Kiệt đúng là sếp của mình. Thiếu Kiệt ngồi xuống bộ ghế trong phòng. Có vẽ như bộ ghế gỗ này chỉ để dành để tết đem ra sử dụng.
- Cô không cần phải ngạc nhiên như thế đâu. Pháp luật nào cấm cháu một thiếu niên không thể làm sếp một người, Cũng chẳng có pháp luật nào cấm việc Chu Tường làm việc cho cháu cả.
Mẹ Chu Tường nhìn qua hắn một cái thấy con mình gật đầu cũng suy nghĩ điều gì đó. Nhưng bà chưa kịp nói gì thì bên trong đã vang lên một giọng nói đàn ông.
- Nếu cậu xác nhận cậu là sếp của Chu Tường vậy tôi hỏi cậu. Nhưng gì nhân viên mình làm cậu có quyền quyết định để họ tiếp tục làm việc hay sa thải.
Thiếu Kiệt nheo mắt một cái. Câu này làm sao hắn không hiểu được ẩn ý bên trong. Nhìn người đàn ông với vẻ mặt cau có. Thiếu Kiệt hiểu ngày người này là bố của Chu Tường.
- Đúng vậy! Ông chắc là bố của Chu Tường đi! Sao có việc gì tôi là sếp những cái gì thuộc phạm vi của tôi thì chắc chắn tôi làm được những gì không nằm ngoài phạm vi chắc chắn sẽ không làm được.
Thái độ Thiếu Kiệt thay đổi một cách chóng mặt Chu Tường định bước lên nói điều gì đó thì Hà Vi đưa tay ngăn lại rồi lắc đầu. Chu Tương nhìn Hà Vi một chút ngẫn người ra chợt hiểu được tại sao Thiếu Kiệt lại làm vậy thì mỉm cười chạy xuống nhà pha trà. Hắn thấy tốt nhất để chuyện khó nhai này cho Thiếu Kiệt. Bởi có những thứ khó hơn Thiếu Kiệt còn làm được thì đối phó với bố mẹ hắn chắc không thành vấn đề gì.
- Tốt! Cậu đã nói như thế thì tôi nói thẳng! Tôi muôn cậu sa thải con tôi. Nó không thích hợp đi làm cho cậu.
Thiếu Kiệt mỉm cười thái độ tự tin của hắn làm cho bố của Chu Tường nhăn mặt hơn. Mẹ của Chu Tường ngồi xuống đối diện đánh giá hắn một cách thay đổi đi rất nhiều, Bởi nhìn Thiếu Kiệt không giống với một Thiếu niên thường thấy. Hắn hiên tại như một người già đời đủ để đối phó mọi việc.
- Xin lỗi việc của ông muốn tôi không làm được. Đơn giản vì tôi không ngốc như những người bảo thủ ôm chắc lấy cái đạo nghĩ dạy học của mình. Đây là ý kiến riêng còn về mặt luật pháp. Chu Tương không vi phạm nội quy công ty, Không tham ô công quỹ, không vi phạm quy định nhà nước, Cũng không phải là nhân viên không có năng lực vậy lấy lý do gì tôi sa thải cậu ta. Hơn thế nữa một nhân tài kiếm đã khó giữ chân được càng khó tôi không tội tình gì đưa cậu ta ra ngoài cho đối thủ cạnh tranh cả.
Thiếu Kiệt bình thản nhìn vào bố của Chu Tường đáp lại từng lời một cách sắc bén nhất. Hắn biết ngay từ đầu thế nào cái ông già khó tính vừa ngồi xuống trước mặt sẽ ra ngay cái điều kiện như thế này. Thiếu Kiệt không phải con nít hắn hai kiếm người ngồi ghế nhà trường loại người giảng viên nào hắn chưa thấy qua. Nhất là mấy người giảng viên đại học hắn đã từng mượn thẻ sinh viên làm hình giả để vào nghe giảng bài hay gặp phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.