Chương 147: Đi cướp không xem ngày
Diệt Thiên
20/11/2017
Xin lỗi mọi người vì có công việc về trễ nên giờ mới úp chương này cho đủ 3 chương trả đủ.
Khải Huy với Hà Vi lúc này mới hiểu được cái lợi Thiếu Kiệt nói là gì, không phải về tiền bạc đó là về sự thưởng thức các món ăn đúng nghĩa. Người đi ăn buffet đa phần là thưởng thức những món ngon, chứ không như đi ăn để được no bụng.
- Người nước ngoài công nhận họ cầu kỳ trong ăn uống ghê nhỉ chỉ là một buổi buffet mà hiểu được nhiều điều ấy chứ.
Khải Huy lúc này vừa từ từ ăn vừa cảm thán. Hà Vi thì càng không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại có thể nói một buổi tiệc trở thành phức tạp hóa như thế.
Vậy xem ra buffet không đơn giản à. Thấy có cảm giác cầu kỳ phức tạp hơn những buổi tiệc thông thường. À mà Thiếu Kiệt nè sao bạn biết nhiều vậy. Không lẽ bạn thường xuyên được đi ăn buffet sao?
- Hà Vi với Khải Huy lúc này nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt mong đợi câu trả lời từ hắn.
À việc hả mình cũng chỉ mới đi ăn buffet lần đầu!
- Cái gì! Bạn nói giởn hay thật thế.
Hai người ngạc nhiên âm thanh có vẽ lớn làm mọi người chú ý. Hà Vi thấy thế cũng chỉ biết cười cười. ngượng ngùng nhìn Thiếu Kiệt bắng cặp mắt hình viên đạn.
- Vậy nãy giờ những cái bạn nói lá ở đâu ra hả.
- Ừ thì… ở trên internet chứ đâu. Hỏi ngộ mình làm gì có tiền mà đi dự nhiều buổi tiệc buffet như vầy với lại con nít ai mà lại mời.
Thiếu Kiệt đúng là lần này là lần đầu tiên hắn đi ăn buffet mà phải trả tiền. bởi hắn toàn ăn miễn phí khi còn làm quản lý. Với lý do đi kiểm tra đồ ăn thế là hắn ăn thoải mái mà chẳng cần mất tiền. Còn những kiến thức vừa rồi một phần là do hắn đút kết ra phần còn lại đúng thật là lấy từ internet.
Có một độ thời gian văn hóa ăn buffet được dân chúng trên mạng bàn tán rất nhiều do một số vị khách quay phim lại một người lấy thật nhiều đồ ăn cho mình. Dẫn đến sự phẩn nộ của cộng đồng mạng lên án. Nên văn hóa ăn tiệc buffet được đào móc lôi ra để cho mọi người biết cách mà tham gia các buổi tiệc không phải mất mặt.
Hà Vi cùng Khải Huy cũng không kềm được Khải Huy thì gục xuống bàn cươi không dám phát ra tiếng còn Hà Vi thì cũng ráng nhịn lắm nhưng cũng phải vỗ vỗ vào vai Thiếu Kiệt nói.
- Trời ơi là Trời! cậu làm mình. chịu hết nỗi rồi nè! nãy giờ làm mình tinh răm rắm. ai ngờ cậu đọc mấy cái thứ đó trên internet rồi học thuộc đấy hả. Cậu đùa dai quá đấy.
Thiếu Kiệt hắn cũng không biết trả lời sao giữ tình cảnh này nên nhẹ nhàng hắn giọng.
- Mình nói thật dù sao đi ăn buffet cũng phải ý tứ chút xếp hàng theo thứ tự. chứ ai cũng lấy một đống chen lấn cũng làm khó chịu lẫn nhau.
Khải Huy chịu không nổi nữa cũng cầm dĩa đứng lên nói.
- Thôi anh đi lấy đồ ăn đây. Em ngồi đó cười lát không ăn được nhiều ráng chịu nha Hà Vi.
Trong lúc mọi người vừa ăn vừa nói chuyện Thiếu Kiệt cũng không làm để ý những chuyện vừa rồi mới diễn ra nữa mà tập trung thưởng thức tay nghề của đầu bếp ở đây.
Cả ba người tham gia buổi tiệc buffet khá vui vẻ. Trên đường về Hà Vi vẫn không quên chọc ghẹo Thiếu Kiệt việc hắn lấy kiến thức trên mạng xuống làm đề tài.
Khải Huy đưa Hà Vi và Thiếu Kiệt về xong mới rời đi. Thầy tương đối còn khá sớm Hà Vi mới nói.
- Thôi hai đứa mình đi dạo một chút trời mát như vây nên đi dạo một tý cho tiêu hóa hết những gì đã ăn.
- Ừ cũng được. Gần đây có công viên buổi tối vui lắm đi một vòng chơi cho biết.
Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút rồi mới chợt nhớ ra gần nhà Hà Vi vẫn có một công viên dành cho mọi người tập thể dục hàng ngày.
- Vậy còn gì bằng nữa đi dạo trong công viên buổi tối mới thoải mái.
Hà Vì bắt đâu lôi kéo Thiếu Kiệt cho dù bản thân mình không biết Công viên đó nằm ở đâu. Đi được một chút Hà Vi mới dừng lại bên một tiệm tạp hóa trên đường rồi quay lại nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt mua kem ăn nào. ở đây bán kem ngon lắm lần nào mình cũng ghé mua hết đó.
Thiếu Kiết lắc đầu đi theo Hà Vi. hắn thật không hiểu sau bửa ăn buffet nhiều như vậy mà cô vẫn có thể ăn thêm nữa đồ ăn. Đi cùng với Hà Vi Thiếu Kiệt bổng nhiên thấy chỗ này có phần nào đó quen thuộc. Lúc này hắn mới ngập ngừng hỏi Hà Vi.
- Chỗ nay là …?
- Chính Xác chỗ này là nơi mỗi ngày ai đó bị mất tiền vì mua kem hôm nay cũng vậy.
Bây Giờ Thiếu Kiệt hắn cũng bó tay với Hà Vi. Nhưng hắn cũng không ngờ sau bao nhiêu năm quán tạp hóa ngày nào giờ vẫn như củ. Hắn thầm cảm thán thời gian qua đi.
- Sao bạn tìm được chỗ này thế. thật sự thì mình không nhớ nơi nay đâu!
Hồi trường lần nào đi Lưu Minh mình đều ghé qua đây hết đó. cũng vì mấy lần đi dạo nên phát hiện ra, cái tiệm này vẫn còn, tuy người bán hàng đó bây giờ có lớn tuổi hơn một chút, nhưng mà nơi nầy vẫn còn là được rồi. Hà Vi nói với Thiếu Kiệt như thế hắn mới cảm nhận thấy, Hà Vi không phải đến Lưu Minh một lần tìm hắn, mà rất nhiều lần đến nơi đây. Ngay cái chỗ cửa hàng năm xưa mà cô còn tìm được. Thì cô phải tìm kiếm hắn biết bao nhiêu lần ở cái thành phố đông đúc này.
- Cô Tài ơi! lấy con hai cây kem đi cô.
Hà Vi vừa mợ tủ kem vừa tìm tìm loại kem minh thích mới đưa cho Thiếu Kiệt. Lúc này một người phụ nữ từ trong nhà đi ra nhìn Hà Vi cười cười nói.
- Sao lần này định đến Lưu Minh kiếm cậu nhóc đó nữa à. Ta thấy cháu cũng nên bỏ ý định đó đi cháu kiếm bao lâu rồi. Ý cậu này là.
Bây giờ người chủ quán mới thấy được Thiếu Kiệt nên cũng nhìn Hà Vi. Dáng vẻ như ngại ngùng của Hà Vi với số tuổi và sự trải đời. Thì người trước mặt cũng biết đây là ai.
Xem ra cô bé cuối cũng đã tìm được thằng nhóc nhỏ năm đó rồi hả thích nhé.
Thiếu Kiệt lúc này cũng có phần nào đó hồi hội, muốn biết thật sự Hà Vi đã tìm kiếm hắn bao nhiêu năm mỗi lần đi tới Lưu Minh nên hỏi người cô bán tạp hóa tên Tài trước mặt.
- Cô ơi Hà Vi kiếm cháu bao nhiêu năm vậy cô?
- Ta nhớ không lầm năm đó cô nhóc được mười tuổi đến đây hỏi cháu. Như thế cũng ròng rã hơn năm năm trời rồi.
Im lặng Thiếu Kiệt hắn không biết phải nói gì. Một người tìm kiếm hơn năm năm. Manh mối chỉ là nhà hắn, thêm vào đó là những người xung quanh. Vậy mà Hà Vi vẫn kiên trì đến bây giờ. Hà Vi ngại trách móc Co Tài.
- Cháu có như thế đâu cô làm quá chỉ là mỗi lần kiếm một ít ngày chứ có tận năm năm hơn đâu mà cô nói vậy.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng giật mình móc trong túi tiền ra đưa cho Cô Tài nói.
- Cháu gửi cô tiền kem. sau này chúng cháu sẽ ghé ủng hộ.
Đợi rời đi quán tạp hóa Thiếu Kiệt mới nhìn Hà Vi thở dài hỏi. bạn làm như vậy không sợ không kiếm được mình rồi cứ lại tìm kiếm biết chừng nào.
Hà Vi nhìn hắn cười cười. tay cầm cây kem chỉ chỉ lên trời nói.
- Mình biết còn hi vọng vì mọi người trong xóm nói nhà cậu chưa dời di, mỗi lần đến đây mình rất sợ. sợ một ngày mọi người nói cậu và mẹ cậu rời đi không ở đây nữa. Cũng may là lần này mình có được tin tức cậu. Mấy năm trước đến nhà toàn đóng cửa đợi cả buổi cũng không thấy ai về.
Thiếu Kiệt lúc này mới thấy được sự thay đổi của Vận mệnh như thế nào. Nếu hắn đi trên quỹ đạo cũ có lẽ chỉ hết năm nay. Hà Vi sẽ không thể nào gặp hắn! còn những người khác cũng sẽ không được như bây giờ.
- Mình xin lỗi vì đã để bạn tìm lâu như vậy. Sau này bạn không cần phải tìm nữa mình ở Lưu Minh này, mình sẽ không thay đổi chỗ ở, sẽ không phải để bạn mỗi lần đến Lưu Minh phải lo sợ mình dời đi. Mình chắc chắn điều đó.
- Bạn hứa rồi đấy nhé sau nay sẽ không được để mình tìm đâu đấy. Nghéo tay một trăm năm không thay đổi.
Hà Vi như muốn thiếu Kiệt chắc chắn lại những điều mình nói tươi cươi đưa ngón áp úp về hướng hắn.
- Thì một trăm năm không thay đổi.
Ngay lúc đó. từ trong công viên một người thanh niên hớt hải chạy rất nhanh hướng về phía Hai người, Phía sau có mấy người đuổi theo hô hoán.
Cướp!... Cướp!...
Thiếu Kiệt vừa lúc này chuẩn bị nghéo tay, thì nghe thấy nên cũng hướng về người thanh niên đang chạy tới đấm một đấm về phía hắn. Hà Vi một bên đang ngơ ngác nhìn ngón áp úp của mình.
Kẻ cướp kia thấy bị Thiếu Kiệt chặn lại ngay lúc đó chụp lấy Hà Vi kế bên đưa con dao về phía Thiếu Kiệt nói.
- Không được lại gần, mày mà lại gần tao đâm con nhỏ này!
Thiếu Kiệt lắc đầu nhìn tên cướp ra vẻ tội nghiệp nói.
- Anh đừng làm bậy à! ở đây nhiều người anh không thoát được đâu.
Trong khi đó Hà Vi lúc này đang yên đang lành bị phá hỏng bầu không khí của mình với Thiếu Kiệt. Cô thật sự phẫn nộ, đã phá hỏng việc tốt của cô, còn đem cô ra uy hiếp Thiếu Kiệt. Khi con dao đang chỉ về phía trước, tên cướp không ngờ lần này không ai có thể cứu được hắn.
Hà Vi thúc mạnh vào hông hắn rồi hai tay chụp lấy cái tay đang hướng con dao về Thiếu Kiệt quật mạnh xuống đất. vẻ mặt băng lãnh dùng chân đạp lên tay đang cầm dao của hắn. Thêm vào đó là vài cú đấm vào người, rồi bẻ tay ra sau lưng ghì chặt khuông mặt tên cướp xuống nền đường.
Mọi người xung quanh lúc này cũng giật mình thì đã thấy tên cướp nằm gọn dưới đất, Những người xung quanh thấy thế liên bu vao, lấy dây trói tên cướp đang bị Hà Vi giữ chặt. Thiếu Kiệt hắn chỉ biết lắc đầu thấy tội nghiệp cho tên này, đã đi cướp mà không Xem ngày. lấy ai uy hiếp không lấy lại lấy Hà Vi ra làm con tin thì hết cứu nỗi.
Đợi cho mọi người trói tên cướp lại Hà Vi đứng bên cạnh Thiếu Kiệt lay lay hắn nói.
- Chưa nghéo tay xong, làm lại nãy chưa xong mà….
Khải Huy với Hà Vi lúc này mới hiểu được cái lợi Thiếu Kiệt nói là gì, không phải về tiền bạc đó là về sự thưởng thức các món ăn đúng nghĩa. Người đi ăn buffet đa phần là thưởng thức những món ngon, chứ không như đi ăn để được no bụng.
- Người nước ngoài công nhận họ cầu kỳ trong ăn uống ghê nhỉ chỉ là một buổi buffet mà hiểu được nhiều điều ấy chứ.
Khải Huy lúc này vừa từ từ ăn vừa cảm thán. Hà Vi thì càng không hiểu tại sao Thiếu Kiệt lại có thể nói một buổi tiệc trở thành phức tạp hóa như thế.
Vậy xem ra buffet không đơn giản à. Thấy có cảm giác cầu kỳ phức tạp hơn những buổi tiệc thông thường. À mà Thiếu Kiệt nè sao bạn biết nhiều vậy. Không lẽ bạn thường xuyên được đi ăn buffet sao?
- Hà Vi với Khải Huy lúc này nhìn chằm chằm vào Thiếu Kiệt mong đợi câu trả lời từ hắn.
À việc hả mình cũng chỉ mới đi ăn buffet lần đầu!
- Cái gì! Bạn nói giởn hay thật thế.
Hai người ngạc nhiên âm thanh có vẽ lớn làm mọi người chú ý. Hà Vi thấy thế cũng chỉ biết cười cười. ngượng ngùng nhìn Thiếu Kiệt bắng cặp mắt hình viên đạn.
- Vậy nãy giờ những cái bạn nói lá ở đâu ra hả.
- Ừ thì… ở trên internet chứ đâu. Hỏi ngộ mình làm gì có tiền mà đi dự nhiều buổi tiệc buffet như vầy với lại con nít ai mà lại mời.
Thiếu Kiệt đúng là lần này là lần đầu tiên hắn đi ăn buffet mà phải trả tiền. bởi hắn toàn ăn miễn phí khi còn làm quản lý. Với lý do đi kiểm tra đồ ăn thế là hắn ăn thoải mái mà chẳng cần mất tiền. Còn những kiến thức vừa rồi một phần là do hắn đút kết ra phần còn lại đúng thật là lấy từ internet.
Có một độ thời gian văn hóa ăn buffet được dân chúng trên mạng bàn tán rất nhiều do một số vị khách quay phim lại một người lấy thật nhiều đồ ăn cho mình. Dẫn đến sự phẩn nộ của cộng đồng mạng lên án. Nên văn hóa ăn tiệc buffet được đào móc lôi ra để cho mọi người biết cách mà tham gia các buổi tiệc không phải mất mặt.
Hà Vi cùng Khải Huy cũng không kềm được Khải Huy thì gục xuống bàn cươi không dám phát ra tiếng còn Hà Vi thì cũng ráng nhịn lắm nhưng cũng phải vỗ vỗ vào vai Thiếu Kiệt nói.
- Trời ơi là Trời! cậu làm mình. chịu hết nỗi rồi nè! nãy giờ làm mình tinh răm rắm. ai ngờ cậu đọc mấy cái thứ đó trên internet rồi học thuộc đấy hả. Cậu đùa dai quá đấy.
Thiếu Kiệt hắn cũng không biết trả lời sao giữ tình cảnh này nên nhẹ nhàng hắn giọng.
- Mình nói thật dù sao đi ăn buffet cũng phải ý tứ chút xếp hàng theo thứ tự. chứ ai cũng lấy một đống chen lấn cũng làm khó chịu lẫn nhau.
Khải Huy chịu không nổi nữa cũng cầm dĩa đứng lên nói.
- Thôi anh đi lấy đồ ăn đây. Em ngồi đó cười lát không ăn được nhiều ráng chịu nha Hà Vi.
Trong lúc mọi người vừa ăn vừa nói chuyện Thiếu Kiệt cũng không làm để ý những chuyện vừa rồi mới diễn ra nữa mà tập trung thưởng thức tay nghề của đầu bếp ở đây.
Cả ba người tham gia buổi tiệc buffet khá vui vẻ. Trên đường về Hà Vi vẫn không quên chọc ghẹo Thiếu Kiệt việc hắn lấy kiến thức trên mạng xuống làm đề tài.
Khải Huy đưa Hà Vi và Thiếu Kiệt về xong mới rời đi. Thầy tương đối còn khá sớm Hà Vi mới nói.
- Thôi hai đứa mình đi dạo một chút trời mát như vây nên đi dạo một tý cho tiêu hóa hết những gì đã ăn.
- Ừ cũng được. Gần đây có công viên buổi tối vui lắm đi một vòng chơi cho biết.
Thiếu Kiệt suy nghĩ một chút rồi mới chợt nhớ ra gần nhà Hà Vi vẫn có một công viên dành cho mọi người tập thể dục hàng ngày.
- Vậy còn gì bằng nữa đi dạo trong công viên buổi tối mới thoải mái.
Hà Vì bắt đâu lôi kéo Thiếu Kiệt cho dù bản thân mình không biết Công viên đó nằm ở đâu. Đi được một chút Hà Vi mới dừng lại bên một tiệm tạp hóa trên đường rồi quay lại nói với Thiếu Kiệt.
- Thiếu Kiệt mua kem ăn nào. ở đây bán kem ngon lắm lần nào mình cũng ghé mua hết đó.
Thiếu Kiết lắc đầu đi theo Hà Vi. hắn thật không hiểu sau bửa ăn buffet nhiều như vậy mà cô vẫn có thể ăn thêm nữa đồ ăn. Đi cùng với Hà Vi Thiếu Kiệt bổng nhiên thấy chỗ này có phần nào đó quen thuộc. Lúc này hắn mới ngập ngừng hỏi Hà Vi.
- Chỗ nay là …?
- Chính Xác chỗ này là nơi mỗi ngày ai đó bị mất tiền vì mua kem hôm nay cũng vậy.
Bây Giờ Thiếu Kiệt hắn cũng bó tay với Hà Vi. Nhưng hắn cũng không ngờ sau bao nhiêu năm quán tạp hóa ngày nào giờ vẫn như củ. Hắn thầm cảm thán thời gian qua đi.
- Sao bạn tìm được chỗ này thế. thật sự thì mình không nhớ nơi nay đâu!
Hồi trường lần nào đi Lưu Minh mình đều ghé qua đây hết đó. cũng vì mấy lần đi dạo nên phát hiện ra, cái tiệm này vẫn còn, tuy người bán hàng đó bây giờ có lớn tuổi hơn một chút, nhưng mà nơi nầy vẫn còn là được rồi. Hà Vi nói với Thiếu Kiệt như thế hắn mới cảm nhận thấy, Hà Vi không phải đến Lưu Minh một lần tìm hắn, mà rất nhiều lần đến nơi đây. Ngay cái chỗ cửa hàng năm xưa mà cô còn tìm được. Thì cô phải tìm kiếm hắn biết bao nhiêu lần ở cái thành phố đông đúc này.
- Cô Tài ơi! lấy con hai cây kem đi cô.
Hà Vi vừa mợ tủ kem vừa tìm tìm loại kem minh thích mới đưa cho Thiếu Kiệt. Lúc này một người phụ nữ từ trong nhà đi ra nhìn Hà Vi cười cười nói.
- Sao lần này định đến Lưu Minh kiếm cậu nhóc đó nữa à. Ta thấy cháu cũng nên bỏ ý định đó đi cháu kiếm bao lâu rồi. Ý cậu này là.
Bây giờ người chủ quán mới thấy được Thiếu Kiệt nên cũng nhìn Hà Vi. Dáng vẻ như ngại ngùng của Hà Vi với số tuổi và sự trải đời. Thì người trước mặt cũng biết đây là ai.
Xem ra cô bé cuối cũng đã tìm được thằng nhóc nhỏ năm đó rồi hả thích nhé.
Thiếu Kiệt lúc này cũng có phần nào đó hồi hội, muốn biết thật sự Hà Vi đã tìm kiếm hắn bao nhiêu năm mỗi lần đi tới Lưu Minh nên hỏi người cô bán tạp hóa tên Tài trước mặt.
- Cô ơi Hà Vi kiếm cháu bao nhiêu năm vậy cô?
- Ta nhớ không lầm năm đó cô nhóc được mười tuổi đến đây hỏi cháu. Như thế cũng ròng rã hơn năm năm trời rồi.
Im lặng Thiếu Kiệt hắn không biết phải nói gì. Một người tìm kiếm hơn năm năm. Manh mối chỉ là nhà hắn, thêm vào đó là những người xung quanh. Vậy mà Hà Vi vẫn kiên trì đến bây giờ. Hà Vi ngại trách móc Co Tài.
- Cháu có như thế đâu cô làm quá chỉ là mỗi lần kiếm một ít ngày chứ có tận năm năm hơn đâu mà cô nói vậy.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng giật mình móc trong túi tiền ra đưa cho Cô Tài nói.
- Cháu gửi cô tiền kem. sau này chúng cháu sẽ ghé ủng hộ.
Đợi rời đi quán tạp hóa Thiếu Kiệt mới nhìn Hà Vi thở dài hỏi. bạn làm như vậy không sợ không kiếm được mình rồi cứ lại tìm kiếm biết chừng nào.
Hà Vi nhìn hắn cười cười. tay cầm cây kem chỉ chỉ lên trời nói.
- Mình biết còn hi vọng vì mọi người trong xóm nói nhà cậu chưa dời di, mỗi lần đến đây mình rất sợ. sợ một ngày mọi người nói cậu và mẹ cậu rời đi không ở đây nữa. Cũng may là lần này mình có được tin tức cậu. Mấy năm trước đến nhà toàn đóng cửa đợi cả buổi cũng không thấy ai về.
Thiếu Kiệt lúc này mới thấy được sự thay đổi của Vận mệnh như thế nào. Nếu hắn đi trên quỹ đạo cũ có lẽ chỉ hết năm nay. Hà Vi sẽ không thể nào gặp hắn! còn những người khác cũng sẽ không được như bây giờ.
- Mình xin lỗi vì đã để bạn tìm lâu như vậy. Sau này bạn không cần phải tìm nữa mình ở Lưu Minh này, mình sẽ không thay đổi chỗ ở, sẽ không phải để bạn mỗi lần đến Lưu Minh phải lo sợ mình dời đi. Mình chắc chắn điều đó.
- Bạn hứa rồi đấy nhé sau nay sẽ không được để mình tìm đâu đấy. Nghéo tay một trăm năm không thay đổi.
Hà Vi như muốn thiếu Kiệt chắc chắn lại những điều mình nói tươi cươi đưa ngón áp úp về hướng hắn.
- Thì một trăm năm không thay đổi.
Ngay lúc đó. từ trong công viên một người thanh niên hớt hải chạy rất nhanh hướng về phía Hai người, Phía sau có mấy người đuổi theo hô hoán.
Cướp!... Cướp!...
Thiếu Kiệt vừa lúc này chuẩn bị nghéo tay, thì nghe thấy nên cũng hướng về người thanh niên đang chạy tới đấm một đấm về phía hắn. Hà Vi một bên đang ngơ ngác nhìn ngón áp úp của mình.
Kẻ cướp kia thấy bị Thiếu Kiệt chặn lại ngay lúc đó chụp lấy Hà Vi kế bên đưa con dao về phía Thiếu Kiệt nói.
- Không được lại gần, mày mà lại gần tao đâm con nhỏ này!
Thiếu Kiệt lắc đầu nhìn tên cướp ra vẻ tội nghiệp nói.
- Anh đừng làm bậy à! ở đây nhiều người anh không thoát được đâu.
Trong khi đó Hà Vi lúc này đang yên đang lành bị phá hỏng bầu không khí của mình với Thiếu Kiệt. Cô thật sự phẫn nộ, đã phá hỏng việc tốt của cô, còn đem cô ra uy hiếp Thiếu Kiệt. Khi con dao đang chỉ về phía trước, tên cướp không ngờ lần này không ai có thể cứu được hắn.
Hà Vi thúc mạnh vào hông hắn rồi hai tay chụp lấy cái tay đang hướng con dao về Thiếu Kiệt quật mạnh xuống đất. vẻ mặt băng lãnh dùng chân đạp lên tay đang cầm dao của hắn. Thêm vào đó là vài cú đấm vào người, rồi bẻ tay ra sau lưng ghì chặt khuông mặt tên cướp xuống nền đường.
Mọi người xung quanh lúc này cũng giật mình thì đã thấy tên cướp nằm gọn dưới đất, Những người xung quanh thấy thế liên bu vao, lấy dây trói tên cướp đang bị Hà Vi giữ chặt. Thiếu Kiệt hắn chỉ biết lắc đầu thấy tội nghiệp cho tên này, đã đi cướp mà không Xem ngày. lấy ai uy hiếp không lấy lại lấy Hà Vi ra làm con tin thì hết cứu nỗi.
Đợi cho mọi người trói tên cướp lại Hà Vi đứng bên cạnh Thiếu Kiệt lay lay hắn nói.
- Chưa nghéo tay xong, làm lại nãy chưa xong mà….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.