Chương 780: Định hướng du lịch
Diệt Thiên
23/11/2018
Thiếu Kiệt không nói gì chỉ nhìn Trương Dật sau khi nói hết những lời
vừa rồi. Hắn thấy bốn mươi phần trăm đúng là có phần khá nhiều. mao liêu khai thác ra chưa biết phẩm chất ra sao nếu cứ dựa theo con số này thì
phần mao liêu có phẩm chất tốt không khéo lại rớt hết lên tay của đám
người Trương gia.
- Bốn mươi phần trăm mấy vị cũng biết tận dụng nhỉ với giá trị này xem ra tôi phải xem xét lại mới được. Dựa theo những gì bàn giao xem ra phải chọn một con đường khác rồi. Ví như mao liêu bên tôi khai thác ra các ông mua về cứ có bao nhiêu không biết chỉ cần chất lượng không quá thấp là được. Còn nói mà để các ông hưởng bốn mươi phần trăm trên số mào liêu của mỏ thì hợp tác này không ổn đâu.
Trương Dật cau mày một chút Thanh Trúc bây giờ mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt. Cô thấy nếu mình không nói chắc chắn đám người Trương gia sẽ không biết tình hình hiện tại của họ. Thiếu Kiệt hắn trước giờ không phải người chịu thiệt đơn giản như thế.
- Thiếu Kiệt tôi nghĩ nếu xem xét vấn đề hợp tác một chiều thì đúng là chúng tôi có phần hơi quá nhưng cậu nghĩ xem chúng tôi vận chuyển không phải dễ đối với việc từ mỏ của cậu vào các quốc gia khác đều được xem như là nguyên liệu buôn lậu đâu dễ gì bán được với chính quy.
Thanh Trúc lúc này đạt thành hiệp nghị âm thầm với những người Trương gia bởi cô đang thay mặt họ đem về lợi ít lớn nhất cần thiết cho họ. Việc này sẽ làm cũng cố hơn địa vị của cô trong gia tộc.
- Có thể trong việc khác tôi không nói được nhưng việc này tôi nghĩ thương lượng có phần không thỏa đáng đừng tưởng rằng tôi không biết. Đối với việc vận chuyển tôi không nghĩ là các vị đây không có đường đi nào. Vấn đề thứ hai việc tiêu thụ như thế nào tôi nghĩ nếu mình nói ra chắc hẳn các vị không bàn được đâu.
Lời của Thiếu Kiệt làm cho Trương Dật không khỏi bất bình. Vì theo hắn độ tuổi Thiếu Kiệt như thế thì biết gì về vấn đề nguyên thạch này. Dù cho hắn có là chủ ở phía sau nhưng Connor mới thật sự là người am hiểu.
Nói chuyện với Thiếu Kiệt hắn hình dung ra vì vô tình nào đó Thiếu Kiệt với Connor phát hiện ra cái mỏ nên mới bỏ tiền đầu tư chứ không phải là một người am hiểu toàn bộ vấn đề nguyên thạch. Hắn thấy mình có đủ tự tin để ép Thiếu Kiệt phải thương lượng giống như những gì mà hắn muốn. Những suy nghĩ ấy chạy trong đầu Trương Dật làm hắn nhỏ nhẹ nói.
- Cậu không hiểu rồi. Đối với việc đưa hàng ra thị trường không đơn giản như cậu muốn bán thế nào cũng được mà nó còn có cả quá trình nếu mà may mắn có người mua sớm thì còn được còn không thì vẫn phải chôn hàng đợi thời. Vốn bỏ ra quá nhiều cũng không được mà chúng tôi lấy bốn phần trong đó chưa biết tới chừng nào sẽ bán được đấy.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng chăm chú nhìn Trương Dật lắc đầu hắn thấy cái lão già này ỷ lớn tuổi hiểu nhiều trong việc này lại làm ra vẻ ta đây điều này khiến Thiếu Kiệt không mấy thoải mái. Nhưng hắn biết nếu không làm đối phương phục thì việc muốn mở ra con đường ở vùng tam giác vàng này sẽ phải vận dụng vào thế lực Tống gia.
Trên tâm lý của mình Thiếu Kiệt lại càng không muốn Tống Gia nắm được phần hợp tác này để gây bất lợi cho hắn về sau. Nếu như hắn đi tống gia lại kéo mối quan hệ hợp tác này vào đó người chịu thiệt vẫn chính là hắn.
- Tôi nói có vẻ ngài mới thật sự không hiểu. Tôi tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt vẫn không kém. Mao liêu khi khai thác ra nếu ngài mua vào lúc đầu giá thành dường như không mấy thay đổi. Nhưng ở đây nó là từ nơi sản xuất. Còn khi về tới nơi của các vị thì lại khác con đường này đưa giá mao liêu lên rất lớn. Ở những kho chợ đen giá cả dường như là tính số cân như tại mỏ đi tôi nói đúng chứ. Mà số cân còn tùy thuộc vào đặc tính bên ngoài của mao liêu mà bỏ giá nữa. Cái gọi là nhìn mặt mà đưa giá như thế ra sao.
Trương Dật bây giờ trong lòng rớt xuống một cái bộp hắn thật sự không nghĩ Thiếu Kiệt còn biết cả việc kinh doanh kho mao liêu chợ đen như thế nào thì chứng tỏ chuyện này thật sự không dễ đàm.
- Xem ra tôi đánh giá thấp cậu đấy Thiếu Kiệt. Không những biết về chợ đen mao liêu ra sao còn nói rõ cách kinh doanh nhìn mặt của các chủ hàng của kho mao liêu, xem ra cậu đi đổ thạch không ít lần.
Thanh Trúc nghe Thiếu Kiệt nói như thế cô cho rằng hắn cũng phải đi qua ít lần ở thị trường đổ thạch hoặc là phải đến những nơi như thế rồi mới có thể nói ra những việc này. Bởi vì cô thấy ở quốc gia này không có cái gọi là đổ thạch, cũng không có tiếp xúc nhiều với phỉ thúy nguyên thạch. Thiếu Kiệt nói được những điều kia chắc rằng hắn đã tham gia ở nước ngoài mà không phải trong nước.
- Vấn đề này không nói đến chỉ với việc mao liêu toàn đổ cùng với mao liêu bán đổ. Trương gia đã lời không ít. Đối với việc những nguyên thạch phỉ thúy phẩm chất cao thì được người của công ty tự gia công thành trang sức bán ra. Những thứ này có thể nói tiền và tiền. Đừng nói với tôi là các ông chịu thiệt càng để lâu phỉ thúy nguyên thạch càng tăng giá nên hầu như các ông không chịu thiệt gì hết mới đúng.
Thanh Trúc bây giờ nhìn qua đám người Trương gia nhìn qua nét mặt từng người như ăn phải mướp đắng một dạng. hắng giọng một cái Thanh Trúc mới lên tiến nói với Thiếu Kiệt.
- Như thế đi cậu xem như thế nào mới là phù hợp cho việc này. Chưa tính đến báo cáo của chúng tôi sẽ có thì cậu phải đưa ra một cái giá thích hợp cho mọi chuyện mới được chứ. Nếu không thì thương lượng với nhau cũng không thành công đâu.
- Nếu Cô đã nói như thế thì chúng ta sao không định ra một cái giá nhất định nhỉ. Hai bên đều dựa theo số cân của mao liêu mà mua vào. Có thể nhiều có thể ít giá cả bao nhiêu thì chúng ta sẽ lấy giá của mao liêu Myanmar chợ đen giảm xuống một phần ba như thế nào.
Trương Dật thấy Thiếu Kiệt đưa ra đề nghị suy nghĩ tính toán điều gì đó xong mới gật đầu ra hiệu đồng ý. Hắn phải tính toán giá thành của đôi bên sao cho cân bằng các thứ bởi vì chất ngọc của mao liêu được khai thác bên tam giác vàng hắn đã có. Dựa theo đó nó không khác so với mao liêu đang có trên thị trường nguyên thạch Myanmar. Giá cả Thiếu Kiệt đưa ra cũng phù hợp cho việc mở ra thị trường của nguyên thạch Tam giác vàng.
Thiếu Kiệt đưa ra cái giá này đã gần với những tính toán thua lỗ của đám người Trương Dật dù không xê xích bao nhiêu. Nhưng với những nguyên thạch chất lượng tốt họ vẫn có thể giữ lại cầm chừng đợi tăng giá bán.
- Được! Nếu đã vậy chúng tôi sẽ để người làm hợp đồng đôi bên hợp tác nhưng mà tôi còn một chuyện muốn hỏi cậu. Liệu rằng cậu sẽ định phát triển ở khu vực đó như thế nào. Vấn đề du lịch ở nơi đó tôi nghĩ cậu đã có suy nghĩ nên mới làm đi.
Trương Cung bây giờ lên tiếng đồng ý cùng với việc hắn muốn biết Thiếu Kiệt có suy nghĩ như thế nào. Nếu được hắn sẽ nhảy một chân vào việc du lịch tới thủ phủ ma túy với tạo ra một nơi công bàn phỉ thúy mới này.
- Trước mắt vẫn là cải tổ các thứ cần thiết sau đó sẽ làm những gì mà mọi người vẫn cần làm đó là quảng bá. Chắc rằng khi công bàn xuất hiện thị trường nguyên thạch phỉ thúy sẽ có một biến động nhỏ. Bởi vì nơi này không giống như Myanmar những nguyên thạch từ chỗ của tôi có thể nói là phá vỡ thế độc quyền trong nhiều năm liền của thị trường phỉ thúy ở bên kia. Họ sẽ tìm đến xem xét đánh giá nếu làm tốt chắc chắn nó sẽ có chỗ đứng trên thị trường cần thiết.
Trương Cung với Trương Tỏa lúc này trầm ngâm. Nếu như những gì Thiếu Kiệt nói thì hắn trong vòng một năm phải xây dựng hết như thứ cần thiết. Đối phương dù chưa xác định được là khi nào sẽ tổ chức việc này nhưng nếu muốn có được một con đường du lịch cùng với buôn bán nguyên thạch phỉ thúy thì chắc chắn phải làm tốt mọi thứ cần thiết.
- Ý tôi là cậu định đưa người đến đó bằng cách nào kia kìa. Nếu cậu có đường chúng tôi có người thì việc cậu muốn mở dịch vụ du lịch ở đây chúng tôi cũng muốn tham gia.
Thiếu Kiệt lúc này chỉ mỉm cười nhìn nhóm người Trương Gia. rồi từ tốn nói ra việc định tạo ra một con đường du lịch tới tam giác vàng như thế nào.
- Chắc mọi người cũng đã biết những con đường vận chuyển ma tuý ở nơi đây rất nhiều. Khách du lịch sẽ được trải qua một việc cảm nhận lấy những con đường vận chuyển ma túy từ khắp các khu vực có thể đến được thủ phủ. Ở nhưng điểm cuối nơi này mọi người sẽ được tiếp đón bằng sẽ việt dã hoặc đi mô tô theo đoàn được người bản địa chở, đến với trung tâm của thành phố ma túy. Các Ông thấy cảm giác để khách du lịch tự trải nghiệm việc này như thế nào.
Trương Cung không biết ý nghĩ này từ đâu đến với Thiếu Kiệt. Nhưng con đường vận chuyển ma túy cũ lại trở thành một con đường khai phá ngành du lịch. Với một cách thức tự cung tự cấp từ người bản xứ. Khách Du lịch sẽ được trải nghiệm những con đường khác nhau để đến một nơi mà trước đây được xem như cực kỳ nguy hiểm.
- Tôi định những nơi đang được cải tạo kia sẽ vẫn như cũ như trước đây tôi chưa từng đánh chiếm nó. Thay vào đó khách du lịch sẽ được ở những căn nhà gỗ tự nhiên được dựng lên theo đúng cái cách mà cuộc sống trước đây ở nơi này. Chỉ khác là nó tiện lợi hơn một chút cùng với đó là sự phục vụ tận tình cần thiết.
Trương Cung bây giờ nhìn Thiếu Kiệt không biết phải nói như thế nào về hắn những thứ này muốn áp dụng dường như hoàn toàn không tốn quá nhiều sức. Việc sử dụng người dân bản xứ làm việc này càng giúp họ có thêm thu nhập và trật tự trong việc kiếm tiền cho chính mình. Hắn nhịn không được nhìn Thiếu Kiệt nuốt nước bọt vào cổ của mình lên tiếng hỏi.
- Những cái này một mình cậu suy nghĩ ra.
- Bốn mươi phần trăm mấy vị cũng biết tận dụng nhỉ với giá trị này xem ra tôi phải xem xét lại mới được. Dựa theo những gì bàn giao xem ra phải chọn một con đường khác rồi. Ví như mao liêu bên tôi khai thác ra các ông mua về cứ có bao nhiêu không biết chỉ cần chất lượng không quá thấp là được. Còn nói mà để các ông hưởng bốn mươi phần trăm trên số mào liêu của mỏ thì hợp tác này không ổn đâu.
Trương Dật cau mày một chút Thanh Trúc bây giờ mới lên tiếng nói với Thiếu Kiệt. Cô thấy nếu mình không nói chắc chắn đám người Trương gia sẽ không biết tình hình hiện tại của họ. Thiếu Kiệt hắn trước giờ không phải người chịu thiệt đơn giản như thế.
- Thiếu Kiệt tôi nghĩ nếu xem xét vấn đề hợp tác một chiều thì đúng là chúng tôi có phần hơi quá nhưng cậu nghĩ xem chúng tôi vận chuyển không phải dễ đối với việc từ mỏ của cậu vào các quốc gia khác đều được xem như là nguyên liệu buôn lậu đâu dễ gì bán được với chính quy.
Thanh Trúc lúc này đạt thành hiệp nghị âm thầm với những người Trương gia bởi cô đang thay mặt họ đem về lợi ít lớn nhất cần thiết cho họ. Việc này sẽ làm cũng cố hơn địa vị của cô trong gia tộc.
- Có thể trong việc khác tôi không nói được nhưng việc này tôi nghĩ thương lượng có phần không thỏa đáng đừng tưởng rằng tôi không biết. Đối với việc vận chuyển tôi không nghĩ là các vị đây không có đường đi nào. Vấn đề thứ hai việc tiêu thụ như thế nào tôi nghĩ nếu mình nói ra chắc hẳn các vị không bàn được đâu.
Lời của Thiếu Kiệt làm cho Trương Dật không khỏi bất bình. Vì theo hắn độ tuổi Thiếu Kiệt như thế thì biết gì về vấn đề nguyên thạch này. Dù cho hắn có là chủ ở phía sau nhưng Connor mới thật sự là người am hiểu.
Nói chuyện với Thiếu Kiệt hắn hình dung ra vì vô tình nào đó Thiếu Kiệt với Connor phát hiện ra cái mỏ nên mới bỏ tiền đầu tư chứ không phải là một người am hiểu toàn bộ vấn đề nguyên thạch. Hắn thấy mình có đủ tự tin để ép Thiếu Kiệt phải thương lượng giống như những gì mà hắn muốn. Những suy nghĩ ấy chạy trong đầu Trương Dật làm hắn nhỏ nhẹ nói.
- Cậu không hiểu rồi. Đối với việc đưa hàng ra thị trường không đơn giản như cậu muốn bán thế nào cũng được mà nó còn có cả quá trình nếu mà may mắn có người mua sớm thì còn được còn không thì vẫn phải chôn hàng đợi thời. Vốn bỏ ra quá nhiều cũng không được mà chúng tôi lấy bốn phần trong đó chưa biết tới chừng nào sẽ bán được đấy.
Thiếu Kiệt bây giờ cũng chăm chú nhìn Trương Dật lắc đầu hắn thấy cái lão già này ỷ lớn tuổi hiểu nhiều trong việc này lại làm ra vẻ ta đây điều này khiến Thiếu Kiệt không mấy thoải mái. Nhưng hắn biết nếu không làm đối phương phục thì việc muốn mở ra con đường ở vùng tam giác vàng này sẽ phải vận dụng vào thế lực Tống gia.
Trên tâm lý của mình Thiếu Kiệt lại càng không muốn Tống Gia nắm được phần hợp tác này để gây bất lợi cho hắn về sau. Nếu như hắn đi tống gia lại kéo mối quan hệ hợp tác này vào đó người chịu thiệt vẫn chính là hắn.
- Tôi nói có vẻ ngài mới thật sự không hiểu. Tôi tuổi còn nhỏ nhưng ánh mắt vẫn không kém. Mao liêu khi khai thác ra nếu ngài mua vào lúc đầu giá thành dường như không mấy thay đổi. Nhưng ở đây nó là từ nơi sản xuất. Còn khi về tới nơi của các vị thì lại khác con đường này đưa giá mao liêu lên rất lớn. Ở những kho chợ đen giá cả dường như là tính số cân như tại mỏ đi tôi nói đúng chứ. Mà số cân còn tùy thuộc vào đặc tính bên ngoài của mao liêu mà bỏ giá nữa. Cái gọi là nhìn mặt mà đưa giá như thế ra sao.
Trương Dật bây giờ trong lòng rớt xuống một cái bộp hắn thật sự không nghĩ Thiếu Kiệt còn biết cả việc kinh doanh kho mao liêu chợ đen như thế nào thì chứng tỏ chuyện này thật sự không dễ đàm.
- Xem ra tôi đánh giá thấp cậu đấy Thiếu Kiệt. Không những biết về chợ đen mao liêu ra sao còn nói rõ cách kinh doanh nhìn mặt của các chủ hàng của kho mao liêu, xem ra cậu đi đổ thạch không ít lần.
Thanh Trúc nghe Thiếu Kiệt nói như thế cô cho rằng hắn cũng phải đi qua ít lần ở thị trường đổ thạch hoặc là phải đến những nơi như thế rồi mới có thể nói ra những việc này. Bởi vì cô thấy ở quốc gia này không có cái gọi là đổ thạch, cũng không có tiếp xúc nhiều với phỉ thúy nguyên thạch. Thiếu Kiệt nói được những điều kia chắc rằng hắn đã tham gia ở nước ngoài mà không phải trong nước.
- Vấn đề này không nói đến chỉ với việc mao liêu toàn đổ cùng với mao liêu bán đổ. Trương gia đã lời không ít. Đối với việc những nguyên thạch phỉ thúy phẩm chất cao thì được người của công ty tự gia công thành trang sức bán ra. Những thứ này có thể nói tiền và tiền. Đừng nói với tôi là các ông chịu thiệt càng để lâu phỉ thúy nguyên thạch càng tăng giá nên hầu như các ông không chịu thiệt gì hết mới đúng.
Thanh Trúc bây giờ nhìn qua đám người Trương gia nhìn qua nét mặt từng người như ăn phải mướp đắng một dạng. hắng giọng một cái Thanh Trúc mới lên tiến nói với Thiếu Kiệt.
- Như thế đi cậu xem như thế nào mới là phù hợp cho việc này. Chưa tính đến báo cáo của chúng tôi sẽ có thì cậu phải đưa ra một cái giá thích hợp cho mọi chuyện mới được chứ. Nếu không thì thương lượng với nhau cũng không thành công đâu.
- Nếu Cô đã nói như thế thì chúng ta sao không định ra một cái giá nhất định nhỉ. Hai bên đều dựa theo số cân của mao liêu mà mua vào. Có thể nhiều có thể ít giá cả bao nhiêu thì chúng ta sẽ lấy giá của mao liêu Myanmar chợ đen giảm xuống một phần ba như thế nào.
Trương Dật thấy Thiếu Kiệt đưa ra đề nghị suy nghĩ tính toán điều gì đó xong mới gật đầu ra hiệu đồng ý. Hắn phải tính toán giá thành của đôi bên sao cho cân bằng các thứ bởi vì chất ngọc của mao liêu được khai thác bên tam giác vàng hắn đã có. Dựa theo đó nó không khác so với mao liêu đang có trên thị trường nguyên thạch Myanmar. Giá cả Thiếu Kiệt đưa ra cũng phù hợp cho việc mở ra thị trường của nguyên thạch Tam giác vàng.
Thiếu Kiệt đưa ra cái giá này đã gần với những tính toán thua lỗ của đám người Trương Dật dù không xê xích bao nhiêu. Nhưng với những nguyên thạch chất lượng tốt họ vẫn có thể giữ lại cầm chừng đợi tăng giá bán.
- Được! Nếu đã vậy chúng tôi sẽ để người làm hợp đồng đôi bên hợp tác nhưng mà tôi còn một chuyện muốn hỏi cậu. Liệu rằng cậu sẽ định phát triển ở khu vực đó như thế nào. Vấn đề du lịch ở nơi đó tôi nghĩ cậu đã có suy nghĩ nên mới làm đi.
Trương Cung bây giờ lên tiếng đồng ý cùng với việc hắn muốn biết Thiếu Kiệt có suy nghĩ như thế nào. Nếu được hắn sẽ nhảy một chân vào việc du lịch tới thủ phủ ma túy với tạo ra một nơi công bàn phỉ thúy mới này.
- Trước mắt vẫn là cải tổ các thứ cần thiết sau đó sẽ làm những gì mà mọi người vẫn cần làm đó là quảng bá. Chắc rằng khi công bàn xuất hiện thị trường nguyên thạch phỉ thúy sẽ có một biến động nhỏ. Bởi vì nơi này không giống như Myanmar những nguyên thạch từ chỗ của tôi có thể nói là phá vỡ thế độc quyền trong nhiều năm liền của thị trường phỉ thúy ở bên kia. Họ sẽ tìm đến xem xét đánh giá nếu làm tốt chắc chắn nó sẽ có chỗ đứng trên thị trường cần thiết.
Trương Cung với Trương Tỏa lúc này trầm ngâm. Nếu như những gì Thiếu Kiệt nói thì hắn trong vòng một năm phải xây dựng hết như thứ cần thiết. Đối phương dù chưa xác định được là khi nào sẽ tổ chức việc này nhưng nếu muốn có được một con đường du lịch cùng với buôn bán nguyên thạch phỉ thúy thì chắc chắn phải làm tốt mọi thứ cần thiết.
- Ý tôi là cậu định đưa người đến đó bằng cách nào kia kìa. Nếu cậu có đường chúng tôi có người thì việc cậu muốn mở dịch vụ du lịch ở đây chúng tôi cũng muốn tham gia.
Thiếu Kiệt lúc này chỉ mỉm cười nhìn nhóm người Trương Gia. rồi từ tốn nói ra việc định tạo ra một con đường du lịch tới tam giác vàng như thế nào.
- Chắc mọi người cũng đã biết những con đường vận chuyển ma tuý ở nơi đây rất nhiều. Khách du lịch sẽ được trải qua một việc cảm nhận lấy những con đường vận chuyển ma túy từ khắp các khu vực có thể đến được thủ phủ. Ở nhưng điểm cuối nơi này mọi người sẽ được tiếp đón bằng sẽ việt dã hoặc đi mô tô theo đoàn được người bản địa chở, đến với trung tâm của thành phố ma túy. Các Ông thấy cảm giác để khách du lịch tự trải nghiệm việc này như thế nào.
Trương Cung không biết ý nghĩ này từ đâu đến với Thiếu Kiệt. Nhưng con đường vận chuyển ma túy cũ lại trở thành một con đường khai phá ngành du lịch. Với một cách thức tự cung tự cấp từ người bản xứ. Khách Du lịch sẽ được trải nghiệm những con đường khác nhau để đến một nơi mà trước đây được xem như cực kỳ nguy hiểm.
- Tôi định những nơi đang được cải tạo kia sẽ vẫn như cũ như trước đây tôi chưa từng đánh chiếm nó. Thay vào đó khách du lịch sẽ được ở những căn nhà gỗ tự nhiên được dựng lên theo đúng cái cách mà cuộc sống trước đây ở nơi này. Chỉ khác là nó tiện lợi hơn một chút cùng với đó là sự phục vụ tận tình cần thiết.
Trương Cung bây giờ nhìn Thiếu Kiệt không biết phải nói như thế nào về hắn những thứ này muốn áp dụng dường như hoàn toàn không tốn quá nhiều sức. Việc sử dụng người dân bản xứ làm việc này càng giúp họ có thêm thu nhập và trật tự trong việc kiếm tiền cho chính mình. Hắn nhịn không được nhìn Thiếu Kiệt nuốt nước bọt vào cổ của mình lên tiếng hỏi.
- Những cái này một mình cậu suy nghĩ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.