Chương 815: Đồng tiền đi liền khúc ruột
Diệt Thiên
12/12/2018
Lâm Dương bây giờ cũng đứng lên hắn bước ra khỏi chỗ ngồi của mình để
cho Lâm Đồng ngồi lại. Nhóm người của hắn ở phía sau cũng không có động
thái nào.
Họ tự hiểu lấy hắn cần có việc phải rời đi đã có Lâm Đồng ngồi lại với những gì được giao cho họ phải hoàn thành những người này đều hiểu. Lâm Dương rời đi chủ yếu vì việc gì. Họ không ngốc nếu như tất cả mọi người đều bị Phùng Kiếm Hoa nâng giá các công ty của mình thì họ thật sự sẽ phải tiêu tốn khá nhiều cho những công ty kia.
Mọi việc bây giờ chỉ có thế để cho Lâm Dương thương lượng cùng Nhã Oanh. Họ biết Phùng Kiếm Nhất đến cùng với ai và người nào mới thật sự là người có thể thay đổi được cục diện hiện tại.
Công Toại nhìn thấy Lâm Dương rời khỏi khu vực phía trước sân khấu hắn đưa mắt nhìn Nhã Oanh, Vì chắc chắn ra việc Lâm Dương rời đi chắc rằng không chỉ có mình hắn có thể thấy được điều này.
Nhã Oanh chỉ đứng ở đó bình tĩnh như không biết gì đang nhìn diễn biến của buổi đấu giá diễn ra. Lâm Dương đến trước mặt Nhã Oanh bây hắn mới nói.
- xin lỗi cho tôi xin vài phút chúng ta có thể ra phía ngoài nói chuyện một chút không Nhã Oanh.
- Được thôi nếu việc này không quá lâu thì có thể. Dù sao tôi cũng chỉ đang xem buổi đấu giá mà không làm gì.
Nhã Oanh cũng đồng ý mặc dù đã biết Lâm Dương muốn nói với cô chuyện gì nhưng ở xung quanh hiện tại không ít phóng viên và một số người khác,
việc lựa chọn nói với Nhã Oanh như thế là điều bất khả kháng hắn cũng muốn nói chuyện cho nhanh vì càng kéo dài thời gian ở bên Phùng Kiếm Hoa lại có thể bỏ giá cho các công ty thêm vài lần nữa. Điều này dù không muốn nhưng hắn phải chấp nhận. Bởi trước truyền thông báo chí không thể làm bại lộ việc nắm giữ những công ty đấu giá được tính toán trước.
Nhã Oanh theo sự dẫn đường của Lâm Dương ra một góc khuất không xa với mọi người nơi này chỉ còn lại ba người Lâm Dương, Nhã Oanh cùng với Công Toại.
- Nhã Oanh cô có thể nào để cho Phùng Kiếm Hoa không thêm giá với những công ty kia không. Bên chúng tôi đã sắp xếp mọi việc xong hết rồi những công ty đó sẽ thuộc về Thiếu Kiệt nên tôi hi vọng cô có thể để cho hắn đừng bỏ thêm giá. Vì nếu làm như thế chúng tôi sẽ thiệt hại lớn hơn nhiều.
Lâm Dương chỉ chờ bên cạnh không còn người khác hắn liền trực tiếp nói với Nhã Oanh. Vì muốn kết thúc chuyện của Phùng Kiếm Hoa đang làm hắn không cần phải vòng vo kéo dài thời gian cho thêm chuyện.
- Ồ các ông đã sắp xếp trước. Nhưng tôi thấy dường như không phải các ông đấu giá những công ty kia mà nhỉ. Nếu biết trước như thế thì Phùng Kiếm Hoa cũng không cần phải bỏ giá rồi.
Nhã Oanh bây giờ vờ như không biết chuyện này. Cô chỉ nhìn việc nói việc. Nhóm người của Lâm Dương thao tác với nhiều công ty đứng ra đấu giá. Dù Nhã Oanh biết họ cũng chỉ là người san tay cho Lâm Dương nhưng cô vờ như chưa từng biết đến việc này.
- Cô không biết thật sự vì tránh phải ra mặt trực diện chúng tôi đã nhờ những công ty này thay Lâm gia chúng tôi đấu giá. Nên những tiền bọn họ bỏ ra cũng là của chúng tôi không phải của họ.
Lâm Dương cũng hết sức kiên nhẫn để đáp lại lời của Nhã Oanh một cách nhanh nhất hắn không quên để cho Nhã Oanh thấy đây là tâm ý của toàn bộ Lâm gia chứ không phải riêng một mình hắn.
- Việc này thật sự đơn giản thôi. Nhưng liệu ông có chắc những công ty đó Lâm gia các ông sẽ đưa về cho Thiếu Kiệt hay không. Tôi cần một lời chắc chắn. Vì Thiếu Kiệt đã cho tôi đại diện cho cậu ấy thao tác cùng với Phùng Kiếm Hoa. Nếu như những công ty đó ông không thu về được hoặc những người của công ty kia thấy được món hời lớn họ tự nguyện bỏ tiền ra mua thì sao. Việc này không ai nói trước được điều gì đâu.
Những lời này của Nhã Oanh chỉ nhằm làm khó Lâm Dương bời vì cô muốn kéo dài được thêm một chút thời gian nào hay lúc đó. Nếu chưa có lời của Nhã Oanh dừng lại việc đấu giá thì Phùng Kiếm Hoa chắc chắn sẽ phải cạnh tranh cho đến hết những công ty cần thiết mà hắn có danh sách.
- Không! Không việc này cô cứ yên tâm tôi chắc chắn rằng những công ty kia sẽ được chuyển giao lại cho Thiếu Kiệt. Chúng tôi nói chắc chắn sẽ giữ lời của mình. Những việc như thế này cô không cần quan tâm. Mong cô truyền đạt lại cho Phùng Kiếm Hoa hắn để không cạnh tranh nữa.
Lâm Dương bây giờ thật sự nôn nóng bởi vì hắn thấy Phùng Kiếm Hoa vẫn còn ngồi ở ghế của mình trước sân khấu làm ra việc bỏ giá thêm vào cho một công ty nữa.
Nếu cuộc nói chuyện càng kéo dài hắn thật sự mất thêm một số tài chính không đáng có. Như thế để kiếm được tiền bù đắp vào thời gian sẽ dài hơn và khó xoay chuyển được những dự án cần được giải ngân đúng tiến độ.
- Nếu ông đã chắc chắn như thế thì được thôi để tôi nói với hắn. Khi nào đấu giá xong chúng ta sẽ gặp lại ở buổi tiệc mừng hi vọng lúc đó ông đã gom đầy đủ các công ty mà Thiếu Kiệt cần. Nếu không ông đừng trách tại sao chúng ta lại trở thành kẻ thù. Với người chiếm phần lợi ít mà cậu ấy đã nhắm vào thì tôi không nghĩ lúc đó chúng ta còn có thể đứng nói chuyện như hiện tại.
Nhã Oanh bây giờ nhìn lấy Lâm Dương đáp lại để cho hắn biết việc cô có khả năng làm Lâm gia với Thiếu Kiệt trở mặt và ý kiến của cô sẽ thật sự bất lợi cho Lâm gia. Đưa ra cảnh báo này để Lâm Dương hắn không thể nào biết thật sự những công ty kia vẫn chỉ là chủ ý của cô.
- Được! Được tôi đảm bảo.
Lâm Dương không ngốc những lời của Nhã Oanh thật sự có căn cứ, Hắn không dại gì mà lại đi mất lòng một người bạn gái của Thiếu Kiệt. Mặc dù quân cờ ngầm của Lâm Gia là Ngọc Nhi những đến hiện tại đối phương vẫn chỉ là người ngang hàng với nhau chưa định ra được người nào sẽ trở thành vợ của Thiếu Kiệt thì hai lời nói đều có sức ảnh hưởng chỉ là tương đối.
Với lợi ích mà mình nhìn vào thì chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ không muốn phải thấy người lấy trong tay lợi ích của mình đối diện lại cười nói với hắn như hai người thân thiết điều này thật sự khó chấp nhận được. Lâm Dương hắn từ bụng ta suy bụng người nên điều mà Nhã Oanh cảnh báo hắn thật sự không muốn xảy ra.
- Công Toại anh nói với Phùng Kiếm Hoa được rồi không cần bỏ giá nữa đâu. Những công ty đó đến buổi tiệc mừng sẽ biết kết quả. Còn ông nữa Lâm Dương, Hi vọng ông đừng để tôi thất vọng và cho rằng lời bảo đảm của những người Lâm gia không đáng một đồng.
Vừa nói với Công Toại. Nhã Oanh cũng lên giọng với Lâm Dương thị uy lần cuối rồi quay lại chỗ của mình. Cuộc nói chuyện diễn ra không quá lâu nhưng đủ để cho Phùng Kiếm Hoa thao tác được thêm hai công ty.
Lâm Dương dù bực tức trong lòng khi hắn phải ở một tình thế bắt buộc như thế này. Nhưng khi thấy Công Toại đến bên cạnh Phùng Kiếm Hoa điều gì đó làm cho hắn quay về phía mình nhìn một lúc rồi mới gật đầu như đã hiểu những gì Công Toại nói.
Trái tim đang treo trên cao của Lâm Dương lúc này cũng tạm yên lòng trong phút chốc. Dù sao hắn cũng phải cắn răng bỏ ra những cái giá lớn hơn cho những công ty trước đó. Còn những công ty sau thì tình huống sẽ ổn hơn. Với việc tài chính chỉ mấy thêm chừng ấy tiền Lâm Dương hắn thật sự vẫn chịu được.
Phùng Kiếm Hoa lúc này cũng rời khỏi ghế của mình bước về phía Nhã Oanh hắn không đấu giá nữa. Hơn nữa hắn hiểu rõ việc làm của mình đến đây xem như hoàn thành. Đối với việc hắn có thể làm cho Lâm Dương móc hầu bao thêm một số tiền cũng đã cho Hoàng Lâm Nhu đang quan sát cả buổi đấu giá từ trong phòng thấy được hắn thật sự có thể làm được việc.
- Tôi còn định làm hết những công ty mà mình có danh sách đấy. Không ngờ đám người Lâm Dương lại chịu không nổi đầu hàng sớm như thế.
- Ông đứng cho là họ không đủ kinh phí. Tài chính của họ lớn là thật nhưng với số lượng nhiều công ty như thế thì cho dù họ có tài chính lớn như thế nào cũng phải hạn chế. Nếu một hai cái có thể không sao nhưng Nhã Oanh đưa cho họ gần hai mươi cái công ty đấy. Ông nghĩ mỗi cái chỉ cần một hai tỷ thì con số đã lên tới bao nhiêu rồi.
Công Toại đứng bên cạnh Nhã Oanh lên tiếng đáp lại lời của Phùng Kiếm Hoa, Nhã Oanh ở một bên chỉ cười, Với những công ty kia cô chỉ chọn bừa cho dù Lâm Dương có thể chi lấy được một phần trong đó cô cũng đã có được một chút vui vẻ. Nhưng đó là khi họ muốn lấy lòng Thiếu Kiệt chỉ mua lại một vài công ty. Còn hiện tại họ đứng trên con thuyền không thấy đáy.
Việc Nhã Oanh làm cùng với hành động của Phùng Kiếm Hoa trong buổi đấu giá vừa rồi đã làm cho Lâm Dương cảm thấy những công ty này thật sự quan trọng.
- Nói gì thì nói biểu hiện vừa rồi của ông rất tốt. Tôi không nghĩ đến ông lại cầm trong tay cả séc của Thiếu Kiệt mà đem đến buổi đấu giá hôm nay đấy.
Nhã Oanh cũng không tiếc kiệm lời khen vì những hành động vừa rồi của Phùng Kiếm Hóa đã làm cho đám người Lâm gia tin chắc rằng Thiếu Kiệt muốn những công ty này. Nên cô thật sự cần phải khích lệ hắn.
- Không phải vì nó là số tiền lớn để ở chỗ khác không yên tâm đồng tiền đi liền khúc ruột. Nên tôi lúc nào cũng đem theo bên mình sau việc này chuyển lại cho mẹ của cậu ấy. Dù sao thì tiền này cũng không phải của tôi nếu mất một cái bán mười cái mạng Phùng kiếm Hoa này cũng không đền đủ.
Phùng Kiếm Hoa bây giờ cũng trả lời thật với lòng mình. Hắn cầm tờ séc không dám bỏ ở một chỗ khác. Vì bản thân hắn sợ làm mất hoặc để đâu quên không nhớ lúc đó số tiền lớn trên tấm séc hắn chịu không nổi. Nhưng hắn quên rằng việc chi ra số tiền lớn như thế khi cầm tấm séc ra tới ngân hàng, Với việc chi ra số tiền lớn như thế Ngân Hàng sẽ phải làm một thao tác gọi điện cho người đã chi ra tấm séc kia. Việc có thể mất đi số tiền lớn như thế để vào tay người khác không có khả năng. Cũng vì việc này mà Thiếu Kiệt mới để cho hắn giữ tấm séc mà không lo lắng điều gì.
Họ tự hiểu lấy hắn cần có việc phải rời đi đã có Lâm Đồng ngồi lại với những gì được giao cho họ phải hoàn thành những người này đều hiểu. Lâm Dương rời đi chủ yếu vì việc gì. Họ không ngốc nếu như tất cả mọi người đều bị Phùng Kiếm Hoa nâng giá các công ty của mình thì họ thật sự sẽ phải tiêu tốn khá nhiều cho những công ty kia.
Mọi việc bây giờ chỉ có thế để cho Lâm Dương thương lượng cùng Nhã Oanh. Họ biết Phùng Kiếm Nhất đến cùng với ai và người nào mới thật sự là người có thể thay đổi được cục diện hiện tại.
Công Toại nhìn thấy Lâm Dương rời khỏi khu vực phía trước sân khấu hắn đưa mắt nhìn Nhã Oanh, Vì chắc chắn ra việc Lâm Dương rời đi chắc rằng không chỉ có mình hắn có thể thấy được điều này.
Nhã Oanh chỉ đứng ở đó bình tĩnh như không biết gì đang nhìn diễn biến của buổi đấu giá diễn ra. Lâm Dương đến trước mặt Nhã Oanh bây hắn mới nói.
- xin lỗi cho tôi xin vài phút chúng ta có thể ra phía ngoài nói chuyện một chút không Nhã Oanh.
- Được thôi nếu việc này không quá lâu thì có thể. Dù sao tôi cũng chỉ đang xem buổi đấu giá mà không làm gì.
Nhã Oanh cũng đồng ý mặc dù đã biết Lâm Dương muốn nói với cô chuyện gì nhưng ở xung quanh hiện tại không ít phóng viên và một số người khác,
việc lựa chọn nói với Nhã Oanh như thế là điều bất khả kháng hắn cũng muốn nói chuyện cho nhanh vì càng kéo dài thời gian ở bên Phùng Kiếm Hoa lại có thể bỏ giá cho các công ty thêm vài lần nữa. Điều này dù không muốn nhưng hắn phải chấp nhận. Bởi trước truyền thông báo chí không thể làm bại lộ việc nắm giữ những công ty đấu giá được tính toán trước.
Nhã Oanh theo sự dẫn đường của Lâm Dương ra một góc khuất không xa với mọi người nơi này chỉ còn lại ba người Lâm Dương, Nhã Oanh cùng với Công Toại.
- Nhã Oanh cô có thể nào để cho Phùng Kiếm Hoa không thêm giá với những công ty kia không. Bên chúng tôi đã sắp xếp mọi việc xong hết rồi những công ty đó sẽ thuộc về Thiếu Kiệt nên tôi hi vọng cô có thể để cho hắn đừng bỏ thêm giá. Vì nếu làm như thế chúng tôi sẽ thiệt hại lớn hơn nhiều.
Lâm Dương chỉ chờ bên cạnh không còn người khác hắn liền trực tiếp nói với Nhã Oanh. Vì muốn kết thúc chuyện của Phùng Kiếm Hoa đang làm hắn không cần phải vòng vo kéo dài thời gian cho thêm chuyện.
- Ồ các ông đã sắp xếp trước. Nhưng tôi thấy dường như không phải các ông đấu giá những công ty kia mà nhỉ. Nếu biết trước như thế thì Phùng Kiếm Hoa cũng không cần phải bỏ giá rồi.
Nhã Oanh bây giờ vờ như không biết chuyện này. Cô chỉ nhìn việc nói việc. Nhóm người của Lâm Dương thao tác với nhiều công ty đứng ra đấu giá. Dù Nhã Oanh biết họ cũng chỉ là người san tay cho Lâm Dương nhưng cô vờ như chưa từng biết đến việc này.
- Cô không biết thật sự vì tránh phải ra mặt trực diện chúng tôi đã nhờ những công ty này thay Lâm gia chúng tôi đấu giá. Nên những tiền bọn họ bỏ ra cũng là của chúng tôi không phải của họ.
Lâm Dương cũng hết sức kiên nhẫn để đáp lại lời của Nhã Oanh một cách nhanh nhất hắn không quên để cho Nhã Oanh thấy đây là tâm ý của toàn bộ Lâm gia chứ không phải riêng một mình hắn.
- Việc này thật sự đơn giản thôi. Nhưng liệu ông có chắc những công ty đó Lâm gia các ông sẽ đưa về cho Thiếu Kiệt hay không. Tôi cần một lời chắc chắn. Vì Thiếu Kiệt đã cho tôi đại diện cho cậu ấy thao tác cùng với Phùng Kiếm Hoa. Nếu như những công ty đó ông không thu về được hoặc những người của công ty kia thấy được món hời lớn họ tự nguyện bỏ tiền ra mua thì sao. Việc này không ai nói trước được điều gì đâu.
Những lời này của Nhã Oanh chỉ nhằm làm khó Lâm Dương bời vì cô muốn kéo dài được thêm một chút thời gian nào hay lúc đó. Nếu chưa có lời của Nhã Oanh dừng lại việc đấu giá thì Phùng Kiếm Hoa chắc chắn sẽ phải cạnh tranh cho đến hết những công ty cần thiết mà hắn có danh sách.
- Không! Không việc này cô cứ yên tâm tôi chắc chắn rằng những công ty kia sẽ được chuyển giao lại cho Thiếu Kiệt. Chúng tôi nói chắc chắn sẽ giữ lời của mình. Những việc như thế này cô không cần quan tâm. Mong cô truyền đạt lại cho Phùng Kiếm Hoa hắn để không cạnh tranh nữa.
Lâm Dương bây giờ thật sự nôn nóng bởi vì hắn thấy Phùng Kiếm Hoa vẫn còn ngồi ở ghế của mình trước sân khấu làm ra việc bỏ giá thêm vào cho một công ty nữa.
Nếu cuộc nói chuyện càng kéo dài hắn thật sự mất thêm một số tài chính không đáng có. Như thế để kiếm được tiền bù đắp vào thời gian sẽ dài hơn và khó xoay chuyển được những dự án cần được giải ngân đúng tiến độ.
- Nếu ông đã chắc chắn như thế thì được thôi để tôi nói với hắn. Khi nào đấu giá xong chúng ta sẽ gặp lại ở buổi tiệc mừng hi vọng lúc đó ông đã gom đầy đủ các công ty mà Thiếu Kiệt cần. Nếu không ông đừng trách tại sao chúng ta lại trở thành kẻ thù. Với người chiếm phần lợi ít mà cậu ấy đã nhắm vào thì tôi không nghĩ lúc đó chúng ta còn có thể đứng nói chuyện như hiện tại.
Nhã Oanh bây giờ nhìn lấy Lâm Dương đáp lại để cho hắn biết việc cô có khả năng làm Lâm gia với Thiếu Kiệt trở mặt và ý kiến của cô sẽ thật sự bất lợi cho Lâm gia. Đưa ra cảnh báo này để Lâm Dương hắn không thể nào biết thật sự những công ty kia vẫn chỉ là chủ ý của cô.
- Được! Được tôi đảm bảo.
Lâm Dương không ngốc những lời của Nhã Oanh thật sự có căn cứ, Hắn không dại gì mà lại đi mất lòng một người bạn gái của Thiếu Kiệt. Mặc dù quân cờ ngầm của Lâm Gia là Ngọc Nhi những đến hiện tại đối phương vẫn chỉ là người ngang hàng với nhau chưa định ra được người nào sẽ trở thành vợ của Thiếu Kiệt thì hai lời nói đều có sức ảnh hưởng chỉ là tương đối.
Với lợi ích mà mình nhìn vào thì chắc chắn Thiếu Kiệt sẽ không muốn phải thấy người lấy trong tay lợi ích của mình đối diện lại cười nói với hắn như hai người thân thiết điều này thật sự khó chấp nhận được. Lâm Dương hắn từ bụng ta suy bụng người nên điều mà Nhã Oanh cảnh báo hắn thật sự không muốn xảy ra.
- Công Toại anh nói với Phùng Kiếm Hoa được rồi không cần bỏ giá nữa đâu. Những công ty đó đến buổi tiệc mừng sẽ biết kết quả. Còn ông nữa Lâm Dương, Hi vọng ông đừng để tôi thất vọng và cho rằng lời bảo đảm của những người Lâm gia không đáng một đồng.
Vừa nói với Công Toại. Nhã Oanh cũng lên giọng với Lâm Dương thị uy lần cuối rồi quay lại chỗ của mình. Cuộc nói chuyện diễn ra không quá lâu nhưng đủ để cho Phùng Kiếm Hoa thao tác được thêm hai công ty.
Lâm Dương dù bực tức trong lòng khi hắn phải ở một tình thế bắt buộc như thế này. Nhưng khi thấy Công Toại đến bên cạnh Phùng Kiếm Hoa điều gì đó làm cho hắn quay về phía mình nhìn một lúc rồi mới gật đầu như đã hiểu những gì Công Toại nói.
Trái tim đang treo trên cao của Lâm Dương lúc này cũng tạm yên lòng trong phút chốc. Dù sao hắn cũng phải cắn răng bỏ ra những cái giá lớn hơn cho những công ty trước đó. Còn những công ty sau thì tình huống sẽ ổn hơn. Với việc tài chính chỉ mấy thêm chừng ấy tiền Lâm Dương hắn thật sự vẫn chịu được.
Phùng Kiếm Hoa lúc này cũng rời khỏi ghế của mình bước về phía Nhã Oanh hắn không đấu giá nữa. Hơn nữa hắn hiểu rõ việc làm của mình đến đây xem như hoàn thành. Đối với việc hắn có thể làm cho Lâm Dương móc hầu bao thêm một số tiền cũng đã cho Hoàng Lâm Nhu đang quan sát cả buổi đấu giá từ trong phòng thấy được hắn thật sự có thể làm được việc.
- Tôi còn định làm hết những công ty mà mình có danh sách đấy. Không ngờ đám người Lâm Dương lại chịu không nổi đầu hàng sớm như thế.
- Ông đứng cho là họ không đủ kinh phí. Tài chính của họ lớn là thật nhưng với số lượng nhiều công ty như thế thì cho dù họ có tài chính lớn như thế nào cũng phải hạn chế. Nếu một hai cái có thể không sao nhưng Nhã Oanh đưa cho họ gần hai mươi cái công ty đấy. Ông nghĩ mỗi cái chỉ cần một hai tỷ thì con số đã lên tới bao nhiêu rồi.
Công Toại đứng bên cạnh Nhã Oanh lên tiếng đáp lại lời của Phùng Kiếm Hoa, Nhã Oanh ở một bên chỉ cười, Với những công ty kia cô chỉ chọn bừa cho dù Lâm Dương có thể chi lấy được một phần trong đó cô cũng đã có được một chút vui vẻ. Nhưng đó là khi họ muốn lấy lòng Thiếu Kiệt chỉ mua lại một vài công ty. Còn hiện tại họ đứng trên con thuyền không thấy đáy.
Việc Nhã Oanh làm cùng với hành động của Phùng Kiếm Hoa trong buổi đấu giá vừa rồi đã làm cho Lâm Dương cảm thấy những công ty này thật sự quan trọng.
- Nói gì thì nói biểu hiện vừa rồi của ông rất tốt. Tôi không nghĩ đến ông lại cầm trong tay cả séc của Thiếu Kiệt mà đem đến buổi đấu giá hôm nay đấy.
Nhã Oanh cũng không tiếc kiệm lời khen vì những hành động vừa rồi của Phùng Kiếm Hóa đã làm cho đám người Lâm gia tin chắc rằng Thiếu Kiệt muốn những công ty này. Nên cô thật sự cần phải khích lệ hắn.
- Không phải vì nó là số tiền lớn để ở chỗ khác không yên tâm đồng tiền đi liền khúc ruột. Nên tôi lúc nào cũng đem theo bên mình sau việc này chuyển lại cho mẹ của cậu ấy. Dù sao thì tiền này cũng không phải của tôi nếu mất một cái bán mười cái mạng Phùng kiếm Hoa này cũng không đền đủ.
Phùng Kiếm Hoa bây giờ cũng trả lời thật với lòng mình. Hắn cầm tờ séc không dám bỏ ở một chỗ khác. Vì bản thân hắn sợ làm mất hoặc để đâu quên không nhớ lúc đó số tiền lớn trên tấm séc hắn chịu không nổi. Nhưng hắn quên rằng việc chi ra số tiền lớn như thế khi cầm tấm séc ra tới ngân hàng, Với việc chi ra số tiền lớn như thế Ngân Hàng sẽ phải làm một thao tác gọi điện cho người đã chi ra tấm séc kia. Việc có thể mất đi số tiền lớn như thế để vào tay người khác không có khả năng. Cũng vì việc này mà Thiếu Kiệt mới để cho hắn giữ tấm séc mà không lo lắng điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.