Chương 770: Giải Cứu
Diệt Thiên
22/11/2018
Nguyệt Như Hoa khá bất ngờ những gì Công Toại nói. Cô không thể nào tin được một gia đình với tài sản như thế lại có thể trong vòng một năm biến đổi trở thành người có tiền thuê mướn nhiều người lại có tiếng nói dường như rất quan trọng.
- Không thể nào? Trong vòng một năm lại thay đổi như thế sao, Mấy người đùa. Anh tôi tiếp quản công ty của bố mẹ để lại cũng mất hai năm trời lại còn phải thua lỗ không ít đến mức như hiện tại thì một người làm sao trong vòng một năm có thể thay đổi như thế được.
Nhã Oanh với mọi người trên xe mỉm cười gật đầu. Nhã Oanh vỗ vỗ bàn tay mình lên tay Nguyệt Như Hoa nói.
- Có thể chị xem như điều này không có thực nhưng nó lại hoàn toàn là sự thật đi lên bằng sức một người làm được nhiều điều không ai nghĩ đến đó làm bạn trai của em đợi xong chuyện này nếu có dịp em sẽ giới thiệu chị cho cậu ấy. Chắc chắn sẽ khác xa những gì chị nghĩ bây giờ.
Lưu Chinh gật đầu cười cười bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó mới nhìn Nguyệt Như Hoa nói.
- Đúng rồi anh cô giờ đây nợ ngập đầu như thế công ty làm việc không hiệu quả có thể là do hình thức kinh doanh. Tôi nghĩ cô nên xem xét sau khi anh mình và cô xong việc này thì gặp Thiếu Kiệt biết đâu cậu ấy có một cái giải pháp nào đó. Còn nữa đừng cho rằng chúng tôi nói đùa. Bản thân những việc này cậu nhóc bạn trai của Nhã Oanh hiện tại đang nắm giữ rất nhiều công ty. Lần này Nhã Oanh đến Ngọc Châu cũng chỉ là thu về Những công ty cho cậu ta thôi.
Nhã Oanh thấy Lưu Chính càng ngày càng nói nhiều bèn vỗ vào cái ghế của hắn một cái nhắc nhở.
- Chú Lưu, Tốt nhất là đừng nói nhiều quá về các thứ được chứ. Muốn biết thật hay không thì cứ để Nguyệt Như Hoa sau này xong hết mọi việc sẽ cảm nhận được. Ở đây chú có nói nhiều như thế mà không có cái cơ sở để người khác thấy ai tin. Nói miệng không bằng nhìn thấy thực tế đâu.
Lưu Chính lúc này ngồi trên xe cũng cười lớn vui vẻ. Hắn nghĩ cũng đúng ai lại có thể tin được sự thay đổi thần tốc của Thiếu Kiệt chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn hết là làm ra rất nhiều việc kinh tâm động phách khó làm người khác tin được nếu chỉ nói bằng lời như thế này.
- Xem ra không xa lắm sắp đến rồi.
Công Toại nhìn theo những xe đi trước của Tăng Anh Hùng, thấy được họ bắt đầu dừng xe vào những góc khuất tối để tiện cho việc ẩn thân của những người quân đội cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người trên xe.
Lưu Chính nhìn lên phía trước qua cửa kính xe ô tô nhíu mày một chút nói.
- Bọn này cũng gan nhỉ lại để người ở gần như thế, Ngọc Châu ra đến Ngọc Hà này không xa chừng vài phút không hơn. Bọn nó đặt nơi giam giữ ở đây nếu mà không ai biết được thì cũng không nghĩ đến.
Nhã Oanh nghe Lưu Chính nói về nơi này cũng hơi khó hiểu. Công Toại tấp xe vào bên một góc khuất xe chở nhóm người Trịnh Hòa cũng tấp vào một nơi gần đó.
Nhóm người Trịnh Hòa nhanh chóng xuống xe Công Toại với Lưu Chính mở cửa xe xuống trước nhìn hoàn cảnh xung quanh Công Toại mới tiến về vị trí của Tăng Anh Hùng đang đứng.
Nha Oanh với Nguyệt Như Hoa xuống xe đứng bên cạnh Lưu Chính nhìn qua khung cảnh ở đây như một nơi tập thể dành cho những người lao động, Nó không khác gì trong những khu đô thị chỉ có một điều khác đó là nó hoàn toàn không có nhà cao tầng chỉ những căn nhà cấp bốn liền kề san sát nhau.
- Nơi này giống như một cái xóm nhỏ vậy chết tiệt cái địa hình này đúng là bọn này tính rất kỹ lưỡng.
Lưu Chính hắt cũng bực tức khi nhìn qua toàn bộ khu vực tuy chỉ nhìn thấy được một mặt của khu này như hắn biết Tăng Anh Hùng thật sự lần này vất vả rất lớn.
- Chỗ này có vấn đề lớn lắm sau chú Lưu?
- Ừ lớn lắm. Khu vực này cháu có thể hiểu như một cái bàn cờ vậy, ở đây chủ yếu là nhà trọ cho người công nhân viên, số người rất đông thậm chí một căn nhà trọ thậm chí có tới bốn năm người. Bao trùm cả một khu vực tất cả con đường đều có lối ra. Chỉ cần sai sót một chút đối phương thật sự sẽ thoát được.
Nhã Oanh nghe được câu trả lời của Lưu Chính cũng nhíu mày. Nguyệt Như Hoa đứng bên cạnh cũng không dám làm ra động thái nào cô chỉ dám đứng đó cầu mong cho việc cứu anh mình thuận lợi.
Công Toại bước đến bên cạnh Tăng Anh Hùng lên tiếng nói.
- Địa hình này đúng là phức tạp đối phương mượn nhà trọ làm nơi bắt giữ người.
- Ừ địa hình đúng có chút phức tạp chỉ không biết là nhà nào trong tất cả khu vực này là nơi giam giữ người mới đúng. Chỉ cần sơ sót một chút là bứt dây động rừng.
Một người lính lúc này chạy đến bên cạnh của Tăng Anh Hùng làm ra động tác chào rồi mới nói.
- Báo Cáo thủ trưởng. Cảnh sát khu vực nơi này đã điều động tới.
Công Toại với Tăng Anh Hùng lúc này thấy được ba người cảnh sát theo sau người lính đứng trước mặt Tăng Anh Hùng định làm ra động tác chào thì Tăng Anh Hùng đã ngăn lại.
- Hiện tại chúng ta không thể xác định được nơi nào là nơi giam giữ người nhưng chắc chắn một điều là trong khu vực này, người chúng ta bắt được cũng không biết là nơi nào hiện tại biện pháp duy nhất là kiểm tra lưu trú đột xuất các anh hãy hợp tác với chúng tôi làm nhiệm vụ này.
Tăng Anh Hùng nói với ba người cảnh sát khu vực nơi này họ biết được trong phạm vi quản hạt của mình có được phần tử tội phạm nghiêm trọng cũng không nhẫn nại được mà muốn đám người của quân đội bắt được người.
Đơn giản họ sợ bị liên lụy trong phạm vi quản lý của mình lại có phần tử phạm tội mà mình không biết, hơn nữa lại là trọng tội tốt nhất nên tìm ra sớm. Nếu được bọn họ không có tôi ngược lại có công nên nhanh chóng ba người hợp tác không cần phải để cho Tăng Anh Hùng nói nhiều.
- Tăng Anh Hùng. Tôi nghĩ người của mình sẽ giúp đỡ ông trong việc bao vây vòng ngoài. Những đối tượng này có thể nói là có tiền án tiền sự không ít. Khả năng lăn lộn giang hồ chắc không kém. Đám người bên tôi sẽ hợp tác với cảnh sát khu vực đem từng lối ra vây chặt lại. Các ông bên trong cùng với cảnh sát kiểm tra khi nào có biến chúng tôi trụ vững các lối ra bắt hết những tên chạy thoát ông thấy sao.
Công Toại đưa ra ý kiến của mình Tăng Anh Hùng nghe hắn thấy đối với việc đấm đá thì những người của Trịnh Hòa vẫn làm được việc. Tuy nói không giỏi như Vô Ảnh hay quân đội nhưng vẫn có kinh nghiệm đấu với các phần tử giang hồ cần thiết.
- Được chuyện này tôi tán thành. Các anh nghe rồi đấy hướng dẫn mấy người của bên đội đặc biệt dân quân chặn mọi lối ra còn làm ra phương án dự phòng. À Công Toại để người của anh mang theo súng đi lần này tôi cho phép, Đối với những phần tử này chắc chắn sẽ có vũ khí tôi không muốn người của Thiếu Kiệt lại vì công việc của chúng tôi mà hi sinh không đáng.
Ba người cảnh sát nghe cuộc đối thoại ngang hàng của Công Toại với Tăng Anh Hùng dù họ thấy Công Toại không mặc quân trang như có thể nói chuyện như thế với một vị trung tướng chắc chắn cấp bậc phải không thua kém gì lắm nên lập tức phối hợp.
Công Toại cùng với vài người dân quân được ba người cảnh sát dẫn theo đi về phía nhóm Trịnh Hòa. Thấy Công Toại bước đến Trịnh Hòa khẽ lên tiếng nói với những người của mình.
- Anh em lần này chúng ta lần đầu áp dụng những gì học được. Đừng làm mất mặt anh mày đấy nhé. Dù là chúng ta nhận được nhiệm vụ nào thì cũng phải hoàn thành. Đừng để sau này bị chê lên chê xuống.
Đám người bên cạnh Trịnh Hòa nghe thế khuôn mặt hớn hở gật đầu dường như họ mong đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Mọi người nghe đây. Địa hình phức tạp chúng ta chỉ có thể hỗ trợ vòng ngoài bằng cách chặn lại những con đường thoát thân của mấy người kia. Nên nhớ nhiệm vụ lần này của mọi người có tính chất nguy hiểm nên tôi chấp nhận cho sử dụng súng nhưng với điều kiện là không được nổ súng nếu tình trạng bất khả kháng.
Trịnh Hòa nhíu mày một chút họ không nghĩ đến Công Toại lại cho sử dụng súng lúc này. Tuy nói đám người của họ không nghe theo lời Nhã Oanh đem theo súng chỉ để cảm thấy mình oai hơn một chút. Nhưng giờ lại được cảnh báo và được cho phép thì có thể thấy được đám người phạm tội bên kia chắc chắn không thường.
- Tôi biết mọi người đều đem theo súng mà không để ở khách sạn. Cái áo của mọi người lúc nào cũng cộm lên đừng nói là tôi không biết. Nhưng mà nên nhớ chúng ta lần này đối mặt không phải là côn đồ bình thường. Có thể trên tay chúng đã có người bị giết. Nên tốt nhất mọi người chuẩn bị kỹ lưỡng. giết hoặc bị giết đó là do chính mỗi người tôi nghĩ đánh đấm các thành viên đều có một mức độ có thể bảo toàn được mình. Nhưng nếu đối phương sử dụng vũ khí. Thì các anh có quyền bắn.
Công Toại một lần nữa nhấn mạnh việc quan trọng lần này. Đám người Trịnh Hòa hít sâu một hơi thật mạnh. Bởi vì qua hai lần nhắc nhở dù là vòng ngoài của họ những mức độ nguy hiểm là phải có nên Công Toại mới nhấn mạnh cảnh bảo như thế.
- Được rồi mọi người chuẩn bị tinh thần nếu nhiệm vụ hôm nay giao cho mọi người được hoàn thành tốt, không thành viên nào bị thương tích gì thì tôi sẽ đề xuất Thiếu Kiệt khen thưởng cho mọi người. Trịnh Hòa có gì để nói với mọi người không?
- Có! Nhiệm vụ lần này chúng tôi sẽ hoàn thành tốt bảo đảm không để mất mặt. Hơn nữa chúng ta bảo vệ vòng ngoài nếu không làm được thì sau này còn có chỗ đứng sao. Anh Em bắt đầu.
Vốn mọi người đang lo lắng nhưng bị Công Toại nói đến việc khen thưởng cũng quên sạch đi mất. Họ thấy rằng nếu chỉ vòng ngoài bảo vệ không xong thì đừng nói đến nhận tiền lương của Thiếu Kiệt cấp hơn nữa còn không đáng với mức lương được nhận. Huống chi giờ còn có hứa hẹn đề xuất thưởng của Công Toại.
- Không thể nào? Trong vòng một năm lại thay đổi như thế sao, Mấy người đùa. Anh tôi tiếp quản công ty của bố mẹ để lại cũng mất hai năm trời lại còn phải thua lỗ không ít đến mức như hiện tại thì một người làm sao trong vòng một năm có thể thay đổi như thế được.
Nhã Oanh với mọi người trên xe mỉm cười gật đầu. Nhã Oanh vỗ vỗ bàn tay mình lên tay Nguyệt Như Hoa nói.
- Có thể chị xem như điều này không có thực nhưng nó lại hoàn toàn là sự thật đi lên bằng sức một người làm được nhiều điều không ai nghĩ đến đó làm bạn trai của em đợi xong chuyện này nếu có dịp em sẽ giới thiệu chị cho cậu ấy. Chắc chắn sẽ khác xa những gì chị nghĩ bây giờ.
Lưu Chinh gật đầu cười cười bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó mới nhìn Nguyệt Như Hoa nói.
- Đúng rồi anh cô giờ đây nợ ngập đầu như thế công ty làm việc không hiệu quả có thể là do hình thức kinh doanh. Tôi nghĩ cô nên xem xét sau khi anh mình và cô xong việc này thì gặp Thiếu Kiệt biết đâu cậu ấy có một cái giải pháp nào đó. Còn nữa đừng cho rằng chúng tôi nói đùa. Bản thân những việc này cậu nhóc bạn trai của Nhã Oanh hiện tại đang nắm giữ rất nhiều công ty. Lần này Nhã Oanh đến Ngọc Châu cũng chỉ là thu về Những công ty cho cậu ta thôi.
Nhã Oanh thấy Lưu Chính càng ngày càng nói nhiều bèn vỗ vào cái ghế của hắn một cái nhắc nhở.
- Chú Lưu, Tốt nhất là đừng nói nhiều quá về các thứ được chứ. Muốn biết thật hay không thì cứ để Nguyệt Như Hoa sau này xong hết mọi việc sẽ cảm nhận được. Ở đây chú có nói nhiều như thế mà không có cái cơ sở để người khác thấy ai tin. Nói miệng không bằng nhìn thấy thực tế đâu.
Lưu Chính lúc này ngồi trên xe cũng cười lớn vui vẻ. Hắn nghĩ cũng đúng ai lại có thể tin được sự thay đổi thần tốc của Thiếu Kiệt chỉ trong một thời gian ngắn. Hơn hết là làm ra rất nhiều việc kinh tâm động phách khó làm người khác tin được nếu chỉ nói bằng lời như thế này.
- Xem ra không xa lắm sắp đến rồi.
Công Toại nhìn theo những xe đi trước của Tăng Anh Hùng, thấy được họ bắt đầu dừng xe vào những góc khuất tối để tiện cho việc ẩn thân của những người quân đội cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người trên xe.
Lưu Chính nhìn lên phía trước qua cửa kính xe ô tô nhíu mày một chút nói.
- Bọn này cũng gan nhỉ lại để người ở gần như thế, Ngọc Châu ra đến Ngọc Hà này không xa chừng vài phút không hơn. Bọn nó đặt nơi giam giữ ở đây nếu mà không ai biết được thì cũng không nghĩ đến.
Nhã Oanh nghe Lưu Chính nói về nơi này cũng hơi khó hiểu. Công Toại tấp xe vào bên một góc khuất xe chở nhóm người Trịnh Hòa cũng tấp vào một nơi gần đó.
Nhóm người Trịnh Hòa nhanh chóng xuống xe Công Toại với Lưu Chính mở cửa xe xuống trước nhìn hoàn cảnh xung quanh Công Toại mới tiến về vị trí của Tăng Anh Hùng đang đứng.
Nha Oanh với Nguyệt Như Hoa xuống xe đứng bên cạnh Lưu Chính nhìn qua khung cảnh ở đây như một nơi tập thể dành cho những người lao động, Nó không khác gì trong những khu đô thị chỉ có một điều khác đó là nó hoàn toàn không có nhà cao tầng chỉ những căn nhà cấp bốn liền kề san sát nhau.
- Nơi này giống như một cái xóm nhỏ vậy chết tiệt cái địa hình này đúng là bọn này tính rất kỹ lưỡng.
Lưu Chính hắt cũng bực tức khi nhìn qua toàn bộ khu vực tuy chỉ nhìn thấy được một mặt của khu này như hắn biết Tăng Anh Hùng thật sự lần này vất vả rất lớn.
- Chỗ này có vấn đề lớn lắm sau chú Lưu?
- Ừ lớn lắm. Khu vực này cháu có thể hiểu như một cái bàn cờ vậy, ở đây chủ yếu là nhà trọ cho người công nhân viên, số người rất đông thậm chí một căn nhà trọ thậm chí có tới bốn năm người. Bao trùm cả một khu vực tất cả con đường đều có lối ra. Chỉ cần sai sót một chút đối phương thật sự sẽ thoát được.
Nhã Oanh nghe được câu trả lời của Lưu Chính cũng nhíu mày. Nguyệt Như Hoa đứng bên cạnh cũng không dám làm ra động thái nào cô chỉ dám đứng đó cầu mong cho việc cứu anh mình thuận lợi.
Công Toại bước đến bên cạnh Tăng Anh Hùng lên tiếng nói.
- Địa hình này đúng là phức tạp đối phương mượn nhà trọ làm nơi bắt giữ người.
- Ừ địa hình đúng có chút phức tạp chỉ không biết là nhà nào trong tất cả khu vực này là nơi giam giữ người mới đúng. Chỉ cần sơ sót một chút là bứt dây động rừng.
Một người lính lúc này chạy đến bên cạnh của Tăng Anh Hùng làm ra động tác chào rồi mới nói.
- Báo Cáo thủ trưởng. Cảnh sát khu vực nơi này đã điều động tới.
Công Toại với Tăng Anh Hùng lúc này thấy được ba người cảnh sát theo sau người lính đứng trước mặt Tăng Anh Hùng định làm ra động tác chào thì Tăng Anh Hùng đã ngăn lại.
- Hiện tại chúng ta không thể xác định được nơi nào là nơi giam giữ người nhưng chắc chắn một điều là trong khu vực này, người chúng ta bắt được cũng không biết là nơi nào hiện tại biện pháp duy nhất là kiểm tra lưu trú đột xuất các anh hãy hợp tác với chúng tôi làm nhiệm vụ này.
Tăng Anh Hùng nói với ba người cảnh sát khu vực nơi này họ biết được trong phạm vi quản hạt của mình có được phần tử tội phạm nghiêm trọng cũng không nhẫn nại được mà muốn đám người của quân đội bắt được người.
Đơn giản họ sợ bị liên lụy trong phạm vi quản lý của mình lại có phần tử phạm tội mà mình không biết, hơn nữa lại là trọng tội tốt nhất nên tìm ra sớm. Nếu được bọn họ không có tôi ngược lại có công nên nhanh chóng ba người hợp tác không cần phải để cho Tăng Anh Hùng nói nhiều.
- Tăng Anh Hùng. Tôi nghĩ người của mình sẽ giúp đỡ ông trong việc bao vây vòng ngoài. Những đối tượng này có thể nói là có tiền án tiền sự không ít. Khả năng lăn lộn giang hồ chắc không kém. Đám người bên tôi sẽ hợp tác với cảnh sát khu vực đem từng lối ra vây chặt lại. Các ông bên trong cùng với cảnh sát kiểm tra khi nào có biến chúng tôi trụ vững các lối ra bắt hết những tên chạy thoát ông thấy sao.
Công Toại đưa ra ý kiến của mình Tăng Anh Hùng nghe hắn thấy đối với việc đấm đá thì những người của Trịnh Hòa vẫn làm được việc. Tuy nói không giỏi như Vô Ảnh hay quân đội nhưng vẫn có kinh nghiệm đấu với các phần tử giang hồ cần thiết.
- Được chuyện này tôi tán thành. Các anh nghe rồi đấy hướng dẫn mấy người của bên đội đặc biệt dân quân chặn mọi lối ra còn làm ra phương án dự phòng. À Công Toại để người của anh mang theo súng đi lần này tôi cho phép, Đối với những phần tử này chắc chắn sẽ có vũ khí tôi không muốn người của Thiếu Kiệt lại vì công việc của chúng tôi mà hi sinh không đáng.
Ba người cảnh sát nghe cuộc đối thoại ngang hàng của Công Toại với Tăng Anh Hùng dù họ thấy Công Toại không mặc quân trang như có thể nói chuyện như thế với một vị trung tướng chắc chắn cấp bậc phải không thua kém gì lắm nên lập tức phối hợp.
Công Toại cùng với vài người dân quân được ba người cảnh sát dẫn theo đi về phía nhóm Trịnh Hòa. Thấy Công Toại bước đến Trịnh Hòa khẽ lên tiếng nói với những người của mình.
- Anh em lần này chúng ta lần đầu áp dụng những gì học được. Đừng làm mất mặt anh mày đấy nhé. Dù là chúng ta nhận được nhiệm vụ nào thì cũng phải hoàn thành. Đừng để sau này bị chê lên chê xuống.
Đám người bên cạnh Trịnh Hòa nghe thế khuôn mặt hớn hở gật đầu dường như họ mong đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Mọi người nghe đây. Địa hình phức tạp chúng ta chỉ có thể hỗ trợ vòng ngoài bằng cách chặn lại những con đường thoát thân của mấy người kia. Nên nhớ nhiệm vụ lần này của mọi người có tính chất nguy hiểm nên tôi chấp nhận cho sử dụng súng nhưng với điều kiện là không được nổ súng nếu tình trạng bất khả kháng.
Trịnh Hòa nhíu mày một chút họ không nghĩ đến Công Toại lại cho sử dụng súng lúc này. Tuy nói đám người của họ không nghe theo lời Nhã Oanh đem theo súng chỉ để cảm thấy mình oai hơn một chút. Nhưng giờ lại được cảnh báo và được cho phép thì có thể thấy được đám người phạm tội bên kia chắc chắn không thường.
- Tôi biết mọi người đều đem theo súng mà không để ở khách sạn. Cái áo của mọi người lúc nào cũng cộm lên đừng nói là tôi không biết. Nhưng mà nên nhớ chúng ta lần này đối mặt không phải là côn đồ bình thường. Có thể trên tay chúng đã có người bị giết. Nên tốt nhất mọi người chuẩn bị kỹ lưỡng. giết hoặc bị giết đó là do chính mỗi người tôi nghĩ đánh đấm các thành viên đều có một mức độ có thể bảo toàn được mình. Nhưng nếu đối phương sử dụng vũ khí. Thì các anh có quyền bắn.
Công Toại một lần nữa nhấn mạnh việc quan trọng lần này. Đám người Trịnh Hòa hít sâu một hơi thật mạnh. Bởi vì qua hai lần nhắc nhở dù là vòng ngoài của họ những mức độ nguy hiểm là phải có nên Công Toại mới nhấn mạnh cảnh bảo như thế.
- Được rồi mọi người chuẩn bị tinh thần nếu nhiệm vụ hôm nay giao cho mọi người được hoàn thành tốt, không thành viên nào bị thương tích gì thì tôi sẽ đề xuất Thiếu Kiệt khen thưởng cho mọi người. Trịnh Hòa có gì để nói với mọi người không?
- Có! Nhiệm vụ lần này chúng tôi sẽ hoàn thành tốt bảo đảm không để mất mặt. Hơn nữa chúng ta bảo vệ vòng ngoài nếu không làm được thì sau này còn có chỗ đứng sao. Anh Em bắt đầu.
Vốn mọi người đang lo lắng nhưng bị Công Toại nói đến việc khen thưởng cũng quên sạch đi mất. Họ thấy rằng nếu chỉ vòng ngoài bảo vệ không xong thì đừng nói đến nhận tiền lương của Thiếu Kiệt cấp hơn nữa còn không đáng với mức lương được nhận. Huống chi giờ còn có hứa hẹn đề xuất thưởng của Công Toại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.