Chương 592: Lừa Gạt Lý Bân
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt bắt đầu làm việc của mình rất nhanh cũng qua hết một ngày hắn đi học trở lại cũng không còn được quá nhiều người chú ý. Hắn dù hiện tại là tâm điểm chú ý nhưng cũng không làm cho người khác chú ý qua nhiều chỉ khi nào có chuyện gi đó Thiếu Kiệt mới thật sự bị đẩy lên phía trước.
Ngoài giờ chơi lừa gạc Lý Bân đi cũng hắn tối nay Thiếu Kiệt cũng không phải làm điều gì khác nữa. Mọi thứ hiện tại các công việc đã đâu vào đó. Thiếu Kiệt cũng không cần phải can thiệp nhiều với những gì đang có những người của hắn đủ để thao tác các chuyện khác cần thiết.
Hắn có lợi thế bởi những người bên dưới thay mình làm những việc quản lý các thứ cần thiết mà không phải tự thân vận động. Nếu không những ngày đơn giản bình thương của hắn như hiện tại cũng không còn.
Khi những ánh nắng buổi chiều vừa kết thúc. hai chiếc xe ô tô từ trường học rời đi chạy trên đường một cách nhanh chóng. Dù sao thì đường buổi chiều tối có đông nhưng không đến mức như là những giây phút dầu giờ cao điểm. Hiện tại Thiếu Kiệt với nhóm người Hà Vi. Ngọc Nhi, Nhã oanh, Lý Bân vừa bước xuống xe nới quân khu ở khoảng trống rộng rãi này đang có một chiếc máy bay trực thăng đã đợi chờ sản
Đem theo những dụng cụ học tập của mình ở trường bỏ lại trong xe. Thiếu Kiệt bước về phía máy bay theo sau là Lý Bân với cái miệng không ngớt. Đúng lý ra vẫn có Lâm Vũ đi cùng nhưng hắn lại không đi vì đang muốn nghiên cứu thêm một số thứ. Hắn thấy chỗ này đã là của Thiếu Kiệt sau này có nhiều cơ hội hơn. Trong khi đó tối nay lại có một buổi hội thảo công nghệ hắn thích đi hơn là đến thăm quân doanh mới của Vô Ảnh.
- Anh Kiệt! Hôm nay đi đâu vậy? Mà đi trực thăng có giống gì với đi máy bay bình thường không. Có phải nói chuyện qua tai nghe như mấy cái phim hành động mà mấy người lĩnh mỗi lần lên trực thăng đều phải mang vào không Anh?
Lý Bân từ khi bị Thiếu Kiệt dụ dỗ đi chơi bằng trực thăng hắn luôn mồm hỏi những thứ linh tinh làm Thiếu Kiệt phát bực. Nếu không phải muốn nhìn biểu hiện của Lý Bân khi gặp Thanh Hàn thì Thiếu Kiệt đã không mang hắn theo. Dù sao thì thằng này cũng không bao giờ im lặng năm phút được.
- Chú mày mà hỏi nữa là ở nhà đấy! Không cho đi nữa để chú mày nói chuyện nhiều quá chắc chắn sẽ không cho đi. Mày không thấy Ngọc Nhi chuẩn bị mấy cái mặt nạ sao. Đi tham gia lễ hội mày muốn đi thì bớt ồn ào một chút.
- Được à! đi chơi lễ hội chắc có nhiều đồ ăn lắm. Lát nữa đi Lễ hội chắc chắn phải thử hết những món ăn ở đó mới được. À mà em không có tiền lát anh cho em chút tiền để đi chơi đi. Dù sao tiền nước mình ra nước ngoài cũng đâu có giá trị bằng đô la đâu.
Thiếu Kiệt nghe Lý Bân lèm bèm rồi lại còn đòi xin tiền nữa liền đưa một chân lên đạp hắn một cái. Trước giờ hắn không biết hiện tại biết được rồi thì muốn chửi thằng này. Ai đời bố làm trùm buôn bán ma túy nó không xin tiền mà cứ đè đầu người nghèo như Thiếu Kiệt hắn mà xin tiền.
- Mẹ! tao nói chú mày còn xin tiền anh được à! Chưa ăn đánh là may rồi! Nhà có điều kiện muốn bao nhiêu có bây nhiêu mà mày đi xin tiền người nghèo anh mày sao. Đáng ra phải là mày đưa tiền cho anh mày mới đúng đấy.
- Anh nói hay ghê. lão đại là phải cho tiền em út làm gì có en út cho tiền lão đại bao giờ. Mà em không làm lão đại được thì làm đàn em bên dưới lão đại phải chu cấp kinh phí cho đàn em hoạt động chứ.
Thiếu Kiệt nghe lý lẽ của thằng nhóc này xong thật sự muốn cho nó một trận. Nó cứ làm như hắn tiền không có chỗ dùng. Nhưng mà nghĩ đến lát nữa Lý Bân có người thay Thiếu Kiệt hành hạ hắn trong lòng thoải mái hớn một chút.
- Mày đấy! nhắc tới nhắc lui nữa ở nhà khỏi đi.
- được được em im! Mà này anh Kiệt hôm nay đi lễ hội nước nào thế? sao lại đi máy bay trực thăng không xin nghĩ vài ngày rồi đi. Đi thế này tối khuya về mai mệt chết.
Vừa nói được câu trước im lặng câu sau Lý Bân đã hỏi tiếp làm Thiếu Kiệt nóng máu đạp cho một cái. Lý Bân nhanh chóng né tránh chạy vòng qua bên phía Nhã Oanh và Ngọc Nhi. Hà Vi thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu.
- Công nhận cứ như Lý Bân thế mà khỏe không lo không nghĩ có chuyện gì cũng mặc ăn với chơi thôi.
- Nó là vậy mà nhưng sắp tới nó cũng hết rãnh rỗi rồi cứ để thời gian cho nó thích ứng vừa đi là được. Sau này hệ thống cần phân loại tin tức nào đã được qua kiểm duyệt và chưa qua kiểm duyệt để cho Lý Bân báo về cho bên mình. Như thế sẽ kiểm xoát được thông tin nào không cần thiết. Còn vấn đề những thông tin thất thiệt tốt nhất nên có những phản ứng phù hợp nếu không sau này rất khó kiểm soát.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng gật đầu. Dù cô không hiểu rõ ý nghĩa của nó nhưng lúc cần thiết vẫn sẽ có thể hỏi được Thiếu Kiệt ít nhiều dù sao có những thứ không phải lúc nào nói ra cũng hỏi ngay lập tức.
- Ừm vậy chuyện này em sẽ để ý một chút báo cho bên ông với mọi người thao tác một tý. Dù sao thì tất cả báo chí chính quy đều phải thông qua kiểm duyệt nội dung mới được in ra.
Bây giờ mấy người mặc trang phục phi công mới xuất hiện. Nhìn thấy đám người Thiếu Kiệt hai người này cũng không lạ lẫm gì. Họ là những người đợt trước đã đưa Thiếu Kiệt cùng với Hạ Vi lần đầu tiên đến với tam giác vàng.
- Lên đường sớm thôi giờ này cũng đã trễ rồi mọi người lên máy bay nhớ thắc dây an toàn và mang vào tai nghe để tránh bị âm thanh cách quạt làm ảnh hưởng đến tai.
Vừa nói hắn vừa kéo cách cửa hông ra. Thiếu Kiệt và mọi người bây giờ mới leo lên máy bay vừa bước lên máy bay Lý Bân cố gắng chiếm ngay vị trí gần cửa sổ nhất để có thể nhìn thấy những gì bên dưới. Thiếu Kiệt thấy thế cũng lắc đầu xem ra tên này tưởng đang đi chơi du lịch. Ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh xung quanh.
Nhã Oanh bây giờ ngồi vào mày bay nhìn xung quanh một chút mới đeo lên tai nghe của mình Thiếu Kiệt và Hà Vi, Ngọc Nhi cũng đã trang bị cho mình tai nghe đầy đủ.
- Sao nào lần đầu tiên đi máy bay trực thăng thấy sao Nhã Oanh.
Thiếu Kiệt nói chuyện qua tai nghe hỏi ý kiến của Nhã Oanh như Lý Bân lại nhảy ngay vào nói chuyện.
- Hay lắm khác với đi máy bay thường nhiều muốn đi thì đi muốn giờ nào cất cánh thì bay thôi. Nó không phải chạy đường băng dài như của máy bay dân dụng.
- Lý Bân! Anh đâu có hỏi mày. Anh hỏi Nhã Oanh chứ có hỏi mày đâu.
Nhã Oanh chỉ cười cười khi mà thấy Lý Bân hôn nhiên như thế, Thiếu Kiệt thì bực mình không ích, Lý Bân hôm nay nó tăng động một cách thái quá. Cái miệng không ngừng.
- Cũng vui! Nhưng mà chưa đi trực thăng bao giờ cũng hơi hồi hộp. Với lại đi trực thăng âm thanh dương như ồn hơn. Đến mang tai nghe kín như thế này mà vẫn nghe được một chút âm thanh của cánh quạt phát ra. Không như máy bay thường không được cấp tai nghe nên khi máy bay cất cách có một số tiếng ổn bên ngoài. Cái này cảm giác lạ lắm.
Thiếu Kiệt nghe Nhã Oanh nói ra ý nghĩ của mình. Cũng cười gật đầu sự khác biệt Nhã Oanh thấy cũng không có gì là lạ nhìn Ngọc Nhi cười cười Thiếu Kiệt lặp lại câu hỏi như với Nhã Oanh. Lần này Lý Bân không nhiều chuyện nữa nhưng mà chăm chú nhìn máy bay rời mặt đất. Ngọc Nhi lắc đầu cười với Thiếu Kiệt nói.
- Anh quên em cũng được huấn luyện như vô anh sao. Việc này trực thăng như thế này em cũng không mới trải nghiệm ở đây chỉ có Nhã Oanh và Lý Bân là người lần đầu đi máy bay thôi.
- Ấy Thiếu Kiêt! Em quên mất bố sáng có nói em hỏi anh Ngô Nam sau việc này bị sử lý sao và ai là người thay thế chức vị của Ngô Nam trong này.
Nha Oanh bây giờ mới nhớ ra việc mà bố mình nhờ hỏi Thiếu Kiệt. Dù sao Ngô Nam mất chức hiện tại vị trí đó còn đang trông mà nó tồn tại song song trên với một cấp bật của bố cô nên lo lắng người nào ngồi vào vị trí đó cũng là điều nên làm.
- Ừ chuyện này nếu tạm thời bố em đang năm giữ thì chắc chắn mọi chuyện nếu anh đoán bổ nhiệm không sai thì bố em sẽ ngồi vào chức của Ngô Nam. Vì thường là kiêm nhiệm thường là bước đánh giá để địch danh người ngồi vào chức vị cần thiết. Còn nếu không phải bố em thì xem coi người nào đang kiêm nhiệm chức vụ của Ngô Nam là được.
Thiếu Kiệt nói ra ý kiến của mình. Hắn qua quen với những cái điều lệ tạm thời quản lý này. Thường trong hành chính chữ tạm thời này thường chỉ trong một vài tháng là được xóa đi trở thành chính thức điều này không khó suy nghĩ. Nhà Oanh nghe thế cũng chỉ khẻ gật đầu. Bởi cô biết người đang tạm giữ chức vụ của Ngô Nam là bố mình. Ông sợ giữa chừng nhảy ra một trình giảo kim chen chân nên mới nhờ hỏi lại Thiếu Kiệt.
Bây giờ người phi công lái máy bây mới quay xuống nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
- Lần này mình đáp ở trong quân khu luôn hay ở bên ngoài giống như đợt trước đây đồng chí.
- Còn gọi đồng chí sau. gọi cháu là Thiếu Kiệt được rồi. Quân khu của mình không đáp xuống đó đáp bên ngoài làm gì chú. Đi thôi thẳng tiến quân khu tam giác vàng.
Thiếu Kiệt vừa nói như thế Lý Bân đang nhìn cửa số giật bắn mình thốt lên.
- Cái Gì! Sao lại là Tam giác vàng không phải là đi chơi sao? Đi tam giác vàng làm gì anh Kiệt. Lễ hội mặt nạ gì đó đâu?
- Thì Tam giác vàng đấy! Muốn chú đi thì đi không đi thì giờ từ đây nhảy xuống dưới đó xem như không đi nữa vậy nhé. Thẳng Tiến Quân Khu
Lý Bân trợ trừng mắt. Nhìn Thiếu Kiệt với đám người Hà Vi, Nhã Oanh, Ngọc Nhi đang cười khúc khích. Đến lúc này hắn không biết mình bị mấy người này gài bẩy nữa thì hắn quá ngu rồi.
Ngoài giờ chơi lừa gạc Lý Bân đi cũng hắn tối nay Thiếu Kiệt cũng không phải làm điều gì khác nữa. Mọi thứ hiện tại các công việc đã đâu vào đó. Thiếu Kiệt cũng không cần phải can thiệp nhiều với những gì đang có những người của hắn đủ để thao tác các chuyện khác cần thiết.
Hắn có lợi thế bởi những người bên dưới thay mình làm những việc quản lý các thứ cần thiết mà không phải tự thân vận động. Nếu không những ngày đơn giản bình thương của hắn như hiện tại cũng không còn.
Khi những ánh nắng buổi chiều vừa kết thúc. hai chiếc xe ô tô từ trường học rời đi chạy trên đường một cách nhanh chóng. Dù sao thì đường buổi chiều tối có đông nhưng không đến mức như là những giây phút dầu giờ cao điểm. Hiện tại Thiếu Kiệt với nhóm người Hà Vi. Ngọc Nhi, Nhã oanh, Lý Bân vừa bước xuống xe nới quân khu ở khoảng trống rộng rãi này đang có một chiếc máy bay trực thăng đã đợi chờ sản
Đem theo những dụng cụ học tập của mình ở trường bỏ lại trong xe. Thiếu Kiệt bước về phía máy bay theo sau là Lý Bân với cái miệng không ngớt. Đúng lý ra vẫn có Lâm Vũ đi cùng nhưng hắn lại không đi vì đang muốn nghiên cứu thêm một số thứ. Hắn thấy chỗ này đã là của Thiếu Kiệt sau này có nhiều cơ hội hơn. Trong khi đó tối nay lại có một buổi hội thảo công nghệ hắn thích đi hơn là đến thăm quân doanh mới của Vô Ảnh.
- Anh Kiệt! Hôm nay đi đâu vậy? Mà đi trực thăng có giống gì với đi máy bay bình thường không. Có phải nói chuyện qua tai nghe như mấy cái phim hành động mà mấy người lĩnh mỗi lần lên trực thăng đều phải mang vào không Anh?
Lý Bân từ khi bị Thiếu Kiệt dụ dỗ đi chơi bằng trực thăng hắn luôn mồm hỏi những thứ linh tinh làm Thiếu Kiệt phát bực. Nếu không phải muốn nhìn biểu hiện của Lý Bân khi gặp Thanh Hàn thì Thiếu Kiệt đã không mang hắn theo. Dù sao thì thằng này cũng không bao giờ im lặng năm phút được.
- Chú mày mà hỏi nữa là ở nhà đấy! Không cho đi nữa để chú mày nói chuyện nhiều quá chắc chắn sẽ không cho đi. Mày không thấy Ngọc Nhi chuẩn bị mấy cái mặt nạ sao. Đi tham gia lễ hội mày muốn đi thì bớt ồn ào một chút.
- Được à! đi chơi lễ hội chắc có nhiều đồ ăn lắm. Lát nữa đi Lễ hội chắc chắn phải thử hết những món ăn ở đó mới được. À mà em không có tiền lát anh cho em chút tiền để đi chơi đi. Dù sao tiền nước mình ra nước ngoài cũng đâu có giá trị bằng đô la đâu.
Thiếu Kiệt nghe Lý Bân lèm bèm rồi lại còn đòi xin tiền nữa liền đưa một chân lên đạp hắn một cái. Trước giờ hắn không biết hiện tại biết được rồi thì muốn chửi thằng này. Ai đời bố làm trùm buôn bán ma túy nó không xin tiền mà cứ đè đầu người nghèo như Thiếu Kiệt hắn mà xin tiền.
- Mẹ! tao nói chú mày còn xin tiền anh được à! Chưa ăn đánh là may rồi! Nhà có điều kiện muốn bao nhiêu có bây nhiêu mà mày đi xin tiền người nghèo anh mày sao. Đáng ra phải là mày đưa tiền cho anh mày mới đúng đấy.
- Anh nói hay ghê. lão đại là phải cho tiền em út làm gì có en út cho tiền lão đại bao giờ. Mà em không làm lão đại được thì làm đàn em bên dưới lão đại phải chu cấp kinh phí cho đàn em hoạt động chứ.
Thiếu Kiệt nghe lý lẽ của thằng nhóc này xong thật sự muốn cho nó một trận. Nó cứ làm như hắn tiền không có chỗ dùng. Nhưng mà nghĩ đến lát nữa Lý Bân có người thay Thiếu Kiệt hành hạ hắn trong lòng thoải mái hớn một chút.
- Mày đấy! nhắc tới nhắc lui nữa ở nhà khỏi đi.
- được được em im! Mà này anh Kiệt hôm nay đi lễ hội nước nào thế? sao lại đi máy bay trực thăng không xin nghĩ vài ngày rồi đi. Đi thế này tối khuya về mai mệt chết.
Vừa nói được câu trước im lặng câu sau Lý Bân đã hỏi tiếp làm Thiếu Kiệt nóng máu đạp cho một cái. Lý Bân nhanh chóng né tránh chạy vòng qua bên phía Nhã Oanh và Ngọc Nhi. Hà Vi thấy thế cũng chỉ biết lắc đầu.
- Công nhận cứ như Lý Bân thế mà khỏe không lo không nghĩ có chuyện gì cũng mặc ăn với chơi thôi.
- Nó là vậy mà nhưng sắp tới nó cũng hết rãnh rỗi rồi cứ để thời gian cho nó thích ứng vừa đi là được. Sau này hệ thống cần phân loại tin tức nào đã được qua kiểm duyệt và chưa qua kiểm duyệt để cho Lý Bân báo về cho bên mình. Như thế sẽ kiểm xoát được thông tin nào không cần thiết. Còn vấn đề những thông tin thất thiệt tốt nhất nên có những phản ứng phù hợp nếu không sau này rất khó kiểm soát.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng gật đầu. Dù cô không hiểu rõ ý nghĩa của nó nhưng lúc cần thiết vẫn sẽ có thể hỏi được Thiếu Kiệt ít nhiều dù sao có những thứ không phải lúc nào nói ra cũng hỏi ngay lập tức.
- Ừm vậy chuyện này em sẽ để ý một chút báo cho bên ông với mọi người thao tác một tý. Dù sao thì tất cả báo chí chính quy đều phải thông qua kiểm duyệt nội dung mới được in ra.
Bây giờ mấy người mặc trang phục phi công mới xuất hiện. Nhìn thấy đám người Thiếu Kiệt hai người này cũng không lạ lẫm gì. Họ là những người đợt trước đã đưa Thiếu Kiệt cùng với Hạ Vi lần đầu tiên đến với tam giác vàng.
- Lên đường sớm thôi giờ này cũng đã trễ rồi mọi người lên máy bay nhớ thắc dây an toàn và mang vào tai nghe để tránh bị âm thanh cách quạt làm ảnh hưởng đến tai.
Vừa nói hắn vừa kéo cách cửa hông ra. Thiếu Kiệt và mọi người bây giờ mới leo lên máy bay vừa bước lên máy bay Lý Bân cố gắng chiếm ngay vị trí gần cửa sổ nhất để có thể nhìn thấy những gì bên dưới. Thiếu Kiệt thấy thế cũng lắc đầu xem ra tên này tưởng đang đi chơi du lịch. Ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh xung quanh.
Nhã Oanh bây giờ ngồi vào mày bay nhìn xung quanh một chút mới đeo lên tai nghe của mình Thiếu Kiệt và Hà Vi, Ngọc Nhi cũng đã trang bị cho mình tai nghe đầy đủ.
- Sao nào lần đầu tiên đi máy bay trực thăng thấy sao Nhã Oanh.
Thiếu Kiệt nói chuyện qua tai nghe hỏi ý kiến của Nhã Oanh như Lý Bân lại nhảy ngay vào nói chuyện.
- Hay lắm khác với đi máy bay thường nhiều muốn đi thì đi muốn giờ nào cất cánh thì bay thôi. Nó không phải chạy đường băng dài như của máy bay dân dụng.
- Lý Bân! Anh đâu có hỏi mày. Anh hỏi Nhã Oanh chứ có hỏi mày đâu.
Nhã Oanh chỉ cười cười khi mà thấy Lý Bân hôn nhiên như thế, Thiếu Kiệt thì bực mình không ích, Lý Bân hôm nay nó tăng động một cách thái quá. Cái miệng không ngừng.
- Cũng vui! Nhưng mà chưa đi trực thăng bao giờ cũng hơi hồi hộp. Với lại đi trực thăng âm thanh dương như ồn hơn. Đến mang tai nghe kín như thế này mà vẫn nghe được một chút âm thanh của cánh quạt phát ra. Không như máy bay thường không được cấp tai nghe nên khi máy bay cất cách có một số tiếng ổn bên ngoài. Cái này cảm giác lạ lắm.
Thiếu Kiệt nghe Nhã Oanh nói ra ý nghĩ của mình. Cũng cười gật đầu sự khác biệt Nhã Oanh thấy cũng không có gì là lạ nhìn Ngọc Nhi cười cười Thiếu Kiệt lặp lại câu hỏi như với Nhã Oanh. Lần này Lý Bân không nhiều chuyện nữa nhưng mà chăm chú nhìn máy bay rời mặt đất. Ngọc Nhi lắc đầu cười với Thiếu Kiệt nói.
- Anh quên em cũng được huấn luyện như vô anh sao. Việc này trực thăng như thế này em cũng không mới trải nghiệm ở đây chỉ có Nhã Oanh và Lý Bân là người lần đầu đi máy bay thôi.
- Ấy Thiếu Kiêt! Em quên mất bố sáng có nói em hỏi anh Ngô Nam sau việc này bị sử lý sao và ai là người thay thế chức vị của Ngô Nam trong này.
Nha Oanh bây giờ mới nhớ ra việc mà bố mình nhờ hỏi Thiếu Kiệt. Dù sao Ngô Nam mất chức hiện tại vị trí đó còn đang trông mà nó tồn tại song song trên với một cấp bật của bố cô nên lo lắng người nào ngồi vào vị trí đó cũng là điều nên làm.
- Ừ chuyện này nếu tạm thời bố em đang năm giữ thì chắc chắn mọi chuyện nếu anh đoán bổ nhiệm không sai thì bố em sẽ ngồi vào chức của Ngô Nam. Vì thường là kiêm nhiệm thường là bước đánh giá để địch danh người ngồi vào chức vị cần thiết. Còn nếu không phải bố em thì xem coi người nào đang kiêm nhiệm chức vụ của Ngô Nam là được.
Thiếu Kiệt nói ra ý kiến của mình. Hắn qua quen với những cái điều lệ tạm thời quản lý này. Thường trong hành chính chữ tạm thời này thường chỉ trong một vài tháng là được xóa đi trở thành chính thức điều này không khó suy nghĩ. Nhà Oanh nghe thế cũng chỉ khẻ gật đầu. Bởi cô biết người đang tạm giữ chức vụ của Ngô Nam là bố mình. Ông sợ giữa chừng nhảy ra một trình giảo kim chen chân nên mới nhờ hỏi lại Thiếu Kiệt.
Bây giờ người phi công lái máy bây mới quay xuống nhìn Thiếu Kiệt hỏi.
- Lần này mình đáp ở trong quân khu luôn hay ở bên ngoài giống như đợt trước đây đồng chí.
- Còn gọi đồng chí sau. gọi cháu là Thiếu Kiệt được rồi. Quân khu của mình không đáp xuống đó đáp bên ngoài làm gì chú. Đi thôi thẳng tiến quân khu tam giác vàng.
Thiếu Kiệt vừa nói như thế Lý Bân đang nhìn cửa số giật bắn mình thốt lên.
- Cái Gì! Sao lại là Tam giác vàng không phải là đi chơi sao? Đi tam giác vàng làm gì anh Kiệt. Lễ hội mặt nạ gì đó đâu?
- Thì Tam giác vàng đấy! Muốn chú đi thì đi không đi thì giờ từ đây nhảy xuống dưới đó xem như không đi nữa vậy nhé. Thẳng Tiến Quân Khu
Lý Bân trợ trừng mắt. Nhìn Thiếu Kiệt với đám người Hà Vi, Nhã Oanh, Ngọc Nhi đang cười khúc khích. Đến lúc này hắn không biết mình bị mấy người này gài bẩy nữa thì hắn quá ngu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.