Chương 728: Lúc Đó Không Nói Được!
Diệt Thiên
22/11/2018
Hết Trường Lão rồi đến Hà Thúc đưa ra nhận định của mình làm cho Hoàng Lâm Nhu không hiểu được họ đang đánh giá gì về Thiếu Kiệt bà khó hiểu thật sự nên mới vội lên tiếng hỏi.
- Nãy giờ mấy vị nói gì mà tôi không hiểu được gì hết. Cái gì là Vận May hay Năng lực,cái gì lại cố gắng mọi người làm tôi thật sự mơ hồ rồi.
Lưu Hoan nhìn qua ba một ánh mắt hơi lóe lên rồi trở lại bình thường. Không quá khó để hiểu được rằng cho đến hiện tại Thiếu Kiệt cũng không nói cho bà biết số tiền mình kinh doanh có từ đâu. Dù cho có rất nhiều việc đã xảy ra nhưng nếu Thiếu Kiệt đã không trực tiếp nói điều này thì Lưu Hoan cũng cảm thấy không nên đề cập tới.
Lưu Hoan nghĩ thế nhưng Hà Thúc lại không như thế ông bây giờ trực tiếp hỏi thẳng Hoàng Lâm Nhu.
- Thế cô cũng không biết tiền Thiếu Kiệt kinh doanh lúc đầu cho đến hiện tại đều là do nó dành dụm sao? Nó không nói với chị điều này?
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Hà Thúc. Bởi vì cho đến hiện tại bà vẫn nghĩ Thiếu Kiệt có tiền để kinh doanh những bước đầu cho đến hiện giờ đều do Lưu Hoan hay Hà Thúc một tay thúc đẩy. Nếu nói không có người ở phía sau giúp đỡ thì với việc buôn bán lúc đầu của Thiếu Kiệt thì làm sao mà có thể phát triển đến mức này
- Không phải cho ông với Lưu Hoan đưa cho nó sao. Tôi cứ tưởng nó nói bạn nó ở Ngọc Châu thật ra là hai người. Chứ nó làm gì có tiền mà để dành nếu có thì chắc nó cũng không để được số tiền lớn để lấy hàng buôn bán như thế mới đúng.
Sự ngạc nhiên của Hoàng Lâm Nhu đã nói lên tất cả hiện tại. Ngoài việc Thiếu Kiệt sử dụng tiền của mình và được Lưu Hoan giúp đỡ một chút ít thì hoàn toàn dựa vào việc kinh doanh của chính Thiếu Kiệt làm ra.
- Nếu nói thế thì thật sự có việc lạ đấy? Tiền nó chưa bao giờ xin tôi, Thêm nữa tiền học phí trước kia cũng tự nó lo tôi thật chất chỉ trang trải đủ tiền ăn uống tiền điện nước ở nhà đôi khi còn phải đi vay khắp nơi mới đủ. Nó làm sao có thể để dành một món tiền lớn được. Nó làm ra đồng nào đều bỏ vào mấy cái vấn vi tính gì đó. Hầu như trước kia đi học về là nó giống như thế này đều quăn cặp sách rồi chạy ra quán net gần nhà. Nó để dành kiểu nào mà được?
Quá khứ của Thiếu Kiệt ra sao Hoàng Lâm Nhu rất rõ hồ sơ nhóm người Hà Thúc có được cũng khác mấy. Việc tự nhiên Thiếu Kiệt có một món tiền không hề nhỏ lập nghiệp cho đến bây giờ đều cho thấy mọi việc đều được tiến hành trong im lặng.
Trương lão lúc này cũng nhíu mày một lúc thật lâu suy nghĩ điều gì đó. Trước này họ chỉ tiếp xúc một chút vấn đề của Thiếu Kiệt qua Hà Thúc và Lưu Hoan chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với người bên cạnh Thiếu Kiệt như lúc này.
Nhưng lời của Hoàng Lâm Nhu dường như đã khẳng định một điều làm cho trong lòng trương lão gợn sóng không ít.
- Xem ra thắng nhóc chuẩn bị rất lâu. Rất rất lâu rồi việc nó trở mình lần đó xem như là một trong những kế hoạch cần thiết của nó. ít nhất nó cũng đã để dành tiền tầm mười năm à! Nếu là tôi không đủ kiên nhẫn như thế đâu.
Trần lão bây giờ cũng gật đầu nếu thời gian tích lũy số tiền lâu dài như thế thì chắc rằng có thể làm được. Nhưng ông cũng khá thắc mắc trong mười năm đó dù thấy mình khổ rất nhiều như tại sao Thiếu Kiệt lại đủ bình tỉnh mà không sử dụng đến số tiền kia. Đó mới là câu hỏi lớn nhất trong lòng của ông.
Ai cũng biết với số tiền của Thiếu Kiệt bất cứ thời điểm nào lấy ra đều có thể đem lại một cuộc sống ổn định không phải lo trong một thời gian ngắn nhưng tại sao Thiếu Kiệt lại không sử dụng.
Ít ra nhóm người Hà Thúc bây giờ lâm vào trầm mặc không ít đơn giản vì một thiếu niên có đủ định lực thoát khỏi cái cám dỗ này là điều mà họ không thể nào thấy được.
- Xin lỗi chị tôi hỏi một chút. Trong hồ sơ Thiếu Kiệt tôi thấy có hai năm mọi người rời khỏi nhà lúc đó thằng nhóc tâm bảy tám tuổi. Theo hồ sơ ghi lại thì nó phải nghỉ học trong hai năm đó hầu như chúng tôi không có tin tức vậy thì hai năm đó hai mẹ con chị làm gì?
Trần lão bây giờ nhớ đến điều gì đó nên nhìn Hoàng Lâm Nhu đưa ra dữ kiện mà mình nhớ được. Hà Thúc cũng gật gật đầu mong chờ câu trả lời của bà bởi vì theo như mọi người thấy được thì có lẽ do lần này mà Thiếu Kiệt mới thay đổi mình rất nhiều ít nhất là có thể số tiền mà Thiếu Kiệt lập nghiệp bắt đầu từ trong hai năm này.
Hoàng Lâm Nhu lúc này thở dài một hơi. Bà không muốn nhắc lại ít nhất là khoảng thời gian hai năm này. Bởi vì theo bà thấy đây là điều thiệt thòi của Thiếu Kiệt. Dù sao đó thằng nhóc có như thế nào trong việc học thì bà cũng không trách được. Cũng chính vì hai năm này mà bà lúc nào cũng muốn Thiếu Kiệt đến trường.
- Nói thật hai năm đó đối với tôi là một việc tồi tệ. Cả Thiếu Kiệt cũng vậy. Năm đó hai mẹ con tôi công việc bấp bênh lại vay trước mượn sau thiếu nợ không ít người. Hơn nữa số tiền nợ là quá lớn. Tôi đành lòng phải trốn khỏi nhà để có thời gian kiếm tiền trang trải. Và gửi Thiếu Kiệt ở nhà một người Dì.
Hoàng Lâm Nhu trâm tư về khoảng thời gian đó trước mặt nhóm người Hà thúc. Nhìn thấy trong ánh mắt của bà hiện lên vẻ đượm buồn của một quá khứ không hay nhưng chỉ với những dữ kiện này thì Nhóm Hà Thúc cũng không thể đánh giá được gì đành phải đợi cho Hoàng Lâm Nhu nói tiếp mới biết được mọi việc là như thế nào.
- Thời gian đó Thiếu Kiệt ở nhà Di. Nó hoàn toàn không được đi học. Mỗi tháng tôi ngoài đi làm kiếm tiền trả nợ ra chỉ có thể tranh thủ một ngày rảnh về gặp nó. Mỗi sáng nó phải thức dậy ba giờ sáng nhóm bếp nấu nước dùng chuẩn bị dọn hàng cho dì nó bán đồ ăn buổi sáng. Bưng bê, rửa chén bát, lại phải chịu lời mắng nhiếc thậm tệ. Thậm chí có hôm lại bị bỏ đói. Nó còn phải làm hệt mọi việc nhà của người Dì từ lau nhà giặt đồ. Cho đến mấy việc khác. Nếu xong hết việc mới được đi ngủ. Nói chung cũng vì nợ tôi mà tôi gây ra mà thôi.
Hà thúc lúc này cũng hít sâu vào một hơi. Ông và nhóm người của mình không thể tưởng tượng được. Một cậu bé bảy tám tuổi phải làm hết những việc này ở một thời điểm có thể nói là cuộc sống không còn là thời phòng kiến hay thời đói khổ.
- Lúc đó bố cô không giúp gì?
Hà Thúc nhịn không được lên tiếng hỏi Hoàng Lâm Nhu bởi vì sau bà là ai ông biết rõ nhưng thấy cháu mình như thế mà không có đưa tay ra giúp một ít thì ông không tin tưởng.
- Lúc đó không phải là hiện nay. Tôi nhắn tin cầu cứu bố mình cũng phải một năm sau ông mới nhận được tin. Qua gần một năm tôi mới nhận được sự giúp đỡ của ông. Cũng qua thời gian đó hai mẹ con tôi trở về lại nhà của mình. Lúc này thằng nhóc lúc nào cũng thế nó nghĩ ra mọi cách để kiếm tiền. Tôi có nói cũng không được gì nên cũng đành thôi.
Lưu Hoan lúc này mới thở dài một hơi lắc đầu nói.
- Hai năm không dễ dàng. Nếu sống trong xã hội xưa có thể còn châm chước được nhưng mà thời đại này rồi mà vẫn còn việc đó. Chỉ mới cách đây tầm mười năm thôi mà.
- Tính ra nếu thằng nhóc nó như hiện tại cũng vì hai năm đó mà gây ra nhiều thứ thay đổi.
Trương lão lúc này mới cảm thán nói ra suy nghĩ nhất thời của mình. Bởi vì nếu một đứa nhóc chỉ với bao nhiêu đó tuổi gặp cảnh này nếu là ai chắc chắn cũng không thể nào quên được.
- Hai năm đó không tệ. Cuộc sống không đẹp nhưng nó tạo ra được một con người cần thiết. Đủ biết xã hội cần tiền, vì tiền và tất cả mọi thứ đều sử dụng tiền có thể thay đổi.
Lúc này từ phía sau mọi người vang lên một câu nói làm mọi người giật mình. Thiếu Kiệt khi nghe được hai câu nói của Lưu Hoan với Trương lão cũng hiểu được họ đang nói về vấn đề gì.
Vốn Thiếu Kiệt định ra trước sân đi dạo một vòng vì phải ngồi máy vi tính lâu. Nhưng khi bước ra tới phòng khách hắn thấy Hoàng Lâm Nhu đang ngồi nói chuyện với đám người Hà thúc lại thêm hai câu nói của Lưu Hoan và Trương lão. Hắn biết mọi người đang nói về điều gì.
Nhìn Thiếu Kiệt bước tới gần chỗ mình Hoàng Lâm Nhu lúc này chỉ thốt lên một cậu nói với Thiếu Kiệt.
- Mẹ xin lỗi! mẹ cũng không nghĩ rằng họ lại như thế. Khi mẹ biết được sự thật thì quá trễ rồi.
- Mẹ không cần phải lo. Con không trách mẹ. Dù sao thì lòng người mà. Mỗi tháng mẹ gửi cho họ một trăm rưỡi tiền cơm của con, Con biết chứ chỉ là do họ hết thôi.
Thiếu Kiệt biết điều này đơn giản những lần mẹ hắn đến thăm dù chỉ một vài giờ nhưng hắn luôn theo sát mẹ mình thậm chí còn thấy mẹ hắn đưa tiền cho người ta. Nhưng là một thằng nhóc thấp cổ bé họng thì hắn cũng không nói lý lẽ về mình được điều gì.
- Con biết điều này? Sao lúc đó con không nói cho mẹ họ đã đối sử với con như vậy.
Hoàng Lâm Nhu nghe con mình nói như thế cũng giật mình. Nếu lúc đó Thiếu Kiệt đã có được suy nghĩ của mình bà không hiểu tại sao hắn lại không nói ra để bà biết những việc mà hắn đã trải qua.
- Lúc đó nói không được! Con nghe họ nói mẹ phải ở lại chỗ làm. Mỗi ngày chỉ nghĩ ngơi được một vài tiếng. Mẹ đã như thế sống ở chỗ làm thì có thể kiếm cho con nơi ở khác nữa sao. Nên cứ như thế im lặng có cái chỗ để sống. Để đợi cho mẹ trả xong nợ rồi mẹ con mình trở về nhà thì hay hơn. Đôi khi mẹ thần thần bí bí. Nhưng dù sao mẹ con mình vẫn có nhau không phải tốt hơn sao.
Thiếu Kiệt nói ra tâm tư của mình lúc đó làm cho ngay cả Trần lão phải nhìn hắn bằng một ánh mắt khác. Vì phải như thế nào thì một cậu nhóc bảy tám tuổi có thể suy nghĩ được điều này cũng đã làm cho họ có phải đáng suy ngẫm.
- Nãy giờ mấy vị nói gì mà tôi không hiểu được gì hết. Cái gì là Vận May hay Năng lực,cái gì lại cố gắng mọi người làm tôi thật sự mơ hồ rồi.
Lưu Hoan nhìn qua ba một ánh mắt hơi lóe lên rồi trở lại bình thường. Không quá khó để hiểu được rằng cho đến hiện tại Thiếu Kiệt cũng không nói cho bà biết số tiền mình kinh doanh có từ đâu. Dù cho có rất nhiều việc đã xảy ra nhưng nếu Thiếu Kiệt đã không trực tiếp nói điều này thì Lưu Hoan cũng cảm thấy không nên đề cập tới.
Lưu Hoan nghĩ thế nhưng Hà Thúc lại không như thế ông bây giờ trực tiếp hỏi thẳng Hoàng Lâm Nhu.
- Thế cô cũng không biết tiền Thiếu Kiệt kinh doanh lúc đầu cho đến hiện tại đều là do nó dành dụm sao? Nó không nói với chị điều này?
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng ngạc nhiên nhìn Hà Thúc. Bởi vì cho đến hiện tại bà vẫn nghĩ Thiếu Kiệt có tiền để kinh doanh những bước đầu cho đến hiện giờ đều do Lưu Hoan hay Hà Thúc một tay thúc đẩy. Nếu nói không có người ở phía sau giúp đỡ thì với việc buôn bán lúc đầu của Thiếu Kiệt thì làm sao mà có thể phát triển đến mức này
- Không phải cho ông với Lưu Hoan đưa cho nó sao. Tôi cứ tưởng nó nói bạn nó ở Ngọc Châu thật ra là hai người. Chứ nó làm gì có tiền mà để dành nếu có thì chắc nó cũng không để được số tiền lớn để lấy hàng buôn bán như thế mới đúng.
Sự ngạc nhiên của Hoàng Lâm Nhu đã nói lên tất cả hiện tại. Ngoài việc Thiếu Kiệt sử dụng tiền của mình và được Lưu Hoan giúp đỡ một chút ít thì hoàn toàn dựa vào việc kinh doanh của chính Thiếu Kiệt làm ra.
- Nếu nói thế thì thật sự có việc lạ đấy? Tiền nó chưa bao giờ xin tôi, Thêm nữa tiền học phí trước kia cũng tự nó lo tôi thật chất chỉ trang trải đủ tiền ăn uống tiền điện nước ở nhà đôi khi còn phải đi vay khắp nơi mới đủ. Nó làm sao có thể để dành một món tiền lớn được. Nó làm ra đồng nào đều bỏ vào mấy cái vấn vi tính gì đó. Hầu như trước kia đi học về là nó giống như thế này đều quăn cặp sách rồi chạy ra quán net gần nhà. Nó để dành kiểu nào mà được?
Quá khứ của Thiếu Kiệt ra sao Hoàng Lâm Nhu rất rõ hồ sơ nhóm người Hà Thúc có được cũng khác mấy. Việc tự nhiên Thiếu Kiệt có một món tiền không hề nhỏ lập nghiệp cho đến bây giờ đều cho thấy mọi việc đều được tiến hành trong im lặng.
Trương lão lúc này cũng nhíu mày một lúc thật lâu suy nghĩ điều gì đó. Trước này họ chỉ tiếp xúc một chút vấn đề của Thiếu Kiệt qua Hà Thúc và Lưu Hoan chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với người bên cạnh Thiếu Kiệt như lúc này.
Nhưng lời của Hoàng Lâm Nhu dường như đã khẳng định một điều làm cho trong lòng trương lão gợn sóng không ít.
- Xem ra thắng nhóc chuẩn bị rất lâu. Rất rất lâu rồi việc nó trở mình lần đó xem như là một trong những kế hoạch cần thiết của nó. ít nhất nó cũng đã để dành tiền tầm mười năm à! Nếu là tôi không đủ kiên nhẫn như thế đâu.
Trần lão bây giờ cũng gật đầu nếu thời gian tích lũy số tiền lâu dài như thế thì chắc rằng có thể làm được. Nhưng ông cũng khá thắc mắc trong mười năm đó dù thấy mình khổ rất nhiều như tại sao Thiếu Kiệt lại đủ bình tỉnh mà không sử dụng đến số tiền kia. Đó mới là câu hỏi lớn nhất trong lòng của ông.
Ai cũng biết với số tiền của Thiếu Kiệt bất cứ thời điểm nào lấy ra đều có thể đem lại một cuộc sống ổn định không phải lo trong một thời gian ngắn nhưng tại sao Thiếu Kiệt lại không sử dụng.
Ít ra nhóm người Hà Thúc bây giờ lâm vào trầm mặc không ít đơn giản vì một thiếu niên có đủ định lực thoát khỏi cái cám dỗ này là điều mà họ không thể nào thấy được.
- Xin lỗi chị tôi hỏi một chút. Trong hồ sơ Thiếu Kiệt tôi thấy có hai năm mọi người rời khỏi nhà lúc đó thằng nhóc tâm bảy tám tuổi. Theo hồ sơ ghi lại thì nó phải nghỉ học trong hai năm đó hầu như chúng tôi không có tin tức vậy thì hai năm đó hai mẹ con chị làm gì?
Trần lão bây giờ nhớ đến điều gì đó nên nhìn Hoàng Lâm Nhu đưa ra dữ kiện mà mình nhớ được. Hà Thúc cũng gật gật đầu mong chờ câu trả lời của bà bởi vì theo như mọi người thấy được thì có lẽ do lần này mà Thiếu Kiệt mới thay đổi mình rất nhiều ít nhất là có thể số tiền mà Thiếu Kiệt lập nghiệp bắt đầu từ trong hai năm này.
Hoàng Lâm Nhu lúc này thở dài một hơi. Bà không muốn nhắc lại ít nhất là khoảng thời gian hai năm này. Bởi vì theo bà thấy đây là điều thiệt thòi của Thiếu Kiệt. Dù sao đó thằng nhóc có như thế nào trong việc học thì bà cũng không trách được. Cũng chính vì hai năm này mà bà lúc nào cũng muốn Thiếu Kiệt đến trường.
- Nói thật hai năm đó đối với tôi là một việc tồi tệ. Cả Thiếu Kiệt cũng vậy. Năm đó hai mẹ con tôi công việc bấp bênh lại vay trước mượn sau thiếu nợ không ít người. Hơn nữa số tiền nợ là quá lớn. Tôi đành lòng phải trốn khỏi nhà để có thời gian kiếm tiền trang trải. Và gửi Thiếu Kiệt ở nhà một người Dì.
Hoàng Lâm Nhu trâm tư về khoảng thời gian đó trước mặt nhóm người Hà thúc. Nhìn thấy trong ánh mắt của bà hiện lên vẻ đượm buồn của một quá khứ không hay nhưng chỉ với những dữ kiện này thì Nhóm Hà Thúc cũng không thể đánh giá được gì đành phải đợi cho Hoàng Lâm Nhu nói tiếp mới biết được mọi việc là như thế nào.
- Thời gian đó Thiếu Kiệt ở nhà Di. Nó hoàn toàn không được đi học. Mỗi tháng tôi ngoài đi làm kiếm tiền trả nợ ra chỉ có thể tranh thủ một ngày rảnh về gặp nó. Mỗi sáng nó phải thức dậy ba giờ sáng nhóm bếp nấu nước dùng chuẩn bị dọn hàng cho dì nó bán đồ ăn buổi sáng. Bưng bê, rửa chén bát, lại phải chịu lời mắng nhiếc thậm tệ. Thậm chí có hôm lại bị bỏ đói. Nó còn phải làm hệt mọi việc nhà của người Dì từ lau nhà giặt đồ. Cho đến mấy việc khác. Nếu xong hết việc mới được đi ngủ. Nói chung cũng vì nợ tôi mà tôi gây ra mà thôi.
Hà thúc lúc này cũng hít sâu vào một hơi. Ông và nhóm người của mình không thể tưởng tượng được. Một cậu bé bảy tám tuổi phải làm hết những việc này ở một thời điểm có thể nói là cuộc sống không còn là thời phòng kiến hay thời đói khổ.
- Lúc đó bố cô không giúp gì?
Hà Thúc nhịn không được lên tiếng hỏi Hoàng Lâm Nhu bởi vì sau bà là ai ông biết rõ nhưng thấy cháu mình như thế mà không có đưa tay ra giúp một ít thì ông không tin tưởng.
- Lúc đó không phải là hiện nay. Tôi nhắn tin cầu cứu bố mình cũng phải một năm sau ông mới nhận được tin. Qua gần một năm tôi mới nhận được sự giúp đỡ của ông. Cũng qua thời gian đó hai mẹ con tôi trở về lại nhà của mình. Lúc này thằng nhóc lúc nào cũng thế nó nghĩ ra mọi cách để kiếm tiền. Tôi có nói cũng không được gì nên cũng đành thôi.
Lưu Hoan lúc này mới thở dài một hơi lắc đầu nói.
- Hai năm không dễ dàng. Nếu sống trong xã hội xưa có thể còn châm chước được nhưng mà thời đại này rồi mà vẫn còn việc đó. Chỉ mới cách đây tầm mười năm thôi mà.
- Tính ra nếu thằng nhóc nó như hiện tại cũng vì hai năm đó mà gây ra nhiều thứ thay đổi.
Trương lão lúc này mới cảm thán nói ra suy nghĩ nhất thời của mình. Bởi vì nếu một đứa nhóc chỉ với bao nhiêu đó tuổi gặp cảnh này nếu là ai chắc chắn cũng không thể nào quên được.
- Hai năm đó không tệ. Cuộc sống không đẹp nhưng nó tạo ra được một con người cần thiết. Đủ biết xã hội cần tiền, vì tiền và tất cả mọi thứ đều sử dụng tiền có thể thay đổi.
Lúc này từ phía sau mọi người vang lên một câu nói làm mọi người giật mình. Thiếu Kiệt khi nghe được hai câu nói của Lưu Hoan với Trương lão cũng hiểu được họ đang nói về vấn đề gì.
Vốn Thiếu Kiệt định ra trước sân đi dạo một vòng vì phải ngồi máy vi tính lâu. Nhưng khi bước ra tới phòng khách hắn thấy Hoàng Lâm Nhu đang ngồi nói chuyện với đám người Hà thúc lại thêm hai câu nói của Lưu Hoan và Trương lão. Hắn biết mọi người đang nói về điều gì.
Nhìn Thiếu Kiệt bước tới gần chỗ mình Hoàng Lâm Nhu lúc này chỉ thốt lên một cậu nói với Thiếu Kiệt.
- Mẹ xin lỗi! mẹ cũng không nghĩ rằng họ lại như thế. Khi mẹ biết được sự thật thì quá trễ rồi.
- Mẹ không cần phải lo. Con không trách mẹ. Dù sao thì lòng người mà. Mỗi tháng mẹ gửi cho họ một trăm rưỡi tiền cơm của con, Con biết chứ chỉ là do họ hết thôi.
Thiếu Kiệt biết điều này đơn giản những lần mẹ hắn đến thăm dù chỉ một vài giờ nhưng hắn luôn theo sát mẹ mình thậm chí còn thấy mẹ hắn đưa tiền cho người ta. Nhưng là một thằng nhóc thấp cổ bé họng thì hắn cũng không nói lý lẽ về mình được điều gì.
- Con biết điều này? Sao lúc đó con không nói cho mẹ họ đã đối sử với con như vậy.
Hoàng Lâm Nhu nghe con mình nói như thế cũng giật mình. Nếu lúc đó Thiếu Kiệt đã có được suy nghĩ của mình bà không hiểu tại sao hắn lại không nói ra để bà biết những việc mà hắn đã trải qua.
- Lúc đó nói không được! Con nghe họ nói mẹ phải ở lại chỗ làm. Mỗi ngày chỉ nghĩ ngơi được một vài tiếng. Mẹ đã như thế sống ở chỗ làm thì có thể kiếm cho con nơi ở khác nữa sao. Nên cứ như thế im lặng có cái chỗ để sống. Để đợi cho mẹ trả xong nợ rồi mẹ con mình trở về nhà thì hay hơn. Đôi khi mẹ thần thần bí bí. Nhưng dù sao mẹ con mình vẫn có nhau không phải tốt hơn sao.
Thiếu Kiệt nói ra tâm tư của mình lúc đó làm cho ngay cả Trần lão phải nhìn hắn bằng một ánh mắt khác. Vì phải như thế nào thì một cậu nhóc bảy tám tuổi có thể suy nghĩ được điều này cũng đã làm cho họ có phải đáng suy ngẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.