Chương 652: Lưu Chính Đến
Diệt Thiên
22/11/2018
Hà Vi bây giờ mới quay trở lại phòng trên tay cầm thêm mấy tờ giấy vừa được phía Ngọc Châu fax qua cho mình. Cô đưa cho Thiếu Kiệt lắc đầu nói.
- Đám người này lần này đúng là không thể để lọt được việc kinh doanh từ đầu đến cuối đều là rửa tiền đen. Thêm vào đó những tài sản của Văn Dương kiếm được đúng là chia ra cho đám người trong nhà đứng tên bản thân thì im ắng không nổi trội gì nếu không có việc anh điều tra thì em cũng không nghĩ trong Ngọc Châu có một người như vậy.
Thiếu Kiệt nhận lấy những tờ giấy A4 của Hà Vi đưa cho mình. Hắn nhíu mày thật sâu. Bởi vì những thứ kinh doanh của Văn Dương đúng thật là kiếm được còn nhiều tiền hơn hắn. Nếu như cứ âm thầm phát triển chưa biết chừng hắn hơn có thể mở cả tập đoàn xuyên quốc gia.
- Thiếu Kiệt những thứ như thế này anh tính sao.
- Xét về góc độ là một người kinh doanh thì xác thực Văn Dương có tài. Hắn đi lên chỉ với việc bán những dự án chưa thi công. Theo cách này vậy mà hắn vẫn có thể đem lại lợi nhuận được thì anh khác khâm phục bởi việc này như con dao hai lưỡi cùng chạy trên một tuyến đường.
Hà Vi cũng hơi bất ngờ. Cô định để cho Thiếu Kiệt xem tình hình thế nào mà đối phó. Vậy mà hắn lại đi Khen Văn Dương. Mà đây là lần đầu tiên cô thấy Thiếu Kiệt đi khen người đối đầu với mình.
- Em nói anh tìm biện pháp không phải là để khen hắn. Hắn phạm pháp như thế mà còn khen được thật chẳng hiểu anh suy nghĩ gì.
- Không! con đường kinh doanh của một người thì giữa việc phạm pháp và không phạm pháp chỉ cách một tờ giấy thôi. Chỉ cần đi chệch ra quỷ đạo vốn có ban đâu nó thuộc về phạm pháp. Còn không nó vẫn hợp pháp. Văn Dương hắn chỉ buộc phải đi sai đường. Nếu không hắn cũng khó mà tồn tại. Phân tích này là chính xác nhất trong mọi tình huống rồi.
Thiếu Kiệt bây giờ vừa đáp lại vừa đem những tờ giấy trải ra bàn. Hà Vi thấy những lời Thiếu Kiệt nói không phải không đúng. Bởi hình như Thiếu Kiệt cũng có không ít chuyện không thể công khai. Vì hắn có một phần trong các mối quan hệ và đem lại lợi cho quốc gia nên công việc của hắn bên ngoài vẫn được xem là hợp pháp trên từng điều kiện được xét thấy. Để từng tờ giấy ra mặt bàn Thiếu Kiệt bây giờ mới nói.
- Nhìn nhé. Văn Dương hắn trước đây bán đất nền dự án. Chưa đi vào thi công để người khác mua được cần phải có cách thức như thế nào. Hiện tại ai đi mua đất mà chưa thấy được thi công thành phẩm mà dám mua ký hợp đồng với hắn không. Một dự án có bao nhiêu lô đất nhưng chỉ khi hắn bán hết dự án mới tiếng hành xây dựng. Đây cũng là một cách thương thảo đầy tài năng đấy. Không phải ai mua đất cũng đầu tư nhưng mà nói sao để việc bán như thế này vẫn hoàn thành được mới gọi là hay.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng suy nghĩ đôi chút. Đơn giản vì việc này bố hắn cũng là người trong nghề nên hắn hiểu rõ việc này khó khăn đến mức độ nào khi nhìn vào trong hồ sơ của Văn Dương mà Thiếu Kiệt để ra bàn.
- Anh Kiệt. Vấn đề bán được dự án như thế này là rất khó và nhiều rủi ro cao lắm. Chỉ cần thị trường đóng băng một cái là toàn bộ coi như đi hết phá sản còn không biết chừng.
- Từ đây có thể thấy được Văn Dương là người có đầu óc kinh doanh là sự thật. Vấn đề khác không nói nhưng hiện nhìn hồ sơ dù cho chúng ta biết những việc làm của hắn không nên tồn tại nhưng cũng không có lý do chính đáng bắt hắn đây này.
Thiếu Kiệt nhìn qua hồ sơ thấy được rất khó có lý do để bắt Văn Dương. Dù sao những mối làm ăn của hắn cũng không phải nằm trong nước. Hắn có điều kiện để bắt một người nếu không nằm trong phạm vi quản hạt của quốc gia điều này ai cũng hiểu không phải cứ thấy và biết người đó phạm pháp là bắt được. Phải xem người đó phạm pháp ở đâu và nơi nào. Nếu đủ thẩm quyền mới có thể ra tay.
- Theo anh thì hiện tại không thể ra lệnh bắt được đám người của gia đình này. Vậy nếu như họ có một sơ suất nào đó chắc hẳn sẽ được đúng không.
Hà Vi biết nếu cố để nghĩ cách bắt một người không thể nếu ra được lý do chính đáng thì cũng không đúng. Thiếu Kiệt dừng một chút mới gật đầu nói với Hà Vi.
- Đúng vậy điều kiện tiên quyết là phải có sơ suất trong này. Nhưng mà cũng không phải với một người kỹ tính với những gì hắn đã làm như thế này cũng khó. Chưa biết chừng không làm gì được hắn còn bị bẻ lại nữa. Mà sao em cố bắt được đám người này thế. Chỉ với những gì họ làm thôi sao?
- Chứ anh nghĩ sao. Bên phía nhà vợ hắn tổ chức một đường dây cờ bạc như thế. Nếu không bắt lại làm ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người nữa.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười lắc đầu. Hà Vi nói đường dây cờ bạc cũng đúng. Vì đám người bên gia đình Văn Dương đang nắm giữ đường dây lô đề không nhỏ. Đã nhiều lần ra tay nhưng toàn bị hụt con mồi lớn nhất.
- Thôi đi cô nương ơi. Cái này muốn dẹp trừ khi nhà nước không còn bán ra vé số mới được. Nếu dẹp được đã dẹp từ lâu rồi. Bây giờ em đi đề xuất không cho phát hành xổ số mỗi ngày xem. Em không bị ông mắng mới là lạ. Tiền thuế từ việc xổ số khá lớn song song đó nó cũng là con dao hai lưỡi thôi. Nó còn tồn tại thì vấn đề cờ bạc lô đề vẫn còn. Không có gia đình của Văn Dương thì có gia đình khác làm việc này.
Hà Vi lúc này cũng im lặng. Cô không phải ngốc, đúng là vấn đề đường dây cờ bạc này dựa trên việc của nhà nước. Nếu dẹp bỏ gia đình này cũng có kẻ khác lên thay chưa biết chừng lại làm rầm rộ hơn nữa.
- Nhưng mà ít nhất thì đám người này hoạt động lâu năm rồi cũng gieo không ít tai họa đi. Nếu nói dẹp được phần nào cũng tốt hơn chứ.
- Thôi! Vấn đề Văn Dương chúng ta biết để đó thôi. Còn việc lần này cứ để bắt lại thằng con hắn biết đâu lại có đầu mối. Đợi giải đấu game được tổ chức cứ để Khương Đào lấy ra lý do hắn dàn xếp kết quả trận đấu mà hỏi cung. Cùng với việc hỏi luôn như thông tin cần thiết. Giờ cứ để Lâm Phong ở Ngọc Châu theo dõi Văn Dương là được. Như thế biết đâu có chút gì đó manh mối một mẻ lưới bắt đám người này đưa ra ánh sáng như em mong muốn.
Thiếu Kiệt thấy Hà Vi như thế cũng an ủi cô đôi chút dù sao thì cô cũng chỉ muốn mấy kẻ xấu vào tù cho bên ngoài bớt chút tệ nạn. Nhưng có nhiều chuyện Thiếu Kiệt cũng không phải là thánh muốn phán người khác có tội bắt được là làm. Hắn chỉ có thể hiến kế đưa cho những người có thẩm quyền làm việc của mình. Còn việc cờ đến tay họ. Muốn phất như thế nào thì không còn quyền hạn của hắn.
Lúc này bên ngoài sân một chiếc xe dừng lại. Làm cho Thiếu Kiệt cùng với mọi người trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa. Bởi vì chiếc xe không phải của đám người Ngọc Nhi nên Thiếu Kiệt cũng muốn biết người đến là ai.
Từ trên xe bước xuống một thân ảnh không mấy xa lạ với Thiếu Kiệt. Trên môi Thiếu Kiệt bây giờ mới nở một nụ cười hắn đứng ngay dậy bước ra khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa nói.
- Chú Lưu đến không báo cháu một tiếng cháu ra sân bay đón.
- Thằng nhóc chú có việc. Với lại tưởng cháu giờ này còn đang trong trường chứ. Trốn học phải không. Tốt nhìn dáng dấp tốt hơn lần đó rất nhiều à. thằng mày phong quan quá rồi chú mày còn theo không kịp đấy.
Lưu Chính bây giờ nhìn thấy Thiếu Kiệt bước về phía mình cũng cười cười đánh giá một chút. Đến bây giờ hắn mới có dịp gặp lại Thiếu Kiệt. Nếu không phải lần này làm việc chưa biết chừng hắn còn không được rời khỏi Ngọc Châu.
- Chú nói quá rồi đấy. Không có chú với ông thì cháu có ngày hôm nay sao.
- Chuyện nhỏ như con thỏ mà nhắc làm gì. Quan trọng là do thằng nhóc chú mày là được việc thôi. Hôm nay chú lết cái thân đến Lưu Minh có việc nhờ cháu đây này.
Thiếu Kiệt cũng hơi bất ngờ. Việc gì đến mức mà Lưu Chính và đích thân mình đến Lưu Minh lại còn nói nhờ sự giúp đỡ của Thiếu Kiệt hắn.
- Vâng vậy chú vào nhà hai chú cháu mình nói chuyện. Hà Vi em đi pha trà cho chú Lưu giúp anh. Lý Bân Lâm Vũ hai đứa đi lo việc của mình đi.
Lưu Chính nói có việc nên Thiếu Kiệt cũng vội nói với Hà Ví và Lý Bân Lâm Vũ tránh đi. Lưu Chính hắn bây giờ mời đem cái cặp của mình đặt trên ghế. Vừa ngồi xuống hắn đã thấy trên bàn những tờ giấy thông tin của Văn Dương đang trải ra mặt bàn. Thiếu Kiệt thấy Lưu Chính nhìn trên bàn cũng biết mình quên dọn dẹp lại vội vàng đưa tay định sắp xếp lại tất cả hồ sơ bỏ qua một bên.
Lưu Chính bây giờ mới đưa tay ngăn lại việc Thiếu Kiệt đang dọn dẹp mấy cái hồ sơ nói.
- Khoan người này chú thấy quen lắm hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
- À hắn tên là Văn Dương một trong những ông chủ của công ty địa ốc của Ngọc Châu. Chắc bên hắn có làm việc bên Ngân Hàng nên chú gặp rồi là việc đương nhiên.
Thiếu Kiệt trả lời lại cho Lưu Chính biết. Vì tiếp xúc với giới địa ốc ngoài khách hàng thì Ngân Hàng là người mà đám ông chủ đại gia bất động sản này làm nhiều nhất.
- Vậy à! ấy mà không đúng! Chú ít tiếp xúc với những ông chủ doanh nghiệp. Hắn chú từng nói chuyện rồi để nhớ xem là ở đâu này.
Nghe Lưu Chính nói thế Thiếu Kiệt cũng ngưng lại việc thu dọn hồ sơ. Phải một lúc chừng hai ba phút sau Lưu Chính mới vỗ tay một cái bốp vào đùi nói.
- Đúng rồi hắn là người kiếm cho lão Ngô miếng đất căn nhà hiện tại. Một tay hắn thúc đẩy việc mua bán giữa các chủ thửa đất với lão già kia. Hôm tân gia nhà của lão, chú còn cụng ly với hắn. hắn nói nếu có dịp sẽ hợp tác làm ăn với bên Ngân Hàng nhà nước. Chú nhớ rõ đến bây giờ. Bởi lúc đó nhìn hắn bình thường lắm. Chẳng khác gì cháu lúc gặp trên xe bus cả.
- Đám người này lần này đúng là không thể để lọt được việc kinh doanh từ đầu đến cuối đều là rửa tiền đen. Thêm vào đó những tài sản của Văn Dương kiếm được đúng là chia ra cho đám người trong nhà đứng tên bản thân thì im ắng không nổi trội gì nếu không có việc anh điều tra thì em cũng không nghĩ trong Ngọc Châu có một người như vậy.
Thiếu Kiệt nhận lấy những tờ giấy A4 của Hà Vi đưa cho mình. Hắn nhíu mày thật sâu. Bởi vì những thứ kinh doanh của Văn Dương đúng thật là kiếm được còn nhiều tiền hơn hắn. Nếu như cứ âm thầm phát triển chưa biết chừng hắn hơn có thể mở cả tập đoàn xuyên quốc gia.
- Thiếu Kiệt những thứ như thế này anh tính sao.
- Xét về góc độ là một người kinh doanh thì xác thực Văn Dương có tài. Hắn đi lên chỉ với việc bán những dự án chưa thi công. Theo cách này vậy mà hắn vẫn có thể đem lại lợi nhuận được thì anh khác khâm phục bởi việc này như con dao hai lưỡi cùng chạy trên một tuyến đường.
Hà Vi cũng hơi bất ngờ. Cô định để cho Thiếu Kiệt xem tình hình thế nào mà đối phó. Vậy mà hắn lại đi Khen Văn Dương. Mà đây là lần đầu tiên cô thấy Thiếu Kiệt đi khen người đối đầu với mình.
- Em nói anh tìm biện pháp không phải là để khen hắn. Hắn phạm pháp như thế mà còn khen được thật chẳng hiểu anh suy nghĩ gì.
- Không! con đường kinh doanh của một người thì giữa việc phạm pháp và không phạm pháp chỉ cách một tờ giấy thôi. Chỉ cần đi chệch ra quỷ đạo vốn có ban đâu nó thuộc về phạm pháp. Còn không nó vẫn hợp pháp. Văn Dương hắn chỉ buộc phải đi sai đường. Nếu không hắn cũng khó mà tồn tại. Phân tích này là chính xác nhất trong mọi tình huống rồi.
Thiếu Kiệt bây giờ vừa đáp lại vừa đem những tờ giấy trải ra bàn. Hà Vi thấy những lời Thiếu Kiệt nói không phải không đúng. Bởi hình như Thiếu Kiệt cũng có không ít chuyện không thể công khai. Vì hắn có một phần trong các mối quan hệ và đem lại lợi cho quốc gia nên công việc của hắn bên ngoài vẫn được xem là hợp pháp trên từng điều kiện được xét thấy. Để từng tờ giấy ra mặt bàn Thiếu Kiệt bây giờ mới nói.
- Nhìn nhé. Văn Dương hắn trước đây bán đất nền dự án. Chưa đi vào thi công để người khác mua được cần phải có cách thức như thế nào. Hiện tại ai đi mua đất mà chưa thấy được thi công thành phẩm mà dám mua ký hợp đồng với hắn không. Một dự án có bao nhiêu lô đất nhưng chỉ khi hắn bán hết dự án mới tiếng hành xây dựng. Đây cũng là một cách thương thảo đầy tài năng đấy. Không phải ai mua đất cũng đầu tư nhưng mà nói sao để việc bán như thế này vẫn hoàn thành được mới gọi là hay.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt nói như thế cũng suy nghĩ đôi chút. Đơn giản vì việc này bố hắn cũng là người trong nghề nên hắn hiểu rõ việc này khó khăn đến mức độ nào khi nhìn vào trong hồ sơ của Văn Dương mà Thiếu Kiệt để ra bàn.
- Anh Kiệt. Vấn đề bán được dự án như thế này là rất khó và nhiều rủi ro cao lắm. Chỉ cần thị trường đóng băng một cái là toàn bộ coi như đi hết phá sản còn không biết chừng.
- Từ đây có thể thấy được Văn Dương là người có đầu óc kinh doanh là sự thật. Vấn đề khác không nói nhưng hiện nhìn hồ sơ dù cho chúng ta biết những việc làm của hắn không nên tồn tại nhưng cũng không có lý do chính đáng bắt hắn đây này.
Thiếu Kiệt nhìn qua hồ sơ thấy được rất khó có lý do để bắt Văn Dương. Dù sao những mối làm ăn của hắn cũng không phải nằm trong nước. Hắn có điều kiện để bắt một người nếu không nằm trong phạm vi quản hạt của quốc gia điều này ai cũng hiểu không phải cứ thấy và biết người đó phạm pháp là bắt được. Phải xem người đó phạm pháp ở đâu và nơi nào. Nếu đủ thẩm quyền mới có thể ra tay.
- Theo anh thì hiện tại không thể ra lệnh bắt được đám người của gia đình này. Vậy nếu như họ có một sơ suất nào đó chắc hẳn sẽ được đúng không.
Hà Vi biết nếu cố để nghĩ cách bắt một người không thể nếu ra được lý do chính đáng thì cũng không đúng. Thiếu Kiệt dừng một chút mới gật đầu nói với Hà Vi.
- Đúng vậy điều kiện tiên quyết là phải có sơ suất trong này. Nhưng mà cũng không phải với một người kỹ tính với những gì hắn đã làm như thế này cũng khó. Chưa biết chừng không làm gì được hắn còn bị bẻ lại nữa. Mà sao em cố bắt được đám người này thế. Chỉ với những gì họ làm thôi sao?
- Chứ anh nghĩ sao. Bên phía nhà vợ hắn tổ chức một đường dây cờ bạc như thế. Nếu không bắt lại làm ảnh hưởng đến biết bao nhiêu người nữa.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười lắc đầu. Hà Vi nói đường dây cờ bạc cũng đúng. Vì đám người bên gia đình Văn Dương đang nắm giữ đường dây lô đề không nhỏ. Đã nhiều lần ra tay nhưng toàn bị hụt con mồi lớn nhất.
- Thôi đi cô nương ơi. Cái này muốn dẹp trừ khi nhà nước không còn bán ra vé số mới được. Nếu dẹp được đã dẹp từ lâu rồi. Bây giờ em đi đề xuất không cho phát hành xổ số mỗi ngày xem. Em không bị ông mắng mới là lạ. Tiền thuế từ việc xổ số khá lớn song song đó nó cũng là con dao hai lưỡi thôi. Nó còn tồn tại thì vấn đề cờ bạc lô đề vẫn còn. Không có gia đình của Văn Dương thì có gia đình khác làm việc này.
Hà Vi lúc này cũng im lặng. Cô không phải ngốc, đúng là vấn đề đường dây cờ bạc này dựa trên việc của nhà nước. Nếu dẹp bỏ gia đình này cũng có kẻ khác lên thay chưa biết chừng lại làm rầm rộ hơn nữa.
- Nhưng mà ít nhất thì đám người này hoạt động lâu năm rồi cũng gieo không ít tai họa đi. Nếu nói dẹp được phần nào cũng tốt hơn chứ.
- Thôi! Vấn đề Văn Dương chúng ta biết để đó thôi. Còn việc lần này cứ để bắt lại thằng con hắn biết đâu lại có đầu mối. Đợi giải đấu game được tổ chức cứ để Khương Đào lấy ra lý do hắn dàn xếp kết quả trận đấu mà hỏi cung. Cùng với việc hỏi luôn như thông tin cần thiết. Giờ cứ để Lâm Phong ở Ngọc Châu theo dõi Văn Dương là được. Như thế biết đâu có chút gì đó manh mối một mẻ lưới bắt đám người này đưa ra ánh sáng như em mong muốn.
Thiếu Kiệt thấy Hà Vi như thế cũng an ủi cô đôi chút dù sao thì cô cũng chỉ muốn mấy kẻ xấu vào tù cho bên ngoài bớt chút tệ nạn. Nhưng có nhiều chuyện Thiếu Kiệt cũng không phải là thánh muốn phán người khác có tội bắt được là làm. Hắn chỉ có thể hiến kế đưa cho những người có thẩm quyền làm việc của mình. Còn việc cờ đến tay họ. Muốn phất như thế nào thì không còn quyền hạn của hắn.
Lúc này bên ngoài sân một chiếc xe dừng lại. Làm cho Thiếu Kiệt cùng với mọi người trong phòng nhìn ra bên ngoài cửa. Bởi vì chiếc xe không phải của đám người Ngọc Nhi nên Thiếu Kiệt cũng muốn biết người đến là ai.
Từ trên xe bước xuống một thân ảnh không mấy xa lạ với Thiếu Kiệt. Trên môi Thiếu Kiệt bây giờ mới nở một nụ cười hắn đứng ngay dậy bước ra khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa nói.
- Chú Lưu đến không báo cháu một tiếng cháu ra sân bay đón.
- Thằng nhóc chú có việc. Với lại tưởng cháu giờ này còn đang trong trường chứ. Trốn học phải không. Tốt nhìn dáng dấp tốt hơn lần đó rất nhiều à. thằng mày phong quan quá rồi chú mày còn theo không kịp đấy.
Lưu Chính bây giờ nhìn thấy Thiếu Kiệt bước về phía mình cũng cười cười đánh giá một chút. Đến bây giờ hắn mới có dịp gặp lại Thiếu Kiệt. Nếu không phải lần này làm việc chưa biết chừng hắn còn không được rời khỏi Ngọc Châu.
- Chú nói quá rồi đấy. Không có chú với ông thì cháu có ngày hôm nay sao.
- Chuyện nhỏ như con thỏ mà nhắc làm gì. Quan trọng là do thằng nhóc chú mày là được việc thôi. Hôm nay chú lết cái thân đến Lưu Minh có việc nhờ cháu đây này.
Thiếu Kiệt cũng hơi bất ngờ. Việc gì đến mức mà Lưu Chính và đích thân mình đến Lưu Minh lại còn nói nhờ sự giúp đỡ của Thiếu Kiệt hắn.
- Vâng vậy chú vào nhà hai chú cháu mình nói chuyện. Hà Vi em đi pha trà cho chú Lưu giúp anh. Lý Bân Lâm Vũ hai đứa đi lo việc của mình đi.
Lưu Chính nói có việc nên Thiếu Kiệt cũng vội nói với Hà Ví và Lý Bân Lâm Vũ tránh đi. Lưu Chính hắn bây giờ mời đem cái cặp của mình đặt trên ghế. Vừa ngồi xuống hắn đã thấy trên bàn những tờ giấy thông tin của Văn Dương đang trải ra mặt bàn. Thiếu Kiệt thấy Lưu Chính nhìn trên bàn cũng biết mình quên dọn dẹp lại vội vàng đưa tay định sắp xếp lại tất cả hồ sơ bỏ qua một bên.
Lưu Chính bây giờ mới đưa tay ngăn lại việc Thiếu Kiệt đang dọn dẹp mấy cái hồ sơ nói.
- Khoan người này chú thấy quen lắm hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
- À hắn tên là Văn Dương một trong những ông chủ của công ty địa ốc của Ngọc Châu. Chắc bên hắn có làm việc bên Ngân Hàng nên chú gặp rồi là việc đương nhiên.
Thiếu Kiệt trả lời lại cho Lưu Chính biết. Vì tiếp xúc với giới địa ốc ngoài khách hàng thì Ngân Hàng là người mà đám ông chủ đại gia bất động sản này làm nhiều nhất.
- Vậy à! ấy mà không đúng! Chú ít tiếp xúc với những ông chủ doanh nghiệp. Hắn chú từng nói chuyện rồi để nhớ xem là ở đâu này.
Nghe Lưu Chính nói thế Thiếu Kiệt cũng ngưng lại việc thu dọn hồ sơ. Phải một lúc chừng hai ba phút sau Lưu Chính mới vỗ tay một cái bốp vào đùi nói.
- Đúng rồi hắn là người kiếm cho lão Ngô miếng đất căn nhà hiện tại. Một tay hắn thúc đẩy việc mua bán giữa các chủ thửa đất với lão già kia. Hôm tân gia nhà của lão, chú còn cụng ly với hắn. hắn nói nếu có dịp sẽ hợp tác làm ăn với bên Ngân Hàng nhà nước. Chú nhớ rõ đến bây giờ. Bởi lúc đó nhìn hắn bình thường lắm. Chẳng khác gì cháu lúc gặp trên xe bus cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.