Chương 25: Mẹ con tâm sự
Diệt Thiên
08/09/2017
Những ngày tiếp theo ngoài việc phải di dời nơi kinh doanh mới hàng ngày Thiếu Kiệt vẫn phải đi học cuối ngày thì ở lại cùng tập hát với Ngọc
Nhi nên hắn càng ngày càng thân hơn với Ngọc Nhi cũng không biết vì sao
tuy chung quanh Ngọc Nhi luôn có những người yêu thích nhưng không ai là bạn thân của cô, còn đối với Thiếu Kiệt cô luôn nhiệt tình và vui vẻ
hắn cũng như thế mỗi ngày đều quan tâm Ngọc Nhi một chút, tuy hắn không
biết tương lai sẽ đi đến đâu nhưng mỗi lần được thấy cô cười cùng cô trò chuyện và trêu chọc cô để cho khuôn mặt ửng đỏ lên vì ngại ngùng thì
hắn đánh bài chuồn đi mất.
Hôm nay hắn lại trở về nhà với tâm trạng thư thái nhất sau khi đưa Ngọc Nhi về nhà như những ngày trước vừa bước vào nhà hắn cảm thấy khó chịu một mùi khét từ thức ăn lan tỏa trong không khí vội vàng chạy vào bếp hắn thấy trên bếp vẫn còn một nồi đồ ăn đang làm nhưng tất cả những nguyên liệu trong đó đều chuyển sang màu đen và chắc chắn là không thể nào dùng được.
Đưa tay hắn tắc bếp mở hết cửa nhà ra cho không khí thoáng hơn thì thấy mẹ mình hớt hải chạy về hắn nói.
- Đồ ăn khét hết rồi mẹ ơi con tắc bếp rồi? mẹ có việc gì vậy?
Thở dài một hơi Hoàng Lâm Nhu mới nói
- Thôi để mẹ làm cái khác cho con ăn cơm.
Thiếu Kiệt lắc đầu
- Không cần đâu cũng lâu rồi hai mẹ con mình không đi ăn tiệm hôm nay con dẫn mẹ đi ăn một bữa.
Xách chiếc xe đạp ra Thiếu Kiệt hướng mẹ hắn ngồi lên để hắn chở đi. Thấy Thiếu Kiệt như thế Hoàng Lâm Nhu cũng đành đồng ý dù sao thì cũng khá lâu hai mẹ con chưa lần nào đi ăn ngoài lần nào. Thiếu Kiệt muốn vậy bà cũng đồng ý với đồ ăn cũng đã không còn dùng được.
Vừa đạp xe đi trên đường Thiếu Kiệt mới hướng mẹ mình mà hỏi.
- Con thấy đồ ăn trên bếp mà mẹ quên chắc chắn mẹ đang có điều gì đó, có thể con không giúp gì được cho mẹ nhưng con cũng có thể cho ra một vài ý kiến để mẹ giải quyết cũng nên.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoàng Lâm Nhu cũng không biết làm thế nào đành thở dài nói.
- Việc là dạo này bên khách sạn có tin đồn ai cũng bán tín bán nghi là khách sạn sắp phải bán lại cho tư nhân không còn thuộc của nhà nước nữa. Mà cũng vì thế người thì nói nhân viên cũ sẽ chuyển đến những chỗ khác nhau, còn không thì buộc phải nghỉ hưu sớm, mẹ thì đã quen với công việc ở đây giờ nếu lại chuyển qua nơi khác làm biết bên đó có phù hợp với mình hay không chưa kể những người làm cũ đối xử ra sao nữa. Còn nếu mà nghỉ hưu sớm thì sẽ làm gì. Tuy mẹ biết chỉ là tin đồn không thể tin được nhưng không có lửa sao có khói.
Trầm ngâm một lúc Thiếu Kiệt cũng hơi bất ngờ nhưng hắn không nghĩ việc giải thể công ty của mẹ âm thầm diễn ra sớm như vậy. Ở cuộc sống trước đây hắn nhớ rất rõ mẹ mình sẽ phải nghỉ hưu sớm mà ngày cuối cùng đi làm là ngày 12 tháng 6 vậy mà trước tới 9 tháng đã có người tung tin này ra.
Hắn vẫn im lặng cho đến khi cả hai mẹ con vào một quán ăn trong chợ Lưu Minh buổi tối ở đây tương đối sầm uất những người bán hàng ăn ở chợ đều hoạt động khá đông ở buổi tối khác với cảnh tượng đông đúc của chợ buổi sáng, buổi tối lại là nơi dành có những sạp quần áo,
Chợ đêm ở đây hầu như là nơi các cô gái trẻ đến tìm cho mình những bộ quần áo mới hoặc có chăng chỉ là đi dạo cùng bạn bè hoặc tìm đến những quán ăn giá rẻ ngồi tụ tập lại mà trò chuyện.
Ngồi xuống một quán trong chợ gọi vài món ăn trong lúc chờ đợi Thiếu Kiệt mới nói.
- Theo con thấy việc khách sạn phải bán lại cho tư nhân là điều hiển nhiên và chắc chắn việc giảm biên chế hay là chuyển nhân viên đến chi nhánh nào đó của tổng công ty mẹ làm là chắc chắn xảy ra.
Hoàng Lâm Nhu lúc này nhìn Thiếu Kiệt vì hơi bất ngờ những gì Thiếu Kiệt nói ra nên hỏi
- Sao Con chắc chắn điều đó?
Cầm trên tay ly trà đá của người phục vụ mang tới trước trong khi đợi món ăn Thiếu Kiệt uống một hớp nước rồi nói.
- Thứ nhất Khách sạn mẹ đang làm có trước năm 1975 vào thời điểm nào thì con không biết nhưng mẹ cứ nhìn bố cục toàn cảnh tất cả các khách sạn trong chuỗi khách sạn bên công ty mẹ, có nơi nào không được sửa chữa mỗi năm, nâng cấp từng bộ phận một riêng khách sạn mẹ thì không với lại bên khách sạn mẹ đang không kinh doanh tốt bởi khách sạn nằm trên trục đường vào chợ Phùng Hưng không nói về cách trang trí chỉ nói về khu vực nơi đó sống đa số là người hoa mà người hoa họ rất tiết kiệm ít khi nào ngủ lại bên ngoài dù cho có trễ hoặc là có say sỉn hết mức họ cũng đón xe về đến nhà, còn việc khách ở tỉnh lên cũng có nhưng ít mà điều kiện phòng ốc những thứ như đồ dùng trong khách sạn đa số đã cũ và cũng không thể nào thay đổi một lần không ai muốn đầu tư một khoản tiền lớn vào một nơi kinh doanh không đem lại lợi nhuận, chưa tính tới phải gánh tiền lương của một khối lượng nhân viên như hiện nay ở khách sạn. Nên con nói việc bán khách sạn cho tư nhân là chắc chắn vì chỉ có người đầu tư bên ngoài mua khách sạn họ mới có thể đầu tư những khoản chi phí phát sinh đó còn nhà nước thì không, họ không muốn mình làm người khác người khi đầu tư không đem lại lợi nhuận đi kèm theo việc họ thất bại trong việc nhìn nhận mà còn có thể mất cả cái ghế đang ngồi nên không ai chấp nhận chơi trò mạo hiểm hết.
Nghe Thiếu Kiệt nói Hoàng Lâm Nhu cũng nhận định thấy có lý dù cho Thiếu Kiệt chỉ tới đó một vài lần nhưng những gì nói ra đều để cho Hoàng Lâm Nhu suy xét, hơn ai hết bà hiểu rõ nơi mình làm việc như thế nào, hầu như những gì Thiếu Kiệt nói ra đều đúng lúc này bà mới hỏi
- Thế còn những tin đồn nếu chắc chắn, thế nhưng bên công ty không quyết định luôn đi sao lại chỉ tung ra tin đồn?
Đồ ăn đã được dọn lên khi Thiếu Kiệt còn đang nói nên lúc này hắn so đũa xong đưa đũa cho Hoàng Lâm Nhu và rồi cầm đũa trong tay nói
- Bên cao tầng công ty muốn xem phản ứng của nhân viên với lại họ không muốn làm mất lòng một số nhân viên kỳ cựu, họ tung tin ra để xem xét ai vẫn còn nhiệt huyết với công ty còn những người khác thì một là làm không chịu được tự nghĩ hoặc là sa thải thẳng.
Hoàng Lâm Nhu im lặng lại nhìn đồ ăn trên bàn, Thiếu Kiệt biết bà bây giờ cũng đang phân vân không biết nên nghĩ hay tiếp tục làm nên không thúc ép tập trung vào đồ ăn trước mặt.
Cho đến khi cả hai mẹ con về tới nhà thấy Thiếu Kiệt ngồi vào bàn học Hoàng Lâm Nhu lúc này mới cất tiếng hỏi.
- Theo con thì mẹ nên lựa chọn ra sao?
Thiếu Kiệt hắn đợi chỉ là đợi câu hỏi này của Hoàng Lâm Nhu để hắn có thể hướng mẹ hắn theo một hình thức kinh doanh mà mỗi tháng không ai ngờ tới thu nhập rất cao vì bà cuộc sống trước khi nghỉ làm thì lại phải làm việc giúp người ta ở quán cơm lương thì không bao nhiêu mà thời gian và khá vất vả mà lại làm cả ngày nên giờ đây hắn muốn hướng mẹ mình qua một lĩnh vực khác là kinh doanh làm chủ thì lúc nào cũng hơn là đi làm công cho người khác.
- Theo con thì mẹ nên viết đơn xin nghỉ luôn đi rồi nhà mình kinh doanh việc giờ mẹ viết đơn xin nghỉ còn hơn là sau này tới chỗ khác lại không hợp lúc đó nghỉ việc lại tốn công sức và thời gian nữa.
Trước đây bà cũng từng muốn kinh doanh nhưng do anh em trong nhà không giúp đỡ với một phần lúc đó Thiếu Kiệt còn khá nhỏ nên bà mới đi làm công ăn lương giờ mà nghĩ thì cũng chỉ nhận được lương hưu ít ỏi hầu như những nhân viên cấp thấp khi nghỉ hưu tiền lương hưu cũng không chống đỡ nổi tiền bạc sinh hoạt hằng ngày.
- Nhưng nhà mình làm gì có vốn nhiều mà kinh doanh chưa kể tới nếu kinh doanh thì mẹ con mình kinh doanh cái gì?
Biết mẹ mình vẫn lo sợ không có vốn với lại kinh doanh lại không phải là năng khiếu của mẹ mình nên Thiếu Kiệt nói.
- Mẹ không cần lo vốn, con có thể mượn mấy ông anh nhờ bán máy tính dùm chắc chắn họ sẽ không lấy lời nếu mà kinh doanh thì con nghĩ nên mở cửa hàng bách hóa là hay nhất mà nếu mở cửa hàng bách hóa theo như con trù tính thì tầm 100 triệu.
Nghe tới con số 100 Triệu mà Thiếu Kiệt nêu ra bà cũng hơi giật mình cũng thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt có thể mượn số tiền lớn đó mà nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
- Cái Gì 100 Triệu! ai dám cho con mượn! mà làm gì tới 100 triệu nhiều thế sao mẹ con mình trả nổi.
Thiếu Kiệt bắt đầu thuyết Phục mẹ mình, ai cũng vậy thời điểm này 100 triệu tương đối lớn đối với gia đình công nhân viên chức bình thường mà thời điểm này cầm trong tay 100 bạn có thể làm bất cứ việc gì còn ở những năm sau 100 triệu có thể chẳng thấm vào đâu.
- Nếu đã mở cửa hàng bách hóa thì phải làm đại lý phân phối luôn mẹ à. mẹ cứ nghĩ đi nếu làm một đại lý phân phối thì chưa kể bán hàng nhỏ lẻ mà những đợt khuyến mãi tặng phẩm này nọ mẹ có thể cất đi sau nay thanh lý lại cho dân buôn. Không kể đến khi mẹ làm nhà phân phối bên các công ty sữa hay là những công ty khác phải cho người quảng bá sản phẩm xuống cửa hàng làm việc lúc đó lại đỡ thêm chi phí thuê người mà lại lợi cho mình. Tiền lương những người đó thì bên công ty họ trả còn mình thì bán hàng cho họ thu lại tiền lãi thôi mẹ đừng thấy những tiệm bách hóa như thế thu nhập không cao theo như nhà ông anh con quen một tháng ít nhất cũng cả mấy chục triệu là ít.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng không tin vào tai mình cái gì mà mấy chục triệu một tháng chẳng khác nào hơn tiền lương của mình cả năm trời chứ không phải chuyện đùa.
- Con nói có thật không? Chuyện này không đùa được đâu.
Hôm nay hắn lại trở về nhà với tâm trạng thư thái nhất sau khi đưa Ngọc Nhi về nhà như những ngày trước vừa bước vào nhà hắn cảm thấy khó chịu một mùi khét từ thức ăn lan tỏa trong không khí vội vàng chạy vào bếp hắn thấy trên bếp vẫn còn một nồi đồ ăn đang làm nhưng tất cả những nguyên liệu trong đó đều chuyển sang màu đen và chắc chắn là không thể nào dùng được.
Đưa tay hắn tắc bếp mở hết cửa nhà ra cho không khí thoáng hơn thì thấy mẹ mình hớt hải chạy về hắn nói.
- Đồ ăn khét hết rồi mẹ ơi con tắc bếp rồi? mẹ có việc gì vậy?
Thở dài một hơi Hoàng Lâm Nhu mới nói
- Thôi để mẹ làm cái khác cho con ăn cơm.
Thiếu Kiệt lắc đầu
- Không cần đâu cũng lâu rồi hai mẹ con mình không đi ăn tiệm hôm nay con dẫn mẹ đi ăn một bữa.
Xách chiếc xe đạp ra Thiếu Kiệt hướng mẹ hắn ngồi lên để hắn chở đi. Thấy Thiếu Kiệt như thế Hoàng Lâm Nhu cũng đành đồng ý dù sao thì cũng khá lâu hai mẹ con chưa lần nào đi ăn ngoài lần nào. Thiếu Kiệt muốn vậy bà cũng đồng ý với đồ ăn cũng đã không còn dùng được.
Vừa đạp xe đi trên đường Thiếu Kiệt mới hướng mẹ mình mà hỏi.
- Con thấy đồ ăn trên bếp mà mẹ quên chắc chắn mẹ đang có điều gì đó, có thể con không giúp gì được cho mẹ nhưng con cũng có thể cho ra một vài ý kiến để mẹ giải quyết cũng nên.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế Hoàng Lâm Nhu cũng không biết làm thế nào đành thở dài nói.
- Việc là dạo này bên khách sạn có tin đồn ai cũng bán tín bán nghi là khách sạn sắp phải bán lại cho tư nhân không còn thuộc của nhà nước nữa. Mà cũng vì thế người thì nói nhân viên cũ sẽ chuyển đến những chỗ khác nhau, còn không thì buộc phải nghỉ hưu sớm, mẹ thì đã quen với công việc ở đây giờ nếu lại chuyển qua nơi khác làm biết bên đó có phù hợp với mình hay không chưa kể những người làm cũ đối xử ra sao nữa. Còn nếu mà nghỉ hưu sớm thì sẽ làm gì. Tuy mẹ biết chỉ là tin đồn không thể tin được nhưng không có lửa sao có khói.
Trầm ngâm một lúc Thiếu Kiệt cũng hơi bất ngờ nhưng hắn không nghĩ việc giải thể công ty của mẹ âm thầm diễn ra sớm như vậy. Ở cuộc sống trước đây hắn nhớ rất rõ mẹ mình sẽ phải nghỉ hưu sớm mà ngày cuối cùng đi làm là ngày 12 tháng 6 vậy mà trước tới 9 tháng đã có người tung tin này ra.
Hắn vẫn im lặng cho đến khi cả hai mẹ con vào một quán ăn trong chợ Lưu Minh buổi tối ở đây tương đối sầm uất những người bán hàng ăn ở chợ đều hoạt động khá đông ở buổi tối khác với cảnh tượng đông đúc của chợ buổi sáng, buổi tối lại là nơi dành có những sạp quần áo,
Chợ đêm ở đây hầu như là nơi các cô gái trẻ đến tìm cho mình những bộ quần áo mới hoặc có chăng chỉ là đi dạo cùng bạn bè hoặc tìm đến những quán ăn giá rẻ ngồi tụ tập lại mà trò chuyện.
Ngồi xuống một quán trong chợ gọi vài món ăn trong lúc chờ đợi Thiếu Kiệt mới nói.
- Theo con thấy việc khách sạn phải bán lại cho tư nhân là điều hiển nhiên và chắc chắn việc giảm biên chế hay là chuyển nhân viên đến chi nhánh nào đó của tổng công ty mẹ làm là chắc chắn xảy ra.
Hoàng Lâm Nhu lúc này nhìn Thiếu Kiệt vì hơi bất ngờ những gì Thiếu Kiệt nói ra nên hỏi
- Sao Con chắc chắn điều đó?
Cầm trên tay ly trà đá của người phục vụ mang tới trước trong khi đợi món ăn Thiếu Kiệt uống một hớp nước rồi nói.
- Thứ nhất Khách sạn mẹ đang làm có trước năm 1975 vào thời điểm nào thì con không biết nhưng mẹ cứ nhìn bố cục toàn cảnh tất cả các khách sạn trong chuỗi khách sạn bên công ty mẹ, có nơi nào không được sửa chữa mỗi năm, nâng cấp từng bộ phận một riêng khách sạn mẹ thì không với lại bên khách sạn mẹ đang không kinh doanh tốt bởi khách sạn nằm trên trục đường vào chợ Phùng Hưng không nói về cách trang trí chỉ nói về khu vực nơi đó sống đa số là người hoa mà người hoa họ rất tiết kiệm ít khi nào ngủ lại bên ngoài dù cho có trễ hoặc là có say sỉn hết mức họ cũng đón xe về đến nhà, còn việc khách ở tỉnh lên cũng có nhưng ít mà điều kiện phòng ốc những thứ như đồ dùng trong khách sạn đa số đã cũ và cũng không thể nào thay đổi một lần không ai muốn đầu tư một khoản tiền lớn vào một nơi kinh doanh không đem lại lợi nhuận, chưa tính tới phải gánh tiền lương của một khối lượng nhân viên như hiện nay ở khách sạn. Nên con nói việc bán khách sạn cho tư nhân là chắc chắn vì chỉ có người đầu tư bên ngoài mua khách sạn họ mới có thể đầu tư những khoản chi phí phát sinh đó còn nhà nước thì không, họ không muốn mình làm người khác người khi đầu tư không đem lại lợi nhuận đi kèm theo việc họ thất bại trong việc nhìn nhận mà còn có thể mất cả cái ghế đang ngồi nên không ai chấp nhận chơi trò mạo hiểm hết.
Nghe Thiếu Kiệt nói Hoàng Lâm Nhu cũng nhận định thấy có lý dù cho Thiếu Kiệt chỉ tới đó một vài lần nhưng những gì nói ra đều để cho Hoàng Lâm Nhu suy xét, hơn ai hết bà hiểu rõ nơi mình làm việc như thế nào, hầu như những gì Thiếu Kiệt nói ra đều đúng lúc này bà mới hỏi
- Thế còn những tin đồn nếu chắc chắn, thế nhưng bên công ty không quyết định luôn đi sao lại chỉ tung ra tin đồn?
Đồ ăn đã được dọn lên khi Thiếu Kiệt còn đang nói nên lúc này hắn so đũa xong đưa đũa cho Hoàng Lâm Nhu và rồi cầm đũa trong tay nói
- Bên cao tầng công ty muốn xem phản ứng của nhân viên với lại họ không muốn làm mất lòng một số nhân viên kỳ cựu, họ tung tin ra để xem xét ai vẫn còn nhiệt huyết với công ty còn những người khác thì một là làm không chịu được tự nghĩ hoặc là sa thải thẳng.
Hoàng Lâm Nhu im lặng lại nhìn đồ ăn trên bàn, Thiếu Kiệt biết bà bây giờ cũng đang phân vân không biết nên nghĩ hay tiếp tục làm nên không thúc ép tập trung vào đồ ăn trước mặt.
Cho đến khi cả hai mẹ con về tới nhà thấy Thiếu Kiệt ngồi vào bàn học Hoàng Lâm Nhu lúc này mới cất tiếng hỏi.
- Theo con thì mẹ nên lựa chọn ra sao?
Thiếu Kiệt hắn đợi chỉ là đợi câu hỏi này của Hoàng Lâm Nhu để hắn có thể hướng mẹ hắn theo một hình thức kinh doanh mà mỗi tháng không ai ngờ tới thu nhập rất cao vì bà cuộc sống trước khi nghỉ làm thì lại phải làm việc giúp người ta ở quán cơm lương thì không bao nhiêu mà thời gian và khá vất vả mà lại làm cả ngày nên giờ đây hắn muốn hướng mẹ mình qua một lĩnh vực khác là kinh doanh làm chủ thì lúc nào cũng hơn là đi làm công cho người khác.
- Theo con thì mẹ nên viết đơn xin nghỉ luôn đi rồi nhà mình kinh doanh việc giờ mẹ viết đơn xin nghỉ còn hơn là sau này tới chỗ khác lại không hợp lúc đó nghỉ việc lại tốn công sức và thời gian nữa.
Trước đây bà cũng từng muốn kinh doanh nhưng do anh em trong nhà không giúp đỡ với một phần lúc đó Thiếu Kiệt còn khá nhỏ nên bà mới đi làm công ăn lương giờ mà nghĩ thì cũng chỉ nhận được lương hưu ít ỏi hầu như những nhân viên cấp thấp khi nghỉ hưu tiền lương hưu cũng không chống đỡ nổi tiền bạc sinh hoạt hằng ngày.
- Nhưng nhà mình làm gì có vốn nhiều mà kinh doanh chưa kể tới nếu kinh doanh thì mẹ con mình kinh doanh cái gì?
Biết mẹ mình vẫn lo sợ không có vốn với lại kinh doanh lại không phải là năng khiếu của mẹ mình nên Thiếu Kiệt nói.
- Mẹ không cần lo vốn, con có thể mượn mấy ông anh nhờ bán máy tính dùm chắc chắn họ sẽ không lấy lời nếu mà kinh doanh thì con nghĩ nên mở cửa hàng bách hóa là hay nhất mà nếu mở cửa hàng bách hóa theo như con trù tính thì tầm 100 triệu.
Nghe tới con số 100 Triệu mà Thiếu Kiệt nêu ra bà cũng hơi giật mình cũng thắc mắc tại sao Thiếu Kiệt có thể mượn số tiền lớn đó mà nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
- Cái Gì 100 Triệu! ai dám cho con mượn! mà làm gì tới 100 triệu nhiều thế sao mẹ con mình trả nổi.
Thiếu Kiệt bắt đầu thuyết Phục mẹ mình, ai cũng vậy thời điểm này 100 triệu tương đối lớn đối với gia đình công nhân viên chức bình thường mà thời điểm này cầm trong tay 100 bạn có thể làm bất cứ việc gì còn ở những năm sau 100 triệu có thể chẳng thấm vào đâu.
- Nếu đã mở cửa hàng bách hóa thì phải làm đại lý phân phối luôn mẹ à. mẹ cứ nghĩ đi nếu làm một đại lý phân phối thì chưa kể bán hàng nhỏ lẻ mà những đợt khuyến mãi tặng phẩm này nọ mẹ có thể cất đi sau nay thanh lý lại cho dân buôn. Không kể đến khi mẹ làm nhà phân phối bên các công ty sữa hay là những công ty khác phải cho người quảng bá sản phẩm xuống cửa hàng làm việc lúc đó lại đỡ thêm chi phí thuê người mà lại lợi cho mình. Tiền lương những người đó thì bên công ty họ trả còn mình thì bán hàng cho họ thu lại tiền lãi thôi mẹ đừng thấy những tiệm bách hóa như thế thu nhập không cao theo như nhà ông anh con quen một tháng ít nhất cũng cả mấy chục triệu là ít.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng không tin vào tai mình cái gì mà mấy chục triệu một tháng chẳng khác nào hơn tiền lương của mình cả năm trời chứ không phải chuyện đùa.
- Con nói có thật không? Chuyện này không đùa được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.