Chương 698: Mùi Máu
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt lúc này đỗ người hai tay kéo lấy Hà Vi và Thanh Hàn chạy thẳng vào trong lều. Ngay tại thời điểm đó một phát đạn được bắn trượt qua mái tóc phía sau Thiếu Kiệt.
Đám người Lý Bân, Lâm Vũ đứng trong lều cũng giật mình hoảng hốt. Khi mà cả ba người vừa té vào trong rạp dựng tiệm. Lâm Vũ cùng với Lý Bân chạy tới bên cạnh Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt! Có sao không?
Thiếu Kiệt bây giờ phủi mấy cái cọng cỏ trên người mình nhìn ra hướng bên ngoài lắc đầu đáp.
- Không có gì.! Bảo Huân, Tăng Anh Hào giải quyết gọn lẹ đi không nhây nữa. Để một người sống còn bao nhiêu giết!
Lời của hắn nói ra. Làm Tăng Anh Hào với Bảo Huân không chần chừ thêm. Cả Vô Ảnh lúc này mọi người đều nhìn nhau gật đầu. Cả bốn người không ngờ Thiếu Kiệt lại có thế tránh thoát được việc bị ám sát từ xa như thế này. Chỉ một khoản thời gian vừa đủ để người ám sát chính thức hắn nhắm chuẩn một phát đạn hắn đã biết được bố cục của toàn bộ chuyện này.
Thấy tình thế bất ổn nghiên về phía họ. Nếu việc ám sát Thiếu Kiệt từ xa trong phút giây rối loạn họ còn có thời gian đột kích được phòng tuyến nhưng hiện tại Thiếu Kiệt đã thoát khỏi viên đạn kia. Bốn người họ liếc nhìn nhau một cái như đạt thành hiệp nghị gì đó.
Tăng Anh Hào và Bảo Huân lúc này xông lên cả hai người chủ yếu chỉ bắt lấy người ra lệnh. Bởi nếu có thể bắt được hắn có thể tra hỏi được chút ít.
Nhưng ngay lập tức từng con dao trên tay bốn người đưa lên ngang cổ mình đâm thẳng một cái vào yết hầu. Thiếu Kiệt cũng giật mình hắn không nghĩ cả bốn tên này lại có thể làm ra chuyện tự tử để bảo toàn tin tức mà mình biết. Họ chấp nhận chết để không phải bị hành hạ thân xác.
Những tia máu bắn ra từ cổ họng mỗi người làm cho máu phun ra mặt cỏ. Cả bốn thi thể gục xuống. Đám học sinh đi cùng Thiếu Kiệt ánh mắt lúc này toát lên vẻ hoảng sợ một chút. Nhưng nhanh chóng cả đám bình ổn lại như không có chuyện gì. Dường như đã được làm tư tưởng với những việc này sớm hay muộn sẽ xảy ra trước mắt họ vậy.
Bảo Huân thấy những người này tự sát mới vội lên tiếng ra lệnh cho đám người Vô Ảnh bên dưới mình.
- Tìm Tìm cho ra tên bắn tỉa kia!
- Không cần đâu chắc giờ hắn cũng chạy mất rồi. Không xác định được viên đạn bắn từ hướng nào. Thì làm sao mà tìm. Thanh Lý sạch sẽ chỗ này đi còn có việc.
Thiếu Kiệt bây giờ mới ngăn Bảo Huân lại hắn cũng không muốn bỏ ra thời gian vô ít. Để huy động người đi tim đối phương không bằng hắn sắp xếp lại mọi chuyện ở đây.
- Đem người chịu trách nhiệm làm tiệc ở đây ra đây!
Ngồi xuống một cái ghế ở gần đó. Thiếu Kiệt mới nhìn Bảo Huân ra lệnh. Nhóm người Vô Ảnh nhanh chóng bắt lấy người bếp trưởng đem đến trước mắt Thiếu Kiệt còn một nhóm đang thanh lý những cái xác vừa rồi.
Người bếp trưởng thấy được việc lần này không ổn. Bởi vì từ khi bước vào nhà hắn đã thấy được thân phận người trong nhà không thấp hắn căn dặn rất tốt người của mình phải cẩn thận vì chủ nhà sợ rằng thế lực rất lớn. Giờ đây xảy ra chuyện giết người. Mà hơn nữa nhìn tràng cảnh như thế tâm lý hắn lo sợ vì bản thân hắn cũng không biết những người này là ai.
Nhóm người của Vô Ảnh lôi hắn đến trước mặt Thiếu Kiệt. Hắn đứng đó lắp bắp cố gắng nói thành lời.
- Chuyện … Chuyện này … tôi không … biết gì … hết!
Thiếu Kiệt nhìn qua ánh mắt lo lắng của người này hắn thấy trong ánh mắt ấy sự lo sợ thật sự. Ánh mắt không bao giờ nói dối. Dù cho bên ngoài họ có làm ra vẻ như thế nào thì trạng thái lo lắng trong ánh mắt thật sự không thể nào thay đổi.
- Tôi hiểu rồi! Ông nói xem những người này ông thuê từ một bên khác đúng không?
- Vâng! Vâng! Tôi thuê từ người này nè. Để tôi đưa điện thoại cho cậu gọi điện.
Người này hấp tấp đưa điện thoại cho Thiếu Kiệt. Hà Vi cầm lấy điện thoại theo lời của hắn nhấn tìm tên người đã cung cấp nhân viên phục vụ gọi đi.
Thiếu Kiệt lúc này suy nghĩ một chút gì đó rồi mới hỏi người này.
- Chuyện anh sẽ phục vụ tiệc hôm nay ở đây trước đó có nói ở đâu hoặc là có tiết lộ cho ai biết không?
- Việc này … Việc này để tôi nhớ xem...
Bộ dáng lúng túng của hắn làm Thiếu Kiệt cũng không hi vọng nhiều với tâm trạng này mà hắn có thể suy nghĩ được điều gì thì mới là chuyện lạ. Nhưng Thiếu Kiệt lại quên mất bản năng của một con người khi đứng trước nguy hiểm họ thường cho ra những tư duy và năng lực gấp năm lần bình thường. Hắn lúng túng như thế trong giây lát rồi mới chợt nhớ đến một việc.
- À có! có tôi nhớ rồi. Hôm đó cái người bên phục vụ đến nè. Tôi với anh ta ngồi trước chỗ làm có bàn là sẽ cần bốn người mới cách đây ba ngày thôi.
Hà Vi bây giờ mới nhíu mày một chút cô nhớ cô hợp đồng với hắn ta chỉ cách năm ngày trước. Nhưng việc tổ chức tiệc trong nhà thì không có người biết mới đúng.
- Tôi mới bàn hợp đồng với ông cách đây năm ngày! Như thế làm sao để chuyện tiệc ở đây bại lộ được ông nói thử xem.
- Tôi! Tôi không biết … Tôi chỉ nghĩ đây là tiệc bình thường vẫn hay làm không khác mấy thôi. Trước giờ họ vẫn cung cấp nhân viên phục vụ cho tôi. Nên tôi không nghĩ lần này lại như thế.
Thiếu Kiệt im lặng một lúc rồi nói với Hà Vi
- Em liên hệ với người kia sao rồi?
- Điện thoại đổ chuông nhưng không bắt máy. Có thể đang bận gì đó.
Hà Vi vừa dứt lời thì điện thoại đang trong tay của cô vang lên nhìn vào điện thoại thấy đây là số mình vừa gọi đi nên mới đưa cho Thiếu Kiệt nhìn.
Hắn cấm lấy điện thoại nhìn người bếp trưởng nói.
- Ông nói chuyện đi tỏ ra bình thường vào xem như ở đây không có chuyện gì phát sinh hết. Hỏi hắn những người kia hắn kiếm ở đâu. Hay họ tự động tới.
Người Bếp Trưởng lúc này cũng gật gật đầu cầm lấy điện thoại mở loa ngoài lên. Bên kia điện thoại giọng vui vẻ nói với Hắn.
- Sao lão Hậu! Có tiệc ở đâu nữa à. Cái tiệc kia ngày mai tôi cho ông bốn người chuẩn bị rồi đấy! Ngày mai bọn nó qua bên ông.
- Tôi nói ông tiệc hôm nay chứ ngày mai lúc nào ông có bị điên không?
Nghe được lời của người bên kia điện thoại vị bếp trưởng này cũng không bình tỉnh nổi. Hắn thấy người kia đang vui vẻ còn hắn thì thập tử nhất sinh vì bốn người phục vụ ám sát người khác. Giờ không biết hắn sẽ ra sao nữa.
- Cái gì ông nói lộn à. Không phải ông cho số điện thoại của chủ tiệc gọi tôi nói đổi lại ngày mai sao. Đã thế tôi chưa nói ông làm gì mà tôi còn đang thắc mắc tại sao ông cho chủ tiệc số điện thoại của tôi thế?
Thiếu Kiệt nghe cuộc hội thoại này xong cũng lắc đầu xem ra nhà này bị theo dõi không phải mới đây mà có thể đã có cách đây trước một tuần. Biết được mọi việc cần thiết Thiếu Kiệt chỉ gật đầu.
Vốn định nói thêm vài câu nhưng người bếp trưởng thấy Thiếu Kiệt ra hiệu cúp máy nên hắn cũng làm theo giờ đây mới thật sự là lúc quyết định số phận của hắn.
- Chuyện này không liên quan đến ông. Được rồi các món ăn vừa rồi của ông không vấn đề gì chứ?
- Việc này cậu yên tâm mấy món ăn tôi bảo đảm không có vấn đề. tôi luôn kiểm tra trước khi cho lên bàn tiệc. Tôi còn kiểm tra bằng châm bạc trước khi cho mấy người đó đem lên mà.
Người đầu bếp bây giờ mới lấy ra trong túi mình một cái kim châm nhỏ bằng bạc làm Thiếu Kiệt bật cười. Hắn đây là khá cẩn thận vì việc làm bếp. Các món ăn thường rất dễ bị người khác chơi với tính cách này của hắn thì cũng không làm Thiếu Kiệt thấy lạ. Mỗi người có một tính cách khác nhau nhưng sử dụng cả châm bạc để thử xem có bị gì không thì đây là lần đầu tiên Thiếu Kiệt thấy.
- Được rồi. Đem mấy món sup vừa lên hâm nóng lại. Buổi tiệc tiếp tục như đã định. Chuyện hôm nay tôi sẽ trả gấp đôi thù lao cho ông và những người ở đây nhưng phải tuyệt đối xem như chưa hay biết gì ở đây. Và đây chỉ là một buổi tiệc bình thường.
- Được! Được! Tôi làm ngay! Bảo đảm với cậu không có chuyện ở đây đã xảy ra chuyện gì nhỉ tôi không biết.
Người bếp trưởng thấy mình không phải bị nguy hiểm lại còn có thể có được gấp đôi tiền nên hắn nhanh chóng nghe theo lời Thiếu Kiệt và thích ứng khá nhanh.
Hà Vi vốn định nói gì đó nhưng Thiếu Kiệt đã lên tiếng nói với Bảo Huân.
- Bảo Huân Canh chừng cẩn thận khu bếp là được. Hà Vi em muốn nói gì thì đợi xong tiệc rồi nói ở đây còn khá nhiều người. Hơn nữa hôm nay đã định là tiệc mừng công nên cũng làm cho xong cái đã.
Thiếu Kiệt biết cô có những thắc mắc riêng của mình nhưng hắn thấy thời điểm này không thích hợp để bàn việc này trong khi đó một đám người của Lý Bân và Lâm Vũ vẫn còn đang đứng chờ. Nếu hủy tiệc để họ ra về cũng không phải. Lại phí tiền mà bên dịch vụ tiệc đã chuẩn bị nguyên liệu mà hắn lại thất hứa không làm tiệc chiêu đãi được.
- Hôm nay mọi việc ở đây mọi người sau khi rời khỏi đây quên hết đi. Tiệc sẽ được làm lại bàn ghế kê lại nào. Chúng ta tới dự tiệc không phải vì chuyện này mà mất vui mọi người nghe không?
- Rõ!
Thiếu Kiệt với giọng nói nghiêm chỉnh của mình hướng về đám người trước mặt mình. Hầu như ai cũng có bộ mặt trấn tỉnh như ở đây chưa có chuyện gì diễn ra lời nói của hắn được đáp lại đồng thanh một cách to vào rõ. Nhanh chóng từng người phụ nhau sắp xếp lại bàn ghế chén bát con một số người ném những cái chén bác, ly tách bị vỡ đem hốt lại một góc.
Chỉ sau một lúc mọi thứ trở lại như lúc đầu mới nhập tiệc chỉ khác là trong không khí vẫn còn một mùi máu tanh dù rằng đám người Vô Ảnh đã xử lý xong tất cả nhưng nó vẫn còn tồn tại trong không khí. Những cái này Thiếu Kiệt không quan tâm lắm bởi vì hắn biết lát nữa mùi đồ ăn thoát ra từ bếp sẽ có thể áp chế cái mùi máu này và nơi đây là ngoài trời nhanh chóng những thứ này sẽ bay mất.
Đám người Lý Bân, Lâm Vũ đứng trong lều cũng giật mình hoảng hốt. Khi mà cả ba người vừa té vào trong rạp dựng tiệm. Lâm Vũ cùng với Lý Bân chạy tới bên cạnh Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt! Có sao không?
Thiếu Kiệt bây giờ phủi mấy cái cọng cỏ trên người mình nhìn ra hướng bên ngoài lắc đầu đáp.
- Không có gì.! Bảo Huân, Tăng Anh Hào giải quyết gọn lẹ đi không nhây nữa. Để một người sống còn bao nhiêu giết!
Lời của hắn nói ra. Làm Tăng Anh Hào với Bảo Huân không chần chừ thêm. Cả Vô Ảnh lúc này mọi người đều nhìn nhau gật đầu. Cả bốn người không ngờ Thiếu Kiệt lại có thế tránh thoát được việc bị ám sát từ xa như thế này. Chỉ một khoản thời gian vừa đủ để người ám sát chính thức hắn nhắm chuẩn một phát đạn hắn đã biết được bố cục của toàn bộ chuyện này.
Thấy tình thế bất ổn nghiên về phía họ. Nếu việc ám sát Thiếu Kiệt từ xa trong phút giây rối loạn họ còn có thời gian đột kích được phòng tuyến nhưng hiện tại Thiếu Kiệt đã thoát khỏi viên đạn kia. Bốn người họ liếc nhìn nhau một cái như đạt thành hiệp nghị gì đó.
Tăng Anh Hào và Bảo Huân lúc này xông lên cả hai người chủ yếu chỉ bắt lấy người ra lệnh. Bởi nếu có thể bắt được hắn có thể tra hỏi được chút ít.
Nhưng ngay lập tức từng con dao trên tay bốn người đưa lên ngang cổ mình đâm thẳng một cái vào yết hầu. Thiếu Kiệt cũng giật mình hắn không nghĩ cả bốn tên này lại có thể làm ra chuyện tự tử để bảo toàn tin tức mà mình biết. Họ chấp nhận chết để không phải bị hành hạ thân xác.
Những tia máu bắn ra từ cổ họng mỗi người làm cho máu phun ra mặt cỏ. Cả bốn thi thể gục xuống. Đám học sinh đi cùng Thiếu Kiệt ánh mắt lúc này toát lên vẻ hoảng sợ một chút. Nhưng nhanh chóng cả đám bình ổn lại như không có chuyện gì. Dường như đã được làm tư tưởng với những việc này sớm hay muộn sẽ xảy ra trước mắt họ vậy.
Bảo Huân thấy những người này tự sát mới vội lên tiếng ra lệnh cho đám người Vô Ảnh bên dưới mình.
- Tìm Tìm cho ra tên bắn tỉa kia!
- Không cần đâu chắc giờ hắn cũng chạy mất rồi. Không xác định được viên đạn bắn từ hướng nào. Thì làm sao mà tìm. Thanh Lý sạch sẽ chỗ này đi còn có việc.
Thiếu Kiệt bây giờ mới ngăn Bảo Huân lại hắn cũng không muốn bỏ ra thời gian vô ít. Để huy động người đi tim đối phương không bằng hắn sắp xếp lại mọi chuyện ở đây.
- Đem người chịu trách nhiệm làm tiệc ở đây ra đây!
Ngồi xuống một cái ghế ở gần đó. Thiếu Kiệt mới nhìn Bảo Huân ra lệnh. Nhóm người Vô Ảnh nhanh chóng bắt lấy người bếp trưởng đem đến trước mắt Thiếu Kiệt còn một nhóm đang thanh lý những cái xác vừa rồi.
Người bếp trưởng thấy được việc lần này không ổn. Bởi vì từ khi bước vào nhà hắn đã thấy được thân phận người trong nhà không thấp hắn căn dặn rất tốt người của mình phải cẩn thận vì chủ nhà sợ rằng thế lực rất lớn. Giờ đây xảy ra chuyện giết người. Mà hơn nữa nhìn tràng cảnh như thế tâm lý hắn lo sợ vì bản thân hắn cũng không biết những người này là ai.
Nhóm người của Vô Ảnh lôi hắn đến trước mặt Thiếu Kiệt. Hắn đứng đó lắp bắp cố gắng nói thành lời.
- Chuyện … Chuyện này … tôi không … biết gì … hết!
Thiếu Kiệt nhìn qua ánh mắt lo lắng của người này hắn thấy trong ánh mắt ấy sự lo sợ thật sự. Ánh mắt không bao giờ nói dối. Dù cho bên ngoài họ có làm ra vẻ như thế nào thì trạng thái lo lắng trong ánh mắt thật sự không thể nào thay đổi.
- Tôi hiểu rồi! Ông nói xem những người này ông thuê từ một bên khác đúng không?
- Vâng! Vâng! Tôi thuê từ người này nè. Để tôi đưa điện thoại cho cậu gọi điện.
Người này hấp tấp đưa điện thoại cho Thiếu Kiệt. Hà Vi cầm lấy điện thoại theo lời của hắn nhấn tìm tên người đã cung cấp nhân viên phục vụ gọi đi.
Thiếu Kiệt lúc này suy nghĩ một chút gì đó rồi mới hỏi người này.
- Chuyện anh sẽ phục vụ tiệc hôm nay ở đây trước đó có nói ở đâu hoặc là có tiết lộ cho ai biết không?
- Việc này … Việc này để tôi nhớ xem...
Bộ dáng lúng túng của hắn làm Thiếu Kiệt cũng không hi vọng nhiều với tâm trạng này mà hắn có thể suy nghĩ được điều gì thì mới là chuyện lạ. Nhưng Thiếu Kiệt lại quên mất bản năng của một con người khi đứng trước nguy hiểm họ thường cho ra những tư duy và năng lực gấp năm lần bình thường. Hắn lúng túng như thế trong giây lát rồi mới chợt nhớ đến một việc.
- À có! có tôi nhớ rồi. Hôm đó cái người bên phục vụ đến nè. Tôi với anh ta ngồi trước chỗ làm có bàn là sẽ cần bốn người mới cách đây ba ngày thôi.
Hà Vi bây giờ mới nhíu mày một chút cô nhớ cô hợp đồng với hắn ta chỉ cách năm ngày trước. Nhưng việc tổ chức tiệc trong nhà thì không có người biết mới đúng.
- Tôi mới bàn hợp đồng với ông cách đây năm ngày! Như thế làm sao để chuyện tiệc ở đây bại lộ được ông nói thử xem.
- Tôi! Tôi không biết … Tôi chỉ nghĩ đây là tiệc bình thường vẫn hay làm không khác mấy thôi. Trước giờ họ vẫn cung cấp nhân viên phục vụ cho tôi. Nên tôi không nghĩ lần này lại như thế.
Thiếu Kiệt im lặng một lúc rồi nói với Hà Vi
- Em liên hệ với người kia sao rồi?
- Điện thoại đổ chuông nhưng không bắt máy. Có thể đang bận gì đó.
Hà Vi vừa dứt lời thì điện thoại đang trong tay của cô vang lên nhìn vào điện thoại thấy đây là số mình vừa gọi đi nên mới đưa cho Thiếu Kiệt nhìn.
Hắn cấm lấy điện thoại nhìn người bếp trưởng nói.
- Ông nói chuyện đi tỏ ra bình thường vào xem như ở đây không có chuyện gì phát sinh hết. Hỏi hắn những người kia hắn kiếm ở đâu. Hay họ tự động tới.
Người Bếp Trưởng lúc này cũng gật gật đầu cầm lấy điện thoại mở loa ngoài lên. Bên kia điện thoại giọng vui vẻ nói với Hắn.
- Sao lão Hậu! Có tiệc ở đâu nữa à. Cái tiệc kia ngày mai tôi cho ông bốn người chuẩn bị rồi đấy! Ngày mai bọn nó qua bên ông.
- Tôi nói ông tiệc hôm nay chứ ngày mai lúc nào ông có bị điên không?
Nghe được lời của người bên kia điện thoại vị bếp trưởng này cũng không bình tỉnh nổi. Hắn thấy người kia đang vui vẻ còn hắn thì thập tử nhất sinh vì bốn người phục vụ ám sát người khác. Giờ không biết hắn sẽ ra sao nữa.
- Cái gì ông nói lộn à. Không phải ông cho số điện thoại của chủ tiệc gọi tôi nói đổi lại ngày mai sao. Đã thế tôi chưa nói ông làm gì mà tôi còn đang thắc mắc tại sao ông cho chủ tiệc số điện thoại của tôi thế?
Thiếu Kiệt nghe cuộc hội thoại này xong cũng lắc đầu xem ra nhà này bị theo dõi không phải mới đây mà có thể đã có cách đây trước một tuần. Biết được mọi việc cần thiết Thiếu Kiệt chỉ gật đầu.
Vốn định nói thêm vài câu nhưng người bếp trưởng thấy Thiếu Kiệt ra hiệu cúp máy nên hắn cũng làm theo giờ đây mới thật sự là lúc quyết định số phận của hắn.
- Chuyện này không liên quan đến ông. Được rồi các món ăn vừa rồi của ông không vấn đề gì chứ?
- Việc này cậu yên tâm mấy món ăn tôi bảo đảm không có vấn đề. tôi luôn kiểm tra trước khi cho lên bàn tiệc. Tôi còn kiểm tra bằng châm bạc trước khi cho mấy người đó đem lên mà.
Người đầu bếp bây giờ mới lấy ra trong túi mình một cái kim châm nhỏ bằng bạc làm Thiếu Kiệt bật cười. Hắn đây là khá cẩn thận vì việc làm bếp. Các món ăn thường rất dễ bị người khác chơi với tính cách này của hắn thì cũng không làm Thiếu Kiệt thấy lạ. Mỗi người có một tính cách khác nhau nhưng sử dụng cả châm bạc để thử xem có bị gì không thì đây là lần đầu tiên Thiếu Kiệt thấy.
- Được rồi. Đem mấy món sup vừa lên hâm nóng lại. Buổi tiệc tiếp tục như đã định. Chuyện hôm nay tôi sẽ trả gấp đôi thù lao cho ông và những người ở đây nhưng phải tuyệt đối xem như chưa hay biết gì ở đây. Và đây chỉ là một buổi tiệc bình thường.
- Được! Được! Tôi làm ngay! Bảo đảm với cậu không có chuyện ở đây đã xảy ra chuyện gì nhỉ tôi không biết.
Người bếp trưởng thấy mình không phải bị nguy hiểm lại còn có thể có được gấp đôi tiền nên hắn nhanh chóng nghe theo lời Thiếu Kiệt và thích ứng khá nhanh.
Hà Vi vốn định nói gì đó nhưng Thiếu Kiệt đã lên tiếng nói với Bảo Huân.
- Bảo Huân Canh chừng cẩn thận khu bếp là được. Hà Vi em muốn nói gì thì đợi xong tiệc rồi nói ở đây còn khá nhiều người. Hơn nữa hôm nay đã định là tiệc mừng công nên cũng làm cho xong cái đã.
Thiếu Kiệt biết cô có những thắc mắc riêng của mình nhưng hắn thấy thời điểm này không thích hợp để bàn việc này trong khi đó một đám người của Lý Bân và Lâm Vũ vẫn còn đang đứng chờ. Nếu hủy tiệc để họ ra về cũng không phải. Lại phí tiền mà bên dịch vụ tiệc đã chuẩn bị nguyên liệu mà hắn lại thất hứa không làm tiệc chiêu đãi được.
- Hôm nay mọi việc ở đây mọi người sau khi rời khỏi đây quên hết đi. Tiệc sẽ được làm lại bàn ghế kê lại nào. Chúng ta tới dự tiệc không phải vì chuyện này mà mất vui mọi người nghe không?
- Rõ!
Thiếu Kiệt với giọng nói nghiêm chỉnh của mình hướng về đám người trước mặt mình. Hầu như ai cũng có bộ mặt trấn tỉnh như ở đây chưa có chuyện gì diễn ra lời nói của hắn được đáp lại đồng thanh một cách to vào rõ. Nhanh chóng từng người phụ nhau sắp xếp lại bàn ghế chén bát con một số người ném những cái chén bác, ly tách bị vỡ đem hốt lại một góc.
Chỉ sau một lúc mọi thứ trở lại như lúc đầu mới nhập tiệc chỉ khác là trong không khí vẫn còn một mùi máu tanh dù rằng đám người Vô Ảnh đã xử lý xong tất cả nhưng nó vẫn còn tồn tại trong không khí. Những cái này Thiếu Kiệt không quan tâm lắm bởi vì hắn biết lát nữa mùi đồ ăn thoát ra từ bếp sẽ có thể áp chế cái mùi máu này và nơi đây là ngoài trời nhanh chóng những thứ này sẽ bay mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.