Chương 745: Náo Động Sân Bay
Diệt Thiên
22/11/2018
Công Toại im lặng nhìn chằm chằm vào Nhã Oanh không nói một lời làm cho cô đang tập trung vào cuốn sách trong tay cũng vội ngưng lại nhìn hắn hỏi.
- Bộ trên mặt em dính gì hay sao mà anh nhìn dữ vậy?
Bi Nhã Oanh hỏi bất ngờ Công Toại mới giật mình cười nói.
- Cũng không có gì. Tại anh thấy em có phần nào đó giống với Thiếu Kiệt. Những suy nghĩ của em dần dần giống cậu ấy lúc nào vậy?
Nhã Oanh chỉ gật đầu cô không phủ nhận điều Công toại nói bởi vì những biểu hiện của chính cô cũng không thể nào nói đó là của riêng mình.
- Em thấy điều này tốt đây chứ. Trước đây em nghĩ Thiếu Kiệt biết nhiều thứ vì câu ấy đọc được nhiều điều học được những việc đó ứng dụng vào cuộc sống của chính mình. Nhưng sau này mới biết điều đó là không phải. Thiếu Kiệt luôn quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh để đánh giá tình hình mọi thứ. Từ khi thấy được điều đó em đọc nhiều hơn quan sát xung quanh nhiều hơn để rút ra được kinh nghiệm cho chính mình. Bởi vì mọi thứ xung quanh sẽ cho ta biết mình đang ở hoàng cảnh nào.
Công Toại lúc này cũng trầm mặc một chút. Hắn thấy lời nói của Nhã Oanh không sai. Nhiều khi Thiếu Kiệt giống như biết trước nhiều thứ cũng như việc ám sát vừa rồi cũng vậy. Nếu nói Thiếu Kiệt không có kỹ năng quan sát của mình ngay cả họ cũng không nhận ra được có những gì khác biệt của mấy người giả làm nhân viên phục vụ kia. Chưa kể đến Thiếu Kiệt còn tránh được bị ám sát từ xa chỉ trong phút chốc nhận định tình hình của mình.
- Như vậy thì anh hiểu rồi người đàn ông vừa rồi chắc chắn cũng với người phụ nữ là một nhóm người. Như thế nên em mới làm ra hành động không thích hợp vừa rồi.
- Đúng vậy! Ông ta chỉ là mượn việc để tiếp xúc với chúng ta theo một kế hoạch định trước. Nếu biết được kế hoạch của mình và ngày giờ đi đến Ngọc Châu thì chỉ có người của Lâm gia. Ngay cả Phùng Kiếm Hoa chỉ được báo trước hai giờ để chuẩn bị. Như thế thì những người này đã ở sẵn Lưu Minh chỉ đợi đúng ngày đúng giờ là lên máy bay.
Suy nghĩ về việc nói chuyện của người đàn ông vừa rồi hành động đơn giản nhưng nếu không suy nghĩ kỹ lưỡng thì rất có thể những hành động đó đem lại hảo cảm với người khác rất nhiều. Thông qua việc giải quyết người phụ nữ lấy hảo cảm của mình đối với Nhã Oanh hay Công Toại đều là việc đã được tính toán trước.
- Xem ra trên máy bay không ít người của Lâm gia đâu. Chưa biết chừng Phùng Kiếm Hoa chắc chắn cũng sẽ bị như thế đi. Có cần báo cho ông ta không Nhã Oanh?
Vì việc đi Ngọc Châu này Thiếu Kiệt đã nói là giao toàn bộ quyền hành cho Nhã Oanh nên Công Toại cũng hỏi ý kiến của cô để cho cô đưa ra quyết định.
- Em thấy không cần đâu. Trước mắt họ đã nhắm vào em vì đã có tin của Ngọc Nhi em là người chủ chốt trong chuyến đi. Với họ Phùng Kiếm Hoa chỉ là động thái phòng ngừa thôi. Mà chắc rằng Thiếu Kiệt đã có nhắc nhở đối với ông ta. Anh nghĩ xem những gì em có thể nghĩ ra thì Thiếu Kiệt không lẽ không nghĩ đến.
Công Toại thấy Nhã Oanh nói vô cùng hợp lý. Chỉ với những gì học được từ Thiếu Kiệt và sự cố gắng của chính mình Nhã Oanh đã có thể nghĩ ra được nhiều điều như thế thì Thiếu Kiệt không thể nào nghĩ đến những vấn đề khác trong chuyện này.
- Anh chỉ sợ là việc họ đối phó với Phùng Kiếm Hoa được thuận lợi thôi. Dù sao thì tên đó anh cũng không tin được.
- Đúng vậy bởi cả anh và mọi người đều thấy Phùng Kiếm Hoa không đáng tin nên đám người Lâm gia sau khi tiếp xúc với em không được họ sẽ tìm cách khác mà không phải tiếp xúc với Phùng Kiếm Hoa nhiều. Nếu như có tiếp xúc thì cũng theo kiểu là để hắn nợ người khác một việc gì đó. Vì đây là cách tốt nhất để khai thác Phùng Kiếm Hoa. Nhất là người hắn nợ phải là người có thế lực.
Nhã Oanh bây giờ nói ra những suy nghĩ của mình cũng mỉm cười. Dù trong hồ sơ cô đã biết được nhiều việc mà Thiếu Kiệt nói cần lưu ý nhưng đến giờ cô mới hiểu được hết hàm ý trong chuyện đó.
- Nếu thế thì rắc rối lớn. Phùng Kiếm Hoa nếu rắc rối khó giải quyết thì mình phải làm sao?
- Anh yên tâm ngồi xem thôi. Công việc của anh như thế nào thì làm như vậy. Không cần để ý đến Phùng Kiếm Hoa nhiều. Ông ta có việc gì cũng không lớn đâu. Đám người của Lâm gia không đến nỗi ngốc đến như thế. Nhưng dù sao cũng chuẩn bị một chút nói với đám người của Trịnh Hòa chuẩn bị nhất là các thiết bị ghi hình cần thiết. Chúng ta cần bằng chứng còn việc nó như thế nào để xem Phùng Kiếm Hoa hắn hiểu được ý tứ của Thiếu Kiệt ra sao.
Công Toại bây giờ mới rời khỏi ghế của mình để cho Nhã Oanh ngồi lại ở. Hắn cần phải đi thông báo trực tiếp với đám người của Trịnh Hòa ở khoang phổ thông. Việc này tốt nhất cứ làm theo chỉ thị của Nhã Oanh cho dù không cần biết đúng hay sai chỉ cần làm ra chuẩn bị là quá đủ.
Phùng Kiếm Hoa ngồi một chỗ ở khoang phổ thông đặc biệt. Hắn nhìn lấy hồ sơ của mình trên trán rịnh ra một chút mồ hôi nhè nhẹ nghĩ thầm trong bụng
“xem ra lần này mình làm bia cho người khác công kích Thiếu Kiệt như vậy thì trên máy bay sẽ không có chuyện gì trừ khi xuống máy bay có người muốn kiếm chuyện với mình. Đã thế Thiếu Kiệt còn dặng trong bất cứ tình huống nào cũng phải giữ bình tĩnh chỉ có thể để đối phương động thủ trước nếu có động thái. Nhất định cái này là chắc có rồi đấy. Lại bị đánh nhưng mà lần này bị đánh không biết được cái gì đây.”
Đọc xong bộ hồ sơ của mình. Phùng Kiếm Hoa nhanh chóng xé nhỏ nó ra thành từng mẩu giấy nhỏ chỉ vừa bằng những đầu ngón tay bỏ vào trong túi quần của mình.
Đem đồng hồ trên tay nhìn qua một chút. Lúc này hắn thấy Công Toại đi từ khoang thương gia ngang qua chỗ của mình nhìn hắn một cái rồi xuống khoang phổ thông.
Trong lòng của Phùng Kiếm Hoa chợt động. Bởi hắn biết chắc chắn có chuyện nếu không với việc chính bảo vệ Nhã Oanh, Công Toại sẽ không rời khỏi cô ta mà rời đi.
- Xem ra dấu hiệu đã có rồi! Giờ thì chỉ cần mình diễn kịch một lần nữa là được.
Khác với chuyến bay của Nhã Oanh ngay tại sân bay Ngọc Châu một đám người được cầm trong tay vài hình ảnh. Một người trong nhóm người này bây giờ cầm hình ảnh xem qua một lượt rồi nói.
- Đối phương mọi người đã biết rồi. Bằng mọi cách phải tách họ ra nghe nói là họ đi ba người một người vệ sĩ của cô gái còn người đàn ông này là trợ lý lần này của cô ta. Tuyệt đối không được tổn thương đến cô gái kia. Chúng ta chỉ để cô ta đến gặp người kia là được.
Một thanh niên trong đám người nhìn quan hình ảnh của Nhã Oanh xong cũng cau mày lên tiếng nói với mọi người trong nhóm mình.
- Mẹ đúng là nhà giàu mà! Còn nhỏ vậy mà đã có quyền nói chuyện. Nhìn cô bé này cũng xin đây. Thằng nào lấy được nhỏ này chắc khỏi phải chạy xe nữa.
- Cẩn thận cái mồm của mày lại. Mày có biết là những người này thân phận không tầm thường. Nhìn như thế thôi mẹ đắc tội một cái là ngồi tù rục xương đấy.
Người đàn ông lập tức mắng người thanh niên vừa mới nói ra những điều kia. Hắn làm tổ trưởng chỗ này cũng có chút quan hệ. Giờ được người nâng đỡ mình vào công việc này bỏ ra một số tiền cho hắn làm việc.
Mới đầu cũng có chút phân vân nhưng thấy công việc cũng không phải là giết người hay là bắt cóc mà chỉ chở cô ta đến gặp người cần thiết rồi rời đi. Thấy điều này cũng không quan trọng lắm hắn cũng nhận lời.
- Anh lo quá nếu với mấy người này lần đầu đến đây thì mình cũng giống như bình thường mọi ngày thôi. Không phải ngày nào mình cũng kéo khách lên xe chạy đi hay sao. Việc này có gì đâu mà khó chỉ cần họ lên xe là được đâu cần phải lo đến chuyện khác.
Tên thanh niên cạnh người đàn ông thấy chuyện này cũng đơn giản với họ. Mọi ngày làm taxi ở đây họ đều đã quen với cái việc lôi kéo khách lên xe mình rồi chạy vòng vòng cho đồng hồ tăng tiền dù nơi đó là không xa lắm so với thực tế.
- Chỉ sợ là họ có người đón ở đây thì anh em mình hỏng chuyện thôi. Chứ nếu họ đi taxi là xong việc không cần phải sợ việc gì. Họ lên xe xem như là mình thành công rồi.
Người khác cũng thêm vào suy nghĩ của mình đối với chuyện này. Người đàn ông lúc này mới nhăn mặt lại với mọi người nói.
- Đây mới là điều đáng nói. Phải có cách để họ lên xe của mình như thế cho dù có người tới đón cũng không cho họ lên xe kia mới được. Thậm chí là dùng vũ lực. Tên kia vệ sĩ thế nào tao không biết nhưng ở đây nhiều người bọn mày có làm không. Nếu làm không được nói tao một tiếng. Tao gọi người khác làm. Mẹ ba chục triệu để làm chuyện này được thì chia đều không được thì không có ăn.
Cả nhóm người chỉ tầm mười người nghe được cái giá mà người kia thuê đã nói làm cả đám nhộn nhạo trong lòng. Dù sao thì lái taxi tuy là có tiền nhưng cũng phải nộp về công ty. Còn nếu làm việc này xong tính ra mỗi người được tầm ba triệu mà không phải là gi ít nhất là chỉ tốn ba chiếc xe chở người đi là được.
- Làm! Con mẹ nó tiền tới tay để thằng khác làm sao được. Ở đây mình nhiều người địa bàn của mình để thằng khác ăn sao được. Thằng kia vệ sĩ thì làm sao chống lại được hơn mười người của mình. Anh nói cứ như đùa việc này không làm để người khác biết cười cho thúi đầu.
Người thanh niên ban đầu nói chuyện bây giờ nghe được gia tiền cũng nhất quyết lên tiếng đồng ý sẽ làm việc này kể cả đánh người. Đám người xung quanh cũng là như thế nếu xét về tình hình thì họ vẫn nhiều người hơn, mười người đánh một người chắc chắn là nhấn số họ hơn hẳn.
- Đúng rồi! Mười đánh một thằng trợ lý với con bé kia không tính như thế mà sợ thì anh em mình mặt mũi đâu.
- Bộ trên mặt em dính gì hay sao mà anh nhìn dữ vậy?
Bi Nhã Oanh hỏi bất ngờ Công Toại mới giật mình cười nói.
- Cũng không có gì. Tại anh thấy em có phần nào đó giống với Thiếu Kiệt. Những suy nghĩ của em dần dần giống cậu ấy lúc nào vậy?
Nhã Oanh chỉ gật đầu cô không phủ nhận điều Công toại nói bởi vì những biểu hiện của chính cô cũng không thể nào nói đó là của riêng mình.
- Em thấy điều này tốt đây chứ. Trước đây em nghĩ Thiếu Kiệt biết nhiều thứ vì câu ấy đọc được nhiều điều học được những việc đó ứng dụng vào cuộc sống của chính mình. Nhưng sau này mới biết điều đó là không phải. Thiếu Kiệt luôn quan sát cẩn thận mọi thứ xung quanh để đánh giá tình hình mọi thứ. Từ khi thấy được điều đó em đọc nhiều hơn quan sát xung quanh nhiều hơn để rút ra được kinh nghiệm cho chính mình. Bởi vì mọi thứ xung quanh sẽ cho ta biết mình đang ở hoàng cảnh nào.
Công Toại lúc này cũng trầm mặc một chút. Hắn thấy lời nói của Nhã Oanh không sai. Nhiều khi Thiếu Kiệt giống như biết trước nhiều thứ cũng như việc ám sát vừa rồi cũng vậy. Nếu nói Thiếu Kiệt không có kỹ năng quan sát của mình ngay cả họ cũng không nhận ra được có những gì khác biệt của mấy người giả làm nhân viên phục vụ kia. Chưa kể đến Thiếu Kiệt còn tránh được bị ám sát từ xa chỉ trong phút chốc nhận định tình hình của mình.
- Như vậy thì anh hiểu rồi người đàn ông vừa rồi chắc chắn cũng với người phụ nữ là một nhóm người. Như thế nên em mới làm ra hành động không thích hợp vừa rồi.
- Đúng vậy! Ông ta chỉ là mượn việc để tiếp xúc với chúng ta theo một kế hoạch định trước. Nếu biết được kế hoạch của mình và ngày giờ đi đến Ngọc Châu thì chỉ có người của Lâm gia. Ngay cả Phùng Kiếm Hoa chỉ được báo trước hai giờ để chuẩn bị. Như thế thì những người này đã ở sẵn Lưu Minh chỉ đợi đúng ngày đúng giờ là lên máy bay.
Suy nghĩ về việc nói chuyện của người đàn ông vừa rồi hành động đơn giản nhưng nếu không suy nghĩ kỹ lưỡng thì rất có thể những hành động đó đem lại hảo cảm với người khác rất nhiều. Thông qua việc giải quyết người phụ nữ lấy hảo cảm của mình đối với Nhã Oanh hay Công Toại đều là việc đã được tính toán trước.
- Xem ra trên máy bay không ít người của Lâm gia đâu. Chưa biết chừng Phùng Kiếm Hoa chắc chắn cũng sẽ bị như thế đi. Có cần báo cho ông ta không Nhã Oanh?
Vì việc đi Ngọc Châu này Thiếu Kiệt đã nói là giao toàn bộ quyền hành cho Nhã Oanh nên Công Toại cũng hỏi ý kiến của cô để cho cô đưa ra quyết định.
- Em thấy không cần đâu. Trước mắt họ đã nhắm vào em vì đã có tin của Ngọc Nhi em là người chủ chốt trong chuyến đi. Với họ Phùng Kiếm Hoa chỉ là động thái phòng ngừa thôi. Mà chắc rằng Thiếu Kiệt đã có nhắc nhở đối với ông ta. Anh nghĩ xem những gì em có thể nghĩ ra thì Thiếu Kiệt không lẽ không nghĩ đến.
Công Toại thấy Nhã Oanh nói vô cùng hợp lý. Chỉ với những gì học được từ Thiếu Kiệt và sự cố gắng của chính mình Nhã Oanh đã có thể nghĩ ra được nhiều điều như thế thì Thiếu Kiệt không thể nào nghĩ đến những vấn đề khác trong chuyện này.
- Anh chỉ sợ là việc họ đối phó với Phùng Kiếm Hoa được thuận lợi thôi. Dù sao thì tên đó anh cũng không tin được.
- Đúng vậy bởi cả anh và mọi người đều thấy Phùng Kiếm Hoa không đáng tin nên đám người Lâm gia sau khi tiếp xúc với em không được họ sẽ tìm cách khác mà không phải tiếp xúc với Phùng Kiếm Hoa nhiều. Nếu như có tiếp xúc thì cũng theo kiểu là để hắn nợ người khác một việc gì đó. Vì đây là cách tốt nhất để khai thác Phùng Kiếm Hoa. Nhất là người hắn nợ phải là người có thế lực.
Nhã Oanh bây giờ nói ra những suy nghĩ của mình cũng mỉm cười. Dù trong hồ sơ cô đã biết được nhiều việc mà Thiếu Kiệt nói cần lưu ý nhưng đến giờ cô mới hiểu được hết hàm ý trong chuyện đó.
- Nếu thế thì rắc rối lớn. Phùng Kiếm Hoa nếu rắc rối khó giải quyết thì mình phải làm sao?
- Anh yên tâm ngồi xem thôi. Công việc của anh như thế nào thì làm như vậy. Không cần để ý đến Phùng Kiếm Hoa nhiều. Ông ta có việc gì cũng không lớn đâu. Đám người của Lâm gia không đến nỗi ngốc đến như thế. Nhưng dù sao cũng chuẩn bị một chút nói với đám người của Trịnh Hòa chuẩn bị nhất là các thiết bị ghi hình cần thiết. Chúng ta cần bằng chứng còn việc nó như thế nào để xem Phùng Kiếm Hoa hắn hiểu được ý tứ của Thiếu Kiệt ra sao.
Công Toại bây giờ mới rời khỏi ghế của mình để cho Nhã Oanh ngồi lại ở. Hắn cần phải đi thông báo trực tiếp với đám người của Trịnh Hòa ở khoang phổ thông. Việc này tốt nhất cứ làm theo chỉ thị của Nhã Oanh cho dù không cần biết đúng hay sai chỉ cần làm ra chuẩn bị là quá đủ.
Phùng Kiếm Hoa ngồi một chỗ ở khoang phổ thông đặc biệt. Hắn nhìn lấy hồ sơ của mình trên trán rịnh ra một chút mồ hôi nhè nhẹ nghĩ thầm trong bụng
“xem ra lần này mình làm bia cho người khác công kích Thiếu Kiệt như vậy thì trên máy bay sẽ không có chuyện gì trừ khi xuống máy bay có người muốn kiếm chuyện với mình. Đã thế Thiếu Kiệt còn dặng trong bất cứ tình huống nào cũng phải giữ bình tĩnh chỉ có thể để đối phương động thủ trước nếu có động thái. Nhất định cái này là chắc có rồi đấy. Lại bị đánh nhưng mà lần này bị đánh không biết được cái gì đây.”
Đọc xong bộ hồ sơ của mình. Phùng Kiếm Hoa nhanh chóng xé nhỏ nó ra thành từng mẩu giấy nhỏ chỉ vừa bằng những đầu ngón tay bỏ vào trong túi quần của mình.
Đem đồng hồ trên tay nhìn qua một chút. Lúc này hắn thấy Công Toại đi từ khoang thương gia ngang qua chỗ của mình nhìn hắn một cái rồi xuống khoang phổ thông.
Trong lòng của Phùng Kiếm Hoa chợt động. Bởi hắn biết chắc chắn có chuyện nếu không với việc chính bảo vệ Nhã Oanh, Công Toại sẽ không rời khỏi cô ta mà rời đi.
- Xem ra dấu hiệu đã có rồi! Giờ thì chỉ cần mình diễn kịch một lần nữa là được.
Khác với chuyến bay của Nhã Oanh ngay tại sân bay Ngọc Châu một đám người được cầm trong tay vài hình ảnh. Một người trong nhóm người này bây giờ cầm hình ảnh xem qua một lượt rồi nói.
- Đối phương mọi người đã biết rồi. Bằng mọi cách phải tách họ ra nghe nói là họ đi ba người một người vệ sĩ của cô gái còn người đàn ông này là trợ lý lần này của cô ta. Tuyệt đối không được tổn thương đến cô gái kia. Chúng ta chỉ để cô ta đến gặp người kia là được.
Một thanh niên trong đám người nhìn quan hình ảnh của Nhã Oanh xong cũng cau mày lên tiếng nói với mọi người trong nhóm mình.
- Mẹ đúng là nhà giàu mà! Còn nhỏ vậy mà đã có quyền nói chuyện. Nhìn cô bé này cũng xin đây. Thằng nào lấy được nhỏ này chắc khỏi phải chạy xe nữa.
- Cẩn thận cái mồm của mày lại. Mày có biết là những người này thân phận không tầm thường. Nhìn như thế thôi mẹ đắc tội một cái là ngồi tù rục xương đấy.
Người đàn ông lập tức mắng người thanh niên vừa mới nói ra những điều kia. Hắn làm tổ trưởng chỗ này cũng có chút quan hệ. Giờ được người nâng đỡ mình vào công việc này bỏ ra một số tiền cho hắn làm việc.
Mới đầu cũng có chút phân vân nhưng thấy công việc cũng không phải là giết người hay là bắt cóc mà chỉ chở cô ta đến gặp người cần thiết rồi rời đi. Thấy điều này cũng không quan trọng lắm hắn cũng nhận lời.
- Anh lo quá nếu với mấy người này lần đầu đến đây thì mình cũng giống như bình thường mọi ngày thôi. Không phải ngày nào mình cũng kéo khách lên xe chạy đi hay sao. Việc này có gì đâu mà khó chỉ cần họ lên xe là được đâu cần phải lo đến chuyện khác.
Tên thanh niên cạnh người đàn ông thấy chuyện này cũng đơn giản với họ. Mọi ngày làm taxi ở đây họ đều đã quen với cái việc lôi kéo khách lên xe mình rồi chạy vòng vòng cho đồng hồ tăng tiền dù nơi đó là không xa lắm so với thực tế.
- Chỉ sợ là họ có người đón ở đây thì anh em mình hỏng chuyện thôi. Chứ nếu họ đi taxi là xong việc không cần phải sợ việc gì. Họ lên xe xem như là mình thành công rồi.
Người khác cũng thêm vào suy nghĩ của mình đối với chuyện này. Người đàn ông lúc này mới nhăn mặt lại với mọi người nói.
- Đây mới là điều đáng nói. Phải có cách để họ lên xe của mình như thế cho dù có người tới đón cũng không cho họ lên xe kia mới được. Thậm chí là dùng vũ lực. Tên kia vệ sĩ thế nào tao không biết nhưng ở đây nhiều người bọn mày có làm không. Nếu làm không được nói tao một tiếng. Tao gọi người khác làm. Mẹ ba chục triệu để làm chuyện này được thì chia đều không được thì không có ăn.
Cả nhóm người chỉ tầm mười người nghe được cái giá mà người kia thuê đã nói làm cả đám nhộn nhạo trong lòng. Dù sao thì lái taxi tuy là có tiền nhưng cũng phải nộp về công ty. Còn nếu làm việc này xong tính ra mỗi người được tầm ba triệu mà không phải là gi ít nhất là chỉ tốn ba chiếc xe chở người đi là được.
- Làm! Con mẹ nó tiền tới tay để thằng khác làm sao được. Ở đây mình nhiều người địa bàn của mình để thằng khác ăn sao được. Thằng kia vệ sĩ thì làm sao chống lại được hơn mười người của mình. Anh nói cứ như đùa việc này không làm để người khác biết cười cho thúi đầu.
Người thanh niên ban đầu nói chuyện bây giờ nghe được gia tiền cũng nhất quyết lên tiếng đồng ý sẽ làm việc này kể cả đánh người. Đám người xung quanh cũng là như thế nếu xét về tình hình thì họ vẫn nhiều người hơn, mười người đánh một người chắc chắn là nhấn số họ hơn hẳn.
- Đúng rồi! Mười đánh một thằng trợ lý với con bé kia không tính như thế mà sợ thì anh em mình mặt mũi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.