Chương 761: Nhiệm Vụ Hoàn Thành
Diệt Thiên
22/11/2018
Lời Nhã Oanh nói Công Toại cũng không thể nào nói gì hơn, mọi việc hôm nay đều do chính Lâm Tài gây nên. Có trách cũng không trách được hắn, chỉ là điểm yếu này nếu là người khác thì sẽ không bị phát hiện còn với Vô Ảnh họ. Tập hợp những người toàn là nhân vật bị hại từ các thế lực Ngô gia, Lâm Gia thì những việc này tương đối đơn giản.
Không bao lâu sau Lâm Dương đã trở lại phòng trên tay nhiều thêm một số giấy tờ và bút viết. Tận tay đưa cho Nhã Oanh Lâm Dương với cô ngồi xuống viết hợp đồng thương lượng dựa trên những gì đã nói.
Từng điều kiện hai bên cho rằng thích hợp nhất được viết xuống. Phải thật lâu sau khi cả hai đều thấy những điều kiện mình đã đầy đủ. Một cuộc trao đổi hợp đồng được diễn ra ngay tại chỗ dù không có nhiều người chứng kiến nhưng nó vần là một hợp đồng siêu giá trị.
Cả hai đổi hợp đồng cần thiết. Khi đã cầm trong tay hợp đồng của Lâm Dương đưa mình Nhã Oanh bây giờ mới lên tiếng nói.
- Hi vọng ông làm đúng với những gì đã bàn ở đây. Dù hợp đồng này không được chứng thực bởi pháp luật nhưng tôi nghĩ nó vẫn có một chút hiệu lực cần thiết. Tôi sẽ đợi tin tức của ông để làm ra những việc cần thiết khi mọi thứ đã xong.
- Cô yên tâm tôi biết mình phải làm như thế nào. Khi nào xong thì chỉ cần chuyển nhượng lại cho cô là được.
Dù không muốn nhưng Lâm Dương vẫn phải nói ra những lời này. Hắn thấy dù đã có được những công ty mà Thiếu Kiệt muốn nhưng cần phải tốn rất nhiều tiền để thu mua lại. Nhất là những công ty này chưa biết chừng lại còn có người cạnh tranh. Suy nghĩ việc này như thế nào Lâm Dương thấy mình ở đây cũng không làm gì được mà cần phải có một phương án đơn giản nhất để đạt được mục đích của mình.
- Cũng không còn sớm tôi phải rời đi để sắp xếp những việc sắp tới Đây là danh thiếp của tôi có gì thì cô cứ gọi. Việc tiếp đón hôm này có thể đến đây thôi. Dù không thể tiếp tục như dự định như nếu cô cần gì bên phía nhà Hàng sẽ cung cấp cho cô.
- Tôi thấy cũng không cần đâu! Tôi về phòng của mình là được rồi. Nơi này cũng không thích hợp tôi lắm.
Nhã Oanh được Lâm Dương mở cửa phòng cho mình. Cô bước đi rời khỏi căn phòng mà hai người đã thương thảo những việc cần thiết vừa rồi. Còn Lâm Dương cũng không dừng lại quá lâu. Khi Nhã Oanh vừa đi mất ở cuối hành lang hắn cũng nhanh chóng rời khỏi nhà khách này.
Phùng Kiếm Hoa vẫn ở lại dưới sảnh tiệc để giao tiếp phát triển mối quan hệ của mình trong khi đó Nhã Oanh và Công Toại đã về phòng, Vừa ngồi xuống Nhã Oanh đã lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc gọi mà cô cho rằng cấp thiết.
Từng âm thanh của những tiếng nhạc chờ từ tổng đài nhà mạng kéo dài từng đợt nối liên Ngọc Châu và Lưu Minh, Âm thanh ấy kéo dài cho đến khi nó được tiếp nhận bởi người được gọi đến bên kia.
- Anh nghe này Nhã Oanh ở Ngọc Châu có việc gì không? Anh đã xem cái hồ sơ mà em muốn tìm rồi. Cái tên đó thật sự là một vấn đề cần thiết của Lâm gia đấy? Em cần hồ sơ đó để làm gì vậy?
Từng câu hỏi được Thiếu Kiệt đưa ra cho Nhã Oanh khi nhận thấy cô gọi cho mình. Bởi trong Thiếu Kiệt hắn thật sự có một chút lo lắng cho cô khi đọc được những thông tin từ hồ sơ mà Nhã Oanh cần hắn lấy thông tin giúp.
- Không em không sao. Chỉ là em vừa gặp Lâm Dương. Đem những việc này uy hiếp hắn một chút. Hắn với em đã làm một cái cam kết đem những công ty anh liệt kê mua về và chuyển nhượng cho mình. Điều bộ của hắn có thể là không có gì bất bình thường nhưng em cảm thấy một người như Lâm Dương mà lại có thái độ trầm ổn như thế này dường như là không ổn lắm. Nên em muốn hỏi ý kiến của anh như thế nào.
Thiếu Kiệt cũng khá bất ngờ trước những gì Nhã Oanh đã nói. Hắn không ngờ Nhã Oanh lại liều như thế. Vốn chỉ định lần này để cho Lâm gia tốn một chút tiền bỏ ra mua những công ty kia. Cho dù có vấn đề gì thì họ cũng có thể sang nhượng lại mà chỉ chịu thiệt một chút.
Giờ Nhã Oanh bắt lấy toàn bộ về cho Thiếu Kiệt, để cho Lâm gia tài chính không ổn thì thật sự là điều mà hắn không nghĩ tới. im lặng một lúc thật lâu Thiếu Kiệt cần suy nghĩ đem việc này để xem nó có thể phát triển đến mức độ nào.
- Em kể lại mọi chuyện đã diễn ra ở Ngọc Châu cho anh nghe mọi thứ để anh đánh giá lại tình hình cần thiết.
Thiếu Kiệt nói như thế xong Nhã Oanh cũng gật đầu kể lại từng sự việc đã diễn ra. Cuộc đối thoại của hai người diễn ra chỉ có mỗi một mình Công Toại đứng ở một bên nghe được. Tất cả diễn biến được Nhã Oanh kể lại không sai biệt. Thiếu Kiệt ở một bên nghe điện thoại im lặng cho đến khi Nhã Oanh kết thúc câu chuyện đã diễn ra mới lên tiếng nói.
- Anh không nghĩ rằng lần này em đi Ngọc Châu lại làm ra nhiều thứ như thế. Nhưng cũng tốt muỗi ít thì vẫn là thịt những cái công ty đó cứ tiếp quảng còn việc của Lâm Dương ngay hiện tại anh sẽ cho người đến hỗ trợ em. Với những gì em đã làm anh chắc rằng tên Lâm Dương đó sẽ không bỏ qua đâu. Hắn chỉ tạm thời lui một bước để làm ra việc gì đó thôi. Xem như công việc ở Ngọc Châu của em đã hoàn thành. Còn những vấn đề liên quan sẽ có người đến giúp em. Nói người của mình cẩn thận án binh bất động đi.
Nhã Oanh nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng nhẹ gật đầu. Công Toại thì đứng một bên tuy chỉ là những âm thanh nhỏ của chiếc điện thoại phát ra nhưng hắn cũng nghe được một ít cần thiết.
Cuộc gọi kết thúc Nhã Oanh nhìn Công Toại lên tiếng nói với hắn.
- Có thể anh đã nghe thấy rồi. Hiện tại cho người của mình không được manh động gì cả. Cho dù có việc gì cũng phải chịu thiệt một chút đợi viện trợ của Thiếu Kiệt đến Ngọc Châu chúng ta bàn bạc sau.
- Ừ để anh đi chuyển lời lại cho mọi người biết. Nhưng mà anh phải nói thật lần này em làm như thế này đúng là hơi bị liều đấy. Đã biết những người kia sẽ không thường em lại làm ra những việc này. Cũng may là hiện tại vẫn còn trong tầm kiểm soát của mình.
Nhã Oanh chỉ nhìn Công Toại đáp lại một lời nói đơn giản và cười cười như khá vui vẻ.
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Lần này tự ý làm việc Thiếu Kiệt cũng không nói gì là em vui rồi còn hậu quả sao. Em không sợ anh với nhóm người của mình bảo vệ em còn có nhóm người Hà Thúc nữa. Không lẽ lại lo lắng tới họ ở sau sử dụng ám chiêu sao.
Công Toại chỉ lắc đầu cười trừ với những lời vừa rồi của Nhã Oanh. Hắn bây giờ mới xoay người rời đi căn dặn những người của mình. Để Nhã Oanh lại trong phòng với tâm trạng vui vẻ của chính mình.
Thiếu Kiệt sau khi kết thúc cuộc gọi với Nhã Oanh cũng ngồi trong phòng một lúc lâu im lặng không làm ra hành động gì. Hắn đang đánh giá toàn bộ tình hình cần thiết trước khi đưa ra quyết định của chính mình.
Thở dài một hơi. Vốn những việc như thế này Thiếu Kiệt cũng không nghĩ đến nó sẽ diễn ra giờ hắn phải sắp xếp lại một số thứ làm Thiếu Kiệt cảm thấy có phần không biết nói gì với Nhã Oanh.
“ Cô gái này đúng là tùy tiện mà, Việc như thế này lại tự ý làm đúng không hiểu nổi nữa rồi. Đúng là con gái đôi khi nói kế hoạch với họ thì cũng chỉ là kế hoạch thôi. Giờ thì phải để đám người Vô Ảnh bảo vệ Nhã Oanh thêm chứ một mình Công Toại với đám người Trịnh Hòa mới tiếp nhận công việc chưa hiểu biết gì thì thât không an toàn cho lắm.”
Suy nghĩ việc này một chút Thiếu Kiệt mới đứng lên rời khỏi vị trí của mình đi gặp Bảo Huân. Hắn thấy để cho tầm mười đến mười hai người đến Ngọc Châu ngay thời điểm này để cho Công Toại có được sự trợ giúp cần thiết là điều quan trọng.
Hà Vi đang ngồi xem truyền hình lúc này thấy Thiếu Kiệt ra khỏi phòng cũng cười nhìn hắn hỏi.
- Hôm nay anh không ngồi lỳ trong phòng làm việc nữa sao mà lại đi ra ngoài?
- Anh ngồi trong đó được mới là lạ đôi khi cũng phải ra bên ngoài thư giãn một chút chứ đâu thể ngồi mãi trong phòng được. Bảo Huân đâu rồi em?
Thiếu Kiệt trả lời lại Hà Vi cũng không quên hỏi về Bảo Huân vì hắn không thấy Bảo Huân trong phòng.
- Anh ấy ở ngoài sân với nhóm người Vô Ảnh mà có chuyện gì lại gọi Bảo Huân thế. Không có việc anh cũng không gọi anh ta làm gì.
Nghe Thiếu Kiệt muốn kiếm Bảo Huân Hà Vi cũng có chút ngạc nhiên vì những người Vô Ảnh Thiếu Kiệt sẽ không tìm họ nếu thật sự cần thiết. Nhất là Bảo Huân lúc nào cũng ở trong nhà Thiếu Kiệt lại gấp đến mức đi kiếm anh ta trừ khi là có việc gì đó cấp thiết.
- Anh nghĩ để cho Bảo Huân đưa thêm một số người đi Ngọc Châu bảo vệ Nhã Oanh. Công việc của cô ấy Hoàn Thành rồi nhưng mà phát sinh một số vấn đề. Một mình Công Toại và đám người mới nhận việc kia anh cảm thấy không an tâm cho lắm.
Giật mình nhìn lại đồng hồ trên tường Hà Vi xác định mình không nghe lầm vì tính cả thời gian đi và ở Ngọc Châu thì Nhã Oanh chưa trải qua được mười hai giờ. Vậy mà hiện tại Thiếu Kiệt lại nói công việc của Nhã Oanh đã hoàn thành, hơn thế nữa lại bổ sung người cho Công Toại vì thấy không an toàn thật sự đây đúng là đã có việc xảy ra.
- Việc gì diễn ra. Nhã Oanh không phải mới vừa đến Ngọc Châu không bao lâu sao? Không phải còn hai đến ba ngày mới tới buổi đấu giá à. Làm sao mới đây mà cô ấy làm xong nhiệm vụ rồi?
- Ừ có một số nằm ngoài dự đoán của anh. Hiện tại tình hình ở Ngọc Châu nếu không có sự viện trợ của Vô Ảnh. Công Toại có thế khó lòng xoay sở với những người của Trịnh Hòa mới tiếp nhận công việc. Còn vấn đề như thế nào thì anh nói sau.
Không bao lâu sau Lâm Dương đã trở lại phòng trên tay nhiều thêm một số giấy tờ và bút viết. Tận tay đưa cho Nhã Oanh Lâm Dương với cô ngồi xuống viết hợp đồng thương lượng dựa trên những gì đã nói.
Từng điều kiện hai bên cho rằng thích hợp nhất được viết xuống. Phải thật lâu sau khi cả hai đều thấy những điều kiện mình đã đầy đủ. Một cuộc trao đổi hợp đồng được diễn ra ngay tại chỗ dù không có nhiều người chứng kiến nhưng nó vần là một hợp đồng siêu giá trị.
Cả hai đổi hợp đồng cần thiết. Khi đã cầm trong tay hợp đồng của Lâm Dương đưa mình Nhã Oanh bây giờ mới lên tiếng nói.
- Hi vọng ông làm đúng với những gì đã bàn ở đây. Dù hợp đồng này không được chứng thực bởi pháp luật nhưng tôi nghĩ nó vẫn có một chút hiệu lực cần thiết. Tôi sẽ đợi tin tức của ông để làm ra những việc cần thiết khi mọi thứ đã xong.
- Cô yên tâm tôi biết mình phải làm như thế nào. Khi nào xong thì chỉ cần chuyển nhượng lại cho cô là được.
Dù không muốn nhưng Lâm Dương vẫn phải nói ra những lời này. Hắn thấy dù đã có được những công ty mà Thiếu Kiệt muốn nhưng cần phải tốn rất nhiều tiền để thu mua lại. Nhất là những công ty này chưa biết chừng lại còn có người cạnh tranh. Suy nghĩ việc này như thế nào Lâm Dương thấy mình ở đây cũng không làm gì được mà cần phải có một phương án đơn giản nhất để đạt được mục đích của mình.
- Cũng không còn sớm tôi phải rời đi để sắp xếp những việc sắp tới Đây là danh thiếp của tôi có gì thì cô cứ gọi. Việc tiếp đón hôm này có thể đến đây thôi. Dù không thể tiếp tục như dự định như nếu cô cần gì bên phía nhà Hàng sẽ cung cấp cho cô.
- Tôi thấy cũng không cần đâu! Tôi về phòng của mình là được rồi. Nơi này cũng không thích hợp tôi lắm.
Nhã Oanh được Lâm Dương mở cửa phòng cho mình. Cô bước đi rời khỏi căn phòng mà hai người đã thương thảo những việc cần thiết vừa rồi. Còn Lâm Dương cũng không dừng lại quá lâu. Khi Nhã Oanh vừa đi mất ở cuối hành lang hắn cũng nhanh chóng rời khỏi nhà khách này.
Phùng Kiếm Hoa vẫn ở lại dưới sảnh tiệc để giao tiếp phát triển mối quan hệ của mình trong khi đó Nhã Oanh và Công Toại đã về phòng, Vừa ngồi xuống Nhã Oanh đã lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc gọi mà cô cho rằng cấp thiết.
Từng âm thanh của những tiếng nhạc chờ từ tổng đài nhà mạng kéo dài từng đợt nối liên Ngọc Châu và Lưu Minh, Âm thanh ấy kéo dài cho đến khi nó được tiếp nhận bởi người được gọi đến bên kia.
- Anh nghe này Nhã Oanh ở Ngọc Châu có việc gì không? Anh đã xem cái hồ sơ mà em muốn tìm rồi. Cái tên đó thật sự là một vấn đề cần thiết của Lâm gia đấy? Em cần hồ sơ đó để làm gì vậy?
Từng câu hỏi được Thiếu Kiệt đưa ra cho Nhã Oanh khi nhận thấy cô gọi cho mình. Bởi trong Thiếu Kiệt hắn thật sự có một chút lo lắng cho cô khi đọc được những thông tin từ hồ sơ mà Nhã Oanh cần hắn lấy thông tin giúp.
- Không em không sao. Chỉ là em vừa gặp Lâm Dương. Đem những việc này uy hiếp hắn một chút. Hắn với em đã làm một cái cam kết đem những công ty anh liệt kê mua về và chuyển nhượng cho mình. Điều bộ của hắn có thể là không có gì bất bình thường nhưng em cảm thấy một người như Lâm Dương mà lại có thái độ trầm ổn như thế này dường như là không ổn lắm. Nên em muốn hỏi ý kiến của anh như thế nào.
Thiếu Kiệt cũng khá bất ngờ trước những gì Nhã Oanh đã nói. Hắn không ngờ Nhã Oanh lại liều như thế. Vốn chỉ định lần này để cho Lâm gia tốn một chút tiền bỏ ra mua những công ty kia. Cho dù có vấn đề gì thì họ cũng có thể sang nhượng lại mà chỉ chịu thiệt một chút.
Giờ Nhã Oanh bắt lấy toàn bộ về cho Thiếu Kiệt, để cho Lâm gia tài chính không ổn thì thật sự là điều mà hắn không nghĩ tới. im lặng một lúc thật lâu Thiếu Kiệt cần suy nghĩ đem việc này để xem nó có thể phát triển đến mức độ nào.
- Em kể lại mọi chuyện đã diễn ra ở Ngọc Châu cho anh nghe mọi thứ để anh đánh giá lại tình hình cần thiết.
Thiếu Kiệt nói như thế xong Nhã Oanh cũng gật đầu kể lại từng sự việc đã diễn ra. Cuộc đối thoại của hai người diễn ra chỉ có mỗi một mình Công Toại đứng ở một bên nghe được. Tất cả diễn biến được Nhã Oanh kể lại không sai biệt. Thiếu Kiệt ở một bên nghe điện thoại im lặng cho đến khi Nhã Oanh kết thúc câu chuyện đã diễn ra mới lên tiếng nói.
- Anh không nghĩ rằng lần này em đi Ngọc Châu lại làm ra nhiều thứ như thế. Nhưng cũng tốt muỗi ít thì vẫn là thịt những cái công ty đó cứ tiếp quảng còn việc của Lâm Dương ngay hiện tại anh sẽ cho người đến hỗ trợ em. Với những gì em đã làm anh chắc rằng tên Lâm Dương đó sẽ không bỏ qua đâu. Hắn chỉ tạm thời lui một bước để làm ra việc gì đó thôi. Xem như công việc ở Ngọc Châu của em đã hoàn thành. Còn những vấn đề liên quan sẽ có người đến giúp em. Nói người của mình cẩn thận án binh bất động đi.
Nhã Oanh nghe Thiếu Kiệt nói như vậy cũng nhẹ gật đầu. Công Toại thì đứng một bên tuy chỉ là những âm thanh nhỏ của chiếc điện thoại phát ra nhưng hắn cũng nghe được một ít cần thiết.
Cuộc gọi kết thúc Nhã Oanh nhìn Công Toại lên tiếng nói với hắn.
- Có thể anh đã nghe thấy rồi. Hiện tại cho người của mình không được manh động gì cả. Cho dù có việc gì cũng phải chịu thiệt một chút đợi viện trợ của Thiếu Kiệt đến Ngọc Châu chúng ta bàn bạc sau.
- Ừ để anh đi chuyển lời lại cho mọi người biết. Nhưng mà anh phải nói thật lần này em làm như thế này đúng là hơi bị liều đấy. Đã biết những người kia sẽ không thường em lại làm ra những việc này. Cũng may là hiện tại vẫn còn trong tầm kiểm soát của mình.
Nhã Oanh chỉ nhìn Công Toại đáp lại một lời nói đơn giản và cười cười như khá vui vẻ.
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Lần này tự ý làm việc Thiếu Kiệt cũng không nói gì là em vui rồi còn hậu quả sao. Em không sợ anh với nhóm người của mình bảo vệ em còn có nhóm người Hà Thúc nữa. Không lẽ lại lo lắng tới họ ở sau sử dụng ám chiêu sao.
Công Toại chỉ lắc đầu cười trừ với những lời vừa rồi của Nhã Oanh. Hắn bây giờ mới xoay người rời đi căn dặn những người của mình. Để Nhã Oanh lại trong phòng với tâm trạng vui vẻ của chính mình.
Thiếu Kiệt sau khi kết thúc cuộc gọi với Nhã Oanh cũng ngồi trong phòng một lúc lâu im lặng không làm ra hành động gì. Hắn đang đánh giá toàn bộ tình hình cần thiết trước khi đưa ra quyết định của chính mình.
Thở dài một hơi. Vốn những việc như thế này Thiếu Kiệt cũng không nghĩ đến nó sẽ diễn ra giờ hắn phải sắp xếp lại một số thứ làm Thiếu Kiệt cảm thấy có phần không biết nói gì với Nhã Oanh.
“ Cô gái này đúng là tùy tiện mà, Việc như thế này lại tự ý làm đúng không hiểu nổi nữa rồi. Đúng là con gái đôi khi nói kế hoạch với họ thì cũng chỉ là kế hoạch thôi. Giờ thì phải để đám người Vô Ảnh bảo vệ Nhã Oanh thêm chứ một mình Công Toại với đám người Trịnh Hòa mới tiếp nhận công việc chưa hiểu biết gì thì thât không an toàn cho lắm.”
Suy nghĩ việc này một chút Thiếu Kiệt mới đứng lên rời khỏi vị trí của mình đi gặp Bảo Huân. Hắn thấy để cho tầm mười đến mười hai người đến Ngọc Châu ngay thời điểm này để cho Công Toại có được sự trợ giúp cần thiết là điều quan trọng.
Hà Vi đang ngồi xem truyền hình lúc này thấy Thiếu Kiệt ra khỏi phòng cũng cười nhìn hắn hỏi.
- Hôm nay anh không ngồi lỳ trong phòng làm việc nữa sao mà lại đi ra ngoài?
- Anh ngồi trong đó được mới là lạ đôi khi cũng phải ra bên ngoài thư giãn một chút chứ đâu thể ngồi mãi trong phòng được. Bảo Huân đâu rồi em?
Thiếu Kiệt trả lời lại Hà Vi cũng không quên hỏi về Bảo Huân vì hắn không thấy Bảo Huân trong phòng.
- Anh ấy ở ngoài sân với nhóm người Vô Ảnh mà có chuyện gì lại gọi Bảo Huân thế. Không có việc anh cũng không gọi anh ta làm gì.
Nghe Thiếu Kiệt muốn kiếm Bảo Huân Hà Vi cũng có chút ngạc nhiên vì những người Vô Ảnh Thiếu Kiệt sẽ không tìm họ nếu thật sự cần thiết. Nhất là Bảo Huân lúc nào cũng ở trong nhà Thiếu Kiệt lại gấp đến mức đi kiếm anh ta trừ khi là có việc gì đó cấp thiết.
- Anh nghĩ để cho Bảo Huân đưa thêm một số người đi Ngọc Châu bảo vệ Nhã Oanh. Công việc của cô ấy Hoàn Thành rồi nhưng mà phát sinh một số vấn đề. Một mình Công Toại và đám người mới nhận việc kia anh cảm thấy không an tâm cho lắm.
Giật mình nhìn lại đồng hồ trên tường Hà Vi xác định mình không nghe lầm vì tính cả thời gian đi và ở Ngọc Châu thì Nhã Oanh chưa trải qua được mười hai giờ. Vậy mà hiện tại Thiếu Kiệt lại nói công việc của Nhã Oanh đã hoàn thành, hơn thế nữa lại bổ sung người cho Công Toại vì thấy không an toàn thật sự đây đúng là đã có việc xảy ra.
- Việc gì diễn ra. Nhã Oanh không phải mới vừa đến Ngọc Châu không bao lâu sao? Không phải còn hai đến ba ngày mới tới buổi đấu giá à. Làm sao mới đây mà cô ấy làm xong nhiệm vụ rồi?
- Ừ có một số nằm ngoài dự đoán của anh. Hiện tại tình hình ở Ngọc Châu nếu không có sự viện trợ của Vô Ảnh. Công Toại có thế khó lòng xoay sở với những người của Trịnh Hòa mới tiếp nhận công việc. Còn vấn đề như thế nào thì anh nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.