Chương 968: Nói đùa thôi!
Diệt Thiên
13/05/2019
Khi mọi thứ chậm dần cho một màn đêm yên tĩnh thì đâu đó những chuyến
bay dài được cất cánh sớm hoặc muộn trên không trung bầu trời của Thẩm
Quyến. Ít nhất có một chuyến bay xuất phát với dạng tập huấn bay.
Trên chuyến bay tưởng chừng như chỉ có những phi công đang được đào tạo với giờ bay là kinh nghiệm mà họ làm trọn vẹn cho hồ sơ của mình. Những chuyến bay này không hề hiếm với những quốc gia đào tạo phi công theo dạng hỗ trợ kinh nghiệm hướng dẫn.
Thường chi phí đào tạo những phi công chính quy để có thể điều khiển máy bay thương mại khá lớn. Việc trở thành trợ lý phụ lái của những hãng hàng không châu á cũng không hiếm nên một chuyến bay nhiều người đoạn đường bay ngắn thường được tận dụng theo dạng này.
dù áp dụng chính sách tổ bay ba người với tiếp viên không quá mười người vẫn được sử dụng để chuyên chở hàng hoá hoặc đưa người đi kèm.
Trên khoan hàng hóa của máy bay lúc này mới thật sự có nhiều thứ mà người khác hoàn toàn không ngờ đến. Một nhóm người ngồi sẵn trong khoan hàng hóa với áo nhân công vận chuyển hàng hóa của sân bay.
Một người thiếu nữ đứng trước mặt gần ba mươi người đàn ông lúc này nhìn qua nguồn nhân lực trước mặt mình Tú Trinh hùng hổ nói.
- Mấy người phải biết lần này tôi dẫn quân trách nhiệm quan trọng như thế nào rồi đấy. Nếu mà làm không được việc đừng tránh tôi không khách sáo.
- Này này không phải đùa vậy chứ cô nương chứ không phải Bảo Huân với Công Toại không rời vị trí được để cô nương đi thay sao. Dù sao cô cũng là người có thời gian nhất trong mọi người. Còn nói trọng trách quan trọng.
Một người ngồi gần chỗ đứng của Tú Trinh nhất bây giờ vừa cười vừa đáp lại lời cô một cách vui vẻ. Lời hắn nói làm mọi người đều cười đùa.
- Mấy người cười đi lần này cậu ấy tránh thoát được nhưng với tính cách của cậu ta sẽ bỏ qua chuyện này sao. Người chúng ta đối phó là Huyết Long. Sắp tới ngoài những quân trang được cấp ở đây mọi người lúc nào cũng trong trạng thái lâm vào trận chiến chứ ở đó mà vui vẽ. Trên đất của người khác muốn hoạt động không bị trở ngại tốt nhất mọi người nên hiểu chúng ta đi như thế này đã được tính là nhập cư bất hợp pháp rồi.
Tú Trinh bây giờ cũng nghiêm mặt nhìn mọi người trên máy bay. Cô lên tiếng cảnh báo việc lần này không đơn giản là chỉ bảo vệ Thiếu Kiệt như mọi thường mà có thể sẽ là cuộc chiến giữa họ với Huyết Long một quân đội thế lực ngầm rất lớn.
Điều này làm cho đám nguwoif đang ngồi trên máy bay đang vui vẻ trở lại trạng thái nghiêm túc như chưa hề xảy ra một sự đùa giỡn nào.
- :Lát nữa máy bay đáp xuống một đường băng nhỏ mọi người nhanh chóng chuyển hết vũ khí cần thiết lên xe sau đó đến nơi tập kết cần thiết. Khi đó tôi sẽ bàn giao mọi nguwoif lại với cậu ta và cả tập tài liệu này nữa.
Vừa nói Tú Trinh vỗ vào cái túi mình đang mang sau lưng như cho mọi người biết cô chỉ là người đưa họ đến nơi này mà không tham gia một sự việc gì tiếp theo.
- Như vậy là chúng ta dưới sự điều hành của thiếu chủ. Nhưng liệu biết Huyết Long ở đâu mà đối đầu với họ. Hiện tại chúng ta tập trung quân lực và vũ khí như thế này không sợ người khác chú ý sao.
Một người đội viên của Vô Ảnh bây giờ mới lên tiếng hỏi. Bởi hắn thắc mắc thật sự việc có đối đầu với nhóm người Huyết Long cũng phải biết được họ hiện tại đang ở đâu mà làm ra phương án cần thiết. Trong khi đó họ hiện tại chỉ mới thật sự tiếp nhận thông tin từ Tú Trinh mà chưa có thêm một yếu tố nào cho việc này.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết là mẹ của Thiếu Kiệt nói khi đưa cậu ấy bộ tài liệu này thì cậu ấy biết phải làm như thế nào và giải quyết ra sao. Bản thân tôi cũng không biết bên trong có thông tin gì.
Tú Trinh đáp lại lời nói của thành viên vô ảnh một cách chần chờ không dứt khoát. Bản thân cô cũng không biết nên nói làm sao cho Vô Ảnh hiểu. Họ được lệnh gấp rút về tập trung để chuẩn bị cho công việc bí mật. Nhưng việc bí mật đó đến giờ đã gần đến địa điểm mới biết được một chút ở phía ngoài thì cũng không tốt lắm.
- Thật sự lần này chúng tôi thấy triệu tập gấp như thế cũng biết có vấn đề cần sử dụng mình. Nhưng không hiểu rõ được công việc sắp tới chỉ mơ hồ giống như đi đánh trận mà không biết đối phương ở đâu thì cho dù Vô Ảnh có tập trung thêm người đi nữa cũng không làm được cái gọi là mò kim đáy bể.
Mọi người trên máy bay hiện tại cũng gật đầu tán đồng vì nhiệm vụ không rõ ràng sẽ khiến họ không nắm được phần trọng điểm. Nếu cứ như một con rối được sai đâu đánh đấy thì họ không còn là Vô Ảnh nữa mà Thiếu Kiệt có thể thay thế nhóm người bọn họ bằng những người lính đánh thuê chỉ cần biết làm theo lệnh của người được thuê là xong.
Họ hiểu rằng lần này hành động có chút gì đó khác với những lần trước khi mà hầu hết những người ở đây đều là những thành viên của Vô Ảnh ban đầu. Không có một thành viên nào được gia nhập sau khi Thiếu Kiệt cải tổ lại Vô Ảnh. Như vậy chứng tỏ công việc này cần mối liên kết đồng đội không hề nhỏ. Việc được trang bị vũ khí đem lên trên máy bay như thế này cũng quá đặt biệt.
- Cái này khi nào gặp Thiếu Kiệt mọi người sẽ rõ tình hình thay đổi theo từng bước đi nhất định. Hiện tại nếu chúng ta có nhận được thông tin gì thì chưa chắc đến nó đã đúng như vậy. Chiến đấu với một phương thế lực ngầm thì nó luôn thay đổi. Không cố định là đối phương sẽ như những gì chúng ta có thông tin nên đến lúc đó cập nhật lại tình hình tôi nghĩ sẽ không quá khó với mọi người đi.
Tú Trinh suy nghĩ vài giây mới giải thích cho nhóm người Vô Ảnh. Nếu nói cô chỉ đáp lại đem suy nghĩ của mình lúc này cho những thành viên Vô Ảnh biết thì nó lại quá đơn giản. Bản thân cô nhận ra được điều này thì những thành viên Vô Ảnh đang ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức trước trận chiến ở trước mặt cô làm sao không nhận biết được việc này.
- Như vậy chúng ta chỉ có cách là đợi mệnh lệnh từ thiếu chủ. Dựa theo những gì ở đây tôi có thể thấy được. Số vũ khí này đều được đóng mác của quân đội. Đáp máy bay xuống sân bay thì không nói nhưng nếu vận chuyển trên đường không khéo bị người của quốc gia này phát hiện sợ rằng khá rắc rối Tú Trinh cô nói xem thiếu chủ sắp xếp như thế nào đấy.
Tu Trinh cũng cười mếu đối với việc sắp xếp của Thiếu Kiệt hay người đợi chuyên chỡ quân dụng ở dưới mặt đất cô hoàn toàn không biết được người đó là ai. Phương tiện như thế nào và hơn hết là nó sẽ được đi trên con đường nào để không bị phát hiện.
Những vũ khí quân dụng này không phải là thứ mà một quốc gia châu á kiểm soát mỏng manh., Đây là vũ khí sát thương lớn nên trong quá trình chuyên chỡ sẽ cần phải sự dụng đến một số xe tải. Mà số vũ khí ở trên máy bay có thể tính bằng ba xe chuyên chở hàng.
Số lượng thiết bị này nếu dùng bất cứ phương tiện nào đều chạy trên một con đường cũng sẽ nhắm đến sự thu hút của người khác.
- Tôi chỉ có thể nói là ở bên dưới mặt đất đã có người đợi chúng ta trước và việc sắp xếp tuyến đường cũng như để tránh tầm mắt của người khác chắc chắn đã được tính toán kỹ càn. Mọi người nên nhớ rằng cậu ấy không phải là người hời hợt làm việc mà không tính trước tính sau.
Một thành viên trong Vô Ảnh nãy giờ im lặng hiện tại cũng lên tiếng thở dài một hơi. Âm thanh của hắn làm mọi người đang trầm ngâm bởi những gì Tú Trinh nói đành phải hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
- Haizz Nói trắng ra là chị Tú Trinh nhà chúng ta không biết gì hết. Nhiệm vụ của cô ấy mang tiếng là đi nước ngoài công tác thật chất là đưa chúng ta đến chỗ cần đến mà thôi còn những việc khác thì cô ta mù tịt. Cũng còn may là tập hồ sơ do phu nhân đưa cho cô ta bảo chuyển cho Thiếu Kiệt chứ không chừng nếu mà người khác chắc bị xé ra xem từ đời nào rồi.
Lời hắn nói ra làm cho Tú Trinh cảm giác tức giận trỗi lên định mắng lại một câu nhưng thấy đối phương nói không phải là không có lý của mình. Cô ngoài việc được Bảo Huân nói thay thể những người có việc bận đi chuyển giao nguồn lực cho Thiếu Kiệt rồi quay về ngoài việc đó ra cô hoàn toàn không nắm được điều gì. Kể cả cô có xin tham gia việc này cũng bị Bảo Huân, Công Toại và những người khác từ chối.
- Anh ngon lắm dám làm tôi mất mặt sau này huấn luyện cách đấu anh là đối tượng bồi luyện của tôi là chắc rồi. Đứng ở đó trốn được. Lần này tôi phải chịu vì đã được chỉ thị đưa các anh đến rồi quay lại ngay. Nếu không các anh biết tay tôi.
Đám thành viên Vô Ảnh dường như cũng không còn lo lắng đến việc họ phải đối phó với nhóm người Huyết Long mà thay vào đó là một số nụ cười lớn vang lên trong phần khoan hành lý của máy bay.
Không ít người bây giờ tâm lý giải tỏa không ý nên đùa cợt với Tú Trinh và mọi người.
- Người xưa thường nói đúng không sai thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng nên đắc tội phụ nữ, Nhất là Tú Trinh nhà chúng ta. Nhìn cô ấy dáng vẻ yêu kiều có nhan sắc lại thêm phần cá tính của mình nếu ai cho đó là điều cần thiết của người phụ nữ thì lầm. Tú Trinh nhà chúng ta thật sự là bà la sát chứ không đùa đâu. Ông anh đắc tội với cô ấy sớm muộn gì cũng chết mà thôi. Tự mình bảo trọng nhé.
Người thành viên Vô Ảnh vừa rồi châm chọc Tú Trinh bây giờ trên trán cũng túa ra một giọt mồ hồi. Nghĩ tới cảnh tượng mình bị hành hạ đánh tới đánh lui như trái banh hoắc là những đòn thế của Tú Trinh đánh lên cơ thể hắn khi tập huấn cách đấu sẽ thê thảm đến mức nào. Cảm giác một cái gì đó đáng sợ chạy dọc sống lưng người này làm hắn lên tiếng.
- Nãy giờ nói đùa! nói đùa thôi đừng xem là thật!
Trên chuyến bay tưởng chừng như chỉ có những phi công đang được đào tạo với giờ bay là kinh nghiệm mà họ làm trọn vẹn cho hồ sơ của mình. Những chuyến bay này không hề hiếm với những quốc gia đào tạo phi công theo dạng hỗ trợ kinh nghiệm hướng dẫn.
Thường chi phí đào tạo những phi công chính quy để có thể điều khiển máy bay thương mại khá lớn. Việc trở thành trợ lý phụ lái của những hãng hàng không châu á cũng không hiếm nên một chuyến bay nhiều người đoạn đường bay ngắn thường được tận dụng theo dạng này.
dù áp dụng chính sách tổ bay ba người với tiếp viên không quá mười người vẫn được sử dụng để chuyên chở hàng hoá hoặc đưa người đi kèm.
Trên khoan hàng hóa của máy bay lúc này mới thật sự có nhiều thứ mà người khác hoàn toàn không ngờ đến. Một nhóm người ngồi sẵn trong khoan hàng hóa với áo nhân công vận chuyển hàng hóa của sân bay.
Một người thiếu nữ đứng trước mặt gần ba mươi người đàn ông lúc này nhìn qua nguồn nhân lực trước mặt mình Tú Trinh hùng hổ nói.
- Mấy người phải biết lần này tôi dẫn quân trách nhiệm quan trọng như thế nào rồi đấy. Nếu mà làm không được việc đừng tránh tôi không khách sáo.
- Này này không phải đùa vậy chứ cô nương chứ không phải Bảo Huân với Công Toại không rời vị trí được để cô nương đi thay sao. Dù sao cô cũng là người có thời gian nhất trong mọi người. Còn nói trọng trách quan trọng.
Một người ngồi gần chỗ đứng của Tú Trinh nhất bây giờ vừa cười vừa đáp lại lời cô một cách vui vẻ. Lời hắn nói làm mọi người đều cười đùa.
- Mấy người cười đi lần này cậu ấy tránh thoát được nhưng với tính cách của cậu ta sẽ bỏ qua chuyện này sao. Người chúng ta đối phó là Huyết Long. Sắp tới ngoài những quân trang được cấp ở đây mọi người lúc nào cũng trong trạng thái lâm vào trận chiến chứ ở đó mà vui vẽ. Trên đất của người khác muốn hoạt động không bị trở ngại tốt nhất mọi người nên hiểu chúng ta đi như thế này đã được tính là nhập cư bất hợp pháp rồi.
Tú Trinh bây giờ cũng nghiêm mặt nhìn mọi người trên máy bay. Cô lên tiếng cảnh báo việc lần này không đơn giản là chỉ bảo vệ Thiếu Kiệt như mọi thường mà có thể sẽ là cuộc chiến giữa họ với Huyết Long một quân đội thế lực ngầm rất lớn.
Điều này làm cho đám nguwoif đang ngồi trên máy bay đang vui vẻ trở lại trạng thái nghiêm túc như chưa hề xảy ra một sự đùa giỡn nào.
- :Lát nữa máy bay đáp xuống một đường băng nhỏ mọi người nhanh chóng chuyển hết vũ khí cần thiết lên xe sau đó đến nơi tập kết cần thiết. Khi đó tôi sẽ bàn giao mọi nguwoif lại với cậu ta và cả tập tài liệu này nữa.
Vừa nói Tú Trinh vỗ vào cái túi mình đang mang sau lưng như cho mọi người biết cô chỉ là người đưa họ đến nơi này mà không tham gia một sự việc gì tiếp theo.
- Như vậy là chúng ta dưới sự điều hành của thiếu chủ. Nhưng liệu biết Huyết Long ở đâu mà đối đầu với họ. Hiện tại chúng ta tập trung quân lực và vũ khí như thế này không sợ người khác chú ý sao.
Một người đội viên của Vô Ảnh bây giờ mới lên tiếng hỏi. Bởi hắn thắc mắc thật sự việc có đối đầu với nhóm người Huyết Long cũng phải biết được họ hiện tại đang ở đâu mà làm ra phương án cần thiết. Trong khi đó họ hiện tại chỉ mới thật sự tiếp nhận thông tin từ Tú Trinh mà chưa có thêm một yếu tố nào cho việc này.
- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Chỉ biết là mẹ của Thiếu Kiệt nói khi đưa cậu ấy bộ tài liệu này thì cậu ấy biết phải làm như thế nào và giải quyết ra sao. Bản thân tôi cũng không biết bên trong có thông tin gì.
Tú Trinh đáp lại lời nói của thành viên vô ảnh một cách chần chờ không dứt khoát. Bản thân cô cũng không biết nên nói làm sao cho Vô Ảnh hiểu. Họ được lệnh gấp rút về tập trung để chuẩn bị cho công việc bí mật. Nhưng việc bí mật đó đến giờ đã gần đến địa điểm mới biết được một chút ở phía ngoài thì cũng không tốt lắm.
- Thật sự lần này chúng tôi thấy triệu tập gấp như thế cũng biết có vấn đề cần sử dụng mình. Nhưng không hiểu rõ được công việc sắp tới chỉ mơ hồ giống như đi đánh trận mà không biết đối phương ở đâu thì cho dù Vô Ảnh có tập trung thêm người đi nữa cũng không làm được cái gọi là mò kim đáy bể.
Mọi người trên máy bay hiện tại cũng gật đầu tán đồng vì nhiệm vụ không rõ ràng sẽ khiến họ không nắm được phần trọng điểm. Nếu cứ như một con rối được sai đâu đánh đấy thì họ không còn là Vô Ảnh nữa mà Thiếu Kiệt có thể thay thế nhóm người bọn họ bằng những người lính đánh thuê chỉ cần biết làm theo lệnh của người được thuê là xong.
Họ hiểu rằng lần này hành động có chút gì đó khác với những lần trước khi mà hầu hết những người ở đây đều là những thành viên của Vô Ảnh ban đầu. Không có một thành viên nào được gia nhập sau khi Thiếu Kiệt cải tổ lại Vô Ảnh. Như vậy chứng tỏ công việc này cần mối liên kết đồng đội không hề nhỏ. Việc được trang bị vũ khí đem lên trên máy bay như thế này cũng quá đặt biệt.
- Cái này khi nào gặp Thiếu Kiệt mọi người sẽ rõ tình hình thay đổi theo từng bước đi nhất định. Hiện tại nếu chúng ta có nhận được thông tin gì thì chưa chắc đến nó đã đúng như vậy. Chiến đấu với một phương thế lực ngầm thì nó luôn thay đổi. Không cố định là đối phương sẽ như những gì chúng ta có thông tin nên đến lúc đó cập nhật lại tình hình tôi nghĩ sẽ không quá khó với mọi người đi.
Tú Trinh suy nghĩ vài giây mới giải thích cho nhóm người Vô Ảnh. Nếu nói cô chỉ đáp lại đem suy nghĩ của mình lúc này cho những thành viên Vô Ảnh biết thì nó lại quá đơn giản. Bản thân cô nhận ra được điều này thì những thành viên Vô Ảnh đang ngồi nghỉ ngơi lấy lại sức trước trận chiến ở trước mặt cô làm sao không nhận biết được việc này.
- Như vậy chúng ta chỉ có cách là đợi mệnh lệnh từ thiếu chủ. Dựa theo những gì ở đây tôi có thể thấy được. Số vũ khí này đều được đóng mác của quân đội. Đáp máy bay xuống sân bay thì không nói nhưng nếu vận chuyển trên đường không khéo bị người của quốc gia này phát hiện sợ rằng khá rắc rối Tú Trinh cô nói xem thiếu chủ sắp xếp như thế nào đấy.
Tu Trinh cũng cười mếu đối với việc sắp xếp của Thiếu Kiệt hay người đợi chuyên chỡ quân dụng ở dưới mặt đất cô hoàn toàn không biết được người đó là ai. Phương tiện như thế nào và hơn hết là nó sẽ được đi trên con đường nào để không bị phát hiện.
Những vũ khí quân dụng này không phải là thứ mà một quốc gia châu á kiểm soát mỏng manh., Đây là vũ khí sát thương lớn nên trong quá trình chuyên chỡ sẽ cần phải sự dụng đến một số xe tải. Mà số vũ khí ở trên máy bay có thể tính bằng ba xe chuyên chở hàng.
Số lượng thiết bị này nếu dùng bất cứ phương tiện nào đều chạy trên một con đường cũng sẽ nhắm đến sự thu hút của người khác.
- Tôi chỉ có thể nói là ở bên dưới mặt đất đã có người đợi chúng ta trước và việc sắp xếp tuyến đường cũng như để tránh tầm mắt của người khác chắc chắn đã được tính toán kỹ càn. Mọi người nên nhớ rằng cậu ấy không phải là người hời hợt làm việc mà không tính trước tính sau.
Một thành viên trong Vô Ảnh nãy giờ im lặng hiện tại cũng lên tiếng thở dài một hơi. Âm thanh của hắn làm mọi người đang trầm ngâm bởi những gì Tú Trinh nói đành phải hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.
- Haizz Nói trắng ra là chị Tú Trinh nhà chúng ta không biết gì hết. Nhiệm vụ của cô ấy mang tiếng là đi nước ngoài công tác thật chất là đưa chúng ta đến chỗ cần đến mà thôi còn những việc khác thì cô ta mù tịt. Cũng còn may là tập hồ sơ do phu nhân đưa cho cô ta bảo chuyển cho Thiếu Kiệt chứ không chừng nếu mà người khác chắc bị xé ra xem từ đời nào rồi.
Lời hắn nói ra làm cho Tú Trinh cảm giác tức giận trỗi lên định mắng lại một câu nhưng thấy đối phương nói không phải là không có lý của mình. Cô ngoài việc được Bảo Huân nói thay thể những người có việc bận đi chuyển giao nguồn lực cho Thiếu Kiệt rồi quay về ngoài việc đó ra cô hoàn toàn không nắm được điều gì. Kể cả cô có xin tham gia việc này cũng bị Bảo Huân, Công Toại và những người khác từ chối.
- Anh ngon lắm dám làm tôi mất mặt sau này huấn luyện cách đấu anh là đối tượng bồi luyện của tôi là chắc rồi. Đứng ở đó trốn được. Lần này tôi phải chịu vì đã được chỉ thị đưa các anh đến rồi quay lại ngay. Nếu không các anh biết tay tôi.
Đám thành viên Vô Ảnh dường như cũng không còn lo lắng đến việc họ phải đối phó với nhóm người Huyết Long mà thay vào đó là một số nụ cười lớn vang lên trong phần khoan hành lý của máy bay.
Không ít người bây giờ tâm lý giải tỏa không ý nên đùa cợt với Tú Trinh và mọi người.
- Người xưa thường nói đúng không sai thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng nên đắc tội phụ nữ, Nhất là Tú Trinh nhà chúng ta. Nhìn cô ấy dáng vẻ yêu kiều có nhan sắc lại thêm phần cá tính của mình nếu ai cho đó là điều cần thiết của người phụ nữ thì lầm. Tú Trinh nhà chúng ta thật sự là bà la sát chứ không đùa đâu. Ông anh đắc tội với cô ấy sớm muộn gì cũng chết mà thôi. Tự mình bảo trọng nhé.
Người thành viên Vô Ảnh vừa rồi châm chọc Tú Trinh bây giờ trên trán cũng túa ra một giọt mồ hồi. Nghĩ tới cảnh tượng mình bị hành hạ đánh tới đánh lui như trái banh hoắc là những đòn thế của Tú Trinh đánh lên cơ thể hắn khi tập huấn cách đấu sẽ thê thảm đến mức nào. Cảm giác một cái gì đó đáng sợ chạy dọc sống lưng người này làm hắn lên tiếng.
- Nãy giờ nói đùa! nói đùa thôi đừng xem là thật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.