Chương 750: Nổi Sóng
Diệt Thiên
22/11/2018
Suy nghĩ thật tốt lựa lời để nói với Thiếu Kiệt. Lưu Chính phải một lúc lâu mới đem điện thoại mình gọi đến cho Thiếu Kiệt. Bên kia điện thoại Thiếu Kiệt đang sắp xếp lại một số hồ của mình nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn reo lên.
Hắn đưa mắt nhìn qua điện thoại một chút mới bỏ những hồ sơ trong tay xuống cầm lên nhận cuộc gọi.
- Cháu nghe này chú có chuyện gì vậy?
Lưu Chính khi nghe được âm thanh nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt mới hít sâu một hơi nói.
- Thiếu Kiệt. Nhã Oanh với người của cháu vừa đến sân bay bị đám người Lâm gia lôi vào rắc rối. Còn chú thì do bị động tay động chân vào xe cộ mà đến trễ giờ cháu định như thế nào?
Thiếu Kiệt lúc này ngồi xuống ghế của mình miệng nở một nụ cười chậm rãi từ từ đáp lại lời của Lưu Chính.
- Việc này chú nói cháu cũng không được gì. Cháu đâu có trực tiếp ở đó hơn nữa cháu đã nói với mọi người lần này để cho Nhã Oanh trực tiếp giải quyết việc này rồi. Có chuyện gì cần thiết thì chú cứ để cho cô ấy thực hiện. Lần này cháu không nhúng tay một chút nào đâu.
Lưu Chính cũng ngẫn người ra khi nghe được những lời Thiếu Kiệt nói. Như thế này chẳng khác nào Thiếu Kiệt hắn không muốn quan tâm dựa theo những gì Thiếu Kiệt vừa nói làm cho Lưu Chính gấp gáp.
- Như thế ổn không đấy Thiếu Kiệt. Cháu giao hết mọi thứ cho Nhã Oanh mà không biết cô nhóc đó định làm gì thì làm sao được? Chú tưởng rằng cháu đã chuẩn bị đầy đủ nên việc này Nhã Oanh mới có được chứng cứ bất lợi của đám người Lâm gia chứ?
- Chú Lưu à! Không phải chuyện gì cháu cũng nhúng tay vào. Với lại chuyện này Nhã Oanh tự quyết định cháu sẽ không làm gì hết. Chú phải tin tưởng một chút chứ, đâu phải cái gì cháu cũng làm hết như thế những người bên cạnh cháu chỉ răm rắp nghe lời như quái bảo bảo sao, họ có khả năng làm việc độc lập và cũng có suy nghĩ của mình. Nhã Oanh càng không phải là bông hoa trong nhà kính. Nên chuyện này mọi chi tiết cần thiết chú cứ liên hệ với Nhã Oanh. cô ta muốn chơi Lâm gia như thế nào thì để cho cô ấy trổ tài. Không thể lúc nào cháu cũng chiếm hết hào quang của người khác được.
Lưu Chính nghe được từng lời của Thiếu Kiệt đứng bất động. Hắn không ngờ Thiếu Kiệt trước giờ đứng sau toàn bộ mọi chuyện lại có thể nói ra như vậy. Lưu Chính thấy đối phó Lâm gia không đơn giản như là đối phó hai nhà kia vậy mà Thiếu Kiệt lại để cho cấp dưới mình đơn phương chống lại một thế lực. Dù có chút không hiểu hắn đang dự định gì nhưng Thiếu Kiệt nói sẽ không nhúng tay thì hắn sẽ không can thiệp vào.
- thôi nếu cháu đã nói như vậy thì chú sẽ nói chuyện với Nhã Oanh xem cô gái của cháu làm như thế nào. Như vậy đi giờ chú liên hệ với luật sư rồi làm thêm mấy bước cần thiết nữa chú cúp máy đây.
Nói rồi Lưu Chính cũng ngắt máy Thiếu Kiệt ngồi trong phòng đặt điện thoại xuống bàn nhìn nó lắc đầu. Hắn hiểu suy nghĩ của Lưu Chính như thế nào. Có lẽ những gì đám người Ngọc Châu đang suy nghĩ cũng đều giống như hắn rằng mọi việc đang diễn ra đều do Thiếu Kiệt một tay thúc đẩy ở phía sau.
Hà Vi ngồi gần đó nhìn thấy Thiếu Kiệt mỉm cưới một mình vội lên tiếng hỏi.
- Anh làm cái gì mà ngồi cười một mình vậy?
- Không có gì. Chỉ có điều Nhã Oanh vừa đến Ngọc Châu đã làm ra oanh động không nhỏ. Lại còn để cho Lưu Chính hỏi anh phải làm như thế nào. Xem ra không ít người sẽ nghĩ là tự thân anh làm đấy, như thế cũng tốt.
Thiếu Kiệt nói ra suy nghĩ của mình Hà Vi thì che miệng cười cô cũng biết được lần này mọi thứ Thiếu Kiệt để cho Nhã Oanh tự thân vận động mà hắn không đụng chạm vào việc gì. Với những gì đã diễn ra trước đây chắc chắn không ít người đang có suy nghĩ Thiếu Kiệt đứng sau chuyện này.
- Xem ra Nhã Oanh sẽ gây sóng gió lớn ở Ngọc Châu không thua gì anh đâu. Để xem cô ấy làm lớn đến mức nào. Hi vọng kiếm được lợi lớn.
- Cái đó còn phải xem năng lực của Nhã Oanh như thế nào. Xem ra lần này để cho Nhã Oanh đi Ngọc Châu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hà Vi cũng lắc đầu. Cô nghe Thiếu Kiệt nói không có vấn đề gì lớn mà vừa tới nơi Nhã Oanh đã làm ra động tĩnh không nhỏ còn phải để cho Lưu Chính gọi điện cho Thiếu Kiệt lấy ý kiến vậy mà hắn vẫn cho rằng đây không có vấn đề gì là lớn.
- Thôi nói chuyện với anh thì không biết cái nào mới thật sự là gây chuyện lớn đấy. Em sắp xếp xong việc rồi còn anh nữa ngồi đó làm gì. Đi cùng em ra chợ mua chút đồ về tối ăn nào.
Nói rồi Hà Vi kéo Thiếu Kiệt ngồi dậy cùng cô đi mua đồ chuẩn bị cho buổi tối. Thiếu Kiệt dù không muốn như vẫn phải chấp nhận. Hắn hiện tại cũng không có công việc gì nếu không đi chắc chắn bị Hà Vì càm ràm tới tối.
Ngọc Châu tại sở cảnh sát. Nhã Oanh hiện tại vừa mới làm xong bảng tường trình lại mọi việc. Không chỉ có cô mà Công Toại với mọi người trong nhóm Trịnh Hòa cũng đang làm tờ khai cần thiết.
Lâm Phong đi tới đi lui trong phòng của mình không biết phải ứng phó việc này như thế nào. Bên Lâm gia thì để cho hắn giúp đỡ đám người Nhã Oanh để cho họ nợ Lâm gia một cái ân huệ giờ thì việc náo lớn.Không những Nhã Oanh một tay hóa giải mọi thứ chưa kể đến cô còn có được bằng chứng cần thiết để gây áp lực với mấy thế lực phụ thuộc Lâm gia là điều hắn không nghĩ tới.
Bằng chứng vật chứng sinh động đến mức mà Lâm Phong cũng không biết đường nào gỡ gạc tình thế cho Lâm gia lúc này. Hắn đi tới đi lui thấy không cách nào khác là chuyện này hắn mặc kệ. Dù sao hắn vẫn có thể nói rằng đám người Hà Thúc khống chế tình hình Lâm gia cũng không làm gì được hắn.
Bên ngoài sở cảnh sát bây giờ chạy đến một chiếc BMW rồi dừng lại trước trụ sở cảnh sát bước xuống xe là Lưu Chính cùng với một người nữa rồi đi thẳng vào trong trụ sở cảnh sát Ngọc Châu.
Vừa bước vào trong Lưu Chính nhìn qua những bàn làm việc ngổn ngang đầy người đang được viết lời khai. Hắn nhanh chóng bước đến chỗ của Nhã Oanh đang ngồi nói.
- Nhã Oanh! Luật sư của cháu cần đây. Việc này cứ làm theo ý cháu muốn làm lớn thế nào cũng được. Bố chú đã đồng ý rồi.
Người được giới thiệu là luật sư đi theo sau Lưu Chính lúc này thấy thân chủ mình là một người thiếu nữ không bao nhiêu tuổi tuy có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hắn hiểu được rằng không thể đánh giá người khác qua cách nhìn thông thường bên ngoài.
Đưa tay về phía Nhã Oanh người luật sư mới lên tiếng tự giới thiệu.
- Xin chào cô! Tôi là Võ Chí Thanh. Thuộc liên đoàn luật sư thành phố Ngọc Châu vấn đề của cô tôi đã nghe được từ ngài Lưu Chính không biết cô định làm gì với việc này.
Nhã Oanh cũng theo phép lịch sự bắt tay xã giao với Võ Chí Thanh gật đầu nói.
- Tôi lần này cần đến anh vấn đề luật pháp thì tôi không rành lắm nhưng việc cưỡng chế người khác ép phải đi taxi lại còn hành hung ở nơi công cộng một trong những nơi cửa ngõ quốc tế ảnh hưởng cái nhìn của người nước ngoài đối với quốc gia hơn nữa việc này chắc chắn đã có tiền lệ nên họ mới có thể làm việc này không sợ điều gì. Ở đây chúng tôi có nhân chứng cùng với băng ghi hình được cung cấp từ những hành khách quay lại được.
Võ Chí Thanh nghe lời nói của Nhã Oanh kể rõ những vấn đề vi phạm của những người taxi và tình trạng bao che của những người an ninh hắn thầm suy nghĩ trong lòng.
“ Cô bé này nói mình không rành luật pháp nhưng chỉ vài câu nói lại đem toàn bộ mọi việc cá nhân trở thành việc quan trọng của quốc gia. Xem ra đúng là những người này lời nói có thể giết người bất cứ lúc nào.”
- Vậy để tôi xem qua lời khai với lại băng ghi hình. Nếu đúng như thế chúng ta có thể kiện những người lái taxi kia bao gồm luôn cả công ty của họ kèm theo đó là phanh phui ra sự thật bao che thế lực ở sân bay cửa khẩu. Điều này có thể mất thời gian không ít nhưng nếu thật sự băng ghi hình nói lên được điều này thì chúng ta thắng chắc.
Lưu Chính bây giờ nhìn vào đồng hồ của mình rồi nhìn qua Nhã Oanh nói.
- Được rồi mọi chuyện cháu liên hệ với luật sư chú còn những việc phải làm khác. Đây là địa chỉ khách sạn chú đã chuẩn bị. Cháu cứ đến đó sẽ có người tiếp. Giờ chú phải làm một số việc với cái đám người kia mới được.
Lưu Chính nói như thế Nhã Oanh hiểu hắn nói đám người kia ám chỉ những ai. Dù sao thì việc đó không liên quan đến Nhã Oanh cho lắm. Nhận lấy địa chỉ của Lưu Chinh đưa cho mình Nhã Oanh cũng đáp lại lời hắn.
- Vâng để xong chuyện ở đây cháu sẽ qua bên khách sạn. Chỉ là nhóm người của mình hơi bị nhiều sợ rằng việc này kéo dài lâu.
Võ Chí Thanh bây giờ đang nhìn lại những đoạn phim được ghi lại diễn biến ở sân bay. Hắn nhíu mày một chút rồi mới lên tiếng nói với Nhã Oanh.
- Việc này chúng ta không cần mất quá nhiều thời gian. Người bị hại là bên mình. Nhóm người đến sau cũng là người bảo vệ cô và người của mình. Họ có làm ra việc gì thì cũng là bảo vệ nhân vật trọng yếu chỉ cần họ ghi lời khai của mình là được. Không phải ở lại đây lâu. Chúng ta là người bị hại.
Lâm Phong đang ở trong phòng của mình nghe nhân viên cấp dưới đến báo rằng nhóm người Nhã Oanh đem tới luật sư bèn đi ra. Thấy người có tiếng nói xuất hiện Võ Chí Thanh bây giờ mới nhìn Lâm Phong rồi lấy trong túi áo của mình ra một cái card đưa cho Lâm Phong rồi nói.
- Xin chào ông! tôi là luật sư của cô Nhã Oanh và người của mình. Qua việc xem băng ghi hình của các nhân chứng cung cấp tôi nghĩ là ông đã có đáp án cho mình trong việc này. Hi vọng ông sau khi đã lấy lời khai của người chúng tôi xong vui lòng để chúng tôi ra về.
Hắn đưa mắt nhìn qua điện thoại một chút mới bỏ những hồ sơ trong tay xuống cầm lên nhận cuộc gọi.
- Cháu nghe này chú có chuyện gì vậy?
Lưu Chính khi nghe được âm thanh nhận cuộc gọi của Thiếu Kiệt mới hít sâu một hơi nói.
- Thiếu Kiệt. Nhã Oanh với người của cháu vừa đến sân bay bị đám người Lâm gia lôi vào rắc rối. Còn chú thì do bị động tay động chân vào xe cộ mà đến trễ giờ cháu định như thế nào?
Thiếu Kiệt lúc này ngồi xuống ghế của mình miệng nở một nụ cười chậm rãi từ từ đáp lại lời của Lưu Chính.
- Việc này chú nói cháu cũng không được gì. Cháu đâu có trực tiếp ở đó hơn nữa cháu đã nói với mọi người lần này để cho Nhã Oanh trực tiếp giải quyết việc này rồi. Có chuyện gì cần thiết thì chú cứ để cho cô ấy thực hiện. Lần này cháu không nhúng tay một chút nào đâu.
Lưu Chính cũng ngẫn người ra khi nghe được những lời Thiếu Kiệt nói. Như thế này chẳng khác nào Thiếu Kiệt hắn không muốn quan tâm dựa theo những gì Thiếu Kiệt vừa nói làm cho Lưu Chính gấp gáp.
- Như thế ổn không đấy Thiếu Kiệt. Cháu giao hết mọi thứ cho Nhã Oanh mà không biết cô nhóc đó định làm gì thì làm sao được? Chú tưởng rằng cháu đã chuẩn bị đầy đủ nên việc này Nhã Oanh mới có được chứng cứ bất lợi của đám người Lâm gia chứ?
- Chú Lưu à! Không phải chuyện gì cháu cũng nhúng tay vào. Với lại chuyện này Nhã Oanh tự quyết định cháu sẽ không làm gì hết. Chú phải tin tưởng một chút chứ, đâu phải cái gì cháu cũng làm hết như thế những người bên cạnh cháu chỉ răm rắp nghe lời như quái bảo bảo sao, họ có khả năng làm việc độc lập và cũng có suy nghĩ của mình. Nhã Oanh càng không phải là bông hoa trong nhà kính. Nên chuyện này mọi chi tiết cần thiết chú cứ liên hệ với Nhã Oanh. cô ta muốn chơi Lâm gia như thế nào thì để cho cô ấy trổ tài. Không thể lúc nào cháu cũng chiếm hết hào quang của người khác được.
Lưu Chính nghe được từng lời của Thiếu Kiệt đứng bất động. Hắn không ngờ Thiếu Kiệt trước giờ đứng sau toàn bộ mọi chuyện lại có thể nói ra như vậy. Lưu Chính thấy đối phó Lâm gia không đơn giản như là đối phó hai nhà kia vậy mà Thiếu Kiệt lại để cho cấp dưới mình đơn phương chống lại một thế lực. Dù có chút không hiểu hắn đang dự định gì nhưng Thiếu Kiệt nói sẽ không nhúng tay thì hắn sẽ không can thiệp vào.
- thôi nếu cháu đã nói như vậy thì chú sẽ nói chuyện với Nhã Oanh xem cô gái của cháu làm như thế nào. Như vậy đi giờ chú liên hệ với luật sư rồi làm thêm mấy bước cần thiết nữa chú cúp máy đây.
Nói rồi Lưu Chính cũng ngắt máy Thiếu Kiệt ngồi trong phòng đặt điện thoại xuống bàn nhìn nó lắc đầu. Hắn hiểu suy nghĩ của Lưu Chính như thế nào. Có lẽ những gì đám người Ngọc Châu đang suy nghĩ cũng đều giống như hắn rằng mọi việc đang diễn ra đều do Thiếu Kiệt một tay thúc đẩy ở phía sau.
Hà Vi ngồi gần đó nhìn thấy Thiếu Kiệt mỉm cưới một mình vội lên tiếng hỏi.
- Anh làm cái gì mà ngồi cười một mình vậy?
- Không có gì. Chỉ có điều Nhã Oanh vừa đến Ngọc Châu đã làm ra oanh động không nhỏ. Lại còn để cho Lưu Chính hỏi anh phải làm như thế nào. Xem ra không ít người sẽ nghĩ là tự thân anh làm đấy, như thế cũng tốt.
Thiếu Kiệt nói ra suy nghĩ của mình Hà Vi thì che miệng cười cô cũng biết được lần này mọi thứ Thiếu Kiệt để cho Nhã Oanh tự thân vận động mà hắn không đụng chạm vào việc gì. Với những gì đã diễn ra trước đây chắc chắn không ít người đang có suy nghĩ Thiếu Kiệt đứng sau chuyện này.
- Xem ra Nhã Oanh sẽ gây sóng gió lớn ở Ngọc Châu không thua gì anh đâu. Để xem cô ấy làm lớn đến mức nào. Hi vọng kiếm được lợi lớn.
- Cái đó còn phải xem năng lực của Nhã Oanh như thế nào. Xem ra lần này để cho Nhã Oanh đi Ngọc Châu chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hà Vi cũng lắc đầu. Cô nghe Thiếu Kiệt nói không có vấn đề gì lớn mà vừa tới nơi Nhã Oanh đã làm ra động tĩnh không nhỏ còn phải để cho Lưu Chính gọi điện cho Thiếu Kiệt lấy ý kiến vậy mà hắn vẫn cho rằng đây không có vấn đề gì là lớn.
- Thôi nói chuyện với anh thì không biết cái nào mới thật sự là gây chuyện lớn đấy. Em sắp xếp xong việc rồi còn anh nữa ngồi đó làm gì. Đi cùng em ra chợ mua chút đồ về tối ăn nào.
Nói rồi Hà Vi kéo Thiếu Kiệt ngồi dậy cùng cô đi mua đồ chuẩn bị cho buổi tối. Thiếu Kiệt dù không muốn như vẫn phải chấp nhận. Hắn hiện tại cũng không có công việc gì nếu không đi chắc chắn bị Hà Vì càm ràm tới tối.
Ngọc Châu tại sở cảnh sát. Nhã Oanh hiện tại vừa mới làm xong bảng tường trình lại mọi việc. Không chỉ có cô mà Công Toại với mọi người trong nhóm Trịnh Hòa cũng đang làm tờ khai cần thiết.
Lâm Phong đi tới đi lui trong phòng của mình không biết phải ứng phó việc này như thế nào. Bên Lâm gia thì để cho hắn giúp đỡ đám người Nhã Oanh để cho họ nợ Lâm gia một cái ân huệ giờ thì việc náo lớn.Không những Nhã Oanh một tay hóa giải mọi thứ chưa kể đến cô còn có được bằng chứng cần thiết để gây áp lực với mấy thế lực phụ thuộc Lâm gia là điều hắn không nghĩ tới.
Bằng chứng vật chứng sinh động đến mức mà Lâm Phong cũng không biết đường nào gỡ gạc tình thế cho Lâm gia lúc này. Hắn đi tới đi lui thấy không cách nào khác là chuyện này hắn mặc kệ. Dù sao hắn vẫn có thể nói rằng đám người Hà Thúc khống chế tình hình Lâm gia cũng không làm gì được hắn.
Bên ngoài sở cảnh sát bây giờ chạy đến một chiếc BMW rồi dừng lại trước trụ sở cảnh sát bước xuống xe là Lưu Chính cùng với một người nữa rồi đi thẳng vào trong trụ sở cảnh sát Ngọc Châu.
Vừa bước vào trong Lưu Chính nhìn qua những bàn làm việc ngổn ngang đầy người đang được viết lời khai. Hắn nhanh chóng bước đến chỗ của Nhã Oanh đang ngồi nói.
- Nhã Oanh! Luật sư của cháu cần đây. Việc này cứ làm theo ý cháu muốn làm lớn thế nào cũng được. Bố chú đã đồng ý rồi.
Người được giới thiệu là luật sư đi theo sau Lưu Chính lúc này thấy thân chủ mình là một người thiếu nữ không bao nhiêu tuổi tuy có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hắn hiểu được rằng không thể đánh giá người khác qua cách nhìn thông thường bên ngoài.
Đưa tay về phía Nhã Oanh người luật sư mới lên tiếng tự giới thiệu.
- Xin chào cô! Tôi là Võ Chí Thanh. Thuộc liên đoàn luật sư thành phố Ngọc Châu vấn đề của cô tôi đã nghe được từ ngài Lưu Chính không biết cô định làm gì với việc này.
Nhã Oanh cũng theo phép lịch sự bắt tay xã giao với Võ Chí Thanh gật đầu nói.
- Tôi lần này cần đến anh vấn đề luật pháp thì tôi không rành lắm nhưng việc cưỡng chế người khác ép phải đi taxi lại còn hành hung ở nơi công cộng một trong những nơi cửa ngõ quốc tế ảnh hưởng cái nhìn của người nước ngoài đối với quốc gia hơn nữa việc này chắc chắn đã có tiền lệ nên họ mới có thể làm việc này không sợ điều gì. Ở đây chúng tôi có nhân chứng cùng với băng ghi hình được cung cấp từ những hành khách quay lại được.
Võ Chí Thanh nghe lời nói của Nhã Oanh kể rõ những vấn đề vi phạm của những người taxi và tình trạng bao che của những người an ninh hắn thầm suy nghĩ trong lòng.
“ Cô bé này nói mình không rành luật pháp nhưng chỉ vài câu nói lại đem toàn bộ mọi việc cá nhân trở thành việc quan trọng của quốc gia. Xem ra đúng là những người này lời nói có thể giết người bất cứ lúc nào.”
- Vậy để tôi xem qua lời khai với lại băng ghi hình. Nếu đúng như thế chúng ta có thể kiện những người lái taxi kia bao gồm luôn cả công ty của họ kèm theo đó là phanh phui ra sự thật bao che thế lực ở sân bay cửa khẩu. Điều này có thể mất thời gian không ít nhưng nếu thật sự băng ghi hình nói lên được điều này thì chúng ta thắng chắc.
Lưu Chính bây giờ nhìn vào đồng hồ của mình rồi nhìn qua Nhã Oanh nói.
- Được rồi mọi chuyện cháu liên hệ với luật sư chú còn những việc phải làm khác. Đây là địa chỉ khách sạn chú đã chuẩn bị. Cháu cứ đến đó sẽ có người tiếp. Giờ chú phải làm một số việc với cái đám người kia mới được.
Lưu Chính nói như thế Nhã Oanh hiểu hắn nói đám người kia ám chỉ những ai. Dù sao thì việc đó không liên quan đến Nhã Oanh cho lắm. Nhận lấy địa chỉ của Lưu Chinh đưa cho mình Nhã Oanh cũng đáp lại lời hắn.
- Vâng để xong chuyện ở đây cháu sẽ qua bên khách sạn. Chỉ là nhóm người của mình hơi bị nhiều sợ rằng việc này kéo dài lâu.
Võ Chí Thanh bây giờ đang nhìn lại những đoạn phim được ghi lại diễn biến ở sân bay. Hắn nhíu mày một chút rồi mới lên tiếng nói với Nhã Oanh.
- Việc này chúng ta không cần mất quá nhiều thời gian. Người bị hại là bên mình. Nhóm người đến sau cũng là người bảo vệ cô và người của mình. Họ có làm ra việc gì thì cũng là bảo vệ nhân vật trọng yếu chỉ cần họ ghi lời khai của mình là được. Không phải ở lại đây lâu. Chúng ta là người bị hại.
Lâm Phong đang ở trong phòng của mình nghe nhân viên cấp dưới đến báo rằng nhóm người Nhã Oanh đem tới luật sư bèn đi ra. Thấy người có tiếng nói xuất hiện Võ Chí Thanh bây giờ mới nhìn Lâm Phong rồi lấy trong túi áo của mình ra một cái card đưa cho Lâm Phong rồi nói.
- Xin chào ông! tôi là luật sư của cô Nhã Oanh và người của mình. Qua việc xem băng ghi hình của các nhân chứng cung cấp tôi nghĩ là ông đã có đáp án cho mình trong việc này. Hi vọng ông sau khi đã lấy lời khai của người chúng tôi xong vui lòng để chúng tôi ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.