Chương 869: Phan Thế Anh
Diệt Thiên
01/02/2019
Thiếu Kiệt vừa nói dứt câu thì bên ngoài vang lên một tiếng vỗ tay. Mọi người trong phòng vì đang bị cuốn theo việc đối
thoại của Thiếu Kiệt mà không hề để ý đến xung quanh. Giờ tiếng vỗ tay
làm cho mọi người có chút bất ngờ.
- Hay! hay cho câu phải thử mới biết. Không ngờ lão già kia lại có một đứa cháu nói được những lời này. Cứ nghĩ thế hệ nhà hắn thế là xong rồi không nghĩ lại lòi ra một đứa cháu đủ can đảm và mạnh miệng đến mức này. Giỏi.
Người đàn ông đứng ở lối ra vào nhìn Thiếu Kiệt trong khi đó Phan Thế Như bây giờ vội đứng lên nhìn ông ta thốt lên nói.
- Bố sao bố lại đến đây không phải con mới nói chuyện điện thoại với bố xong sao?
- Con bé này làm sao mà bằng được chứ. Con nói chuyện qua điện thoại làm sao bằng gặp mặt trực tiếp. Với lại bố cũng muốn xem thằng cháu của ông ấy giỏi đến mức nào mà chưa chi hắn đã khoe khoan ra mặt.
Thiếu Kiệt nhìn người đàn ông đánh giá một chút bởi vì nếu theo lời của Phan Thế Như thì người đàn ông này sẽ là đối tượng đứng sau chống lưng cho Bách Quân trên thương trường. Đã có một chỗ đứng như vậy chắc chắn ông ta phải có chức quyền không thua kém gì Tống Quân.
- Nói ra vậy ông là bố của Phan Thế Như với Bách Quân. Thế mà tôi tưởng ông già nào đến phá rồi chuyện của mình nữa chứ.
- Xem ra cậu nhóc khá giống với lão già kia nói không nể nang ai cả. Nhưng mà cậu cũng có kêu ngạo của mình không ít đi. Lão gia ta tên Phan Thế Anh. Nếu như hôm nay cậu có thể trả lời một số câu hỏi cần thiết của tôi cho dù cậu có muốn gọi tôi như thế nào cũng được
Trước thái độ của Thiếu Kiệt bố của Phan Thế Nhu cũng không có vẻ gì khó chịu chỉ cười cười bước đến bên bàn của phòng khách ngồi xuống trước mặt của Thiếu Kiệt đem từng lời nói ra một phong thái như đùa cợt.
- Tôi gọi cậu Tống Long đi. Cậu nói xem làm sao cậu có thể nhờ con gái tôi tác động vào việc của Mã Hóa Đằng để bắt hắn ta trong khi đó. Nếu như những lời cậu nói là đã tính đến thế lực sau lưng của nó. Điều nào cho cậu chắc rằng tôi có thể làm được việc này. Nếu nhớ không lầm cậu đặt chân tới đây cũng không bao lâu. Tống Quân chắc chắn sẽ không nói tôi và Phan Thế Như có mối quan hệ như thế nào. Cậu Trả lời sao đây.
Thiếu Kiệt ung dung rót một tách trà mời vào ly mình rồi đưa cho Thi Lang đứng gần đó ra hiệu cho ông ta đi lấy giúp mình một ấm trà mới.
- Vấn đề này ông muốn biết sao. Tôi thấy thật sự câu hỏi của ông đưa ra hơi bị phí rồi đấy. Không nói đến vấn đề nhạy cảm chỉ là câu hỏi này nếu như một người chịu khó suy nghĩ quan sát một chút cũng có thể nhận thấy. Vậy mà ông lại đi hỏi điều này có hơi phi lý một chút.
- Ô nói vậy ông lão này xem như phí mất một câu hỏi rồi. Nhưng nếu đã câu trả lời đơn giản tại sao cậu lại vòng vo như thế làm gì cứ trả lời trực tiếp có phải hơn không. Ông lão đây thật sự muốn biết đấy.
Thấy Thiếu Kiệt vòng vo không đưa ra câu trả lời cho mình. Phan Thế Anh cũng cười đáp lại một cách đầy tò mò như muốn hiểu sự thật. Bởi ông không nghĩ rằng Phan Thế Như có thể nói ra lai lịch của ông cho Thiếu Kiệt biết. Có chăn trong mắt ông thằng nhóc này thật sự chỉ đoán mò như đúng.
- Vậy tôi sẽ nói cho ông biết có nhiều điểm khiên tôi ngộ ra được rằng ở sau lưng Phan Thế Như có người chống lưng về tài chính rất lớn đấy. Thứ nhất bà ấy có thể hiểu được những cách sắp xếp của tôi về vấn đề kinh doanh, Suy nghĩ của bà ấy không gói gọn trong cái gọi là lợi ích của việc kinh doanh mà là tính toàn toàn bộ cục diện tài chính cần thiết. Một người phụ nữ nếu không tiếp xúc thương xuyên thì sẽ không suy nghĩ được đến vấn đề đó, Họ chỉ hiểu rằng tiền làm ra tiền càng nhiều càng tốt không nhìn tới cục diện của các bên như bà ấy đâu. Sơ hở này là việc thứ nhất.
Phan Thế Như nghe Thiếu Kiệt nói chuyện với bố mình về những nhận xét của hắn đối với bà. Bởi những điều Thiếu Kiệt nói đến cả bàn thân Phan Thế Như cũng không nghĩ đến điều này. Mọi thứ bà làm đều dựa theo quán tính của mình mà không hề biết trong đó đem lại toàn bộ lai lịch cần thiết cho người sau lưng bà.
Nhưng bà chợt nhận thấy điều này cũng không hoàn toàn đúng. Vì ở cấp độ những người trong gia tộc như bà phụ nữ tiếp xúc với vấn đề này quá nhiều.
- Không đúng với những thứ này không nói lên được điều gì. Phải có điều gì đó cậu tin chắc rằng Bố tôi có thể làm được việc liên quan nên mới chắc chắn đưa người vào cái kế hoạch của cậu.
- Đúng nó chỉ được một phần nào thôi. Còn những điều khác nữa tôi sẽ bóc ra từng cái từng cái cho bà và với bố mình biết. Điều thứ hai bà sơ hở một người phụ nữ trong một gia đình quân nhân hôn nhân thông gia để nối liền quan hệ không lạ nhưng lạ ở chỗ Tông Vũ ông ta không làm nên trò trống gì. Vậy tại sao hai người kia không đối phó với hắn mà để hắn có thể ung dung như vậy. Không nói chắc ông phải hiểu chứ Phan Thế Anh.
Thiếu Kiệt nhìn thẳng vào Phan Thế Anh nói ra lời này cũng không nhằm mục đích gì. Bởi hắn biết ông ta sẽ có câu trả lời không những thế ông ta là người hiểu rõ hơn hết vấn đề này.
- Đúng vậy! Họ sợ tôi. Vì Tống Vũ là con rể nên họ không dám làm gì nó. Họ cần có tài chính để duy trì và phát triển quân đội còn tôi là người đồng ý phê duyệt điều đó nếu không có Phan Thế Như làm vợ của Tống Vũ bố cậu thì hắn chắc chăn sẽ không ra hồn gì. Sai lầm của tôi là để cho con gái mình lấy một thằng nhóc như thế. Nhưng đây lại là điều bắt buộc nếu không gia đình tôi cũng không yên khí nằm giữa một số thế lực cần thiết. Tiền luôn đi cũng quân vấn đề này ai cũng hiểu không chỉ mình cậu biết.
Phan Thế Như im lặng dù cho giờ bà có nói gì đi nữa thì chung sống với Tống Vũ bao nhiêu năm nay không có cảm tình ban đầu nhưng cũng thành tình cảm vợ chồng lâu dài.
- Nhưng nếu như thế cậu cũng không thể nghĩ đến bố tôi có thể cho cậu được những hổ trợ cần thiết ở lĩnh vực kinh tế tài chính. Cậu làm sao mà biết được vấn đề này. Tôi không nói Tống Vũ không nói. Đâu ai nói cho cậu biết. Suy luận của cậu có sắc bén tới đâu cũng sẽ không thể nào biết được điều này cậu làm cách nào mà biết chứ.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu đối với những gì diễn ra nếu nói hắn có thể suy luận ra được hết những vấn đề này thì Thiếu Kiệt hắn bỗng chốc hóa thánh không cần làm gì chỉ cần suy đoán có thể mở một bàn bói toán cần thiết kiếm cơm qua ngày.
- Tôi không biết. Nhưng chính bà đã nói cho tôi biết nếu không phải bà vội vàng muốn có sự hỗ trợ tài chính cho Bách Quân bà cũng không bại lộ việc này. Bà nhớ không bà đề nghị một vấn đề liên quan rất lớn. Trong khi đó bà hoàn toàn không có gì hết để tôi tin tưởng chỉ dựa vào một việc là bà sẽ có hổ trợ khi cần. Đưa một vấn đề đặt lên bàn cần nhắc. Nếu có thể tôi sẽ quyết định không đầu tư cũng không có giao kèo gì với bà. Nhưng ở đây lại có một việc đáng chú ý. Bà biết tôi đến đây vì mục đích kinh doanh là chính. Khi bà biết tôi có tiền muốn kiếm tiền. Thì mọi thứ đơn giản hơn. Tôi cần cái gì thì ai cũng hiểu một chính sách đủ để tôi có thể kiếm tiền. Còn bà có thể thông qua bố mình làm được việc này bởi ông thấy có lỗi với bà khi để bà cưới Tống Vũ tôi nói không khác mấy so với suy nghĩ của bà lúc đó chứ.
Phan Thế Như bây giờ trầm ngâm một lúc thật lâu bà không đáp lại lời của Thiếu Kiệt. Bởi khác chính xác với những suy nghĩ của bà khi thương lượng với Thiếu Kiệt về việc giúp đỡ tống quân. Bà không có tài chính nhưng bà có thể tác động vào việc làm ra một đề xuất cần thiết có lợi cho Thiếu Kiệt.
Với Phan Thế Anh bố mình bà hiểu ông luôn cảm thấy có lỗi với bà khi để bà lấy Tống Vũ. Việc bà ủng hộ anh mình Phan Thế Anh cho dù không muốn nhưng lại phải nhượng bộ đứa con gái mà mình đã làm thiệt thòi trong cuộc sống hôn nhân của chính nó. Cũng bởi vì thế mà mọi ý kiến của bà đưa ra Phan Thế Anh đều làm ra một kết quả gần như là đồng ý.
- Đúng là lão già kia nói không sai. Cậu hơn xa mấy đứa ở nhà họ Tống rất nhiều. Tầm nhìn lẫn cả bố cục từng cái quan sát và cử chỉ đều có thể để cậu biết được nhược điểm của đối thủ là gì. Xem ra cậu lăn lộn tốt hơn bố cậu Tống Vũ nhiều. Nhưng lần này cậu chơi hơi lớn rồi đấy. Dù là mượn bóng tôi để áp chế Mã Hóa Đằng nhưng cậu lại làm thiệt hại không nhỏ đến kinh tế tài chính của Thẩm Quyến. Cậu nên biết quyết định của cậu hôm nay buộc các nhà đầu tư sau này phải suy nghĩ khi đầu tư vào mãnh đất này rất nhiều. Cậu hiểu điều đó chứ.
Phan Thế Anh nhìn Thiếu Kiệt chằm chằm nói ra suy nghĩ của mình. Ông không muốn đề cập tới chuyện con gái mình là điều quá rõ ràng vết thương đã lành không ai muốn nó lại bị thương thêm lần nữa. Thiếu Kiệt đưa ra những lời nói chứng minh cho suy nghĩ của hắn ông cũng không thể nói được gì Chỉ còn cách đưa câu chuyện về một hướng khác thay đổi đi diện mạo của buổi trò chuyện này.
- Biết nhưng đó không phải do ông, cũng không phải do chính sách không đúng. Chỉ bản thân con người của Mã Hóa Đằng mà thôi. hắn làm cho nên kinh tế của Thẩm Quyến thâm hụt không liên quan gì đến tôi nếu hắn thông minh một chút nữa thì đã không làm ra quyết định như vậy. Hắn thừa hiểu trong tay ai đó có số lượng cổ phiếu khổng lồ nhưng vẫn ra hạ sách này. Nếu hắn không ngu ngốc làm việc hoán đổi quyền biểu quyết với giá trị cổ phiếu trên sàn cũng sẽ không gây biến động. Nên nhớ những việc có người nắm giữ cổ phiếu tencent với lượng lớn Mã Hóa Đằng hiểu rõ.
- Hay! hay cho câu phải thử mới biết. Không ngờ lão già kia lại có một đứa cháu nói được những lời này. Cứ nghĩ thế hệ nhà hắn thế là xong rồi không nghĩ lại lòi ra một đứa cháu đủ can đảm và mạnh miệng đến mức này. Giỏi.
Người đàn ông đứng ở lối ra vào nhìn Thiếu Kiệt trong khi đó Phan Thế Như bây giờ vội đứng lên nhìn ông ta thốt lên nói.
- Bố sao bố lại đến đây không phải con mới nói chuyện điện thoại với bố xong sao?
- Con bé này làm sao mà bằng được chứ. Con nói chuyện qua điện thoại làm sao bằng gặp mặt trực tiếp. Với lại bố cũng muốn xem thằng cháu của ông ấy giỏi đến mức nào mà chưa chi hắn đã khoe khoan ra mặt.
Thiếu Kiệt nhìn người đàn ông đánh giá một chút bởi vì nếu theo lời của Phan Thế Như thì người đàn ông này sẽ là đối tượng đứng sau chống lưng cho Bách Quân trên thương trường. Đã có một chỗ đứng như vậy chắc chắn ông ta phải có chức quyền không thua kém gì Tống Quân.
- Nói ra vậy ông là bố của Phan Thế Như với Bách Quân. Thế mà tôi tưởng ông già nào đến phá rồi chuyện của mình nữa chứ.
- Xem ra cậu nhóc khá giống với lão già kia nói không nể nang ai cả. Nhưng mà cậu cũng có kêu ngạo của mình không ít đi. Lão gia ta tên Phan Thế Anh. Nếu như hôm nay cậu có thể trả lời một số câu hỏi cần thiết của tôi cho dù cậu có muốn gọi tôi như thế nào cũng được
Trước thái độ của Thiếu Kiệt bố của Phan Thế Nhu cũng không có vẻ gì khó chịu chỉ cười cười bước đến bên bàn của phòng khách ngồi xuống trước mặt của Thiếu Kiệt đem từng lời nói ra một phong thái như đùa cợt.
- Tôi gọi cậu Tống Long đi. Cậu nói xem làm sao cậu có thể nhờ con gái tôi tác động vào việc của Mã Hóa Đằng để bắt hắn ta trong khi đó. Nếu như những lời cậu nói là đã tính đến thế lực sau lưng của nó. Điều nào cho cậu chắc rằng tôi có thể làm được việc này. Nếu nhớ không lầm cậu đặt chân tới đây cũng không bao lâu. Tống Quân chắc chắn sẽ không nói tôi và Phan Thế Như có mối quan hệ như thế nào. Cậu Trả lời sao đây.
Thiếu Kiệt ung dung rót một tách trà mời vào ly mình rồi đưa cho Thi Lang đứng gần đó ra hiệu cho ông ta đi lấy giúp mình một ấm trà mới.
- Vấn đề này ông muốn biết sao. Tôi thấy thật sự câu hỏi của ông đưa ra hơi bị phí rồi đấy. Không nói đến vấn đề nhạy cảm chỉ là câu hỏi này nếu như một người chịu khó suy nghĩ quan sát một chút cũng có thể nhận thấy. Vậy mà ông lại đi hỏi điều này có hơi phi lý một chút.
- Ô nói vậy ông lão này xem như phí mất một câu hỏi rồi. Nhưng nếu đã câu trả lời đơn giản tại sao cậu lại vòng vo như thế làm gì cứ trả lời trực tiếp có phải hơn không. Ông lão đây thật sự muốn biết đấy.
Thấy Thiếu Kiệt vòng vo không đưa ra câu trả lời cho mình. Phan Thế Anh cũng cười đáp lại một cách đầy tò mò như muốn hiểu sự thật. Bởi ông không nghĩ rằng Phan Thế Như có thể nói ra lai lịch của ông cho Thiếu Kiệt biết. Có chăn trong mắt ông thằng nhóc này thật sự chỉ đoán mò như đúng.
- Vậy tôi sẽ nói cho ông biết có nhiều điểm khiên tôi ngộ ra được rằng ở sau lưng Phan Thế Như có người chống lưng về tài chính rất lớn đấy. Thứ nhất bà ấy có thể hiểu được những cách sắp xếp của tôi về vấn đề kinh doanh, Suy nghĩ của bà ấy không gói gọn trong cái gọi là lợi ích của việc kinh doanh mà là tính toàn toàn bộ cục diện tài chính cần thiết. Một người phụ nữ nếu không tiếp xúc thương xuyên thì sẽ không suy nghĩ được đến vấn đề đó, Họ chỉ hiểu rằng tiền làm ra tiền càng nhiều càng tốt không nhìn tới cục diện của các bên như bà ấy đâu. Sơ hở này là việc thứ nhất.
Phan Thế Như nghe Thiếu Kiệt nói chuyện với bố mình về những nhận xét của hắn đối với bà. Bởi những điều Thiếu Kiệt nói đến cả bàn thân Phan Thế Như cũng không nghĩ đến điều này. Mọi thứ bà làm đều dựa theo quán tính của mình mà không hề biết trong đó đem lại toàn bộ lai lịch cần thiết cho người sau lưng bà.
Nhưng bà chợt nhận thấy điều này cũng không hoàn toàn đúng. Vì ở cấp độ những người trong gia tộc như bà phụ nữ tiếp xúc với vấn đề này quá nhiều.
- Không đúng với những thứ này không nói lên được điều gì. Phải có điều gì đó cậu tin chắc rằng Bố tôi có thể làm được việc liên quan nên mới chắc chắn đưa người vào cái kế hoạch của cậu.
- Đúng nó chỉ được một phần nào thôi. Còn những điều khác nữa tôi sẽ bóc ra từng cái từng cái cho bà và với bố mình biết. Điều thứ hai bà sơ hở một người phụ nữ trong một gia đình quân nhân hôn nhân thông gia để nối liền quan hệ không lạ nhưng lạ ở chỗ Tông Vũ ông ta không làm nên trò trống gì. Vậy tại sao hai người kia không đối phó với hắn mà để hắn có thể ung dung như vậy. Không nói chắc ông phải hiểu chứ Phan Thế Anh.
Thiếu Kiệt nhìn thẳng vào Phan Thế Anh nói ra lời này cũng không nhằm mục đích gì. Bởi hắn biết ông ta sẽ có câu trả lời không những thế ông ta là người hiểu rõ hơn hết vấn đề này.
- Đúng vậy! Họ sợ tôi. Vì Tống Vũ là con rể nên họ không dám làm gì nó. Họ cần có tài chính để duy trì và phát triển quân đội còn tôi là người đồng ý phê duyệt điều đó nếu không có Phan Thế Như làm vợ của Tống Vũ bố cậu thì hắn chắc chăn sẽ không ra hồn gì. Sai lầm của tôi là để cho con gái mình lấy một thằng nhóc như thế. Nhưng đây lại là điều bắt buộc nếu không gia đình tôi cũng không yên khí nằm giữa một số thế lực cần thiết. Tiền luôn đi cũng quân vấn đề này ai cũng hiểu không chỉ mình cậu biết.
Phan Thế Như im lặng dù cho giờ bà có nói gì đi nữa thì chung sống với Tống Vũ bao nhiêu năm nay không có cảm tình ban đầu nhưng cũng thành tình cảm vợ chồng lâu dài.
- Nhưng nếu như thế cậu cũng không thể nghĩ đến bố tôi có thể cho cậu được những hổ trợ cần thiết ở lĩnh vực kinh tế tài chính. Cậu làm sao mà biết được vấn đề này. Tôi không nói Tống Vũ không nói. Đâu ai nói cho cậu biết. Suy luận của cậu có sắc bén tới đâu cũng sẽ không thể nào biết được điều này cậu làm cách nào mà biết chứ.
Thiếu Kiệt cũng gật đầu đối với những gì diễn ra nếu nói hắn có thể suy luận ra được hết những vấn đề này thì Thiếu Kiệt hắn bỗng chốc hóa thánh không cần làm gì chỉ cần suy đoán có thể mở một bàn bói toán cần thiết kiếm cơm qua ngày.
- Tôi không biết. Nhưng chính bà đã nói cho tôi biết nếu không phải bà vội vàng muốn có sự hỗ trợ tài chính cho Bách Quân bà cũng không bại lộ việc này. Bà nhớ không bà đề nghị một vấn đề liên quan rất lớn. Trong khi đó bà hoàn toàn không có gì hết để tôi tin tưởng chỉ dựa vào một việc là bà sẽ có hổ trợ khi cần. Đưa một vấn đề đặt lên bàn cần nhắc. Nếu có thể tôi sẽ quyết định không đầu tư cũng không có giao kèo gì với bà. Nhưng ở đây lại có một việc đáng chú ý. Bà biết tôi đến đây vì mục đích kinh doanh là chính. Khi bà biết tôi có tiền muốn kiếm tiền. Thì mọi thứ đơn giản hơn. Tôi cần cái gì thì ai cũng hiểu một chính sách đủ để tôi có thể kiếm tiền. Còn bà có thể thông qua bố mình làm được việc này bởi ông thấy có lỗi với bà khi để bà cưới Tống Vũ tôi nói không khác mấy so với suy nghĩ của bà lúc đó chứ.
Phan Thế Như bây giờ trầm ngâm một lúc thật lâu bà không đáp lại lời của Thiếu Kiệt. Bởi khác chính xác với những suy nghĩ của bà khi thương lượng với Thiếu Kiệt về việc giúp đỡ tống quân. Bà không có tài chính nhưng bà có thể tác động vào việc làm ra một đề xuất cần thiết có lợi cho Thiếu Kiệt.
Với Phan Thế Anh bố mình bà hiểu ông luôn cảm thấy có lỗi với bà khi để bà lấy Tống Vũ. Việc bà ủng hộ anh mình Phan Thế Anh cho dù không muốn nhưng lại phải nhượng bộ đứa con gái mà mình đã làm thiệt thòi trong cuộc sống hôn nhân của chính nó. Cũng bởi vì thế mà mọi ý kiến của bà đưa ra Phan Thế Anh đều làm ra một kết quả gần như là đồng ý.
- Đúng là lão già kia nói không sai. Cậu hơn xa mấy đứa ở nhà họ Tống rất nhiều. Tầm nhìn lẫn cả bố cục từng cái quan sát và cử chỉ đều có thể để cậu biết được nhược điểm của đối thủ là gì. Xem ra cậu lăn lộn tốt hơn bố cậu Tống Vũ nhiều. Nhưng lần này cậu chơi hơi lớn rồi đấy. Dù là mượn bóng tôi để áp chế Mã Hóa Đằng nhưng cậu lại làm thiệt hại không nhỏ đến kinh tế tài chính của Thẩm Quyến. Cậu nên biết quyết định của cậu hôm nay buộc các nhà đầu tư sau này phải suy nghĩ khi đầu tư vào mãnh đất này rất nhiều. Cậu hiểu điều đó chứ.
Phan Thế Anh nhìn Thiếu Kiệt chằm chằm nói ra suy nghĩ của mình. Ông không muốn đề cập tới chuyện con gái mình là điều quá rõ ràng vết thương đã lành không ai muốn nó lại bị thương thêm lần nữa. Thiếu Kiệt đưa ra những lời nói chứng minh cho suy nghĩ của hắn ông cũng không thể nói được gì Chỉ còn cách đưa câu chuyện về một hướng khác thay đổi đi diện mạo của buổi trò chuyện này.
- Biết nhưng đó không phải do ông, cũng không phải do chính sách không đúng. Chỉ bản thân con người của Mã Hóa Đằng mà thôi. hắn làm cho nên kinh tế của Thẩm Quyến thâm hụt không liên quan gì đến tôi nếu hắn thông minh một chút nữa thì đã không làm ra quyết định như vậy. Hắn thừa hiểu trong tay ai đó có số lượng cổ phiếu khổng lồ nhưng vẫn ra hạ sách này. Nếu hắn không ngu ngốc làm việc hoán đổi quyền biểu quyết với giá trị cổ phiếu trên sàn cũng sẽ không gây biến động. Nên nhớ những việc có người nắm giữ cổ phiếu tencent với lượng lớn Mã Hóa Đằng hiểu rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.