Chương 216: Tấn tâm
Diệt Thiên
25/12/2017
Trong khi các phe phái đang kiềm chế nhau dữ dội phỏng đoán về hắn.
Thiếu Kiệt đã về đến nhà Hà Vi. Chu Tường ngủ ngon lành nên Thiếu Kiệt
cũng không nói gì. Trịnh Chi lúc này mới dậy nên cũng có cảm giác ngại
bởi cô là người. Đưa ra ý kiến sẽ thức cùng mọi người để giúp Thiếu Kiệt làm thuyết trình như lại ngủ trước nhất.
- Chị xin lỗi hôm qua lại ngủ trước mọi người mất. Sáng nay dậy thì thấy em đã đi rồi.
- Đâu có sao chị! Chị cũng giúp em nhiều mà. Nói chung chuẩn bị nhiều nhưng bị phá rối, cũng không đưa ra hết được cả bài thuyết trình như thế cũng tốt. Nếu không thì lộ một chút ít thực lực rồi.
Hà Vi lúc này đi trên phòng mình xuống nhìn Thiếu Kiệt cười cười hỏi hắn
- Sao rồi buổi thuyết trình ổn không? bọn người đó làm khó nhiều không?
- Còn phải hỏi người ta đến vì mình mà lại để cho mình được thuyết trình toàn bộ ý kiến sao? Hắn không chấp nhận nhưng một người tên là Vũ Luận lại có thể đối diện với hắn phản pháo đánh mặt xem như cũng có hảo cảm. Mà người này cũng là người bên ông cậu ah?
Thiếu Kiệt vẫn không khỏi thắc mắc về Vũ Luận nên mới hỏi Hà Vi. Vì nhiều khi bên người của Hà Thúc mà hắn không biết thì không được.
- Người này mình chưa nghe bao giờ nhưng để mình hỏi ông thử xem. Vậy là cái ý tưởng của cậu họ không chấp nhận hay sao? hay là cậu vẫn cứ làm?
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói ra cái tên cô chưa nghe bao giờ nên cũng không biết nói để hỏi Hà Thúc còn tò mò về việc ý tưởng của Thiếu Kiệt ra sao.
- Nói chung là ông sở cho ông bộ không cho nên cứ làm. Vì việc này mình có lợi nhiều hơn hại. Thứ nhất quảng bá thương hiệu là một việc mới đầu có thể không ai chú ý nhưng sau này khi mô hình đi vào thành công thì lấy một tin tức quảng cáo trá hình về trường Thiên Hoa, lúc đó lại cho người công ty ý kiến về mô hình thiết bị hiện đại tại sao lại dám can đảm bỏ ra để đầu tư chuyện này đơn giản mà.
- Chuyện hậu cần cậu đã suy nghĩ luôn rồi đấy hả? Cậu định ăn chết ai nữa đây?
Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười nhìn Hà Vi và Trịnh Chi ngạc nhiên khi hắn đưa ra cả kế sách hậu bị ở phía sau.
- Thì đơn giản là mấy trường khác chứ sao? Cậu nghĩ mình chỉ lấy danh tiếng tiền thu lại được từ những học sinh sẽ ủng hộ sau này à. Đâu có được phải nhân rộng mô hình này ra mấy trường khác bắt chước làm thì phải lựa người có kinh nghiệm lắp đặt như công ty mình thôi kiếm lại chút vốn bỏ ra trước ấy mà.
Cười Cười Thiếu Kiệt nói ra hắn muốn thu lại vốn chuyện đầu tư mà hắn cảm thấy mình cần phải có lợi nên hắn mới làm.
- Làm sao cậu thu lại lợi được? mình thấy tiền đầu tư cũng chỉ có bao nhiêu đó cậu làm sao mà thu lợi? tiền bỏ ra bao nhiêu trên mặt báo đều biết hết thì lấy gì cậu thu lại lợi hả.
- Chuyện này thì đơn giản. với mấy mặt hàng điện tử chỉ cần mình chọn nhà cung cấp nào bỏ giá rẻ nhất làm hợp đồng thì để giá thị trường là được. Có gì đâu đơn giản mà không thu được lại một ít mới là chuyện lạ đấy. Báo cáo khác thực tế sẽ khác huống chi công ty tin học lại là công ty phân phối các ngành hàng điện tử cái này đơn giản nhiều.
Hai người Trịnh Chi và Hạ Vi lúc này nhìn Thiếu Kiệt cùng nhau thốt lên một câu Làm Thiếu Kiệt cũng bật cười.
- Gian Xảo. Thế mà cũng làm được!
- Không gian xảo sao kinh doanh. Thật thà quá thì cũng chết đây nên tốt nhất mình lấy lại vốn có của mình thôi thì đâu có gì phải lo.
Lúc này Hà Vi mới chợt nhớ đến điều gì mới nói với Thiếu Kiệt.
- À sáng nay mẹ câu trước khi đi dặn mình cậu lo mà cắt tóc đi đầu tóc để cả hơn hai tháng trời không cắt rồi. Nếu mà mẹ cậu về mà thấy chưa cắt tóc. Tối bà lấy dao cạo sạch đó.
Thiếu Kiệt lúc này cũng giật mình. Hắn mới lấy tay kéo tóc xuống thì gần tời xương cằm của mình nên cười cười nhìn Hà Vi nói.
- Được rồi để đi cắt tóc. Chuyện này đơn giản hôm nay xin nghỉ bù rồi đi cắt tóc về tắm cái xong leo lên giường cái một ấy mà!
Hà Vi và Trịnh Chi lúc này cũng ôm bụng cười. Hai người cũng không để ý lắm đến chuyện đầu tóc Thiếu Kiệt. Vì thấy hắn cứ xuất hiện hàng ngày. Cảm giác không có gì thay đổi nhưng lại có nhiều điểm khác biệt chỉ có Hoàng Lâm Nhu là nhận ra điều này nên mới nói Hà Vi nhắc nhở hắn.
Trịnh Chi lúc này cũng quay trở lại công việc bắt đầu trả lời những câu hỏi của trang tiếp nhận giao hàng của khách. Hà Vi mới quay trở lại lên lầu Thiếu Kiệt thấy thế cũng đi ra khỏi nhà.
Hôm nay tâm trạng hắn khá vui vì mắt Văn Hạ không phản bác được chỉ ôm cục tức mà ra về nên vừa đi hắn vừa huých sao. Từ từ thong dong ngoài đường. Đến Bên tiệm cắt tóc Thiếu Kiệt không phải đợi lâu vì giờ này chỉ có mình hắn.
Đang ngồi thả người đưa cái đầu mình cho thợ cắt tóc, hắn thấy một cậu nhóc khá quen mặt mà không biết đã gặp ở đâu rồi. Cậu nhóc đến trước mặt Thiếu Kiệt chìa ra một cọc vé số chừng mười tờ nói.
- Anh ơi mua dùm em mấy tờ vé số.
Vốn không định mua nhưng người thợ cắt tóc lúc này mới nói với thằng nhóc.
- Lại chơi bài cũ à. Cầm mười tờ đi bán hết lại lấy ra thêm hôm nay lấy mấy tờ thế cu.
Thằng nhóc cũng bĩu môi nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Anh mua dùm em đi bán hết mười tờ này em mới bán tiếp mấy số khác?
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn thằng nhóc cười cười hỏi?
- Tại sao lại bán như thế sao em không để cho người ta lựa mà mua?
- Tay em cầm không hết với lại. Mua như vậy lẻ hết vé số. Nhiều khi người ta lại không trúng cứ mua hết một số trúng nhiều hơn.
Cả Thiếu Kiệt cùng người thợ hớt tóc cũng đều cười. Thiếu Kiệt mới nói với cậu nhóc. Em ngồi đó đi, lát nữa anh hứa cắt tóc xong anh mua hết cho em, còn chút xíu nữa thôi.
- Anh nói đấy nhé! Em ngồi đợi!
Thiếu Kiệt ngồi ngay ngắn lại mới thở dài với người thợ cắt tóc nói. Có đứa con như thế mà nhiều hoàn cảnh phải để cho thằng nhóc đi bán vé số thế này cũng không thích hợp à.
- Thằng nhóc tội! bố nó trước làm lái xe khách. đi tỉnh hoài con vợ ở nhà bày đặt có kép nhí. Để lại thằng nhóc ôm hết tiền bạc đi mất. bố nó thấy thế cũng ráng mà ôm nó bươn chải mới đầu còn cho thằng nhóc đi học. Từ từ thấy công việc chạy xe không lo được cho thằng nhóc mỗi ngày ông ta mới nghĩ chạy xe đi làm các thứ mà tôi. Cái tiền án đụng xe chết người thì chẳng công ty nào nhận phụ hồ thì phải theo công trình nên ông ta mới đi bán vé số nuôi con. Nhưng mà ông trời cũng chẳng thương người mới mấy tháng nay ổng phải ở nhà, vì bị bọn giang hồ đòi nợ đánh. Con vợ mượn tiền đâu đó giờ trốn mất để cho thằng chồng ôm. Nhìn cảnh này hên là vợ chú không như thế không thì chém chết cho rồi.
Thiếu Kiệt lúc này nhíu mày. Cái chuyện này hắn hình như nghe ở đâu rồi mà không thể nhớ ra được mà mình đã được nghe ai kể. Thanh toán tiền xong, thấy cậu nhóc cầm tờ báo của người thợ để cho khách ngồi đợi xem đọc. Thiếu Kiệt xoa đầu hỏi
- Em thích đọc báo lắm à? năm nay em bao nhiêu tuổi?
- Em tên Tấn Phúc năm nay 8 tuổi? em thích đọc báo tại em vẫn còn muốn đi học đợi
cho ba khỏe lại rồi thì ba cho em đi học.
Giật mình bây giờ Thiếu Kiệt biết được hắn đã gặp thằng nhóc này ở đâu rồi. Ở tiền kiếp bố con hai người bán nước ở trước công trường hắn làm việc, thấy thằng nhóc ham học có mấy lần Thiếu Kiệt vẫn thường xuyên chỉ bài cho thằng nhóc. Giờ hắn mới nhớ ra nên gấp hỏi.- em anh hỏi bố em phải tên Tấn Tâm không? anh hình như biết bố em?
Thằng nhóc lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt ngạc nhiên hỏi,
- Anh biết bố em? Sao em chưa gặp anh bao giờ?
- Chuyện này em không cần biết đâu! Được rồi anh mua hết vé số của em hôm nay. Còn bao nhiêu vé thì đưa anh dẫn anh về nhà thăm bố em nào.
Cậu nhóc mới lấy trong cái túi trước ngực ra một cọc dày vé số đưa cho Thiếu Kiệt nói.
- Em còn 80 vé tờ. Anh mua hết nhé. Rồi em dẫn anh đi gặp bố.
- Được rồi em đưa đây. nè 500 đủ nhé. Giờ dẫn anh về nhà nào?
Thằng nhóc lúc này lục lục trong cái túi lúc này đưa lại cho Thiếu Kiệt tờ một trăm nói.
- Tiền dư của anh này! Giờ để em dẫn anh về gặp bố.
Thiếu Kiệt cũng cười thằng nhóc này từ nhỏ đã vậy hèn gì mỗi lần hắn dạy học cho thằng nhóc nó đều lấy nước cho Thiếu Kiệt uống mà không lấy tiền. Cái này vốn là bản tính không muốn Thiếu nợ người nào. Có vẻ như cũng từ những người đòi nợ mẹ hắn đánh Tấn Tâm, làm cho thằng nhóc có tâm lý như vậy.
Thằng nhóc vui mừng đi cùng Thiếu Kiệt hỏi các thứ liên quan tại sao lại biết bố hắn, rồi còn những thứ như tại sao Thiếu Kiệt lại có nhiều tiền như thế. Làm Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười khổ.
Qua mấy con phố Thiếu Kiệt theo chân Tân Phát đến một dãy phòng trọ lụp xụp bên ngoài giăng đầy đồ đạc của người ở trọ đang phơi. Tân Phát lúc này đến ngay một căn phòng cởi dép ra nói vào trong.
- Bố ơi! Bố có khách!
Nhìn căn phòng với cánh cửa tôn! cửa sổ được dán bởi những tờ báo quảng cáo. trong góc nhà một cái nồi cơm điện và một cái bếp gas chén bát dùng hàng ngày và nhà vệ sinh.
Thiếu Kiệt thở dài bước đến bên cửa phòng nhìn vào thì thấy Tân Phát đang dìu bố hắn ngồi dậy trên người còn có nhiều vết bầm tím. Hai bố con nằm ngủ ở cái chiếu bằng những mảnh gỗ nhỏ ghép lại, một ít gối và mền để xung quanh. Quần áo được để trong hai cái túi xách một số thì treo trên sợi dây thép mắt trong góc.
- Chào anh Tân Tâm hôm nay vô tình gặp cậu bé tôi biết được hoàn cảnh của anh mà đến thăm.
- Cậu là! Tôi hình như không biết cậu!
Thiếu Kiệt lúc này cũng ngồi xuống trước mặt hai bố con. Lắc đầu nói.
- Anh không biết tôi là thật nhưng tôi biết anh là không giả. Tôi nghĩ từ khi bị đánh đến nay anh chưa đi khám bệnh bao giờ nhỉ.
- Cậu cũng thấy rồi đó nhà cơm lo còn không xong! Thì lấy đâu tiền mà để tôi đi khám, việc học của thằng Phát tôi còn không lo được thì nói gì đến lo tiền khám bệnh.
Tấn Tâm cũng thở nhẹ cùng với những cái ho đi kèm khi nói chuyện với Thiếu Kiệt. Hắn không hiểu cậu Thiếu Niên này là ai nhưng với dáng vẻ của cậu ta thì không phải là người xấu. Nên cũng trả lời thật tình.
- Tôi nghĩ anh vẫn muốn cho Bé Phát lại được đi học đi. Nhưng anh như thế này thì sao mà lo cho thằng bé lâu dài được. Sức khỏe không có. Nếu anh gục xuống ai là người sẽ lo cho bé Phát đây để nó một mình à?
- Cậu nói thì tôi cũng biết, nhưng nhà còn nay lo bữa này, mai lo bữa kia, tôi chưa khỏe được thì làm sao mà tính được đến những chuyện khác. Con Vợ tôi nó đã như vậy tôi giờ cũng không biết làm sao. Thà nói tôi giàu có đi làm không thường xuyên về nhà nó sanh tật thì tôi không nói đằng này.
Tấn Tâm thấy Thiếu Kiệt quan tâm cũng không ngại bởi chuyện này không phải hay ho gì nhưng mà ai cũng có thể biết được. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng quát.
- Thằng Tâm đâu. Tiền của ông mày chừng nào mày trả hả thằng chó. Con vợ mày theo trai mày quỵt nợ à? ra đây mày.
Tấn Phát lúc này ôm bố mình. Trên mắt hiện lên vẻ hoảng sợ thật sự. Thiếu Kiệt lúc này mới cau mày. Sợ Thiếu Kiệt bị những người đến đòi nợ mình động tay động chân nên Tấn Tâm mới nói với hắn
- Đấy cậu thấy không bọn nó ngày nào cũng tới! Chuyện này không liên quan tới cậu đâu bọn chúng đến tìm tôi cậu đừng can thiệp mắc công lại chỉ rước họa vào thân.
Bỗng nhiên lúc này Tấn Phát mới nhào qua ôm Thiếu Kiệt hai mắt đỏ hoe nói.
- Anh Kiệt! Anh Kiệt anh có tiền trả giúp cho bố con em đi sau này em bán vé số trả lại cho anh sau. Em không muốn thấy những người này đến đây nữa.
Thiếu Kiệt lúc này cũng mỉm cười nhìn Tấn Phát xoa đầu nhỏ nhẹ nói.
- Em yên tâm chuyện này anh sẽ giải quyết giúp cho em. Cứ ở trong nhà với bố là được. Chuyện này Anh Tâm cứ để tôi lo. Nếu không có tôi thì bọn chúng muốn làm gì thì làm nhưng giờ thì không có chuyện đó đâu.
- Cậu...!
Thấy Thiếu Kiệt đứng lên tay nắm lại Tân Tâm định ngăn Thiếu Kiệt lại. Nhưng cơn ho lại đến làm hắn không nói ra lời được.
- Thằng nào làm ồn ào vậy? Muốn chết à!
Thiếu Kiệt lúc này từ trong Phòng quát lớn ra phía bên ngoài. Hắn đi từ trong phòng ra làm cho mấy người bên ngoài cũng giật mình. Vì họ thường tới đây cứ vài ba hôm lại đến. Hôm nay lại có người đứng ra quát nạt bọn hắn lại là từ nhà Tấn Tâm vọng ra.
- Thằng nào giỏi thì bước ra đây ông đây đến đòi nợ! Thằng nào không liên quan thì biến!
- Có vẻ như tụi bây muốn chết nhiều hơn nhỉ? Hôm nay tao ở đây thằng nào dám đụng thử hai người trong phòng thử xem.
Thấy Thiếu Kiệt còn nhỏ tuổi mà khẩu khí không nhỏ một thằng trong đó cũng nhíu mày. Bởi Thiếu Kiệt thật sự đang dùng giọng điệu của dân anh chị nói chuyện mới nhưng người mình nên mới nói.
- Này người anh em! mọi người đều lăn lộn cả? bọn này cũng muốn đòi tiền con vợ nó thiếu thôi. Nếu anh em hiểu được thì đừng làm mất mặt nhau như thế.
- Con mẹ tụi mày! mày vừa nói gì? Tao nghe không rõ đấy. Đã con đàn bà kia bỏ hai bố con. Bọn mày ngu cho mượn tiền thì bọn mày chịu. Lại đem chuyện này đổ lên người không liên quan. Xem ra đói bụng ăn quàng à.
Thiếu Kiệt cũng không nể nang gì bọn người trước mặt bởi hắn có đủ sức để chơi chết bọn này nên mới dám ra mặt với phần hắn thấy nhiều vết thương trên người Tần Tâm là do vết thương cũ, chồng lên vết thương mới. Nên mới phải ra tình trạng này nên cũng tức giận.
- Này người anh em bọn này nể mặt nhau thế. Chú mày muốn sao nữa đây ai cũng vì chén cơm của mình thôi. Anh không biết chú mày ở đâu đến, như xem vào chuyện này như vậy là không được rồi. Tiền bọn anh nhất định phải lấy về, có trách thì trách nó tại sao lấy một con đàn bà như thế.
Thấy Thiếu Kiệt một người lại dám nói chuyện với nhóm ba người bọn mình như thế. Nhìn qua cũng không phải là một thành niên bình thường. Nên những người ở đây cũng chưa biết Thiếu Kiệt là ai nhiều khi ra tay lại gặp người của chỗ này nữa lúc đó phát sinh chuyện lớn họ thật sự không chịu nổi.
- Chị xin lỗi hôm qua lại ngủ trước mọi người mất. Sáng nay dậy thì thấy em đã đi rồi.
- Đâu có sao chị! Chị cũng giúp em nhiều mà. Nói chung chuẩn bị nhiều nhưng bị phá rối, cũng không đưa ra hết được cả bài thuyết trình như thế cũng tốt. Nếu không thì lộ một chút ít thực lực rồi.
Hà Vi lúc này đi trên phòng mình xuống nhìn Thiếu Kiệt cười cười hỏi hắn
- Sao rồi buổi thuyết trình ổn không? bọn người đó làm khó nhiều không?
- Còn phải hỏi người ta đến vì mình mà lại để cho mình được thuyết trình toàn bộ ý kiến sao? Hắn không chấp nhận nhưng một người tên là Vũ Luận lại có thể đối diện với hắn phản pháo đánh mặt xem như cũng có hảo cảm. Mà người này cũng là người bên ông cậu ah?
Thiếu Kiệt vẫn không khỏi thắc mắc về Vũ Luận nên mới hỏi Hà Vi. Vì nhiều khi bên người của Hà Thúc mà hắn không biết thì không được.
- Người này mình chưa nghe bao giờ nhưng để mình hỏi ông thử xem. Vậy là cái ý tưởng của cậu họ không chấp nhận hay sao? hay là cậu vẫn cứ làm?
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói ra cái tên cô chưa nghe bao giờ nên cũng không biết nói để hỏi Hà Thúc còn tò mò về việc ý tưởng của Thiếu Kiệt ra sao.
- Nói chung là ông sở cho ông bộ không cho nên cứ làm. Vì việc này mình có lợi nhiều hơn hại. Thứ nhất quảng bá thương hiệu là một việc mới đầu có thể không ai chú ý nhưng sau này khi mô hình đi vào thành công thì lấy một tin tức quảng cáo trá hình về trường Thiên Hoa, lúc đó lại cho người công ty ý kiến về mô hình thiết bị hiện đại tại sao lại dám can đảm bỏ ra để đầu tư chuyện này đơn giản mà.
- Chuyện hậu cần cậu đã suy nghĩ luôn rồi đấy hả? Cậu định ăn chết ai nữa đây?
Thiếu Kiệt lúc này cũng cười cười nhìn Hà Vi và Trịnh Chi ngạc nhiên khi hắn đưa ra cả kế sách hậu bị ở phía sau.
- Thì đơn giản là mấy trường khác chứ sao? Cậu nghĩ mình chỉ lấy danh tiếng tiền thu lại được từ những học sinh sẽ ủng hộ sau này à. Đâu có được phải nhân rộng mô hình này ra mấy trường khác bắt chước làm thì phải lựa người có kinh nghiệm lắp đặt như công ty mình thôi kiếm lại chút vốn bỏ ra trước ấy mà.
Cười Cười Thiếu Kiệt nói ra hắn muốn thu lại vốn chuyện đầu tư mà hắn cảm thấy mình cần phải có lợi nên hắn mới làm.
- Làm sao cậu thu lại lợi được? mình thấy tiền đầu tư cũng chỉ có bao nhiêu đó cậu làm sao mà thu lợi? tiền bỏ ra bao nhiêu trên mặt báo đều biết hết thì lấy gì cậu thu lại lợi hả.
- Chuyện này thì đơn giản. với mấy mặt hàng điện tử chỉ cần mình chọn nhà cung cấp nào bỏ giá rẻ nhất làm hợp đồng thì để giá thị trường là được. Có gì đâu đơn giản mà không thu được lại một ít mới là chuyện lạ đấy. Báo cáo khác thực tế sẽ khác huống chi công ty tin học lại là công ty phân phối các ngành hàng điện tử cái này đơn giản nhiều.
Hai người Trịnh Chi và Hạ Vi lúc này nhìn Thiếu Kiệt cùng nhau thốt lên một câu Làm Thiếu Kiệt cũng bật cười.
- Gian Xảo. Thế mà cũng làm được!
- Không gian xảo sao kinh doanh. Thật thà quá thì cũng chết đây nên tốt nhất mình lấy lại vốn có của mình thôi thì đâu có gì phải lo.
Lúc này Hà Vi mới chợt nhớ đến điều gì mới nói với Thiếu Kiệt.
- À sáng nay mẹ câu trước khi đi dặn mình cậu lo mà cắt tóc đi đầu tóc để cả hơn hai tháng trời không cắt rồi. Nếu mà mẹ cậu về mà thấy chưa cắt tóc. Tối bà lấy dao cạo sạch đó.
Thiếu Kiệt lúc này cũng giật mình. Hắn mới lấy tay kéo tóc xuống thì gần tời xương cằm của mình nên cười cười nhìn Hà Vi nói.
- Được rồi để đi cắt tóc. Chuyện này đơn giản hôm nay xin nghỉ bù rồi đi cắt tóc về tắm cái xong leo lên giường cái một ấy mà!
Hà Vi và Trịnh Chi lúc này cũng ôm bụng cười. Hai người cũng không để ý lắm đến chuyện đầu tóc Thiếu Kiệt. Vì thấy hắn cứ xuất hiện hàng ngày. Cảm giác không có gì thay đổi nhưng lại có nhiều điểm khác biệt chỉ có Hoàng Lâm Nhu là nhận ra điều này nên mới nói Hà Vi nhắc nhở hắn.
Trịnh Chi lúc này cũng quay trở lại công việc bắt đầu trả lời những câu hỏi của trang tiếp nhận giao hàng của khách. Hà Vi mới quay trở lại lên lầu Thiếu Kiệt thấy thế cũng đi ra khỏi nhà.
Hôm nay tâm trạng hắn khá vui vì mắt Văn Hạ không phản bác được chỉ ôm cục tức mà ra về nên vừa đi hắn vừa huých sao. Từ từ thong dong ngoài đường. Đến Bên tiệm cắt tóc Thiếu Kiệt không phải đợi lâu vì giờ này chỉ có mình hắn.
Đang ngồi thả người đưa cái đầu mình cho thợ cắt tóc, hắn thấy một cậu nhóc khá quen mặt mà không biết đã gặp ở đâu rồi. Cậu nhóc đến trước mặt Thiếu Kiệt chìa ra một cọc vé số chừng mười tờ nói.
- Anh ơi mua dùm em mấy tờ vé số.
Vốn không định mua nhưng người thợ cắt tóc lúc này mới nói với thằng nhóc.
- Lại chơi bài cũ à. Cầm mười tờ đi bán hết lại lấy ra thêm hôm nay lấy mấy tờ thế cu.
Thằng nhóc cũng bĩu môi nhìn Thiếu Kiệt nói.
- Anh mua dùm em đi bán hết mười tờ này em mới bán tiếp mấy số khác?
Thiếu Kiệt lúc này cũng nhìn thằng nhóc cười cười hỏi?
- Tại sao lại bán như thế sao em không để cho người ta lựa mà mua?
- Tay em cầm không hết với lại. Mua như vậy lẻ hết vé số. Nhiều khi người ta lại không trúng cứ mua hết một số trúng nhiều hơn.
Cả Thiếu Kiệt cùng người thợ hớt tóc cũng đều cười. Thiếu Kiệt mới nói với cậu nhóc. Em ngồi đó đi, lát nữa anh hứa cắt tóc xong anh mua hết cho em, còn chút xíu nữa thôi.
- Anh nói đấy nhé! Em ngồi đợi!
Thiếu Kiệt ngồi ngay ngắn lại mới thở dài với người thợ cắt tóc nói. Có đứa con như thế mà nhiều hoàn cảnh phải để cho thằng nhóc đi bán vé số thế này cũng không thích hợp à.
- Thằng nhóc tội! bố nó trước làm lái xe khách. đi tỉnh hoài con vợ ở nhà bày đặt có kép nhí. Để lại thằng nhóc ôm hết tiền bạc đi mất. bố nó thấy thế cũng ráng mà ôm nó bươn chải mới đầu còn cho thằng nhóc đi học. Từ từ thấy công việc chạy xe không lo được cho thằng nhóc mỗi ngày ông ta mới nghĩ chạy xe đi làm các thứ mà tôi. Cái tiền án đụng xe chết người thì chẳng công ty nào nhận phụ hồ thì phải theo công trình nên ông ta mới đi bán vé số nuôi con. Nhưng mà ông trời cũng chẳng thương người mới mấy tháng nay ổng phải ở nhà, vì bị bọn giang hồ đòi nợ đánh. Con vợ mượn tiền đâu đó giờ trốn mất để cho thằng chồng ôm. Nhìn cảnh này hên là vợ chú không như thế không thì chém chết cho rồi.
Thiếu Kiệt lúc này nhíu mày. Cái chuyện này hắn hình như nghe ở đâu rồi mà không thể nhớ ra được mà mình đã được nghe ai kể. Thanh toán tiền xong, thấy cậu nhóc cầm tờ báo của người thợ để cho khách ngồi đợi xem đọc. Thiếu Kiệt xoa đầu hỏi
- Em thích đọc báo lắm à? năm nay em bao nhiêu tuổi?
- Em tên Tấn Phúc năm nay 8 tuổi? em thích đọc báo tại em vẫn còn muốn đi học đợi
cho ba khỏe lại rồi thì ba cho em đi học.
Giật mình bây giờ Thiếu Kiệt biết được hắn đã gặp thằng nhóc này ở đâu rồi. Ở tiền kiếp bố con hai người bán nước ở trước công trường hắn làm việc, thấy thằng nhóc ham học có mấy lần Thiếu Kiệt vẫn thường xuyên chỉ bài cho thằng nhóc. Giờ hắn mới nhớ ra nên gấp hỏi.- em anh hỏi bố em phải tên Tấn Tâm không? anh hình như biết bố em?
Thằng nhóc lúc này cũng nhìn Thiếu Kiệt ngạc nhiên hỏi,
- Anh biết bố em? Sao em chưa gặp anh bao giờ?
- Chuyện này em không cần biết đâu! Được rồi anh mua hết vé số của em hôm nay. Còn bao nhiêu vé thì đưa anh dẫn anh về nhà thăm bố em nào.
Cậu nhóc mới lấy trong cái túi trước ngực ra một cọc dày vé số đưa cho Thiếu Kiệt nói.
- Em còn 80 vé tờ. Anh mua hết nhé. Rồi em dẫn anh đi gặp bố.
- Được rồi em đưa đây. nè 500 đủ nhé. Giờ dẫn anh về nhà nào?
Thằng nhóc lúc này lục lục trong cái túi lúc này đưa lại cho Thiếu Kiệt tờ một trăm nói.
- Tiền dư của anh này! Giờ để em dẫn anh về gặp bố.
Thiếu Kiệt cũng cười thằng nhóc này từ nhỏ đã vậy hèn gì mỗi lần hắn dạy học cho thằng nhóc nó đều lấy nước cho Thiếu Kiệt uống mà không lấy tiền. Cái này vốn là bản tính không muốn Thiếu nợ người nào. Có vẻ như cũng từ những người đòi nợ mẹ hắn đánh Tấn Tâm, làm cho thằng nhóc có tâm lý như vậy.
Thằng nhóc vui mừng đi cùng Thiếu Kiệt hỏi các thứ liên quan tại sao lại biết bố hắn, rồi còn những thứ như tại sao Thiếu Kiệt lại có nhiều tiền như thế. Làm Thiếu Kiệt cũng chỉ biết cười khổ.
Qua mấy con phố Thiếu Kiệt theo chân Tân Phát đến một dãy phòng trọ lụp xụp bên ngoài giăng đầy đồ đạc của người ở trọ đang phơi. Tân Phát lúc này đến ngay một căn phòng cởi dép ra nói vào trong.
- Bố ơi! Bố có khách!
Nhìn căn phòng với cánh cửa tôn! cửa sổ được dán bởi những tờ báo quảng cáo. trong góc nhà một cái nồi cơm điện và một cái bếp gas chén bát dùng hàng ngày và nhà vệ sinh.
Thiếu Kiệt thở dài bước đến bên cửa phòng nhìn vào thì thấy Tân Phát đang dìu bố hắn ngồi dậy trên người còn có nhiều vết bầm tím. Hai bố con nằm ngủ ở cái chiếu bằng những mảnh gỗ nhỏ ghép lại, một ít gối và mền để xung quanh. Quần áo được để trong hai cái túi xách một số thì treo trên sợi dây thép mắt trong góc.
- Chào anh Tân Tâm hôm nay vô tình gặp cậu bé tôi biết được hoàn cảnh của anh mà đến thăm.
- Cậu là! Tôi hình như không biết cậu!
Thiếu Kiệt lúc này cũng ngồi xuống trước mặt hai bố con. Lắc đầu nói.
- Anh không biết tôi là thật nhưng tôi biết anh là không giả. Tôi nghĩ từ khi bị đánh đến nay anh chưa đi khám bệnh bao giờ nhỉ.
- Cậu cũng thấy rồi đó nhà cơm lo còn không xong! Thì lấy đâu tiền mà để tôi đi khám, việc học của thằng Phát tôi còn không lo được thì nói gì đến lo tiền khám bệnh.
Tấn Tâm cũng thở nhẹ cùng với những cái ho đi kèm khi nói chuyện với Thiếu Kiệt. Hắn không hiểu cậu Thiếu Niên này là ai nhưng với dáng vẻ của cậu ta thì không phải là người xấu. Nên cũng trả lời thật tình.
- Tôi nghĩ anh vẫn muốn cho Bé Phát lại được đi học đi. Nhưng anh như thế này thì sao mà lo cho thằng bé lâu dài được. Sức khỏe không có. Nếu anh gục xuống ai là người sẽ lo cho bé Phát đây để nó một mình à?
- Cậu nói thì tôi cũng biết, nhưng nhà còn nay lo bữa này, mai lo bữa kia, tôi chưa khỏe được thì làm sao mà tính được đến những chuyện khác. Con Vợ tôi nó đã như vậy tôi giờ cũng không biết làm sao. Thà nói tôi giàu có đi làm không thường xuyên về nhà nó sanh tật thì tôi không nói đằng này.
Tấn Tâm thấy Thiếu Kiệt quan tâm cũng không ngại bởi chuyện này không phải hay ho gì nhưng mà ai cũng có thể biết được. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng quát.
- Thằng Tâm đâu. Tiền của ông mày chừng nào mày trả hả thằng chó. Con vợ mày theo trai mày quỵt nợ à? ra đây mày.
Tấn Phát lúc này ôm bố mình. Trên mắt hiện lên vẻ hoảng sợ thật sự. Thiếu Kiệt lúc này mới cau mày. Sợ Thiếu Kiệt bị những người đến đòi nợ mình động tay động chân nên Tấn Tâm mới nói với hắn
- Đấy cậu thấy không bọn nó ngày nào cũng tới! Chuyện này không liên quan tới cậu đâu bọn chúng đến tìm tôi cậu đừng can thiệp mắc công lại chỉ rước họa vào thân.
Bỗng nhiên lúc này Tấn Phát mới nhào qua ôm Thiếu Kiệt hai mắt đỏ hoe nói.
- Anh Kiệt! Anh Kiệt anh có tiền trả giúp cho bố con em đi sau này em bán vé số trả lại cho anh sau. Em không muốn thấy những người này đến đây nữa.
Thiếu Kiệt lúc này cũng mỉm cười nhìn Tấn Phát xoa đầu nhỏ nhẹ nói.
- Em yên tâm chuyện này anh sẽ giải quyết giúp cho em. Cứ ở trong nhà với bố là được. Chuyện này Anh Tâm cứ để tôi lo. Nếu không có tôi thì bọn chúng muốn làm gì thì làm nhưng giờ thì không có chuyện đó đâu.
- Cậu...!
Thấy Thiếu Kiệt đứng lên tay nắm lại Tân Tâm định ngăn Thiếu Kiệt lại. Nhưng cơn ho lại đến làm hắn không nói ra lời được.
- Thằng nào làm ồn ào vậy? Muốn chết à!
Thiếu Kiệt lúc này từ trong Phòng quát lớn ra phía bên ngoài. Hắn đi từ trong phòng ra làm cho mấy người bên ngoài cũng giật mình. Vì họ thường tới đây cứ vài ba hôm lại đến. Hôm nay lại có người đứng ra quát nạt bọn hắn lại là từ nhà Tấn Tâm vọng ra.
- Thằng nào giỏi thì bước ra đây ông đây đến đòi nợ! Thằng nào không liên quan thì biến!
- Có vẻ như tụi bây muốn chết nhiều hơn nhỉ? Hôm nay tao ở đây thằng nào dám đụng thử hai người trong phòng thử xem.
Thấy Thiếu Kiệt còn nhỏ tuổi mà khẩu khí không nhỏ một thằng trong đó cũng nhíu mày. Bởi Thiếu Kiệt thật sự đang dùng giọng điệu của dân anh chị nói chuyện mới nhưng người mình nên mới nói.
- Này người anh em! mọi người đều lăn lộn cả? bọn này cũng muốn đòi tiền con vợ nó thiếu thôi. Nếu anh em hiểu được thì đừng làm mất mặt nhau như thế.
- Con mẹ tụi mày! mày vừa nói gì? Tao nghe không rõ đấy. Đã con đàn bà kia bỏ hai bố con. Bọn mày ngu cho mượn tiền thì bọn mày chịu. Lại đem chuyện này đổ lên người không liên quan. Xem ra đói bụng ăn quàng à.
Thiếu Kiệt cũng không nể nang gì bọn người trước mặt bởi hắn có đủ sức để chơi chết bọn này nên mới dám ra mặt với phần hắn thấy nhiều vết thương trên người Tần Tâm là do vết thương cũ, chồng lên vết thương mới. Nên mới phải ra tình trạng này nên cũng tức giận.
- Này người anh em bọn này nể mặt nhau thế. Chú mày muốn sao nữa đây ai cũng vì chén cơm của mình thôi. Anh không biết chú mày ở đâu đến, như xem vào chuyện này như vậy là không được rồi. Tiền bọn anh nhất định phải lấy về, có trách thì trách nó tại sao lấy một con đàn bà như thế.
Thấy Thiếu Kiệt một người lại dám nói chuyện với nhóm ba người bọn mình như thế. Nhìn qua cũng không phải là một thành niên bình thường. Nên những người ở đây cũng chưa biết Thiếu Kiệt là ai nhiều khi ra tay lại gặp người của chỗ này nữa lúc đó phát sinh chuyện lớn họ thật sự không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.