Chương 658: Thêm Một Thân Phận
Diệt Thiên
22/11/2018
Lời nói của Ngọc Nhi làm mọi người chú ý. Thiếu Kiệt bây giờ cũng bước đến bên cạnh cô nhìn vào bộ hồ sơ cô đang cầm. Thiếu Kiệt bấy giờ cũng phải nhíu mày một chút bởi vì nội dung trong này thật sự hết sức phong phú. Hắn nhịn không được phải thốt lên nói với mẹ mình.
- Không ngờ Ngô Kỳ cũng chỉ là kẻ thế thân mấy chục năm qua. Ngô Long không phải con hắn mới ghê nhưng mà dù sao hắn cũng chết rồi nếu không thì việc này xem ra thú vị hơn nhiều.
Đám người Nhã Oanh, Hoàng Ngân với là Hoàng Lâm Nhu lần lượt được chuyền tay nhau bộ hồ sơ của Ngọc Nhi đang cầm. Vậy là khi biết mình mang thai Diệp Nhi đẫy hến cho Ngô Kỳ nhưng mà không biết bố Ngô Long là ai nhỉ.
- Cái này thật sự muốn tìm hiểu hơi bị khó. Vấn đề là Diệp Nhi bảo Ngô Long trốn qua Hoa Hạ. Cũng không nói là nơi nào chỉ bảo đem theo một vật này. Thật bó tay.
- Có Trong hồ sơ này ghi toàn là Tiếng Hoa không này Thiếu Kiệt. Anh xem nó có liên hệ gì không?
Nhã Oanh bây giờ mới lên tiếng cô đem cái bộ hồ sơ mà mình không hiểu vừa nãy đặt xuống đưa cho Thiếu Kiệt. Nhìn những tờ giấy đầy những chữ tượng hình hắn cố dịch từng chữ theo câu cú ngữ pháp của từng bộ chữ viết. Hắn im lặng âm trầm trong tay cầm lấy một cái nhẫn khá đẹp được làm bằng ngọc màu đỏ kẹp vào trong hồ sơ vừa rồi Ngọc Nhi đưa cho hắn.
Thiếu Kiệt lật từng trang từng trang cho đến trang cuối cùng Hắn hơi nhíu mày mắt thì nhìn vào bộ hồ sơ nhưng mà miệng thì lại nói.
- Hà Vi em bảo với Hà Thúc thay toàn bộ hồ sơ lý lịch của Ngô Long bằng của anh được không? Có chuyện hay lắm có thể có vài bí mật quốc gia bị bán ra thông qua các con đường từ Diệp Nhi đấy. Kể cả việc dạo gần đây có một số thương lái trung quốc làm lũng đoạn thị trường nông sản nữa.
- Cái gì anh không đùa?
Hà Vi cũng giật mình thốt lên bởi việc này nằm ngoài khả năng tiếp nhận của cô Diệp Nhi là con của một người lãnh đạo cô cũng hiểu việc này như thế nào và chắc hẳn bà ta không dính vào những việc đó mới đúng.
- Đây là toàn bộ chứng cứ! em có thể để cho người của bộ ngoại giao dịch thử sẽ hiểu. Còn vấn đề thay hồ sơ anh cho Ngô Long làm cái chứng minh nữa. Sẽ có dịp mình dùng đến đấy Ngô Long hắn may rằng chết rồi nếu không chúng ta không ngờ được đâu.
Thiếu Kiệt đưa lại bộ hồ sơ cho Hà Vi nhưng vẫn giữ lại một tờ giấy cuối cùng của bộ hồ sơ. Hoàng Ngân thấy thế cũng lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Cái gì vậy Anh Kiệt? Sao không đưa hết lại cho Hà Vi anh giữ lại làm gì.
- Phải giữ lại chứ! Bằng khoáng của một căn nhà tứ hợp viện đứng tên Ngô Long thì phải giữ lại chứ. Chắc chắn ngôi nhà này được người kia cấp cho Ngô Long muốn biết đối phương là ai thì phải có một lần đi qua bên đó mới biết được chứ.
Hà Vi nghe thế cũng gật đầu nếu Thiếu Kiệt hắn đã có chính xác cho mình những thứ cần thiết thì Hà Vi cũng không thắc mắc nhiều nữa.
- Như thế thì bảo Thanh Trúc giúp bọn mình trong chuyện này. Cô ta quen thuộc với những gì bên đó chắc chắn sẽ giúp ít được một số thứ. Dù sao thì già đình lâu năm có gốc rễ ở bên đó Thanh Trúc vẫn có tiếng nói nhất định.
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút nói ra suy nghĩ của mình trong chuyện này. Dù sao thì đối với việc trong nhóm có một người sống ở quốc gia đó vẫn có thông thuộc một chút về vấn đề trong nước xa hơn bọn họ.
- Như thế cũng được nhưng mà khi nào tới rồi hãy tính mọi người cứ đem hồ sơ hết tập trung lại tối anh sẽ xem ra một lần biết đâu có bước nào đó đột phá nữa thì tốt.
- Vậy đi em đi báo cho Ông một chút gửi đi bản fax cho ông bên đó nhận được sẽ nghĩ cách thức sau.
Hà Vi cũng không chần chờ nữa hiện tại việc Thiếu Kiệt nói vừa rồi không còn nằm trong sự kiểm soát của cô mà phải thông qua ông mình mới có thể có được đáp án chính xác về những bước đi tiếp theo.
- Thôi được rồi! Mọi người vào nhà nghỉ ngời. làm đồ ăn tối xong rồi tính tiếp trễ rồi đấy. Còn những việc liên quan khác thì ăn xong nói tiếp hoặc là ngay mai bàn bạt. Mấy đứa định nhịn đói hết hay sao.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người hiện tại trời cũng không còn sớm.
- Vâng mọi người vào nhà đi Anh muốn nói với mẹ một chút rồi vào sau.
Hoàng Lâm Nhu nghe thế cũng đợi cho mọi người đi hết vào trong nhà rồi mới hỏi.
- Sao con định hỏi mẹ điều gì. Việc của gia đình bên đó mẹ không quan tâm mấy đâu nên con đừng hỏi mẹ vấn đề gì hết và nói thật mẹ cũng không biết gì trong chuyện này.
- Không con không muốn hỏi mẹ việc đó. Con chỉ muốn hỏi là mẹ nhắm quản lý được hết những bộ phận bên kia của những công ty sắp tới hay không thôi?
Hoàng Lâm Nhu vốn mới đầu tưởng Thiếu Kiệt hỏi mình có biết chuyện gì trong này hay không nhưng hắn không phải hỏi chủ đề này cũng làm cho bà yên tâm một chút.
- Mẹ biết con hỏi vậy có ý gì. Nhưng mà con cứ yên tâm. Tuy mẹ là một người bình thường có thể chỉ là một bà chủ tiệm tạp hóa nhưng mà sau khi kinh doanh một vài tháng học thêm một chút kiến thức mẹ vẫn có thể điều hành sơ lược các công ty đó được. Còn con định làm gì với cái thân phận Ngô Long kia?
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười cười hắn nhìn lên bầu trời nỏ một nụ cười không mấy bắt mắt nói.
- Cũng không có vấn đề gì! Nếu có thêm cái thân phận này và danh chính ngôn thuận giả vờ được sự chấp nhận nữa thì con có thể làm một số chuyện. Như mẹ cũng biết có một số lượng tài sản của con được đầu tư ra nước ngoài thông qua người khác. Giờ nếu hợp thức hóa được thân phận này cùng với bối cảnh gì đó của người chưa xuất hiện. Biết đâu việc thâu tóm công ty của con có phần đơn giản hơn. Và cũng bớt được một chút phiền phức.
- Ừ con nói vậy cũng đúng quốc gia kia không phải người ngoài có thể nhúng tay vào những công ty lớn được. Hiện tại nếu Hà Thúc đồng ý thì con cứ làm mẹ ủng hộ còn những việc khác cứ để mẹ lo. Sau này con còn có những thứ quan trọng hơn phải lo hơn là những cái chuyện nhỏ nhặt này. Con nên nhớ đi con đường ra sao là con chọn mẹ chỉ ủng hộ sau lưng thôi trời sập xuống vẫn còn có mẹ bảo hộ cho con.
Hoang Lâm Nhu nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu vỗ vai Thiếu Kiệt nói với cái giọng ôn hòa mà không ai không thấy lạ. Thiếu Kiệt nghe minh nói vậy cũng gật đầu hắn không đáp cũng không muốn hỏi bà. Vì nếu một người khác nói điều này hắn sẽ nghi ngờ nhưng nếu mẹ hắn đã nói chắc chắn mẹ hắn làm được.
- Thôi đi vào nhà tắm rửa đi mấy đứa kia không biết đã làm gì với cái đống thực phẩm mẹ vừa mới mua về rồi. Nhưng mà dù sao con cũng cần phải cẩn thận một chút với người trong nhà thì có thể không sao nhưng đối với người ngoài nên đề phòng một chút không khéo mất cả chì lẫn chài đầy tiền bạc giao cho người ta mà không quản lý là không được được đâ.
- Mẹ yên tâm chuyện này con sẽ quản lý một cách tốt nhất. Thôi mẹ con mình vào nha thôi còn việc gì nữa thì tính sau.
Thiếu Kiệt trả lời lại cho Hoàng Lâm Nhu nghe thấy rồi mới cùng bà bước vào trong nhà bên ngoài màn đêm từ từ được kéo xuống không khí của cái sân vườn lúc này cũng im lặng lại như những buổi tối hắn hàng ngày.
Cách xa Lưu Minh bây giờ tại nhà Hà Thúc một ban chỉ huy lâm thời được xuất hiện. Hà Thúc bây giờ đã trở về sau một thời gian truy đuổi không có kết quả. Dù cho ông đã trở về Ngọc Châu nhưng chỉ có một vài người biết. Còn bên ngoài những quân đội vẫn đang ráo riết tìm kiếm những vùng phụ cận. Chỉ có Ngọc Châu một đội quân âm thầm len lỏi trong các ngóc ngách của các con phố các xóm nhỏ.
Họ đang tìm kiếm những thông tin cần thiết được cung cấp thông qua tình báo và những gì thu thập được. Hà Thúc đang triển khai tác chiến bố trí lực lượng theo dõi Văn Dương và túc trực chuẩn bị tình huống phát sinh cần thiết. Chỉ cần có một chú dấu hiệu về Hai người kia là ông ta lập tức phát lệnh ra tay.
- Báo cáo Thủ Trước có fax gửi từ Lưu Minh của cháu ngài. Theo yêu cầu của cô ta thì để bên bộ ngoại giao quân khu đưa người đến đây đọc văn kiện cho ngai nghe để ngài quyết định. Còn điều còn lại là cô ấy nói Thiếu Kiệt cần ngài làm thay đổi hồ sơ của Ngô Long thay bằng Thiếu Kiệt và cung cấp cho cậu ấy giấy chứng minh và các thứ khác. Cô ấy nói Ngài sẽ hiểu tại sao Thiếu Kiệt làm vậy khi để người đọc xong văn bản này.
Hà Thúc bây giờ cũng nhìn qua văn kiện chỉ thấy toàn bộ thông tin bên đó không phải là ngôn ngữ của quốc gia cũng nhíu mày một cái. Nếu thế thì hồ sơ này cũng cần p0hair có người đọc ra cho ông mới biết được nội dung thế nào.
- Đưa người bên bộ ngoại giao quân chủng qua đây đi.
- Vâng! Thủ Trưởng
Người quân nhân này đáp lại một tiếng rồi xoay lưng rời đi. Bây giờ chỉ có mỗi một mình Hà Thúc cầm trên tay bộ hồ sơ của người quân nhân kia mới đưa cho mình lật từng trang ra xem chỉ có những ký tự tượng hình không hề quen thuộc.
Vốn Hà Thúc còn định xem có trang nào được viết bằng ngôn ngữ của quốc gia không thì đọc trước. Nhưng xem ra hắn không thể có được một chút thông tin nào. Thở dài một hơi Hà Thúc mới nói thầm.
- Thật không hiểu nổi cái thằng nhóc này tại sao lại muốn thay đổi thêm một thân phận của Ngô Long làm gì cơ chứ. Chuyện này có thể làm được nhưng mà để xem hồ sơ nó nói gì nếu không thích hợp thì không cấp. Lâu lâu cũng phải từ chối nó một cái gì đó chứ. Nó thuận lợi quá cũng không được rồi.
- Không ngờ Ngô Kỳ cũng chỉ là kẻ thế thân mấy chục năm qua. Ngô Long không phải con hắn mới ghê nhưng mà dù sao hắn cũng chết rồi nếu không thì việc này xem ra thú vị hơn nhiều.
Đám người Nhã Oanh, Hoàng Ngân với là Hoàng Lâm Nhu lần lượt được chuyền tay nhau bộ hồ sơ của Ngọc Nhi đang cầm. Vậy là khi biết mình mang thai Diệp Nhi đẫy hến cho Ngô Kỳ nhưng mà không biết bố Ngô Long là ai nhỉ.
- Cái này thật sự muốn tìm hiểu hơi bị khó. Vấn đề là Diệp Nhi bảo Ngô Long trốn qua Hoa Hạ. Cũng không nói là nơi nào chỉ bảo đem theo một vật này. Thật bó tay.
- Có Trong hồ sơ này ghi toàn là Tiếng Hoa không này Thiếu Kiệt. Anh xem nó có liên hệ gì không?
Nhã Oanh bây giờ mới lên tiếng cô đem cái bộ hồ sơ mà mình không hiểu vừa nãy đặt xuống đưa cho Thiếu Kiệt. Nhìn những tờ giấy đầy những chữ tượng hình hắn cố dịch từng chữ theo câu cú ngữ pháp của từng bộ chữ viết. Hắn im lặng âm trầm trong tay cầm lấy một cái nhẫn khá đẹp được làm bằng ngọc màu đỏ kẹp vào trong hồ sơ vừa rồi Ngọc Nhi đưa cho hắn.
Thiếu Kiệt lật từng trang từng trang cho đến trang cuối cùng Hắn hơi nhíu mày mắt thì nhìn vào bộ hồ sơ nhưng mà miệng thì lại nói.
- Hà Vi em bảo với Hà Thúc thay toàn bộ hồ sơ lý lịch của Ngô Long bằng của anh được không? Có chuyện hay lắm có thể có vài bí mật quốc gia bị bán ra thông qua các con đường từ Diệp Nhi đấy. Kể cả việc dạo gần đây có một số thương lái trung quốc làm lũng đoạn thị trường nông sản nữa.
- Cái gì anh không đùa?
Hà Vi cũng giật mình thốt lên bởi việc này nằm ngoài khả năng tiếp nhận của cô Diệp Nhi là con của một người lãnh đạo cô cũng hiểu việc này như thế nào và chắc hẳn bà ta không dính vào những việc đó mới đúng.
- Đây là toàn bộ chứng cứ! em có thể để cho người của bộ ngoại giao dịch thử sẽ hiểu. Còn vấn đề thay hồ sơ anh cho Ngô Long làm cái chứng minh nữa. Sẽ có dịp mình dùng đến đấy Ngô Long hắn may rằng chết rồi nếu không chúng ta không ngờ được đâu.
Thiếu Kiệt đưa lại bộ hồ sơ cho Hà Vi nhưng vẫn giữ lại một tờ giấy cuối cùng của bộ hồ sơ. Hoàng Ngân thấy thế cũng lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Cái gì vậy Anh Kiệt? Sao không đưa hết lại cho Hà Vi anh giữ lại làm gì.
- Phải giữ lại chứ! Bằng khoáng của một căn nhà tứ hợp viện đứng tên Ngô Long thì phải giữ lại chứ. Chắc chắn ngôi nhà này được người kia cấp cho Ngô Long muốn biết đối phương là ai thì phải có một lần đi qua bên đó mới biết được chứ.
Hà Vi nghe thế cũng gật đầu nếu Thiếu Kiệt hắn đã có chính xác cho mình những thứ cần thiết thì Hà Vi cũng không thắc mắc nhiều nữa.
- Như thế thì bảo Thanh Trúc giúp bọn mình trong chuyện này. Cô ta quen thuộc với những gì bên đó chắc chắn sẽ giúp ít được một số thứ. Dù sao thì già đình lâu năm có gốc rễ ở bên đó Thanh Trúc vẫn có tiếng nói nhất định.
Ngọc Nhi suy nghĩ một chút nói ra suy nghĩ của mình trong chuyện này. Dù sao thì đối với việc trong nhóm có một người sống ở quốc gia đó vẫn có thông thuộc một chút về vấn đề trong nước xa hơn bọn họ.
- Như thế cũng được nhưng mà khi nào tới rồi hãy tính mọi người cứ đem hồ sơ hết tập trung lại tối anh sẽ xem ra một lần biết đâu có bước nào đó đột phá nữa thì tốt.
- Vậy đi em đi báo cho Ông một chút gửi đi bản fax cho ông bên đó nhận được sẽ nghĩ cách thức sau.
Hà Vi cũng không chần chờ nữa hiện tại việc Thiếu Kiệt nói vừa rồi không còn nằm trong sự kiểm soát của cô mà phải thông qua ông mình mới có thể có được đáp án chính xác về những bước đi tiếp theo.
- Thôi được rồi! Mọi người vào nhà nghỉ ngời. làm đồ ăn tối xong rồi tính tiếp trễ rồi đấy. Còn những việc liên quan khác thì ăn xong nói tiếp hoặc là ngay mai bàn bạt. Mấy đứa định nhịn đói hết hay sao.
Hoàng Lâm Nhu bây giờ cũng lên tiếng nhắc nhở mọi người hiện tại trời cũng không còn sớm.
- Vâng mọi người vào nhà đi Anh muốn nói với mẹ một chút rồi vào sau.
Hoàng Lâm Nhu nghe thế cũng đợi cho mọi người đi hết vào trong nhà rồi mới hỏi.
- Sao con định hỏi mẹ điều gì. Việc của gia đình bên đó mẹ không quan tâm mấy đâu nên con đừng hỏi mẹ vấn đề gì hết và nói thật mẹ cũng không biết gì trong chuyện này.
- Không con không muốn hỏi mẹ việc đó. Con chỉ muốn hỏi là mẹ nhắm quản lý được hết những bộ phận bên kia của những công ty sắp tới hay không thôi?
Hoàng Lâm Nhu vốn mới đầu tưởng Thiếu Kiệt hỏi mình có biết chuyện gì trong này hay không nhưng hắn không phải hỏi chủ đề này cũng làm cho bà yên tâm một chút.
- Mẹ biết con hỏi vậy có ý gì. Nhưng mà con cứ yên tâm. Tuy mẹ là một người bình thường có thể chỉ là một bà chủ tiệm tạp hóa nhưng mà sau khi kinh doanh một vài tháng học thêm một chút kiến thức mẹ vẫn có thể điều hành sơ lược các công ty đó được. Còn con định làm gì với cái thân phận Ngô Long kia?
Thiếu Kiệt bây giờ chỉ cười cười hắn nhìn lên bầu trời nỏ một nụ cười không mấy bắt mắt nói.
- Cũng không có vấn đề gì! Nếu có thêm cái thân phận này và danh chính ngôn thuận giả vờ được sự chấp nhận nữa thì con có thể làm một số chuyện. Như mẹ cũng biết có một số lượng tài sản của con được đầu tư ra nước ngoài thông qua người khác. Giờ nếu hợp thức hóa được thân phận này cùng với bối cảnh gì đó của người chưa xuất hiện. Biết đâu việc thâu tóm công ty của con có phần đơn giản hơn. Và cũng bớt được một chút phiền phức.
- Ừ con nói vậy cũng đúng quốc gia kia không phải người ngoài có thể nhúng tay vào những công ty lớn được. Hiện tại nếu Hà Thúc đồng ý thì con cứ làm mẹ ủng hộ còn những việc khác cứ để mẹ lo. Sau này con còn có những thứ quan trọng hơn phải lo hơn là những cái chuyện nhỏ nhặt này. Con nên nhớ đi con đường ra sao là con chọn mẹ chỉ ủng hộ sau lưng thôi trời sập xuống vẫn còn có mẹ bảo hộ cho con.
Hoang Lâm Nhu nhìn Thiếu Kiệt lắc đầu vỗ vai Thiếu Kiệt nói với cái giọng ôn hòa mà không ai không thấy lạ. Thiếu Kiệt nghe minh nói vậy cũng gật đầu hắn không đáp cũng không muốn hỏi bà. Vì nếu một người khác nói điều này hắn sẽ nghi ngờ nhưng nếu mẹ hắn đã nói chắc chắn mẹ hắn làm được.
- Thôi đi vào nhà tắm rửa đi mấy đứa kia không biết đã làm gì với cái đống thực phẩm mẹ vừa mới mua về rồi. Nhưng mà dù sao con cũng cần phải cẩn thận một chút với người trong nhà thì có thể không sao nhưng đối với người ngoài nên đề phòng một chút không khéo mất cả chì lẫn chài đầy tiền bạc giao cho người ta mà không quản lý là không được được đâ.
- Mẹ yên tâm chuyện này con sẽ quản lý một cách tốt nhất. Thôi mẹ con mình vào nha thôi còn việc gì nữa thì tính sau.
Thiếu Kiệt trả lời lại cho Hoàng Lâm Nhu nghe thấy rồi mới cùng bà bước vào trong nhà bên ngoài màn đêm từ từ được kéo xuống không khí của cái sân vườn lúc này cũng im lặng lại như những buổi tối hắn hàng ngày.
Cách xa Lưu Minh bây giờ tại nhà Hà Thúc một ban chỉ huy lâm thời được xuất hiện. Hà Thúc bây giờ đã trở về sau một thời gian truy đuổi không có kết quả. Dù cho ông đã trở về Ngọc Châu nhưng chỉ có một vài người biết. Còn bên ngoài những quân đội vẫn đang ráo riết tìm kiếm những vùng phụ cận. Chỉ có Ngọc Châu một đội quân âm thầm len lỏi trong các ngóc ngách của các con phố các xóm nhỏ.
Họ đang tìm kiếm những thông tin cần thiết được cung cấp thông qua tình báo và những gì thu thập được. Hà Thúc đang triển khai tác chiến bố trí lực lượng theo dõi Văn Dương và túc trực chuẩn bị tình huống phát sinh cần thiết. Chỉ cần có một chú dấu hiệu về Hai người kia là ông ta lập tức phát lệnh ra tay.
- Báo cáo Thủ Trước có fax gửi từ Lưu Minh của cháu ngài. Theo yêu cầu của cô ta thì để bên bộ ngoại giao quân khu đưa người đến đây đọc văn kiện cho ngai nghe để ngài quyết định. Còn điều còn lại là cô ấy nói Thiếu Kiệt cần ngài làm thay đổi hồ sơ của Ngô Long thay bằng Thiếu Kiệt và cung cấp cho cậu ấy giấy chứng minh và các thứ khác. Cô ấy nói Ngài sẽ hiểu tại sao Thiếu Kiệt làm vậy khi để người đọc xong văn bản này.
Hà Thúc bây giờ cũng nhìn qua văn kiện chỉ thấy toàn bộ thông tin bên đó không phải là ngôn ngữ của quốc gia cũng nhíu mày một cái. Nếu thế thì hồ sơ này cũng cần p0hair có người đọc ra cho ông mới biết được nội dung thế nào.
- Đưa người bên bộ ngoại giao quân chủng qua đây đi.
- Vâng! Thủ Trưởng
Người quân nhân này đáp lại một tiếng rồi xoay lưng rời đi. Bây giờ chỉ có mỗi một mình Hà Thúc cầm trên tay bộ hồ sơ của người quân nhân kia mới đưa cho mình lật từng trang ra xem chỉ có những ký tự tượng hình không hề quen thuộc.
Vốn Hà Thúc còn định xem có trang nào được viết bằng ngôn ngữ của quốc gia không thì đọc trước. Nhưng xem ra hắn không thể có được một chút thông tin nào. Thở dài một hơi Hà Thúc mới nói thầm.
- Thật không hiểu nổi cái thằng nhóc này tại sao lại muốn thay đổi thêm một thân phận của Ngô Long làm gì cơ chứ. Chuyện này có thể làm được nhưng mà để xem hồ sơ nó nói gì nếu không thích hợp thì không cấp. Lâu lâu cũng phải từ chối nó một cái gì đó chứ. Nó thuận lợi quá cũng không được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.