Chương 694: Thi Trước.
Diệt Thiên
22/11/2018
Thiếu Kiệt đang định nói điều gì đó nữa thì bên ngoài lúc này đám người Lý Bân và Lâm Vũ được xe đưa về. Tăng Anh Hào cũng về chung cùng lúc với họ chỉ là hắn đi một xe riêng.
Vừa bước xuống xe hắn tiếng thẳng vào nhà nơi Thiếu Kiệt đang đứng cười cười nói.
- Này! Nhiệm vụ hoàn thành giờ thì tôi đi ngủ đây mệt lắm rồi ngồi máy bay không còn phải làm mấy cái này cho cậu nữa. Thiết mấy chuyện này mệt chết người còn hơn ra trận cầm súng bắn.
Tăng Anh Hào lấy từ trong túi mình một mẩu giấy đưa cho Thiếu Kiệt. Nhìn vào bộ dáng của Tăng Anh Hào. Thiếu Kiệt chỉ cười đáp lại.
- Không dự tiệc mừng công cùng mọi người sao lại đi ngủ sớm thế
- Thôi cậu có lòng thì để lại tôi một phần là được rồi. Mệt lắm đi ngủ cái đã.
Thiếu Kiệt nhìn theo Tăng Anh Hào đi về phòng của hắn khi ở tại đây lắc đầu. Hắn cũng hiểu nếu ở một phương diện nào đó ngồi lâu trên máy bay đúng thật là khá mệt mỏi. Vừa xuống sân bay lại phải đi gặp hắn để nói chuyện cần thiết. Giờ Thiếu Kiệt ở trong nhà cũng không có ai có thể làm ảnh hưởng đến sự an toàn của hắn.
Mà một nhóm người của Vô Ảnh đã được điều đến. Tăng Anh Hào quả thật có cớ để đi ngủ.Lý Bân và Lâm Vũ bây giờ cũng vào tới trong nhà. Bên ngoài đám người trong nhóm mới về không phải mới lần đầu đến đây. Ngoài sân đã chuẩn bị sẵn bàn ghế các thứ.
Họ đem nhưng chai nước ngọt khui ra chuyền tay nhau còn gì bằng khi đi ngoài đường về thấy ngay một thùng đá ướp lạnh những chai nước ngọt chuẩn bị sẵn thanh thiếu niên nào lại không thích điều này từng tiếng kêu của việc mở nắp chai vang lên trân sân.
Lý Bân đi vào trong nhà câu đầu tiên hắn nôn nóng hỏi Thiếu Kiệt xem việc đã được chưa.
- Sao rồi anh việc thương lượng đó như thế nào? Thành Công không?
- Mày đừng gấp anh đã gọi điện đâu? Giờ đâu phải là lúc gọi điện thoại cho họ.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười đáp lại lời của Lý Bân rồi đem tấm danh thiếp mà Tăng Anh Hào đã đưa cho mình bỏ vào túi. Hắn biết Lý Bân gấp nhưng việc này với Thiếu Kiệt hắn không thể gấp được. Nếu muốn nắm bắt đối phương trước tiên phải hiểu được tâm lý của người cần thiết.
- em tưởng là anh phải gọi rồi cơ chứ. Sao lại không gọi.nếu như thế thì khi nào mới liên lạc với họ … Ây da!
Lý Bân liên tiếp Lâm Vu đứng bên cạnh bèn đánh hắn một cái từ phía sau. Thiếu Kiệt lắc đầu mới đáp lại lời của Lý Bân.
- Chú mày khờ quá hiện tại mình đang nắm đằng cán không phải nắm lưỡi dao. Người ta đang cầm lưỡi dao thì phải cho người ta hồi hộp chứ. Giờ mình gọi không khác nào mình cần họ sao. Phải để việc này từ từ. Cho đám người bên kia lo lắng khi đó thì mình mới nắm thế chủ động được.
Lý Bân lúc này suy nghĩ một chút gì đó như hiểu ra vấn đề cần thiết trong chuyện này cũng gật gật đầu. Lâm Vũ bây giờ mới lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Anh bên đó mình đối phó ra sao? Nếu mình gọi mà họ không nhận thì như thế nào? Anh cũng biết rồi đó mấy công ty lớn như họ thường hay chơi kiểu ẩm ơ rồi cho chìm xuồng mọi việc.
- Không phải đợi lâu tầm vài ngày là được. Hai đứa cứ nghĩ đi công ty VG trước giờ không có tai tiếng gì. Dù là hiện tại mình nắm bắt được điểm yếu của họ nhưng báo chí tin tức thì không. Trong vài ngày sắp tới sẽ có những bài báo nhằm thúc đẩy quảng bá doanh nghiệp điều này là không thể thay đổi. VÌ họ đã liên hệ những việc này từ trước đó rồi.
Thiếu Kiệt quá hiểu việc phóng viên viết bài PR theo sự kiện được tổng biên tập hoặc nhà xuất bản ra lệnh. Vì đối với việc này các bài bào của những trang mạng về thế giới game vẫn chỉ là những bài báo quàng bá là chính. Họ nhận được tiền từ các công ty để viết bài nhằm đưa tới đọc giả những trò chơi cần thiết. Và hơn thế nữa là việc giúp cho công ty họ có thêm doanh thu từ những bài bào như thế này.
- Như vậy là đợi họ quảng bá xong thì mình mới tiếng hành. Như thế lỡ như họ làm việc này quá lâu thì sao?
Lý Bân lúc này cũng sợ nếu thời gian đăng tải những bài bào thế này thường xuyên cũng sẽ làm thời gian thương lượng và việc Hắn tiếp nhận nhiệm vụ của Thiếu Kiệt lâu hơn. Dường như Lý Bân đang nóng lòng muốn bắt tay vào công việc mà hắn yêu thích.
- Không lâu đâu! Chắc tầm ba ngày là xong. Nếu các chú là đọc giả trong vòng ba ngày mà các chú chỉ đọc một loại tin thôi thì có gì mới mẻ nữa. Đúng là công ty VG bỏ tiền làm quảng cáo nhưng họ cũng phải biết tiết chế nếu làm dụng quá thì sẽ bị hiệu ứng ngược lại với mong muốn. Người làm quảng cáo sợ nhất là điều này. Nhất là với những công ty phát hành trò chơi hình thức này là không nên xảy ra.
Thiếu Kiệt giải thích ra những suy nghĩ của mình. Hắn qua quen với việc mỗi lần lên máy vi tính kiếm xem có trò chơi nào mới có thể giải trí hay không. Những tin tức này lặp đi lặp lại lúc đó làm cho Thiếu Kiệt sau này thấy cái nào đang quảng cáo là vào chơi thử chỉ vài phút nếu không hợp thì bỏ không chơi nữa. Dù sao đây cũng chỉ là giải trí nhất thời.
- Thôi xem chuyện thế nào lo mà làm cho xong là được còn mấy cái còn lại nữa mấy đứa sắp tới phải lo hết đây anh có việc không thể ở đây lâu đâu.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt lại muốn đi. Trong khi đó hắn đi học không được mấy ngày nên mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Anh yên tâm em thì khỏi lo còn thằng này thôi. Việc của em cũng không rắc rối gì lắm chỉ có thằng này thôi. Em thật sự nghi ngờ nó giả điên khiên đồ mỹ.
- Mày nhiều chuyện! Tao chỉ làm những việc mình thích thôi chỉ cần thoải mái là được sau này phải kiếm mấy người đẹp đi mỗi khi đi họp báo các thứ hảnh diện lắm.
Lý Bân vừa nói bộ dáng ước ao mơ mộng những gì hắn suy nghĩ khi thấy đám người có tiền có quyền mỗi lần xuất hiện lại là một người phụ nữ khác nhau bên cạnh.
Thiếu Kiệt với Lâm Vũ lúc này nhịn cười không dám lên tiếng chỉ để cho Lý Bân tự sướng bởi vì cả hai người đều thấy được có một người đang ở sau lưng Lý Bân với bộ dạng hung thần.
- Lý Tưởng của chú đúng là lớn nhưng anh e là chú không bao giờ thực hiện được. Thôi Lâm Vũ anh mới mày chạy trước. Chuyện này không liên ca anh với mày.
Vừa nới Thiếu Kiệt vừa ra hiệu với Lâm Vũ. Dường như khá ăn ý khi mà hắn vừa mới dứt lời thì đã chạy đi mất. Lý Bân vốn không hiểu tại sao hai người lại chạy đi quay lại định hỏi thì hắn đã minh bạch lý do tại sao.
- Ấy... em... đến lúc nào vậy? Sao không… lên tiếng trước?
- Hừ Anh hay quá mà! Lên tiếng trước thì làm tôi nghe được những lời vừa rồi hả? Sao nào chắc rằng anh không hài lòng với vị hôn thê của mình đúng không.
Người đứng sau lưng Lý Bân không phải người nào khác đó là Thanh Hàn. Có thể ở ngoài mặt Thanh Hàn rất tôn trọng với Lý Bân nhưng đó là trước những người bạn học trong trường. Còn ở đây trong căn phòng này ngoài Thiếu Kiệt với Lâm Vũ vừa chạy ra ngoài chỉ còn lại Hà Vi đang đứng nhìn Lý Bân lắc đầu.
Thanh Hàn lúc này đang xách cái lỗ tai của Lý Bân không hề nương tay. Vành tai của hắn đỏ hẳn lên bên miệng la làng vì đau.
- Á! á á.. đau.. nhẹ nhẹ tay thôi. Cái đó chỉ là anh thấy trên tivi thôi mà. Bất quá anh sẽ không giống như họ. Nhẹ nhẹ tay thôi đứt tai bây giờ.
- hư cho anh mấy lá gan cũng không dám đấy. Lần này thôi đấy. Lần sau nữa biết tay em. Lát nữa cấm không được ăn uống gì hết đang giảm cân. thi xong nhìn tin tức là cũng biết anh đến đây. Phải có mặt không khéo vắng mặt là anh lại ăn uống không kiêng cữ.
Thanh Hàn tuy nói tha cho Lý Bân nhưng vẫn chưa buông tay vẫn nói vài câu nữa trước rồi mới thả ra. Lý Bân vừa được Thanh Hàn thả tay ra khỏi vành tai của mình vội vàng ôm lấy nó chạy đi mất.
Thiếu Kiệt với Lâm Vũ giờ đứng ở một góc bên ngoài cả hai nhìn nhau cười cười lắc đầu. Thiếu Kiệt nói với Lâm Vũ.
- Cũng may anh chạy kịp. Lâm Vũ nè sau này việc của Lý Bân hắn đừng thắc mắc nó có bí mật riêng của nó. Vì đó là sở thích chú cũng đừng quan tâm. Nếu không nó cũng không có tâm tình làm mấy chuyện khác đâu.
- Anh cũng phát hiện việc này sao? Em nghĩ là chỉ mỗi em biết thôi chứ.
Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt. Hắn đi chung với Lý Bân có đôi khi những chuyện này vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nhưng đó chỉ là cảm tính của cá nhân còn hiện tại thì hắn khá chắc chắn bỏi vì Thiếu Kiệt đã nói thì hẳn phải có cơ sở cần thiết.
- Ừ việc của Lý Bân anh cũng biết. Nhưng mà vẫn không nói thôi. Nó có sở thích riêng cũng như chú mỗi lần ngồi vào máy bắt đầu viết code hay học code là không màn đến thời gian xung quanh vậy. Điều đó càng chắc chắn hơn khi Thanh Hàn xuất hiện lúc vừa rồi. Hai đứa mới đến không lâu nếu Thanh Hàn muốn kiếm hắn ít nhất phải đi qua bên nơi thi đấu. Không cần đợi vừa kết thúc cuộc thi đã xuất hiện ở đây thế này.
Thiếu Kiệt đem cả việc Thanh Hàn xuất hiện vừa rồi làm dẫn chứng. Dù nói thông tin của các báo điện tử có nhanh đến mức nào đi nữa thì họ cũng phải về tòa soạn chọn lọc tin tức rồi mới đăng tải. Thanh Hàn xuất hiện ở đây chứng tỏ cô có nguồn tin chính xác là đám người họ đã thắng trận và sẽ ăn tiệc ở nhà Thiếu Kiệt.
- Như thế cũng đúng! À mà sắp tới anh định đi đâu vậy? Em thấy nếu anh đi rồi mấy kỳ thi thì sao?
- À việc đó cũng đang làm anh đau đầu đây! Thi à cũng không biết sắp xếp. Chắc là phải làm bài thi trước mọi người. Nhưng phải thông qua thầy tiến trước đã.
Vừa bước xuống xe hắn tiếng thẳng vào nhà nơi Thiếu Kiệt đang đứng cười cười nói.
- Này! Nhiệm vụ hoàn thành giờ thì tôi đi ngủ đây mệt lắm rồi ngồi máy bay không còn phải làm mấy cái này cho cậu nữa. Thiết mấy chuyện này mệt chết người còn hơn ra trận cầm súng bắn.
Tăng Anh Hào lấy từ trong túi mình một mẩu giấy đưa cho Thiếu Kiệt. Nhìn vào bộ dáng của Tăng Anh Hào. Thiếu Kiệt chỉ cười đáp lại.
- Không dự tiệc mừng công cùng mọi người sao lại đi ngủ sớm thế
- Thôi cậu có lòng thì để lại tôi một phần là được rồi. Mệt lắm đi ngủ cái đã.
Thiếu Kiệt nhìn theo Tăng Anh Hào đi về phòng của hắn khi ở tại đây lắc đầu. Hắn cũng hiểu nếu ở một phương diện nào đó ngồi lâu trên máy bay đúng thật là khá mệt mỏi. Vừa xuống sân bay lại phải đi gặp hắn để nói chuyện cần thiết. Giờ Thiếu Kiệt ở trong nhà cũng không có ai có thể làm ảnh hưởng đến sự an toàn của hắn.
Mà một nhóm người của Vô Ảnh đã được điều đến. Tăng Anh Hào quả thật có cớ để đi ngủ.Lý Bân và Lâm Vũ bây giờ cũng vào tới trong nhà. Bên ngoài đám người trong nhóm mới về không phải mới lần đầu đến đây. Ngoài sân đã chuẩn bị sẵn bàn ghế các thứ.
Họ đem nhưng chai nước ngọt khui ra chuyền tay nhau còn gì bằng khi đi ngoài đường về thấy ngay một thùng đá ướp lạnh những chai nước ngọt chuẩn bị sẵn thanh thiếu niên nào lại không thích điều này từng tiếng kêu của việc mở nắp chai vang lên trân sân.
Lý Bân đi vào trong nhà câu đầu tiên hắn nôn nóng hỏi Thiếu Kiệt xem việc đã được chưa.
- Sao rồi anh việc thương lượng đó như thế nào? Thành Công không?
- Mày đừng gấp anh đã gọi điện đâu? Giờ đâu phải là lúc gọi điện thoại cho họ.
Thiếu Kiệt chỉ cười cười đáp lại lời của Lý Bân rồi đem tấm danh thiếp mà Tăng Anh Hào đã đưa cho mình bỏ vào túi. Hắn biết Lý Bân gấp nhưng việc này với Thiếu Kiệt hắn không thể gấp được. Nếu muốn nắm bắt đối phương trước tiên phải hiểu được tâm lý của người cần thiết.
- em tưởng là anh phải gọi rồi cơ chứ. Sao lại không gọi.nếu như thế thì khi nào mới liên lạc với họ … Ây da!
Lý Bân liên tiếp Lâm Vu đứng bên cạnh bèn đánh hắn một cái từ phía sau. Thiếu Kiệt lắc đầu mới đáp lại lời của Lý Bân.
- Chú mày khờ quá hiện tại mình đang nắm đằng cán không phải nắm lưỡi dao. Người ta đang cầm lưỡi dao thì phải cho người ta hồi hộp chứ. Giờ mình gọi không khác nào mình cần họ sao. Phải để việc này từ từ. Cho đám người bên kia lo lắng khi đó thì mình mới nắm thế chủ động được.
Lý Bân lúc này suy nghĩ một chút gì đó như hiểu ra vấn đề cần thiết trong chuyện này cũng gật gật đầu. Lâm Vũ bây giờ mới lên tiếng hỏi Thiếu Kiệt.
- Anh bên đó mình đối phó ra sao? Nếu mình gọi mà họ không nhận thì như thế nào? Anh cũng biết rồi đó mấy công ty lớn như họ thường hay chơi kiểu ẩm ơ rồi cho chìm xuồng mọi việc.
- Không phải đợi lâu tầm vài ngày là được. Hai đứa cứ nghĩ đi công ty VG trước giờ không có tai tiếng gì. Dù là hiện tại mình nắm bắt được điểm yếu của họ nhưng báo chí tin tức thì không. Trong vài ngày sắp tới sẽ có những bài báo nhằm thúc đẩy quảng bá doanh nghiệp điều này là không thể thay đổi. VÌ họ đã liên hệ những việc này từ trước đó rồi.
Thiếu Kiệt quá hiểu việc phóng viên viết bài PR theo sự kiện được tổng biên tập hoặc nhà xuất bản ra lệnh. Vì đối với việc này các bài bào của những trang mạng về thế giới game vẫn chỉ là những bài báo quàng bá là chính. Họ nhận được tiền từ các công ty để viết bài nhằm đưa tới đọc giả những trò chơi cần thiết. Và hơn thế nữa là việc giúp cho công ty họ có thêm doanh thu từ những bài bào như thế này.
- Như vậy là đợi họ quảng bá xong thì mình mới tiếng hành. Như thế lỡ như họ làm việc này quá lâu thì sao?
Lý Bân lúc này cũng sợ nếu thời gian đăng tải những bài bào thế này thường xuyên cũng sẽ làm thời gian thương lượng và việc Hắn tiếp nhận nhiệm vụ của Thiếu Kiệt lâu hơn. Dường như Lý Bân đang nóng lòng muốn bắt tay vào công việc mà hắn yêu thích.
- Không lâu đâu! Chắc tầm ba ngày là xong. Nếu các chú là đọc giả trong vòng ba ngày mà các chú chỉ đọc một loại tin thôi thì có gì mới mẻ nữa. Đúng là công ty VG bỏ tiền làm quảng cáo nhưng họ cũng phải biết tiết chế nếu làm dụng quá thì sẽ bị hiệu ứng ngược lại với mong muốn. Người làm quảng cáo sợ nhất là điều này. Nhất là với những công ty phát hành trò chơi hình thức này là không nên xảy ra.
Thiếu Kiệt giải thích ra những suy nghĩ của mình. Hắn qua quen với việc mỗi lần lên máy vi tính kiếm xem có trò chơi nào mới có thể giải trí hay không. Những tin tức này lặp đi lặp lại lúc đó làm cho Thiếu Kiệt sau này thấy cái nào đang quảng cáo là vào chơi thử chỉ vài phút nếu không hợp thì bỏ không chơi nữa. Dù sao đây cũng chỉ là giải trí nhất thời.
- Thôi xem chuyện thế nào lo mà làm cho xong là được còn mấy cái còn lại nữa mấy đứa sắp tới phải lo hết đây anh có việc không thể ở đây lâu đâu.
Lâm Vũ nghe Thiếu Kiệt lại muốn đi. Trong khi đó hắn đi học không được mấy ngày nên mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Anh yên tâm em thì khỏi lo còn thằng này thôi. Việc của em cũng không rắc rối gì lắm chỉ có thằng này thôi. Em thật sự nghi ngờ nó giả điên khiên đồ mỹ.
- Mày nhiều chuyện! Tao chỉ làm những việc mình thích thôi chỉ cần thoải mái là được sau này phải kiếm mấy người đẹp đi mỗi khi đi họp báo các thứ hảnh diện lắm.
Lý Bân vừa nói bộ dáng ước ao mơ mộng những gì hắn suy nghĩ khi thấy đám người có tiền có quyền mỗi lần xuất hiện lại là một người phụ nữ khác nhau bên cạnh.
Thiếu Kiệt với Lâm Vũ lúc này nhịn cười không dám lên tiếng chỉ để cho Lý Bân tự sướng bởi vì cả hai người đều thấy được có một người đang ở sau lưng Lý Bân với bộ dạng hung thần.
- Lý Tưởng của chú đúng là lớn nhưng anh e là chú không bao giờ thực hiện được. Thôi Lâm Vũ anh mới mày chạy trước. Chuyện này không liên ca anh với mày.
Vừa nới Thiếu Kiệt vừa ra hiệu với Lâm Vũ. Dường như khá ăn ý khi mà hắn vừa mới dứt lời thì đã chạy đi mất. Lý Bân vốn không hiểu tại sao hai người lại chạy đi quay lại định hỏi thì hắn đã minh bạch lý do tại sao.
- Ấy... em... đến lúc nào vậy? Sao không… lên tiếng trước?
- Hừ Anh hay quá mà! Lên tiếng trước thì làm tôi nghe được những lời vừa rồi hả? Sao nào chắc rằng anh không hài lòng với vị hôn thê của mình đúng không.
Người đứng sau lưng Lý Bân không phải người nào khác đó là Thanh Hàn. Có thể ở ngoài mặt Thanh Hàn rất tôn trọng với Lý Bân nhưng đó là trước những người bạn học trong trường. Còn ở đây trong căn phòng này ngoài Thiếu Kiệt với Lâm Vũ vừa chạy ra ngoài chỉ còn lại Hà Vi đang đứng nhìn Lý Bân lắc đầu.
Thanh Hàn lúc này đang xách cái lỗ tai của Lý Bân không hề nương tay. Vành tai của hắn đỏ hẳn lên bên miệng la làng vì đau.
- Á! á á.. đau.. nhẹ nhẹ tay thôi. Cái đó chỉ là anh thấy trên tivi thôi mà. Bất quá anh sẽ không giống như họ. Nhẹ nhẹ tay thôi đứt tai bây giờ.
- hư cho anh mấy lá gan cũng không dám đấy. Lần này thôi đấy. Lần sau nữa biết tay em. Lát nữa cấm không được ăn uống gì hết đang giảm cân. thi xong nhìn tin tức là cũng biết anh đến đây. Phải có mặt không khéo vắng mặt là anh lại ăn uống không kiêng cữ.
Thanh Hàn tuy nói tha cho Lý Bân nhưng vẫn chưa buông tay vẫn nói vài câu nữa trước rồi mới thả ra. Lý Bân vừa được Thanh Hàn thả tay ra khỏi vành tai của mình vội vàng ôm lấy nó chạy đi mất.
Thiếu Kiệt với Lâm Vũ giờ đứng ở một góc bên ngoài cả hai nhìn nhau cười cười lắc đầu. Thiếu Kiệt nói với Lâm Vũ.
- Cũng may anh chạy kịp. Lâm Vũ nè sau này việc của Lý Bân hắn đừng thắc mắc nó có bí mật riêng của nó. Vì đó là sở thích chú cũng đừng quan tâm. Nếu không nó cũng không có tâm tình làm mấy chuyện khác đâu.
- Anh cũng phát hiện việc này sao? Em nghĩ là chỉ mỗi em biết thôi chứ.
Lâm Vũ ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt. Hắn đi chung với Lý Bân có đôi khi những chuyện này vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng. Nhưng đó chỉ là cảm tính của cá nhân còn hiện tại thì hắn khá chắc chắn bỏi vì Thiếu Kiệt đã nói thì hẳn phải có cơ sở cần thiết.
- Ừ việc của Lý Bân anh cũng biết. Nhưng mà vẫn không nói thôi. Nó có sở thích riêng cũng như chú mỗi lần ngồi vào máy bắt đầu viết code hay học code là không màn đến thời gian xung quanh vậy. Điều đó càng chắc chắn hơn khi Thanh Hàn xuất hiện lúc vừa rồi. Hai đứa mới đến không lâu nếu Thanh Hàn muốn kiếm hắn ít nhất phải đi qua bên nơi thi đấu. Không cần đợi vừa kết thúc cuộc thi đã xuất hiện ở đây thế này.
Thiếu Kiệt đem cả việc Thanh Hàn xuất hiện vừa rồi làm dẫn chứng. Dù nói thông tin của các báo điện tử có nhanh đến mức nào đi nữa thì họ cũng phải về tòa soạn chọn lọc tin tức rồi mới đăng tải. Thanh Hàn xuất hiện ở đây chứng tỏ cô có nguồn tin chính xác là đám người họ đã thắng trận và sẽ ăn tiệc ở nhà Thiếu Kiệt.
- Như thế cũng đúng! À mà sắp tới anh định đi đâu vậy? Em thấy nếu anh đi rồi mấy kỳ thi thì sao?
- À việc đó cũng đang làm anh đau đầu đây! Thi à cũng không biết sắp xếp. Chắc là phải làm bài thi trước mọi người. Nhưng phải thông qua thầy tiến trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.