Chương 13: Xuân Nghĩa Bang
Diệt Thiên
08/09/2017
Đôi khi cuộc sống là như thế nó không ngừng thay đổi vận mệnh của Thiếu
Kiệt và Trương Hạo hiện tại đã bước qua một trang mới một thay đổi mới.
Đối với những gì đang diễn hơn ai hết hắn biết hắn cần cố gắng hơn nữa
trên con đường này, những ngày nghĩ cũng theo đó trôi qua Trương Hạo thị đến trường xin nghĩ việc luôn không đi làm nữa để chuyên tâm vào việc
bán hàng cũng như những cơ sơ kiến thức mà Thiếu Kiệt dạy hắn một các
tốt nhất để có thể tự một mình mình xoay sở với những khách hàng và
những việc như mở rộng kinh doanh mà Thiếu Kiệt định hướng cho hắn phải
đi. Hôm Nay hắn trở lại trường sau một tuần nghĩ học để đi buôn mọi ánh
mắt khác thường từ lúc hắn bước vào cổng trường cho đến vào tới trong
lớp đều đầy vẽ sùng bái, xa xa những thiếu nữ hướng hắn xì xào bàn tán.
Hắn biết chuyện này cũng là thường tình với những hiệu ứng đám đông như
vầy hắn cũng chẳng nói gì vừa vào lớp học ngồi vào bàn thì Lý Bân hào
hứng chạy đến ngồi trước mặt hắn nói.
- Anh Kiệt cảm nghĩ khi trở thành Anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào?
Nghe Lý Bân nói Thế Thiếu Kiệt chỉ hỏi:
- Sự Việc diễn ra tới đâu rồi.
- Người bị hại thì đi học lại bình thường không có chuyện gì, người gây chuyện thì phải làm bản kiểm điểm xin lỗi rồi xong, còn Anh Kiệt lặng mất tăm nhưng lại có phép xin nghĩ của phụ huynh nên huynh hoàn toàn tránh được bão.
Lý Bân vừa nói vừa diễn tả lại sơ lượt một tuần qua cho Thiếu Kiệt biết. Nhìn chung hắn cũng biết hiện tại mình đi học lại đúng là làm thành mắt bão bởi vì mọi chuyện diễn ra nếu không có hắn có lẽ sẽ là một việc nghiêm trọng nữa là khác. Lúc này bản thân hắn biết tuy là học hè nhưng mọi kiến thức quan trọng đều được bổ sung trong thời điểm này để cũng cố lại những kiến thức của năm củ nên những thứ cần ghi chép lai tương đối nhiều ở kiếp trước sẽ có Lý Bân nhờ người giúp hắn viết lại bài vỡ nhưng khi sống lại hắn biết phải chính mình làm những việc đó mỗi lần ghi chép bài là mỗi lần kiến thức được bổ sung và ghi nhớ một cách tốt nhất đó cũng là lý do khi mỗi lần phạm phải lỗi gì các giáo viên thường bắt học sinh của mình chép phạt bài học bao nhiêu lần tùy theo mức độ vi phạm.
Lớp học hôm nay cũng không có gì mới ngoài những kiến thức hắn đã học nhưng hắn vẫn chăm chú nghe giản lâu lâu khi giáo viên hỏi những điều chưa hiều trong bài học hắn lại đứng lên hỏi những vấn đề quan trọng trong bài giảng làm những bạn học chung quanh và cả giáo viên cũng ngạc nhiên, một học sinh có tiếng là quậy phá ngũ trong giờ học nay lại chú tâm vào bài giảng và đưa ra những câu hỏi liên quan tới những vấn đề chính trong bài học cần thiết. Tuy sức học của Thiếu Kiệt Luôn được đánh giá là trung bình nhưng những điểm hắn nêu ra đều là vấn đề trọng tâm giờ giải lao đến hắn cũng không rời ghế mà bắt đầu chép lại những kiến thức đã mất. Đang chuyên chú vào việc chép bài Thiếu Kiệt cũng không hề biết có người đến cạnh mình cho đến khi người đó lên tiếng.
- Một tuần nay bạn nghĩ học nhà bạn có chuyện gì à.?
Nghe được lời nói ấy hắn nhìn lên thì thấy Cao Ngọc Nhi đang mĩm cười với hắn, hôm nay cô trông có vẽ thục nữ hơn trong chính bộ đồng phục mình còn mái tóc dài được cột lại làm toát lên vẻ yểu điệu của một nữ sinh 16 tuổi. Thấy thế Thiếu Kiệt cũng mỉm cười đáp lại.
- Mình có việc phải xin nghĩ nên giờ phải chép lại bài. Ủa mà sao bạn lại qua đây có chuyện gì cần mình giúp à.
- À không tại mình thấy bạn nghĩ nhiều quá nên qua đây hỏi thăm thử xem bạn thế nào. thôi mình về lại lớp đây!
Nói rồi Cao Ngọc Nhi đỏ mặt chạy mất để Thiếu Kiệt ngồi đó mỉm cười một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi của hắn. Nãy giờ Lý Bân từ xa nhìn lén Ngọc Nhi và Thiếu Kiệt lúc này mới chạy tới trước mặt Thiếu Kiệt ngồi xuống ghế chọc.
- Có Người làm anh hùng bây giờ làm học sinh ngoan được lòng mỹ nhân nè anh em nên học hỏi Anh Kiệt chiêu nay nghe chưa, Nữ Thần lớp A9 lại kiếm học sinh quậy nhất trường quan tâm hú hú!
Chẳng mấy chốc sự việc từ miệng Lý Bân bỗng chốc bay đi khắp trường. Đối với hắn thì không mấy quan tâm lắm thường ở tuổi này học sinh thường ghép đôi nhau hoài có cặp có cặp lại vì như thế mà không chịu được áp lực, nên hắn sẽ không phản bác làm gì vì càng tô thì chỉ càng đen lúc đó Ngọc Nhi là người chịu áp lực nhất còn cứ không nhận và cũng không phản bác chỉ xem nhau lúc này là bạn thì mọi chuyện sẽ dể dàng hơn.
Suốt buổi học ngày hôm đó Thiếu Kiệt trong mắt các giáo viên hôm nay Thiếu Kiệt khá lạ ngoài ra không thể bình luận gì hơn vì mới chỉ một ngày biết đâu ngày mai hắn lại quay về con đường ngũ trong lớp học và quậy phá như trước thì sao nên chưa có nhận định gì về hắn. Cứ thế sau khi kết thúc buổi học vừa bước ra khỏi cổng trường đi được một đoạn không xa hắn có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Lúc này chuông điện thoại bổng vang lên hắn dừng lại ở bên đường lấy điện thoại ra thì màng hình hiển thị tên Trương Hạo nhân phím nhận cuộc gọi đưa lên tai bên kia Trương Hạo đã nói.
- Móa Gì lâu vậy mày? Hôm nay tao theo lời mày đăng tuyển người trên mấy cái trang việc làm nên có mấy người gọi điện tao hẹn sáng mai Phỏng Vấn đó, giờ thì mày về nhanh đi.
Nghe Trương hạo nói thế Thiếu Kiệt cũng tắt máy vừa định đạp xe đi về tiếp thì phía sau chạy tới 2 chiếc xe máy chặn ngay đầu xe đạp hắn. trong lòng thiếu Kiệt nhận định.Người đến bất thiện nhưng vẫn trấn tỉnh bước xuống xe nói.
- Tụi mày muốn gì?
Thấy Thiếu Kiệt nói thế bọn người này cũng hơi ngạc nhiên sau đó một người ra nói.
- Người anh em xem ra chú cũng là người lăn lộn vậy mà còn là học sinh! có người nhờ bọn anh cho chú một bài học cảnh cáo mai mốt đừng xía vào chuyện người khác.
Nghe người thanh niên nói thế Thiếu Kiệt mĩm cười.
- Chưa biết được việt tao thích làm thằng nào cũng không cản được.
Nói rồi Thiếu Kiệt đấm ngay mặt người thanh niên vừa mới hăm dọa mình. ba người còn lại thấy thế cũng bay vào, với kinh nghiệm đánh nhau từ nhỏ Thiếu Kiệt biết rat ay trước chiếm tiên cơ nên hậu phát chế nhân đánh trước nói sau. cứ như thế hắn bay vào ba người như cọp xuống đồng bằng quyền đấm cước đá tuy cũng ăn khổ một vài đấm và mấy cước của ba thằng nhưng đối với Thiếu Kiệt lúc này thà chịu đau căn rang đánh trả còn hơn là bị đánh thê thảm. vì là giờ tan học cũng không xa trường là mấy nên những học sinh còn ở lại gần đó Lâm Vũ đang đi vào Tiệm game đã hẹn của tụi Lý Bân thì thấy Thiếu Kiệt bị ba người đang vây đánh hắn liền hướng trong tiệm la lên rồi chạy lại hổ trợ Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt gặp chuyện tụi bây.
Nguyên một đám trong tiệm game vì nơi đây là nơi đóng đô của tụi Lý Bân nên hầu như trong tiệm toàn là bọn chơi chung với Lý Bân xem Thiếu Kiệt là đại ca cầm đầu nghe thế nguyên một đám còn đang huyên náo việc chọn máy ùa ra khỏi phòng Game hướng theo Lâm Vũ chạy tới. Lúc này ba người đang đánh với Thiếu Kiệt cũng giật mình. Cái kết là không kịp thoát khỏi số phận bị một đám người Lý Bân cùng Thiếu Kiệt đánh cho không thấy mặt mũi.Sau khi bị một đám đánh kêu cha gọi mẹ cả ba người bị bọn lý Bân đè xuống lúc này Thiếu Kiệt mới nói.
- Ai sai tụi bây chặn đường tao nói!
Một thằng trong đó thấy bên Thiếu Kiệt đông người mà bên mình ba người đã bị hành không ra gì nên nói.
- Tụi tao người của Xuân Nghĩa Bang tui bây giám đánh tụi tao như vầy tụi đừng mơ mà thoát.
Nghe thế Thiếu Kiệt theo trí nhớ mình thì nhớ ra được Xuân Nghĩa bang là của Cao Thịnh một trong những Hắc Bang ở Lưu Minh dưới Cao Thịnh có Tứ Tượng theo hắn lăn lộn từ lâu nên một số nhà hàng khách sạn ở kiếp trước hắn làm phải đóng tiền bảo kê cho Xuân Nghĩa bang đó là phí bình an hàng tháng. Mà Hắn cũng vài lần ngồi tiếp Cao Thịnh và Tứ Tượng khi đến quán hắn còn đang làm việc
- Mày Thuộc nhóm nào trong Tứ Tượng của Cao Thịnh.
Thấy Thiếu Kiệt nói ra cả Tứ Tương người mà đế cả hắn cũng không thể nào bình tỉnh nói.
- Tui Tao Thuộc Chu Tước Đường. mày Khôn hồn thì thả tụi tao ra.
- Được rồi, nhắn lại với Tước Phàm là có những việc làm được có những cái không nên nhớ điều đó đừng vì những đồng tiền nhỏ mà gây sự lung tung.
Thả ba người ra thấy ba người chạy đi khỏi Thiếu Kiệt nói bọn Lý Bân giải tán sau khi thấy bọn Lý Bân rút vào hết trong tiệm game Thiếu Kiệt cũng ra về trên đường về hắn suy nghĩ. Việc này cũng không lạ đối với Tước Phàm hầu như chuyện nào có tiền hắn sẽ nhãy vào việc này chắc chắn có người đã bỏ tiền thuê bọ Tước Phàm cảnh cáo hắn, vì thấy hắn là học sinh nên Tước Phàm mới sai tụi đàn em như vầy nêu mà người khác mà hiểu rỏ thì đã không chỉ có ba tên chặn đường Thiếu Kiệt như khi nãy. Qua lời nói của ba tên khi nãy Thiếu Kiệt biết người nào thuê Tước Phàm chặn đường hắn. lắc đầu hắn lại tiếp tục lên xe đi về nhà sau một trận ẩu đã người hắn bây giờ cũng cón vài vết thương không nặng lắm nhưng cũng đủ để ê ẩm mấy ngày. Thầm nói trong bụng phải tăng cường sức khỏe rồi chứ không sau này còn phiền nữa.
- Anh Kiệt cảm nghĩ khi trở thành Anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào?
Nghe Lý Bân nói Thế Thiếu Kiệt chỉ hỏi:
- Sự Việc diễn ra tới đâu rồi.
- Người bị hại thì đi học lại bình thường không có chuyện gì, người gây chuyện thì phải làm bản kiểm điểm xin lỗi rồi xong, còn Anh Kiệt lặng mất tăm nhưng lại có phép xin nghĩ của phụ huynh nên huynh hoàn toàn tránh được bão.
Lý Bân vừa nói vừa diễn tả lại sơ lượt một tuần qua cho Thiếu Kiệt biết. Nhìn chung hắn cũng biết hiện tại mình đi học lại đúng là làm thành mắt bão bởi vì mọi chuyện diễn ra nếu không có hắn có lẽ sẽ là một việc nghiêm trọng nữa là khác. Lúc này bản thân hắn biết tuy là học hè nhưng mọi kiến thức quan trọng đều được bổ sung trong thời điểm này để cũng cố lại những kiến thức của năm củ nên những thứ cần ghi chép lai tương đối nhiều ở kiếp trước sẽ có Lý Bân nhờ người giúp hắn viết lại bài vỡ nhưng khi sống lại hắn biết phải chính mình làm những việc đó mỗi lần ghi chép bài là mỗi lần kiến thức được bổ sung và ghi nhớ một cách tốt nhất đó cũng là lý do khi mỗi lần phạm phải lỗi gì các giáo viên thường bắt học sinh của mình chép phạt bài học bao nhiêu lần tùy theo mức độ vi phạm.
Lớp học hôm nay cũng không có gì mới ngoài những kiến thức hắn đã học nhưng hắn vẫn chăm chú nghe giản lâu lâu khi giáo viên hỏi những điều chưa hiều trong bài học hắn lại đứng lên hỏi những vấn đề quan trọng trong bài giảng làm những bạn học chung quanh và cả giáo viên cũng ngạc nhiên, một học sinh có tiếng là quậy phá ngũ trong giờ học nay lại chú tâm vào bài giảng và đưa ra những câu hỏi liên quan tới những vấn đề chính trong bài học cần thiết. Tuy sức học của Thiếu Kiệt Luôn được đánh giá là trung bình nhưng những điểm hắn nêu ra đều là vấn đề trọng tâm giờ giải lao đến hắn cũng không rời ghế mà bắt đầu chép lại những kiến thức đã mất. Đang chuyên chú vào việc chép bài Thiếu Kiệt cũng không hề biết có người đến cạnh mình cho đến khi người đó lên tiếng.
- Một tuần nay bạn nghĩ học nhà bạn có chuyện gì à.?
Nghe được lời nói ấy hắn nhìn lên thì thấy Cao Ngọc Nhi đang mĩm cười với hắn, hôm nay cô trông có vẽ thục nữ hơn trong chính bộ đồng phục mình còn mái tóc dài được cột lại làm toát lên vẻ yểu điệu của một nữ sinh 16 tuổi. Thấy thế Thiếu Kiệt cũng mỉm cười đáp lại.
- Mình có việc phải xin nghĩ nên giờ phải chép lại bài. Ủa mà sao bạn lại qua đây có chuyện gì cần mình giúp à.
- À không tại mình thấy bạn nghĩ nhiều quá nên qua đây hỏi thăm thử xem bạn thế nào. thôi mình về lại lớp đây!
Nói rồi Cao Ngọc Nhi đỏ mặt chạy mất để Thiếu Kiệt ngồi đó mỉm cười một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi của hắn. Nãy giờ Lý Bân từ xa nhìn lén Ngọc Nhi và Thiếu Kiệt lúc này mới chạy tới trước mặt Thiếu Kiệt ngồi xuống ghế chọc.
- Có Người làm anh hùng bây giờ làm học sinh ngoan được lòng mỹ nhân nè anh em nên học hỏi Anh Kiệt chiêu nay nghe chưa, Nữ Thần lớp A9 lại kiếm học sinh quậy nhất trường quan tâm hú hú!
Chẳng mấy chốc sự việc từ miệng Lý Bân bỗng chốc bay đi khắp trường. Đối với hắn thì không mấy quan tâm lắm thường ở tuổi này học sinh thường ghép đôi nhau hoài có cặp có cặp lại vì như thế mà không chịu được áp lực, nên hắn sẽ không phản bác làm gì vì càng tô thì chỉ càng đen lúc đó Ngọc Nhi là người chịu áp lực nhất còn cứ không nhận và cũng không phản bác chỉ xem nhau lúc này là bạn thì mọi chuyện sẽ dể dàng hơn.
Suốt buổi học ngày hôm đó Thiếu Kiệt trong mắt các giáo viên hôm nay Thiếu Kiệt khá lạ ngoài ra không thể bình luận gì hơn vì mới chỉ một ngày biết đâu ngày mai hắn lại quay về con đường ngũ trong lớp học và quậy phá như trước thì sao nên chưa có nhận định gì về hắn. Cứ thế sau khi kết thúc buổi học vừa bước ra khỏi cổng trường đi được một đoạn không xa hắn có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Lúc này chuông điện thoại bổng vang lên hắn dừng lại ở bên đường lấy điện thoại ra thì màng hình hiển thị tên Trương Hạo nhân phím nhận cuộc gọi đưa lên tai bên kia Trương Hạo đã nói.
- Móa Gì lâu vậy mày? Hôm nay tao theo lời mày đăng tuyển người trên mấy cái trang việc làm nên có mấy người gọi điện tao hẹn sáng mai Phỏng Vấn đó, giờ thì mày về nhanh đi.
Nghe Trương hạo nói thế Thiếu Kiệt cũng tắt máy vừa định đạp xe đi về tiếp thì phía sau chạy tới 2 chiếc xe máy chặn ngay đầu xe đạp hắn. trong lòng thiếu Kiệt nhận định.Người đến bất thiện nhưng vẫn trấn tỉnh bước xuống xe nói.
- Tụi mày muốn gì?
Thấy Thiếu Kiệt nói thế bọn người này cũng hơi ngạc nhiên sau đó một người ra nói.
- Người anh em xem ra chú cũng là người lăn lộn vậy mà còn là học sinh! có người nhờ bọn anh cho chú một bài học cảnh cáo mai mốt đừng xía vào chuyện người khác.
Nghe người thanh niên nói thế Thiếu Kiệt mĩm cười.
- Chưa biết được việt tao thích làm thằng nào cũng không cản được.
Nói rồi Thiếu Kiệt đấm ngay mặt người thanh niên vừa mới hăm dọa mình. ba người còn lại thấy thế cũng bay vào, với kinh nghiệm đánh nhau từ nhỏ Thiếu Kiệt biết rat ay trước chiếm tiên cơ nên hậu phát chế nhân đánh trước nói sau. cứ như thế hắn bay vào ba người như cọp xuống đồng bằng quyền đấm cước đá tuy cũng ăn khổ một vài đấm và mấy cước của ba thằng nhưng đối với Thiếu Kiệt lúc này thà chịu đau căn rang đánh trả còn hơn là bị đánh thê thảm. vì là giờ tan học cũng không xa trường là mấy nên những học sinh còn ở lại gần đó Lâm Vũ đang đi vào Tiệm game đã hẹn của tụi Lý Bân thì thấy Thiếu Kiệt bị ba người đang vây đánh hắn liền hướng trong tiệm la lên rồi chạy lại hổ trợ Thiếu Kiệt.
- Anh Kiệt gặp chuyện tụi bây.
Nguyên một đám trong tiệm game vì nơi đây là nơi đóng đô của tụi Lý Bân nên hầu như trong tiệm toàn là bọn chơi chung với Lý Bân xem Thiếu Kiệt là đại ca cầm đầu nghe thế nguyên một đám còn đang huyên náo việc chọn máy ùa ra khỏi phòng Game hướng theo Lâm Vũ chạy tới. Lúc này ba người đang đánh với Thiếu Kiệt cũng giật mình. Cái kết là không kịp thoát khỏi số phận bị một đám người Lý Bân cùng Thiếu Kiệt đánh cho không thấy mặt mũi.Sau khi bị một đám đánh kêu cha gọi mẹ cả ba người bị bọn lý Bân đè xuống lúc này Thiếu Kiệt mới nói.
- Ai sai tụi bây chặn đường tao nói!
Một thằng trong đó thấy bên Thiếu Kiệt đông người mà bên mình ba người đã bị hành không ra gì nên nói.
- Tụi tao người của Xuân Nghĩa Bang tui bây giám đánh tụi tao như vầy tụi đừng mơ mà thoát.
Nghe thế Thiếu Kiệt theo trí nhớ mình thì nhớ ra được Xuân Nghĩa bang là của Cao Thịnh một trong những Hắc Bang ở Lưu Minh dưới Cao Thịnh có Tứ Tượng theo hắn lăn lộn từ lâu nên một số nhà hàng khách sạn ở kiếp trước hắn làm phải đóng tiền bảo kê cho Xuân Nghĩa bang đó là phí bình an hàng tháng. Mà Hắn cũng vài lần ngồi tiếp Cao Thịnh và Tứ Tượng khi đến quán hắn còn đang làm việc
- Mày Thuộc nhóm nào trong Tứ Tượng của Cao Thịnh.
Thấy Thiếu Kiệt nói ra cả Tứ Tương người mà đế cả hắn cũng không thể nào bình tỉnh nói.
- Tui Tao Thuộc Chu Tước Đường. mày Khôn hồn thì thả tụi tao ra.
- Được rồi, nhắn lại với Tước Phàm là có những việc làm được có những cái không nên nhớ điều đó đừng vì những đồng tiền nhỏ mà gây sự lung tung.
Thả ba người ra thấy ba người chạy đi khỏi Thiếu Kiệt nói bọn Lý Bân giải tán sau khi thấy bọn Lý Bân rút vào hết trong tiệm game Thiếu Kiệt cũng ra về trên đường về hắn suy nghĩ. Việc này cũng không lạ đối với Tước Phàm hầu như chuyện nào có tiền hắn sẽ nhãy vào việc này chắc chắn có người đã bỏ tiền thuê bọ Tước Phàm cảnh cáo hắn, vì thấy hắn là học sinh nên Tước Phàm mới sai tụi đàn em như vầy nêu mà người khác mà hiểu rỏ thì đã không chỉ có ba tên chặn đường Thiếu Kiệt như khi nãy. Qua lời nói của ba tên khi nãy Thiếu Kiệt biết người nào thuê Tước Phàm chặn đường hắn. lắc đầu hắn lại tiếp tục lên xe đi về nhà sau một trận ẩu đã người hắn bây giờ cũng cón vài vết thương không nặng lắm nhưng cũng đủ để ê ẩm mấy ngày. Thầm nói trong bụng phải tăng cường sức khỏe rồi chứ không sau này còn phiền nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.