Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 137: Ấm áp hèn mọn
Chung Thục Quyên Nhi
18/09/2024
Lâm Tiểu Thanh ngước mắt nhìn hắn, đôi đồng tử sâu thằm kia hiện lên bóng hình cô, gương mặt thoáng đờ đẫn đó của cô. Đôi đồng tử đỏ ấy không còn cuồn cuộn sát khí đáng sợ, nó trở nên hiền hòa, trìu mến, ấm áp mà dễ chịu. Đôi lúc có chút buồn rầu, ưu tư sâu lắng.
Á Viêm nhìn hai người họ tình cảm qua gương chiếu hậu hí hửng không dám bật cười.
Lâm Tiểu Thanh nhìn vào ánh mắt kia không còn sự trêu đùa, không còn nguy hiểm. Đôi mắt ấy lúc này như đang khẩn cầu một điều gì đó ấp ủ kín đáo trong tâm tư người lúc này mà dường như hắn không có đủ dũng khí để nói lên.
Lúc này, Long Mặc cảm thấy bản thân mình hèn mọn đến mức nào khi phải cần hơi ấm, tình thương của một người con gái, tha thiết cầu mong đến nhường này. Tay hắn vẫn giữ lấy cô, nhẹ siết lấy bả vai gầy của cô. Hắn đang mong điều gì, cần điều gì đó từ cô. Là một chút ấm áp, một chút gần gũi để hắn có thể yên tâm, trái tim hắn ngập tràn khao khát.
Chỉ có lúc này thôi.
Liệu cô có cho hắn không ?
Lâm Tiểu Thanh do dự một lúc lâu cảm thấy hắn lúc này có chút đáng thương, không còn cảm thấy nguy hiểm gì gây hại cô mới yên tâm gần hắn. Trái tim hắn như nở rộ như nhận được tinh quang ấm áp, khuôn miệng hay nói những lời độc miệng khẽ cười an tâm. Cô ngồi lặng thinh ngay bên hắn, mặc cho tay hắn vẫn ôm lấy mình.
Phút giây này, Lâm Tiểu Thanh mới thấy hắn dịu dàng, ân cần, hiền hòa hơn trước kia. Cô tuy nhìn đi nơi khác nhưng tâm vẫn mừng thầm, vẫn dành thiện cảm cho hắn. Long Mặc hắn vốn là người cao ngạo, nhất nhất là trung tâm những kẻ xung quanh đối với hắn không có trong mắt.
Đương nhiên, cái tôi của hắn cũng vì thế mà rất lớn, luôn cho mình là đúng, tự cao tự đại đến mức nào. Hắn lúc nào xuất hiện trước truyền thông, công chúng đều tỏa hào quang chói lòa, hình tượng ảnh hưởng rất lớn. Nhưng phút giây hắn thay giày cho cô thì hắn đã không còn nghĩ đến những thứ đó nữa trong khi việc đó trong cả suốt quá trình từ bé đến trưởng thành hắn chưa phải cúi người, khom lưng phục vụ ai.
Chính bản thân hắn đã thay đổi suy nghĩ trong cô, thay đổi hình tượng của một tổng tài bá đạo, một ông trùm hắc bang độc đoán, thủ đoạn tàn nhẫn. Chính hắn đã đập nát hình tượng máu lạnh của mình trở nên ôn hòa, dịu dàng với cô từng cử chỉ hành động đều đã chứng minh.
Như được an ủi, Long Mặc muốn nhiều hơn nhưng điều đó quá nhanh hắn sợ rằng sẽ dọa cô khiếp sợ mà tránh xa mình, lúc ấy lại trở thành đóa bọt sóng mà vỡ tan, muốn gần lại càng thêm khó.
Tình cảm này hắn đã rút kinh nghiệm không thể nóng vội, muốn từ từ tiến vào thế giới của cô một lần nữa, chậm chậm từng bước một đến khi cô hoàn toàn chấp nhận.
Về tới khách sạn Hải Xuyên, cô cùng hắn lên phòng. Cô thay ra bộ đồ mà mình đã mang theo cho thật thoải mái, nhìn bộ lễ phục trắng tinh khôi mà hắn đặc biệt chuẩn bị kia mà cô cảm thấy không nỡ, cô không nỡ để tấm lòng của hắn dành cho mình phải ở lại. Nhưng mà dẫu sao cũng không phải đồ của cô, nên trả lại cho chủ của nó.
Hắn đứng ngoài phòng khách chờ cô, Lâm Tiểu Thanh bước ra cả đôi mắt của cô chỉ dán lên người hắn. Hắn chưa thay đồ, lúc này tranh thủ nhìn ngắm lại dáng vẻ bảnh bao, lịch thiệp kia của hắn lần cuối trước kia tạm biệt.
"Thay xong rồi à ?" - Hắn cất tiếng hỏi cô.
Lâm Tiểu Thanh gật đầu: "Tôi thay xong rồi. Tôi sẽ mang về giặt sạch rồi trả cho anh".
Hắn bật cười: "Cô trả tôi làm gì ? Nó là dành riêng cho cô".
Lâm Tiều Thanh nhướn mày, có chút không tin: "Dành riềng cho tôi ?".
"บู".
Vẫn là dứt khoát, quả quyết. Hắn may riêng lễ phục này là dành cho cô, chỉ một mình cô mà thôi.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Ông chủ Long, tôi là con gái quê mùa, mang lễ phục này về chỉ để nó cũ kĩ, vậy thì tiếc lắm".
Long Mặc bông đùa trêu ghẹo: "Cô trả lại thì làm gì có ai vừa với nó. Số đo này độc nhất là cô rồi, vừa vặn thân hình con gái ba năm trước của cô khi nằm dưới thân tôi".
Lâm Tiểu Thanh không ngờ hắn lại nhắc đến việc này, nếu không ngay bản thân cô cũng quên mất năm đó khổ sở với hắn thế nào. Bị cưỡng bức lấy mất lần đầu, mang thai rồi đến lúc sảy thai biết bao chuyện đã xảy đến. Trải qua ngần đó chuyện cô mới trưởng thành, mới biết thế gian này hiểm ác đến mức nào.
Lâm Tiểu Thanh chỉ bất lực cười một tiếng: "Anh không nói tôi cũng quên năm đó bị anh cưỡng hiếp như thế
nao".
Nghe thấy cô nhắc lại lần đó đột nhiên nơi ẩm áp nhất của hắn lại trở nên đau nhói. Trong quá khứ hẳn làm nhiều chuyện không phải với cô, nhưng hẳn chưa một lời xin lỗi với cô kể cả chuyện này. Nghĩ lại hắn càng cảm thấy bản thân mình tệ hại, khốn nạn đến mức nào.
Vốn dĩ là muốn để con mang thai sinh cho mình một đứa con rồi ném cho cô một ít tiền là xong. Nhưng bản thân hắn lại rơi vào bẩy tình, hắn yêu cô lúc nào cũng không hay nữa.
Hắn cũng phải cảm ơn ngày hôm ấy để hắn gặp được cô, gặp được người con gái sắc xảo, sâu sắc, tinh tế như cô.
Người con gái khiến hắn phải khổ sở ba năm đi tìm, ba năm nhung nhớ, một kiếp một đời này ấn định người bên cạnh hắn chỉ có thể là cô mà thôi.
Hắn rủ mắt ưu sầu nhìn cô, nhìn người con gái trước mắt mình nhắc lại chuyện đó không một lời than vẫn, trách móc lại càng khiến hẳn cảm thấy có lỗi rất nhiều.
Hắn ân hận nói: "'Chuyện năm đó cho tôi xin lỗi".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên không tin vào tai mình. Có phải cô nghe nhầm hay không ?
Lần đầu tiên cô nghe được một lời xin lỗi của hắn, trước kia thì không bao giờ có chuyện đó. Thật khó tin. Hắn bị sao thế? Có phải đã uống say rồi không ?
"Anh nói gì thế ? Uống say rồi thì đi nghỉ ngơi đi".
Hắn lại nghiêm túc nói: "Tôi không đùa".
Lâm Tiểu Thanh nghe hắn nói dứt khoát như vậy cảm thấy không quen, thêm nữa sao lại trở nên lạ lẩm. Lâm Tiểu Thanh khẽ cười: "Thật hiếm khi nghe được một câu xin lỗi từ miệng ông chủ Long. Tôi vốn đã không để bụng từ lâu rồi. Chuyện cũng qua ba năm, ngần đó thời gian tôi cũng nghĩ rằng anh có xin lỗi hay không thì cũng không còn quan trọng nữa. Nên nhìn về phía trước sống cho ngày mai và tương lai".
Hắn áy náy rất nhiều, hắn hối hận vì đã làm cô tồn thương. Hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ hận hắn mà để trong lòng.
Nhưng không ngờ cô lại nói ra một cách thoải mái như vậy, dễ dàng bỏ qua tất cả, còn hắn vẫn vì những lỗi lầm mình gây ra mà tự giày vò bản thân suốt ba năm, suy ra trong chuyện này cô hơn hắn đã rất nhiều rồi.
Đôi đồng tử đỏ khẽ rung động hắn không dám nhìn cô, chỉ cười khổ một tiếng: "Cô rộng lượng thật. Dễ dàng bỏ qua lượng thứ".
Cô từng bước tiến gần hơn nhìn hắn nói: "Ông chủ Long, chúng ta đều đã trải qua những chuyện tồi tệ trong quá khứ. Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi cũng đã như anh. Nhưng mà suy cho cùng, đúng là phải biết ơn quá khứ mới có được hiện tại. Nhưng mà sống mãi trong quá khứ cũng chỉ là đang kéo mình thụt lùi lại, giam cẩm mình trong chiếc lồng đó là có lỗi với bản thân. Tôi cũng phải cảm ơn anh".
Hắn ngước nhìn cô, nhìn thấy nụ cười rộng lượng, ấm áp kia, cô nói tiếp: "Cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi không thể trưởng thành như bây giờ, cảm ơn anh vì đã chỉ bảo, giáo dưỡng tôi trong thời hạn hợp đồng đó. Có thể nó sẽ là khoảng thời gian đẹp trong thanh xuân tôi từng trải".
Lồng ngực hắn trở nên đau nhói khó chịu. Sau bao nhiêu chuyện mà cô lại cảm ơn hắn, tại sao? Tại sao lại cảm ơn hắn? Rõ là hắn tệ hại như vậy, hắn khốn nạn như vậy mà ?
Hận không hết, trách không hết, mắng chửi cũng không hết sao lại cảm ơn ?
Lâm Tiểu Thanh rời đi để lại bộ lễ phục trong phòng ngủ. Hắn nhìn bộ lễ phục kia mà cơn đau cứ liên tục giày vò, tim hắn như bị nhát dao vô hình đâm xuyên đau đớn, đau quặn thắt lòng. Hắn không nghĩ cô sẽ nói "cảm ơn" với hắn, đó như nhát đao chí mạng đối với hắn. Thà cô hận hắn, trách hắn còn hơn là tha thứ bỏ qua cho hắn. Hận hắn sẽ khiến hắn thoải mái hơn, nhưng cô lại không làm vậy.
Cô đâu biết rằng cô nói như vậy đối với hắn như đang giết hắn, chỉ càng làm hắn thêm đau khổ.
Đôi đồng tử đỏ kia khẽ đỏ, nhỏ lệ. Hắn nhắm mắt, giọt lệ ấy lăn dài trên má, hắn biết khóc rồi. Khi người đàn ông biết khóc vì một người là khi ấy họ đã biết thương, biết yêu một người. Người đó quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
Hắn hối hận rồi, hẳn biết lỗi rồi.
Liệu rằng cô có cho hắn cơ hội để sửa sai hay không ?
Á Viêm nhìn hai người họ tình cảm qua gương chiếu hậu hí hửng không dám bật cười.
Lâm Tiểu Thanh nhìn vào ánh mắt kia không còn sự trêu đùa, không còn nguy hiểm. Đôi mắt ấy lúc này như đang khẩn cầu một điều gì đó ấp ủ kín đáo trong tâm tư người lúc này mà dường như hắn không có đủ dũng khí để nói lên.
Lúc này, Long Mặc cảm thấy bản thân mình hèn mọn đến mức nào khi phải cần hơi ấm, tình thương của một người con gái, tha thiết cầu mong đến nhường này. Tay hắn vẫn giữ lấy cô, nhẹ siết lấy bả vai gầy của cô. Hắn đang mong điều gì, cần điều gì đó từ cô. Là một chút ấm áp, một chút gần gũi để hắn có thể yên tâm, trái tim hắn ngập tràn khao khát.
Chỉ có lúc này thôi.
Liệu cô có cho hắn không ?
Lâm Tiểu Thanh do dự một lúc lâu cảm thấy hắn lúc này có chút đáng thương, không còn cảm thấy nguy hiểm gì gây hại cô mới yên tâm gần hắn. Trái tim hắn như nở rộ như nhận được tinh quang ấm áp, khuôn miệng hay nói những lời độc miệng khẽ cười an tâm. Cô ngồi lặng thinh ngay bên hắn, mặc cho tay hắn vẫn ôm lấy mình.
Phút giây này, Lâm Tiểu Thanh mới thấy hắn dịu dàng, ân cần, hiền hòa hơn trước kia. Cô tuy nhìn đi nơi khác nhưng tâm vẫn mừng thầm, vẫn dành thiện cảm cho hắn. Long Mặc hắn vốn là người cao ngạo, nhất nhất là trung tâm những kẻ xung quanh đối với hắn không có trong mắt.
Đương nhiên, cái tôi của hắn cũng vì thế mà rất lớn, luôn cho mình là đúng, tự cao tự đại đến mức nào. Hắn lúc nào xuất hiện trước truyền thông, công chúng đều tỏa hào quang chói lòa, hình tượng ảnh hưởng rất lớn. Nhưng phút giây hắn thay giày cho cô thì hắn đã không còn nghĩ đến những thứ đó nữa trong khi việc đó trong cả suốt quá trình từ bé đến trưởng thành hắn chưa phải cúi người, khom lưng phục vụ ai.
Chính bản thân hắn đã thay đổi suy nghĩ trong cô, thay đổi hình tượng của một tổng tài bá đạo, một ông trùm hắc bang độc đoán, thủ đoạn tàn nhẫn. Chính hắn đã đập nát hình tượng máu lạnh của mình trở nên ôn hòa, dịu dàng với cô từng cử chỉ hành động đều đã chứng minh.
Như được an ủi, Long Mặc muốn nhiều hơn nhưng điều đó quá nhanh hắn sợ rằng sẽ dọa cô khiếp sợ mà tránh xa mình, lúc ấy lại trở thành đóa bọt sóng mà vỡ tan, muốn gần lại càng thêm khó.
Tình cảm này hắn đã rút kinh nghiệm không thể nóng vội, muốn từ từ tiến vào thế giới của cô một lần nữa, chậm chậm từng bước một đến khi cô hoàn toàn chấp nhận.
Về tới khách sạn Hải Xuyên, cô cùng hắn lên phòng. Cô thay ra bộ đồ mà mình đã mang theo cho thật thoải mái, nhìn bộ lễ phục trắng tinh khôi mà hắn đặc biệt chuẩn bị kia mà cô cảm thấy không nỡ, cô không nỡ để tấm lòng của hắn dành cho mình phải ở lại. Nhưng mà dẫu sao cũng không phải đồ của cô, nên trả lại cho chủ của nó.
Hắn đứng ngoài phòng khách chờ cô, Lâm Tiểu Thanh bước ra cả đôi mắt của cô chỉ dán lên người hắn. Hắn chưa thay đồ, lúc này tranh thủ nhìn ngắm lại dáng vẻ bảnh bao, lịch thiệp kia của hắn lần cuối trước kia tạm biệt.
"Thay xong rồi à ?" - Hắn cất tiếng hỏi cô.
Lâm Tiểu Thanh gật đầu: "Tôi thay xong rồi. Tôi sẽ mang về giặt sạch rồi trả cho anh".
Hắn bật cười: "Cô trả tôi làm gì ? Nó là dành riêng cho cô".
Lâm Tiều Thanh nhướn mày, có chút không tin: "Dành riềng cho tôi ?".
"บู".
Vẫn là dứt khoát, quả quyết. Hắn may riêng lễ phục này là dành cho cô, chỉ một mình cô mà thôi.
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Ông chủ Long, tôi là con gái quê mùa, mang lễ phục này về chỉ để nó cũ kĩ, vậy thì tiếc lắm".
Long Mặc bông đùa trêu ghẹo: "Cô trả lại thì làm gì có ai vừa với nó. Số đo này độc nhất là cô rồi, vừa vặn thân hình con gái ba năm trước của cô khi nằm dưới thân tôi".
Lâm Tiểu Thanh không ngờ hắn lại nhắc đến việc này, nếu không ngay bản thân cô cũng quên mất năm đó khổ sở với hắn thế nào. Bị cưỡng bức lấy mất lần đầu, mang thai rồi đến lúc sảy thai biết bao chuyện đã xảy đến. Trải qua ngần đó chuyện cô mới trưởng thành, mới biết thế gian này hiểm ác đến mức nào.
Lâm Tiểu Thanh chỉ bất lực cười một tiếng: "Anh không nói tôi cũng quên năm đó bị anh cưỡng hiếp như thế
nao".
Nghe thấy cô nhắc lại lần đó đột nhiên nơi ẩm áp nhất của hắn lại trở nên đau nhói. Trong quá khứ hẳn làm nhiều chuyện không phải với cô, nhưng hẳn chưa một lời xin lỗi với cô kể cả chuyện này. Nghĩ lại hắn càng cảm thấy bản thân mình tệ hại, khốn nạn đến mức nào.
Vốn dĩ là muốn để con mang thai sinh cho mình một đứa con rồi ném cho cô một ít tiền là xong. Nhưng bản thân hắn lại rơi vào bẩy tình, hắn yêu cô lúc nào cũng không hay nữa.
Hắn cũng phải cảm ơn ngày hôm ấy để hắn gặp được cô, gặp được người con gái sắc xảo, sâu sắc, tinh tế như cô.
Người con gái khiến hắn phải khổ sở ba năm đi tìm, ba năm nhung nhớ, một kiếp một đời này ấn định người bên cạnh hắn chỉ có thể là cô mà thôi.
Hắn rủ mắt ưu sầu nhìn cô, nhìn người con gái trước mắt mình nhắc lại chuyện đó không một lời than vẫn, trách móc lại càng khiến hẳn cảm thấy có lỗi rất nhiều.
Hắn ân hận nói: "'Chuyện năm đó cho tôi xin lỗi".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên không tin vào tai mình. Có phải cô nghe nhầm hay không ?
Lần đầu tiên cô nghe được một lời xin lỗi của hắn, trước kia thì không bao giờ có chuyện đó. Thật khó tin. Hắn bị sao thế? Có phải đã uống say rồi không ?
"Anh nói gì thế ? Uống say rồi thì đi nghỉ ngơi đi".
Hắn lại nghiêm túc nói: "Tôi không đùa".
Lâm Tiểu Thanh nghe hắn nói dứt khoát như vậy cảm thấy không quen, thêm nữa sao lại trở nên lạ lẩm. Lâm Tiểu Thanh khẽ cười: "Thật hiếm khi nghe được một câu xin lỗi từ miệng ông chủ Long. Tôi vốn đã không để bụng từ lâu rồi. Chuyện cũng qua ba năm, ngần đó thời gian tôi cũng nghĩ rằng anh có xin lỗi hay không thì cũng không còn quan trọng nữa. Nên nhìn về phía trước sống cho ngày mai và tương lai".
Hắn áy náy rất nhiều, hắn hối hận vì đã làm cô tồn thương. Hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ hận hắn mà để trong lòng.
Nhưng không ngờ cô lại nói ra một cách thoải mái như vậy, dễ dàng bỏ qua tất cả, còn hắn vẫn vì những lỗi lầm mình gây ra mà tự giày vò bản thân suốt ba năm, suy ra trong chuyện này cô hơn hắn đã rất nhiều rồi.
Đôi đồng tử đỏ khẽ rung động hắn không dám nhìn cô, chỉ cười khổ một tiếng: "Cô rộng lượng thật. Dễ dàng bỏ qua lượng thứ".
Cô từng bước tiến gần hơn nhìn hắn nói: "Ông chủ Long, chúng ta đều đã trải qua những chuyện tồi tệ trong quá khứ. Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi cũng đã như anh. Nhưng mà suy cho cùng, đúng là phải biết ơn quá khứ mới có được hiện tại. Nhưng mà sống mãi trong quá khứ cũng chỉ là đang kéo mình thụt lùi lại, giam cẩm mình trong chiếc lồng đó là có lỗi với bản thân. Tôi cũng phải cảm ơn anh".
Hắn ngước nhìn cô, nhìn thấy nụ cười rộng lượng, ấm áp kia, cô nói tiếp: "Cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi không thể trưởng thành như bây giờ, cảm ơn anh vì đã chỉ bảo, giáo dưỡng tôi trong thời hạn hợp đồng đó. Có thể nó sẽ là khoảng thời gian đẹp trong thanh xuân tôi từng trải".
Lồng ngực hắn trở nên đau nhói khó chịu. Sau bao nhiêu chuyện mà cô lại cảm ơn hắn, tại sao? Tại sao lại cảm ơn hắn? Rõ là hắn tệ hại như vậy, hắn khốn nạn như vậy mà ?
Hận không hết, trách không hết, mắng chửi cũng không hết sao lại cảm ơn ?
Lâm Tiểu Thanh rời đi để lại bộ lễ phục trong phòng ngủ. Hắn nhìn bộ lễ phục kia mà cơn đau cứ liên tục giày vò, tim hắn như bị nhát dao vô hình đâm xuyên đau đớn, đau quặn thắt lòng. Hắn không nghĩ cô sẽ nói "cảm ơn" với hắn, đó như nhát đao chí mạng đối với hắn. Thà cô hận hắn, trách hắn còn hơn là tha thứ bỏ qua cho hắn. Hận hắn sẽ khiến hắn thoải mái hơn, nhưng cô lại không làm vậy.
Cô đâu biết rằng cô nói như vậy đối với hắn như đang giết hắn, chỉ càng làm hắn thêm đau khổ.
Đôi đồng tử đỏ kia khẽ đỏ, nhỏ lệ. Hắn nhắm mắt, giọt lệ ấy lăn dài trên má, hắn biết khóc rồi. Khi người đàn ông biết khóc vì một người là khi ấy họ đã biết thương, biết yêu một người. Người đó quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình.
Hắn hối hận rồi, hẳn biết lỗi rồi.
Liệu rằng cô có cho hắn cơ hội để sửa sai hay không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.