Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang (Thỏa Thuận Kết Hôn)
Chương 162: Đánh dấu chủ quyền
Chung Thục Quyên Nhi
18/09/2024
Ngắm nhìn "tân nương tương lai" xinh đẹp trước mắt, trái tim hắn xao xuyến rung động. Hắn đưa tay xoa lấy gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh, tay chạm lướt qua làn môi mỏng dấu son in lên tay hắn. Cô biết hẳn muốn làm gì liền nói nhỏ: "Tiết chế, ở đây nhiều người nhìn đấy".
Long Mặc đưa mắt ra ám hiệu với Sarah, Sarah hiểu ý đôn thúc những người khác ra ngoài nhường cho họ khoảng thời gian riêng tư. Đợi người xung quanh ra ngoài hết lúc này hẳn mới yên tầm: "Họ ra ngoài hết rồi".
Cô đánh vào tay hắn một cái: "Nhòe hết son rồi".
"Em không cần son cũng vẫn đẹp".
Cô bĩu môi: "Lời ngon tiếng ngọt".
Long Mặc khóa gáy cô ôm hôn ngọt ngào Lâm Tiểu Thanh, lực đạo ghì mạnh siết chặt eo, nụ hôn dây dưa mà triền miên. Chiếc hôn trượt xuống hõm cổ, những thanh âm ướt át khiến người ta nghe thôi cũng thấy đỏ mặt ngượng ngùng. Thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn vừa khít trong vòng tay hắn. Đôi vai trần trắng ngọc cũng nở dấu hoa đỏ chủ quyền. Lâm Tiểu Thanh cắn môi dưới để ngăn mình không quá phấn khích mà bật ra tiếng kêu.
Động tác của hắn lưu luyến dừng lại, bốn mắt chạm nhau, hạnh phúc bùng tỏa. Hắn lau đi vết son lem nhẹ bên môi cô rồi bôi lên cổ mình hồng nhàn nhạt nhưng cũng đủ để người khác nhìn thấy.
"Làm gì thế ?". Lâm Tiểu Thanh định lau đi nhưng hắn lại: "Để im đó, để người ta biết Long Mặc anh đã có chủ".
Lâm Tiểu Thanh chỉ biết cười trong bất lực, không ngờ hắn bây giờ mặt dày đến thế: "Long tiên sinh không ngờ cũng có lúc mặt dày thế này. Phong thái hình tượng của tiên sinh đầu sạch rồi ?".
Hắn nhún vai: "Bị em mài mòn rồi còn ở đẩy thắc mắc".
Cô bĩu môi, phản bác: "Không có, bắt đầu đổ thừa".
"Còn bắt em phải chịu trách nhiệm nữa đấy".
"Không đâu".
Tối hôm đó, Long Mặc chuẩn bị cơm tối cho cả nhà. Hắn bây giờ coi chuyện bếp núc là hiển nhiên rồi. Cứ dần dần thế này những bếp trưởng, phụ bếp kia rồi cũng có ngày nghỉ hết thôi. Hắn không chịu ngồi yên, phải đích thân
กลิ่น.
Đúng lúc Lâm Tiều Thanh đưa ba mình đi dạo về cũng là lúc cơm canh lành ngọt cũng xong xuôi tươm tất. Hắn lên tắm rửa thay bộ quần áo ám bụi dầu mỡ kia ra sạch sẽ, thơm lừng. Cô ngồi bên cạnh ba mình, hắn ngồi đối diện cô mà không giấu nội nụ cười hạnh phúc.
Vừa hay Long Bắc Yến về tới nơi: "Ái chà, đã có cơm ăn rồi, vừa hay đang đói".
"Biết đường về nữa à ? Tưởng hồm nay tăng ca tiếp" - Long Mặc nói kháy.
Mấy ngày hồm nay ngày nào Long Bắc Yến cũng tăng ca liên tục, công việc bên chi nhánh, công việc của tập đoàn mẹ mà hắn giao cứ đồ dồn lên đầu. Giờ nghĩ lại chơi với những con số trong hợp đồng, văn kiện, bản thảo, thiết kế... cũng muốn nổ tung đầu.
Long Bắc Yến đen mặt lại lườm hắn một cái: "Vô trách nhiệm".
Long Mặc cười nhếch, lâu lâu mới có thể "hành" đứa em thì dại gì không làm cho chót. Nhưng dù sao cũng là em gái, cũng nhờ đó mà cả hai tập đoàn đều hoạt động trơn tru trong suốt những ngày tháng hắn "dỗ vợ" ở thành phố C. Coi như cũng có công có cán.
Hắn nói: "Tháng sau nghỉ một tuần".
Long Bắc Yến nhướn mày ngỡ ngàng, đây là điều lạ nhất trần đời mà cô nghe đó. Trước kia thì mặt mày cau có, chẳng ai làm gì cũng như đâm lê, không ép làm cái này cũng ép làm cái kia, đến bản thân là em ruột cô cũng chưa bao giờ mở miệng xin một câu nghỉ phép. Nhưng đằng này tự nhiên đùng cái cho nghỉ một tuần.
Mặt trời ngày mai chắc mọc đằng tây rồi.
Long Bắc Yến nói: "Này, hôm nay ai chuyển vào tài khoản anh trăm tỷ à? Hôm nay nói gì nghe không hiểu".
"Nếu không thích thì ngày mai tiếp tục tăng ca".
Long Bắc Yến xua tay kiên định: "Đủ rồi, không tăng ca nữa. Sức người có phải sức trâu đâu".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm mỉm cười: "Mau ngồi xuống, ăn cơm thôi".
Long Bắc Yến cười tít mắt định ngồi cạnh Lâm Tiểu Thanh nhưng bị Long Mặc nguýt một cái hậm hực ngồi cạnh
Vương Hằng Thước, miệng lầm chửi: "Làm cái chó gì phải khó khăn với nhau thế ?".
Long Mặc lạnh giọng: "Ăn hoặc biến".
Long Bắc Yến hâm hực trong lòng không nói gì, tay cầm đũa bát và từng miếng cơm. Cô nhìn Lâm Tiểu Thanh một hồi chợt lóe lên cái sự ấm áp gần gũi trước kia: "Lâm Tiểu Thanh, lát nữa chúng ta nói chuyện nhé. Lâu rồi chưa nói chuyện với nhau".
Lâm Tiều Thanh không có gì để từ chối gật đầu nhận lời. Dù cho là ba năm trước hay ba năm sau thì vẫn không thay đổi, hắn vẫn ghét đứa em gái kia của mình dán chặt lấy Lâm Tiểu Thanh. Ngồi ăn mà cứ gai gai con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiều Thanh và Long Bắc Yến. Nhưng mà biết làm sao, lát nữa hắn có chuyện muốn bàn với ba cô và Vương Hằng Thước. Thôi thì du di cho nó gặp cô một chút đằng nào sau này cũng là người một nhà không thể tách ra mãi.
Long Mặc đưa mắt ra ám hiệu với Sarah, Sarah hiểu ý đôn thúc những người khác ra ngoài nhường cho họ khoảng thời gian riêng tư. Đợi người xung quanh ra ngoài hết lúc này hẳn mới yên tầm: "Họ ra ngoài hết rồi".
Cô đánh vào tay hắn một cái: "Nhòe hết son rồi".
"Em không cần son cũng vẫn đẹp".
Cô bĩu môi: "Lời ngon tiếng ngọt".
Long Mặc khóa gáy cô ôm hôn ngọt ngào Lâm Tiểu Thanh, lực đạo ghì mạnh siết chặt eo, nụ hôn dây dưa mà triền miên. Chiếc hôn trượt xuống hõm cổ, những thanh âm ướt át khiến người ta nghe thôi cũng thấy đỏ mặt ngượng ngùng. Thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn vừa khít trong vòng tay hắn. Đôi vai trần trắng ngọc cũng nở dấu hoa đỏ chủ quyền. Lâm Tiểu Thanh cắn môi dưới để ngăn mình không quá phấn khích mà bật ra tiếng kêu.
Động tác của hắn lưu luyến dừng lại, bốn mắt chạm nhau, hạnh phúc bùng tỏa. Hắn lau đi vết son lem nhẹ bên môi cô rồi bôi lên cổ mình hồng nhàn nhạt nhưng cũng đủ để người khác nhìn thấy.
"Làm gì thế ?". Lâm Tiểu Thanh định lau đi nhưng hắn lại: "Để im đó, để người ta biết Long Mặc anh đã có chủ".
Lâm Tiểu Thanh chỉ biết cười trong bất lực, không ngờ hắn bây giờ mặt dày đến thế: "Long tiên sinh không ngờ cũng có lúc mặt dày thế này. Phong thái hình tượng của tiên sinh đầu sạch rồi ?".
Hắn nhún vai: "Bị em mài mòn rồi còn ở đẩy thắc mắc".
Cô bĩu môi, phản bác: "Không có, bắt đầu đổ thừa".
"Còn bắt em phải chịu trách nhiệm nữa đấy".
"Không đâu".
Tối hôm đó, Long Mặc chuẩn bị cơm tối cho cả nhà. Hắn bây giờ coi chuyện bếp núc là hiển nhiên rồi. Cứ dần dần thế này những bếp trưởng, phụ bếp kia rồi cũng có ngày nghỉ hết thôi. Hắn không chịu ngồi yên, phải đích thân
กลิ่น.
Đúng lúc Lâm Tiều Thanh đưa ba mình đi dạo về cũng là lúc cơm canh lành ngọt cũng xong xuôi tươm tất. Hắn lên tắm rửa thay bộ quần áo ám bụi dầu mỡ kia ra sạch sẽ, thơm lừng. Cô ngồi bên cạnh ba mình, hắn ngồi đối diện cô mà không giấu nội nụ cười hạnh phúc.
Vừa hay Long Bắc Yến về tới nơi: "Ái chà, đã có cơm ăn rồi, vừa hay đang đói".
"Biết đường về nữa à ? Tưởng hồm nay tăng ca tiếp" - Long Mặc nói kháy.
Mấy ngày hồm nay ngày nào Long Bắc Yến cũng tăng ca liên tục, công việc bên chi nhánh, công việc của tập đoàn mẹ mà hắn giao cứ đồ dồn lên đầu. Giờ nghĩ lại chơi với những con số trong hợp đồng, văn kiện, bản thảo, thiết kế... cũng muốn nổ tung đầu.
Long Bắc Yến đen mặt lại lườm hắn một cái: "Vô trách nhiệm".
Long Mặc cười nhếch, lâu lâu mới có thể "hành" đứa em thì dại gì không làm cho chót. Nhưng dù sao cũng là em gái, cũng nhờ đó mà cả hai tập đoàn đều hoạt động trơn tru trong suốt những ngày tháng hắn "dỗ vợ" ở thành phố C. Coi như cũng có công có cán.
Hắn nói: "Tháng sau nghỉ một tuần".
Long Bắc Yến nhướn mày ngỡ ngàng, đây là điều lạ nhất trần đời mà cô nghe đó. Trước kia thì mặt mày cau có, chẳng ai làm gì cũng như đâm lê, không ép làm cái này cũng ép làm cái kia, đến bản thân là em ruột cô cũng chưa bao giờ mở miệng xin một câu nghỉ phép. Nhưng đằng này tự nhiên đùng cái cho nghỉ một tuần.
Mặt trời ngày mai chắc mọc đằng tây rồi.
Long Bắc Yến nói: "Này, hôm nay ai chuyển vào tài khoản anh trăm tỷ à? Hôm nay nói gì nghe không hiểu".
"Nếu không thích thì ngày mai tiếp tục tăng ca".
Long Bắc Yến xua tay kiên định: "Đủ rồi, không tăng ca nữa. Sức người có phải sức trâu đâu".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm mỉm cười: "Mau ngồi xuống, ăn cơm thôi".
Long Bắc Yến cười tít mắt định ngồi cạnh Lâm Tiểu Thanh nhưng bị Long Mặc nguýt một cái hậm hực ngồi cạnh
Vương Hằng Thước, miệng lầm chửi: "Làm cái chó gì phải khó khăn với nhau thế ?".
Long Mặc lạnh giọng: "Ăn hoặc biến".
Long Bắc Yến hâm hực trong lòng không nói gì, tay cầm đũa bát và từng miếng cơm. Cô nhìn Lâm Tiểu Thanh một hồi chợt lóe lên cái sự ấm áp gần gũi trước kia: "Lâm Tiểu Thanh, lát nữa chúng ta nói chuyện nhé. Lâu rồi chưa nói chuyện với nhau".
Lâm Tiều Thanh không có gì để từ chối gật đầu nhận lời. Dù cho là ba năm trước hay ba năm sau thì vẫn không thay đổi, hắn vẫn ghét đứa em gái kia của mình dán chặt lấy Lâm Tiểu Thanh. Ngồi ăn mà cứ gai gai con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tiều Thanh và Long Bắc Yến. Nhưng mà biết làm sao, lát nữa hắn có chuyện muốn bàn với ba cô và Vương Hằng Thước. Thôi thì du di cho nó gặp cô một chút đằng nào sau này cũng là người một nhà không thể tách ra mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.